Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 247: Phản sát nghịch thiên! Lãng gia thiên quân vạn mã!


Đọc truyện Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế – Chương 247: Phản sát nghịch thiên! Lãng gia thiên quân vạn mã!

Thẩm Lãng giống như bị cái biến cố này hoàn toàn kinh ngạc sững sờ.

Cúi đầu nhìn thoáng qua mũi kiếm nhọn hoắc trước ngực, còn có máu tươi nhỏ xuống.

– Ặc…

Tiếp đó, dưới cổ họng phát sinh một thanh âm kỳ quái, tiếp đó máu tươi từ trong miệng tuôn ra.

– Tại… Tại sao?

Kiếm vương Lý Thiên Thu nói:

– Bởi vì, ta càng yêu thê tử hơn. Vì nàng, ta sẵn lòng nỗ lực tất cả.

– Hay, nói thật hay!

Cháu của Tô Nan, Tô Lâm vỗ tay.

– Rõ ràng quá cảm động, Kiếm vương tiền bối với vợ tình sâu nghĩa nặng quả thực quá cảm động. – Tô Lâm đưa tay lau giọt nước mắt không tồn tại, cất giọng buồn bã:

– Ta nhất định phải hướng Kiếm vương tiền bối học tập cho giỏi, thương yêu thê tử của chính mình.

Tiếp đó, gã vỗ tay một cái.

Một người đàn bà đi đến, đây là một người Tây Vực, khoảng chừng ba mươi tuổi.

Có thể người này xưa kia từng rất đẹp, thế nhưng bây giờ, eo của ả tám thước, thể trọng 250 cân, hùng tráng vô cùng.

Tô Lâm tiến lên, dịu dàng dụi đầu vào vòng tay ôm ấp của vợ gã.

– Cục cưng, sau này ta sẽ noi gương của Kiếm vương tiền bối vậy, chỉ thích mỗi mình nàng thôi.

Vợ của Tô Lâm xuất thân từ một nhánh của vương tộc nước Thoa, cũng có thể xem như là một quận chúa.

Không chỉ Tô Lâm, rất nhiều thành viên trong họ Tô đều thông gia với các nước Tây Vực.

Chỉ có như thế, bọn họ phản loạn tự lập xong xuôi, mới có thể đặt chân ở Tây Nam, mới có thể với Việt quốc sản sinh đầy đủ lực ly tâm.

Vợ của Tô Lâm đưa mắt nhìn về hướng Thẩm Lãng, rồi hỏi:

– Chính là hắn giết sạch thương nhân nước Thoa chúng ta, giết biểu huynh của ta sao?

Tô Lâm đáp:

– Đúng, chính là hắn.

Vợ của Tô Lâm nói:

– Cắt cổ họng của hắn cho máu của hắn chảy xuống, thiếp muốn uống máu của hắn. Cắt da hắn, thiếp cần để làm ghế. Cắt thịt hắn, kể cả khung xương cũng nấu luôn, thiếp muốn ăn canh nấu bằng thịt của hắn.

Tô Lâm nói:

– Tuân mệnh, ái thê yêu quý của ta.

Tiếp đó Tô Lâm lớn tiếng quát:

– Các vị, ngày hôm nay ta mời mọi người ăn cơm, nhưng món ăn cũng không có chuẩn bị. Kế tiếp liền ninh nhừ tên tiểu súc sinh Thẩm Lãng này, một người phân một chén canh.

– Được!

Mọi người lớn tiếng reo hò.

Tô Lâm cười nói:

– Đáng tiếc, tên tiểu súc sinh Thẩm Lãng này có chút gầy, cộng lại cũng bất quá một trăm ba bốn mươi cân, các vị ở đây cũng chỉ được chia một chén súp.

Lúc này Kiếm vương Lý Thiên Thu nói:

– Tô Lâm, thả thê tử của ta.

Tô Lâm cười nói:

– Yên tâm, nhất định sẽ thả. Hơn nữa chúng ta cũng sẽ nhờ quan hệ, tìm người, xem núi Phù Đồ ban cho thuốc giải, Kiếm vương tiền bối có thể sau này chính là người của mình, gia tộc họ Tô chúng ta đã nhìn trúng tuyệt thế cao thủ như Kiếm vương tiền bối.

Mười mấy người võ sĩ chẳng những không buông cung nỏ trong tay, ngược lại càng tiến đến gần nhắm ngay người đàn bà trong lồng sắt kia.

– A… A…

Người đàn bà như con cóc ra sức gào thét chói tai.

Tô Lâm xuất ra một con dao găm, nhìn Thẩm Lãng thản nhiên nói:

– Mười ngày trước, Kiếm vương Lý Thiên Thu phục kích thúc phụ, gia tộc họ Tô chúng ta đương nhiên đặc biệt khiếp sợ? Kiếm đảo chỉ có chính là một lão nô mù lòa, quá trình chúng ta mời thê tử của Kiếm vương vô cùng đơn giản, hoàn toàn không cần tốn nhiều sức, cũng là bởi vì vội vã chạy đi, để Kiếm vương phu nhân bị xóc nảy, rõ ràng xin lỗi.

Đi tới trước mặt Thẩm Lãng.

Tô Lâm phát hiện Đại Ngốc nhắm mắt lại, hắn toàn thân đều đang phát run, mặt mũi đỏ gay.

Đáng tiếc!

Đây là một thiên tài đỉnh cấp võ đạo, thế nhưng thúc phụ đã nói, phải cắt tên này thành mấy khúc.

Tô Lâm ở trước mặt Thẩm Lãng quơ chủy thủ trong tay, mỉm cười nói:

– Đau đớn lắm phải không, ta nhìn cũng cảm thấy rất đau. Thẩm Lãng nhà ngươi có dũng khí gì để cho ngươi dám đi lấy Kim Mộc Lan? Chỉ bằng thứ thân phận hèn mọn như ngươi, xứng đôi với Kim Mộc Lan à?

Thẩm Lãng dùng sức thở dốc, máu bọt trong miệng không ngừng toát ra.

