Đọc truyện Sự Tích Các Loài Hoa – Chương 29: Hai cô con gái của người làm vườn
Hãy nói cho ta biết, hỡi công chúa Hoa Huệ Tây, có bao nhiêu huyền thoại về hoa huệ tây được mọi người biết đến?- Nữ chúa Hoa Hồng hỏi:
– Bằng số sao trên bầu trời- Công chúa duyên dáng mỉm cười và trả lời, tinh khiết và ngây thơ như một bông hoa huệ tây- Nữ chúa cũng biết, thưa nữ chúa Hoa Hồng, rằng từ lâu, những nhà thơ và các thi nhân rất thích chúng tôi. Theo một truyền thuyết, chúng tôi là con gái của Chúa- Nữ thần Duyên Dáng và Sắc Đẹp. Nhưng hôm nay, hãy cho phép tôi, kể cho nữ chúa nghe một câu chuyện nhỏ.
Ngày xưa có một chàng trai trẻ làm nghề làm vườn. Chàng cố gắng làm vui lòng tất cả mọi người, nếu chàng không thể giúp đỡ chàng cũng động lòng thương với người nghèo túng. Nhưng hình như những người tốt bụng thường không có cuộc sống mà họ đáng được hưởng. Người làm vườn cũng vậy, cuộc sống của chàng không được thuận lợi. Không những chàng làm chẳng đủ nuôi thân, mà chàng còn lấy phải một người vợ vô cùng độc ác và hay cãi cọ, suốt ngày cô ta chỉ biết hờn dỗi và than vãn, và để rồi sự độc ác của cô ta cuối cùng phải làm cô ta xấu đi thực sự. Rất nhiều lần, người làm vườn phàn nàn về số phận của mình trong thâm tâm, nhưng cái làm chàng buồn nhất đó là họ không có con. Chàng bị thuyết phục rằng tình mẫu tử sẽ cải thiện tính cách vợ chàng.
Một ngày nọ, khi đang bới đống đồ cũ trên gác xép, người làm vườn tìm thấy một chiếc gương vỡ. Vui mừng vì tìm lại được, anh liền dọn dẹp mạng nhện rồi ném nó xuống dưới nhà.
– Thật là ngu ngốc- Vợ anh ta nói với anh ta một cách cộc lốc- Anh muốn làm gì với món đồ cũ kỹ này vậy? Hãy mang nó đến cho quỷ!
Đúng lúc ấy chiếc gương rực sáng, giống thứ ánh sáng của hàng ngàn ngọn nến và nói:
– Thưa bà, xin bà hãy đợi chút trước khi phạm một sai lầm không thể cứu vãn được. Tôi có khả năng thực hiện được ước muốn bí mật nhất của cả hai người nếu mang đến cho tôi bông hoa đẹp nhất. Trong một năm một ngày, người đó sẽ được hưởng hạnh phúc khó tả, nhưng qua thời gian đó, người đó sẽ chết.
Người làm vườn lịch sự từ chối lời đề nghị của chiếc gương.
– Ngàn lần cảm ơn gương thần, nhưng chúng tôi chẳng cần gì cả. Cuộc sống quý giá hơn tất cả mọi kho báu trên thế giới.
Người vợ lập tức ngắt lời anh:
– Anh chẳng làm được trò trống gì, đồ bạc bẽo, thế anh đền ơn em vì tình yêu và sự chăm sóc tận tình em dành cho anh đó ư?- Cô ta hét lên- Nếu anh không thiếu gì thì anh có thể nghĩ đến em chứ sao. Nếu anh còn một chút sĩ diện, hãy cùng em đi ra vườn và chọn bông hoa đẹp nhất cho gương thần.
Ngượng ngùng, người làm vườn không dám trái lời vợ. Anh ra khỏi nhà và hái trong bồn hoa một bông hoa huệ tây trắng như tuyết.
– Tất cả các bông hoa đều đẹp nhưng chẳng có bông hoa nào trong số các loài hoa duyên dáng và trong trắng như bạn, hoa huệ tây thân mến ạ. Có thể bạn làm chiếc gương vui lòng- Anh nghĩ. Xảo quyệt, vợ anh theo dõi anh ta rất kỹ càng. Khi cô ta nhìn thấy chồng mình thực sự đã hái bông hoa đẹp nhất trong các loài hoa, cô ta liền hái một bông hoa tầm ma xấu xí mọc không xa nơi đó, trên một sườn dốc.
