Đọc truyện Sự Tích Các Loài Hoa – Chương 12: Chàng hoàng tử nhỏ, công chúa Hoa Nhài và mụ phù thủy
Nữ hoàng Hoa Hồng lúc này đang thiu thiu ngủ. Trong giấc mơ người vô tình để một giọt nước mắt lăn trên má. Ngay lập tức nó biến thành một cái hồ nhỏ cho một bầy thiên nga bơi lội. Giữa hồ nước trong xanh đó, một bông hoa sen nhỏ mọc lên. Với giọng nói ấm áp, nhẹ nhàng, bông hoa đó nói:
– Ta vốn là nữ hoàng của các loài hoa. Người ta vốn gọi ta là ngai vàng của mặt đất. Giờ ta sẽ kể cho các vị nghe câu chuyện từ một đất nước xa xôi bên kia đại dương. Các vị có hứng thú nghe ta kể không nhỉ?- Hoa Sen bắt đầu kể.
Trên hòn đảo thần kỳ giữa đại dương là vương quốc của họ hàng nhà hoa sen. Mỗi khi mặt trời thức dậy từ phía Đông thì vua của loài sen cũng bước lên ngai vàng cai quản vương quốc của mình. Còn khi mặt trời lặn dần về phía Tây và các vì sao lung linh xuất hiện thì ngài lại nhường công việc đó cho vợ ngài là nữ hoàng của loài cá hồi chuyên hoạt động vào ban đêm. Nữ hoàng nổi tiếng là người rất anh minh, tuy nhiên trong lòng người luôn trĩu nặng một nỗi buồn. Số mệnh đã buộc họ không được kế thừa ngai vàng của vương quốc loài hoa sen tươi đẹp. Vì vậy nữ hoàng thường xuyên than khóc. Nước mắt của người nhỏ xuống nhiều tới mức tạo thành một cái hồ nhỏ.
Một hôm trong khi nữ hoàng đang tắt những ánh sao cuối cùng để đón ánh mặt trời lên thì một đóa sen nhỏ mọc lên trên mặt hồ. Trong chiếc nôi hoa là một hoàng tử nhỏ có mái tóc ánh vàng đẹp rực rỡ. Hoàng tử nhỏ tươi cười với nữ hoàng và nhà vua rồi nói:
– Thưa cha mẹ, con chính là con trai của cha mẹ. Chính những giọt nước mắt của mẹ đã làm héo nụ hoa hồng bỗng trở thành một bông hoa sen mang theo cuộc đời của con.
Nữ hoàng và nhà vua hết sức vui mừng. Cả ba cảm thấy rất hạnh phúc vì đã có một gia đình. Chẳng có gì có thể phá vỡ niềm hạnh phúc của họ mặc dù hoàng tử nhỏ sau bao ngay vẫn chẳng lớn lên chút nào mà chỉ bé bằng ngón tay. Nữ hoàng thường tắm cho hoàng tử trong những giọt sương hoa và thường cho hoàng tử cưỡi lên lưng loài bướm đêm để lên chơi với các vì sao. Ngày tháng cứ thế trôi qua. Một hôm hoàng tử nói với vua cha bằng giọng nói rất khác:
– Thưa vua cha, con thấy rất chán cuộc sống quá nhàn rỗi này rồi. Con muốn đi khắp đại dương, vương quốc của loài hoa sen để tìm đến nơi chân trời.
– Con trai cảu ta,- nhà vua khuyên can- thậm chí nếu con có đi vòng quanh trái đất thì con cũng chẳng bao giờ tìm thấy chân trời đâu. Nó luôn chạy trước mặt con không ngừng giống như cái bóng của con vậy.
– Không, thưa cha. Rõ ràng là chính mắt con nhìn thấy phía xa xa kia là nơi mặt trời và trái đất gặp nhau. Chắc chắn nơi đó chính là chân trời.
Dù cho vua cha hết lời can ngăn nhưng hoàng tử nhỏ vẫn không hề lay chuyển ý định. Cuối cùng, nhà vua đành nhường bước cho chàng lên đường trên đóa hoa sen. Thế là nhà vua đặt hoàng tử lên trên đóa sen và mang chàng đến bờ biển. Trước khi chia tay nhà vua dặn đi dặn lại:
– Con trai của ta, con phải nhớ là không bao giờ con được rời khỏi bông hoa sen nơi con đã sinh ra đấy nhé. Chính đóa sen này luôn giúp con chiến thắng được cái xấu và luôn bảo vệ con trong gian khó, hiểm nguy.
