Sự Tích Các Loài Hoa

Chương 8: Cô bé chăn ngỗng


Đọc truyện Sự Tích Các Loài Hoa – Chương 8: Cô bé chăn ngỗng

Ngày xưa có một nàng tiên bé nhỏ tên là Syrinx bị biến thành một cây sậy.- Một cô gái xinh đẹp trong chiếc váy thêu những bông hoa màu xanh của cây hoa đinh bắt đầu kể chuyện rồi lại im lặng.

– Và sau đó như thế nào?- Nữ hoàng Hoa Hồng hỏi vẻ sốt sắng.

– Tôi quên mất phần tiếp câu chuyện rồi.- Cô gái thú nhận vẻ ngượng ngùng. Thấy vậy nữ hoàng Hoa Hồng khích lệ vẻ rất tốt bụng:

– Không sao cả. Chắc chắn là cô còn nhớ những câu chuyện khác. Hãy kể câu chuyện nào mà cô cho là hay nhất mà mình nhớ được.

Ngày xưa có một bụi cây hương mộc mọc bên cạnh một cây hoa đinh ở bên lề một con đường nhỏ trên đồi cao. Con đường này chẳng đi đến được nơi nào cả mà chỉ có các nàng tiên thường đi dạo ở đó. Vào tháng năm, cứ khi màn đêm yên tĩnh buông xuống thì bụi cây hương mộc lại hóa thành một chàng mục đồng dễ mến. Cứ mỗi khi tiếng sáo từ cây sáo làm bằng cành cây hoa đinh của chàng vang lên thì một nàng tiên xinh đẹp lại bước ra từ cây hoa đinh bên cạnh. Cứ như vậy, chàng mục đồng thì thổi sáo còn nàng tiên thì ca múa làm cho vạn vật như thơm ngát hương hoa tạo cảm giác tuyệt vời cho những cặp trai gái yêu đương đang đi dạo trên ngọn đồi. Rồi mỗi khi mặt trời thức giấc thì chàng mục đồng và nàng tiên lại trở về với hình dáng của loài cây ban đầu.

Một buổi tối, một cô gái chăn ngỗng đến ngồi thu mình bên cạnh bụi cây hương mộc. Ôm hai con ngỗng trên tay, cô bé cứ gục mặt xuống và khóc.


– Tại sao cô khóc vậy?- Một giọng nói dễ mến từ phía sau hỏi. Và sau đó là một chàng mục đồng trong chiếc áo sơ mi màu trắng xuất hiện.

– Làm sao mà tôi không khóc được. Tôi hoàn toàn cô đơn trơ trọi trên trái đất này. Bà mẹ ghẻ cùng người con gái của bà ấy đã đuổi tôi ra khỏi nhà. Người cha khốn khổ của tôi không dám nói một lời nào để bênh vực cho tôi. Giờ đây tôi không có một mái nhà ấm cúng để trở về sau một ngày làm việc.

Chàng mục đồng tươi cười và thổi tặng cô một bài sáo hi vọng cô quên đi nỗi bất hạnh của mình. Tiếng sáo vừa cất lên thì một nàng tiên xinh đẹp trong chiếc váy thêu những bông hoa màu xanh rất đẹp xuất hiện trước mặt cô gái chăn ngỗng với nụ cười thân thiện và nói:

– Nào, hãy đứng lên nhảy múa cùng ta. Cô sẽ thấy nỗi buồn của mình nhanh chóng hết đi.

Và thế là chàng mục đồng thổi điệu nhạc du dương còn nàng tiên và cô gái nắm tay nhau nhảy múa rất say sưa. Sau đó hai chú ngỗng cũng tham gia vào buổi khiêu vũ đến tận sáng sớm. Khi mặt trời ló ra từ phía chân trời cô gái cũng thấm mệt.

– Ôi tôi không thể nhảy được nữa, đôi chân của tôi đã mỏi nhừ và đôi mắt của tôi như muốn nhắm nghiền lại vì mệt.

– Đã đến lúc chúng ta phải chia tay rồi.- Chàng mục đồng thì thầm.- Nhưng trước khi chia tay, cô hãy nhận lấy cây sáo này của ta làm kỉ niệm. Đó là một cây sáo thần kỳ đấy. Mỗi lần mà cô thổi sáo lên thì hoa cỏ cũng nhảy múa theo và mọi mong ước của cô đều được thỏa mãn.

– Còn ta, ta sẽ tặng cho cô chiếc váy này.- Nàng tiên xinh xắn nói tiếp- Nếu cô mặc chiếc váy này mà xoay quanh mình thì gió sẽ mang cô đến nơi nào mà cô muốn.

Cô gái chăn ngỗng chỉ nghe được đến đó rồi ngủ thiếp đi vì mệt. Khi cô thức dậy thì mặt trời đã ở trên đỉnh đầu.


– Ta vừa có một giấc mơ thật tuyệt vời.- Cô gái tự nói với mình.

