Đọc truyện Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế – Chương 79: Ác mộng của Từ Thiên Thiên! Bom tấn văn học đưa ra thị trường!
Nghe được Thẩm Lãng nói muốn nghiền《 Mộng Uyên Ương 》 của Chúc Văn Hoa thành cặn bã.
Ông chủ Đặng Tiên bỉ ổi kia không khỏi rụt cổ lại:
– Công tử, cái này… khó à nha.
Thẩm Lãng nói:
– Quyển《 Mộng Uyên Ương 》 của Chúc Văn Hoa bán bao nhiêu bản?
Đặng Tiên nói:
– 4600 cuốn, đây là quyển sách bán chạy nhất thành Lan Sơn, trừ lượng tiêu thụ của Tứ Thư Ngũ Kinh ra.
Con đường chính của thành Lan Sơn có thể bao gồm ba bốn mươi thành, mấy triệu dân cư.
Cho nên bốn ngàn sáu trăm cuốn, đúng là một lượng tiêu thụ đặc biệt cao.
Đặng Tiên nói:
– Chúc Văn Hoa là con của quý tộc, thiếu niên cử nhân, lại là đại tài tử, sách cũng viết trau chuốt. Cho nên sách của hắn bất kể là cô gái bình dân hay danh môn khuê tú đều mua lấy một quyển. Rất nhiều tiểu thư giàu có đặc biệt mê mệt hắn, như thường lệ lập tức mua trên trăm bản, phát cả cho đám người hầu con ở trong nhà.
Thẩm Lãng không khỏi nhớ lại có một số tiểu thịt tươi trên địa cầu đời trước, mỗi lần xuất hiện trên phim điện ảnh, lập tức có một đám con gái điên cuồng mua mấy trăm vé đứng ở cửa rạp chiếu phim, gặp ai cũng đưa cho một tấm.
Chỉ có điều làm như vậy, phong cách thực sự có chút kém cỏi.
Lực ảnh hưởng lớn của gã như vậy, thảo nào sau khi mở miệng cấm vận Thẩm Lãng, toàn bộ hiệu sách thành Lan Sơn toàn bộ cũng không dám cho Thẩm Lãng ra sách.
Thẩm Lãng nói:
– Ông chủ Đặng, sách của ngươi tối đa bán quá nhiều ít sách?
Đặng Tiên nói:
– Hai nghìn bảy trăm bản, nhưng mà quyển sách kia bảy phần là tranh, còn lại ba phần mới là chữ, hơn nữa đặc biệt trắng trợn dung tục, cùng sách ngài hoàn toàn không thể so sánh nổi.
Tiếp tục Đặng Tiên thoáng do dự nói:
– Nói bây giờ, trình độ sách của ngài có chút quá cao, ta sợ đám khách hàng của ta có chút không thích ứng được. Sở dĩ dám dự tính ba nghìn bản, là bởi vì những đoạn xôi thịt ngài viết quá hay và tranh minh họa cũng quá đẹp.
Thẩm Lãng nói:
– Vậy ngươi cảm thấy 《 Mộng Uyên Ương 》 của Chúc Văn Hoa có thể bán được bao nhiêu bản?
Đặng Tiên nói:
– 5000 bản, thậm chí 6000 bản.
Bởi vì quyển《 Mộng Uyên Ương 》 nuôi dưỡng quá nhiều độc giả, vô số người đều đang ngẩng đầu mà đợi.
Cho nên, lượng tiêu thụ của nó chắc chắn đặc biệt khủng bố.
Đặng Tiên nói:
– Nếu như ta ra sức đẩy, sách ngài có thể bán 3000 bản, thế nhưng cao hơn nữa sẽ rất khó khăn, còn muốn vượt qua 《 Mộng Uyên Ương 》của Chúc Văn Hoa sẽ không thể nào.