Chàng hoàng tử nhỏ hứa với vua cha là sẽ ghi nhớ lời dặn của người. Lúc đó thì màn đêm cũng buông xuống, những hoàng lại thắp lên vô khối những ngôi sao nhỏ soi sáng đường đi cho hoàng tử.
– Tạm biệt mẹ, con lên đường đây!- Hoàng tử ngậm ngùi chia tay mẹ lên đường. Hai giọt nước mắt lăn trên má chàng và rơi xuống bông hoa liền biến thành hai viên ngọc trai. Đã qua bao ngày bao đêm lênh đênh trên đại dương nhưng hoàng tử vẫn chưa tìm thấy nơi chân trời. Dường như chân trời cứ luôn chạy trước mặt chàng tưởng rất gần mà đi mãi cũng chưa đến được. Một hôm, hoàng tử nhỏ đậu vào một hòn đảo lạ. Trên đó có rất nhiều thợ săn trông có vẻ là thổ dân hoang dã, trên đầu đội những chiếc lông thú đủ màu sắc nhảy múa quanh đống lửa bên bờ biển. Trên cây cạnh đó treo một chiếc chuồng thú làm bằng tre. Trong đó, một con chó bị trói từ cổ xuống chân, trên cổ nó còn bị treo một hòn đá nặng. Bên cạnh con chó là một chú mèo cổ bị đeo một quả dừa khô. Con chó đau đớn hú lên những tiếng xé lòng.
– Hỡi anh em, các bạn chuyên hầu hạ con người có thấy không, giờ đây tôi đang bị họ xử tội theo luật pháp họ đề ra chỉ vì tôi ăn vụng một tẹo cơm trong nồi của họ. Tôi đã từ giúp họ rất nhiều trong việc trông nom đàn ngựa, đàn bê và đàn bò. Vậy mà chỉ vì một tội nhỏ đó mà họ trừng phạt tôi thế này đây. Họ trói tôi trong chiếc cũi này và còn bắt tôi đeo một hòn đá nặng trên cổ rồi bắt tôi đi từ làng này sang làng khác. Tôi đến chết vì đói và mệt mất. Các anh em phải nhớ là không được dại dột như tôi nếu không các bạn cũng sẽ bị trừng phạt như tôi đấy.
Con mèo cũng kêu lên những tiếng não lòng và kể lể:
– Các bạn mèo của tôi, các bạn cũng như tôi được sống trong nhà của con người. Giờ đây tôi cũng đang bị họ đem luật pháp của họ ra xử lí vì tôi đã không kiềm chế được mình mà đi ăn vụng một con cá trong nồi của họ. Họ chẳng hề nghĩ đến công lao của tôi đã từng giúp họ trông nom đàn gà, thức ăn thức uống khỏi sự quấy nhiễu của lũ chuột. Vậy mà tôi, giờ đây, cũng đang bị trừng phạt quá nhẫn tâm. Các bạn hãy nhớ là đừng bao giờ mà dại dột như tôi nếu không luật pháp hà khắc của họ sẽ giết các bạn đấy.
Chàng hoàng tử nhỏ nghe những lời than vãn của hai con vật thì cũng thấy rất thương tâm. Chàng liền tìm cách cứu hai con vật đáng thương kia:
– Này các vị thợ săn dũng cảm, các vị có thể bán cho tôi hai con vật đáng thương này không? Tôi phải trả các vị bao nhiêu đây?
– Chúng đáng giá hai viên ngọc trai đấy!- Một người trả lời dứt khoát. Chàng lấy hai viên ngọc trai của mình đưa cho họ. Thế là hai con vật được cứu thoát. Để tỏ lòng cảm tạ ân nhân cứu mạng, chúng xin được đi theo chàng. Họ lại tiếp tục lên đường. Lại nhiều ngày nữa trôi qua mà chàng hoàng tử nhỏ vẫn chưa đến được phía chân trời. Một hôm, chàng nói với hai con vật:
– Ta sẽ tháo mấy thứ buộc trên cổ các ngươi ra cho khỏi nặng nhưng các ngươi phải hữa là không được bỏ trốn khi chúng ta cập bến vào đảo.
