Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh

Chương 49: Phượng Hoàng chờ niết bàn


Bạn đang đọc Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh – Chương 49: Phượng Hoàng chờ niết bàn

Dịch giả: rolland

Yến Triệu Ca khẽ cười nhìn Phong Vân Sanh:

– Ngươi có nghĩ tới không, nếu nàng không tồn tại, mặc dù ngươi mất đi Thái Âm Chi Thể, Đại Nhật Thánh Tông cũng sẽ không vứt bỏ ngươi dễ dàng như vậy, nhất định sẽ nỗ lực giúp ngươi khôi phục?

Phong Vân Sanh cười:

– Không có nghĩ qua chuyện này, đó là chuyện rất rõ ràng, không quan hệ đến Tiểu Uyển.

Yến Triệu Ca hứng thú hỏi:

– Ngươi lớn tuổi hơn Mạnh Uyển, đương nhiên sẽ nhập môn sớm hơn, tu vi cũng cao hơn đi?

– Ngươi là lựa chọn đầu tiên tham gia Thái Âm Chi Thí của Đại Nhật Thánh Tông hả?

Phong Vân Sanh thản nhiên gật đầu:

– Không sai, trước khi ta rời khỏi sơn môn, đã có cảnh giới Tông Sư, lúc đó, Tiểu Uyển mới vào Nhập Vi cảnh.

– Hẳn là trước lần Thái Âm Chi Thí đầu tiên, nàng mới đột phá tới Tông Sư đi.

Nàng liếc nhìn Yến Triệu Ca, không vui nói:

– Ta biết ngươi đang suy nghĩ cái gì, bất quá ta đi lầm vào hiểm địa của Địa Ngục, Thái Âm Chi Thể biến mất, không quan hệ gì tới Tiểu Uyển.

Yến Triệu Ca cười cười:

– Tình cảm giữa nàng và ngươi quả thực rất tốt, nhưng lần này nàng dẫn ta tới cứu ngươi, làm sao không thể là “xuất phát từ tâm lý hổ thẹn cùng bồi thường” đây?

– Hoặc là bản thân là người được lợi, bày ra khoan dung, giúp ngươi, khiến lòng cô ta thoã mãn?


Phong Vân Sanh cười:

– Ta không có thói quen suy đoán người khác từ mặt xấu, bất quá ta cũng không phủ nhận, quả thực có tồn tại khả năng mà ngươi đã nói.

– Chỉ là, ta tin tưởng Tiểu Uyển.

Những lời cuối cùng này, vẻ mặt của Phong Vân Sanh rất bình tĩnh, nhưng ngữ khí như đinh đóng cột.

Yến Triệu Ca cười, thay đổi chủ đề khác, nói:

– Bất quá, nàng giống như khẳng định Thái Âm Chi Thể của ngươi không cách nào khôi phục đi?

– Nàng xác định sẽ không đưa cho Quảng Thừa Sơn ta một Thái Âm Chi Nữ, ngày sau cùng nàng tranh đoạt Thái Âm Quan Miện?

– Loại tư thông với địch này, nàng còn không làm được.

Phong Vân Sanh bình tĩnh nói:

– Bởi vì nàng có tự tin.

– Bất luận những Thánh địa khác có thêm bao nhiêu Thái Âm Chi Nữ đi nữa.

– Tiểu Uyển có lòng tin, làm Đại Nhật Thánh Tông, thắng về Thái Âm Quan Miện.

– Cho nên mặc dù ta có khôi phục, nàng cũng vui vẻ vì ta mà thôi, bởi vì ta càng nhận được sự coi trọng của Quảng Thừa Sơn.

– Nhưng Thái Âm Quan Miện, thuộc về nàng, thuộc về Đại Nhật Thánh Tông.

– Đây là lòng tin của nàng.

Yến Triệu Ca nghe vậy, trong đầu hiện ra dáng dấp của thiếu nữ minh diễm mà nhu nhược, một đôi mắt sạch sẽ khiến người khác trìu mến kia.


Người thắng lợi cuối cùng của lần đầu Thái Âm Chi Thí, tức là người chủ nhân chính thức đầu tiên của Thái Âm Quan Miện sau khi hiện thế, chính là Đại Nhật Thánh Tông, Mạnh Uyển!

