Sư Thuyết

Chương 129


Đọc truyện Sư Thuyết – Chương 129


Bóng đêm dần dần dày đặc, một gã cung vệ bước nhanh đi tới bên ngoài cửa điện, ấn kiếm báo: “Bệ hạ, mạt tướng có việc bẩm báo.”
Yến Vân Thâm vỗ vỗ mu bàn tay Bạch Như Thường, mỉm cười nói: “Thường nhi, ngươi nằm xuống nghỉ ngơi trước, trẫm đi xử lý chút chuyện xong sẽ đến bồi ngươi.”
“Được.” Bạch Như Thường gật gật đầu, thuận theo nằm xuống, gối đầu lên gối ngọc.

Yến Vân Thâm đứng dậy đi tới cửa đại điện, khoanh tay hỏi: “Chuyện gì?”
Cung vệ hổ thẹn cúi đầu, nói: “Bệ hạ, mạt tướng vô năng, vẫn đánh mất dấu Lan tiên sinh cùng các nàng.”
“Phế vật!” Sắc mặt Yến Vân Thâm trầm xuống, quát chói tai một tiếng, “Thân mình Thường nhi còn chưa biết có khỏi hẳn hay không, các ngươi có thể nào để cho các nàng trốn thoát?!”
“Mạt tướng vô năng…” Cung vệ hoảng sợ quỳ xuống, “Các nàng dường như đã sớm có dự định, vừa ra cửa cung thì có xe ngựa tới đón, nhóm mạt tướng đuổi theo một trận, không nghĩ tới đến ngã tư đường, lại xuất hiện đồng thời bốn xe ngựa giống nhau, thậm chí còn ở giao lộ cãi nhau một trận ầm ĩ mới tản ra.

Mạt tướng phân nhóm thành năm đường tìm kiếm, cuối cùng lại thất lạc các nàng.”
“Kế vàng thau trỗn lẫn đơn giản như thế, các ngươi đều là phế vật mới toàn bộ đều trúng kế!” Yến Vân Thâm đột nhiên bóp lấy yết hầu cung vệ, “Trẫm mặc kệ các ngươi trả đại giới gì, trẫm phải biết hành tung của các nàng!”
“Mạt tướng…!Lĩnh mệnh!” Cung vệ hoảng sợ vạn phần lên tiếng.

Yến Vân Thâm buông lỏng tay ra, xa xa lại có một gã gia tướng Tống Vương phủ chạy tới.

“Bệ hạ! Không tốt! Không tốt!”
“Chuyện gì lại kích động như thế?”
Yến Vân Thâm phiêò não nhìn về phía người này.

Gia tướng cung kính cúi đầu với Yến Vân Thâm, “Hồi bẩm bệ hạ, tối nay trong phủ đột nhiên xuất hiện rất nhiều rắn, một khi bị cắn, thần chí sẽ không còn rõ ràng…”
“Thủy Tô có tỉnh không?” Yến Vân Thâm trước hết nghĩ đến chính là Trần Thủy Tô, Tống Vương phủ đột nhiên như thế, chỉ sợ cùng Lan tiên sinh không thoát được quan hệ.

Không tốt!
Yến Vân Thâm không đợi gia tướng trả lời, lập tức ý thức được cái gì, hắn giật mình hiểu ra.

Có lẽ…!
Đỗ Nhược căn bản là không chết! Hắn nhất định là bị Lan tiên sinh gài bẫy qua mặt!
Hiện giờ Thương Thanh Đại chạy thoát, Đỗ Nhược cũng chạy thoát, nếu không thể giữ lại Thủy Tô, vạn nhất độc trên người Thường nhi cũng không giải, vậy hôm nay hắn còn có thể tìm ai cứu Thường nhi đây?
“Mục đích của bọn họ chắc chắn là thừa dịp loạn cướp Trần Thủy Tô đi! Xà trùng đều dùng lửa phóng hỏa đốt! Triệu tập nhân mã, đem bốn cửa thành Bá Lăng chặn lại hết cho trẫm! Chớ để cho Trần Thủy Tô trốn thoát!” Yến Vân Thâm thình lình hạ lệnh, hắn càng cảm thấy bất an trỗi dậy — vốn tưởng rằng tất cả mọi chuyện đều nằm trong khống chế của hắn, cũng không nghĩ đến cuối cùng hắn lại bị bại đến rối tinh rối mù như thế.

