Đọc truyện Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký – Chương 58: Kỳ cảnh cùng quá hiện !
Chỉ thấy phía trước xuất hiện một gò đất, phạm vi rộng lớn, sợ là phải vài kilomet vuông. vài kilomet vuông gò đất này, phân tán la liệt cùng một thứ: rất nhiều măng đá có kết cấu như nhũ đá đủ kích thước lớn nhỏ như từ dưới đất chui lên.
Dưới gốc từng đống măng đá đó là một đầm nước cạn rất rộng, bởi vì đại lượng khoáng vật chất lắng đọng lại, đáy nước nhìn trông bóng loáng mà cứng rắn. Mực nước ước chừng chỉ khoảng một bàn tay cắm vào, màu sắc phú lệ cho thấy nước rất giàu hàm lượng kim loại, từ xanh thẫm đến lam nhạt biến ảo không chừng như là dùng cọ vuốt lên những tông màu bất đồng dần dần biến hóa chuyển tiếp hòa quyện với nhau , đẹp đến mức làm cho người ta nín thở ! Đặc biệt là những vùng màu sắc chuyển tiếp, trình độ kết hợp hóa học phức tạp này là bàn tay con người vô luận thế nào cũng không làm được.
Từng măng đá cấu thành bãi măng đá cái nhỏ chỉ cỡ cánh tay, cao khoảng một thước; rộng chừng gần mười thước, có cái mấy người vòng quanh cũng ôm không xong, nhìn qua thậm chí có điểm giống tổ kiến. Măng đá trên vách đá bóng loáng ướt át, tuyệt đại bộ phận trên đỉnh đều hở miệng, tỏa ra một cỗ sương trắng. Sau vài phút, rừng măng đá cùng lúc phun trào, đồng loạt phun ra cột nước lớn nhỏ, nhỏ thì giống trẻ con đi tè, lớn thì to ngang bắp đùi, giống như dòng nước cao áp từ súng phun nước của lính cứu hỏa, hướng lên trên chiếu vào thiên không lên đến mấy chục thước ! Toàn bộ măng đá hóa ra đều do khoáng vật từ suối ngầm đứt quãng phun trào mà ngưng kết thành. nước từ đó phun ra, tất cả đều là nước nóng được địa nhiệt đun sôi, từ rất xa đã có thể cảm giác được những sợi bụi nước nóng rực phả vào mặt như khi mở phích nước.
Cũng chỉ trong nháy mắt vạn suối đồng loạt phun trào, cột nước hoặc thô hoặc tế lớn nhỏ cùng nhau phun vào thiên không, thẳng tắp như rồng nước phóng lên cao, ý đồ vượt khỏi cửu thiên. Lên tới chỗ tối cao lại hóa thành bọt nước rơi xuống dưới, tràn đầy ngọc cây quỳnh tương, châu ngọc đầy trời, viên lớn viên nhỏ lăn đầy khay ngọc, hoặc là không có quỹ tích văng bắn loạn xạ khắp nơi, từng viên bóng nước chiếu rọi ánh sáng ấm áp lúc chiều tà, lượng lệ trong suốt dệt thành một kỳ cảnh khó gặp!
Lại thấy dưới ánh tịch dương, hơi nước bốc lên được ánh mặt trời chiếu rọi, vẽ ra một dải cầu vồng cong cong, treo ở một vị trí thật thấp như một chiếc cầu, phảng phất như vươn tay là có thể đụng đến, lại hư ảo nhạt nhòa mà yếu ớt, tựa hồ vừa đụng liền tan vỡ, khiến người ta chỉ dám nín thở ngắm nhìn, sợ hô hấp quá lớn sẽ thổi bay nó. Thêm một cây cầu bảy sắc cong cong này, toàn bộ cảnh sắc châu ngọc đầy trời chớp mắt liền càng thêm sống động.
Đợi bọt nước rơi xuống đầm cạn, lại dấy lên một mảnh bão tố, dày đặc tiếng nước nghe kinh tâm động phách, tựa như nhịp trống dày đặc không ngớt, làm run lòng người, lại khiến người ta phấn chấn. Thật đúng là một cảnh mưa đánh ào ào, một trận chiêng trống rung trời! tình cảnh này chỉ trên trời mới có, xuất hiện tại nhân gian chính là kỳ tích !