Tô Lâm lấy ra một lượng vàng, thở dài:

– Ngươi mang theo hơn một vạn dân đen thành Trấn Viễn đi cướp bóc, cướp toàn bộ cửa hàng thương nhân Tây Vực, ngươi cho là có tác dụng ấy à? Người của ta đã đi từng nhà tịch biên gia sản, sẽ nhanh chóng đoạt lại toàn bộ vàng, thậm chí còn có thể đoạt lại được càng nhiều, ngươi có tin không? Họ Tô chúng ta lập tức sẽ phải khởi sự, bất luận cái gì nhiễu loạn đều phải hoàn toàn trấn áp xuống đấy.

Tô Lâm đưa tay, nhẹ nhàng vỗ vào Thẩm Lãng, mỉm cười nói:

– Là ai cho ngươi dũng khí tới thành Trấn Viễn, nơi này là địa bàn của ta, ở đây khoảng cách phủ Hầu tước Trấn Viễn cũng chỉ có mười mấy dặm. Ngươi biết trong tay chúng ta có bao nhiêu binh mã à? Hơn hai vạn! Cái này cũng chưa tính, còn có Khương quốc bên kia, vô số kỵ binh. Ngươi đây là chán sống à? Dám tới thành Trấn Viễn chết sao?

– Ha ha… – Thẩm Lãng phát sinh một trang cười không có ý nghĩa.

Tô Lâm thở dài một tiếng nói:

– Lễ lớn cũng sắp đến rồi. Chẳng bao lâu quân đội của chúng ta sẽ phải cuốn nửa hành tỉnh Thiên Tây, rất nhanh chúng ta sẽ phải cùng Khương quốc hợp lại làm một, thời đại vĩ đại thuộc về chúng ta liền phải tới, gia tộc họ Tô chúng ta sẽ nhanh chóng phượng hoàng niết bàn, mà gia tộc họ Kim của ngươi thì… phải hủy diệt thật nhanh, rất nhanh rất nhanh!

– Đáng tiếc, Thẩm Lãng nhà ngươi không thấy được.

– Thúc phụ đã nói, để ta chính tay cắt lấy đầu của ngươi, thúc phụ muốn dùng xương sọ của ngươi làm thành một ly rượu

– Ta động thủ đây!

Tô Lâm mỉm cười nói, tiếp đó đưa tay liền muốn cắt đầu Thẩm Lãng.

Mà lúc này, Thẩm Lãng bỗng nhiên hướng gã nhếch miệng cười.

– Biểu ca, thật là biết cách làm cho người ta tiêu hồn đó nha.

Thẩm Lãng lúc nói lời này bằng chất giọng sang sảng, nào có nửa phần bị thương gì đâu.

Tô Lâm hết hồn, tức khắc da đầu tê dại, rợn cả tóc gáy.

Tiếp tục động tác của gã chuyển đổi thật nhanh, trong nháy mắt sẽ phải xoay người thoát đi.

Động tác gã nhanh thật.

Thế nhưng Kiếm vương tiền bối tốc độ nhanh hơn.

Ông trực tiếp đưa tay nắm cổ Tô Lâm, nhấc lên giữa không trung.

Mà hai chân Tô Lâm bay lên không, ở trên không khí lao điên cuồng, nhưng lại là nửa tấc cũng không thể tiến tới.

Thẩm Lãng đứng lên, trong miệng tấm tắc:

– A, a a a! Đây là cái tạo hình gì, rất rất khác biệt, moonwalk? Khoa Phụ đuổi mặt trời (*)hả?

(*) Moonwalk là vũ đạo mà vũ công như đang di chuyển về phía trước nhưng thực tế lại lùi về sau. Bước nhảy nổi tiếng bởi Michael Jackson khi biểu diễn ca khúc Billie Jean. Còn truyền thuyết Khoa Phụ đuổi mặt trời gần giống với sử thi Đam San. Đại loại Khoa Phụ là con của Viêm Đế, trước cơn hạn hán, ông nảy ra ý định đuổi theo mặt trời bắt nó thuần phục theo mình. Thế nhưng chưa đến nơi đã chết khô mất rồi.

Tất cả mọi người tức khắc kinh hãi.

Chuyện gì xảy ra?

Thẩm Lãng không phải mới vừa bị đâm thủng à?

Một kiếm kia của Kiếm vương đặc biệt hung mãnh, trực tiếp đâm xuyên qua lồng ngực.

Thẩm Lãng nhổ xuống kiếm phía sau, lớn tiếng nói:

– Các vị bằng hữu thành Trấn Viễn, kế tiếp là thời khắc chứng kiến kỳ tích, ta nên vì mọi người ở hiện trường biểu diễn miệng nuốt bảo kiếm.

Tiếp đó, Thẩm Lãng rõ ràng nuốt thanh kiếm này.

Bởi vì đây là một thanh kiếm ảo thuật co lại tùy chỉnh, lớp to bọc lấy lớp nhỏ, tất cả có thể bị áp đảo bên trong chuôi kiếm, chỉ lộ ra bên ngoài có ba tấc.

– Bây giờ, ta lại muốn biểu diễn tự sát ở trước mặt mọi người.

Thẩm Lãng khôi phục thanh kiếm ảo thuật này, sau khi hướng về phía ngực chợt đâm một cái, tức khắc mũi kiếm cũng đều lui về, ước chừng ngắn hơn một thước, nhìn qua giống như đâm vào thân thể.

Tiếp tục Thẩm Lãng lột áo khoác của mình, lộ ra cái thiết bị trên ngực.

Ở đây cũng có một thanh nhuyễn kiếm co giãn mềm dẻo bình thường được ép sát, lúc cần thiết nhấn một công tác.

– Phập! – Mũi kiếm nhọn này liền trực tiếp đâm ra, hơn nữa còn đâm xuyên qua bịch máu.

Đây là chân tướng Thẩm Lãng bị một kiếm đâm thủng xuyên qua người.

Thẩm Lãng nói:

– Mọi người thấy có vui hay không, có ngoài ý muốn hay không? Thấy Thẩm Khiêm (*) ta lợi hại hay không?

(*) Tên tự do Thẩm Lãng tự bịa

Có thể không lợi hại à?


