Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

Chương 63: Chỉ có một chiêu này


Đọc truyện Sử Thượng Đệ Nhất Yêu – Chương 63: Chỉ có một chiêu này

Lái xe điện xông qua màn khói đặc, Trần Mặc chạy như bay trên con đường núi nhỏ, chỉ nghe từ đằng xa mơ hồ truyền đến tiếng đánh nhau.

Lo âu vỗ vỗ Xa Xa, hắn bất đắc dĩ thúc giục nói:
– Xông lên trước! Quan Tam dù chỉ mất một cánh tay thôi thì chúng ta cũng phải đi làm culi mà trả nợ rồi… Mợ nhà nó, biết thế mình sớm đã mua bảo hiểm!

– Lão đại, anh cứ yên tâm!
Xa Xa tăng tốc phóng tới, nhân tiện rất là bình thản nói:
– Em thấy Quan Tam có đao pháp rất trâu, khinh công lại ngang với dâm tặc… Hơn nữa hắn còn có bá vương khí, tùy ý phóng ra vài phát cũng có thể chấn cho đối phương chảy máu cả thất khiếu trên người rồi!

Một lúc sau, gió đêm từ từ thổi hết đám khói, hiện rõ ra phía trước hai thân ảnh đang hăng say chém giết.

Đúng như Xa Xa dự đoán, Quan Tam lúc này sớm đã chiếm thượng phong, đang giống đùa giỡnđối thủ, một đao tiếp một đao nhìn thực khoái trá.

Mà đối lập hẳn với vẻ nhàn nhã của hắn, gã che mặt hai tay trống trơn cực kỳ chật vật, vài lần né tránh đều suýt nữa trúng đao, đôi lúc không thể không lăn tròn trên mặt đất.

– Ngon, chúng ta đứng đây cổ vũ là được rồi!
Thở phào một cái, Trần Mặc cũng không vội tiến lên tiếp ứng mà dựa vào Xa Xa châm một điếu thuốc.

Chẳng qua chỉ mấy phút sau, hắn đột nhiên “ơ” một tiếng, hơi hơi nhíu mày nói:
– Này, chúng mày xem có điều gì lạ không? Sao tao càng nghĩ càng thấy…

– Đơn điệu!
Bản Bản buột miệng nói, nhất thời làm cho Trần Mặc tỉnh ngộ — đúng vậy, phương thức công kích của Quan Tam chính là quá đơn điệu!

Đầu tiên, tạo hình phát ra bá vương khí, sau đó vung Yển Nguyệt Đao chém xuống…

Toàn bộ động tác cũng chỉ có tạo hình – phóng bá vương khí – chém, tạo hình – phóng bá vương khí – chém, tạo hình…

– Trời đất ơi! Đĩa vấp tua đi tua lại chắc?
Trần Mặc bất lực vỗ trán, thầm nghĩ cái này gọi là chiến đấu kiểu gì?

Sự thực là gã che mặt kia đã nhất nhiều lần bất lực chịu chết, chỉ sợ bồi thêm một cước là có thể dễ dàng đánh bại hắn.


Nhưng mà Quan Tam lại cố chấp tuân thủ quy củ giang hồ, khinh thường thu đao đứng thẳng đợi đối thủ chuẩn bị lại rồi tiếp tục vòng lặp tạo hình – phóng khí – chém.

– Lão đại à, sẽ không phải…
Xa cùng Bản Bản đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên có một cảm giác bất an.

Cơ hồ đồng thời, rốt cục gã che mặt kia cũng nhận ra điểm sơ hở, thừa dịp Quan Tam bận tạo hình, đột nhiên vùng dậy tung một cước.

Chỉ nghe một cái rầm, Quan Tam còn chưa kịp phóng bá vương khí đã bị đá văng ngược ra sau mấy mét.

Tiếp đó, nhìn thiết quyền của đối phương đánh tới ngực, hắn vẫn còn có thể hồn nhiên tạo hình lại đoạn dở dang…

– Lão già đầu đất, trốn mau!
Trần Mặc vội vàng lái Xa Xa xông lên trước, hận bản thân không biết phép dịch chuyển tức thời của Songoku.

Lời còn chưa dứt, đã nghe rầm cái nữa, Quan Tam bay tới, ấm ức nói:
– Ta… Ta cũng chỉ có một chiêu đó thôi!

– Ngất đây!
Trần Mặc thực không biết phải nói gì, trợn trắng mắt mà đưa tay đón lấy Quan Tam từ trên trời giáng xuống.

Hắn xem như minh bạch rồi, hàng fake Quan Công cũng chỉ có đúng một chiêu. Con bà nó chứ! Một chiêu dùng mãi thì dù có sức trâu hơn cũng có tác dụng gì nổi.

– Cẩn thận!
Gần như cùng lúc, gã che mặt kia rốt cục thoát khỏi cận chiến, sớm đã nhảy lùi lại rồi móc từ trong người ra một khẩu súng shotgun.

