Đọc truyện Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký – Chương 161: Kinh hỉ
Tỉnh ngủ tiếp tục lên đường, sau khi đi bốn giờ không chỉ Tôn Chí Tân có cảm giác, những người khác cũng có loại cảm giác này: đường dưới chân càng đi càng xốp, trong không khí cảm giác càng ngày càng ẩm ướt, lúc đi lại giống như đám mây.
Sáu người đều cầm đuốc, Tôn Chí Tân vì tiết kiệm năng lượng đèn pin, cũng tay trái cầm đuốc, tay phải cầm đao dã chiến, đi tìm các dấu hiệu phía trước. Thời gian dài ở trong hang động không thấy ánh mặt trời, đèn pin trở bản thành vật vô dụng, đèn pin điện có thể dùng ít đi một chút, đương nhiên nên ít dùng. Tấm phin năng lượng mặt trời của Tôn Chí Tân, dùng đuốc chiếu nó cũng không phải không được, chính là rất chậm. Vì bảo hộ pin — chỉ có một cái như thế, không thể đổi, miễn đi.
Vòng qua rất nhiều đoạn gập ghềnh và đường mòn, chui qua rất nhiều hang động, cảnh sắc trong hang dù có tráng lệ hơn nữa cũng không còn gì để xem, sáu người cũng cảm thấy nhàm. Một đường đều là như vậy, thẩm mỹ toàn thể nhân dân hết thảy mệt nhọc, chính Tôn Chí Tân cũng không nhìn đông nhìn tây hứng thú thưởng ngoạn, chỉ ước gì Tôn Tiểu Lỗ mau một chút, sớm tìm đến nơi .
Bốn mươi phút trước, Tôn Tiểu Lỗ đem đoàn người mang vào một thông đạo dài. Cả thông đạo giống ruột dê, khúc chiết, nhỏ hẹp, còn dài khôn cùng, chỗ rộng có thể đủ một người đi qua, chỗ thắt to cao giống Naaru hay Tiger phải hít bụng vặn người như cái lạp xưởng mới có thể miễn cưỡng lách qua. Chỗ tốt duy nhất đó là nó cũng không có lối rẽ, như là một cái ruột từ đầu đến cuối, chỉ cần dọc theo nó một đường đi xuống.
“Nó rốt cuộc đi đến đâu?” Caban hỏi, dùng tay dùng sức tham trưởng có đưa đuốc ra muốn chiếu xa hơn một chút, kết quả cũng phí công. Bất quá lại ngoài ý muốn phát hiện toàn bộ động bích rất phản sáng, nó so với hang động khác mọi người chui qua quả thực bóng loáng.
Tôn Chí Tân cũng rất muốn biết nguyên nhân hình thành thông đạo quỷ lý quỷ khí này. Ấn tốc độ đi bộ của năm người, lấy mỗi giờ 6 km, bốn mươi phút đi xuống được hơn 4 km. Đây là cái thông đạo quỷ quái gì? đi vòng hơn bốn ngàn thước, đi thẳng sợ cũng hơn hai nghìn thước, còn không phải đi xuyên núi? nhưng nhìn phía trước một mảnh tối đen, còn không biết phải đi bao xa, thông đạo giống như vậy rốt cuộc là biến ra như thế nào?
Lại đi rồi thêm gần bốn mươi phút, cụ thể đi được bao xa Tôn Chí Tân cũng lười tính, chỉ cảm thấy không khí càng ngày càng ẩm ướt, nhiệt độ không khí không chỉ không lạnh hơn, ngược lại còn tăng trở lại. Cảm giác dưới chân cũng càng ngày càng mềm xốp, như là dẫm vào cát.
Quỷ dị!
Đang định nói cho những người khác nghe cảm giác của mình, chợt nghe Tiger có năng lực dạ thị thấp giọng nói:“Không có phản quang, hình như là chui ra ở đây. Cẩn thận!”
“Chui ra ở đây? a nha!”
Vừa nói, đã thấy Caban đi tuốt đàng trước trượt chân một cái, sợ hãi kêu ai nha một tiếng, một phen quay cuồng lăn thẳng xuống.
Tôn Chí Tân kinh hãi, thất thanh kêu lên:“Naaru, bắt lấy hắn!”
Còn không đợi Naaru xuất thủ, Alfa đã phóng lên chụp vào ngực Caban. Kết quả hắn cũng một chân đạp vào hư không, nhanh như chớp giống Caban ngã lăn xuống.
Tôn Chí Tân kinh hãi hồn phi thiên ngoại, vội vàng nhảy đến cửa động cùng Naaru dùng thân thể ngăn chặn Tiger và Qigeli phía sau, không cho bọn họ phạm hiểm, khẩn trương cúi xuống hô to:“Các ngươi thế nào?”
Trong mắt chỉ thấy cây đuốc rời tay hai người bay theo phía sau hai người cũng lăn xuống, dọc theo một sườn dốc thật dài lăn mãi rốt cuộc mới bất động.