“Vâng!”
Trong thành Bá Lăng, đột nhiên thanh âm đao thương nổi lên tứ phía, nhóm dân chúng sợ hãi, không biết thâm cung này rốt cuộc lại có đại sự gì xảy ra hay không?
“Phát sinh chuyện gì?” Bạch Như Thường đợi Yến Vân Thâm trở về, lại thấy sắc mặt hắn cũng không tốt, nhịn không được hỏi một câu.

“Trẫm…!Xem như trúng kế các nàng.” Yến Vân Thâm cảm thán nói xong, hắn ôm Bạch Như Thường vào lòng ngực có chút run rẩy, “Trẫm sợ các nàng lừa trẫm, cũng không thật sự đem độc trong người ngươi tiêu trừ hết.”
Trong lòng Bạch Như Thường chợt lạnh, nàng trầm ngâm một lát, lại mỉm cười nói: “Vậy đó là mạng của ta, vận mệnh ta đã như vậy, cũng không trách được các nàng.”

“Trẫm là Hoàng đế, trẫm không cho phép ngươi nhận mệnh!” Yến Vân Thâm hờn giận trách nhẹ, “Thường nhi, ngươi phải bồi trẫm cùng nhau đến già, ít một ngày cũng không được!”
“Được, ta cùng ngươi, vẫn luôn luôn cùng ngươi.” Bạch Như Thường thâm tình cười, nàng dán sát vào cổ Yến Vân Thâm, khuyên nhủ, “Kỳ thật, nếu không phải ba năm qua Thương Thanh Đại cùng Đỗ Nhược cứu trị, ta căn bản không sống đến hôm nay, tính lại, các nàng đã đủ tận tâm.

Bệ hạ sao không thả cho các nàng một con đường sống đi?”
“Tận tâm hay vô tâm, trẫm không biết.” Yến Vân Thâm đau lòng Bạch Như Thường, “Chỉ biết là, mất đi ngươi thì đau đớn, trẫm rất sợ, trẫm không chấp nhận được các nàng cho trẫm một cái mạng có hai chữ lỡ như!”
“Vân Thâm, quá khứ ngươi không phải là người như thế.” Bạch Như Thường giật mình, nàng ngẩng mặt lên, áp tay vào khuôn mặt hắn, “Vân Thâm trong lòng ta, là người thần thái phi dương, mỗi người đều khen ngợi Tống Vương điện hạ, tâm hắn là dân chúng, nguyện ý tin tưởng mỗi một câu của người bên cạnh.”
Trái tim Yến Vân Thâm xoắn lại, “Trẫm…!Không…!Có phải ta trở nên xa lạ rất nhiều?”
Bạch Như Thường nhẹ nhàng gật đầu, “Nhưng mặc kệ ngươi biến thành bộ dáng gì, ngươi vẫn là Vân Thâm của ta, không phải sao?”
Yến Vân Thâm hiểu ý cười nói: “Được, theo ý ngươi, ta tin các nàng một lần, ta cũng buông tha cho các nàng một hồi.” Thoáng một chút, mâu quang hắn đột nhiên trở nên nóng bỏng, “Cũng mặc kệ sống hay chết, ta cũng không chuẩn buông tha ngươi.”
“Vân Thâm…” Bạch Như Thường e lệ gọi một tiếng, ý tứ trong lời nói của hắn lại quá dễ hiểu.

Yến Vân Thâm đột nhiên giương giọng nói: “Người tới, đóng cửa điện cẩn thận, nếu không có chuyện quan trọng, không cho phép tiến vào quấy rầy trẫm!”
“Vâng.”
Nhóm cung nữ đem cửa điện đóng lại, khóa lại một đêm ân ái triền miên đã muộn mấy năm.

Cùng lúc đó, phía sau núi Linh Xu Viện, trước mộ phần Hứa Nhược Mai, trong đêm gió có một nữ tử hắc y.

“Nhược Mai…”
Nàng khàn khàn giọng, cuối cùng đứng trước mộ phần của Hứa Nhược Mai, nàng gỡ mặt nạ bạc xuống, hé ra một khuôn mặt bị sẹo che kín màu độc, đúng là Lan tiên sinh.

“Khụ khụ.” Thân mình Lan tiên sinh nhẹ nhàng run lên, nàng vô lực dựa vào bia mộ Hứa Nhược Mai, lần đầu tiên cảm thấy được nơi này vắng lặng như vậy.

