Đọc truyện Sử Thượng Tối Cường Vô Địch Kiếm Tu – Chương 3: Nam Cung Vũ Linh!
Tình thế lúc này của Mặc Vũ có thể nói hỏng bét, hắn có thể dự liệu được rằng chỉ cần lão cha hắn cưỡi hạc tây đi, như vậy hắn kết cục, dùng mông để nghĩ cũng biết chẳng tốt đẹp gì, đôi khi có được toàn thây hay không còn là một chuyện.
Bởi vì không thể để cho bản thân bị động như vậy, Mặc Vũ quyết định đi tìm Mặc Thiên Hành, muốn cùng lão cha của hắn thương lượng đối sách, dù sao Mặc Vũ cũng không tin bản thân Mặc Thiên Hành nhất tông chi chủ nếu chỉ có một chút bản sự như vậy liền có thể ngồi vững hơn hai mươi năm qua, còn không phải bị một đám trưởng lão bạch nhãn lang cho ăn đến đầu khớp xương cũng không còn chứ đứng nói sống được cho tới hiện tại, thêm một lý do nữa đó là hắn lúc này chỉ là một người bình thường, muốn phản kháng cũng bất lực, chỉ có thể trông cậy lão cha hắn mà thôi.
Mặc Thiên Hành là tông chủ Thiên Kiếm tông cho nên lão cũng giống như đám trưởng lão đều có một tòa động phủ riêng biệt, nếu không có động phủ lệnh bài mà đi bừa xâm nhập, chắc chắn sẽ bị một đám sát trận thủ hộ động phủ cho oanh thành cặn bã, cho nên ngay khi tiếp cận động phủ của Mặc Thiên Hành, hắn liền từ trong trữ vật giới chỉ trước đó tìm thấy ở trong phòng lôi ra một tấm làm bằng kim thiết nặng trịch lệnh bài khắc họa chi chít Huyền văn.
Ở đây cũng nói qua một chút về các loại chức nghiệp bên trong Huyền Thần đại lục bao gồm:
Huyền Đan sư, Huyền Binh sư, Huyền Phù sư, Huyền Văn sư, Huyền Trận sư, Huyền khôi sư, Huyền thú sư, tổng cộng bảy loại chức nghiệp, mỗi loại chức nghiệp đều phân chia cửu cấp, nhất cấp thấp nhất, cửu cấp cao nhất, mà cấp hay còn được gọi là phẩm.
Huyền đan sư, tên như ý nghĩa, có thể đem linh dược, thiên tài địa bảo thông qua đỉnh lô luyện chế đan dược, rất nhiều diệu dụng.
Huyền binh sư, nghe tên là đoán được chức nghiệp này có thể làm được những gì, hiển nhiên là luyện khí, chế tạo huyền binh.
Huyền phù sư, Huyền văn sư, Huyền Trận sư, Huyền khôi sư bốn loại chức nghiệp này tương đối liên quan tới nhau, chính xác mà nói thì Huyền Phù sư, Huyền Trận Sư và Huyền Khôi sư ba cái chức nghiệp này dây mơ rễ má với chức nghiệp Huyền Văn sư, theo đó Huyền phù sư chế tạo phù chú thông qua vật liệu kết hợp minh văn, mà Huyền Trận sư đồng dạng tiêu hao vật liệu kết hợp minh văn bày trận hoặc chế tạo trận bàn, Huyền khôi sư nghiên cứu khôi lỗi tương tự muốn dùng tới cơ quan thuật cùng minh Văn.
Huyền Thú sư thì lại muốn cùng Huyền Văn sư và Huyền Đan sư liên hệ, đơn giản vì tuần thú thuật dùng chính là minh văn chế tạo khế ước quyển trục kết hợp đan dược mà thành.
Trong tay mang theo lệnh bài, Mặc Vũ không gặp chút trở ngại nào liền tiến vào bên trong động phủ.
Đúng lúc hắn còn đang đưa mắt đánh giá xung quanh hoàn cảnh thì một tiếng nói từ sâu bên trong mang theo nặng nề ngữ khí cùng suy yếu vang lên, có điều nghe bên trong vẫn có lẫn vào một chút kinh hỉ:
“Là Vũ nhi sao?”
Mặc Thiên Hành đương nhiên kinh hỉ, bởi lẽ hắn nhi tử cách đây không lâu liền lăn ra bất tỉnh, làm cách nào cũng không tỉnh lại được, đột nhiên hôm nay tỉnh dậy, thông qua giọng nói có thể nhận thấy thân thể rất khỏe mạnh, hắn làm sao không vui mừng cho được?
