Bạn đang đọc Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh – Chương 19: Độ bền của vầng sáng nhân vật chính bị giảm xuống
Dịch giả: rolland
Hàn lão quái cứu Diệp Cảnh, ngoài dự đoán của mọi người lại đem đao của mình, không nói hai lời liền tấn công Đông Đường Chủ Sự Trưởng lão.
Sau đó, hai tên Đại Tông Sư này, dĩ nhiên đánh thành một đoàn, vốn uy hiếp ban đầu là Xích Linh Kỳ Chủ, trong lúc này, trái lại bị bỏ không.
Mắt thấy Nghiêm trưởng lão Quảng Thừa Sơn chủ sự tại Đông Đường quốc đã đến, tuy rằng lúc này không để ý tới hắn, nhưng hắn cũng không có ý định tiếp tục ở đây lâu.
Cường giả Quảng Thừa Sơn khác ở Đông Đường quốc thậm chí còn có những người trấn thủ Thiên Đông châu, cũng đang nhanh tới rồi.
Không có vào Trấn Long Uyên, cách một sơn cốc, một quyền cuối cùng của Xích Linh Kỳ Chủ đập xuống, sau khi đánh xong cũng không nhìn kết quả, mà lập tức chạy trốn đi xa.
Mục tiêu của một quyền này. . . vẫn là Diệp Cảnh đang cầm Hoả chủng trong tay. . .
Diệp Cảnh muốn khóc rồi.
Yến Triệu Ca lại dở khóc dở cười.
Toàn bộ loạn thành một đoàn. . .
Yến Triệu Ca quát lên:
– Ném Hỏa chủng xuống, hắn dùng Hỏa chủng để xác định vị trí!
Lúc này Diệp Cảnh cũng phản ứng lại, vội vàng vứt bỏ Ly Diễm Chân Hỏa Hỏa chủng.
Nhưng tốc độ ra quyền của Đại Tông Sư quá nhanh, cho dù có địa thế của Trấn Long Uyên cách trở, nhưng cũng trong nháy mắt liền tới, nhanh đến nỗi Diệp Cảnh hoàn toàn không có cách nào né tránh.
May mắn là, bởi vì Hàn lão quái cùng Xích Linh Kỳ Chủ giao thủ lúc trước, đá núi quanh thân Diệp Cảnh sụp lõm xuống, yếu ớt không còn hình dạng.
Lực lượng quyền thứ hai của Xích Linh Kỳ Chủ còn chưa tới, chỉ nhấc lên một cơn lốc, cũng đã làm núi đá trong cốc đổ nát.
Thân hình của Diệp Cảnh không khống chế được mà rơi xuống, cuối cùng cũng tránh ra được chỗ nguy hiểm, tuy rằng vẫn bị cơn lốc hoả diễm oanh kích cho toàn thân bị trọng thương, nhưng rốt cuộc cũng không phải chết tại chỗ.
Chỉ là trong mắt những người ở đây, lại đồng thời kêu lên kinh hãi, nhìn thấy Diệp Cảnh té xuống vực sâu không đáy của Trấn Long Uyên!
Với tu vi của Diệp Cảnh mà rơi vào Trấn Long Uyên, không hề có khả năng sống sót.
Mặc dù không chết dưới quyền của Xích Linh Kỳ Chủ, nhưng chung quy lần này cũng khó thoát khỏi cái chết.
Tình hình đột nhiên thay đổi, nhưng vẫn không sửa đổi được kết quả cuối cùng, một đám đồng môn bất luận là cùng Diệp Cảnh trước đây có quan hệ ra sao, trong lúc này đều cảm thấy thương hại.
Yến Triệu Ca lại không cho là đúng.
Thậm chí hiện tại hắn cũng muốn ngáp một cái.
Cái tên Hàn lão quái kia đột nhiên xuất hiện, làm Yến Triệu Ca đầy tin tưởng, cái tên Diệp Cảnh này thực sự được vầng sáng nhân vật chính bao phủ.
Cho nên, chẳng hạn như nhảy xuống núi, không phải là rất dễ dàng sao?
Không những chết không xong, nếu không có gặp kỳ ngộ gì, cầm mấy quyển bí tịch, thuận tiện thăng một cấp cảnh giới, thì lúc Diệp Cảnh trở về, Yến Triệu Ca nghĩ hắn cũng cảm thấy xấu hổ khi chào hỏi mình đi.