“Nếu ngươi còn sống, chắc chắn sẽ giúp Thanh Đại chuẩn bị một kiện giá y đi?” Lan tiên sinh thì thào hỏi, tuy rằng biết Hứa Nhược Mai sẽ không trả lời được mấy vấn đề này, nhưng nàng cảm thấy, có thể trò chuyện cùng Nhược Mai như vậy, đã là thời gian tốt nhất rồi.

“Không có việc gì a, ngươi làm không được, ta giúp ngươi làm được.” Lan tiên sinh lấy ra cốt âm bên hông, nàng cười đến thoải mái, “Chúng ta làm không được, thì để hai nha đầu kia đi làm đi, được không?”
Gió lạnh chầm chậm, bi ai phiền não, giống như trả lời lời của nàng.

Lan tiên sinh híp mắt cười khẽ, nàng đem cốt âm đặt bên môi, “Nhược Mai, ta thổi cho ngươi nghe một khúc đi, ngươi còn chưa nghe qua ta thổi sáo đi, đúng không?”
Nàng thoáng tạm dừng một chút, đột nhiên thổi vang lên một khúc cổ âm.

Cổ âm uyển chuyển, coi như ba tháng mưa gió, tinh tế trau chuốt làm vui sướng lòng người.

Tính toán canh giờ, lúc này A Lương hẳn là đã mang ba nha đầu kia chạy rất xa khỏi thành Bá Lăng rồi?
Ba nha đầu kia thật đúng là cô nương khó chơi.

Thanh Đại có việc, Đỗ Nhược sẽ không sống một mình, nhưng nếu Thủy Tô có việc, Thanh Đại cùng Đỗ Nhược cũng sẽ không yên lòng.


Cho nên, tối nay nhổ răng cọp, thắng được một màn hiểm, nhưng cũng đủ để cho người ta thoải mái.

Vốn nàng cũng không có cách nào hoàn thành việc này, may mắn, ở trên đường gặp đứa nhỏ A Lương kia, có thêm giúp đỡ, việc này hiển nhiên có thêm phần thắng.

Rốt cục a, đứa nhỏ A Lương này coi như là trưởng thành thành một người đáng tin cậy.

Lan tiên sinh cảm thấy, tuy rằng không thể dạy dỗ A Lương trở thành Cổ y xuất sắc nhưng A Lương đã trưởng thành thành một nam tử đường đường chính chính, sư phụ như nàng coi như là đủ tư cách.

Chỉ đáng tiếc là, cả đời này của nàng không được uống trà đệ tử của A Lương, cũng không uống được rượu mừng của Thanh Đại cùng tiểu Nhược.

“Giá y…!Khụ khụ…!Giá y…!Khụ khụ…” Âm thanh đột nhiên ngừng lại, Lan tiên sinh ho khan một trận mãnh liệt, nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, thấm lên bia mộ Hứa Nhược Mai.

“Nhược Mai…!Lúc này đây…!Ngươi dẫn ta đi thôi…!Về sau…!Ai cũng…!Ai cũng…!Không tách chúng ta…” Lan tiên sinh đưa ngón tay run rẩy xoa lên bia mộ Hứa Nhược Mai, muốn lau sạch vết máu trên mặt bia, lại phát hiện càng lau càng nhiễm vết máu càng nhiều.

Một con cổ trùng màu vàng từ lòng bàn tay nàng chui ra, mang ra máu tươi càng nhiều.

Nàng kinh ngạc nhìn con tiểu trùng kia rơi xuống cỏ dại, giãy dụa bò đi, cuối cùng vẫn không nhúc nhích.

“A…!Giá y…!Đã thành…!Ta…!Ta đến…!Tìm ngươi…!Nhược Mai…”
Nàng sẽ không nói cho ai biết, chân chính Cổ y kia kỳ thật là nằm trong lòng bàn tay nàng, lúc nàng cầm tay Đỗ Nhược, một khắc kia bắt đầu, đó là Cổ y muốn đoạt đi là sinh mệnh của nàng.

Nàng chờ đợi ngày này, đợi đã thật lâu lắm rồi.

Gắt gao ôm bia mộ Hứa Nhược Mai, nàng cười khẽ tựa vài bia mộ, chuyện hồng trần, làm không được tế thế giang hồ, vậy thì cùng nhau tế thế hoàng tuyền đi.

Ngày thứ hai sau khi bãi triều, Yến Vân Thâm nhận được trình báo từ Linh Xu Viện, nói Lan tiên sinh đã qua đời trước mộ Hứa Nhược Mai.