Còn đối với Mặc Vũ, hắn đương nhiên biết đây là giọng nói của Mặc Thiên Hành cho dù hắn chưa bao giờ gặp qua Mặc Thiên Hành lần nào.
Từ nhỏ bản thân hắn đều là không cha không me, hôm nay tự dưng gặp được ‘cha’ mặc dù không phải thật sự là cha hắn, mà là cha của thân phận hắn đang nhận lấy này, cho nên tâm tình Mặc Vũ trở nên cực kỳ phức tạp, mong mỏi có, xa lạ có, sợ sệt có,…cuối cùng Mặc Vũ phần e sợ vẫn chiếm thượng phong, lý trí đã chiến thắng nói cho hắn biết đây không phải cha hắn, mà chỉ là cha của cái ‘thân phận’ hắn đang mang mà thôi, cho nên Mặc Vũ hít sâu một hơi, để cho tâm bình khí hòa xong mới lên tiếng:
“Cha, là ta, ngươi không sao chứ?”
Mặc Vũ nói xong cũng không tiến vào, để cho Mặc Thiên Hành đang đả tọa trên chiếc bồ đoàn sâu bên trong tận cùng động phủ cảm thấy kinh ngạc, hắn nghi hoặc hỏi:
“Vũ nhi, ngươi làm sao không tiến vào bên trong đây?”
Mặc Vũ đương nhiên không muốn cùng Mặc Thiên Hành tiếp xúc quá nhiều, nếu không lộ ra chân ngựa để Mặc Thiên Hành hoài nghi hắn đoạt xá nhi tử của lão còn không phải muốn chết sao, cho nên hắn vôi đáp:
“Cha, ta sợ quấy rầy ngươi bế quan chữa thương, cho nên chỉ tới hỏi mấy câu sẽ rời đi!”
Lý do Mặc Vũ đưa ra có phần gượng ép, có điều Mặc Thiên Hành lúc này cũng không có tâm tình truy tra, dù sao thương thế của hắn quả thực quá nặng, nói chữa khỏi khó như lên trời, cứ theo đà này, không tới mấy ngày nữa, hắn chắc chắn phải mệnh tang hoàng tuyền.
Có một chút buồn khổ cùng tự diễu, Mặc Thiên Hành sau đó thở dài nói:
“Vũ nhi, ngươi muốn hỏi cha điều gì?”
Hơi trầm ngâm, Mặc Vũ sau đó dứt khoát nói thẳng:
“Cha, không biết ngươi đối với mấy vị trưởng lão có tính toán gì?”
Đối với câu hỏi của Mặc Vũ, Mặc Thiên Hành cảm thấy kinh ngạc, bởi từ trước tới giờ Mặc Vũ đối với chuyện trong tông hoàn toàn không thèm quan tâm không thèm hỏi tới, vật mà hôm nay đột nhiên nói ra, làm sao hắn không ngạc nhiên cho được.
Có lẽ cảm thấy hứng thú đối với Mặc Vũ, Mặc Thiên Hành trong giọng điệu xen lẫn một chút khảo nghiệm ý vị hỏi:
“Vũ Nhi, không vội nói cha suy nghĩ, nếu con đã biết vậy trước con thử nói xem, con đối với mấy vị trưởng lão có ý nghĩ như thế nào?”
Mặc Vũ trầm mặc trong giây lát, như muốn sắp xếp ngôn ngữ, sau đó hít sâu một hơi nói:
“Cha, như vậy ta cũng nói thẳng, thương thế của ngươi chính ngươi là người rõ ràng nhất, trong số năm vị trưởng lão tông môn thì đại trưởng lão Hoàng Thắng, nhị trưởng lão Trương Khôn, ngũ trưởng lão Lạc Tú Phương hoàn toàn chính là một đám bạch nhãn lang, ba người bọn hắn trước giờ vẫn luôn cùng cha ngầm tranh đấu, bất cứ lúc nào đều ngăm nghe tông chủ chi vị, nếu không diệt trừ, không nói cơ nghiệp mà cha xây dựng nên rồi cũng bị họ chiếm đoạt không còn, mà ta kết quả hẳn phải chết không nghi ngờ!”
“Tam trưởng lão Vũ Thông, tứ trưởng lão Bạch Phương Huyền, hai người này trước giờ vẫn ở phe trung lập, có thể suy tính lôi kéo, nếu cha cùng hai người bọn họ liên thủ, như vậy có thể ngạnh sinh kéo về thế hòa nhau!”
