Đọc truyện Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế – Chương 46: Khoe tài ở cấp độ cao hơn! Cô gia rõ ràng trí tuệ tuyệt đỉnh
Mẹ vợ thả Kim Mộc Thông ra rồi hăm dọa:
– Nể mặt Lãng nhi, ngày hôm nay tha cho con một lần, con mà dám có nửa điểm bất kính với tỷ phu, mẹ lột da của con ra đấy.
Lúc gần đi, trong lòng bà thực sự dạt dào cảm xúc, nếu con trai mình có được một nửa thông minh lanh lợi như Thẩm Lãng thì tốt biết mấy.
…
– Tỷ phu à, đại ân này không lời nào cảm tạ hết được, hôm nay “ân ca” không giết, Kim Mộc Thông nhớ mãi trong lòng. – Kim Mộc Thông vỗ bộ ngực mập mạp nói:
– Về sau có chuyện gì cần hỗ trợ thì cứ mở miệng, đệ đệ này biết giữ nghĩa khí lắm.
Thẩm Lãng hỏi dò:
– Vậy đệ nói cho ta biết, là ai xúi đệ tới đánh ta hả?
Đầu của Kim Mộc Thông rụt lại, lắc đầu nói:
– Không được, không được, đệ tuyệt đối không làm kẻ phản bội, đánh chết đệ cũng sẽ không nói ra, làm người quan trọng nhất chính là có nghĩa khí.
Thẩm Lãng ngó thằng nhỏ xui xẻo này, cuối cùng đã hiểu vì sao nhạc phụ nhạc mẫu vẫn luôn không nhịn được muốn đánh nó.
Ngẫm lại bản thân nếu sinh một đứa con trai ngu xuẩn như vầy thì cũng nhịn không được mỗi ngày đánh hai ba lần cho hả giận.
Nhưng mà, Thẩm Lãng cũng chả hỏi lại.
Thế tử giữ nghĩa khí tuy rằng rất ngu, nhưng lại là một đức tính tốt đẹp.
Hiện tại gã cùng với người kia giữ nghĩa khí, ngày khác cũng sẽ đối với mình giữ nghĩa khí.
Đến lúc đó nếu có oan uổng gì, liền vừa khéo đưa cho gã gánh vác.
Cho nên nghìn vạn lần không thể phá vỡ truyền thống đạo đức tốt của tên này được.
Tức khắc, Thẩm Lãng giơ ngón tay cái lên khen:
– Thế tử quả nhiên nghĩa khí ngút trời, Thẩm Lãng bội phục.
Thế tử vỗ ngực to nói:
– Con người của đệ đây, một khi ngươi đã kết giao thì rõ là bạn chí cốt tuyệt đối.
Sau đó cái tên mập mạp này lại ở thư phòng của Thẩm Lãng một lúc, lập tức ngáp liên tục, lại đi trở về ngủ.
…
Mà Thẩm Lãng thì đóng tất cả cửa phòng lại.
Sau đó lấy ra một túi lúa mạch đen, còn là loại lúa mạch có chút mốc meo nữa, lấy nấm mốc trên hạt lúa mạch cạo xuống một chút.
Nếu có người biết, nhất định sẽ sợ đến run cầm cập, không biết Thẩm Lãng lại suy nghĩ xách thứ đồ chơi này đi hại người nào.
Vật này, Thẩm Lãng chỉ phòng ngừa chu đáo. Thời khắc mấu chốt, có thể xoay chuyển càn khôn.
…
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Lãng rời giường nhưng Mộc Lan vẫn chưa về.
Nương tử thực sự quá bận rộn chuyện quân vụ mà.
Vẫn là tiểu Băng hầu hạ Thẩm Lãng rửa mặt.
– Băng Băng, ta hỏi ngươi một chuyện được chứ. – Thẩm Lãng nói.
Tiểu Băng nói:
– Cô gia cứ hỏi đi.
Thẩm Lãng nói:
– Ngươi có biết cọp trắng quý hiếm vì cái gì không?
