Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

Chương 88: Người đến từ viện bảo tàng


Đọc truyện Sử Thượng Đệ Nhất Yêu – Chương 88: Người đến từ viện bảo tàng

oOo

Nhờ có Trần Mặc khẩn cấp cứu viện, Ngu mỹ nhân cuối cùng tránh khỏi sự kiện bị tập kích lần này, nhưng chân trái cũng bị một vết thương nhẹ.

Nhưng dù chỉ là vết thương nho nhỏ cũng làm ra hệ lụy là khiến nàng đi lại khá khó khăn, vài cảnh quay đã an bài trước đành phải hoãn lại, khiến cho Thương Trụ đang tất bật đến sứt đầu mẻ trán càng khổ sở.

Mà tin rằng thấy một màn này, những kẻ chủ mưu đằng sau nhất định sẽ cười không thể ngậm miệng…

– Tôi dám cá nhất định lại là gã Chu Vũ kia!
Ngồi dưới một cái ô lớn che nắng trong khu vực trường quay, Diệp Dung vừa uống nước trái cây vừa thở phì phì cả giận nói.

Mấy ngày qua, nàng thường xuyên theo Trần Mặc tới đây tham quan kiêm hỗ trợ, thuận tiện cũng quen thuộc với Thương Trụ có tính cách ôn hòa.

Không cần phải nói, tuân theo nguyên tắc “bằng hữu của Mặc Mặc cũng là bằng hữu của tôi”, Diệp Dung tự nhiên lập tức gia nhập trận doanh chính nghĩa, thống hận lây với gã Chu Vũ chưa từng gặp mặt.

Chẳng qua, coi như hận đến nghiến răng nghiến lợi, tất cả mọi người bao gồm cả Diệp Dung cũng không có cách nào với cái kẻ âm hiểm khốn nạn kia.

Chu Vũ năm nay hơn 50, đã có thâm niên lăn lộn trong ngành điện ảnh truyền hình hơn 20 năm, trong giới điện ảnh phương Nam xem như là một nhân vật có tiếng nói.

Mà theo vô số tin đồn, người này am hiểu nhất là lấy nữ minh tinh thuộc hạ ra làm tiền giao dịch, xây dựng quan hệ với cả hắc bạch lưỡng đạo.

– Tôi nghe nói hắn vừa đi qua Nam thành!
Vỗ nhẹ lên chiếc chân trái đang băng bó, Ngu mỹ nhân đảo mắt cười hì hì nói:
– Mọi người biết không? Tôn Đức giờ vẫn đang trong cục công an, hơn nữa thái độ của cảnh sát rất cứng rắn… Tôi nghĩ sẽ có vài người đứng ngồi không yên rồi!

Cho dù là thương lượng chính sự, bộ dáng của Ngu mỹ nhân vẫn luôn là xinh đẹp quyến rũ, làm cho người khác nhìn không thấu nàng suy nghĩ cái gì.

Nhưng có một chuyện rất thú vị là khi nàng nói chuyện, ánh mắt đều không biết vô tình hay hữu ý hướng về Trần Mặc, giọng điệu cũng nũng nịu ngọt ngào như đang cùng tình nhân trò chuyện.

Vì thế vài giây sau, lon nước trái cây trong tay Diệp Dung đã bị vặn vẹo đến biến dạng. Còn may là lúc này Thương Trụ đã cho mọi người nghỉ tay, nếu không lại hấp dẫn vô số “tò mò-er” bu lại xem kịch…

– Không được! Mấy diễn viên đặc kỹ này thật sự không được!

Bất đắc dĩ lắc đầu, Thương Trụ xem lại cảnh quay ban nãy, chỉ biết vô lực thở dài:
– Bọn họ không đủ chuyên nghiệp, sợ là diễn như thế này so với phim chưởng hồi năm 90 còn giả hơn!

Đây là lời nói thật, cho dù Ngu Băng Băng vận dụng quan hệ riêng của mình, nhưng thời gian vội vàng, mấy người tới cũng chỉ là hạng ba, có thể trông đợi họ diễn được cái gì tốt.