Có lẽ, đây là kết cục tốt nhất mà Lan tiên sinh muốn.

Yến Vân Thâm trầm trầm thở dài, theo ý Bạch Như Thường, đem Lan tiên sinh cùng Hứa Nhược Mai táng cùng một chỗ.

Đồng thời, lại hạ lệnh đem Thương Đông Nho hợp táng cùng Tề Tương Nương.

Hắn giống như đồng dạng ngầm chiêu cáo thiên hạ, Đại phi nương nương cũng nhập táng cùng tiên đế tại Hoàng lăng, hắn đã tính toán buông tha việc truy lùng ba người Thương Thanh Đại các nàng.


Dù sao, hiện giờ việc trọng yếu nhất là đổi thân phận cho Bạch Như Thường trở thành tân Hoàng hậu Đại Yến.

Yến Vân Thâm ban ngày vội vàng phê duyệt tấu chương, buổi tối thì nghĩ đến tẩm cung Thường nhi, chuẩn bị cùng Thường nhi thương nghị một chút, như thế nào đổi thân phận?
“Bạch Lãng?” Yến Vân Thâm còn chưa đi đến trong điện, thật xa lại nhìn thấy Bạch Lãng rời khỏi tẩm cung, dần dần đi xa.

Hắn như thế nào đột nhiên tới chỗ này?
Yến Vân Thâm không kịp nghĩ nhiều cái gì, lập tức bước nhanh đi vào tẩm cung, hắn thật sự lo lắng Thường nhi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Bạch Như Thường hình như đặc biệt thay đổi một thân cung bào màu đỏ như lửa, thật giống như là giá y, sáng quắc như vậy đập vào mắt.

Khi nàng nhìn thấy Yến Vân Thâm tiến sâu đến, cười khanh khách đi xuống hành lễ với hắn, “Nô tì tham kiến bệ hạ.”
Tâm tình Thường nhi dường như rất tốt.

Yến Vân Thâm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn đưa tay đỡ nàng đứng lên, “Thường nhi, ngày thường ngươi không phải gọi trẫm Vân Thâm sao?”
“Đột nhiên muốn gọi ngươi như vậy một hồi, nếu ngươi cảm thấy không thích, ta đây vẫn gọi ngươi Vân Thâm.” Bạch Như Thường cười đến dịu dàng, nàng tựa vào lòng ngực hắn, đáy mắt có nước mắt, “Vân Thâm, gặp được ngươi là hạnh phúc lớn nhất đời này của ta.”
“Đứa ngốc.” Yến Vân Thâm ôm lấy nàng, cười thâm tình, “Vậy Thường nhi phải vĩnh viễn không xa ta mới được.”
“Được…” Âm thanh của nàng có chút run rẩy.

Yến Vân Thâm nghe ra trong sảng khoái có chút khác thường, hắn vội vàng tách ra một khoảng cách, thất kinh hỏi: “Ngươi như thế nào lại khóc?”
“Vân Thâm, đáp ứng ta, phải làm một Hoàng đế tốt vì nước vì dân.” Bạch Như Thường mong mỏi nhìn hắn, mâu quang vương lệ quang trong suốt, lại cười đến phá lệ sáng ngời, “Được không?”
“Được.” Yến Vân Thâm kinh ngạc nhìn nàng, nâng tay lau nước mắt khóe mắt cho nàng, “Hôm nay ngươi có chút kỳ quái…”
“Vân Thâm, ôm ta một cái.”
“Được.”
“Vân Thâm…”
Bạch Như Thường bỗng dưng thuận thế hôn môi hắn, mang hắn cùng nhau ngã xuống trên giường.

“Thường…”
“Suỵt…!Lại thương tiếc ta một hồi…!Vân Thâm…”
“Ngươi rốt cuộc phải…”
“Ta muốn ngươi…!Nhìn không thấy ngươi một khắc…!Cũng chỉ nhớ ngươi…”
“Ngốc…!Ngô…”
Khi tất cả lời nói biến thành triền miên nhiệt liệt nhất, nhóm cung nữ ở cửa đại điện vội vàng đem cửa điện đóng lại thật nhanh.

Cho dù thiên hạ có việc hoang đường nhất, nàng cũng muốn cùng hắn triền miên một lần cuối.

Sau đêm nay, hắn sẽ là quân vương Đại Yến tốt nhất, mà nàng vĩnh viễn rời đi thế gian này, sẽ không trở thành vết bẩn lớn nhất trên người hắn.

