Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký

Chương 39: Bốn nam nhân nhất đài hí


Đọc truyện Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký – Chương 39: Bốn nam nhân nhất đài hí

Lúc đi vào trong lều của Esuike, quả nhiên thấy ba người đều đã ở đó. ấy bếp giữa lều làm trung tâm, ba người ngồi thành hình tam giác vây quanh. Esuike ngồi ở trước nồi, Naaru và Tiger phân biệt ngồi hai bên hắn, một trái một phải ngồi đối xứng qua bếp ở giữa.

khi vào lều Tôn Chí Tân nhìn chung quanh một vòng, ngồi xuống đối diện Esuike, cùng Esuike trước sau ngồi đối xứng qua bếp. Hắn ngồi xuống, tình thế liền trở nên có chút vi diệu, trở thành thế cục bốn bên đối diện nhau.

lông mi Tiger nhíu nhíu, bất động thanh sắc liếc nhìn Tôn Chí Tân một cái, trong mắt hứng thú phát ra càng nồng hậu.

Lúc trước khi ba người ngồi xuống thương lượng, Naaru trước sau như một không nói quá nhiều, mà cơ hồ luôn luôn là trí giả Esuike nói này nói kia, giống vị trí giả Luomende trong tộc mình nói nhiều thấy ghét. Nói suông nửa ngày, một câu cũng không nói vào trọng điểm, nhưng làm cho Tiger không thể không thật cẩn thận lựa chọn từ ngữ trả lời, bởi vì vị trí giả này khó đối phó giống vị trí giả trong tộc mình kia, nhìn như không chút để ý đang nói chuyện phiếm, kỳ thật đều đang nói bóng nói gió dò hỏi tình huống tộc mình. Trí giả, quả nhiên đều là những người thực đáng ghét

Thẳng đến Trí giả Esuike phái người đi mời Tôn Chí Tân, Tiger mới càng thêm lưu ý. Từ khi nào thì tộc trưởng cùng trí giả tiến hành thương nghị cũng cần mời những người khác ? đặc biệt là Tôn Chí Tân, vô luận là đệ thân hay là tộc viên, theo lý thuyết trường hợp như vậy hắn cũng không nên tham dự. Bởi vì quan hệ đệ thân là vì nữ nhân quá ít mà không thể không xuất hiện, địa vị này luôn luôn không cao, hành động này của Esuike có điểm đặc biệt. Như thế liền càng vững chắc hình tượng của Tôn Chí Tân trong tưởng tượng của Tiger, người này quả nhiên không đơn giản!

Sau khi Tôn Chí Tân tiến vào, lại không phải đến ngồi bên Naaru, mà là tự hành ngồi xuống đối diện Esuike. Chứng tỏ vô luận hắn có tâm hay vô tâm, người này sẽ không thuận người khác mà sinh tồn , ít nhất hắn không có tâm thái dựa vào người khác mà sinh tồn. Động tác hắn đi đến ngồi xuống quá tùy ý, tùy ý tựa như đương nhiên. Phải có bao nhiêu tự tin, bao nhiêu bản sự mới có thể như không có việc gì an vị ngay trước mặt hai tộc trưởng cùng một trí giả như vậy ? Tiger trong lòng suy nghĩ , chân chính đối với Tôn Chí Tân sinh ra hứng thú.

Mà Naaru thấy Tôn Chí Tân ngồi đối diện Esuike, mà không phải bên cạnh mình, trên mặt dấu đi tức giận, nhưng giận dữ và ghen tuông trong ánh mắt lại phát thẳng tắp về phía Tôn Chí Tân. Lúc mình bị thương người này vẫn luôn theo bên người, tìm mọi cách làm cho mình vui vẻ, vết thương vừa tốt liền ném mình sang một bên, thật sự là không đáng yêu!

Tôn Chí Tân ngồi xuống, liền cảm giác được ánh mắt Tiger và Naaru đều tập trung trên người mình.


Naaru tức giận, xem nhẹ ! không biết vì sao, Tôn Chí Tân hiện tại chính là trong lòng không chút sợ hãi, Naaru có tức giận với hắn mấy đi nữa cũng sẽ chẳng làm gì, hắn chính là một con hổ giấy, không cần sợ. Hơn nữa, muốn hắn giống một tiểu nam nhân ngồi bên người hắn — chỉ là nói nhảm mà thôi ! trừ phi trời sụp, không thì hắn tuyệt đối làm không ra việc dọa người như vậy. mình là đại nam nhân, thể diện và cốt khí của nam nhân hắn không bỏ xuống được

Về phần Tiger, Tôn Chí Tân cũng không sợ hắn. Tộc trưởng thì sao ? Naaru chẳng phải cũng là tộc trưởng ? mặc kệ hắn. Không nói đến Tiger còn là tộc trưởng tộc khác, quan hệ tám cây gậy với không tới, để ý cái đản nhà ngươi! nói thực ra, lần đầu tiên nhìn thấy hắn khi hắn toàn thân phát ra hương vị xâm lược khiến cho Tôn Chí Tân không vui. Nam nhân thường thường chính là như vậy, khi gặp mặt đánh giá một phen, khi nhận thấy đối phương mạnh hơn mình, vậy rất khó sinh ra hảo cảm, đặc biệt đối với người có tính xâm lược như vậy.