Tôn Chí Tân nhìn ngây người, sợ hãi than thần công của thiên nhiên, vừa thán cư nhiên có thể ở dị giới này thấy kỳ cảnh như vậy.
Hiện tại Tôn Chí Tân đã có thể hiểu được vì sao một đường đi tới càng đi phía trước càng nóng ẩm, thảm thực vật càng giống với rừng rậm nhiệt đới. Xuất hiện trước mắt là một mạch nước ngầm do địa nhiệt tạo ra, chúng bị địa nhiệt tăng áp lực mà hình thành nhiệt áp, phun ra hơi nóng liền tản ra trong không khí, khiến cho độ ẩm, độ ấm phụ cận đều tăng nhiều, ảnh hưởng thực vật mấy chục km xung quanh, cuối cùng hình thành một mảnh rừng rậm nhiệt đới tại khí hậu ôn đới. Thiên nhiên, thật kỳ diệu vô cùng ! nhân lực lớn đến đâu cũng không thể hình thành cảnh sắc thiên nhiên kì lệ như vậy.
Tôn Chí Tân hoàn toàn là một kẻ ham mê dã ngoại du lịch, thấy một cảnh này chỉ hận không thể ôm lấy Tamu và Qigeli đến hôn một cái. Nhờ có bọn họ, mới giúp hắn có thu hoạch lần này, chỉ cảm thấy lần này xuyên qua thời không, vô luận như thế nào đều đáng giá !
hiển nhiên, Tamu và Qigeli không hiểu được sự hứng khới của hắn . Bọn họ chỉ cảm thấy kỳ diệu, không có cái tâm lý kinh ngạc cùng cúng bái của người hiện đại như Tôn Chí Tân khi thấy cảnh này. Hơn nữa hai người tựa hồ đều xem qua không chỉ một lần, tựa như nông dân dưới chân Hoàng Sơn, sớm nhìn ngán muốn chết. Hoặc là giống nam nhân lấy được vợ là hoa hậu hoàn vũ, ngày ngày xem mỹ nhân, kết quả chính là thẩm mỹ mệt nhọc nghiêm trọng…… Có thể thấy, lão bà xấu vẫn tốt hơn, nơi ở cũng tốt nhất không cần non xanh nước biếc tựa Thái Sơn, gần gũi với những thứ tuyệt đẹp quá chưa chắc đã là chuyện tốt.
Qigeli dùng khẩu khí thực bình thường nói:“Nơi này không thể ở quá gần, nước quá nóng, sẽ bị bỏng mất. Hay là Dã thú sẽ không lại đây, buổi tối chúng ta hạ trại ngay bên kia.”
Chúng đương nhiên sẽ không lại đây uống nước, chỉ nhìn có thể thấy nó hàm chứa rất nhiều kim loại, động vật uống loại nước này sẽ xuất hiện hiện tượng trúng độc. Chỉ có thực vật cường hãn mới có thể hấp thu loại nước này, cũng thông qua quá trình quang hợp cường đại vô cùng phân giải nó thành chất nước vô hại.
Tôn Chí Tân lưu luyến dời ánh mắt khỏi phiến cảnh sắc thần kỳ mà hoa mỹ này, nhìn thoáng qua nơi Qigeli chỉ, lại đem ánh mắt quay lại cảnh đẹp trước mắt. Được rồi, hắn chính là tham luyến cảnh đẹp, trời biết về sau còn có cơ hội lại thấy cảnh vật như vậy hay không. Sau đó hắn ngẩn ngơ, máy móc vặn cổ, một lần nữa đem ánh mắt quay lại phương hướng Qigeli chỉ. Không thể tin được thứ mình thấy, nhu nhu mắt, lại nhìn, thật đúng là một thứ mà hắn nhận ra, lại còn là một vùng cực lớn!
Tôn Chí Tân nhất thời liền điên rồi, ba chân bốn cẳng cởi xuống dây thừng bên hông, quái kêu một tiếng, giống như nổi điên tiến về nơi Qigeli chỉ.
