Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 75: Đây là danh tác có một không hai! Phải cho lửa bùng cháy hơn nữa


Đọc truyện Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế – Chương 75: Đây là danh tác có một không hai! Phải cho lửa bùng cháy hơn nữa

– A… – Kim Mộc Thông hết hồn.

Thẩm Lãng nói:

– Kim Mộc Thông, cái biểu cảm này của đệ là sao? Ta cho đệ cơ hội biến thành đại thần, lẽ nào đệ không nắm à?

Kim Mộc Thông run lên, nói:

– Tỷ phu à, tỷ phu đây là đang lợi dụng đệ đi bôi đen danh tiếng Từ Thiên Thiên đúng không?

– Đúng vậy, có vấn đề gì không? – Thẩm Lãng nói hùng hồn.

– Á… – Kim Mộc Thông sững sờ.

Thẩm Lãng vỗ đôi vai chắc nịch của đối phương:

– Mập đệ à, cho người ta lợi dụng không hề gì, then chốt phải có giá trị lợi dụng. Nếu như người khác còn chả màng lợi dụng đệ, vậy thì không phải là một tên béo ở lì trong nhà, mà là phế vật đó.

– A… – Kim Mộc Thông kêu một tiếng.

Mặc dù ta biết ngươi đây nói tầm xàm bá láp, nhưng vì sao nghe lại cảm thấy rất có đạo lý vậy?

Thẩm Lãng tiếp tục dụ dỗ:

– Cơ hội này nếu đệ không thích? Vậy thì đệ cứ đi đi, ta tìm người khác, ta cảm thấy Kim Trung cũng thật không tệ, ta tìm hắn hợp lại viết.

– Đừng, đừng… – Kim Mộc Thông nói:

– Tỷ phu à, đệ bằng lòng, đệ bằng lòng! Chỉ là đệ thấy, mở đầu này rất hút nhưng hành văn chưa đã lắm.

Thẩm Lãng nói:

– Quá sơ sài, chưa đủ ưu nhã đúng không?

– Đúng. – Kim Mộc Thông nói:

– Đối với danh tiếng tuyên dương đệ như tài tử thì bất lợi.

Thẩm Lãng nói:

– Vậy được, vậy ta hành văn sẽ khá một chút, ta niệm tình đệ viết, giờ bắt đầu đi.

Kim Mộc Thông vội vàng đoan trang, cầm bút lên chuẩn bị tốc ký.

Thẩm Lãng thì thầm:

– Thơ viết, nhị bát giai nhân thể tự tô, yêu gian trượng kiếm trảm ngu phu. Tuy nhiên bất kiến nhân đầu lạc, ám lý giáo quân cốt tủy khô. (*)

(*Câu này của Lã Động Tân, một đạo sĩ Trung Quốc và là một nhà thơ của thời Đường, một trong Bát Tiên trong lịch sử Văn hóa Trung Hoa, đã viết một bài thơ có tựa đề “Cảnh thế” (Cảnh tỉnh thế gian). Các câu trên nghĩa là: Giai nhân 16 tuổi thân hình mềm mại, thanh kiếm đeo ở eo lưng trảm những kẻ phàm phu tục tử. Dù rằng không thấy đầu bị cắt lìa, nhưng xương tủy đã ngấm ngầm khô kiệt)

Nghe những lời này, Kim Mộc Thông hưng phấn:

– Tỷ phu à, hành văn thế này hay lắm, hay lắm đó.

Thẩm Lãng nói:

– Đệ hiểu sao?

Kim Mộc Thông nói:

– Chính là bởi vì đệ không hiểu, mới có vẻ hành văn tốt, nếu như đệ xem có thể hiểu, vậy hành văn còn có cái gì đáng nói?

Đây là lần đầu tiên Thẩm Lãng thấy người uyển chuyển chửi mình ngu xuẩn.

– Nếu đơn thuần nói về đời người, mưu cầu truy đuổi, hấp tấp vội vàng, nhảy không thoát thất tình lục dục trước mắt, không đánh tán được cái vòng tròn tửu sắc tài vận (*). Kết quả phải đồng quy vu tận, cực quan trọng! Tuy là nói như thế, trong bốn món tửu sắc tài vận, duy chỉ có hai chữ “tài sắc” này càng thêm lợi hại.