Đột nhiên thấy ánh mắt Tiger lưu động đánh giá trên người mình dừng ở chiếc đồng hồ casio trên cổ tay xem hồi lâu, như đang nghiên cứu đó là thứ gì, tinh quang trong mắt sáng quắc mang theo ý tứ tràn đầy miệt mài theo đuổi. sau đó ánh mắt tiếp tục du tẩu, cuối cùng dừng trên người mình một chút cũng không dao động, Tôn Chí Tân ngạc nhiên, theo bản năng theo ánh mắt hắn hướng giữa hai chân mình nhìn lại.

Úc,tmd !

Nguyên lai là mình lộ sạch sẽ!

Kia váy da quá ngắn, chỉ có thể che khuất bên hông, bên trong lại không có quần lót. Huống chi bộ dạng vật kia của Tôn Chí Tân cũng thuộc loại mãnh nam thô trưởng, ngồi xuống không cẩn thận, phần đầu thứ hình trụ liền trực tiếp rũ xuống đất…… Hậu quả đương nhiên là lộ ra ngoài váy da, mời người xem thoải mái.

Tôn Chí Tân vừa quẫn lại vừa giận, lập tức thầm nghĩ hô to một tiếng:“Nhìn, có người ngoài hành tinh!” phân tán lực chú ý của mọi người

Trên thực tế hắn cái gì cũng không kêu, động tác thong thả mà không dẫn chú ý của hai người còn lại thu hai chân quỳ lên, cho cái thứ kia lùi về giấu kín, cuối cùng bảo trì tư thế ngồi đoan trang hiền lành của phụ nữ Nhật Bản — tức là hai chân kẹp chặt, thân thể bày thành tư thế quỳ, mông ngồi lên trên bắp chân cùng bàn chân của mình, hai tay xếp lại đặt lên đùi — đương nhiên là để đè lại váy da lộ liễu. Sau đó ưỡn ngực, hóp bụng, trên mặt lộ ra biểu tình thần thánh không thể xâm phạm giống như Quan Thế Âm Bồ Tát.


Tiger ngạc nhiên, sau đó trong mắt tản ra tiếu ý khó nhịn, ánh mắt nhìn chằm chằm Tôn Chí Tân lại nhiều thêm hương vị trêu chọc. Người này quá thú vị , người như vậy, phản ứng như vậy, động tác như vậy, cùng với tư thế ngồi, hắn là lần đầu nhìn thấy.

Tôn Chí Tân không thể xem nhẹ tiếu ý trong mắt Tiger, càng xấu hổ túng quẫn, theo bản năng cúi đầu tránh đi ánh mắt hắn, trên mặt không thể khống chế đỏ mặt nổi giận. Lập tức lại cảm thấy không cam lòng, chính mình một đại nam nhân, còn có thể chỉ mặt một gã đàn ông khác hô to phi lễ hay sao? Liền ngẩng đầu, tức giận trừng Tiger một cái.

Hắn lại không biết mình vốn khác với người ở thời không này nhân, tinh ranh hơn, tuấn tú hơn, một đôi mắt mặc ngọc hắc bạch phân minh tựa tinh không như vẩy mực mà thành. giờ lé mắt trừng sang, trên má nhiễm sắc đỏ, đúng là vô cùng phong tình !

Tiger trong phút chốc ngây người, trong mắt dưới nháy lập tức nhiễm một tầng dục vọng, tim ngừng một nhịp, rồi sau đó nhảy lên càng nhanh hơn. trong khoảnh khắc hắn liền hiểu được vì sao khi nói đến Tôn Chí Tân Trên mặt Naaru sẽ toát ra thần sắc kỳ quái đó. Nếu đổi lại là bên người mình có người như Tôn Chí Tân, hắn cũng sẽ dấu đi không cho ai thấy. tỷ như hiện tại, người nọ bày ra tư thế ngồi kia, Tiger mới giựt mình thấy cần cổ dài nhỏ thanh tú đến thần kỳ, còn rất trắng trẻo, tóc tơ sau cổ cuốn khúc hơi hơi rung động trong vầng sáng ấm áp còn sót lại của ánh tịch dương, quét vào lòng người ngứa ngáy. Cảnh này khiến cho Tiger muốn nhảy dựng lên, một bàn tay che lấy sau cổ Tôn Chí Tân, không cho bất luận kẻ nào nhìn thấy một tầng tơ mịn rung động làm người ta mềm yếu đến phát run kia nữa.