Đêm qua, Thẩm Lãng cùng Kiếm vương tiền bối, tập luyện mất trăm lần.

Tự nhiên thiên y vô phùng (*).

(*) Thiên y vô phùng: nghĩa đen là áo tiên không một đường may, nghĩa bóng là tự nhiên như chưa có tác động của con người.

– Ha ha ha ha ha…

Lúc này Đại Ngốc cuối cùng không nhịn được nữa, mở mắt cười to.

Gã mới là người cực khổ nhất.

Diễn xuất của gã quá kém, cho nên sau khi đi vào liền nhắm mắt lại, xuất hồn bay ra ngoài, sợ để lộ ra kẽ hở.

Nhưng vì quá mắc cười, cho nên ra sức nín, đến mức toàn thân đỏ gay, không ngừng run rẩy, thoạt nhìn dễ tưởng là bi phẫn dữ lắm.

Tô Lâm gần như muốn phát điên rồi.

– Lý Thiên Thu, ngươi ngay cả thê tử cũng không cần à? Ngươi bỏ mặc cả sống chết của bà ta sao?

Thẩm Lãng bất đắc dĩ nói:

– Biểu ca, ngươi cảm thấy ta đã mời Kiếm vương tiền bối qua đây, sẽ để thê tử của ngài trên đảo cho các ngươi bắt đi à? Họ Tô các ngươi đê tiện không có đường xuống chút nào, chuyện gì làm không được? Kiếm vương phu nhân đã sớm chuyển dời đến một chỗ tuyệt đối an toàn.

Tô Lâm không thể tin nổi, nhìn người đàn bà trong lồng sắt rồi la lớn:

– Bà ta chính là vợ của Kiếm vương, tóc rụng hết, toàn thân còng xuống, da toàn thân như là con cóc vậy, bà ta thật sự chính là vợ của Kiếm vương.

Thẩm Lãng cười lạnh nói:

– Thứ nhất, ta vì cứu Kiếm vương phu nhân, luôn luôn nghiên cứu kịch độc trong cơ thể của bà ta. Cho nên đã tinh chế ra mười mấy mẫu, hiện nay tuy chưa tìm được biện pháp giải độc, nhưng muốn tạo ra bệnh trạng y hệt, cũng dễ dàng thôi.

– Thứ hai, các ngươi tìm được người đàn bà này tít trong hang động, trong miệng bà ta từ đầu đến cuối gào thét Lý Thiên Thu, tên súc sinh nhà ngươi, cứu ta nhanh lên, cứu ta nhanh lên. Các ngươi liền mừng rỡ như điên, trăm phần trăm kết luận mụ ta là Kiếm vương phu nhân? Mà trên thực tế não của mụ đã hỏng bét cả rồi, mụ vĩnh viễn chỉ biết gào mỗi câu nói này thôi.

Tô Lâm quát:

– Mụ ta là người nào? Là người nào?

Thẩm Lãng nói:

– Mụ ta là một con đàn bà chết chưa hết tội, dùng mụ để cứu người xem như là cái cống hiến duy nhất suốt cả đời mụ.

Mà lúc này người đàn bà trong lồng sắt lại điên cuồng gào thét:

– Dập lửa mau lên, dập lửa mau lên. Lý Thiên Thu tên súc sinh nhà ngươi, cứu ta nhanh lên, cứu ta nhanh lên!

Tô Lâm nói bằng giọng lạnh lẽo:

– Ngươi đã sớm đoán có ngày này, cho nên đã sớm chuẩn bị sao?

Thẩm Lãng nói:

– Dĩ nhiên, ngươi biết thứ mỗi ngày ta làm nhiều nhất là cái gì không? Chính là dùng phương pháp thay thế, đứng ở quan điểm của phe địch suy nghĩ vấn đề, ta mỗi ngày đều nghĩ đến nếu như ta là Tô Nan, phải làm cách nào giết chết tên tiểu súc sinh Thẩm Lãng này. Những biện pháp mà các ngươi nghĩ tới ta đã nghĩ hết rồi, những biện pháp các ngươi còn chưa thực hiện, ta cũng nghĩ tới.

Quả thực như thế.

Lúc Thẩm Lãng mời Kiếm vương tới đây, đã trước tiên bí mật đưa Kiếm vương phu nhân đến Thiên Nhai Hải Các.

Tiếp đó, đặt vào trong hang động của Kiếm đảo một người đàn bà có bệnh trạng giống y hệt, một người mà chết chưa hết tội.

Hơn nữa, chuyện Thẩm Lãng nói cứu Kiếm vương phu nhân có tính chất đột phá tiến triển, đây cũng là thực sự.

Tô Lâm nhìn Thẩm Lãng mà không tưởng tượng nổi.

Lúc trước đã từng nghe nói Thẩm Lãng xảo quyệt như quỷ, gã còn không cách nào hoàn toàn tin tưởng.

Khi một người nắm quyền lực quá lớn trong tay suốt cả một thời gian dài, nhất định sẽ kiêu căng, có một loại cảm giác tất cả mọi người không bằng cảm giác của ta.

Cho nên khi nghe nói Thẩm Lãng muốn tới thành Trấn Viễn, Tô Lâm mặc dù có xem trọng, nhưng là sinh lòng khinh thường.

Toàn bộ thành Trấn Viễn sớm đã bị ta kinh doanh kín đến mức không một kẽ hở, Thẩm Lãng nhà ngươi mang theo chỉ có mấy trăm người liền muốn qua đây lật? Rõ ràng mê sảng mà nói mớ.

Tô Lâm ta đây chỉ cần dùng một đầu ngón tay đã có thể nghiền chết nhà ngươi.

Mà bây giờ, chỉ vẻn vẹn một ngày!

Tô Lâm từ tình huống chiếm ưu thế đã thua thê thảm như vậy.

Đôi bên căn bản cũng không phải là đối thủ cùng một cấp bậc.