(*Đây là mở đầu tác phẩm Kim Bình Mai của Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh)

Thẩm Lãng tiếp tục đọc lên, Kim Mộc Thông không ngừng viết lời hắn thành văn tự ở trên mặt giấy.

Tên béo ở lì trong nhà này thật là làm cho Thẩm Lãng nhìn với cặp mắt khác xưa nha, một tay múa bút lia lịa, then chốt tốc độ nhanh, gần như đều nhanh vượt qua tốc độ viết nhanh nhất của Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng không khỏi nói:

– Thế tử, tốc độ viết chữ của đệ vì sao nhanh như vậy hả? Rõ ràng thiên phú dị bẩm, đệ có tiềm lực viết chữ thành thần.

Kim Mộc Thông buồn bã đáp:

– Nếu như tỷ phu bắt đầu từ năm tám tuổi mỗi ngày bị phạt chép sách mười lần thì tốc độ của tỷ phu cũng nhanh thôi.

Oa, thực sự là một chuyện cũ đáng buồn.

Kim Mộc Thông nói:

– Tỷ phu à, quyển sách này của chúng ta gọi tên gì vậy?

Thẩm Lãng nói:

– Tên truyện là 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》.

Kế tiếp Kim Mộc Thông hoàn toàn còn điên hơn Thẩm Lãng, hoàn toàn không biết mệt mỏi viết lia viết lịa, mỗi ngày vừa hết buổi học lập tức chạy như bay tới.

Từ sáng đến tối viết hơn hai vạn chữ, ngươi dám tin tưởng sao? Dùng bút lông đó!

Như vậy Thẩm Lãng là hoàn toàn rập khuôn 《 Kim Bình Mai 》 à?

Chín thành đúng vậy.

Còn lại một thành, vì cập nhật tình hình thế giới này mới cải biến chút tình tiết bối cảnh.

Mặt khác, gia tăng thêm nhiều tình tiết của Tây Môn Thiên Thiên thật nhiều, để cho phân lượng nàng át luôn Phan Kim Liên.

Vốn trong tác phẩm gốc, con gái của Tây Môn Khánh tức Tây Môn đại tỷ mới mười hai mười ba tuổi, ở trong quyển sách này của Thẩm Lãng nàng năm nay mười chín tuổi.

Từ Thiên Thiên cũng là mười chín tuổi, rõ ràng thật là trùng hợp.

Mặt khác, trong quyển 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》 của Thẩm Lãng, Tây Môn Thiên Thiên còn là một tài nữ, gả cho con trai một đại quan, tên là Trương Kính Tể, cũng tình cờ mà thôi.

Lại thêm Thẩm Lãng có cơ sở nền tảng, tăng cường tình tiết nam nữ ở khía cạnh kia nhiều hơn, câu chữ sinh động, làm cho tâm thần người ta chập chờn, xuất hồn bay ra ngoài.

Nhất là về phần về Tây Môn Thiên Thiên, hận không thể đem mỗi một móng chân nàng đều viết rõ ràng.

Lúc Kim Mộc Thông sao chép, hoàn toàn nhiệt huyết sôi trào, hô hấp dồn dập.

– Tỷ phu à, mọi người đều là đàn ông, dựa vào cái gì mà tỷ phu ưu tú như vậy đâu? – Kim Mộc Thông hỏi:

– Những nhục hí (*trò tiêu khiển xác thịt) này thực sự viết quá hay, đệ gần như cũng có thể thấy hình ảnh, tỷ phu làm như thế nào vậy?

Thẩm Lãng nhìn lên bầu trời, cứng họng không biết đáp thế nào.

Đúng vậy, vì cái gì Thẩm Lãng ưu tú như vậy, có thể viết ra nhục văn (*văn chương khiêu dâm) sống động đến thế?

Bởi vì… hắn là xử nam á!

