Đọc truyện Sử Thượng Đệ Nhất Yêu – Chương 77: Ai uy hiếp ai
Hôm nay tâm trạng Thomas rất tốt, tốt đến độ hắn muốn há miệng mà hát vang, nếu như chuyện đó không đánh thức cư dân gần đó.
Nửa giờ sau, hắn dễ dàng đột nhập vào viện bảo tàng, dưới sự trợ giúp của mấy chuyên gia điện tử phá hết mấy món báo động, sau đó lại đánh ngất xỉu Lý quán trưởng…
Chuẩn xác mà nói, với người như Lý quán trưởng, một khi đã say rượu thì dù có nhìn thấy một đám người nhảy múa trước mặt, cũng sẽ không có bất kỳ phản ứng nào.
– Khởi công!
Nhìn đại sảnh trống trơn, Thomas thỏa mãn phất phất tay, đem một chồng ảnh chụp phát cho thuộc hạ:
– Chúng ta bắt đầu từ cái sảnh này, lấy tất cả những đồ có trong hình! Ngoài ra, nếu phát hiện bất kỳ mảnh ngọc vỡ nào, nhất định phải nói cho ta biết!
– Rõ!
Một đám áo đen lực lưỡng liên tục gật đầu rồi chen chúc nhau tiến vào trong.
Thomas đi trước dẫn đường, suất lĩnh thuộc hạ tiến theo một tấm bảo đồ cũ, cẩn thận bước về phía trước.
Mấy phút sau, một gã áo đen đột nhiên nhấn trên vách tường một cái, nhẹ nhàng mở ra cơ quan mật.
Trong tiếng vang trầm thấp, vách tường chậm rãi mở ra, để lộ một cái hốc tối có đặt bên trong một chiếc bình hoa làm bằng sứ nước men xanh.
– Đây rồi, đây chính là món đầu tiên chúng ta phải tìm!
Nhìn thấy chiếc bình sứ men xanh phong cách cổ xưa, Thomas lập tức hưng phấn nhào đến giằng lấy ôm vào trong lòng, tựa như là gặp được trân bảo.
Vài gã thẩm định đồ cổ do hắn mang tới đưa mắt nhìn nhau, nhịn không được hỏi:
– Ông chủ, ngài xác định chúng ta tìm thứ này sao? Xin thứ cho tôi nói thẳng, thứ này chẳng qua là vật phỏng chế, sản xuất không vượt quá hai trăm năm.
– Đương nhiên, đây chính là ông chủ lớn đích thân yêu cầu!
Nói thì nói thế, nhưng khi Thomas nhìn lại chiếc bình cũng không tránh khỏi hoài nghi.
Hắn đương nhiên biết mục đích khi ông chủ lớn thu thập đồ cổ, nhưng mà cái đồ giả này liệu có linh lực cổ xưa gì đó để mà hấp thu nhỉ… Đúng như mấy gã chuyên gia đồ cổ kia nói, tuổi của thứ này không thể vượt quá hai trăm năm.
Nhưng dù sao thì đây cũng là mệnh lệnh của ông chủ lớn, cho nên Thomas cũng chỉ có thể kính cẩn làm theo.
Ra hiệu cho đàn em cất kỹ thứ này, trước đó hắn vẫn tranh thủ nhìn nhìn qua miệng bình vào bên trong, thậm chí còn hơi gõ nhẹ vài cái.
Không có gì đặc biệt, nhìn thế nào cũng là một bình hoa giả cổ thông thường… Nhưng nói đi thì nói lại, tại sao một thứ bình thường thế này lại bị giấu vào một hốc bí mật mà ngay cả lão quán trưởng ma men kia cũng không biết?
– Mặc kệ nó, ông chủ có lý của ông chủ!
Không nghĩ ra thì khỏi, đưa chiếc bình cho thuộc hạ cất giữ, Thomas lại dọc theo lối đi đi tới trước, xuyên qua mấy khu triển lãm.
Nhưng chỉ một lát sau, hắn dần dần đi chậm lại, rồi như có suy nghĩ gì mà dừng bước:
– Đợi một chút, mọi người có thấy gì lạ không? Sao ta có cảm giác nơi này thiếu rất nhiều thứ?