– Thẩm Lãng, ngươi đủ độc ác, ngươi đủ độc ác! – Tô Lâm hô lớn:

– Thế nhưng ngươi cho là như thế liền hữu dụng à? Bây giờ có trên trăm tên cao thủ bao vây các ngươi, ngươi cho là ngươi chạy thoát được à? Thả ta, ngươi còn có một đường sinh cơ!

Lời của Tô Lâm còn chưa nói hết.

Đột nhiên cảm giác được phía dưới chợt lạnh.

Tiếp đó gã hoảng sợ phát hiện, giữa hai chân mình đang chảy máu.

Trên mặt đất xuất hiện một thứ, nhìn đặc biệt quen thuộc.

Phía trên con dao của Thẩm Lãng còn có vết máu.

Gã, gã đã bị thiến rồi sao?

A… A… A…

Thẩm Lãng, cái tên ác quỷ này, ngươi là ma quỷ sao.

Trước khi ngươi muốn thiến ta, vì sao ngay cả nhắc nhở cũng không có?

Tô Lâm phát sinh tiếng hét thảm.

Tất cả mọi người nhìn thấy mà da đầu cũng tê rần theo.

Thẩm Lãng nói:

– Biểu ca, ngại quá, dao găm của biểu ca sắc quá đi, tiểu đệ ngứa tay không chịu nổi muốn cắt bỏ một thứ gì đó mới được.

Tô Lâm hét thảm thiết:

– Thẩm Lãng, ta giết ngươi, ta giết ngươi.

Thẩm Lãng nói:

– Nhưng mà tiền vốn của biểu ca có chút ít ỏi, tẩu tử có hình thể khổng lồ như vậy, chẳng phải là cây tăm khuấy vạc lớn sao, tiểu đệ có cảm giác hình như đỉnh đầu biểu ca có cái gì đó nhú lên thì phải?

Tô Lâm rống to hơn hạ lệnh:

– Động thủ, động thủ, bằm thây Thẩm Lãng thành vạn đoạn, băm thành muôn mảnh cho ta!

Tức khắc trên trăm tên cao thủ trong đại sảnh, chợt rút kiếm.

Mà người vợ béo tốt của Tô Lâm cuối cùng phản ứng kịp, cúi đầu ngó cái phần bị rơi xuống của chồng mình, lạc giọng hét lớn:

– Xông lên, lột da rút gân, băm thành thịt nát tên tiểu bạch kiểm này.

– Bắn chết mụ đàn bà trong cũi.

– Vù vù vù vù…

Mười mấy võ sĩ bóp cơ quan.

Trong nháy mắt, mười mấy cây nỏ bắn mụ đàn bà trong cũi sắt kia chết tươi.

Tiếp đó, trên trăm tên cao thủ điên cuồng vọt tới ba người Thẩm Lãng.

Hành động này, đã hoàn toàn mặc kệ tánh mạng của Tô Lâm rồi.

Ngón tay của Lý Thiên Thu bóp nhẹ nhàng một cái, trực tiếp bóp gãy xương cổ Tô Lâm.

Tức khắc, Tô Lâm cảm thấy cổ mình trở xuống không có cảm giác chút nào.

Ngay cả giữa hai chân cũng không đau nữa.

– A… A… A…

Tô Lâm lại một lần nữa phát sinh tiếng kêu sợ hãi thảm thiết.

Lý Thiên Thu từ bên trong tay áo xuất ra một cây kiếm thật, hướng Đại Ngốc nói:

– Đại Ngốc, bảo hộ Nhị Ngốc, có vấn đề hay không?

Đại Ngốc ra sức lắc đầu, cũng không biết có vấn đề, hay là không có vấn đề.

Tiếp đó, Kiếm vương Lý Thiên Thu một mình một kiếm, xông ra ngoài như tia chớp vậy.

Một mình chiến đấu với hơn một trăm tên cao thủ.

Tiếp đó!

Quen thuộc một màn lại một lần nữa xuất hiện.

Ở trước mặt Kiếm vương, người thường, cao thủ bình thường, cao thủ lợi hại đều không có gì khác biệt.

Toàn bộ cũng là một kiếm giết một người.

Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!

Lơị kiếm trong tay ông ta nhanh như chớp, không có bất kỳ chiêu thức nào.

Một kiếm một mạng, một kiếm một mạng.

Giết rất nhanh.

Trong nháy mắt, bên người liền có một đống thi thể.


Nói thực sự, Kiếm vương đối mặt mấy tên lính võ trang đầy đủ còn muốn phiền toái một chút.

Bởi vì những binh lính này đều mặc khôi giáp thật dầy, mỗi một kiếm muốn đâm thủng, đều cần tiêu hao chân khí.

Mà những võ đạo cao thủ này, đều không thích mặc áo giáp.

Kiếm vương có thể dùng tốc độ nhanh nhất, khí lực nhẹ nhất, đâm thủng tim của bọn họ, mở ra động mạch bọn họ.

Thậm chí ngay cả xương đều có thể tách ra, đỡ phải lãng phí một chút chân khí cùng lực lượng.

– Giết!

– Giết!

Phu nhân của Tô Lâm rống to một tiếng.

– Ầm ầm ầm…

Phía bên ngoài viện mấy trăm tên võ sĩ vọt tới.

– Bắn chết bọn họ, bắn chết tên tiểu bạch kiểm này.

Phu nhân của Tô Lâm hạ lệnh, hoàn toàn không chú ý sẽ khiến cho chồng mình bị bắn thành con nhím.

Tức khắc, mấy trăm tên võ sĩ giương cung cài tên.

Nhắm ngay Thẩm Lãng bắn điên cuồng.

Nhưng mà…

Không có ích lợi gì.

Cây côn huyền thiết của Đại Ngốc chợt múa may quay cuồng.

Huyền thiết côn dài hai mét này, trực tiếp tạo ra một con lốc xoáy đường kính bốn mét.

Tốc độ của gã quá nhanh.

Huyền Thiết Bổng này một khi cuồng vũ đã tạo ra một lực hút khủng khiếp.

Cộng thêm bên trong cây gậy sắt này chứa kim loại ngoài trái đất, có lực từ rất lớn.

Tất cả những mũi tên được bắn tới đã bị hút sạch.