Nhưng cô bỗng nhận ra đúng là một cây sáo và một chiếc váy để ở ngay cạnh mình trên thảm cỏ xanh. Cô bắt đầu mặc chiếc váy vào, cầm cây sáo trên tay và xoay một vòng. Bỗng nhiên như là có cánh vậy, cô bay nhẹ nhàng lên không trung, trên thung lũng và cánh đồng tươi đẹp. Khắp nơi cô đi qua, ở đâu cảnh vật cũng thật tươi vui. Và khi cô cầm cây sáo lên thổi, muôn ngàn loài hoa nở rộ và kể cho cô nghe những bí mật của mình. Nếu cô thổi sáo cho một bông hoa hồng trắng thì một nàng tiên xinh đẹp bước ra từ bông hoa đó ngay lập tức nghiêng mình chào cô ba lần và nhảy ba lần điệu nhảy tuyệt vời. Nếu cô thổi sáo cho cây hoa lưu ly thì những cánh hoa sẽ hé nở và một chàng kỵ sĩ nhỏ bé trong chiếc áo giáp màu xanh sẽ bước ra múa kiếm ba vòng để chào cô gái. Còn nếu cô thổi sáo cho một cây bồ công anh ánh vàng thì rất nhiều nàng công chúa xinh đẹp láu lỉnh sẽ xuất hiện mở chiếc ô màu trắng và bay lên không trung. Mọi người nhìn thấy cảnh này đều hết sức ngạc nhiên. Thế là cô gái chăn ngỗng được đi đến khắp nơi trong niềm vui khó tả. Và bao nỗi buồn phiền, cực thân của cô tan biến đâu hết bởi cô luôn nhận được sự yêu mến của mọi người. Rồi một hôm cô bỗng thấy nhớ nhà, nhớ cha mình da diết. Cô quyết định xoay một vòng bay về nhà ôm theo hai chú ngỗng. Khi về đến cạnh chiếc ao gần nhà, cô thả cho hai chú ngỗng xuống ao bơi lội và định bước vào nhà. Bỗng nhiên mụ dì ghẻ của cô nhìn thấy và quát mắng:

– Hãy quay trở lại cái nơi mà mày đến đây. Tại sao mày dám thả hai con ngỗng bẩn thỉu xuống ao của tao chứ.

Nói rồi mụ lao xuống ao túm lấy hai chú ngỗng đáng thương rồi đánh liên hồi. May mà ngỗng mẹ kịp đến giang cánh bảo vệ hai ngỗng con nên chúng chưa bị mụ đánh chết. Tuy nhiên, chúng bị thương rất nặng. Máu từ vết thương chúng chảy đỏ cả một góc ao. Quá đau khổ vì thương cho hai chú ngỗng con và vì căm ghét sự tàn ác của mụ dì ghẻ, cô gái khóc tức tưởi và nói:

– Hỡi con người ác độc kia! Rồi một ngày các ngươi cũng sẽ bị biến thành ngỗng và cũng bị người khác đánh cho như các ngươi đã đánh hai chú ngỗng đáng thương của tôi.

Rồi để quên đi nỗi buồn, cô cầm cây sáo và bắt đầu thổi. Ngay sau tiếng sáo đầu tiên, mụ dì ghẻ và đứa con gái của mụ liền biến thành hai con ngỗng xấu xí. Chúng sợ hãi chạy vội xuống ao. Lũ trẻ con trong làng từ lâu đã rất ghét hai mẹ con mụ bởi tính tình độc ác của chúng liền chạy theo dùng đá ném chúng tới tấp khiến chúng bị rụng hết cả lông.


Lúc đó cha cô gái cũng chạy từ trong nhà ra. Nhìn thấy vậy ông tỏ vẻ vui mừng vì từ trước đến nay hai mẹ con mụ đã làm bao nhiêu việc nhẫn tâm mà chẳng có ai dám chừng trị mẹ con mụ:

– Các ngươi xứng đáng bị như vậy, hỡi những con người ác độc. Tại sao ta lại không dám bênh vực cho cô con gái bé bỏng của ta chứ? Tại sao ta lại để mẹ con mụ ta đuổi con gái của ta ra khỏi nhà chứ? Chắc sẽ không bao giờ con gái tha thứ cho cha đâu.

Nhìn thấy người cha khốn khổ của mình, cô gái chạy vội đến hôn lên mái tóc bạc trắng của cha mà thổn thức:

– Cha ơi, cha không nhận ra con sao? Con đã tha thứ cho cha từ lâu lắm rồi.

Hai cha con rơi nước mắt vì niềm hạnh phúc gặp lại nhau. Ôm đứa con gái bé bỏng trong lòng, ông dẫn cô vào nhà nơi mà trước đây cha con ông đã từng được sống những ngày hạnh phúc. Còn đối với hai mẹ con mụ dì ghẻ thì đây mới bắt đầu là những ngày khó khăn của chúng. Đám trẻ con trong làng cũng rất ghét thói ác độc của mụ nên cứ rủ nhau đến đuổi hai con ngỗng đáng ghét đó chạy ra khỏi làng. Chúng sợ hãi ba chân bốn cẳng thi nhau trốn chạy khỏi những trận đòn roi và đá ném của bọn trẻ và cuối cùng cũng lao được xuống một cái ao lớn và thoát nạn. Tuy nhiên, đó mới chỉ là sự bắt đầu của những ngày hai mẹ con mụ phải trả giá. Trong làng, có một cô gái hơi đần độn đi ở cho một nông dân giàu có. Một hôm cô nảy ra ý định sẽ dệt cho mình một chiếc khăn che tai bằng lông ngỗng. Khi tha thẩn chơi ở cái ao lớn đó, cô phát hiện ra có hai con ngỗng rất to liền lùa bắt và vặt trụi lông dài của chúng. Mụ dì ghẻ và đứa con gái của mụ trên người không còn một chiếc lông che thân nên vô cùng xấu hổ ba chân bốn cẳng chạy trốn để không ai nhìn thấy chúng. Còn cô gái chăn ngỗng được sống hạnh phúc cùng người cha thân yêu bên ngôi nhà trên thảo nguyên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.