Đọc truyện Sử Thượng Đệ Nhất Yêu – Chương 70: Vấn đáp lịch sử
Chịu đựng xúc động muốn hộc máu, Trần Mặc lấy tốc độ trước nay chưa từng có kéo Mộc Vân cùng Huân Nhi, nhanh chóng chạy trốn khỏi mấy trăm ánh mắt bi phẫn đang nhìn chăm chú.
Phía sau hắn, một đám du khách đang bị lửa tò mò hừng hực thiêu đốt chăm chú nhìn. Sau một hồi yên tĩnh, cũng không biết ai là người mở miệng trước tiên, mọi người đồng loạt thốt ra:
– Cầm thú …
– Cầm thú cái đầu a!
Nghe loại chỉ trích tràn ngập phẫn nộ cùng hâm mộ, Trần Mặc chỉ có thể bi phẫn dời trận địa.
Nhìn Mộc Vân bên cạnh đang ôm Huân Nhi, hắn bất đắc dĩ chắp tay nói:
– Lão đại, ngài về sau lúc nói chuyện, làm ơn ý tứ một chút … Ách, đó là Dung tỷ cùng Quan Tam phải không?
Chưa hết đợt sóng này lại đến đợt sóng khác, đợi Trần Mặc nhìn thấy hai bóng người quen thuộc đang tham gia trò vấn đáp trí lực trước mắt thì đột nhiên lại có loại ý nghĩ muốn cười to.
– Trần ca, có muốn đi xem náo nhiệt không?
Trư Đầu Tam hồng hộc chạy tới, thoát khỏi sự truy đuổi của một đám nữ hài tử mê những thứ dễ thương, thuận thế nhảy vào lòng hắn:
– Bất ngờ không, Dung tỷ cùng Quan Tam đang tham gia vấn đáp lịch sử!
– Thật không? Vậy nhất định phải xem!
Nghĩ đến kẻ dốt lịch sử tham gia vấn đáp lịch sử, tâm tình của Trần Mặc nhất thời tốt lên, thầm nghĩ người khác không may mắn chính là hạnh phúc của ca.
Kết quả lại đúng như mong muốn của hắn, Diệp Dung giờ phút này đang dốc sức thi triển khả năng biên lại lịch sử, khiến một đám người đứng xem há mồm hộc máu.
Người dẫn chương trình kia sắc mặt tái nhợt giống như muốn ngất đi, đời này hắn chưa từng nghe qua loại câu trả lời này — cái gì chứ, thì ra Tần Thủy Hoàng tên gọi là Dương Vũ?
– Ta ngất! Đó là tên cái tượng binh mã kia chứ?
Im lặng lắc đầu, Trần Mặc đã đoán được, chắc là Dung tỷ nhầm lẫn tượng binh mã trong viện bảo tàng cùng với Tần Thủy Hoàng rồi.
Nhưng người dẫn chương trình kia hiển nhiên không biết, hắn run hồi lâu cũng không biết đánh giá như thế nào, dứt khoát nói sang chuyện khác:
– Vâng, chúng ta chơi phối hợp hỏi đáp được không, bạn có thể mời đồng đội tham gia.
Cái gì gọi là phối hợp hỏi đáp, chính là một bên đưa lưng về phía màn hình, rồi thông qua gợi ý của đồng đội để đoán, hiện giờ trò chơi này trong tiết mục giải trí rất nhiều.
Tuy chỉ cần đơn giản phối hợp như vậy, nhưng tới tay Diệp Dung cường đại, lại biến đơn giản thành phức tạp — nói thí dụ như, câu hỏi thứ nhất là “Dương gia tướng”, nhưng Diệp Dung lại dẫn dắt Quan Tam thành Đường – Tống – Nguyên – Minh – Thanh một vòng, người xem toàn trường đầu óc đều choáng váng…
– Quá ngưu!
Vẫn nhà nhã ăn trái cây, Trần Mặc đang định tìm một chỗ để ngồi, thầm nghĩ loại hài kịch này sao có thể buông tha được.
