Bạn đang đọc Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh – Chương 64: Hành động luôn luôn hơn lời nói
Dịch giả: rolland
“Hắn từ Nội Cương đột phá tới Ngoại Cương sơ kỳ Tông Sư, mới bao lâu thời gian?”
Nghiêm Húc gắt gao nhìn chằm chằm Yến Triệu Ca, nửa ngày nói không ra một lời.
“Trước đây hắn có giữ lại, vẫn âm thầm ẩn dấu tu vi của mình?”
Lúc này đó là ý niệm đầu tiên trong đầu của Nghiêm Húc.
Ngoại trừ cái này ra, hắn thật sự không tìm ra lý do nào thuyết phục chính mình.
Nhiều năm tới nay, Nghiêm Húc cũng coi như có kiến thức rộng rãi, hơn nữa Quảng Thừa Sơn cón là tông môn Thánh địa, đã gặp qua không biết bao nhiêu thiên tài anh kiệt.
Chính là hắn lúc còn trẻ, nhân vật kiệt xuất trong cùng thế hệ mà mình chung đụng, cũng có thật nhiều.
Bản thân Nghiêm Húc có khả năng đi tới cảnh giới Đại Tông Sư, cũng không phải người bình thường có thể sánh bằng.
Từ xưa đến nay, nghe qua truyền thuyết kinh lịch (trãi qua) của các nhân vật, càng nhiều.
Nhưng chưa bao từng có người, mới đột phá từ Nội Cương hậu kỳ tới Ngoại Cương sơ kỳ không lâu, liền lập tức tiến thêm một bước, tới cảnh giới Ngoại Cương trung kỳ.
Phụ thân Yến Địch của Yến Triệu Ca, tốc độ tăng tiến cảnh giới năm đó kinh động thiên hạ, trong một thời gian ngắn đã đi hết con đường mà phần lớn thiên tài cả đời không đi hết được.
Nhưng bây giờ chỉ nhìn một bước đề thăng từ Ngoại Cương sơ kỳ đến Ngoại Cương trung kỳ này, liền Yến Địch đều kém hơn Yến Triệu Ca.
Tuy rằng người người khác nhau, quả thật có người ở một cảnh giới có tốc độ tăng lên so với người khác đặc biệt nhanh, không chỉ có nhanh hơn người bình thường, mà tu luyện cũng thuận lợi hơn.
Thế nhưng giống như Yến Triệu Ca như vậy, cũng không tránh khỏi nhanh quá nhiều đi!
Hoàn toàn phá vỡ thường thức của Nghiêm Húc.
Nghiêm Húc đã như vậy, những người khác đều không cần phải nói, tất cả đều trợn mắt cứng họng.
Những người không biết tình hình cụ thể sau khi nghe giải thích, cũng đều hóa đá.
Mặc dù có thuyết pháp, thiên tài chết non không tính là thiên tài, chỉ có người đem tiềm lực của bản thân chuyển hoá hoàn toàn thành thực lực mới là thiên tài thật sự.
Nhưng Yến Triệu Ca này, lại vượt qua nhận thức của mọi người nhiều lắm.
Đều nói sóng to đãi cát, thiên tài lớn lên chân chính chỉ là số ít, nhưng tiềm lực mà Yến Triệu Ca bày ra lúc này, thực sự khó làm người ta nghĩ hắn sẽ chết non.
Phong Vân Sanh bên cạnh nhìn một màn này, trong lòng cảm thấy cân bằng hơn rất nhiều.
Lúc đó biết Yến Triệu Ca trong thời gian ngắn như vậy đột phá từ Ngoại Cương sơ kỳ tới Ngoại Cương trung kỳ, nàng cũng giật mình không thôi.
Hiện tại có nhiều người giống nàng như vậy, Phong Vân Sanh rốt cục tìm về chút tự tin:
“Nguyên lai không phải mình ta kiến thức nông cạn.”
Nàng quan sát Yến Triệu Ca, dùng âm thanh chỉ mình nghe nói thầm một câu.