Còn lại bốn người thấy Tôn Chí Tân vẻ mặt khác thường, sợ hắn gặp chuyện không may, không hẹn mà cùng đi chạy theo sau hắn. Alfa suy yếu nhất, dở chết dở sống theo ở cuối cùng. Tamu chạy vài bước dừng lại, đợi Alfa đến trực tiếp một tay bế hắn lên ôm lấy chạy như điên, động tác cư nhiên là kiểu ôm công chúa làm người ta giật mình
Caban động tác nhanh chóng nhất, đi sau mà tới trước đuổi theo Tôn Chí Tân, cái chân què tựa hồ hoàn toàn không ảnh hưởng đến tốc độ của hắn.
“Tôn Chí Tân, ngươi phát hiện cái gì ?” Caban tỉnh táo hỏi.
“Quáng…… Cây báng !” Tôn Chí Tân chạy hụt cả hơi, một lòng muốn chạy ngay đến chỗ rừng cây kia, kiểm tra xem điều mình nhìn thấy có phải ảo ảnh hay không bên người tràn đầy hơi nước, lại là bóng chiều nắng nhạt, hoàn toàn là điều kiện thích hợp cho ảo ảnh xuất hiện. Mặc dù có ảo ảnh có nghĩa là có tồn tại thực vật, nhưng trời mới biết nó ở nơi nào? thấy được mà không lấy được, thống khổ lớn nhất trên đời cũng chỉ đến thế.
Nếu chúng tồn tại thật, như vậy, tuy rằng không thể cam đoan toàn bộ người trong tộc có thể chịu đói cả mùa đông, nhưng có thể cam đoan mùa đông sẽ không xấu đến mức vì thiếu thức ăn mà chết đói!
“A ?” Caban hoàn toàn không hiểu, hai âm tiết kia không chỉ vì phát âm bằng tiếng Trung, mà còn vì người nói đang chạy thành ra càng thêm mơ hồ.
Tôn Chí Tân nóng nảy, kêu lên:“Ngươi chạy mau, mau đi qua nhìn xem có phải thật hay không !”
Caban biết Tôn Chí Tân chỉ là mấy cái cây này, lập tức vắt chân chạy như bay, xa xa dẫn đầu vọt dưới cái cây gần nhất, sờ soạng một phen, khó hiểu nói:“Là thật .”
Tôn Chí Tân nhất thời nhẹ nhàng thở ra. Ngụm khí vẫn nghẹn trong cổ bởi vì an lòng mà tiết ra được, dưới chân không lưu ý, một thoáng lảo đảo đập luôn đầu xuống đất.
“Tôn Chí Tân !” Qigeli hoảng sợ hô lên!
“Ta không sao.” Tôn Chí Tân cố gắng đứng lên, tiếp tục đi về phía trước, vọt tới dưới tàng cây ngửa đầu xem.
Cái cây báng trước mắt ước chừng cao 6 thước, khoảng bằng hai tầng nhà lầu, so với hiện đại ở Hải Nam còn tráng kiện hơn rất nhiều. so sánh với ở Hải Nam, nó càng giống như hấp thu dinh dưỡng quá mức. Lá ở toàn bộ phần dưới của cây sớm rụng hết, lộ ra phần thân cao to tráng kiện thẳng tắp, từ bốn mét trở lên mới xuất hiện cuống lá thô to, lại có từng phiến lá hình lông vũ rũ xuống, chỉnh thể rậm rạp mà tuyệt đẹp, mang theo phong tình độc hữu của thực vật nhiệt đới.
Cây báng này đã nở hoa, trên cuống hoa là mấy chục xâu hoa buông xuống, hoa đực hoa cái rậm rạp nở rộ một chỗ, chỉnh thể lúc dồn lại tựa như rất nhiều vòi bạch tuộc bị trói chung với nhau, rất quái dị lại có một loại mỹ cảm độc đáo.
“Qigeli, đao !”
Lần đầu tiên Qigeli thấy Tôn Chí Tân có cái biểu tình mừng như điên này là khi hắn tìm được khoai sọ, lúc này lại là cái gì ? lập tức trong lòng dấy lên một trận hưng phấn, vung tay ném luôn đao qua. lúc Ném Qigeli không nghĩ gì nhiều, thật sự là quá hưng phấn , làm ra việc không tương xưng với tính cách bản thân. Môt đao vừa quăng ra, chính Qigeli cũng bị dọa, hoảng sợ nhìn trường đao ở không trung lao về phía Tôn Chí Tân.
lợi hại của đao dã chiến mọi người đều rõ ràng, lập tức hãi kêu to:“Tôn Chí Tân, tránh đi !”