– Gã này buôn lậu vũ khí chắc?
Không đợi Trần Mặc kịp cảm khái, họng súng đã khạc đạn nhằm Xa Xa, mảnh đạn nhất thời nổ tung tóe.

– Yển Nguyệt Trảm!
Trong tiếng nổ vang, Quan Tam lần nữa hoành đao qua, chặn đón mảnh đạn bay loạn, có điều không tránh được việc Xa Xa đáng thương cần tiền sơn lại thân mình.

– Mùi vị thế nào?
Nhìn Trần Mặc chật vật lui về sau, gã che mặt không khỏi hơi cười cười:

– Mày nên cảm thấy vinh quang và may mắn, loại Shotgun Italy SPAS 15 MIL này có thể nói là vua trong dòng súng cận chiến!

– Vua cận chiến?
Trần Mặc nhân thể lăn một vòng, tránh khỏi mảnh đạn tập kích, lại đột nhiên thở phào một cái:
– Ở nước tao, vũ khí cận chiến cường đại nhất không phải là súng, mà là… Xem đây, cục gạch hiệu Phiên Thiên Ấn của tao!

– Lão đại, là Phiên Thiên Ấn nhãn hiệu cục gạch!
Gào thét bay trong không trung, Bản Bản vẫn không quên nhắc nhở.

Cơ hồ đồng thời, thân hình của nó đã đột nhiên phóng lớn trong luồng thanh quang, hóa thành một tấm thép mấy mét ầm ầm nện xuống.

– Cái gì?
Gã che mặt hiển nhiên đã muốn sợ run, ngẩn ngơ nhìn thấy bóng đen thật lớn từ trên trời giáng xuống đến quên cả tránh né.

Thẳng đến khi Bản Bản gần sát đến làm tấm gương miễn phí soi mặt cho hắn, hắn mới chợt kinh hô một tiếng, lăn tại chỗ một vòng quay cuồng tránh né, thuận thế lại tung ra lựu đạn khói.

– Tiên sư, gã này cầm tinh con bạch tuộc chắc?
Nhìn thấy khói đen cuồn cuộn tràn ngập, Trần Mặc chỉ có thể phanh lại dừng tại chỗ, thân ảnh kia khuất xa dần trong đêm.

– Chạy đi đâu!
Quan Tam lại bày tạo hình quen thuộc quát to, thế nhưng cũng chỉ là ra vẻ:
– Thôi! Thượng thiên có đức hiếu sinh, bản tôn cũng tạm thời tha…

Nói xong, hắn còn dương dương tự đắc ưỡn ngực, tỏ vẻ hân hoan vì chiến thắng.

Trần Mặc thấy thế cũng chỉ lắc đầu, rốt cục xác định hai chuyện: thứ nhất, Quan Tam da mặt rất dày, dày đến trình độ vô sỉ; thứ hai, người này thực lực hoàn toàn không đáng tín nhiệm, trông cậy hắn làm bảo tiêu còn không bằng sớm hò hét kêu cứu!

– Ai nói?
Giống như đã bị vũ nhục, Quan Tam lập tức trừng mắt cả giận nói:
– Ta bình thường xuất một chiêu là đủ rồi, chỉ tại gặp phải thích khách này nên mới chịu chút thiệt nhỏ!


– Chuẩn chuẩn! Ông giỏi!
Trần Mặc cũng chỉ có thể phụ họa cho qua chuyện, xoay người đi về hướng miếu Quan Đế:
– Tôi hi vọng ông có thể thay đổi trật tự ra chiêu… Tốt nhất là loạn lên, giống như chơi oẳn tù tì đó!

Tạm không nhắc tiếp chuyện bên này, gã che mặt kia chạy một đường chối chết, nhờ vào khói đen mà lao như bay trên con đường núi quanh co.

Ôm cánh tay trái bị Bản Bản đập trúng, hắn chạy băng băng mười mấy phút, mãi đến khi xác định không có truy binh mới khẽ thở phào một cái.

– Đợi đấy, tao sẽ không quên sỉ nhục này!
Hung tợn xé chiếc mặt nạ phòng khói xuống, gã che mặt dựa vào thân cây thở hổn hển rồi lập tức lấy điện thoại ra bấm số.

Vài giây sau, đợi phía bên kia lên tiếng, hắn lập tức cung kính tiếp lời:
– Ông chủ, tôi là Yanker… Xin lỗi ngài, kế hoạch ám sát không thành công!

– Cái gì?
Đang khoái trá nhấm nháp hồng tửu, Thomas không khỏi ngẩn ra, nhất thời bóp nát ly rượu.

– Yanker, tao nhớ rằng tao đã nhắc nhở mày, ngàn vạn lần không được sai sót! Giờ mời mày nói cho tao biết, có phải con mắt của mắt không nhạy không, nếu có thì để tao giúp mày móc nó ra nhé!