Chỉ có xử nam mới có thể tràn trề tưởng tượng, mới có thể đem tất cả chuyện này tưởng tượng tốt đẹp như thế, đầy mộng ảo mà hường phấn.

Còn những tài xế lão luyện kinh nghiệm phong phú thì sao?


Hắn dư sức biết rõ, đa số nấm mộc nhĩ cũng thâm, hồng phấn gì đó là gạt người.

Còn ngọt ngào như dâu tây gì đó, càng là quỷ lừa gạt.

Thẩm Lãng nói:

– Loại người hoàn mỹ như ta thì mặt nào cũng ưu tú, ta đều tập mãi thành thói quen, chỉ có dạng người thường như đệ mới thấy hiếm lạ mà thôi.

Răng rắc!

Kim Mộc Thông bẻ luôn bút lông trong tay.

Sau đó, mặt gã không biến sắc mà đổi sang một cây bút lông khác.

Bốn ngày sau!

Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Thông viết xong quyển đầu tiên《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》, đúng mười hai vạn chữ.

Chuyện kế tiếp, Kim Mộc Thông không làm được, phải do Thẩm Lãng tự mình ra tay, đó chính là vẽ tranh minh hoạ.

Hơn nữa còn có tranh minh họa có chừng mực, mọi người có thể đối chiếu mấy tác phẩm đặc biệt của tiên sinh Đường Bá Hổ.

Thẩm Lãng còn dùng bút pháp tả thực hội họa phương tây cho nên vẽ ra những bức chân dung phụ nữ cực kỳ giống thực, nhất là đường cong eo mông, quả thực cào tim phổi người ta, tựa như vểnh lênh trên giấy cho người ta đánh vậy.

Tức khắc, mắt Kim Mộc Thông muốn nứt ra, run rẩy nói:

– Tỷ phu à, mọi người đều là đàn ông, vì cái gì tỷ phu ưu tú như vậy?

Thẩm Lãng hời hợt nói:

– Đàn ông như ta, đàn bà vừa thấy đã như thiêu thân lao đầu vào lửa, ngăn cản thế nào được, cho nên ta mới hiểu rõ thân thể đàn bà như vậy, mới có thể vẽ được sống động đến thế.

Chao ôi!

Kỳ thực, hoàn toàn là dựa vào phim AV và tưởng tượng thôi.

Về kinh nghiệm thân thể đàn bà ngoài thực tế, Thẩm Lãng giống như Kim Mộc Thông, giá trị kinh nghiệm bằng 0.

Chỉ có điều, hắn đương nhiên sẽ không thừa nhận cái việc cảm thấy quê độ này.

– Tỷ phu à, vì sao gương mặt của cô gái trong mỗi bức tranh này đệ đều cảm thấy quen quen vậy? – Kim Mộc Thông hỏi.

– Có sao? – Thẩm Lãng hỏi.

Kim Mộc Thông bỗng nhiên tỉnh ngộ:

– Đệ biết rồi, mấy cô không mặc áo này đều rất giống Từ Thiên Thiên đó.

Thẩm Lãng phân bua:

– Trùng hợp, cũng chỉ là trùng hợp mà thôi.

Rất nhanh chóng, mấy bức tranh minh hoạ đều vẽ xong.

Kể từ đó, hoàn tất toàn bộ bản thảo quyển một, chỉ còn lại lấy đi in mà thôi.

– Tốc độ phải nhanh, bằng bất cứ giá nào, phải in cuốn sách này thật nhanh trong vòng nửa tháng. – Thẩm Lãng nói.

Bởi vì khoảng cách lễ đính hôn Từ Thiên Thiên chỉ có hai mươi lăm ngày.


Lễ vật đính hôn cho vợ trước làm sao có thể chậm được?

In ấn hoàn tất xong, còn muốn phát hành toàn bộ xung quanh mấy quận mấy chục thành, như thế Từ Thiên Thiên nhận được phần lễ vật này mới có thể ngạc nhiên a, đúng hay không?

Thẩm Lãng tin tưởng rất nhiều người đàn ông sau khi đọc xong quyển 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》 này, lại nhìn Từ Thiên Thiên, bất cứ lúc nào cũng giống như không có mặc quần áo vậy.