Tiểu Băng mở to hai mắt, ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp:
– Bởi vì đa số cọp đều màu vàng?
Thẩm Lãng nói:
– Không, bởi vì một tấc thời gian là một tấc vàng, nhưng một tấc vàng khó mua tấc thời… gian. (*Bản tiếng Trung là nhân vi nhất thốn quang âm nhất thốn kim, thốn kim nan mãi thốn quang… âm. Việc tách ra nhấn mạnh chữ “âm” là ngụ ý chuyện phòng the)
Đôi mắt đẹp của Băng Băng lâm vào nghi ngờ, thời gian cùng bạch hổ có quan hệ gì nhỉ?
Cô gia chỉ biết nói tào lao tầm phào.
Thấy tiết mục ngắn của mình chả thu được hiệu quả trêu đùa gì, trong lòng Thẩm Lãng cô đơn lạnh lẽo như tuyết.
Ôi chao!
Con gái không học thức thật là đáng sợ mà, bị người đùa giỡn cũng chẳng biết.
Băng Băng nói:
– Để buổi tối tiểu nữ sẽ hỏi tiểu thư một chút, đây là ý gì.
Da đầu Thẩm Lãng không khỏi tê rần.
Nhưng Mộc Lan đơn thuần như vậy, chắc cũng không biết đâu.
Cho nên, mình sẽ không bị đánh ha.
Thẩm Lãng nghĩ tới một chuyện.
Hôm qua lúc thế tử Kim Mộc Thông muốn đi qua đánh mình, la lối Thẩm Lãng ăn hiếp tiểu Băng, cho nên mới lại đây đánh hắn.
Hắn bèn giả vờ hỏi bâng quơ:
– Tiểu Băng, hôm qua ngươi có khóc không vậy?
Tiểu Băng kinh ngạc nói:
– Không có ạ, tại sao tiểu nữ phải khóc?
…
Ăn sáng xong, tâm phúc của Bá Tước đại nhân Kim Trung xuất hiện trước mặt Thẩm Lãng.
Người này giống như vĩnh viễn không thèm cười vậy, nhưng ánh mắt ông ngó Thẩm Lãng lại ôn hòa rất nhiều, không giống trước kia, chẳng khác gì Thẩm Lãng thiếu ông một nghìn lượng vàng vậy.
– Chủ nhân căn dặn, để cô gia theo thiếu gia cùng học, không được bỏ bê bài vở.
Dứt lời, Kim Trung liền đi.
Đọc sách?
Tiện giúp một tay hả?
Thẩm Lãng ta đây học nhiều đến năm xe (*), còn cần học thêm gì nữa?
(*) Lấy từ điển tích Huệ Thi có học vấn uyên bác, số sách nhiều đến nỗi chất đầy 5 xe. Câu này để chỉ người đọc sách rất nhiều, học thức sâu rộng.
Nhưng mà nhạc phụ đại nhân đang nổi nóng, tốt nhất không cần đụng chuyện xúi quẩy, giả vờ mà đi hai ba ngày vậy.
Hơn nữa cũng đúng dịp cần đến chỗ Kim Mộc Thông thăm dò hư thực cái đã.
Rốt cuộc là ai ghét mình đến thế, xúi giục thế tử đánh mình đây?
…
Phủ Bá Tước có một học đường riêng, tổng cộng có hơn một trăm học sinh.
Cùng lớp học với thế tử Kim Mộc Thông có mười mấy người, nhỏ nhất mười lăm tuổi lớn nhất hai mươi tuổi, tất cả đều được xem như là bạn đồng trang lứa với Thẩm Lãng và Kim Mộc Thông.
Nhìn thấy Thẩm Lãng vào, toàn bộ lớp học liền bắt đầu trở nên náo nhiệt.
Mười mấy cặp mắt đều nhìn chòng chọc về phía Thẩm Lãng, hơn nữa trong mắt không thèm che giấu sự đố kỵ và thù ghét.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Thẩm Lãng cưới Kim Mộc Lan, đương nhiên nói là gả cũng được.