Yến Triệu Ca nhìn Diệp Cảnh khua tay múa chân, như vật rơi tự do, cũng đặc biệt bình tĩnh, rất có vài phần “ca đã xem thấu cảm giác của ngươi.”
Nhưng vào lúc này, phía dưới vực sâu bị sương đen bao phủ, đột nhiên phát ra ánh sáng chói mắt.
Từng đường ánh sáng rực rỡ đan vào cùng sương đen, phóng lên cao, nhấc lên một cơn sóng huỷ diệt to lớn.
“Đó là. . . Nội Tinh Lô của ta, trước đó đã rơi xuống vực sâu. . . nổ?” Yến Triệu Ca ngẩn ngơ.
Sau đó chỉ thấy một cơn sóng huỷ diệt to lớn dâng lên, vừa lúc cùng Diệp Cảnh đang rơi xuống gặp nhau!
Dưới lực lượng cuồng bạo trùng kích, bản thân Diệp Cảnh đã trọng thương, lúc này thân thể càng bị đâm thành trăm ngàn lỗ rồi phá thành từng mảnh nhỏ!
Nhìn một màn này, Yến Triệu Ca cũng hơi có chút thất thần: “. . . mệnh của người rốt cuộc tốt hay không tốt?”
Vành mắt của Diệp Cảnh muốn nứt ra, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể của mình bị nghiền nát, thân thể đã không có tri giác, thậm chí ngay cả đau đớn cũng không cảm giác được.
– Yến—–Triệu—–Ca!!!
Nhìn Nội Tinh Lô nổ tung, nhìn mình bị sóng to thôn phệ, Diệp Cảnh hét lên điên cuồng, ở trong vực sâu điên cuồng vang vọng, tràn ngập oán hận cùng không cam lòng.
Chiếc giới chỉ màu đỏ sậm trên ngón tay phải của hắn, giờ khắc này đột nhiên phát ra ánh sáng kinh người trước nay chưa từng có.
Chỉ trong nháy mắt như vậy, dưới ảnh lửa đỏ sậm chiếu rọi, quyền cương lúc trước của Xích Linh Kỳ Chủ biến thành một cơn lốc hoả diễm, đều buồn bã thất sắc, giống như một đốm lửa tầm thường.
Con ngươi của Yến Triệu Ca co rút lại một chút, hắn có thể mơ hồ thấy, xung quanh thân thể của Diệp Cảnh, từ trong giới chỉ màu đỏ sậm, tựa hồ phóng ra một hình ảnh.
Trong hình ảnh này, hiện ra một toà thế giới hoả diễm.
Dưới bầu trời đỏ sẫm, dung nham phun trào, nham thạch nóng chảy ở bốn phía, nhìn như tận thế.
Một cổ khí tức tai hoạ, hủy diệt, khổ nạn to lớn từ trong đó truyền ra, chỉ thấy nham thạch nóng chảy bắn tung toé, một địa ngục kinh khủng tràn đầy lưu hoả (dòng chảy của lửa).
Hàng vạn hàng nghìn lưu hoả trên không trung ngưng kết, dĩ nhiên hình thành một cự nhân hoả diễm gào thét!
Dưới uy nghiêm của cự nhân hỏa diễm biểu hiện ra, làm người khác sinh ra sợ hãi vô biên cùng phục tùng, không tự chủ được mà muốn quỳ lại.
Đó là khí tức so với Đông Đường Chủ Sự Trưởng lão, Hàn lão quái, Xích Linh Kỳ Chủ còn kinh khủng hơn nhiều lắm.
Tuy rằng chỉ trong nháy mắt như vậy, mặc dù chỉ là huyễn ảnh, mặc dù chỉ là khí tức lộ ra kinh hãi, lại vẫn làm cho người ta hãi hùng khiếp vía.
Tầm nhìn của những người khác bị sương đen cản trở, không thấy rõ đến cùng là chuyện gì xảy ra, nhưng đều có thể cảm thấy tâm linh của mình rung động, khó mà kiềm chế.
Yến Triệu Ca nhìn hình dáng của huyễn ảnh kia, như có điều suy nghĩ.
Bất quá càng tác động tâm tư của hắn hiện tại là số phận cuối cùng của Diệp Cảnh.
Thân thể của Diệp Cảnh, dưới sự trùng kích của sóng to bạo phát trong Trấn Long Uyên, triệt để bị nghiền nát, hóa thành một đoàn sương máu, sinh mệnh của hắn như đi tới cuối cùng.