– Ta sẽ thật ngu ngốc nếu hiến dâng cả đời mình chỉ vì một ước muốn- Cô ta cười khẩy- Ta sẽ tìm ra biện pháp hữu hiệu bắt lão chồng ngu ngốc của ta bày tỏ ước muốn hợp với ta.
Trên đường trở về nhà hai vợ chồng đặt món quà của mình trước gương:
– Anh đã chọn đúng, người làm vườn ạ- Chiếc gương nói- Bông hoa của anh làm ta rất thích. Hãy nói ra ước muốn bí mật nhất của anh.
Trước khi anh ta kịp mở miệng thì vợ anh ta đã hét lên:
– Ta muốn vàng, ngọc trai và những viên đá quý. Ta muốn giàu có và sống sung sướng đến chết.
Chồng cô ta, ngoan ngoãn, gật đầu tán thưởng, khi ấy chiếc gương tối sầm vì tức giận.
– Ngươi không có quyền được nói, người vợ xấu bụng- Chiếc gương đáp cụt lủn- Chồng của ngươi đã đưa cho ta bông hoa đẹp nhất, còn ta, ta đọc được ước muốn thầm kín trong ánh mắt nhân từ của anh. Hãy lại gần đây người đàn ông tốt bụng và hãy nhìn ta.
Người làm vườn vâng lời và há hốc miệng: Một khuôn mặt của bé gái hiện ra trong gương, đẹp và trong trắng như bông hoa huệ tây trắng vậy.
– Đó là đứa con mà anh mong ước từ lâu nay- Chiếc gương nói- Sáng mai khi anh thức dậy, cô bé gái này sẽ ngủ trong chiếc nôi cạnh giường của anh.
– Còn tôi?- Người vợ độc ác thốt lên, lần này chiếc gương lại tối sầm.
– Được- Chiếc gương nói- Ngươi cũng vậy, ngươi sẽ được thưởng như là ngươi mong muốn.- Khi người vợ tham lam hau háu cúi xuống chiếc gương, cô ta nhìn thấy trong gương khuôn mặt xấu xí của một bé gái với đôi mắt cháy rực như những chiếc lá của hoa tầm ma. Phật ý và thất vọng, vợ người làm vườn lấy đá và đập một nhát chiếc gương vỡ ra hàng nghìn mảnh.
Sáng sớm hôm sau, khi hai vợ chồng người làm vườn mở mắt ra, họ thấy ở cả hai bên giường, hai chiếc nôi. Chiếc nôi thứ nhất là của bé gái giống bông hoa huệ tây, chiếc nôi còn lại là của một bá gái xấu xí kêu khóc om sòm. Rất hạnh phúc, người làm vườn yêu cả hai cô con gái như nhau và nuông chiều chúng như một tài sải quý giá. Anh không bao giờ cho phép người ta giơ tay lên đánh hai cô con gái của mình. Nhưng một năm một ngày trôi qua, người làm vườn tốt bụng qua đời, đầy hạnh phúc. Người vợ góa của anh phải chăm sóc hai cô con gái nhỏ.
Năm tháng trôi đi và Huệ Tây ( người ta gọi cô con gái đáng yêu như vậy) ngày càng trở nên xinh đẹp và dịu dàng. Nàng giống người cha quá cố như hai giọt nước. Cô gái thứ hai thì ngược lại, Tầm Ma là hình ảnh của mẹ. Cô nàng hay nóng nẩy, hay cãi cọ, xấu xí đến nỗi mà cô chẳng được ai nhòm ngó đến! Bà mẹ rất yêu thương cô thứ hai và cả hai thi nhau hành hạ Huệ Tây. Họ dành cho nàng những công việc nặng nhọc nhất và bắt nàng ngủ ở ngưỡng cửa, mùa đông cũng như mùa hè. Huệ Tây thường xuyên khóc thầm và từ sâu thẳm trái tim nàng cầu mong người cha giải thoát cho nàng mà khuôn mặt ông xuất hiện trước nàng trong tất cả các gương như một sự thần kỳ.