Thừa dịp Yến Vân Thâm mệt nhọc đi vào giấc ngủ, nàng lặng yên ăn vào viên thuốc độc giấu ở trên giường.

Bình minh vừa lên, hắn sẽ có bao nhiêu thương tâm?
Bạch Như Thường tham luyến dùng đầu ngón tay miêu tả lại dung nhan của Yến Vân Thâm, dần dần, trước mắt bắt đầu mơ hồ, nàng đã phân không rõ đó là nàng rơi lệ hay là nàng đã không còn ở nhân thế.


Nhưng nàng biết, đoạn tình cảm hoang đường này, chỉ có kết thúc, mới không làm cho nam nhân nàng yêu bị thân bại danh liệt.

Hôm nay Bạch Lãng nói cho nàng nghe những lời đó, kia thật sự là quá mức rung động, nàng không thể tin tưởng, cũng không thể không đi bước này.

Cùng lúc đó, Bạch Lãng đi về phủ đệ chính mình, hôm nay dường như hưng trí không tồi, còn gọi đầu bếp chuẩn bị mấy món ăn sáng, ở trong đình một mình uống rượu.

Uống rượu không ít, người lại càng ngày càng tỉnh táo lên, chuyện cũ phủ bụi nhiều năm, như một cái cọc từng việc nổi lên trong lòng.

Một năm kia, hắn vào cung thăm hỏi Hoàng hậu nương nương là muội muội ruột của hắn, lại âm kém dương sai phong lưu một đêm cùng một phi tần tịch mịch.

Chuyện không nên có nhất, vậy mà phi tần kia có con, may mắn đứa con thế mà sinh non, làm cho hoàng tử này sinh ra lại giống như lẽ thường.

Nhưng việc đó cũng không ổn định được đáy lòng của Thừa tướng thiếu niên, lo lắng thân thế hoàng tử sớm hay muộn cũng bị lộ.

Vì thế, từ ngày đó bắt đầu, hắn liền quyết định chủ ý, phải cho hoàng tử này trở thành thiên tử Đại Yến tương lai.

Cho nên, bàn cờ này hắn đã hạ xuống bước đi đầu tiên.

Năm ấy, hắn nhìn thấy nha hoàn trong phủ cùng gã sai vặt tư thông, biết tên kia làm nha hoàn có bầu.

Hắn có hai nữ nhi nhưng chần chờ nhiều ngày, cuối cùng tìm được một người thay thế tốt nhất rồi.

Cuối cùng, hắn thu nha hoàn kia làm thiếp — hắn quyết định chủ ý, nếu nha hoàn sinh đứa nhỏ ra, sẽ dùng đứa con này luyện thành độc nhân, đào tạo thành mỹ nhân, đưa vào trong cung hoàn thành kế hoạch Đồ Long.

Nếu nha hoàn sinh là nữ nhi thì rất tốt, chỉ cần nữ nhân này thành độc nhân, kế hoạch Đồ Long sẽ hoàn thành bước đầu tiên.

Hắn chuẩn bị tốt mọi chuyện như vậy, cũng không nghĩ đến Tống Vương điện hạ thế nhưng lại yêu thích độc nhân này.

Hắn không chấp nhận được chuyện như vậy, tự nhiên lập tức thuận thế lại bày ra một bố cục tương tư.

Hiện giờ, bàn cờ này hẳn cũng đã chấm dứt, mẫu thân của Như Thường gần đây đã bị hắn lặng lẽ giết chết trong phủ.

Bí mật của thiên tử, trên đời này sẽ không có ai biết.

Có người vì quân, còn có cái gì không bỏ xuống được đâu?
Vì không để cho Yến Vân Thâm phạm tội giết nghiệt giết cha, chén rượu độc này, để cho người làm phụ thân này tự mình uống đi?
Bạch Lãng đem độc dược đổ vào rượu, đưa tay rót đầy một chén, hắn cười khẽ nâng chén hướng lên mặt trăng, lệ rơi hô: “Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Bỗng dưng, hắn ngửa đầu uống một hơi cạn sạch chén rượu, trên mặt lộ vẻ ý cười thoải mái trước nay chưa có, cuối cùng ngã xuống bàn thạch, không hề tỉnh lại.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: một chương này chủ yếu vì cho những người khác một kết cục ~ tiếp theo mới là chân chính đại kết cục ~~~.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.