Thẩm Lãng trốn sau lưng Đại Ngốc, quả thực an toàn như nấp sau tường thành vậy.

Đừng bảo đến cái hình ảnh nguy hiểm như mũi tên nhọn xẹt qua gương mặt, mũi tên mà kẻ địch bắn tới, không có cây nào đến gần Thẩm Lãng trong vòng ba thước (tầm một mét).

Thế là, hắn ngồi chồm hổm dưới đất cùng Tô Lâm chơi trò chơi.

– Biểu ca, có cảm giác không?

– Biểu ca, đệ đâm biểu ca thế này, có cảm giác không?

– Biểu ca, tiểu đệ thọc sâu như vậy mà biểu ca không có cảm giác gì à?

Tô Lâm muốn tuyệt vọng.

Trong lòng gã chỉ có một câu nói.

Thẩm Lãng, đ* mẹ mày, đ* mẹ mày.

Bởi vì con dao trong tay Thẩm Lãng đâm lia đâm lịa xuống bắp đùi, cánh tay và bụng gã.

Đâm vào khiến gã toàn thân phún máu.

Còn hỏi gã có cảm giác hay không?

Thẩm Lãng nói:

– Biểu ca, tiểu đệ thọc một đao cuối cùng nhé.

Phùn phụt!

Thẩm Lãng lại thọc một đao.

Nhưng mà lúc này đây không có nhổ ra, bởi vì tay hắn đã trống trơn..

Thẩm Lãng than vãn:

– Biểu ca, thế mà vẫn không có cảm giác à? Biểu ca lợi hại thật đó.

Tô Lâm hét lớn:

– Thẩm Lãng, con dao của mày cắm ở chỗ nào?

Thẩm Lãng đáp:

– Giữa mông ấy, sau này biểu ca có đi cầu chắc cũng không dễ dàng gì đâu.

Tức khắc viền mắt Tô Lâm muốn nứt ra, hét lớn:

– Thẩm Lãng, đ* mẹ mày, đ* mẹ mày…

Vợ của Tô Lâm, vị quận chúa của nước Thoa gần như muốn điên rồi.

Cái thằng khổng lồ này lợi hại đến vậy sao?

Mưa tên dày đặc thế này mà không có nhánh nào có thể xuyên qua côn trận của gã sao?

– Xông lên, giết tên ngốc to con này, giết tên ngốc to con này.

Theo một tiếng vợ của Tô Lâm ra lệnh.

Trên trăm tên võ sĩ điên cuồng xung phong tới chém giết.

– Giết, giết, giết!

Vợ của Tô Lâm cũng ở trong đó, vung vẩy chiến đao, xung phong tới chém giết Đại Ngốc.

Thẩm Lãng nói:

– Đại Ngốc, nhắm mắt lại.

– A! – Đại Ngốc nhắm mắt lại.

Vợ của Tô Lâm kinh ngạc, tiếp đó vui vẻ.

Cái tên Đại Ngốc này nhắm mắt lại, đây không phải là muốn chết sao?

Tiếp đó…

Ả tuyệt vọng.

Một trăm võ sĩ xông đến chém giết cũng hoàn toàn tuyệt vọng.

– Ầm ầm ầm rầm…

Đại Ngốc múa côn loạn xà ngầu lại tới.

Không có chiêu thuật.

Chính là loạn, chính là nhanh.

Cứ đập một phát xuống, lực lớn vô hạn.

Không có cách nào khác để trốn, bởi vì tốc độ quá nhanh.

Không có cách ngăn cản nào khác, bởi vì lực lượng quá lớn.

Một khi bị Huyền Thiết Bổng của gã quét trúng.

Không có kêu thảm thiết, không có rên rỉ, không có gì cả.

Cả người trong nháy mắt đã bẹp dí.

– Bụp bụp bụp bụp…

Một màn vô cùng hoa lệ, vô cùng rung động xuất hiện.

Người bay khắp trời!

Phàm là bị huyền thiết trọng bổng của Đại Ngốc đập trúng người, trực tiếp bay ra ngoài chẳng khác gì rơm rạ vậy.

– Vù vù vù vù vù…

Mấy người, mười mấy, mấy chục người bay ra ngoài.

Một khi bay sẽ văng cả mười mấy mét, đập thật mạnh vào trên vách tường, tiếp đó dán trên tường chẳng khác gì tờ giấy, ước chừng một hồi lâu mới trượt xuống.

Thẩm Lãng nhìn ngây người.

Kiếm vương Lý Thiên Thu cũng nhìn ngây người, ông ta thậm chí còn phân tâm.

Tiếp đó, ông ta cũng thật sự hâm mộ.

Ôi! Người như ta được xưng là Kiếm vương, kỳ thực chính là đầu cơ trục lợi.


Đại Ngốc mới thật sự lợi hại.

Vợ của Tô Lâm, vị quận chúa nước Thoa coi như là loại người sức lực lớn vô cùng, bằng không thể hình cũng sẽ không tráng kiện như thế.

Ả quơ đại đao, chợt chém về phía Đại Ngốc.

Tiếp đó, trước mắt ả tối sầm!

Đây là cái gì?

Tiếp tục…

Ả không còn biết gì nữa.

Cái thân thể nặng hai trăm năm mươi cân cũng như là rơm rạ trực tiếp bay ra ngoài.

Đập vào trên vách tường thật mạnh.

Máu tươi văng tung tóe cả bức tường.

Cái xác ả dính vào trên vách tường thật lâu.

Ước chừng một lúc lâu, mới dần dần tuột xuống.

Không chỉ là xương cốt cả người, ngũ tạng lục phủ, toàn bộ vỡ vụn.

Bị chết quá đột ngột.

Cùng lúc đó!

Vô số các con dân thành Trấn Viễn, tao ngộ kiếp nạn thê thảm.

Hôm qua Thẩm Lãng mang theo bọn họ cướp bóc Vực cửa hàng thương nhân Tây, cướp đi mười mấy vạn lượng vàng, vô số lượng bạc.

Mỗi người tham gia cướp bóc đều đại phát tài.

Mà hôm nay!

Mỗi một gia đình bình dân đều gặp nạn.