Gần như đồng thời, trên màn ảnh xuất hiện câu hỏi thứ hai “Điêu Thuyền”, lần này tinh thần của Diệp Dung nhất thời nâng cao, dương dương tự đắc nói :
– Cái này đơn giản! Quan Tam tôi hỏi ông, trong cái thời đại của ông, Lữ Bố cùng Đổng… Đổng cái gì ấy nhỉ?
– Đổng Trác!
Quan Tam rất nhanh nhẹn, liền báo ra cái tên này.
Diệp Dung liên tục gật đầu, người xem toàn trường với ánh mắt chờ mong, thật cường hãn bật ra một câu:
– Đúng! Tôi hỏi ông, Lữ Bố cùng Đổng Trác đều đã cưỡi qua cái gì?
– Phụt!
Mấy người xem đang uống nước, trực tiếp phun ra xa đến năm sáu thước.
Toàn trường nhất thời lặng ngắt như tờ, mấy trăm người hoàn toàn lâm vào hóa đá, chỉ cảm thấy Thiên Lôi từng trận nổ vang nện xuống, toàn bộ thế giới đều như lập tức bị hủy diệt.
Người dẫn chương trình toàn thân run rẩy, có thể nhìn ra anh ta đang cố gắng không chế cơ mặt, ngược lại Quan Tam vẫn chưa hiểu gật gật đầu, bình tĩnh trả lời:
– Ngựa Xích Thố!
Theo ý nghĩ phổ biến mà nói, thì đáp án này là đúng, nhưng vấn đề gợi ý lại không đúng.
Nhìn thấy sắp hết giờ, Diệp Dung cũng nóng nảy lên, nhịn không được giơ quả đấm nói :
– Đồ đần, tôi hỏi chính là cưỡi vào buổi tối, không phải cưỡi vào ban ngày!
“Bịch!”
Micro trong tay người dẫn chương trình rớt xuống cái bịch, sau đó người hắn cũng nện xuống theo.
Vài giây sau, người dẫn chương trình kịp phản ứng liền nhào đến, ôm đùi Diệp Dung, gào khóc nói :
– Đại tỷ! Chị đừng đùa em nữa, chị không phải do kẻ thù của em phái tới chứ! Em ở ngoài kiếm miếng cơm ăn không dễ dàng, lão nhân gia ngài hãy bỏ qua cho em, phần thưởng ở đây ngài toàn bộ lấy đi được rồi!
Mấy phút sau, trong biểu tình Thiên Lôi từng trận của toàn trường người xem, Diệp Dung hoàn thành cuộc chinh phục mãnh mẽ, dương dương tự đắc mang theo phần thưởng rời khỏi.
Nhìn thấy Trần Mặc đồng dạng rơi lệ đầy mặt, nàng kiêu ngạo giơ giơ phần thưởng lên, hí hửng nói :
– Tiểu Mặc Mặc, anh thấy chưa, tôi không phải là kẻ dốt lịch sử… Huân Nhi, dì dẫn con đi chơi đu quay đứng, Mộc cảnh quan đi cùng không?
Tâm tình rất tốt tỏ vẻ muốn mời khách, Diệp Dung lôi kéo Huân Nhi cùng Mộc Vân tiêu sái rời đi, thẳng đến đu quay đứng to lớn.
Trần Mặc nhìn Quan Tam đứng bên cạnh đang tạo dáng, bất đắc dĩ nói:
– Lão Quan, ông muốn đi đâu… Quên đi, tôi biết ông muốn đi đâu rồi!
Trên thực tế, ánh mắt Quan Tam đang dáng chặt vào triển lãm kinh kịch cách đó không xa, dường như đã kìm lòng không đậu đi qua.
Trần Mặc biết hắn muốn đi xem trang phục của Lưu Bị cùng Trương Phi, chỉ có thể ôm Trư Đầu Tam cùng đi theo.