Đây là trong truyền thuyết tận dụng thiên hạ duyệt XX, trong lòng đã mất con ngựa.

Lại giống như nhìn thấy cô giáo Podo (*), sẽ muốn buông ra lời nhận xét, cô ơi, khi cô mặc quần áo thì bọn này mém tí không nhận ra nổi.

(* Nickname bên Trung gán cho diễn viên AV Yui Hatano, hình như xuất phát từ nhân vật một bộ phim cô này đóng)

Kim Mộc Thông nói:

– Nửa tháng đưa ra thị trường sao? Chỉ cần sẵn lòng đầu nhập nhân lực vật lực, tuyệt đối không thành vấn đề.

Tiếp đó, em vợ bèn hỏi hắn:

– Đúng rồi tỷ phu, chúng ta lấy bút danh thế nào vậy?

Thẩm Lãng ngẫm nghĩ một hồi đáp:

– Lãng Lăng Tiếu Tiếu Sinh.

– Á… – Kim Mộc Thông nói:

– Tên rất hay.

Tiếp tục, Kim Mộc Thông đầy ngượng ngùng:

– Tỷ phu à, bản thảo này ngày mai lấy đi sắp chữ in ấn có đúng không?

Thẩm Lãng nheo mắt lại nói:

– Đệ muốn làm gì?

Kim Mộc Thông nói:

– Quyển sách này thật sự quá hay, suốt mấy ngày nay đệ vội vã sao chép, còn chưa có đọc kỹ? Tối hôm nay có thể cho đệ mượn xem trước được không?

Thẩm Lãng nhìn gương mặt thằng béo này thật lâu, đoán ngay là gã xấu hổ muốn chết.

– Được, lấy đi xem đi, nhưng đừng làm dơ đấy. – Thẩm Lãng nói.

Tiếp đó, hắn rút hết mấy bức tranh minh hoạ.

Kim Mộc Thông vừa hấp tấp vừa thất vọng, nhưng chung quy không dám nói gì.

– Ta đây cũng vì nghĩ cho đệ, tránh cho đệ làm chuyện không muốn cho ai biết với những thứ tranh minh hoạ này. – Thẩm Lãng nói.

Tên béo ở lì trong nhà không mặt mũi nào đối mặt, bỏ chạy thật nhanh.

Như vậy quyển sách này hot lắm sao?

Đây hoàn toàn là nói chuyện vô ích rồi!

Quyển tiểu thuyết này có thể một lưới bắt gọn những gã đàn ông thuộc phường tao nhã, phường dung tục và siêu cấp dung tục vào một mẻ.

Thậm chí, có thể tóm luôn cả những gã đàn ông không biết chữ vào lưới nốt.

Nói nghiêm túc, thành tựu văn học nghệ thuật của quyển tiểu thuyết này rất cao, được liệt vào tứ đại kỳ thư của Trung Quốc cổ đại, tác phẩm theo chủ nghĩa hiện thực vĩ đại nhất.

Không chỉ có như thế, đối với giới học giả nghiên cứu, cho rằng thành tựu của tiểu thuyết này gần với《 Hồng Lâu Mộng 》, tuyệt đối là danh tác lưu truyền ngàn năm.

Trong quyển Sơ Lược Lịch Sử Tiểu Thuyết Trung Quốc, phần tiểu thuyết nhân tình thế thái đời Minh, Lỗ Tấn đã đánh giá 《 Kim Bình Mai 》 nổi tiếng nhất. Miêu tả tình đời, những điều mô tả hình dung ra, có khi nói trực diện, có khi quanh co khúc chiết, có khi bộc lộ mà rõ nét, có khi kín đáo mà hàm ý chê cười, cũng có khi xen lẫn cả hai, khiến cho lối này làm nổi lối kia lên, mà cái tình hình biến ảo do đó như hiện ra trước mắt thật, đồng thời câu chuyện lớp lang, không có ai kể hơn được nữa.

Triều đại Thái Tổ càng đánh giá, 《 Kim Bình Mai 》 là tổ tông của 《 Hồng Lâu Mộng 》, nếu không có 《 Kim Bình Mai 》 sẽ không có 《 Hồng Lâu Mộng 》.