Khi hai cô con gái lớn lên, mụ vợ góa bắt đầu tìm chồng cho Tầm Ma. Bà ta mặc cho cô nàng những bộ váy lộng lẫy, cắt tóc cho nàng và trang điểm cho nàng, trong khi ấy bà ta bôi bồ hóng lên khuôn mặt của Huệ Tây và ném cám lên tóc nàng để ngăn cản nàng quyến rũ những chàng trai cầu hôn với cô em gái xấu xí của nàng. Nhưng những việc đó vẫn vô hiệu: những chàng trai trẻ không thể rời mắt khỏi Huệ Tây tội nghiệp rách rưới.
Một ngày nọ, bà góa bắt Huệ Tây chọn một chiếc hũ nặng nhất và ra lệnh cho nàng:
– Hãy đi tìm nước tinh khiết nhất! Không phải là nước ở giếng sau nhà mà là nước ở dòng suối cạnh khu rừng rậm. Nếu những con chó sói xé tan ngươi ra từng mảnh thì mặc kệ ngươi!
Huệ Tây ra đi, vừa đi vừa khóc. Các bạn nghĩ rằng nàng chết vì sợ ư? Đến nơi, nàng thả chiếc hũ xuống dòng nước và đột nhiên một và lão ăn mày xuất hiện trước mặt nàng.
– Hãy cho ta uống nước, cô gái xinh đẹp. Ta không thể cúi xuống hơn nữa để múc nước- Bà lão đề nghị. Huệ Tây mời bà uống nước, ân cần vồn vã và cố gắng an ủi bà với những lời dịu ngọt.
– Con thật là nhân hậu, Huệ Tây ạ- Bà lão nói và biến thành một nàng tiên duyên dáng của cánh rừng- Ta sẽ đền ơn nàng vì lòng hảo tâm của nàng. Đừng sợ, hãy trở về nhà con đi, ta sẽ chịu trách nhiệm với những gì xảy đến với con trong khu rừng rậm này.
Huệ Tây trở về nhà nàng rất muộn. Bà mẹ góa đón nàng với vẻ giận dữ, bà ta chuẩn bị túm tóc cô gái xinh đẹp khi nàng van xin:
– Mẹ đừng giận vì con trở về muộn, khu rừng rậm xa quá!
Bà mẹ góa đứng im bất động. Mỗi một lời cô gái nói ra, một bông hoa huệ tây trắng rơi ra từ đôi môi của nàng, cũng như là những viên ngọc trai, kim cương sáng long lanh như những giọt sương trên cánh hoa mịn màng. Huệ Tây phải kể cho bà mẹ góa nghe chuyện xảy ra trong rừng rậm cạnh dòng nước, thế là mụ ta ngay lập tức đưa Tầm Ma xấu xí vào trong rừng rậm.
– Hãy lấy cái hũ đẹp nhất và cho nàng tiên uống nước nếu nàng muốn- Bà ta nói với cô nàng.
Tầm Ma ra đi. Khi cô nàng vừa thả hũ xuống nước thì một nàng công chúa xinh đẹp tuyệt trần, mặc một chiếc vãy ngũ sắc xuất hiện trước mặt cô nàng.
– Hãy cho ta uống nước với, cô gái trẻ- Công chúa đề nghị- Ta không muốn làm ướt chiếc váy quý giá của ta.
– Tôi chẳng cần chiếc váy của ngươi, đồ đỏng đảnh kiêu căng!- Tầm Ma vặc lại đầy bực bội- Ta chờ một nàng tiên tốt bụng sẽ mang đến cho ta những điều tốt lành. Hãy cút đi- Độc ác, cô ta trút hết cả hũ nước vào váy của công chúa. Cô gái xinh đẹp liền biến thành nàng tiên rừng:
– Tấm lòng ngươi là hình ảnh của khuôn mặt ngươi- Nàng tiên nói- Hãy trở về nhà đi, ngươi sẽ được hưởng những gì xứng đáng với ngươi.
Khi Tầm Ma trở về nhà lúc đêm khuya, bà mẹ góa hỏi cô ta không một chút kiên nhẫn:
– Hãy nói cho mẹ biết, con gái yêu của mẹ, con có gặp nàng tiên không?
