Đọc truyện Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế – Chương 28: Trả thù Điền Hoành, tiểu bạch kiểm mặt dày
Sau khi Thẩm Lãng đi ra ngoài, Mộc Lan nhìn bóng lưng hắn ra đi bèn ngẩn người hai giây, sau đó vẫn tiếp tục ăn.
Tỳ nữ tiểu Đình bên cạnh xầm xì:
Bên cạnh một tỳ nữ tiểu Đình nói:
– Tiểu thư, cô gia có thù tất báo vội vàng thế này, chỉ sợ sẽ tổn hại danh tiếng phủ Bá Tước chúng ta.
Tỳ nữ này rất cao, thậm chí còn có vẻ hơi gầy gò.
Nghe được lời này, Mộc Lan ngừng đũa, ánh mắt nhìn phía tỳ nữ tiểu Đình.
Nàng bình thường với bọn hạ nhân vô cùng tốt, cho nên những tỳ nữ này cũng không phải đặc biệt sợ hãi.
Hơn nữa tiểu Đình này làm việc nhanh nhảu lợi hại, chăm sóc sinh hoạt của Mộc Lan thỏa đáng, được xem như sếp sòng của đông đảo tỳ nữ trong phủ.
Cho tới nay, người phủ Bá Tước nhìn thấy cô ả đều nịnh nọt kêu một câu “tiểu Đình tỷ tỷ”.
Nhìn thấy Mộc Lan ngó lại, tỳ nữ tiểu Đình nói:
– Muội nói không sai mà, phủ Bá Tước chúng ta yêu dân như con, danh tiếng vô cùng tốt, cô gia càn rỡ như thế chỉ sợ không phải là chuyện tốt lành gì, đừng khiến cho phủ Bá Tước chúng ta rước lấy phiền phức.
Ánh nhìn Mộc Lan trở nên lạnh lẽo, nàng quát:
– Người đâu, vả miệng nó mười cái.
Tức khắc, một ma ma đi đến, vả bôm bốp vào tỳ nữ tiểu Đình cao gầy kia.
– Bốp bốp…
Tiểu Đình đầu tiên là không thể tin được lỗ tai của mình, tiểu thư sao lại đánh mình?
Ngay sau đó khuôn mặt đau đớn, không khỏi kêu thành tiếng.
Ăn tát mười bạt tai, khiến gương mặt thanh tú của cô ả bị đánh cho sưng vêu, thậm chí còn chảy cả máu mũi.
Người bên cạnh ngó thấy chỉ biết câm như hến.
Tiểu thư cho tới bây giờ cũng không có dữ dằn như vậy, đôi khi đám tỳ nữ đùa giỡn với nàng vài câu nhưng nàng cũng chẳng để bụng.
Mộc Lan nói:
– Các ngươi nhớ kỹ cho ta, dù cô gia là ở rể nhưng cũng là chủ nhân của các ngươi, sau đó còn dám ton hót, thì không phải chỉ có mười cái tát đơn giản như vậy.
Mà tỳ nữ tiểu Đình kia hoàn toàn bị sốc, bình thường tiểu thư yêu quý mình đến cỡ nào kia mà.
Mộc Lan nói:
– Đuổi cô ả này khỏi sân của ta, đưa về tú phòng đi.
Lúc này, tỳ nữ cao gầy nọ mới hoàn toàn luống cuống, quỳ xuống dập đầu nói:
– Tiểu thư, nô tỳ sai rồi, sau này nô tỳ sẽ không dám kể lể gì về cô gia, ngài tha cho nô tỳ đi, tha cho nô tỳ đi…
Bị đánh mười bạt tai, chỉ cần không méo mặt thì không vấn đề, thế nhưng bị đuổi về tú phòng (*) thì rất thảm.
(*) Phòng phụ trách thêu trang phục.
Người hầu ở phủ Bá Tước được phân rõ thứ tự từ trên xuống dưới, ở bên người tiểu thư chính là thượng nhân, còn ở tú phòng chính là hạ nhân, làm cho đến chết héo cũng không đủ sống.
Nhưng mặc kệ cô ả xin tha cũng vô dụng, mấy ma ma túm cổ lôi cô ả ra ngoài.
…
– Chủ nhân, cô gia Thẩm Lãng đến kính trà. – Kim Trung nói.
Bá tước đại nhân tâm tình không tệ, đêm qua Thẩm Lãng biểu hiện xuất sắc, để trên mặt ông ta sáng sủa hơn nhiều.
Đương nhiên, hai tên Vương Liên cùng Mạc Dã so với hắn vẫn xuất sắc rất nhiều rất nhiều. Chỉ có điều dù Thẩm Lãng lúc trước là phế vật trong truyền thuyết, nhưng biểu hiện hôm qua tốt như thế, xem ra cũng không đến nỗi hỏng bét.
Như vậy cũng giống như chiếm được một món hời lớn.
Sau khi Thẩm Lãng đi vào, cung kính dâng trà cho cha mẹ vợ.