Tiếp tục, Đặng Tiên nghiêm mặt nói:
– Nói thật, sách của Thẩm công tử ngài so với 《 Mộng Uyên Ương 》của Chúc Văn Hoa kia phải hay hơn nhiều, thậm chí hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc, nhưng… mà sách này quá hay, đại đa số dân chúng đọc xong không hiểu.
Thẩm Lãng kinh ngạc, ngươi chỉ toàn đọc cảnh xôi thịt, thế mà còn biết quyển sách này hay ấy hả?
Đặng Tiên cũng bó tay:
– Ta… Ta cũng đã từng là tác giả mà, chỉ có điều đúng là bản thân viết dở ẹc nhưng đọc sách của người khác vẫn chuẩn vô cùng.
– Tóm lại, hương rượu cũng sợ ngõ hẻm sâu, muốn vượt qua Chúc Văn Hoa 《 Mộng Uyên Ương 》 dưới sách, tiểu nhân thực sự làm không được. – Đặng Tiên nói đàng hoàng.
Thẩm Lãng cười nói:
– Rượu thơm cũng sợ ngõ hẻm sâu? Không phải là thu hút con mắt sao? Không thành vấn đề, ta cam đoan lúc quyển sách này đưa ra thị trường, sẽ bốc mùi… A không, là bốc lửa đến tận mây xanh.
Thẩm Lãng nói:
– Ông chủ Đặng, ta cho ngươi cái ngọn, ngươi cố sức mà in ấn. Nếu không có bán được ba nghìn bản, ta sẽ bỏ tiền bổ sung cho ngươi. Nhưng nếu bán qua ba nghìn bản.
Đặng Tiên trực tiếp ngã giá:
– Mỗi một bản ngài nhận hai phần.
Oa! Nhuận bút này cao thật đó.
Vị Đặng Tiên này ngược lại một nhân vật trực tiếp ngã giá phân chia rõ ràng.
Đương nhiên Thẩm Lãng không phải là vì kiếm tiền, nhưng nếu như có thể kiếm ra một khoản tiền, vậy thì có cái gì không tốt?
– Được. – Đặng Tiên nói:
– Vậy ta sẽ dùng người sắp chữ tốt nhất cho ngài, dùng bậc thầy khắc bản in tranh minh họa tốt nhất cho ngài, bất kể tất cả nhân lực vật lực, nhất định để sách của ngài cùng 《 Mộng Uyên Ương 》 Chúc Văn Hoa ra mắt một lượt.
Thẩm Lãng nói:
– Hắn bán sách ở cửa hàng, chúng ta liền bày sạp bán, bất luận cửa hàng nào bày bán《 Mộng Uyên Ương 》, chúng ta đều ở trước tiệm bọn họ bày sạp.
Lưu manh như vậy?
Thẩm Lãng nói:
– Ông chủ Đặng, thân thể ngươi chịu nổi không?
Đùa giỡn lưu manh cũng phải cần lực lượng cùng bản lãnh.
Đặng Tiên cười khinh thường nói:
– Không thành vấn đề, lưu manh ta đây còn sợ người nào?
Thẩm Lãng nói:
– Ngươi chờ một chút, ta sẽ tăng thêm mấy chương và tình tiết nội dung trong sách, vẽ thêm một số tranh minh họa nữa.
Tiếp tục, Thẩm Lãng cầm lấy bút lông, sáng tác ngẫu hứng, tăng thêm một chút nội dung vào bản thảo gốc.
Kim Mộc Thông chộp lấy đọc thử, lại một lần nữa ngây người.
Bởi vì Thẩm Lãng vừa thêm một nhân vật mới vào.
Cái nhân vật này tên là Chúc Văn Sơn, xuất thân từ một quý tộc sa sút, là con vợ kế, vì tiếp tục sinh hoạt vinh hoa phú quý mà trở thành nam sủng của Tây Môn đại quan nhân, được nuôi ở bên ngoài.
Tình tiết trong đó, Tây Môn đại quan nhân đi sủng gã hai lần, một lần ở trong phòng, một lần ở nóc nhà.