Như cảnh ‘đả đấu trên Đoạn Thiên kiều’ vừa rồi, hai gã diễn viên đặc kỹ động tác nhìn đều như ốm dậy, một chút cũng không có vẻ là sinh tử chiến, gắng gượng lắm xem như là múa quyền đi.

– Đừng lo, không thì để chị tiếp tục mời người tới giúp?
Ngu Băng Băng giữ nguyên bộ dạng tươi vui quyến rũ, vỗ nhẹ lên tay Thương Trụ an ủi.

Thương Trụ bất đắc dĩ thở dài, nhíu mày nói:
– Vậy thì làm phiền Ngu tỷ, đã biết Chu Vũ sẽ không để cho chúng ta dễ dàng mà… Bỏ đi, kỳ thật em lo lắng an toàn của chị còn hơn chuyện diễn viên đặc kỹ!

– Chân của chị không có sao, hơn mười ngày nữa sẽ đi lại bình thường!
Ngu Băng Băng như không có chuyện gì cười nhẹ, nhưng tức thì khẽ nhíu mày nói:
– Có điều những bảo tiêu cũ đều bị chị đuổi việc… Nói thật, sáng hôm đó chị tới tiệm cơm Cát Tường cũng chỉ có bọn hắn biết.

Mặc dù không có chứng cớ, nhưng Ngu mỹ nhân nghi ngờ lại không hề sai, nếu không tin tức lộ ra từ chỗ nào khác được.

Thương Trụ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, rồi lại buồn rầu nói:
– Đuổi bọn họ thì dễ, nhưng Ngu tỷ cũng không thể không có người bảo vệ… Nếu không, sau này để em đi theo chị đi?

– Cậu không cần chỉ huy phim trường sao?
Mỉm cười lắc đầu, Ngu Băng Băng lại đột nhiên nhìn sang Trần Mặc, hơi chần chờ nhẹ giọng nói:
– Kỳ thật tôi có ý này, nếu a Mặc không ngại thì bảo vệ tôi vài ngày được không?

– Hả?
Trần Mặc đang uống nước thiếu chút nữa bị sặc.

Chính là không đợi hắn nghĩ kỹ trả lời thế nào, Thương Trụ đã hơi hơi ngạc nhiên nói:
– Ngu tỷ, chị muốn mời a Mặc làm bảo tiêu sao? Chuyện này cũng không phải không được, a Mặc thân thủ thoạt không tệ, lại hiểu được Ngũ Lôi Chính Pháp, chỉ là…


– Không được!
Lời còn chưa dứt, Diệp Dung liền như đinh đóng cột cự tuyệt.

Đại khái cảm giác mình quá mức nóng lòng, nàng lại mặt cười ửng đỏ giải thích nói:
– Việc trong tiệm cơm rất nhiều, Mặc Mặc vừa phải nấu ăn vừa phải rửa chén lau bàn quét rác, không có thời gian đi làm bảo tiêu.

– Thế sao?
Mọi người nhìn nhìn Trần Mặc đang ngơ ngẩn, thầm nghĩ dạng nằm ăn chờ chết này mà bận thì thế giới đã không còn người nhàn rỗi.

Đại khái cũng nhìn ra ý thoái thác của Diệp Dung, Ngu Băng Băng đột nhiên kéo Diệp Dung đi đến một góc vắng, rồi nói khẽ bên tai nàng vài câu.

– Thật sự? Cô chịu thanh toán hết tiền nhà cho a Mặc?
Vài giây sau, Diệp Dung đột nhiên vẻ mặt đầy kinh ngạc hô lớn.

– Đương nhiên!
Ngu mỹ nhân mỉm cười vươn tay khẽ bắt lấy tay Diệp Dung.

Vài giây sau, Diệp Dung biến chuyển sang vẻ mặt đầy hớn hở nói:
– Không thành vấn đề! Tôi sẽ lập tức đi thay Mặc Mặc thu dọn đồ đạc!

“Xoẻng!”
Ít nhất mười người rớt kính vỡ tan trên đất, Trần Mặc nhìn thấy Diệp Dung vội vàng rời đi, thầm nghĩ lão nhân gia ngài chẳng lẽ là đệ tử của danh gia Xuyên kịch sao, biến sắc mặt cũng quá nhanh rồi.