Đã thấy thân thể Tôn Chí Tân nghiêng người để hướng đao thành thế chính diện, rồi sải một bước dài về phía trước, khi đao lướt nghiêng qua người thì đưa tay phải ra, linh hoạt mà chuẩn xác trong lúc xoay người nắm chắc chuôi đao, kéo đao lùi về, tùy tay vung lên một đường, hóa giải thế đao, lập tức cầm đao đứng thẳng, một đôi mắt đen tuyền sáng lên như sao. Ném đao, tiếp đao, giỡn đao, động tác mau lẹ trong chớp mắt liền hoàn thành, toàn bộ quá trình tiêu sái cừ khôi, người xem trong lòng còn sợ hãi vẫn nhịn không được lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.
Qigeli dùng tay lau một phen mồ hôi lạnh, nhịn không được oán giận nói:“Lần sau đừng làm như vậy nữa!”
“Nga.” Tôn Chí Tân hì hì cười, đem đao kẹp dưới nách, nhổ hai ngụm nước miếng vào lòng bàn tay, dùng sức xoa xoa đem nước miếng đồ đều. Rồi rút ra cây đao dưới nách, Lại rút đao từ dưới nách ra, trở tay lật sống đao nhét vào trong miệng, cắn lấy mặt có răng cưa, ngẩng đầu nhìn thân báng, vung tay đá chân làm vài động tác khởi động, sau đó cọ cọ leo lên, động tác linh hoạt như khỉ.
Caban xuy một tiếng liền nở nụ cười:“ đi còn nhanh hơn ta.”
Đó là, từ nhỏ đến lớn Tôn Chí Tân làm việc này không ít lần, trèo tường, leo cây, móc trứng chim, bò nóc nhà, dỡ ngói, dùng cỏ bịt ống khói bếp của người ta, hoặc là dùng ná bắn cửa sổ thủy tinh nhà khác, từ nhỏ chính là một con khỉ hoang vô pháp vô thiên, tự nhiên là quen tay hay việc.
Nhanh chóng leo đến chỗ hoa báng, hai chân kẹp lấy thân cây, chỉ dùng một tay ôm cây, một tay kia cứa vào cuống hoa một nhát, lập tức có chất lỏng chậm rãi rỏ ra. Tôn Chí Tân gấp không thể chờ ghé miệng hút một chút, chỉ cảm thấy đầy miệng ngọt ngào, đúng là hương vị hoa báng! hơn nữa so với hắn từng nếm qua trước kia càng ngọt ! Chỉ nhìn là biết, nồng đặc như nước đường, không hổ là ‘quả đường cát’.
“Đừng ăn bậy !” Qigeli biết Tôn Chí Tân bản sự, nhưng nhịn không được nhắc nhở hắn.
Tôn Chí Tân ở trên cây cười ha ha:“Không có việc gì, ta biết nó !”
dùng đao cắt cái lỗ hổng kia mạnh hơn một chút, từ trong balô leo núi lấy ra bình nước thể thao ra ngửa đầu uống hết sạch toàn bộ nước bên trong, sau đó trực tiếp nhét miệng bình vào lỗ, hứng lấy chất lỏng ngọt ngào mà cụm hoa tự rỏ ra.
Phát hiện ra thứ này, Tôn Chí Tân khó kìm lòng nổi cười ha ha, trong tiếng cười lớn lại ba chân bốn cẳng trèo khỏi cây, dùng chuôi đao gõ hai cái vào thân cây, nói:“Qigeli có phải nói hạ trại ngay tại nơi này hay không?”
Qigeli gật gật đầu, Tôn Chí Tân nói:“Tốt lắm, tối h ôm nay liền ăn nó !”
Tamu ngạc nhiên:“Ăn cây ?”
“Đúng, chính là ăn cây !”
Mọi người đều ngạc nhiên không tin, Tamu hiểu quá ít đối với bản sự kì quái trên người Tôn Chí Tân, Caban và Alfa lại ăn rất nhiều nấm, vẫn không thể tưởng tượng bộ dáng đi cắn thân cây, ăn lá cây, chỉ có Qigeli rất tin không nghi ngờ nhìn Tôn Chí Tân mỉm cười.