Gần như đồng thời, đột nhiên một thân ảnh vội vàng xông lại, không chút phòng bị cùng hắn đụng một cái.
– Con mẹ mày! Đi đường không có mắt à?
Không đợi Trần Mặc mở miệng, người ngoại quốc này liền giành giận dữ mắng mỏ trước rồi ôm ba lô màu đen vội rời đi.
Trần Mặc nhún nhún vai không quan tâm, thầm nghĩ người ngoại quốc có thể mắng bằng ngôn ngữ so với người bản địa còn chuẩn hơn, thật là hiếm thấy.
Bất quá hiện giờ hắn không có tâm trạng mà quan tâm đến cái này, nhìn đối phương vài lần liền xoay người rời đi, vội vàng đuổi theo Quan Tam.
Trong nháy mắt sơ sẩy, có lẽ sẽ có rất nhiều việc phát sinh.
Trần Mặc cũng không chú ý tới cái gã ngoại quốc vừa chạy đến khu trò chơi kia, đang trốn một góc xa gọi điện thoại.
Vài giây sau, nghe được Thomas hỏi, Ryan đột nhiên lộ ra nụ cười âm trầm, thấp giọng nói:
– Ông chủ, ngài yên tâm, bước đầu tiên của kế hoạch đã sắp xếp ổn thỏa!
– Thật không?
Nghe được lời này, Thomas trong quán rượu không khỏi thở một hơi nhẹ nhõm, nhưng vẫn mang theo vài phần nghi hoặc.
Ryan ngẩn ra, đột nhiên cầm lấy di động hướng đu quay chọc trời, dương dương tự đắc nói :
– Ông chủ! Ngài hãy nghe kỹ, bây giờ tôi đếm tới mười, bên kia lập tức sẽ…
“Ầm!”
Căn bản không cần đếm tới mười, tiếng nổ mạnh đột nhiên vang lên, ánh lửa chói mắt giờ phút này tỏa sáng trên bầu trời đêm.
Trong tiếng nổ đinh tai nhức óc, đột nhiên tiếng thét chói tai vang vọng khu vui chơi, dòng người như triều cường, điên cuồng hướng về bốn phương tám hướng chạy tứ tán.
Trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, đu quay đang vững vàng di chuyển, đột nhiên kịch liệt lắc lư, sau đó đứng yên.
Ngay sau đó, ánh lửa đột nhiên nhấp nháy xuất hiện trên giá của đu quay rồi thuận theo sức gió nhanh chóng tràn lan lên phía trên.
Giờ phúc này, trên đu quay có đến mấy trăm du khách, bọn họ đang bị treo lơ lửng cúi đầu nhìn xuống, cũng chỉ có thể dùng sức la hét, bất lực nhìn tử vong đang đến gần.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, nương theo tiếng thét chói tai là tiếng kim loại cọ xát, chiếc đu quay chọc trời bỗng nhiên nghiêng về phía trước, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể đổ xuống!
– Con tôi! Con tôi đang ở trên!
– Gọi cảnh sát, mau gọi cảnh sát!
– Tản ra, nó muốn sụp xuống rồi!
Tiếng ồn ào trong không khí, đủ loại thanh âm tràn ngập trong khu vui chơi, cùng với khói dầy đặc cuồn cuộn bay lên trời.
Nhiều người giống như phát điên chạy ra bên ngoài, nhiều người lại phát cuồng xông vào bên trong, dòng người chen chút va chạm vào nhau, cũng không biết là bao nhiêu du khách vô tội đã bị thương khi dẫm đạp.
Như hướng họ cảnh cáo, đu quay lại nghiêng về phía trước thêm vài độ, làm nhiều người hoảng sợ thét chói tai.
– Chuyện gì xảy ra?
Mơ hồ nghe thấy tiếng thét chói tai ở bên ngoài, Trần Mạc cùng với Quan Tam đang đắm chìm trong kinh kịch, bất tri bất giác đưa mắt nhìn nhau.