Cho nên quyển sách này là chân chính sang hèn cùng hưởng, kinh điển bất thế.

Những người nghiên cứu sâu về văn chương, người có địa vị cao trong xã hội, càng có thể cảm thấy được chỗ bất phàm của quyển sách này.


Ban đêm, Thẩm Lãng hướng về phía ngọn đèn dầu nhìn những bức tranh minh hoạ này?

Quả nhiên thực quá sống động.

Nhưng… Thẩm Lãng tuyệt đối sẽ không làm gì với đám tranh minh họa này.

Bởi vì hắn có vật tham chiếu tốt hơn.

Lúc trước đều đã nói, vòng eo của người vợ Kim Mộc Lan đủ cho hắn tưởng tượng một năm.

Mà đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.

– Tỷ phu à, tỷ phu ơi chạy mau, chạy mau lên… – Tên béo ở lì trong nhà Kim Mộc Thông vừa kêu đau, vừa hô:

– Cha đệ sắp sang giết đấy!

Thẩm Lãng kinh ngạc.

Nhạc phụ đại nhân sắp qua giết?

Hắn vội vàng rời giường đi mở cửa, tức khắc gặp được Kim Mộc Thông mặt mày bầm dập.

Bị đánh thê thảm thế này.

– Tỷ phu à, đệ… đang nhập tâm đọc bản thảo của tỷ phu, bỗng nhiên cha đệ vào cũng không hay, sau đó… sau đó, cha đánh đệ mém chết rồi lật vài trang bản thảo xem xong, bỗng nổi giận đùng đùng đi, bản thảo cũng cầm đi, còn nói muốn đánh chết tỷ phu! – Kim Mộc Thông nói.

Thẩm Lãng nói:

– Thằng mập chết bầm, đệ… không phải đệ không phải vừa đọc bản thảo, vừa làm chuyện gì quá nhập tâm, cho nên không có phát hiện nhạc phụ vào đúng không.

Kim Mộc Thông lại thêm lại thêm xấu hổ muốn chết, dùng tay phải che mặt, thoáng ngạc nhiên một chút sau đó lại vội vàng đổi sang tay trái.

– Đệ đi đây, tỷ phu mau trốn đi, phụ thân sẽ đánh tỷ phu chết khiếp đó. – Kim Mộc Thông vội vã rời đi.

Trời ơi là trời!

Thẩm Lãng thật là không cách nào tưởng tượng, hình ảnh ngay lúc đó phải xấu hổ đến mức nào.

Đây, đây là muốn trình diễn 《 Việt Quốc Phái 》 sao?

Nhưng mà kế tiếp, nên như thế nào trả lời vị nhạc phụ đại nhân đang nổi giận đùng đùng sắp sang giết bây giờ?

Thẩm Lãng dùng ngón chân đều có thể tưởng tượng khi xuất hiện, nhạc phụ đại nhân tức giận đến cỡ.

Người đàn ông bảo thủ cổ lỗ sỉ này phát hiện con trai đang viết loại tiểu thuyết độc hại, dám cũng có ý giết người luôn rồi.

Thẩm Lãng không khỏi vắt hết óc, suy tư nên như thế nào giải quyết sát cục kế tiếp đây.

Thế nhưng…

Thẩm Lãng đợi một giờ.

Hai canh giờ.

Ba giờ rồi!

Nhạc phụ cũng không có tới.

Ủa… cuối cùng đã xảy ra chuyện gì mình không biết vậy?

Thực sự chờ không nổi, Thẩm Lãng đành phải ngủ!

Tiếp đó!

Bỗng nhiên vừa mở mắt, nhạc phụ đại nhân đã đứng trước mặt của hắn, cầm trong tay quyển sách này.

Hai con mắt, nhìn lườm lườm Thẩm Lãng.

– —

Chú thích của Bánh: Hôm qua phiếu đề cử ít, làm ta mỏi mòn đến nửa đêm mới ngủ, xin nhờ mọi người, liền dựa vào cái này chống chọi thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.