Theo một tiếng ra lệnh của Tô Lâm.

Tất cả quan viên thành Trấn Viễn mang theo mấy trăm tên nha dịch, mấy trăm tên võ sĩ Tây Vực mới tới, nhảy vào trong nhà mỗi hộ nghèo.

– Có tham gia cướp bóc ngày hôm qua không đấy?

– Không có, không có, tiểu dân Vương Lão Thực thiệt thà lắm. Tiểu dân không có tham gia, Vương Lão Tam láng giềng tham gia.

– Xem mặt mày ngươi gian xảo thế này, làm sao có thể không tham gia? Tịch biên gia sản cho ta!

Mấy nha dịch như lang như hổ vọt vào trong nhà như thể đào sâu ba thước.

Lật khắp mỗi một nơi, không chỉ cướp toàn bộ những vàng bạc, còn lấy đi toàn bộ những món đồ đáng giá.

– Quan gia, quan gia, đó là bạc nhà ta, chúng ta cất dự trữ mười mấy năm, định cho con trai cưới vợ.

– Quan gia, ngài không thể cướp đi.

Vương Lão Thực xông tới.

Tức khắc, nha dịch nện gậy gộc xuống điên cuồng, trực tiếp đập gãy hai chân ông ta.

Vợ của Vương Lão Thực xông tới.

Mấy tên võ sĩ Tây Vực thấy bà ta, tuy rằng tuổi không còn trẻ, nhan sắc cũng bình thường, nhưng vóc dáng không tệ.

Không bằng ngủ một phát đi nào.

Tiếp đó, vợ của Vương Lão Thực này bị đè xuống đất.

Thảm kịch như vậy, gần như từng nhà đều trình diễn.

Những thứ này thương nhân Tây Vực cũng đều là túi tiền của họ Tô, mỗi ngày ở toàn bộ thành Trấn Viễn chí ít bị cướp bóc gần hai mươi vạn lượng vàng.

Ngày hôm nay đương nhiên phải đoạt lại hết.

Tô Lâm nói không sai.

Bọn họ không chỉ lấy lại toàn bộ những vàng bạc đã tổn thất ngày hôm qua, thậm chí còn chiếm nhiều hơn.

Bởi vì tiền tích cóp của mỗi gia đình cũng bị bọn họ chiếm mất.

Tô Lâm cũng coi là cẩn thận.

Vẫn chờ đến Thẩm Lãng tiến vào phủ Chủ bộ xong xuôi, xác định hắn chắc chắn phải chết, lúc này mới hạ lệnh quan viên thành Trấn Viễn nhảy vào từng nhà, cưỡng chế nộp của trộm cướp phi pháp.

Tức khắc, bên trong thành Trấn Viễn vang vọng tiếng khóc thét đến tận trời.

Huyết lệ nơi nơi.

Mặc kệ có tham gia cướp bóc hôm qua hay không, nhà nào cũng gặp nạn.

Tiền tài, vật đáng giá trong nhà bị cướp đi không đáng nói.

Chỉ cần có người có thái độ phản kháng, cả nhà bị trấn áp tàn bạo, nhẹ thì gãy xương đứt gân, nặng thì chết.

Trong nhà nếu có nữ quyến xinh đẹp, nha dịch thành Trấn Viễn cũng còn biết kìm chế, mà đám võ sĩ lang thang của Tây Vực hoàn toàn là cầm thú.

Dân chúng toàn thành.

Huyết lệ tận trời!

Vô số oan khuất, vô số thịnh nộ, ở trong cơ thể tích toàn bộ con dân thành Trấn Viễn góp từng tí một.

Nếu như không có người dẫn dắt đốt cổ lửa giận này, như vậy bọn họ cũng chỉ có thể rõ ràng chịu kìm nén đến chết.

Nhưng nếu có người đốt cổ lửa giận này, vậy trong nháy mắt có thể thiêu hủy toàn thành.

Tô Lâm cũng là xác định Thẩm Lãng hẳn phải chết không thể nghi ngờ mới dám làm như vậy.

Gia tộc họ Tô sắp công khai mưu phản, nhất định phải trấn áp toàn bộ những nhân tố không ổn định.

Lúc cần phải dùng thủ đoạn máu me nhất để cho tất cả mọi người phải kinh hoàng.

Dám cướp bóc cửa hàng thương nhân Tây Vực?

Phải chết!

Cùng lúc đó!

Bên ngoài phủ Thành chủ Trấn Viễn.

Một tiếng ra lệnh cất lên!

– Đánh!

– Giết sạch những bố trí sắp xếp bên trong phủ Thành chủ Thẩm Lãng.

– Chém tận giết tuyệt!

– Vù vù vù vù vù…

Mười mấy đài máy bắn đá điên cuồng bắn.

Toàn bộ cường nỏ, điên cuồng bắn.

– Rầm rầm ầm…

Mười mấy tảng đá, lao vun vút mạnh mẽ về phủ Thành chủ tường.

Cuối cùng, phủ Thành chủ không phải tường thành, không có vững chắc, cũng không có dầy như vậy.

Một khi bị đập trúng, nhẹ thì rạn nứt, nặng thì trực tiếp đập ra một lỗ thủng khổng lồ.

Trong khoảng thời gian ngắn!

Toàn bộ phủ Thành chủ đã bị đập đến thủng trăm ngàn lỗ.

Tường ngoài sụp đổ.

Phòng ở bên trong phủ Thành chủ, cũng có một nửa bị đập thành phế tích.

– Phóng!

– Phóng!

– Phóng!

Đám quan quân họ Tô lớn tiếng ra lệnh.

Hơn hai ngàn tên võ sĩ họ Tô bắn tên điên cuồng.

Từng lượt mưa tên vọt về phía phủ Thành chủ!

– Đổi tên lửa!

– Bắn!

– Bắn!

Sau một lát!

Bên trong toàn bộ phủ Thành chủ Trấn Viễn ánh lửa tận trời!

Cùng lúc đó!

Mỗi nhà trong thành Trấn Viễn cất tiếng khóc thấu tận trời xanh.