Nghĩ là thế, nhưng hắn lại cảm thấy có chút quái lạ. Nhìn bộ dáng hẳn là Ngu mỹ nhân đã đưa ra điều kiện hậu đãi, thế nhưng nếu thu lao cao ngất thì nàng có thể mướn vô số bảo tiêu đáng tin cậy, cần gì phải mời hắn đi làm?

– Chẳng lẽ, thật sự coi trọng ca?
Tự kỷ xoa xoa cằm, Trần Mặc chậm rãi ngẩng đầu nhìn lại, vừa khéo nhìn trúng ánh mắt của Ngu mỹ nhân.

Giống như cảnh kinh điển trong phim, Ngu mỹ nhân ngượng ngùng đỏ ửng mặt rồi vội vàng cúi đầu xuống.

– Yêu nghiệt a yêu nghiệt!

Chỉ có thể cảm khái một câu đã nói n lần, Trần Mặc chợt rùng mình, tựa hồ nghĩ tới lý do nào đó.

Chính là ngay sau đó, Nặc Nặc vẫn nấp trong túi đã lên tiếng:
– Lão đại, cô ta không có yêu khí, 100% là nhân loại!

Giải thích hợp lý bị lật đổ, Trần Mặc thật sự ngạc nhiên hết chỗ nói rồi.

Nếu như nói đối phương cũng là yêu quái như Kim Quái hồi xưa, lại vừa khéo biết trên người mình có ngọc vỡ, như vậy nàng tận lực tiếp cận thì có lý do, nhưng hiện giờ…

– Việc này tôi cảm thấy mình không làm được!
Nghiêm túc nghĩ nghĩ, Trần Mặc cuối cùng chọn lựa lắc đầu cự tuyệt, trực giác nói cho hắn biết chuyện này không có đơn giản như vậy, cho nên tốt nhất đừng mạo hiểm.

Ngu mỹ nhân hơi ngẩn ra, nhưng lập tức khôi phục vẻ tươi cười sáng lạn, chỉ có Thương Trụ là nhịn không được khuyên:
– A Mặc, cậu đừng từ chối, thù lao làm bảo tiêu…

– Tiền chỉ cần đủ dùng là được rồi!
Trần Mặc mỉm cười khoát tay, sợ Thương Trụ còn muốn nói thêm cái gì, vội vàng nói sang chuyện khác:
– Đúng rồi, vấn đề diễn viên đặc kỹ thì tớ có mấy bằng hữu có thể giúp được cậu đấy.

– Thật sao?
Thương Trụ ngẩn ra, lập tức quên luôn chuyện bảo tiêu.

Trần Mặc gật gật đầu, nói tiếp:
– Nhưng mà tớ phải nói trước, bọn hắn võ công rất tốt, nhưng mà chưa từng học qua diễn xuất, hơn nữa chỉ có thể làm việc vào buổi tối… À còn một chuyện nữa, bọn hắn có thể hơi hơi…

Ngón tay chỉ vào đầu rồi xoay xoay mấy cái, Trần Mặc thực bất đắc dĩ nhún nhún vai, nhìn thấy sắc mặt Thương Trụ dần dần từ hưng phấn chuyển sang do dự.

Mà mấy nhân viên công tác đã nhịn không được nói thầm: có lầm không? Vị bằng hữu này của Thương đạo diễn cũng thật là, biết mấy tiên kia đầu óc có bệnh còn tiến cử, chẳng lẽ xem nơi này là chỗ nuôi người vô tích sự?

– Thế được rồi!
Thương Trụ hiển nhiên cũng có chút do dự, thế nhưng trước mặt mọi người hắn cũng không muốn làm Trần Mặc mất mặt, vẫn miễn cưỡng gật đầu.

Trần Mặc khẽ thở phào một cái, lập tức móc di động gọi cho Diệp Dung:
– Dung tỷ, cô còn đang thu dọn đồ đạc sao? Bỏ đó quay lại đây đã… Đừng hỏi nhiều như vậy, tóm lại là cần cô qua viện bảo tàng đón đám Dương Vũ lại đây! (Dương Vũ – tên thằng thủ lĩnh đám tượng binh mã)

– Viện bảo tàng?
Thương Trụ cùng tiểu Ngô đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ tại sao lại đón người trong viện bảo tàng.