Dựa theo Phong Vân Sanh suy đoán, lúc đó nàng hẳn là mới đặt chân vào cảnh giới Tông Sư.

Trong đôi mắt của Phong Vân Sanh lại lộ ra hồi ức:

– Đừng xem bề ngoài đứa bé kia có vẻ như nhược, nhưng kỳ thực rất thông minh, rất kiên cường.

– Bất kể là mang Thái Âm Lực trong người, hay thiên phú Võ đạo, đều là siêu cấp thiên tài.

– Năm đó bởi vì ta nhập môn sớm hơn, thời gian tu luyện lâu hơn, cho nên ta mới là lựa chọn đầu tiên.

– Nhưng nếu cùng một khởi điểm, cùng một chỗ mà nói, ta cũng không có mười phần nắm chắc chiếm thượng phong.

Yến Triệu Ca bỗng bật cười:

– Cách nói này, trái lại không phải cũng có ý là, kỳ thực Mạnh Uyển cũng không có mười phần nắm chắc có thể thắng ngươi sao?

Phong Vân Sanh nhướng nhướng mày:

– Ta không tự cao tự đại, cũng sẽ không tự coi nhẹ mình.

Yến Triệu Ca không mặn không nhạt nói:

– Đáng tiếc Mạnh Uyển liền thất thủ vào lần thứ hai.

Lần thứ hai Thái Âm Chi Thí, Mạnh Uyển thua một chiêu, Thái Âm Quan Miện rơi vào tay đệ tử Thánh địa Bích Hải Thành của Thủy Vực.

Vẻ mặt của Phong Vân Sanh bình thản, nói:


– Sự tình này ta cũng có nghe nói, đó là vì không lâu trước tỷ thí, Tiểu Uyển vừa thôi động Thái Âm Quan Miện liều mạng với Viêm Ma Vương trên Đông Hải.

– Lần thứ hai tỷ thí, nàng mang thương tích trong người mà xuất chiến.

– Đợi tới lần thứ ba Thái Âm Chi Thí, nàng sẽ cho mọi người biết, chỉ cần bản thân nàng không xảy ra vấn đề gì, Thái Âm Quan Miện cũng sẽ không rơi mất.

– Hơn nữa, Phượng Hoàng niết bàn, dục hoả trùng sinh, sẽ càng thêm chói mắt.

Ngữ khí của Phong Vân Sanh rất bình tĩnh, giống như nói tới một chuyện bình thường vậy.

Yến Triệu Ca nhìn nàng, khóe miệng từ từ lộ ra nụ cười:

– Lời này dùng cho Mạnh Uyển, cũng không phải là đang nói chính ngươi sao?

Phong Vân Sanh thản nhiên nói:

– Cho dù Yến sư huynh thật sự có biện pháp giúp ta khôi phục Thái Âm Chi Thể, ngược lại hiện tại ta đã lạc hậu so với Tiểu Uyển nhiều lắm.

– Ta không dám nói, ta nhất định có khả năng đuổi theo Tiểu Uyển, nhưng nếu có cơ hội quý giá như vậy, ta nhất định sẽ tận lực nắm chặc.

– Quảng Thừa Sơn thu nhận ta lúc ta nguy nan, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, tích thuỷ chi ân, dũng tuyền tương báo (một giọt nước ân nghĩa, dùng một dòng suối báo lại).

– Không có những lời vô ích khác, đến chết mới thôi.

Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, khi nàng đối mặt với uy hiếp của đệ tử Đại Nhật Thánh Tông thì, Yến Triệu Ca đem Tiêu Thăng, Triều Nguyên Long đánh nằm đất, không thể nghi ngờ là biểu lộ ra thái độ.

Về phần là thái độ cá nhân của Yến Triệu Ca, có thể đại biểu cho Quảng Thừa Sơn hay không, hiện tại Phong Vân Sanh không cần thiết phải suy nghĩ nhiều, nghe theo an bài của Yến Triệu Ca là được.

Tâm tình của Yến Triệu Ca không tệ, đối với Thái Âm Chi Thể của Phong Vân Sanh, đã có chút ý tưởng, bất quá còn cần phải chuẩn bị.