– Có sao?
Một đám áo đen lực lưỡng đưa mắt nhìn nhau rồi quay đầu quan sát bốn xung quanh.
Chứng thật là như vậy, có vài tên từng đến nơi này điều tra tức thì phát giác viện bảo tàng đêm nay quả thực là gần như trống trơn, hoàn toàn không giống khi bọn chúng tới những lần trước.
– Lạy Chúa!
Thomas hơi nhíu mày, khẽ than thở:
– Chẳng lẽ lại giống như cái phim Đêm Trong Viện Bảo Tàng, mấy thứ kia…
– Ông chủ, cẩn thận!
Đột nhiên vang lên tiếng kinh hô, cắt lời Thomas.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của hắn, một thanh trường mâu đang rít gió mà đến. Căn bản không kịp tự hỏi người đánh lén là ai, Thomas chỉ có thể trong lúc nguy cấp theo bản năng mà nghiêng người.
“Vèo!”
Chỉ nghe một tiếng vang sắc bén, lưỡi mâu sáng lạnh bay sát cắt một đường qua mặt hắn rồi cắm lên vách tường khiến thân mâu rung bần bật.
Mấy gã đàn em giờ mới kịp phản ứng, lập tức giơ súng chỉ hướng trường mâu bay đến, thế nhưng chỉ thấy có bóng đen lấp loáng rồi biến mất, tốc độ nhanh tới mức làm tất cả hoài nghi đó chỉ là ảo giác.
– Chuyện gì thế này?
Xoa xoa máu tươi trên mặt, Thomas tất nhiên cảm thấy đau đớn, nhưng nhiều hơn là kinh hãi.
Lời còn chưa dứt, từ trên không đột nhiên truyền tới tiếng quát, năm sáu thân ảnh từ chiếc đèn treo trên trần nhà ầm ầm nhảy xuống, không đợi đứng vững đã vung trường kiếm chém ra.
Kiếm quang phá không mà qua, mấy gã vệ sĩ áo đen nhất thời kêu thảm ngã xuống, ngực phun từng vòi máu tươi.
Thomas ngẩn ra, hoảng sợ lui về phía sau vài bước, đồng thời quát hoảng:
– Bắn! Bắn mau…
Trong lúc tiếng hô còn vang mãi trong đại sảnh chưa dứt, hắn lại đột nhiên như hóa đá tại chỗ, giống như nhìn thấy chuyện gì đó khó có thể tin.
Mà thực sự thì chuyện trước mắt quả thật khó để tin nổi: đứng giữa vòng thi thể của năm sáu gã vệ sĩ là mấy cái tượng binh mã đang quơ trường kiếm, mắt trợn trừng ngạo nghễ đứng thẳng.
Mà một bức tượng tựa hồ như là thủ lĩnh đã thừa cơ rút trường mâu trên vách tường, lạnh lùng tiến lên một bước hỏi:
– Who are you?
– Ặc…
Nếu như nói tượng binh mã biết công kích làm Thomas muốn ngất rồi, thì giờ nghe chúng nó nói tiếng Anh khiến hắn muốn phát điên.
Có điều hiện tại còn chưa phải lúc tự làm chập dây thần kinh, hắn lập tức rút súng lục, quát lớn:
– Bắn! Không cần sợ, bọn chúng cũng chỉ giống như cái phim kia thôi… (Ý là phim Đêm trong viện bảo tàng)
“Đoàng!”
Một viên đạn vừa mới được bắn ra, thì một hình ảnh khiến kẻ khác khiếp sợ tức thì hiện diện.
Trong ánh mắt mở to hết cỡ của mấy chục gã vệ sĩ đồ đen, tượng binh mã, mô hình người vượn, tượng sáp, tượng điêu khắc, thậm chí cả mấy loại đồ cổ thông thường dùng để triển lãm lại giống như là thủy triều quét ngang qua đại sảnh.
Bạn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng này không? Một bộ xương voi ma mút nặng tới gần một tấn cứ thế vung cái mũi dài như là roi quất tới!