– Tôi xin hứa là như vậy.- Con chó lên tiếng trước. Loài chó chúng tôi không bao giờ phải bội lại người nào đã cứu mạng chúng tôi. Chúng tôi luôn tuân thủ luật này còn nghiêm ngặt hơn luật pháp của con người.
– Tôi cũng vậy, tôi hứa là sẽ không bỏ trốn.- Con mèo lúc này cũng lên tiếng- Điều duy nhất mà loài mèo chúng tôi không bao giờ hứa hẹn đó là bỏ qua lũ chuột phá phách. Chúng tôi cũng rất trung thành với ai quý mến chúng tôi. Đó là luật của loài mèo.
Chàng hoàng tử nhỏ rất hài lòng vì những bộc bạch của chúng nên khi vừa cập bến lên hòn đảo lại, chàng liền thả chúng ra khỏi cũi.
– Người thật là tốt bụng, hoàng tử ạ.- Con chó cảm động nói- Chính tình cảm này của người đã gắn bó tôi với người còn chặt chẽ hơn nhiều lần chiếc cũi kia. Tôi rất biết ơn người, hoàng tử tốt bụng ạ.
Hoàng tử mỉm cười rồi dẫn chúng vào trong hòn đảo. Nơi đây, quang cảnh thật đáng buồn. Chẳng hề có một cái cây nào cũng chẳng hề có một bụi hoa nào hay một con chim nào. Cả hòn đảo thật hoang tàn. Trên đường đi chàng gặp một cụ già và được nghe lão kể lại.
– Chính chúng tôi đã buộc phải phá hủy hết cây cối hoa cỏ nơi đây đấy. Một tên phù thủy độc ác vì ghen tị với sắc đẹp tuyệt vời của công chúa Hoa Nhài của chúng tôi nên đã bắt cóc nàng và cầm tù nàng trong rừng. Vương quốc xinh đẹp của chúng tôi sẽ chẳng bao giờ còn thấy hoa nhài nở nữa rồi.- Cụ già vừa kể lể vừa khóc lóc thảm thiết.
Nghe xong chuyện, hoàng tử liền nói ngay với cụ già đó:
– Bây giờ thì ta còn gắng đi tìm chân trời làm gì nữa chứ? Ta rất muốn giải thoát cho công chúa Hoa Nhài. Đây là người con gái mà từ lâu ta mong ước cưới làm vợ. Công chúa Hoa Nhài chính là người ta cần tìm.
Nói xong chàng tức tốc dẫn hai con vật trung thành đi vào rừng để tìm kiếm công chúa. Phải đi một chặng đường rất xa, mãi chàng mới tìm đến được một túp lều làm toàn bằng cánh bướm. Một người đàn bà bước đến bậc cửa túp lều. Nàng đẹp tới mức mà làm cho hoàng tử say mê, ngây ngất ngay từ cái nhìn đầu tiên. Trời đất, bỗng một chiếc mạng nhện lớn rơi ngay xuống đầu chàng, trùm cả vào vai, vào mắt chàng. Hoàng tử tiến gần đến người đàn bà đó và nói:
– Ta đến đây để cứu vợ của ta, công chúa Hoa Nhài xinh đẹp.
Mụ phù thủy phá lên cười nhạo hoàng tử nhỏ rồi chế giễu chàng:
– Ngươi đã sẵn sàng chiến đấu với ta để cứu nàng công chủa của ngươi chưa? Một tên nhãi ranh, chắc chắn ngươi sẽ không làm gì nổi ta đâu, thậm chí ngươi không thể chạm đến gót chân của ta kia mà. Để có thể trở nên to khỏe như ta đây, chắc ngươi cần phải uống cho được một giọt nước mắt của ta. Nhưng ngươi sẽ chẳng bao giờ làm được điều đó. Thôi đừng có ba hoa vô ích nữa, hãy vào nhà đi. Nhưng trước tiên, ngươi phải buộc hai con vật bẩn thỉu này ra chỗ cái cây kia. Chúng làm cho ta ghê tởm.
Chàng hoàng tử giả vờ làm theo đúng yêu cầu của mụ phù thủy nhưng thức tế chàng bí mật dùng những sợi tóc của mình quấn quanh chân của mụ phù thủy mà mụ vẫn không hề biết gì. Mụ ta cười vẻ chế giễu và nói với hoàng tử:
– Kẻ ngu xuẩn đáng thương kia. Bây giờ thì ngươi phải ở lại đây cả đời để hát ru cho ta ngủ. Đừng hòng ngươi thoát ra khỏi nơi này.