Toàn bộ thành thị, giống như chìm vào địa ngục.

Bên trong phủ Thành chủ, vạn phần nguy cấp.

– Vũ Liệt tướng quân, chúng ta sắp không chịu nổi.

– Không bằng ra giết đi, toàn bộ phủ Thành chủ sắp phải thiêu cháy, nếu cứ bị bao vây thế này, sẽ toàn quân huỷ diệt.

– Thập Tam tướng quân, Thẩm công tử nói lúc nào trở về?

Toàn thân Thẩm Thập Tam bốc khói, lớn tiếng nói:

– Nhanh, nhanh thôi, chủ nhân sẽ giết trở về thật nhanh, sau đó mang theo chúng ta càn quét toàn thành.

Nữ tướng Vũ Liệt hét lớn:

– Tất cả mọi người nghe lệnh, thủ vững phủ Thành chủ, dù cho chết trận đến người cuối cùng, cũng không thể rời khỏi!

– Vâng!

Bên ngoài, toàn bộ máy bắn đá vẫn điên cuồng phóng.

Võ sĩ họ Tô vẫn bắn tên điên cuồng tại chỗ.


Mặt đất run rẩy, ngọn lửa tận trời.

Thiên hộ họ Tô thản nhiên nói:

– Người ở bên trong chắc cũng chết hết rồi!

– Chắc cũng gần như vậy, dù cho còn sống, cũng không có còn lại bao nhiêu người. – Dù cho không bị đốt chết, chắc cũng sắp chết.

Tên quan Thiên hộ gia tộc họ Tô giơ tay lên.

Tức khắc, toàn bộ máy bắn đá ngừng công kích.

Toàn bộ cung thủ ngừng công kích.

– Tập kết quân đội, vọt vào, chém sạch sẽ đám quân của Thẩm Lãng sắp xếp!

– Chém tận giết tuyệt!

Hai nghìn tên võ sĩ họ Tô điên cuồng mà xung phong liều chết tiến vào bên trong phủ Thành chủ!

Bên trong phủ Chủ Bộ của Tô Lâm!

Trong mắt Kiếm vương Lý Thiên Thu cũng chỉ có một đối thủ, đó chính là Đầu đà Khổ Nan của Đại Kiếp Tự.

Nhưng đối phương luôn luôn cách ở bên ngoài, giống như một con rắn độc vậy, chăm chú nhìn, dường như muốn tìm kiếm tất cả cơ hội.

Nhưng mà…

Lý Thiên Thu không có cho ông ta bất cứ cơ hội nào.

Kiếm vương giết người quá nhanh!

Hơn một trăm tên cao thủ xung phong liều chết mà lên.

Cũng không có cho Lý Thiên Thu mang đến bao nhiêu phiền phức.

Một bên khác, hơn một trăm tên võ sĩ cũng không có cho Đại Ngốc mang đến bất cứ phiền phức gì.

Từ bắt đầu chiến đấu đến kết thúc, tối đa một khắc đồng hồ.

Mấy chục tên cao thủ Tây Vực, mấy chục tên võ sĩ Đại Kiếp Tự, bị Lý Thiên Thu giết sạch.

Hơn một trăm tên võ sĩ họ Tô, bị Đại Ngốc giết sạch.

Toàn bộ bên trong phủ Chủ bộ!

Xác chết la liệt trên đất, huyết khí tận trời.

Đầu đà Khổ Nan cách trăm mét, cùng Lý Thiên Thu giằng co từ đằng xa.

Lý Thiên Thu giết một trăm tên võ giả, thở ra một hơi thật dài.

Thanh kiếm đổi sang tay trái, tiếp đó lắc lắc tay phải.

– Đại hòa thượng, tới đây được chưa?

Đầu đà Khổ Nan đưa ánh mắt băng giá nhìn Thẩm Lãng.

– Kiếm vương Lý Thiên Thu quả nhiên lợi hại, nhưng mà ngươi giết hơn một trăm người, chân khí cũng tiêu hao rất lớn, bây giờ ngươi giết không được ta. – Đầu đà Khổ Nan nói:

– Đương nhiên, ta cũng giết không được ngươi.

Lý Thiên Thu nói:

– Không thử một chút, làm sao biết?

Đầu đà Khổ Nan nói:

– Chớ vội, chớ vội! Ta đây phải đi Đại Kiếp Tự đưa đến càng nhiều cao thủ hơn, càng nhiều tăng binh hơn!

– Lý Thiên Thu, Thẩm Lãng, các ngươi trêu chọc phải một kẻ địch rất mạnh đó!

– Từ nay về sau, các ngươi cùng Đại Kiếp Tự không chết không thôi.

Bóng dáng của Đầu đà Khổ Nan biến đi rất nhanh, trong nháy mắt liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Người của Đại Kiếp Tự quả nhiên gian xảo như quỷ.

Nhưng Kiếm vương Lý Thiên Thu cũng thở dài một hơi.

Cuối cùng, ông cũng không có dòng máu biến thái như Đại Ngốc và Cừu Yêu Nhi, chân khí của ông có hạn, mặc dù đã đặc biệt tiết kiệm, nhưng giết hơn một trăm tên võ giả, vẫn phải tiêu hao hết chân khí nội lực.

Nếu Đầu đà Khổ Nan này thực sự xông tới, thật sự có hơi phiền toái.

Mà lúc này, trang tuyệt sắc Hà Ninh Ninh ngơ ngác ngay tại chỗ, nhìn thi thể khắp nơi.

Mà lúc này Thẩm Lãng, đang cẩn thận tỉ mỉ khâu lại vết thương cho Tô Lâm.

Vừa rồi ở trên người gã đâm nhiều nhát như vậy, hơn nữa còn thiến, nếu không khâu cầm máu, chỉ sợ chảy máu đến chết.

Thẩm Lãng mỉm cười nói:

– Biểu ca, thật không ngờ ấy nhỉ, lông tóc tiểu đệ không hư hại, mà người của biểu ca lại bị giết sạch sành sanh.