Vài gã vệ sĩ thậm chí còn trong lúc ngây người đã trực tiếp bị đánh bay lên không rồi đáp thật mạnh lên vách tường.
– Bắn bắn bắn bắn…
Đến lúc này, nói cái gì đều là vô nghĩa!
Giờ phút này kẻ nào có súng đều xả đạn như chưa từng được xả, bắn bừa mọi ngõ ngách khắp đại sảnh, bộ xương voi ma mút kia trực tiếp bị cắt đứt xương đùi, gào rú đổ ập xuống đè lên một đám tượng sáp.
Đám tượng binh mã không vì thế mà khiếp sợ, mạnh mẽ lao lên, mỗi lần thấy ánh kiếm lóe lên là lại có vài tên vệ sĩ gục xuống.
Thế nhưng không chờ chúng rút trường kiếm ra khỏi ngực địch nhân thì viên đạn đã gào thét mà đến xuyên qua lồng ngực của bọn chúng, rồi sau đó là hàng loạt phát đạn bồi…
Mấy phút sau, Thomas rốt cục thở hổn hển buông súng, được mấy tên thuộc hạ dìu mà từ từ đứng dậy.
Nhìn đống hỗn độn từ vật triển lãm trên mặt đất, lại nhìn bên mình chỉ còn sót lại hơn mười người, hắn đột nhiên không biết là nên cười hay nên khóc.
Thế này mà là thắng sao? Những thuộc hạ từng theo mình trải qua vô số lần nguy hiểm lại có thể chẳng biết tại sao là bị đám đồ cổ kia xử lý hơn phân nửa.
Đây là còn may được ông chủ lớn nhắc nhở, nếu không hẳn là mình sẽ không hề có chuẩn bị mà xông vào, cuối cùng bị một cái tượng binh mã kia một kiếm bổ đôi!
– Con mẹ nó!
Nhìn vết thương trên đùi mình, Thomas lảo đảo bước về phía trước vài bước, thuận thế hung tợn đạp mấy cái lên bộ xương voi ma mút.
– Không có thời gian lãng phí, đám dân ngoài kia chắn chắn đã nghe được tiếng động, có lẽ báo cảnh sát rồi cũng nên! Cho các ngươi ba phút, phải tìm hết được thứ trong ảnh, sau đó tập trung lại nơi này…
“Rầm!”
Lời còn chưa dứt, vách tường phía Đông đã đổ sập, một chiếc xe cứu hỏa từ lỗ thủng hung mãnh chạy vào, trực tiếp đụng bay mấy gã vệ sĩ xui xẻo.
Khói bụi mù trời, thế nhưng không giảm được tốc độ của chiếc xe cứu hỏa. Dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, nó tiếp tục húc sập nốt vách tường phía Tây rồi mới miễn cưỡng dừng bánh.
Chỉ nghe một tiếng rầm thật lớn, cửa xe móp méo trực tiếp bị đá văng ra, tiếp đến mấy thân ảnh cả người bụi đất từ bên trong chui ra.
Người chui ra đầu tiên, qua giọng nói có thể xác định là nam, oán hận lớn giọng:
– Ối trời ơi! Mộc Vân, cô còn nói là tính tốt phương hướng, cửa chính của cô là bức tường này hả… Ủa?
Vài giây sau, nhìn thấy nòng súng đã “đậu” trên cổ họng mình, Trần Mặc lập tức biết điều lựa chọn giơ hai tay lên.
Đương nhiên, lại như một thói quen, hai tay tuy rằng đã giơ lên, nhưng miệng hắn thì tuyệt đối không thể ngậm lại:
– Hây hây, hình như chúng tôi nhầm chỗ! Các vị cứ tiếp tục, chúng tôi là muốn đến cung văn hóa cơ, không biết các vị có thể chỉ giúp không…
– Câm mồm!
Nghe một đống lằng nhằng muốn lùng bùng lỗ tai, Thomas trực tiếp lấy báng súng đập mạnh lên trán Trần Mặc:
– Thằng bảo vệ ngu xuẩn, tao không biết vì sao tự dưng mày trở về, nhưng thế cũng tốt. Tao không ngại giúp mày một việc đâu. Mày có muốn ngày mai không cần phải giải thích chuyện mất mát trong viện bảo tàng không?