Biến hóa thần sắc của Tiger trong chớp mắt đó Tôn Chí Tân thấy được. Trước kia hắn chưa bao giờ chú ý tới chuyện này, nhưng là…… Từ khi cùng Naaru dây dưa không rõ, hắn đã bắt đầu đối với phương diện này có nhận thức, tuyệt đối sẽ không xem nhầm dục vọng trong mắt Tiger. Trong lòng không khỏi phát ra một tiếng rên rỉ, không phải a, mình từ khi nào được nam nhân ưu ái như vậy? dễ dàng biến thành trái bánh thơm. chẳng lẽ thời không này bởi vì nữ nhân quá ít, giống đực không chỗ phát tiết, nam nhân cứng rắn như mình cũng có thể dễ dàng phát tình ? thật sự là cẩu huyết !

Trong lòng bi phẫn thở dài , ấn tượng đối với Tiger ngồi bên trái càng thêm không tốt, càng cảm thấy người này mười phần muốn gây sự.

Đương nhiên, chỉ có thể nghĩ như vậy trong lòng, cũng không thể phát tác tính tình, chỉ cố gắng xem nhẹ hơi thở tràn đầy ý tứ chiếm đoạt càng ngày càng nặng của Tiger, hướng về Esuike mỉm cười:“Trí giả bảo ta đến có chuyện gì ?”


Lúc này Naaru có trì độn cũng phát hiện ánh mắt càng ngày càng cảm thấy hứng thú với Tôn Chí Tân của Tiger, trong lòng tức giận , trầm giọng nói:“Đương nhiên là tìm ngươi thương lượng chuyện trọng yếu. Hắc ! Tiger ! hắn là Zimmer của ta !”

“Nga ?” Tiger nhướn mày, khuôn mặt tuấn tú càng thêm vẻ tà khí:“Dựa vào cái gì nói hắn là Zimmer của ngươi, mà không phải Zimmer của ta ? ta nhớ rõ chúng ta lần trước quyết đấu cũng không có hoàn thành đã bị gián đoạn. Mà chuyện giữa ta và ngươi dừng lại giữa chừng là vì sự có mặt của hắn, hắn đè chết người chúng ta còn đang dùng quyết đấu để chia nhau, hắn nên bồi thường. Cho nên, hắn hẳn là cũng là Zimmer của ta.”

Naaru không phản bác, trên mặt một mảnh xanh mét. Tôn Chí Tân sáng suốt câm miệng, không rên một tiếng, trong lòng cũng là rối rắm đến cực điểm. Thật là, lúc trước vì sao rớt chuẩn như vậy? cơ hội nhỏ hơn trúng xổ số còn bị mình ngã trúng. Chị béo kia chết tử tế không chết lại vì làm đệm thịt cho mình mà chết, quả nhiên là một mạng đền một mạng, chết còn tốt hơn sống, mình không chỉ phải trả nợ không nói, bây giờ còn phải lấy thân phận một người nam nhân bị hai nam nhân tranh đoạt……

Tiger lại quay đầu nhìn về phía Esuike, nói:“Cơ trí trí giả, ta tin tưởng ngươi công chính . Ngươi tới phân xử, Tôn Chí Tân là Zimmer của hắn, hay là Zimmer của ta ? nếu không, chúng ta tái quyết đấu một lần, phân thắng bại ?”

Esuike đại thị xấu hổ, hắn có thể nói giúp Naaru, nhưng không thể không phân rõ phải trái, bởi vì hắn là trí giả, ở bộ tộc đảm đương thân phận trọng tài. Trong tranh chấp giữa hai tộc trưởng hắn phải làm tuyệt đối công chính, nếu không sẽ dẫn tới đổ máu giữa hai bộ tộc. Tiền sử nam nhân không thiếu nhất là cái gì ? chính là đảm lượng và tâm huyết, một lời không đúng xông lên ngươi chết ta sống chỉ là cơm bữa. Nếu là thành viên khác của bộ tộc tranh chấp kiểu này còn dễ xử, nhưng trước mắt là hai tộc trưởng, một lời không đúng, dẫn đến chính là hai bộ tộc xung đột, Esuike không thể không suy xét.