Trong bóng tối thấy không rõ nhiều thứ, hai người kia giống như lăn hồ lô không biết lăn về hướng nào. Trong tai chỉ có thể nghe được Caban và Alfa đều lớn tiếng ho khan, hai người gọi nhau tìm kiếm đối phương, sau khi tìm được lại đi tìm đuốc, nhặt lên cầm lay động. Quan sát khoảng cách chỗ cây đuốc lay động, cách bốn người Tôn Chí Tân đứng thế nhưng cách khá xa, phỏng chừng phải mấy trăm thước, cây đuốc thoạt nhìn nhỏ như con muỗi.
“Khụ khụ, phi phi phi!” Caban lớn tiếng khụ, liều mạng phun ra ngoài miệng .
Tôn Chí Tân lòng nóng như lửa đốt, lại không dám mạo muội đi xuống làm cho toàn thể đều lâm vào nguy hiểm. Một bên Naaru cũng nắm chặt hắn, hiển nhiên nghĩ giống nhau, chỉ là miệng hô lớn:“Caban, Alfa, hai ngươi có bị thương không?”
“Không…… Có. Ta cũng không cảm giác được nguy hiểm.” Alfa đáp, giống Caban đang dùng sức phun ra bên ngoài, lại nói:“Đất rất mềm, lăn xuống cũng không không có việc gì, chính là cắn miệng đầy đều là bùn đất. Ạch…… Không đúng, ta hình như bị chặc chăn …… Ca…… Caban, giúp ta một chút, tê…… Đau!”
Caban đỡ lấy Alfa, đem cây đuốc giao cho hắn cầm, chính mình kêu lên:“Cẩn thận, ra khỏi động sẽ bị hụt, bất quá bên dưới là sườn dốc mềm mại, ngã xuống cũng không có chuyện gì. Để ý đừng để hụt chân là được.”
Bốn người trên mặt trên đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, không có người bị thương chính là chuyện tốt, chặc chân gì đó có thể xem nhẹ.
Tiger xông về phía trước một bước, cúi người dùng đuốc cẩn thận chiếu xuống phía dưới quan sát.
Cây đuốc thật là hữu hạn, tối như mực cái gì cũng xem không rõ ràng lắm. Tôn Chí mở đèn pin, mới thấy rõ phía dưới cửa động có một sườn dốc mở rộng, như là từ cát cấu thành, cùng cửa động chênh lệch khoảng bốn thước, khó trách Caban liều lĩnh một cước hư không ngã xuống. Cũng may là mặt cát mềm mại, nếu không chênh lệch bốn thước liền đủ cho quỷ liều lĩnh Caban này ăn đau .
Bất quá, ở chỗ này, sao lại có bãi cát?
Tuy rằng đèn pin cho thấy khoảng cách không sâu, nhưng liếc một cái nhìn qua sườn cát cùng chỗ giống như bờ cát bên cạnh đều là sa tầng tinh mịn. Địa chất như vậy xuất hiện ở đây không khỏi quá cổ quái đi?
Còn không kịp nghĩ nhiều, Tiger đã đưa tay cầm theo đèn pin trong tay Tôn Chí Tân, đem dây thừng cuốn trên người mình cởi xuống, một đầu để Naaru và Qigeli nắm, chính mình lưu loát dọc theo nó trượt xuống dưới.
“Tiger, để ý!”
“Không có việc gì.” Khi nói chuyện Tiger đã rơi xuống, ngửa mặt ngoắc ba người:“Thực an toàn.”
Qigeli thăm dò nhìn nhìn vị trí Tiger, đem đầu dây giao cho Naaru, chính mình trực tiếp nhảy xuống.
“Này! đừng xằng bậy!”
Tôn Chí Tân kêu một tiếng, lại thấy Qigeli vững vàng dừng ở bên người Tiger, giống tuyển thủ thể thao tứ bình bát ổn đứng.
Thể chất người tiền sử, thật là…… Khiến người ta thật sự không nói được lời nào.
Để bảo đảm, Tôn Chí Tân và Naaru ở trên tìm một măng đá buộc dây thừng, Naaru ổn định dọc theo dây thừng, Tôn Chí Tân tính học Qigeli trực tiếp nhảy xuống.
Vừa rơi xuống đất, dưới chân quả nhiên truyền đến xúc cảm mềm xốp như cát, chân rơi xuống bị lún đến bắp chân, toàn bộ địa hình có tác dụng giảm xóc rất tốt, người khó mà té bị thương.
Tôn Chí Tân cúi người nắm lên một nắm cát, cảm giác lúc nắm chặt có cảm giác chúng nó từ khe hở trôi qua, chỉ cảm thấy so với độ ẩm không khí khô ráo hơn nhiều, đồng thời còn có một độ ấm kỳ quái, khiến người ta thấy mình như đang ở trên bờ biển.
Ước chừng Tôn Tiểu Lỗ cũng chưa từng thấy qua chỗ như vậy, hăng say ở trên bãi cát thượng giương oai,
“Tôn Tiểu Lỗ! lại đây!” Tôn Chí Tân hô một tiếng.
Thanh âm phát ra, đột nhiên cảm giác có cái gì không đúng, theo bản năng lại phóng đại thanh âm hô một tiếng.
Vừa kêu xong, Tôn Chí Tân liền chân chính hiểu ra cái gì không đúng, nhất thời sắc mặt đại biến.