“Nhưng thấy thế nào đi nữa, đều không giống như là người có khả năng làm ra chuyện này. . .”
Đầu tiên, Tần trưởng lão cũng hơi đờ ra, tình huống của Yến Triệu Ca đặc thù, ban đầu ở Lâm Uyên Thành từ Nội Cương đột phá đến Ngoại Cương, có người chuyên môn hướng hắn và tông môn báo cáo.
Cho nên Tần trưởng lão cũng cảm thấy giật mình, nhưng lúc này Yến Triệu Ca lấy Cương khí trong người ngưng tụ thành khí binh trôi nổi xung quanh, đã chứng minh là, hiện tại hắn quả thật đã tới cảnh giới Ngoại Cương trung kỳ Tông Sư.
– Tốt, tốt.
Tần trưởng lão hít sâu một hơi, gật đầu liên tục.
Yến Triệu Ca có cố ý ẩn giấu tu vi hay không, cố ý làm ra ảnh hưởng lớn như vậy, lúc này Tần trưởng lão cũng không quan tâm, ngày sau chậm rãi kiểm chứng.
Nhưng đối với Quảng Thừa Sơn bây giờ mà nói, mắt thấy một yêu nghiệt long trung chi long có thể nghiền ép các thiên tài khác, không thể nghi ngờ là một sự tình nâng lên sĩ khí.
Nghiêm Húc rốt cục phục hồi lại tinh thần, trầm giọng nói rằng:
– Ngoại Cương sơ kỳ Tông Sư, không cách nào giả tạo Ngoại Cương trung kỳ Tông Sư xuất thủ.
– Nhưng ngược lại, là một chuyện rất dễ dàng.
Yến Triệu Ca không mặn không nhạt nói rằng:
– Tu vi cao hơn Ngoại Cương sơ kỳ Tông Sư, có tu luyện Đâu Suất Chưởng của bản môn, ai tới đều dễ dàng.
Hai mắt của Nghiêm Húc dần nheo lại, ánh mắt nhìn Yến Triệu Ca trở nên lạnh lẽo.
Vẻ mặt của Yến Triệu Ca bình thản ung dung:
– Thủ hạ của Nghiêm trưởng lão chính là người kiểm tra qua thi thể, nên biết Lâm sư muội bị ngộ hại lúc nào đi?
Lúc này Nghiêm Húc nói ra thời gian.
Hắn nhìn về phía Yến Triệu Ca:
– Thời gian là trước khi ngươi gặp đám người Triệu Thế Liệt, Triệu Nguyên, Triệu Thịnh.
– Khi đó người theo sau ngươi, chỉ có tuỳ tùng của ngươi cùng nàng.
Nghiêm Húc nói rồi liếc nhìn Phong Vân Sanh:
– Đều không thể làm chứng cho ngươi.
Một bên là tâm phúc mà Yến Địch chuẩn bị cho Yến Triệu Ca, tự nhiên vâng theo Yến Triệu Ca chỉ thị.
Một bên còn lại là muốn cầu cạnh Yến Triệu Ca, cần Yến Triệu Ca giúp nàng khôi phục Thái Âm Chi Thể, tiến cử bái nhập làm môn hạ của Quảng Thừa Sơn.
Sau khi Yến Triệu Ca tính nhẩm thời gian, không thèm để ý mà cười:
– Không khéo, khi đó ta vừa lúc gặp Phong sư muội trên đường, để bảo vệ nàng, ta đã đánh một chầu với Tiêu Thăng cùng Triều Nguyên Long. Hòa
– Người của ta, còn có Phong sư muội không thể làm chứng, vậy cũng chỉ hướng bọn người Tiêu Thăng bên Đại Nhật Thánh Tông tìm chứng cứ.
Mọi người tại đây đột nhiên trầm mặc một chút.
Bọn họ đều nhạy cảm bắt được cách diễn đạt mà Yến Triệu Ca sử dụng.
Nghe ngụ ý của Yến Triệu Ca, không chỉ là Triều Nguyên Long, liền Tiêu Thăng cũng thua dưới tay Yến Triệu Ca?