– Chẳng hề chi!- Tầm Ma đáp lại- Mẹ hãy để con yên với những nàng tiên của mẹ- Mỗi một lời cô ta nói ra, những con cóc nhảy ra từ miệng cô ta. Thật khủng khiếp! Chán ngấy, bà ta không dám nhìn cả cô con gái yêu nữa. Hơn nữa, cái tin kỳ diệu bay nhanh khắp kinh thành đến tận tai hoàng tử. Hoàng tử trẻ liền tìm đến để tận mặt chứng kiến. Bà mẹ góa qua khung cửa sổ nhận ra một đoàn người của hoàng tử đang tiến về phía nhà mình. Bà ta vội vã nhốt Huệ Tây vào trong một cái bao và đặt trong góc nhà, sau đó bà mặc cho Tầm Ma chiếc váy đẹp nhất vội vã dặn dò cô ta rồi đặt cô ta trước cửa.
– Hãy cẩn thận, đừng thốt ra một lời nào trước mặt hoàng tử!
Tầm Ma hiểu rất rõ điều này và hứa với mẹ sẽ im lặng. Khi hoàng tử bước qua ngưỡng cửa, cô nàng đành nhìn hoàng tử với ánh mắt dịu dàng và vâng lời mẹ như một con lừa. Hoàng tử cảm thấy không hài lòng với cô ta.
– Tại sao con gái bà không chào ta đúng nghi lễ?- Hoàng tử hỏi bà góa.
– Thưa hoàng tử tôn kính! Vẻ đẹp của chàng làm con gái thần không thốt lên lời- Bà ta quỷ quyệt.
– Cô bị câm ư?- Hoàng tử hỏi Tầm Ma.
– Đúng vậy, thưa hoàng tử- Cô gái ngu ngốc vội vàng tán thành. Mỗi lời cô ta nói ra, một con cóc ghê tởm nhảy ra từ miệng cô ta. Hoàng tử ngán ngẩm tránh xa. Đúng lúc ấy, một cái bao trong góc động đậy, thở dài và rên rỉ.
– Cái gì trong bao vậy?- Hoàng tử hỏi mụ già đang sững sờ.
– Chẳng có gì lớn đâu, thưa hoàng tử. Chỉ là bóng tối thôi mà- Bà ta trơ trẽn trả lời. Không nghe lời bà ta, hoàng tử liền cởi ngay miệng bao ra. Một cô gái trẻ xuất hiện trước mắt hoàng tử, đẹp và ngây thơ đến nỗi hoàng tử ngộp thở. Những giọt nước mắt to long lanh trong đôi mắt của nàng.
– Nàng tên là Bóng Tối?- Hoàng tử ngạc nhiên.
– Không, thưa hoàng tử. Em tên là Huệ Tây- cô gái khiêm tốn trả lời.
Mỗi lời nàng nói ra, một bông hoa huệ tây tuyệt đẹp, che phủ bởi những giọt sương, ngọc trai và kim cương rơi ra từ đôi môi nàng.
Ngay lập tức, hoàng tử đem lòng yêu cô gái Huệ Tây xinh đẹp vì rất yêu nàng nên cô gái trẻ không từ chối trước lời cầu hôn của hoàng tử.
Lễ cưới được cử hành và ngày nay người ta vẫn còn nhắc đến. Trong bảy ngày bảy đêm, Huệ Tây khiêu vũ cùng hoàng tử. Hạnh phúc, nàng nói líu lo không ngừng, và mỗi câu nói của nàng, một bông huệ tây quý giá, phủ đầy ngọc trai và kim cương rơi ra từ đôi môi của nàng.
Từ đó, người ta gọi đất nước này là Huệ Tây. Tất cả các ông vua nối ngôi của đất nước này đều có huy hiệu là bông hoa huệ tây trắng và đều kể cho các cháu nghe truyền thuyết về nàng Huệ Tây duyên dáng.
Thế còn Tầm Ma? Các bạn có nghĩ là người ta quên cô ta không? Chắc chắn là không rồi! Một ngày nọ, ông vua của loài cò xuất hiện trong ngôi nhà của cô ta. Vì những người cầu hôn không hề bén mảng đến nhà cô ta, nên Tầm Ma phải kết hôn với vua cò. Những lời độc địa khẳng định rằng vua cò bị quyến rũ bởi các con cóc phát ra từ miệng cô gái xấu xí Tầm Ma. Dù thế nào đi nữa, chắc chắn rằng khu rừng đen trải dài là lãnh thổ của các con cò, nơi mà những ông vua đều có trên huy hiệu của mình hình tượng một cái mỏ dài và một con cóc. Và đó là đoạn kết của câu chuyện.