Nói xong, Thomas nhếch khóe miệng, ngón tay cong lại muốn bóp cò súng.
Chính là ngay sau đó, ánh mắt của Thomas bị lái sang một nơi khác rồi như đóng đinh lại trên khuôn mặt vô cảm của cô gái trẻ vừa bước khỏi xe…
Trí nhớ của hắn rất tốt, cho nên hẳn là sẽ không nhầm, cô gái kia chính là nữ cảnh sát có trực giác vượt quá tưởng tượng.
Tại giờ phút này, mặc dù không có mặc bộ đồ cảnh sát, nhưng nữ cảnh sát này làm cho người ta cảm giác càng thêm nguy hiểm, giống như nàng tùy thời đều sẽ ra tay công kích.
– Ảo giác! Đây chỉ là ảo giác thôi!
Không kìm nổi lùi về sau từng bước, nhưng khi nhìn lại khẩu súng lạnh như băng trong tay, Thomas lập tức khôi phục dũng khí.
Giật lấy một khẩu súng tự động từ tay thuộc hạ, hắn nhìn thẳng vào khuôn mặt vô cảm phía đối diện, cười gằn:
– Tốt lắm! Hóa ra vẫn còn thừa con mồi, vậy thì mời chúng mày…
– Thử một chút?
Quay mặt về họng súng sắp khạc đạn, Mộc Vân không hề sợ hãi bình tĩnh trả lời.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của Thomas, nàng bình thản chỉ khẩu súng:
– Có thể thử, nhưng ta cam đoan người chết trước chính là ngươi, ngươi cảm thấy sao?
Cái này xem như là uy hiếp sao? Thomas cảm thấy buồn cười, nhưng khi nhìn vào đôi mắt vô hồn của đối phương, hắn đột nhiên không tự chủ được khẽ rùng mình.
Trong không khí yên tĩnh đến quỷ dị, một gã vệ sĩ thật cẩn thận tới gần Thomas, thấp giọng nhắc nhở:
– Ông chủ, chúng ta không có thời gian đâu, ngài xem…
– Câm mồm!
Hung tợn quay báng súng đập mạnh một cái lên ót thuộc hạ, sau đó lập tức chỉ thẳng lên trán Mộc Vân, Thomas quát:
– Con mẹ nó! Đừng tưởng rằng nói mấy câu có thể dọa tao, giờ đến địa ngục mà báo…
Hơi hơi cong ngón tay đặt trên cò súng, giờ phút này khẩn trương tới cực điểm, viên đạn lạnh như băng lúc nào cũng có thể gào thét bắn ra.
– Thật xin lỗi, tôi không muốn quấy rầy các ông!
Trần Mặc như cũ bị mấy khẩu súng nhắm thẳng đầu đột nhiên thở dài:
– Nhưng mà nếu các ông nhìn sang bên kia, có lẽ sẽ gặp một cái kinh hỉ lớn đó!
– Cái gì?
Dù đang lúc căng thẳng, thế nhưng Thomas vẫn không nhịn được quay đầu nhìn về vách tường bị xe cứu hỏa tông sập lúc nãy.
Cơ hồ đồng thời, hàng loạt tiếng còi xe cảnh sát chói tai vang vọng tới, mấy chục chiếc xe cảnh sát gào thét chạy như bay mà đến, rồi tiếp đó là hàng loạt tiếng phanh két nổi da gà phía trước triển lãm.
– Không được nhúc nhích! Bỏ vũ khí xuống! Các người bị bao vây!
Một tiếng quát lớn vang lên, mấy chục cảnh sát chen chúc nhảy ra khỏi xe, hàng loạt họng súng đồng thời nhắm ngay mục tiêu.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Trần Mặc nhìn nhìn Thomas đang “đứng hình”, bộ dạng xấu hổ mở hai tay nói:
– Ngại quá! Sự tình là thế này, vì chúng tôi không có bằng lái…