Tuy rằng đắc tội với Đại Nhật Thánh Tông thêm một bước, nhưng một Thái Âm Chi Nữ, đối với Quảng Thừa Sơn mà nói, không thể nghi ngờ là một thu hoạch khổng lồ.

Phần công lao này chỉ cần được chứng thực, đối với Yến Triệu Ca, thậm chí với cha Yến Địch, đều có trợ giúp thật lớn, là một cái công lớn.

Yến Triệu Ca nhìn sắc trời một chút rồi nói:

– Chúng ta đi thôi.


Mọi người cùng lên đường, Yến Triệu Ca liên tục ra chỉ thị, mấy tên hắc y Tông Sư đều gật đầu nghe lệnh, tản ra đưa tin.

Mặc dù hắn đem sự tình ôm xuống, nhưng có vài người, Yến Triệu Ca phải thông tri đầu tiên, nói ví dụ như cha của mình, nói ví dụ như quản lý chính thức của Thiên Đông châu bây giờ, người đứng đầu của Quảng Thừa Sơn ở Thiên Đông châu, Đông Châu Trưởng lão.

Chuyện lần này không nhỏ, không phải chuyện đơn giản như chuyện đánh bọn người Triều Nguyên Long trong Trấn Long Uyên. Phản ứng của Đại Nhật Thánh Tông, cũng không nghi ngờ gì sẽ kịch liệt hơn rất nhiều.

Đám người Tiêu Thăng trốn chạy, nhất định sẽ có động tác tiếp theo, Quảng Thừa Sơn nhà mình càng sớm nhận được tin tức, càng có lợi trong việc ứng đối xử lý.

Trừ cái đó ra, Yến Triệu Ca còn cố ý đem nguyên nhân Thái Âm Chi Thể của Phong Vân Sanh tổn thương nói một chút, cũng tìm cách thông tri cho một Thánh địa khác là Bích Hải Thành.

Trong các đại Thánh Địa, quan hệ giữa Bích Hải Thành cùng Đại Nhật Thánh Tông cực kỳ ác liệt.

Căn cứ vào nguyên tắc địch nhân của địch nhân là bằng hữu, quan hệ giữ hai nhà Quảng Thừa Sơn cùng Bích Hải Thành rất tốt, gần như là minh hữu.

Thái Âm Chi Nữ của Bích Hải Thành, là người thắng Thái Âm Chi Thí lần thứ hai, đó là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Mạnh Uyển trong Thái Âm Chi Thí lần thứ ba.

Các đại Thánh Địa ngấm ngầm mưu tính thủ đoạn nhằm vào Thái Âm Chi Nữ của nhà khác, cho tới bây giờ đều chưa từng dừng lại lần nào.

Đối với sự “tiết tháo” của Đại Nhật Thánh Tông, Yến Triệu Ca cũng không có tín nhiệm cho lắm, tự nhiên muốn chỉ điểm Bích Hải Thành, miễn cho bọn họ bị hãm hại.

Xuyên qua sơn mạch, đang đi, trong lòng Yến Triệu Ca đột nhiên khẽ động, nhìn về phía xa.

Tiếng vang của thác nước ùng ùng to lớn, lại không che được tiếng đối thoại của một số người.

Yến Triệu Ca từ xa nhìn lại, chỉ thấy một đám người bên cạnh thác nước, tốp năm tốp ba đứng tách ra, dường như là đang giằng co.

– Là bọn Triệu Nguyên sao?

Triệu Nguyên, chính là con trai lớn nhất của Đông Đường Quốc chủ, cũng rất quen thuộc với Yến Triệu Ca.

Đứng chung với hắn, là Tam Hoàng tử Triệu Thịnh, vị này cùng với Đông Đường Chủ Sự Trưởng lão Nghiêm Húc đi tương đối gần.

Bất quá, bất kể là Triệu Nguyên hay Triệu Thịnh, lúc này đều sắc mặt bất thiện nhìn chằm chằm một thiếu niên.

Dáng dấp của thiếu niên kia nhìn qua chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi, tướng mạo có khoảng năm phần tương tự với huynh đệ Triệu Nguyên, Triệu Thịnh, mặc quần áo của Hoàng tộc, nhưng so sánh với bọn Triệu Nguyên, có vẻ đơn giản hơn rất nhiều.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.