Bá tước đại nhân nói:
– Thẩm Lãng, con hôm nay có dự định gì không a?
Thẩm Lãng nói:
– Phụ mẫu ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn con nên người, hôm nay con ở rể phủ Bá Tước xem như là bất hiếu. Hôm nay con phải về nhà bồi họ thật tốt, cho trọn chữ hiếu.
Bá tước đại nhân nói:
– Trăm thiện hiếu làm đầu, đây là đúng, con đi đi, cũng thay ta mang hai phần lễ vật cho cha mẹ của con.
Thẩm Lãng đáp:
– Vâng. Cảm ơn nhạc phụ đại nhân.
Nhạc mẫu đại nhân cao sang quý phái, dịu dàng hào phóng nói:
– Mộc Lan làm con dâu vốn nên theo con đi bái kiến cha mẹ, nhưng mỗi ngày nó đều có quân vụ trong người, ở chỗ này ta thay nó xin lỗi con vậy.
Thẩm Lãng nói:
– Nhạc mẫu đại nhân nói quá lời, tiểu tế sợ hãi.
Hai người đều tránh đề cập chuyện động phòng hoa chúc đêm qua, hiển nhiên đã có dự liệu.
Sau khi Thẩm Lãng cáo biệt, bá tước phu nhân nói:
– Ta coi Thẩm Lãng này thật sự không tệ, rất ổn trọng.
Sau nửa canh giờ, Thẩm Lãng rời khỏi phủ Bá Tước.
Hắn lúc đầu muốn cưỡi ngựa, thế nhưng quá cực khổ, cho nên ngồi xe ngựa, phía sau còn có hai kỵ sĩ phủ Bá Tước hộ tống.
Vậy cũng xem như áo gấm về làng đi.
Cái xe ngựa xa hoa này chạy nhanh không thua gì xe ở trái đất hiện đại, còn có hai kỵ binh vũ trang hộ tống nữa.
Tư thế như vầy, không thua gì cán bộ cấp cao.
…
Nhưng mà, Thẩm Lãng chưa về nhà ngay, mà là trực tiếp xông vào trong Hắc Y bang của Điền Hoành.
– Đứng lại, đây là sở Dân Quân Thiên Hộ, ai dám tự tiện xông vào?
Tổng bộ Hắc Y bang là một lâu đài cỡ nhỏ, treo cờ sở Dân Quân Thiên Hộ, nhìn thấy xe ngựa Thẩm Lãng, lập tức giương cung nỏ lên.
– Vọt vào đi. – Thẩm Lãng nói.
Hai kỵ binh vũ trang của phủ Bá Tước không nói hai lời, trực tiếp phóng ngựa tăng nhanh, đột nhiên phóng qua.
Hàng binh sĩ phòng vệ của Hắc Y bang phía trên sẽ phải giương cung bắn, người bên cạnh lập tức ngăn trở hắn.
– Ngươi điên rồi? Ngươi không muốn sống nhưng ta còn muốn, đây chính là kỵ binh phủ Bá Tước.
Cung thủ kia nhìn kỹ, không phải là cờ phủ Bá Tước Huyền Vũ à? Tức khắc hồn vía muốn lên mây.
Bọn họ dù có tiếng là dân quân, kì thực là hắc bang, nếu là dám bắn tên vào kỵ binh phủ Bá Tước, đó chính là tự tìm đường chết.
– Còn không mau đi bẩm báo bang chủ? – Tên đầu mục trên tường trại hạ lệnh.
Tức khắc, một bang chúng nhanh chóng lao đi vào trong, bẩm báo Điền Hoành.
…
– Ha ha ha…
Chưa thấy mặt người, đã nghe thấy tiếng.
Điền Hoành cách thật xa liền dang hai cánh tay, nói sang sảng thân thiết:
– Xin hỏi phủ Bá Tước vị nào đại giá đến dự, Điền mỗ không có từ xa tiếp đón, thứ tội thứ tội.
– Dừng!
Thẩm Lãng ngừng xa phu, từ trên xe ngựa đi xuống, lười biếng nói:
– Điền bang chủ, đã lâu không gặp!
Điền Hoành trong lòng bất đắc dĩ, thật đúng là Thẩm Lãng nhà ngươi a.
Thật không nghĩ tới a, ngươi đêm qua vừa ở rể phủ Bá Tước, hôm nay liền không kịp chờ đợi tới làm mất mặt này.
Thứ tiểu nhân Thẩm Lãng nhà ngươi đây cũng trở mặt quá nhanh, hai ngày trước cung kính cỡ nào, nhìn thấy Điền Hoành ta như là con chuột gặp mèo, hôm nay lại phô trương đến thế.
Bản tính nhà giàu mới nổi này, rõ ràng không che giấu chút nào.
Thế nhưng chợt áp chế tức giận trong lòng, tiến lên chắp tay, nhiệt tình nói:
– Thẩm công tử lâu ngày gặp lại, có chuyện gì phái một đầy tớ tới không thì phải, còn làm phiền ngươi tự mình chạy tới một chuyến?