Nhưng lại đột nhiên phát sinh dị tượng, dường như vầng sáng nhân vật chính của Diệp Cảnh lần thứ hai phát huy tác dụng?
Huyết nhục bị nghiền nát của Diệp Cảnh, ở dưới ánh sáng phát ra từ trong giới chỉ bao phủ, hiện lên một hư ảnh lờ mờ, ngũ quan dung mạo giống như Diệp Cảnh.
“Linh hồn. . .”
Yến Triệu Ca đã minh bạch, tiếp đó chỉ thấy linh hồn của Diệp Cảnh, dần dần bị ánh lửa màu đỏ sẫm thu nhận, sau đó đi vào trong giới chỉ.
Dù cho nhục thân đã bị nghiền nát, có thể cho là đã bỏ mạng, nhưng vẫn được giới chỉ giữ lại được một mạng, giữ lại cơ hội lật bàn sau cùng.
Nhìn chiếc giới chỉ chìm vào trong vực sâu, Yến Triệu Ca vuốt cằm của mình: “Ha hả, có ý tứ a.”
Tuy rằng không biết sau này Diệp Cảnh sẽ ra sao, nhưng có lẽ luôn luôn có biện pháp trình diễn trò “vương giả trở về”?
Tỷ như sau khi trọng tố thân thể, tu vi tiến nhanh lần nữa a, có lẽ trái lại sẽ nhân hoạ đắc phúc gặp được kỳ ngộ nào đó, không có thân thể lại có thể tu luyện công pháp “ngưu bức” nào đó trong giới chỉ. . .
Dù sao nữa cũng luôn luôn có biện pháp phải không?
Bất quá sự việc phát triển như hôm nay, làm Yến Triệu Ca đều có chút không tưởng được.
Diệp Cảnh thực sự là bị dằn dặt quá dữ dội, sợ là chính hắn, cũng có một trăm vạn cái không tình nguyện đi.
Thiếu chút nữa là bị chơi tàn triệt để.
“Nếu như vầng sáng nhân vật chính có độ bền mà nói, ngày hôm nay Diệp Cảnh cũng bị tiêu hao không ít a.” Lúc này Yến Triệu Ca không khỏi mà bốc lên một ý niệm vô nghĩa trong đầu.
Diệp Cảnh căm hận cùng không cam lòng rống giận, như vang vọng trong hư không.
“Rống lớn tiếng như vậy để làm gì? Cũng không phải ta ném Nội Tinh Lô xuống dưới đập ngươi, ta còn đau lòng Nội Tinh Lô của mình đây, huống chi. . .”
Yến Triệu Ca móc móc lỗ tai, nụ cười trên mặt dần dần trở nên lạnh: “. . . ta không tìm ngươi, ngươi còn chủ động tới chọc ta? Nếu sau này ngươi không xuất hiện trước mặt ta thì thôi, nếu không chuyện tình Ly Diễm Chân Hỏa Hỏa chủng, ta còn muốn tính một lần đây.”
“Vầng sáng nhân vật chính thì như thế nào? Lão tử cho ngươi từ “sảng văn” vai chính thành “ngược văn” vai chính!”
Làn sóng khí của Trấn Long Uyên cuộn trào mãnh liệt cuồng bạo, sóng to sương đen tiếp tục hướng về trước trùng kích, một đoàn lam quang cùng một đoàn bạch quang, bay lên, cùng nhau từ trong vực sâu bay ra, sau đó rơi trước mặt Yến Triệu Ca.
Ly Diễm Chân Hỏa Hỏa chủng yên tĩnh trôi lơ lửng, mà lúc đoàn bạch quang khôi phục bình thường, hoá ra là một khối thiết bài nhỏ, rơi trên mặt đất đầy bụi.
Yến Triệu Ca đem Hỏa chủng cùng thiết bài thu lại: “Tuy rằng trãi qua sóng gió liên tục, nhưng rốt cục cũng bắt vào tay.”
Yến Triệu Ca đi lại trong cơn lốc, mang theo một đám đệ tử Quảng Thừa Sơn đang khó có thể tự bảo vệ mình.
Quay đầu lại nhìn vực sâu một chút, Yến Triệu Ca đột nhiên thầm nghĩ: “Đúng rồi, cái thiết bài này, giống như là vật của Diệp Cảnh. . .”