Mà Mộc Lan là tình nhân trong mộng của tất cả các chàng trai từ tám tuổi đến hai mươi tám tuổi.
Liếc mắt nhìn nhau xong xuôi, mười mấy thanh thiếu niên bắt đầu bao vây.
Cách nghĩ của người trẻ tuổi thực đơn giản thô bạo, muốn là đánh một trận!
– Làm gì thế hả? – Thế tử Kim Mộc Thông đi tới bên cạnh Thẩm Lãng, ôm bờ vai của hắn bảo:
– Đây là tỷ phu của ta, về sau các ngươi phải tôn trọng chút, bằng không thì coi chừng ta đấy.
Sau đó, gã vung vẩy nắm tay béo núc của mình.
Xem ra Kim Mộc Thông trong học đường vẫn có mấy phần uy quyền nhỉ, dù sao gã cũng là thế tử phủ Bá Tước, mười mấy thanh thiếu niên đều tránh ra, thế nhưng ánh mắt rình phía Thẩm Lãng vẫn tràn đầy khiêu khích.
Nhìn sơ sơ cũng hiểu, đây là phiên bản dị giới của “Đừng đi sau khi tan học”. (*Tác phẩm của tác giả Khốc Ái Băng Hồng Trà, nội dung nói về một cậu học trò bị tẩy chay)
– Thẩm Lãng, ta giữ nghĩa khí đi. – Thế tử phủ Bá Tước thế tử lại vỗ vỗ vào bộ ngực núc ních của gã:
– Tỷ phu ngồi bên cạnh đệ này, cam đoan không người nào dám động đến tỷ phu đâu.
Một lát sau, tiên sinh vào lớp, là một thầy đồ, râu tóc bạc một nửa, siêu gầy, hẳn là không vượt qua tám mươi cân (*tầm 40kg).
Tất cả mọi người gọi ông là thầy đồ Lâm.
Không những ông là thầy của thế tử, còn là một trong những phụ tá thân tín của Bá Tước đại nhân, học vấn của ông là uyên bác vô cùng.
Khóa học này dạy về 《 Kinh Dịch 》.
Đây là tác phẩm triết học vĩ đại nổi tiếng của Trung Quốc cổ đại, bao hàm hết tất cả nhân văn trên trời dưới đất.
Càng học 《 Kinh Dịch 》 lại càng phát hiện mình nông cạn quá mức.
Cho nên, Thẩm Lãng hoàn toàn yên lặng nghe thích thú, bất quá những người khác đã sớm xuất hồn bay ra ngoài.
Vô cùng hiển nhiên, học Kinh Dịch đối với bọn chúng mà nói quá mức khô khan nhàm chán.
Ước chừng giảng hơn nửa canh giờ, thầy đồ bỗng nhiên nói:
– Ngày hôm nay lại có một học trò mới à?
Thẩm Lãng không nói gì, giờ thầy mới phát hiện à.
– Ngoại hình đẹp như thế, đáng tiếc lại là nam nhân. – Thầy đồ nhận xét.
Thẩm Lãng càng bó chiếu, tuổi ngài cũng dầy cả xấp, lại chả đứng đắn gì.
– Trò là kẻ học suốt mười năm trời ở học đường trấn Hàn Thủy vẫn chưa học xong vỡ lòng đã bị đuổi về nhà Thẩm Lãng? – Thầy đồ hỏi xong rồi nói tiếp:
– Những vị tiên sinh dạy học như chúng ta lén nói, trò có thể là sự sỉ nhục của những người đọc sách thành Huyền Vũ.
Thẩm Lãng nheo mắt lại, vị lão tiên sinh này là muốn khiêu khích hắn à?
– Lúc trước trò từng học 《 Kinh Dịch 》chưa?- Thầy đồ bèn hỏi.
Thẩm Lãng nói:
– Hiểu sơ sơ thôi.
Thầy đồ mang theo cái nhìn đầy vẻ nghiên cứu mà nói:
– Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức (*), giải thích thế nào?