– Không! Không phải như vậy!
Nghe trong điện thoại truyền đến thanh âm rít gào, Yanker không tự chủ được run lên, vội vàng thấp giọng giải thích.

– Ông chủ, vốn là tôi có thể giết đám đường chủ, mà sự thật là chúng cũng đã loạn thành một đoàn… Thế nhưng không biết sao cái viện bảo tàng kia… Kẻ nào!

Nương sau đó làmột tiếng nổ vang, cuộc trò chuyện không chút dấu hiệu bị cắt đứt, trong điện thoại chỉ truyền lại tiếng lào xào.

Thomas phẫn nộ ném di động đi, một cước đạp bay cái bàn, dưới ánh mắt kinh ngạc của hơn mười thuộc hạ, hắn như một con sư tử phát cuồng gào thét ầm lên.

– Con mẹ nó! Ai có thể nói cho tao biết đây là có chuyện gì? Vì cái gì bố cục tuyệt vời chúng ta an bài ở Nam thành, mỗi một lần đều bị phá hỏng không hiểu lý do?

Không ai có thể trả lời vấn đề này, hơn mười gã thuộc hạ đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy không biết nên trả lời như thế nào.

Ban đầu là muốn dùng gã cướp kia phán đoán năng lực của cảnh sát, kết quả là gã đó không hiểu bị tóm bằng cách nào; tiếp theo, muốn ám sát gã bảo vệ viện bảo tàng để cài người thay thế, kết quả tiếp tục là không biết vì sao hắn tránh thoát…

Còn giờ là muốn tạo ra nội loạn trong Võ Nghĩa Đường, khiến bọn hắn thu hút chú ý của cảnh sát, kế hoạch vốn hoàn mỹ không tì vết!

Nhưng mà thực là gặp con mẹ nó quỷ, Yanker có dị năng Xích Đồng Tử (con ngươi đỏ) lại thất thủ, hơn nữa xem ra đã không có khả năng còn sống trở về.


– Ông chủ, tức giận không có lợi cho thân thể!
Một nhiên một giọng nói vang lên cắt đứt tiếng rít gào của Thomas.

Dưới ánh nhìn của mọi người, một nam tử đeo kính đứng từ một góc khuất thấp mà giọng than thở, nói:
– Ngài xem, ít nhất Yanker hy sinh chứng tỏ Nam thành không có yếu như chúng ta tưởng tượng!

Đó là một nam tử gầy yếu, thoạt nhìn giống như một học giả cổ quái, nhưng trong tay hắn lại đang như làm xiếc với quả bom do hắn tự chế.

Mà không ngờ chính mà Thomas lại thực sự không còn nổi nóng, ngược lại mở miệng bình tĩnh nói:
– Có lẽ đúng là như vậy! Ryan, cậu có kế hoạch gì không? Khoan, trước tiên cất quả bom đi rồi nói!

– Ngài đừng lo! Thứ này chỉ cần không rơi thì không nổ đâu!
Nhẹ nhàng ngừng múa may quả bom giữa các ngón tay, Ryan thản nhiên mở ra bản đồ.

– Ngài xem nơi này đi, tôi giúp ngài tại thành một hồi hỗn loạn, thế nào? Xin yên tâm, tôi thân là chuyên gia chất nổ, cũng không phải loại thấp kém như dị năng giả cấp ba Yanker!

– Uhm, cậu nói nơi này?
Thomas xem bản đồ một lát, sau đó vỗ vỗ bả vai Ryan:
– Tốt lắm! Như vậy ta sẽ chờ mong biểu hiện của cậu! Cứ thế đi, mọi người lập tức bắt đầu chuẩn bị… Mond, cậu còn thắc mắc chuyện gì?

Nhận thấy một gã bảo tiêu lộ diễn cảm kỳ quái, Thomas không khỏi hơi hơi nghiêng đầu, tựa hồ muốn nghe ý kiến của hắn.

– Không có, tôi không có thắc mắc!
Đại khái là đã có kinh nghiệm, Mond nào dám có ý kiến, nhưng khi nhìn xuống sàn nhà, hắn vẫn nhịn không được mở miệng nói:
– Có điều ngài xem thử nơi đó…

– Cái gì?
Thomas ngẩn ra, nhìn theo hướng ánh mắt của Mond.

Vài giây sau, khi hắn thấy trên vật thể mày đen trên sàn nhà thì không tự chủ được nhíu mày:
– Đợi một chút, thứ này thoạt nhìn nhìn rất quen mắt… Con mẹ nó! Chạy nhanh!

“Ầm!”
Lời còn chưa dứt, một tiếng nổ mãnh liệt vang lên, khói lửa đã bao phủ kín cả gian phòng.

Quay cuồng trong màn khói lửa, giọng nói đã trở nên yếu ớt của Mond truyền đến:
– Vừa… vừa rồi ngài… ngài vỗ bả… bả vai của Ryan thì tay… bom trong tay hắn cũng rớt xuống…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.