Trước đây tất cả mọi người biết người truy bắt Phong Vân Sanh chính là Tiêu Thăng, cũng biết Yến Triệu Ca bảo vệ nàng, cùng Đại Nhật Thánh Tông có xung đột.
Nhưng suy nghĩ lúc đó, hẳn không phải là chính diện xung đột cùng Tiêu Thăng, tối đa chỉ là giao thủ với Triều Nguyên Long và đệ tử của Đại Nhật Thánh Tông lần nữa.
Hiện tại đã biết Yến Triệu Ca đột phá tới Ngoại Cương trung kỳ Tông Sư, cho dù gặp Tiêu Thăng đi nữa, cũng có thể tự bảo vệ mình rút lui.
Chỉ là còn phải che chở cho Phong Vân Sanh, độ khó thực sự không nhỏ, đủ khiến người ta kinh ngạc.
Dù sao Tiêu Thăng, cũng không phải Ngoại Cương hậu kỳ Tông Sư bình thường có thể sánh bằng.
Nhưng hiện tại xem ra, sự thật đã vượt qua dự liệu của mọi người lần thứ hai?
Sự chú ý trước đây của mọi người đều đặt trên Thái Âm Chi Thể của Phong Vân Sanh, cùng Đại Nhật Thánh Tông tấn công.
Lại không để mắt tới Yến Triệu Ca rốt cuộc làm sao đem Phong Vân Sanh từ trong tay của Tiêu Thăng đi ra, mang về Đông Đường.
Nghiêm Húc nhìn chằm chằm Yến Triệu Ca:
– Ngươi nói ngươi, đánh bại Tiêu Thăng?
Yến Triệu Ca như không có việc gì nói:
– Nghiêm trưởng lão không phải đã biết ta đã gặp Đông Đường Cẩn Vương Triệu Thế Liệt cùng với bọn người Triệu Nguyên thế huynh sao?
– Xem ra có một số việc, ngươi còn chưa kịp biết?
Nghiêm Húc nhíu mày:
– Ngươi muốn nói cái gì?
Yến Triệu Ca chắp hai tay sau lưng, mỉm cười:
– Không có gì, sau khi chuyện này được xử lý, ta cũng muốn gặp Tần trưởng lão để báo cáo.
– Nếu là Tần trưởng lão không ngại, lấy cấp bậc của Nghiêm trưởng lão ngài, có thể nghe.
Yến Triệu Ca chậm rãi nói:
– Về phần nói ta làm sao có thể đánh bại Tiêu Thăng, muốn chứng minh điểm này rất đơn giản.”
– Hành động luôn luôn hơn lời nói.
– Ngoại Cương hậu kỳ Tông Sư chỗ này của bản môn, tùy tiện đi ra một người, cùng luận bàn một phen với ta là được rồi.
Cuồng!
Đây là ý nghĩ đầu tiên trong lòng của mọi người.
Nghiêm Húc không nói được một lời, nhìn chằm chằm Yến Triệu Ca trong chốc lát, quay đầu nhìn về phía Tần trưởng lão.
Trên mặt của Tần trưởng lão lộ ra nhiều hứng thú, trái lại không có gấp gáp ngồi ở trên ghế không nói lời nào.
Nghiêm Húc thấy vậy, liền biết Tần trưởng lão ngầm cho phép, hắn quay đầu lại phân phó người, rất nhanh, một đại hán khôi ngô đi đến.
– Hai người liền luận bàn một phen đi, lão phu sẽ bảo vệ phòng ốc.
Nghiêm Húc nói xong, đã thấy Tần trưởng lão lắc đầu:
– Không gian ở đây có giới hạn, ưu thế phù không của Ngoại Cương hậu kỳ Tông Sư không thể bày ra được, nếu muốn so, thì đi ra bên ngoài đi.
Yến Triệu Ca mỉm cười:
– Thực ra cũng không khác biệt.
Lời còn chưa dứt, dưới chân dùng sức, lực lượng bạo tạc bộc phát ra!
Bước ra một bước, Yến Triệu Ca đã đến trước mặt của đại hán kia!