– À, bọn họ ở gần đó ấy mà.
Trần Mặc cười cười giải thích:
– Đúng rồi, nơi này có ai biết tiếng Anh không? Mấy người bạn kia của tớ là người Mỹ gốc Hoa, chỉ biết nói tiếng Anh.

– Không phải chứ! Còn người Mỹ gốc Hoa?
Mấy chục nhân viên công tác nhịn không được mắt trợn trắng, đột nhiên cảm thấy bát quái chi hỏa* hừng hừng thiêu đốt, thực chờ mong được nhìn thấy những nhân vật kỳ quái kia. (*Bát quái chi hỏa: nôm na là tò mò, để nguyên gốc vì không tìm ra từ thay thế cho hay)

Mà bọn hắn cũng không cần đợi quá lâu, gần 20 phút sau, chiếc xe tải cỡ nhỏ có thùng phía sau bình thường dùng để chở các loại rau củ quả của tiệm cơm Cát Tường đã chạy như bay tới.

Chính là ngay sau đó, khi Diệp Dung bước xuống kéo cửa sau ra, đám đông đang chăm chú hóng hớt nhìn nhất thời hóa đá tập thể, chỉ cảm thấy thế giới này thật sự là không chuyện gì không thể xảy ra…

– Bà mẹ nó! Còn tự mang đạo cụ nữa!
Trong không khí yên tĩnh đến quỷ dị, tiểu Ngô nhịn không được văng tục một câu.

Cũng không thể trách vị trợ lý nhã nhặn này đánh mất phong độ, bởi vì một màn trước mắt thực sự quá sức kỳ quái…

Sáu gã nam tử cao lớn nối đuôi nhau từ trong xe bước ra, tất cả đều có cùng một vẻ mặt cương nghị uy nghiêm, ngay cả tư thế đi cùng nhấc tay cũng hoàn toàn đồng nhất.

Nhưng khiến người trố mắt nhìn cũng không phải chuyện này, mà là loại quần áo bọn hắn cùng mặc: y phục binh sĩ đời Tần, thậm trí ở trên vẫn còn lờ mờ vết máu khô…

– A Mặc, có lầm không vậy?
Thương Trụ nhịn không được ngẩng đầu nhìn kịch bản, thầm nghĩ chúng ta nơi này là “chuyện tình Thần Ma đại chiến cổ kim” chứ có phải là “chuyện tình Đại Tần chiến cổ kim” đâu?

Trần Mặc cũng không biết nói cái gì, trợn tròn mắt, hắn thật sự không nghĩ tới Diệp Dung lại cứ thế mang đám Dương Vũ nguyên đai nguyên kiện tới, tốt xấu gì cũng phải thay y phục cho người ta chứ!

Chính là có thể nói cái gì bây giờ? Chuyện đã như vậy, Trần Mặc cũng chỉ có thể kiên trì nói:
– Là thế này, bọn họ đã nhiều năm đều sống ở nước ngoài, nhưng vẫn vô cùng yêu văn hóa truyền thống của Trung Quốc, cho nên giờ đây về nước rất thích diện đủ loại cổ trang… Nhưng có sao đâu, chỉ cần vượt qua thử thách công phu là được rồi, quần áo thì lúc cần đổi là được!

– Điều này cũng đúng!
Thương Trụ bất đắc dĩ gật gật đầu, thầm nghĩ tốt xấu gì cũng phải cấp mặt mũi cho Trần Mặc.

Trong lúc hai người nói chuyện, tiểu Ngô cũng đã ỷ vào thành tích IELTS 6.5 mà bước tới giao lưu. Cũng không biết hắn khoa tay múa chân nói những thứ gì là có thể làm cho đám Dương Vũ cùng gật đầu.

Nhìn thấy toàn trường trợn mắt há hốc mồm, Thương Trụ rốt cục dùng sức vỗ tay thật lớn, lớn tiếng nói:
– Tốt lắm, chúng ta tiếp tục quay lần nữa nào. Cảnh thứ 36: Thiên kiều bác đấu!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.