Mà tấm tranh minh họa Thẩm Lãng mới vẽ chính là hình ảnh trên nóc nhà.
Không chỉ có như thế, Chúc Văn Sơn này vẫn cùng Tây Môn Tiêm Tiêm cẩu thả, cũng có cả tranh minh hoạ.
Kim Mộc Thông cùng Đặng Tiên nhìn nhân vật trên bức họa này, tức khắc cảm thấy quá quen mắt.
Kim Mộc Thông không khỏi vì Chúc Văn Hoa mặc niệm một khắc đồng hồ.
Nếu như quyển sách này gây sốt, vậy coi như danh tiếng Chúc Văn Hoa hoàn toàn phá hủy.
Đương nhiên trong hiện thực gã cũng không có trở thành nam sủng của một thương nhân, thế nhưng ai mà quan tâm sự thật kia chứ.
Thứ thiên hạ yêu thích là tin vịt, sau đó lặp lại năm trăm lần, đồng thời đưa sẽ biến trở thành hiện thực.
Thẩm Lãng hỏi Đặng Tiên:
– Như thế không thành vấn đề đi.
Đặng Tiên cười khinh thường nói:
– Không thành vấn đề, có thể có vấn đề gì kia chứ?
Xem ra người này cũng là có chỗ dựa vững chắc, cũng không có đem một tên Chúc Văn Hoa để vào mắt.
– Vậy ta đành mỏi mắt mong chờ, chờ đến thời điểm sách mới chúng ta tung ra thị trường. – Thẩm Lãng nói.
Đặng Tiên trịnh trọng thu hồi bản thảo sách, hướng Thẩm Lãng cúi chào:
– Sẽ không cho hai vị công tử thất vọng đâu.
Tiếp tục, ông ta lại nói:
– Thẩm công tử, rượu này thơm cũng sợ ngõ hẻm sâu…
Thẩm Lãng nói:
– Ngươi yên tâm, ta đây sẽ đi, cam đoan ngày sách chúng ta ra thị trường sẽ câu hồn phách của vô số người.
…
Thẩm Lãng sau khi về đến nhà!
Lập tức hóa thân biến thành một nhà nghệ thuật.
Hắn định vẽ poster!
Tấm poster này quá mạnh, quá đã khi đập vào mắt, hơn nữa còn là màu sắc rực rỡ, cho nên in ấn không nổi, chỉ có thể dựa vào hắn dùng tay vẽ.
Mỗi tờ poster dài hơn một mét, rộng hơn nửa mét.
Có dạng dọc, có dạng ngang.
Mỗi một tấm đều dùng phong cách tả thực của hội họa phương Tây, hơn nữa còn tô màu rực rỡ.
Tuy rằng không bằng ảnh chụp, nhưng cũng đạt tới độ chân thật tám phần mười của nhiếp ảnh.
Còn tiêu chuẩn poster thì sao?
Vậy không dùng nói!
Nhân vật chủ yếu có ba người, Tây Môn đại quan nhân, Chúc Văn Sơn, Tây Môn Tiêm Tiêm.
Động tác kia, hình thái đó, quả thật bùng nổ.
Tại cái thế giới chưa có ảnh chụp, trong cái thời đại hội họa phóng khoáng thì lực đánh vào quả là mang tính bùng nổ.
Quá chân thật, quá hồn xiêu phách lạc.
Quả thực có thể so với bìa DVD AV, hơn nữa còn là poster cỡ lớn.
Cộng thêm nguyên nhân tiêu chuẩn, lực sát thương so với poster dự thi hoa hậu áo tắm hai mảnh còn muốn lớn hơn.
Kim Mộc Thông không nghĩ qua là xông tới sau đó, thấy được hình ảnh điệu bộ Tây Môn Tiêm Tiêm quỳ trong truyện.
Tức khắc, hít thở đều phun lửa.