Nghe Mặc Vũ nói xong, Mặc Thiên Hành chân mày đồng dạng nhíu lại, việc này hắn là tông chủ đương nhiên nhìn cái rõ ràng, thế nhưng muốn giải quyết thì nói dễ hơn làm, không nói cho dù lôi kéo được hai người kia ủng hộ, nhưng hắn thương thế quả thật quá nghiêm trọng, nếu xung đột lên, hắn cũng không có nắm chắc chiến thắng đại trưởng lão Hoàng Thắng lão già kia, có điều dù sao cũng là nhất tông chi chủ, há lại không có chút thủ đoạn phòng ngừa, cho nên hắn cũng không quá lo lắng, ngược lại đối với Mặc Vũ thay đổi cảm thấy hứng thú hơn, hắn nói:
“Vũ Nhi, tại sao con đột nhiên lại có hứng thú tới chuyện tranh chấp nội bộ trong tông như vậy?”
Mặc Vũ thở dài, thầm nghĩ nếu không phải liên quan tới an nguy bản thân mình, hắn làm sao muốn nhảy vào vũng nước đục này cơ chứ? Ăn no rỗi việc hay sao?
“Nếu ta nói, trước kia ta bất tỉnh không dậy đều do một tay mấy vị trưởng lão tâm lang cẩu phế kia ban tặng, như vậy cha cho rằng ta sẽ dám không chú ý bọn họ sao?”
Mặc Thiên Hành giật mình, vội truy vấn:
“Vũ Nhi, ngươi nói cái gì? Là đám đại trưởng lão đối với ngươi hạ thủ, vậy làm sao ngươi biết đươc?”
Khẽ gật đầu, Mặc Vũ nói:
“Không sai, cha, ngươi chắc biết được bên người ta có một vị nha hoàn gọi là Cầm Hồng đi?”
“Ta nhớ được, Cầm Hồng chính tay ta từ chợ nô lệ mang về đưa tới chỗ con trở thành của con thiếp thân nha hoàn, không lẽ…?” Mặc Thiên Hành nói đến đây liền sửng sốt.
Mặc Vũ phủ nhận suy nghĩ của hắn nói:
“Không phải, là Cầm Hồng từ lúc ta đột nhiên hôn mê bất tỉnh đã sinh nghi cho nên âm thầm điều tra, tuy không có chứng cớ rõ ràng, nhưng có tới bảy thành là người của đại trưởng lão nghe theo hắn mệnh lệnh đem Diệt hồn hoa trộn vào bên trong cơm nước của ta!”
Nghe thấy “Diệt hồn hoa” ba chứ, Mặc Thiên Hành trong lòng run lên, sau đó hắn sát khí không thể kìm nén như sóng trào biển thét ồ ạt mà ra để cho Mặc Vũ đứng bên ngoài thân thể cũng sưu sưu lạnh.
“Khá lắm, vậy mà dám đối với ta nhi tử dùng tới tàn nhẫn chí cực chi vật ‘Diệt hồn hoa’, Hoàng Thắng…!!!” Từ trong miệng Mặc Thiên Hành gằn ra từng chữ, mỗi một chữ đều lạnh căm căm tràn ngập sát ý.
Sau đó, bỗng nhiên Mặc Thiên Hành sát ý biến mất tăm, hướng Mặc Vũ ân cần nói:
“Vũ Nhi, sau đó thì sao? Làm sao con có thể tránh thoát độc tính của Diệt Hồn hoa? Vật ấy ngay cả cha trúng phải cũng muốn toi nửa cái mạng…”
Mặc Vũ đương nhiên không thể nói hắn đếch phải con của lão, có điều chỉ đành biên ra một cái lý do nói:
“Cha, ta cũng không biết tại sao có thể chống cự được với độc tính của Diệt Hồn hoa, chỉ là khi tỉnh dậy thì miếng ngọc bội của mẹ mà ta từ nhỏ đeo lấy đã vỡ làm đôi, không biết có phải nguyên nhân này hay không?”
Nghe Mặc Vũ nhắc tới mẹ hắn là Nam Cung Vũ Linh, đồng thời cũng là vợ của Mặc Thiên Hành, lão đột nhiên ngậm miệng, để Mặc Vũ không hiểu ra sao, chờ mãi một lúc lâu không thấy lão lên tiếng, hắn có chút sốt ruột muốn mở miệng thì đúng lúc này Mặc Thiên Hành mới thở dài tán thán:
“Không trách, không trách được…nếu như là mẹ ngươi Vũ Linh, vậy đều có thể lý giải!”