Lúc này bông hoa sen bỗng tỏa hương thơm ngào ngạt khiến bầy ong từ đâu nô nức kéo đến. Hai con vật trung thành liền nhớ chúng bay vào nhà châm cho mụ phù thủy một trận. Và thế là con chó thì lao đến cắn vào chân mụ, chú mèo thì trèo lên mặt mụ mà cào, còn bầy ong thì thi nhau châm vào người mụ. Mụ ta đau quá kêu khóc thảm thiết. Mụ toan bỏ chạy nhưng chân mụ đã bị cột chặt rồi, đành ngã lăn ra vì đau đớn. Nhân lúc đó, chàng hoàng tử liền trèo lên tai mụ, đưa tay ta hứng lấy những giọt nước mắt của mụ và uống lấy. Ngay tức thì, chàng trở nên cao lớn với khuôm mặt khôi ngô tuấn tú. Chàng liền lệnh cho đàn ong thôi không đốt mụ nữa mà đưa mụ nhốt vào trong bông hoa sen bởi lúc đó mụ đã bị biến thành nhỏ xíu rồi. Chàng tức giận hỏi mụ xem hiện giờ công chúa bị nhốt ở đâu.
– Ngươi sẽ chẳng bao giờ cứu được công chúa đâu.- Mụ phù thủy vẫn ngoan cố chống cự.- Trước túp lều của ta là một cây dừa rất cao. Chẳng có một ai có thể trèo lên ngọn cây được. Chùm quả trên cao tít đó có một quả dừa đang chết héo. Công chúa Hoa Nhài của ngươi bị nhốt trong đó. Vĩnh viễn ngươi sẽ chẳng cứu được công chúa đâu.
Hoàng tử đang lo lắng không biết làm thế nào đây thì chú mèo trung thành đã thoăn thoắt trèo lên cây. Tuy nhiên, quả dừa nhốt công chúa ở trong thì ở quá xa nên chú mèo không làm sao mà với tới được. Trong khi chú mèo đang loay hoay không biết làm cách nào thì một con chim nhỏ có bộ lông đủ màu sắc bay đến bên cạnh và nói:
– Tôi sẽ giúp anh nếu anh chịu hứa với tôi là không bao giờ được bắt lũ chim non của tôi. Anh phải giữ lời hứa nếu không một điều bất hạnh sẽ giáng xuống đầu công chúa Hoa Nhài.
– Tôi xin hứa nhưng chỉ trừ có một điều tôi không hứa là sẽ bỏ qua cho bọn chuột phá phách, bởi đó là luật của họ nhà mèo. Ngoài ra, tôi sẵn sàng làm theo ý của anh.
Con chim có bộ lông rực rỡ bay vút lên cao và dùng chiếc mỏ to khỏe của mình ngắt quả dừa khô rơi xuống đúng cạnh chân của hoàng tử. Vỏ quả dừa vỡ đôi ra, nàng công chúa Hoa Nhài xinh đẹp trên tay cầm bông hoa bước ra từ trong quả dừa vẫn còn như quá ngỡ ngàng vì thoát nạn.
– Ôi, nàng mới xinh đẹp làm sao.- Hoàng tử thốt lên- Nàng quả là công chúa xinh đẹp nhất trần gian.
Vừa nói xong thì bông hoa nhài bỗng hé mở hết cánh hoa ra và một viên ngọc đen rơi xuống. Đó chính là trái tim của của mụ phù thủy ghen tuông. Và đúng lúc ấy, như có một phép thần kỳ, cả hòn đảo bỗng trở nên lung linh vì bạt ngàn hoa đua nở. Hoàng tử sung sướng nắm tay công chúa Hoa Nhài và quên hẳn đi dự định muốn tìm đến chân trời.
Chàng dẫn người vợ yêu quý trở về vương quốc hoa sen sống trong bình yên và hạnh phúc. Ít lâu sau chàng hoàng tử được nối ngôi vua cha. Còn nhà vua và hoàng hậu vẫn thay phiên nhau đem ánh sáng mặt trời và ánh trăng soi rọi cho vương quốc của con trai họ.
Lại nói về hai con vật trung thành, kể từ đó chúng luôn ở bên cạnh hoàng tử như những người bạn thân thiết.