Mặt đỏ tới mang tai, nhìn chằm chằm ba phút.
– Tỷ phu, đệ cáo từ trước nha.
Rồi gã khom người đi một nước, không biết làm gì.
…
Ngày kế, Kim Mộc Thông lại không cẩn thận xông vào căn phòng Thẩm Lãng.
Sắc mặt gã có chút tái mét.
Lần này, gặp được Tây Môn Tiêm Tiêm ngồi dưới đất mở hai chân.
Trời ạ…
Lực sát thương của hình ảnh này.
Kim Mộc Thông chợt che mũi, khom người nói:
– Tỷ phu, đệ phải cáo từ thôi.
…
Ngày thứ ba!
Mắt Kim Mộc Thông thâm quầng xông vào thư phòng của Thẩm Lãng.
Tức khắc gặp được hai người đàn ông cùng với Tây Môn Tiêm Tiêm.
Quả thực hình ảnh có tính nổ tung.
Kim Mộc Thông thống khổ ngồi xổm xuống, kêu đau:
– Tỷ phu, đệ, đệ đã trầy da mất rồi thực sự không chịu nổi nữa đâu.
Thẩm Lãng khinh thường nói:
– Đây là nghệ thuật, nhìn cái bộ dạng tầm thường của đệ kìa.
Sau đó, não hắn bắt đầu nhớ lại cái quần nhỏ tơ tằm của nương tử, lần này hắn đã giặt sạch và phơi khô trả lại chỗ cũ.
Không biết giặt có sạch hay không, nương tử có thể ngửi thấy mùi khác thường không vậy?
– Tỷ phu, cô gái này trông giống Từ Thiên Thiên quá. – Kim Mộc Thông nói:
– Vậy chẳng khác gì tỷ phu cho Trương Tấn đội một nghìn cái nón xanh rồi.
– Đúng vậy. – Thẩm Lãng đáp:
– Ba năm kế tiếp, Từ Thiên Thiên chắc cũng không ăn cơm nổi, vô số sữa tươi cũng có thể uống no rồi.
Kim Mộc Thông kinh ngạc nói:
– Tỷ phu nói gì vậy…
Một lát sau, hít thở Kim Mộc Thông lại hơi lớn.
– Cái này không được, tỷ phu ơi, đệ phải cáo từ…
Tiếp đó, gã lại đi.
…
Ngày thứ tư!
Hai mắt Kim Mộc Thông xám ngắt, tập tễnh tiến vào căn phòng của Thẩm Lãng.
Nhìn thấy Thẩm Lãng lại đang vẽ.
Lần này vẫn là Tây Môn đại quan nhân, Chúc Văn Sơn cùng Tây Môn Tiêm Tiêm.
Nhưng mà, chủ lực là Tây Môn đại quan nhân cùng Chúc Văn Sơn, Tây Môn Tiêm Tiêm chẳng qua là người đứng xem.
– Tỷ phu tha mạng, tha mạng… – Kim Mộc Thông đau khổ che thắt lưng:
– Thực sự sẽ chết người.
Nhưng mà, gã vừa nhìn tấm tranh một phát, tức khắc mệt mỏi tức thì.
– Ọe…
Bởi vì hình ảnh khó chịu đập vào mắt, có thể thấy được xu hướng giới tính của Kim Mộc Thông đặc biệt bình thường.
Kim Mộc Thông cung kính nhìn Thẩm Lãng nói:
– Tỷ phu, lấy tư cách nghệ sĩ, thật chẳng hề dễ dàng, quá không dễ dàng rồi, chẳng khác gì đút từng miếng cứt vào miệng.
Lời này thật là ác, Thẩm Lãng cũng không nhịn được mà nôn khan một trận.
– Thằng mập chết dập chết dúi kia, có biết nói chuyện hay không vậy, đ* tỷ tỷ mày! – Thẩm Lãng mắng to.
Mà lúc này, Kim Mộc Lan đi đến.