“Ta nhìn thấy trên cây khác có quả, chúng nó có thể ăn không ?” Caban hỏi.
“Không sợ chết ngươi đi ăn đi.” Tôn Chí Tân cười nói:“Chúng ta thực sự ăn cây, không phải ăn trái cây, quả của nó thực không thể ăn, không chỉ có độc, còn có thể ăn mòn thương tổn cơ thể người. Ân, cũng không phải hoàn toàn không được, chính là rất phiền toái.”
Caban nghe được , lại nghiêng mắt đi xem thân cây thô ráp mà cứng rắn kia, tưởng tượng cảnh dùng răng cắn lên…… Ách, khẳng định sẽ đau răng.
Qigeli đi lên vỗ vỗ thân cây:“Ăn này cây này nhá ?”
“Không ăn cây này, cây đã nở hoa không thích hợp dừng để ăn, chỉ thích hợp lấy nước đường. Thích hợp nhất là những cây có hoa nhưng chưa nở, thế mới ăn được.”
Tôn Chí Tân tả hữu nhìn xem, nghĩ năm người thật đúng là không có biện pháp một hơi xử lý một gốc cây báng — không có cách nào khác, thời đại và hoàn cảnh không giống nhau , cái loại nguyên tắc sinh hoạt tiết kiệm thức ăn không lãng phí cũng dần dần bắt đầu cắm rễ vào cốt tủy Tôn Chí Tân lý. Tôn Chí Tân liền tuyển một gốc cây có vẻ nhỏ, lại đang trong trạng thái có hoa chưa nở, nói:“Tamu, đốn nó xuống. buổi tối Hôm nay ăn gốc cây này. Ta đi tìm đồ để nấu.” Lúc trước khi tân trang ra trận, Tôn Chí Tân cũng không mang theo đồ ăn dã ngoại. Mà đoàn người Qigeli lại thói quen trực tiếp giết mồi chống đói , thứ đó có thể nướng ăn, nếu khong được thì đối với người tiền sử mà nói ăn sống cũng không phải không thể, cho nên nồi niêu khẳng định sẽ không mang theo. Hơn nữa, toàn bộ doanh địa đều dùng nồi đất, phi thường trân quý lại không rắn chắc dễ vỡ nát, muốn mang đi xa là hoàn toàn không thực tế.
Năm người phân công, Qigeli đi tìm nước sạch, Tamu chặt cây báng, Tôn Chí Tân đi tìm ‘nồi’, Caban tra xét bốn phía xem có nguy hiểm hay không, Alfa bởi vì vận dụng năng lực mà suy yếu, ở tại chỗ nhóm lửa.
Tamu cầm kiếm, không nói hai lời mà bắt đầu hùng hục chặt cây. người này tâm nhãn thành thật, tính tình lại có bản năng tiết kiệm từng giọt từng hạt thức ăn của người tiền sử, Tôn Chí Tân bảo hắn chặt cây, Tamu cầm kiếm nhắm ngay rễ cây mà chặt, cố gắng có thể chặt bỏ càng nhiều bộ phận càng tốt.
Alfa suy yếu ngồi xuống ngay tại chỗ nhóm lửa, những người khác đều tự tách ra.
Tôn Chí Tân đi loạn khắp vùng rừng báng, trừ bỏ phát hiện thêm vài loại thực vật họ rêu có thể ăn ra không tìm được cái gì có thể dùng làm nồi. Hắn vốn hi vọng có thể thấy cây dừa chém vỏ trái dùng tạm, ý tưởng này hiện tại cũng không thực hiện được.