Khu triển lãm kinh kịch tiếng chiêng trống rất lớn, lớn đến nỗi họ không phát hiện tình huống bên ngoài, thẳng đến khi thấy một người đàn ông lảo đảo xông vào, bọn họ mới ngạc nhiên hô nhỏ một tiếng, vội vàng xông ra ngoài!
– Đáng chết!
Vài giây sau, Trần Mặc vốn đang lâm vào hóa đá, lập tức không tự chủ được bật thốt lên.
Tránh đám người mãnh liệt xông tới, hắn chậm rãi nhìn qua chiếc đu quay cao chọc trời, kinh hãi đến móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay:
– Bà mẹ nó! Dung tỷ cùng Huân Nhi, Mộc Vân nữa… Ông trời ơi, hi vọng họ chưa mua được vé!
Vài giây sau, nhận được điện thoại, Trần Mặc nhận được không phải là tin tốt.
Trong tiếng thét chói tai ồn ào, Diệp Dung ở đầu dây bên kia đang lệ rơi đầy mặt khóc lóc kể lể:
– Mặc Mặc, chúng ta lần này chết chắc rồi, những người chung quanh đó đều điên rồi… Giờ nghe này, trong tủ treo quần áo của tôi có cất giấu sổ tiết kiệm hai vạn đồng, mật mã là…
Di ngôn lâm chung còn chưa giao phó xong, đột nhiên Diệp Dung lại kinh hô một tiếng, liền truyền đến thanh âm vô cảm của Mộc Vân:
– Không cần lo lắng! ở đây tốt lắm, tôi nghĩ còn khoảng 20 phút nữa mới đổ xuống… Mặt khác, nhân tiện nói một câu, tôi vẫn không cảm thấy sợ hãi!
– Ba ba! Ba ba!
Ngay sau đó, điện thoại lại chuyển tới tay Huân Nhi,
– Ba ba, mấy cô chú ở bên cạnh, đều nói mọi người sắp lên Thiên Đàng… Ba ba, trên thiên đàng có kem không?
– Lạy hồn, giờ này mà còn…
Trần Mặc nghe xong không còn gì để nói, nhưng ít nhất hắn vẫn cảm thấy an ủi chính là, tuy ba người gặp nạn nhưng tình huống vẫn còn tốt.
Sau vài giây do dự, hắn liền cẩn thận gọi điện thoại:
– Nặc Nặc! Đám tụi mày nhanh đến đây .. Cái gì? Oa Oa mang bọn mày đi xem pháo hoa? Nhanh sang bên này, pháo hoa bên này đẹp hơn!
– Như vậy là chúng ta cần đi cứu người?
Vừa ngắt điện thoại, Quan Tam nhìn đu quay suy nghĩ, có vẻ mong chờ được thử ý tưởng.
Trần Mặc vội vàng lôi hắn, bất đắc dĩ thở dài:
– Lão Quan, ông cũng đừng làm loạn thêm, đây là đu quay cao mười mấy mét, ông tính làm sao bay lên?
Quan Tam chớp chớp ánh mắt mê hoặc, hiển nhiên cũng chưa nghĩ ra nên làm như thế nào.
Trần Mặc buồn rầu cào cào tóc, trầm ngâm nói:
– Đợi! Có lẽ tôi sẽ có biện pháp, nhưng cần bọn Oa Oa phối hợp! Còn nữa, tôi không muốn bị đăng lên trang nhất báo ngày mai, có cách nào giúp nhóm chúng ta che giấu thân phận không?
– Có!
Lần này, Quan Tam trả lời rất nhanh, hơn nữa chỉ về phía sau của lều vải.
– Gì?
Theo ngón tay của hắn, Trần Mặc lập tức nhìn thấy triển lãm kinh kịch trống trống trơn. Trong ánh lửa nhấp nháy, trang phục và đạo cụ kinh kịch có vẻ tươi sáng khác thường…