Nhìn bộ dáng Điền Hoành như vậy, hai người hình như cho tới bây giờ cũng không có đụng chạm, bỗng nhiên như thành bạn tốt.
Nhưng mà, lời này Thẩm Lãng nghe được liền mất hứng.
Điền Hoành lại còn là xưng hô “ngươi”, mà không phải “ngài”?
Đây ý gì? Không đem thân phận cô gia phủ Bá Tước của ta để vào mắt?
Điền Hoành nói:
– Mời, mời Thẩm công tử tiến vào dùng trà!
…
Ở bên trong phòng khách trang trí lộng lẫy của Điền Hoành, Thẩm Lãng chậm rãi thưởng thức trà.
Điền Hoành khinh thường, Thẩm Lãng nhà ngươi một người sa cơ thất thế, nghèo đói lâu ngày phút chốc phú quý, hiểu được thưởng thức trà sao?
Đương nhiên, trên mặt ông ta không biểu hiện ra chút nào.
Điền Hoành nói:
– Thẩm công tử lần này tới, có gì chỉ giáo vậy?
Thẩm Lãng nói:
– Ta chính là vì tiền nợ một nghìn lượng vàng mà đến, chúng ta làm người chính là có nợ phải đền, thiếu tiền không trả sẽ không có con cháu.
Điền Hoành cười ha ha, từ trong lòng ngực móc ra một cái biên lai nợ.
Tấm giấy nợ này là khi Thẩm Lãng cắn đứt ngón tay viết xuống con số một nghìn lượng vàng.
Điền Hoành nhẹ nhàng xé vụn tấm giấy nợ, tiếp đó tiêu hủy hoàn toàn dưới ngọn nến.
– Cái gì nợ một nghìn lượng vàng, ta căn bản không biết, đã sớm quên mất rồi.- Điền Hoành khoát tay áo nói:
– Không có chuyện này!
Điền Hoành này còn đủ hiểu chuyện.
Tiền nợ một nghìn lượng vàng, cứ được xóa sạch như vậy.
Thẩm Lãng khẽ nhấp một ngụm trà, cau mày nói:
– Điền bang chủ, là ngươi thiếu ta một nghìn lượng vàng, sao ngươi lại quên được, còn đốt luôn cả giấy nợ? Giờ tốt rồi, chứng cứ cũng mất, khéo người khác còn tưởng rằng ta tới nhà ngươi để vòi tiền đấy?
Lời này vừa ra, Điền Hoành ngây người, nước trà trong miệng gần như sắp phun ra.
Đệch, Điền Hoành ta hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, còn chưa từng thấy qua một tên mặt dày mày dạn như nhà ngươi đó.
Bản lĩnh đổi trắng thay đen của Thẩm Lãng nhà ngươi còn mạnh hơn ta nữa!
– Thế nào? Điền bang chủ đây phải không suy nghĩ trả à?- Thẩm Lãng thản nhiên bèn hỏi.
– Đ*đại gia nhà mày.- Điền Hoành trong lòng tức giận mắng, hận không thể nhặt lên một cây đao chém Thẩm Lãng thành thịt nát.
Nhưng mà… ông ta không thể làm vậy.
Hít một hơi thật sâu, Điền Hoành chuyển sang một nụ cười:
– Làm sao biết chứ? Người khác thiếu tiền của ta có thể không trả, thế nhưng ta thiếu tiền của người khác, nhất định phải trả!
– Người đâu, đi lấy một nghìn lượng vàng tới.
Một lát sau, có người ôm một cái rương nhỏ sang, ước chừng một nghìn lượng vàng, nặng năm mươi mấy cân.
– Thẩm công tử, ngươi đếm một chút. – Điền Hoành nói.
Còn kêu là “ngươi”? Ngay cả chữ “ngài” cũng không thèm xưng sao?
Thẩm Lãng nói:
– Ôi, mọi người đều là người quen, phải tính lãi chứ.
Trong lòng Điền Hoành muốn bùng nổ cơn giận, tên khốn kiếp này, đe doạ ta một nghìn lượng vàng không nói, lại còn muốn lợi tức?
Nhưng Điền Hoành lại nhanh chóng thay bằng khuôn mặt tươi cười, nói:
– Thân huynh đệ phải rõ ràng tiền bạc, phải trả lãi chứ, chờ một chút.
Tiếp đó, lại lấy ra một trăm lượng vàng làm tiền lãi.
– Thẩm công tử còn phân phó chuyện gì nữa không? – Điền Hoành bèn hỏi.
Thẩm Lãng nói:
– Điền Thập Tam đâu?
Điền Hoành nói:
– Thẩm công tử tìm nó làm gì?
Thẩm Lãng nói:
– Tên đấy hôm qua đi bắt cha mẹ ta, lại luôn mồm muốn giết cả nhà ta, ta muốn đánh gãy hai chân nó!
Điền Hoành thực sự tức muốn nổ mắt.
Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng rồi đó!