đi loạn cả buổi, hai tay trống trơn trở về, Tamu đã đốn đổ cái câu kia, quả nhiên là một tên trâu bò…… Trong tay có cương kiếm hiện đại lực sát thương tăng liền lên tới cấp A…… Hắn hiện tại đang ở 1 chỗ nhàn nhàn chà lau kiếm, vẫn là dùng cái loại biểu tình vuốt ve tình nhân. Alfa vẫn ở đó nhóm lửa, dùng biện pháp đánh lửa nguyên thủy nhất. Lửa còn chưa bùng lên, ngay dấu hiệu của một tia khói cũng chưa nhìn thấy, hiệu suất nhóm lửa có vẻ thấp đến khó mà tin nổii.
chuyện Nhóm lửa này đối với người tiền sử mà nói cũng không dễ dàng, bọn họ biết đánh lửa, chẳng qua nhóm lửa vô luận thế nào đều tốn thời gian, có cố sức thì xác xuất thành công không cao. Tôn Chí Tân vốn định lấy bật lửa ra dùng, nhưng nghĩ lại, bật lửa dùng một chút không thể bổ sung, là tiêu hao phẩm không thể tái sinh, vẫn là để đấy dùng cho tình huống đặc thù. Hơn nữa người tiền sử muốn sinh hoạt tốt, nhất định phải học được càng nhiều biện pháp nhóm lửa, bật lửa tiên tiến cũng vẻn vẹn chỉ có một cái mà thôi, không thể thông dụng, càng không thể vĩnh viễn vô hạn sử dụng
Lập tức nhờ Tamu vũ phu hạng nhất này đi kiếm một khối đá lớn về, mình thì ngồi xuống hướng dẫn Alfa biện pháp nhóm lửa dã ngoại. Lúc này Caban vừa về đến, đang đứng bên kia thú vị quan sát hai người.
Hắn càng xem càng giật mình, bởi vì ngoại trừ biện pháp nhóm lửa nguyên thủy, Tôn Chí Tân còn biết thêm sáu cách khác! kỳ thật là bảy, biện pháp nhóm lửa thứ bảy là dùng đá đánh lửa, trong tay không có nên không đem ra được mà thôi.
Ngoại trừ biện pháp ngốc nhất mà Alfa đang dùng, Tôn Chí Tân kiểu quay gỗ hai người kinh điển, kiểu bào gỗ giản dị, kiểu khôi tộc dễ dàng, kiểu dây cung khoan gỗ và cách giữ mồi lửa cực kinh điển từ thời đại ăn lông ở lỗ. Vô luận là cách nào, đều so với biện pháp ban đầu của Alfa tốt hơn rất nhiều.
Một lát sau Qigeli cũng đã trở lại, một lần nữa đem bình trúc nạp đầy nước, trong tay còn cầm một con rắn lớn, tên thổi con cắm phập vào đầu nó. Qigeli ngay mũi tên cũng chưa nhổ , hăng hái đứng một bên xem Tôn Chí Tân dạy đánh lửa, lại không nhịn được lôi kéo Caban tạo thành một tổ học tập.
Bởi vì điều kiện hạn chế, Tôn Chí Tân giảng giải phương thức nhóm lửa, biện pháp dây cung. So với cách đánh lửa cổ điển vốn có, nó giữ lại mũi khoan không thay đổi, chỉ tăng thêm một dây cung dùng để kéo mũi khoan chuyển động cực nhanh, giúp hiệu suất và xác xuất thành công ùn ùn tăng lên.
đạo cụ Sở dụng rất đơn giản, một tấm gỗ dùng để khoan, bên rìa tạo ra một cái lỗ có thể kẹp được mũi khoan, phía dưới lỗ lót vật dễ cháy để hứng lấy vụn gỗ nhiệt độ cao hoặc tia lửa bắn ra trong lúc chuyển động. Lại kiếm hai cành khô, trong đó một mài hoặc vót nhọn làm mũi khoan, cái còn lại dùng làm cung khoan lửa.
Cành khô làm cung hai đầu buộc dây thừng, kéo chặt, làm cho nó biến thành hình cung, lại xoắn mũi khoan ở trên dây một vòng. Lúc kéo đẩy cung, dây cung sẽ kéo mũi khoan nhanh chóng xoay tròn, ma sát tốc độ cao sinh ra rất nhiều nhiệt lượng, chỉ một lát là đã có tia lửa bắn xuống châm vào đồ dễ cháy lót ở phía dưới. Việc tiếp theo người tiền sử còn thành thạo hơn Tôn Chí Tân , cẩn thận che chở mồi lửa, dùng lá khô đặt lên, nhẹ nhàng thổi, làm cho ngọn lửa lớn mạnh là xong. cả quá trình bởi vì cải tiến phương pháp, trước sau không đến mười phút liền hoàn thành.