Cố tình chuyện này Tiger lại là có lí . Lúc trước hắn ra chủ ý để Naaru mạnh mẽ ép Tôn Chí Tân trở thành đệ thân, chính là sợ chuyện này. Nhưng hắn phòng được bộ tộc khác, chính là phòng không được Tiger. Còn một lòng chờ đợi Tiger sẽ quên đi chuyện này, nhưng hắn cuối cùng vẫn tìm tới cửa. Mới đầu hắn nghĩ Tiger chỉ là vì mặt mũi nam nhân, t thuần túy là muốn đòi về vật sở hữu của mình — cái này còn dễ nói, cùng lắm thì dùng con mồi bồi thường cho hắn là được. Nhưng hiện tại nhìn hắn đối với Tôn Chí Tân càng ngày càng cảm thấy hứng thú, Esuike liền đau đầu phát hiện chuyện này không dễ dàng như vậy. Nếu Tiger thật sự muốn dùng lý lẽ để tranh đoạt, giữ được Tôn Chí Tân ở lại bộ tộc thật đúng là rất khó khăn.

Quả nhiên, Naaru hàm hậu đã mở miệng nói:“Muốn bao nhiêu con mồi, ngươi nói, ta đáp ứng ngươi ! muốn quyết đấu, ngươi chọn thời gian, ta nguyện phụng bồi !”

Nghe xong lời này, Tôn Chí Tân và Esuike đều nhịn không được ở trong lòng thở dài. Một người hàm hậu trung thực a, sao lại vô tâm kế như vậy ? ngươi thốt ra lời này, Không phải là chứng thực địa vị và tầm quan trọng của Tôn Chí Tân? sao có thể không khiến người khác mơ ước ?


Nghĩ lại Tôn Chí Tân lại có chút nổi giận, nói quyết đấu liền quyết đấu, xem ta là người chết sao?nnd ngươi thắng còn dễ nói, thua ta phải đổi thành bị người khác đè? Tức giận dâng lên vượt qua lo lắng và bất an về Naaru khi nghe thấy phải quyết đấu, còn cả một tia không tha đã trở nên càng lúc càng nặng trong lòng hắn kia..

Hiện tại đầu óc Tôn Chí Tân đang nhanh chóng vận chuyển, vắt hết óc suy nghĩ giải quyết khốn cảnh này như thế nào.

Không đợi hắn nghĩ ra được, chợt nghe Esuike bình tĩnh nói:“Quyết đấu là việc của hai người các ngươi, vốn ta không có quyền hỏi đến. Nhưng là một trí giả, ta phải nhắc nhở các ngươi một sự kiện: mùa đông sắp đến, vô luận khi quyết đấu các ngươi ai thắng, ai thua nhất định đều mất đi tộc trưởng của mình. bản lĩnh các ngươi tương xứng, cho dù là thắng, cũng sẽ thắng thảm. sinh tồn của Bộ tộc mới là trọng yếu nhất, tổn thất một vị tộc trưởng, lưu lại một vị tộc trưởng không thể đảm đương trọng trách, mùa đông sắp đến sẽ sinh ra hậu quả gì, ta nghĩ không cần nhiều lời. Cho nên, việc này vô luận tương lai thế nào, hiện tại phải kéo dài đến sau mùa đông hẵng nói. Hai vị có ý kiến sao ?”

Trong lòng Tôn Chí Tân nhảy dựng, lập tức dâng lên một loại kinh hỉ vì Naaru tạm thời được an toàn. không nhìn Esuike nhưng trong lòng lại đối với ông lão này lần đầu tiên dâng lên vô tận bội phục. quả nhiên gừng càng già càng cay ! hắn nói một phen, nói trắng ra chính là một chữ kéo, còn kéo đầy quang minh chính đại, ai cũng không phản đối được! Lão nhân vẻ mặt âm lãnh này đội danh hiệu trí giả, quả nhiên là có bản lĩnh!

Nghe xong Lời Esuikie, Tôn Chí Tân hiện tại đã biết, chuyện quyết đấu cũng không phải là là chuyện tốt gì. Thua sẽ phải trả giá bằng sinh mệnh. Mà như lời của Esuike, hai người bản sự ngang nhau, thắng cũng là thắng thảm. Nói vậy, nếu có thể thôi thì thôi đi, tốt nhất kéo dài tới vô cùng vô tận

Lập tức giương mắt liếc nhìn Naaru một cái, trong ánh mắt đã nói thực rõ ràng: Ngươi dám nhắc lại chuyện quyết đấu, ta thì cho ngươi biết mặt!

Lại đảo mắt liếc nhìn Tiger một cái, trong ánh mắt cũng biểu đạt thật sự rõ ràng: Đầu ngươi bị nước vào à? ngươi thua sẽ làm cho bộ tộc của mình thiếu đi một tộc trưởng. Ngươi nếu thắng , hai người bản lĩnh không khác biệt, nghĩ ông đây sẽ sống với một kẻ tàn phế? ngươi là lợn à!

Một trái một phải, phân biệt trừng hai người hai bên mỗi bên một cái, nửa điểm cũng không cảm giác được biểu hiện của mình hiện tại hệt như một lão bà dữ dằn vô pháp vô thiên……….



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.