– Biểu ca, nghe nói biểu ca phái mấy trăm nha dịch, mấy trăm võ sĩ Tây Vực xông vào thiên gia vạn hộ thành Trấn Viễn truy tìm tang vật? Vậy khẳng định là mọi nhà huyết lệ, toàn thành bi phẫn đi!

– Cám ơn biểu ca hỗ trợ, vốn dĩ có một ngọn lửa trời có thể cháy lan ra đồng cỏ, mà biểu ca còn xối thêm một cái gáo dầu nữa.

– Biểu ca đã giúp tiểu đệ khơi dậy ngọn lửa căm thù của dân chúng toàn thành, kế tiếp bọn họ sẽ là người của tiểu đệ.

– Tiểu đệ sẽ dẫn hơn một vạn con dân đầy hờn căm, càn quét toàn thành, càn quyét toàn bộ quận Bạch Dạ, một mình tiểu đệ có thể quậy cho lãnh địa họ Tô đến long trời lở đất, quỷ khóc sói gào!

Tiếp tục, Thẩm Lãng nói:

– Đại Ngốc, vác Tô Lâm lên lưng, chúng ta giết trở về phủ Thành chủ!

Đại Ngốc nhấc bổng Tô Lâm lên lưng.

Ba người Thẩm Lãng dùng tốc độ nhanh nhất, chạy ra khỏi phủ Chủ bộ.

Sau khi ra khỏi phủ Chủ bộ.

Thẩm Lãng hô to:

– Hỡi dân chúng già trẻ lớn bé thành Trấn Viễn, ta là Thành chủ Thẩm Lãng, Tô Lâm đã xong rồi, lũ người làm mưa làm cưỡi ở trên đầu các ngươi, đã hoàn toàn bị ta giết sạch.

– Ta biết các ngươi mới vừa tao ngộ kiếp nạn, kẻ ác vọt vào nhà của các ngươi đốt giết cướp giật.

– Chúng đã cướp những gì các ngươi dự trữ mấy thập niên, chúng giết cha mẹ và làm bẩn vợ con các ngươi.

– Thâm cừu đại hận như thế, phải làm gì?

– Nợ máu trả bằng máu!

– Đại Ngốc, nâng Tô Lâm lên cho ta!

Đại Ngốc chợt bẻ gãy cột cờ cao mười mét, sau đó cột chúa tể thành Trấn Viễn Tô Lâm vào trên cột cờ, giơ lên thật cao.

– Mọi người thấy à? Đây là Tô Lâm, đây là chúa tể Tô Lâm của thành Trấn Viễn.

– Hiện tại hắn đã hoàn toàn kết thúc, người của hắn bị ta giết sạch, hắn giống như một con chó chết rơi vào trong tay ta.

Thấy rồi!

Toàn bộ con dân thành Trấn Viễn đều thấy được.

Cái tên Tô Lâm từng cao cao tại thượng, vị chúa tể tối cao thành Trấn Viễn Tô Lâm, lúc này thật sự như là chó chết bị treo ở trên cột cờ.

Phía dưới của gã đã bị thiến.

Giữa cái mông còn cắm một con dao.

Thẩm Lãng hét lớn:

– Hỡi các con dân thành Trấn Viễn, tiền của các ngươi bị cướp đi hết, cha mẹ các ngươi bị đánh chết, vợ con của các ngươi bị làm bẩn.

– Cái huyết hải thâm cừu này, các ngươi có muốn báo hay không?

– Có muốn báo hay không?

Thẩm Lãng mỗi nói ra một câu, Đại Ngốc cũng lập lại một câu, thanh âm giống như sấm sét vậy.

– Báo! – Con trai của Vương Lão Thực tay trái đang ôm cha bị gãy xương, tay phải ôm người mẹ vết thương chồng chất.

– Báo thù, liều mạng với bọn chúng.

– Báo thù rửa hận!

– Báo thù rửa hận!

Chỉ một tia lửa.

Hôm nay thành Trấn Viễn, từng nhà gặp kiếp nạn, đè nén vô hạn thù hận cùng thịnh nộ.

Thẩm Lãng rống to:

– Các vị huynh đệ, vác tất cả vũ khí của các ngươi, dao phay cũng tốt, liêm đao cũng tốt, cái cuốc cũng được, hãy cùng theo ta đi giết, đi giết!

– Toàn bộ tham quan thành Trấn Viễn, phải giết sạch.

– Toàn bộ võ sĩ Tây Vực thành Trấn Viễn, phải giết sạch.

– Những tên nha dịch cầm thú, phải giết sạch.

– Tất cả chó săn của gia tộc họ Tô ở thành Trấn Viễn, phải giết sạch.

– Giết sạch thành Trấn Viễn, giết sạch quận Bạch Dạ!

Tiếp đó, Đại Ngốc giơ cao cột cờ mười mét, giơ cao Tô Lâm như chó chết, tiến lên về phía trước.

Ba người Thẩm Lãng, Lý Thiên Thu, Đại Ngốc lao điên cuồng ở trên con phố không người.

Từng người dân thành Trấn Viễn vọt ra, cùng ở phía sau hắn.

Một, hai, ba, mười, một trăm, một nghìn người…

Sau khi chạy ra khỏi hai dặm!

Phía sau Thẩm Lãng đông nghịt, hơn mấy ngàn vạn tên tráng đinh thành Trấn Viễn.

Ánh mắt bọn họ mang theo thù hận cùng thịnh nộ tận trời.

– Giết, giết, giết!

Thẩm Lãng mang theo hơn vạn người, như là thủy triều đen tràn về quân đội họ Tô bên ngoài phủ Thành chủ.

Giết ra một cái càn khôn tươi sáng, giết cho một cái long trời lở đất, giết cho một cái kinh thiên động địa.

Chú thích của Bánh: Chương thứ nhất hơn tám ngàn chữ đưa lên, ta đi hít thở không khí tươi mới một chút, trở về tiếp tục liều mạng! Vé tháng thực sự vô cùng nguy cấp, lạy xin các huynh đệ xuất thủ tương trợ, nhất định thoải mái đến cùng!

Chú thích của Mèo Thầy Mo: Chương này hơn 7k chữ T_T dịch muốn ói máu


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.