tráng hán Tamu ôm mấy khối đá lớn trở về, trong đó một khối lõm xuống, gia công một chút là có thể dùng làm nồi. Người này đầu óc quả thật không đủ thông minh, không xác định rõ loại đá Tôn Chí Tân yêu cầu, một hơi bê mấy khối trở về, trong lòng nghĩ thể nào chẳng có một khối có thể phát huy công dụng.
thấy bốn người dùng tốc độ cực nhanh nhóm lửa, không phải một mà là vài nhóm – do Qigeli và Caban học làm cảm thấy hứng thú mà thành, hắn cũng có vẻ thực giật mình. Nếu là lúc trước, nhóm một mồi lửa, cũng cần đến hai tiếng đồng hồ, hắn đã sớm dự tính phải đến đếm mới có ăn, không nghĩ tới nhanh như vậy đã có ánh lửa hừng hực
Qigeli đem phương pháp nhóm lửa Tôn Chí Tân dạy ghi tạc đáy lòng, ngồi vào bên người Tôn Chí Tân lột da răn. Tôn Chí Tân đang chỉ huy Tamu ra hai khối đá hình tròn, dùng để làm cối xay đá. Cả công tác làm cối xay đá không cần quá nhiều công phu, đối với Tamu sức lớn là việc vô cùng thích hợp.
Qigeli dựa vào hỏi:“Tôn Chí Tân, cái loại cây này thật sự có thể ăn ?” Hắn không phải không tin, ngược lại hắn rất tin không nghi ngờ. Nhưng cánh rừng này thật không nhỏ, nếu đúng như Tôn Chí Tân nói có thể ăn, như vậy ý nghĩa đại biểu của nó thật quá lớn, đó chính là vấn đề thức ăn trong toàn bộ mùa đông vẫn làm khó hai bộ tộc trước nay đã có thể giải quyết, vô luận bộ tộc Thợ Săn hay bộ tộc Gió Biển, có mảnh rừng cây có thể ăn này thì tất nhiên có thể chịu đựng qua mùa đông tàn khốc.
Tôn Chí Tân cũng hiểu được điểm ấy, lập tức không hề ác liệt thừa nước đục thả câu, mà là cũng giống Qigeli nghiêm nét mặt nói:“ tưởng tin ta, loại này cây quả thật có thể ăn. Nó không những ăn được, còn có nhiều tác dụng. Thấy một mảnh rừng này không ? sản lượng như vậy, toàn bộ bộ tộc thợ săn và bộ tộc gió biển cùng nhau cũng đủ ăn ! ta tuy rằng không dám cam đoan không để mọi người chịu đói, nhưng có một mảnh rừng này, tuyệt đối không đói chết người ! mùa đông năm nay, tuyệt sẽ không có trẻ con hoặc lão nhân bệnh nhân tàn tật bởi vì đói khát mà bỏ mệnh. Không có ai sẽ bị lưu lại chờ chết ! ta nói rồi, sẽ làm được ! vô luận bộ tộc thợ săn, hay là bộ tộc gió biển, đều giống nhau !”
trên mặt Mọi người đều hiện ra thần sắc phấn chấn, ở đây đại đa số đều là người tàn tật, không thể tham gia săn thú kiếm thức ăn, trước đây đều là đối tượng bị đào thải không còn cách nào khác phải chủ động lựa chọn ở lại để giúp toàn bộ tộc có thể tiếp tục tồn tại. Nếu thật sự rừng cây này có thể dùng để ăn, ấn số lượng mà nói, vậy thật không cần hy sinh đổi lấy sinh tồn của bộ tộc.
mọi người ai cũng quý trùng sinh mệnh của chính mình, không ai muốn trong rét lạnh cùng đói khát thống khổ mà tuyệt vọng chết đi. Tôn Chí Tân không thể nghi ngờ là ngọn đèn chiếu sáng tương lai hắc ám đó !
Tôn Chí Tân lại nói:“Bất quá hai bộ tộc cộng lại có hơn 300 người, lượng tiêu hao thức ăn rất lớn. Ta tranh thủ cố gắng phát hiện càng nhiều thứ nữa, để hai bộ tộc đều có thể bình yên vượt qua mùa đông này.”