(*) Hành động của trời mạnh mẽ lắm; người quân tử, noi theo đó, mà bất cứ hành vi nào cũng tự cường tự lực, không bao giờ ngưng.
Thẩm Lãng nói:
– Thiên đạo vận hành vòng đi vòng lại, vĩnh viễn không dừng, người nào cũng không thể ngăn trở, quân tử theo thiên đạo mà làm, bản thân tự lập cố gắng mà phấn đấu hơn.
Thầy đồ lại hỏi:
– Kháng long hữu hối, doanh bất khả cửu dã (*)! Giải thích thế nào?
(*) Nguyên câu: Kháng Long hữu hối: Doanh bất khả cửu dã. Kỷ ý tu thị thuyết: thăng liễu quá. Cao đích Long: chỉ hão hạ lai?”.Nghĩa là: nếu kiêu hãnh, hối hận không kịp, ví như đầy quá không còn sức chứa. Rồng bay cao quá, tuy là rồng nhưng nếu quá cứng, lúc xuống từ nơi quá cao thì khó tránh bị gãy, bị thọ thương
Thẩm Lãng nói:
– Rồng bay lên quá cao nhất định sẽ hối hận, bởi vì vật cực tất phản (*), người làm việc không thể theo đuổi tuyệt đối hoàn hảo, phải chừa lại một chút tiếc nuối!
(*) cái gì nhiều quá cũng là thái quá: một vật hoặc một sự việc khi đi đến điểm cực độ trong giới hạn thì sẽ phản đảo lại.
Diễn giải hết toàn bộ chính xác, không thiếu chút nào.
Thầy đồ hơi ngạc nhiên, đây là đứa trẻ đần độn dốt nát trong truyền thuyết sao?
Lời đồn rõ ràng quá hoang đường.
Tuy nhiên, không phải giải thích nó gồm những gì, quan trọng là phải hiểu và vận dụng nó vào hiện thực.
Đây mới thật sự là trí tuệ, học thuộc làu cuốn sách cũng vô dụng.
Như vậy liền ra một đề bài khó nhằn, cũng phải thử cái người trẻ tuổi này cho tốt.
Thầy đồ bèn hỏi:
– Hôm nay tân chính hừng hực khí thế, quyền lực mới thay thế quyền lực cũ, rất nhiều quý tộc danh tiếng đều mất đi đất phong cùng binh quyền. Nếu để cho ngươi từ trong《 Kinh Dịch 》 chọn một câu trình bày bản chất gốc rễ của việc lớn này, đồng thời khuyên bảo Bá Tước đại nhân, ngươi sẽ chọn lấy câu nào đây?
Câu hỏi này vừa khó nhưng cũng không khó.
《 Kinh Dịch 》 rõ ràng một quyển sách thần kỳ, gần như có thể tìm được bên trong bất luận câu gì về hiện trạng tình hình thời sự.
Bất kể là hai nghìn năm trước hay là hai nghìn năm sau.
Nhưng mà muốn đặc biệt chính xác, hơn nữa đánh trúng bản chất tân chính lần này, vậy khó chơi nha.
Thông thường đều dùng chính là câu “Kháng long hữu hối, doanh bất khả cửu”.
Kể cả thầy đồ Lâm, dùng để hình dung tân chính cũng thường dùng câu này.
Thế nhưng, câu này đã nói rồi.
Thẩm Lãng suy nghĩ một hồi, nhanh chóng nhớ tới một câu.
Chỉ có câu triết lý đó mới có thể hình dung hiện trạng tân chính của Việt quốc, hơn nữa còn lột từng lớp chân tướng và bản chất cốt lõi nhất.
Thầy đồ nói:
– Không nghĩ ra được cũng không có gì, câu hỏi này vốn cũng quá khó khăn thâm ảo.
Thẩm Lãng mở miệng:
– Vô vãng bất phục, thiên địa tế dã. (* Trong khoảng giao nhau giữa trời và đất, không có gì đi mà không trở lại)
Thầy đồ đầu tiên là kinh ngạc, ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin nổi:
– Giỏi, giỏi lắm!