Nhưng là thấy đến cái hình ảnh thê thảm trước mắt, nàng lại vô thanh vô tức đi ra ngoài.
Trong lòng thầm than một tiếng.
Quả nhiên phu quân cũng có khía cạnh đen tối, không muốn cho người khác thấy.
…
Có một ngày Thẩm Lãng kéo ngăn tủ của Mộc Lan.
Hắn phát hiện cái quần lót nhỏ xíu bằng tơ tằm kia không còn nữa.
Vậy Mộc Lan đã ném hay mặc vậy?
Sau một ngày, Thẩm Lãng phát hiện nó trên sào phơi đồ.
Tức khắc trái tim hắn như là con thỏ đế vừa đụng vậy, nương tử mặc thật sao.
Tiểu Băng ngươi cũng thật là, gấp giặt vậy làm gì?
…
Thời gian như nước, năm tháng như thoi đưa.
Cuộc sống không thể khoe khoang quả nhiên qua rất nhanh.
Mười ba ngày trôi qua.
Đặng Tiên dùng nhân lực, vật lực, tài lực lớn nhất, chỉ dùng mười ba ngày, liền hoàn thành bản khắc, in ấn, cắt, đóng sách.
Ông ta tự mình đem bản in đầu tiên của 《Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên》 đưa đến phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Trang bìa này, ngay cả Thẩm Lãng nhìn cũng cảm thấy tâm thần chập chờn.
Bìa này có ba nhân vật.
Tây Môn đại quan nhân cùng Chúc Văn Sơn ở bên trong phòng, Tây Môn Tiêm Tiêm ở ngoài cửa sổ rình xem.
Nàng mặc áo mỏng, đặc biệt mát mẻ, tấm lưng kia quả thực câu hồn người ta.
– Công tử, hiệu quả như thế nào? – Đặng Tiên hỏi.
Thẩm Lãng nói:
– Siêu cấp ngon lành.
Đặng Tiên nói:
– Tiểu nhân có tuyệt đối có lòng tin, nhất định gây sốt! Sau này khi tập tiếp theo 《 Mộng Uyên Ương 》 của Chúc Văn Hoa đưa ra thị trường, quyển sách này chúng ta sẽ cùng in với hắn, hơn nữa sách của hắn đặt ở chỗ nào, chúng ta liền đặt ở đối diện.
Tiếp tục, Đặng Tiên nói:
– Chỉ bất quá, rượu thơm cũng sợ ngõ hẻm sâu, ta thực đang lo lắng khi bán thì hắn ta…
Đ*, ngươi còn nói câu này đúng không.
Thẩm Lãng không phát ra tiếng động nào, chợt xé ra màn sân khấu trên vách tường.
Tức khắc, mười mấy tờ poster khổng lồ màu sắc rực rỡ hiện ra.
Y như nguyên bản, bốc lửa, để cho người ta hồn phi phách tán.
– A… – Đặng Tiên kêu thảm một tiếng, chợt ngồi chồm hổm xuống.
Ngay sau đó tay kia che mũi thật nhanh.
Đánh vào thị giác quá mãnh liệt.
Đơn giản là nổ tung linh hồn!
Thẩm Lãng nói:
– Đây có đủ bốc đến tận trời hay không?
Đặng Tiên run rẩy đáp lời:
– Thẩm công tử, chúng ta sẽ đè bẹp tên Chúc Văn Hoa nghiền thành đống cặn bã!
…
Lại một lần nữa thời gian như nước, năm tháng như thoi đưa.
Hai ngày sau.
《Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》 của Thẩm Lãng, Kim Mộc Thông hợp lại viết cùng 《Mộng Uyên Ương 》 của Chúc Văn Hoa cũng lên kệ một lượt.
…
Chú thích của Bánh: Ba ngàn năm trăm chữ đại chương, Bánh Điểm Tâm cuồng xin phiếu đề cử, cúi lạy mọi người thật sâu đó!