Sau đó, ông thầy đồ này chợt vỗ bàn một phát.
Ông có vẻ rất kích động, đi tới trước mặt Thẩm Lãng nói:
– Tiếng đồn rõ vớ vẩn, đây mà là kẻ đần độn sao? Cũng là bọn tầm thường đố kỵ anh tài, Thẩm cô gia là hạng người trí tuệ thông minh.
– Những lời này của trò sâu cay đến tận xương tủy, để cho thầy gần như không thể tin được là từ miệng một người trẻ tuổi nói ra được đấy, thậm chí thầy đều nghĩ không ra câu khuyên bảo Bá Tước đại nhân này đó. – Vị thầy đồ tiếp tục nói:
– Nhưng mà nghe trò nói xong, thầy biết chẳng có câu thứ hai nào thích hợp hơn để hình dung hiện trạng của phủ Bá Tước lẫn tình hình tân chính hiện nay của Việt quốc ta.
– Giỏi, giỏi…- Thầy đồ vỗ tay nói:
– Thằng nhóc thông minh như trò, thật sự không nên xuất hiện trong cái lớp này.
Thầy đồ khen một câu này đã mất mấy phút lặp đi lặp lại chữ “giỏi”.
Mười mấy học trò trong lớp mang vẻ mặt ngơ ngác mà lắng nghe, cuối cùng chuyển sang xì xào bàn tán.
– Bọn họ đang nói gì vậy? Thế nào mà ta nghe một chữ cũng không hiểu vậy!
– Không biết!
– Thẩm Lãng nói câu nói kia là có ý gì?
– Thẩm Lãng nói câu nào cơ?
– Thầy đồ cho tới bây giờ cũng chưa từng khen ngợi ai đến mức này, chẳng lẽ điên rồi sao.
– Nhất định là điên rồi, hơn nữa còn là một người điên thích tiểu bạch kiểm nữa.
Nhưng mà, thầy đồ thật sự không nói quá lời.
Thẩm Lãng dùng những lời này trong《 Kinh Dịch 》hoàn toàn chọt trúng bản chất tân chính của Việt quốc.
Vô vãng bất phục, thiên địa tế dã.
Những lời này có ý gì?
Vạn vật trong trời đất, có đi tất có trở về. Người có ngắt đoạn cũng có khi duỗi thẳng, có khi giãn ra cũng có lúc co lại, chuyện chính hay phản, thường chỉ là biến đổi qua lại mà thôi.
Đơn thuần về mặt chú giải, Thẩm Lãng nói ra những lời này có vẻ cũng chẳng ghê gớm gì.
Nhưng mà, những lời này không phải đề cập Bá Tước đại nhân, mà là quốc quân Việt quốc.
Quốc quân bệ hạ, ngài thực hiện tân chính hừng hực khí thế, không ngừng cướp đoạt đất phong cùng binh quyền của quý tộc lâu đời, thu nạp tất cả quyền lực vào trong tay mình.
Thế nhưng việc nào cũng có mặt trái.
Đừng quên, Việt quốc của ngài tuy rằng vô cùng mạnh, nhưng chỉ là chư hầu của vương triều Đại Viêm mà thôi.
Hôm nay ngài cướp đoạt đất phong và quyền lực của quý tộc lâu đời trong nước, chẳng biết đến ngày nào hoàng đế Đại Viêm có thể cướp đoạt quyền lực của những thứ quốc quân như ngài?
Thợ săn ngày hôm nay lẽ nào ngày mai không phải là con mồi. Ngài làm như vậy, chẳng lẽ không phải mua dây tự buộc mình sao?
Cho nên, quốc quân cũng không nên làm chuyện này cho đến cùng!
Cho nên những lời này của Thẩm Lãng thật sự đánh thẳng vào bản chất của tân chính, quả cực kỳ ngoạn mục!
Cho nên thầy đồ mới có thể tán thưởng như thế đó.
– —
Chú thích của Mèo Thầy Mo: Lại một chương hành xác dịch giả!