Đọc truyện Sử Thượng Đệ Nhất Yêu – Chương 60: Tiểu Quan Quan tìm huynh đệ
– Đứng lại! Đứng lại!
Trong màn đêm u ám, Trần Mặc thở hổn hển chạy đuổi theo trên đường núi, có điều chỉ có thể trơ mắt nhìn khoảng cách ngày càng xa.
Quan Tam chết tiệt, chạy còn nhanh hơn cả thỏ rồi, ngay cả Xa Xa, Bản Bản cộng thêm chính mình ba người vây kín mà vẫn để hắn thoát.
Điều này cũng đương nhiên, bởi gã hàng fake kia không ngờ khinh công lại trâu tương đương với dâm tặc trong tiểu thuyết, vách đá cao vài mét chỉ dậm “vèo” một cái đã nhảy tới, ngay cả chạy lấy đà cũng không cần.
– Quá uổng phí! Ông nhảy được như thế sao không đi đăng ký tham gia Olympic đi?
Trần Mặc bất lực thơ dài, đột nhiên rống lên:
– Xem kìa! Lưu Bị đến!
– Ở đâu?
Quan Tam đang muốn sử khinh công chuồn đi nghe thế vội quay đầu nhìn lại, liền bị Bản Bản từ trên cao nện úp cho rơi xuống đất.
– Tưởng không bị lừa!
Chớp thời cơ, Trần Mặc hung tợn nhào lên, hai người nhất thời “quấn quýt” cùng một chỗ, tư thế tràn đầy ám muội.
– Ặc… Ca không chơi 3P đâu!
Xa Xa nhìn tình hình, vốn định xông vào thì dừng lại, phán một câu xanh rờn.
Còn Bản Bản càng dữ dội, nó mở ngay đoạn clip đang chiếu cảnh một gã thô bỉ đang hềnh hệch cười dâm đãng: “Cô em, em có kêu nát yết hầu cũng không tác dụng gì đâu!”.
– Cút! Tắt ngay cho tao!
Trần Mặc đang đè chặt Quan Tam cáu tiết quát to:
– Không được nhúc nhích, cử động nữa tôi sẽ không giúp ông tìm Lưu Bị đâu!
Tức thì Quan Tam đang liều mạng giãy dụa đột nhiên ngoan như kỹ nữ, bày ra tư thế mặc cho chàng thưởng thức, chỉ thiếu không nói một câu “xin chàng thương tiếc”.
Tiếp đó, Xa Xa lại ồm ồm chen mồm vào:
– Đúng rồi, đằng nào cũng không tránh được, tốt nhất là nhắm mắt lại mà hưởng thụ đi!
– Cút!
Tức giận lườm nó muốn rách cả mắt, Trần Mặc thở hổn hển đứng lên:
– Nghe tôi nói này, không phải là ông muốn tìm tượng điêu khắc gỗ của hai vị huynh đệ sao? Nhưng có cần phải mạo hiểm cả tính mạng mà chạy ra thế không?
– Không có nguy hiểm, thời gian còn kịp!
Quam Tam theo bản năng trả lời, nhưng hắn đột nhiên ngẩn ra, khó có thể tin mở to hai mắt:
– Này, làm sao ngươi biết?
– Tôi tra tài liệu!
Trần Mặc quay đầu nhìn nhìn Bản Bản, lại lấy điếu thuốc ném cho Quan Tam:
– Tôi nghe nói, Nam thành mười mấy năm trước có một cây Hoàng Dương rất lớn, sau đó bị chặt đi rồi được thợ mộc điêu khắc thành ba pho tượng gỗ…
Cái này chính là do Bản Bản tra được, ba pho tượng kia khắc ba huynh đệ Lưu – Quan – Trương. Có điều chỉ có Quan Tam là tiến vào viện bảo tàng, hai pho tượng Lưu Bị và Trương Phi lại không biết bị lưu lạc tới nơi nào.
Vốn là ba bức điêu khắc tượng trưng cho ba huynh đệ kết nghĩa, lại thêm làm từ cùng một thân cây, cho nên Quan Tam càng không thể bỏ được hai vị huynh đệ kia, cũng là lý do khiến lần này hắn bỏ trốn.
Thế nhưng vấn đề là tìm huynh đệ thì cứ việc, tại sao Quan Tam lại chạy đến miếu Quan Đế, chẳng lẽ định kiếm chút tiền nhang khói làm lộ phí?
– Ta cũng chỉ đến xem thôi!
Nhắc tới chuyện thương tâm, Quan Tam cũng không buồn tạo dáng như mọi khi, mặc kệ hình tượng ngồi trên mặt đất, lấy từ trong ngực áo ra một bức tranh:
– Nơi này có pho tượng của lão đại cùng lão tam… Tuy rằng ta biết đây không phải bọn hắn, nhưng có thể tới đây mà nhìn, cũng cảm thấy trong lòng thoải mái hơn.
Nhìn thấy một kẻ luôn tạo dáng trâu bò đột nhiên đôi mắt đỏ hoe, một màn này thật đúng là rất thú vị.
Nhưng mà không biết tại sao Trần Mặc lại không cười nổi, mà ngay cả Xa Xa cùng Bản Bản cũng nhịn không được đối mắt nhìn nhau, nhỏ giọng than thở nói:
– Thật đáng thương! Đợi lát nữa trở về gặp Nặc Nặc, chúng ta cũng đưa mấy hộp Viagra cho nó, chứng minh huynh đệ chúng ta vô cùng nghĩa khí!
– Hai con bệnh!
Trợn trắng mắt nghe được câu kia, Trần Mặc trực tiếp quát hai cái đồ điện, quay đầu nhìn Quan Tam còn đang lau nước mắt.
– Được rồi!
Rít một hơi thuốc, Trần Mặc đột nhiên vỗ bả vai Quan Tam:
– Chuyện này để tôi lo, sau này có thời gian nhất định sẽ giúp ông mua Lưu Bị cùng Trương Phi về!
– Thật sao?
Quan Tam khó có thể tin run rẩy, ngay cả thuốc sắp cháy đến ngón tay cầm cũng không để ý.
– Đương nhiên, mọi người đều gọi tôi là tiểu Mặc Mặc thành thật mà!
Trần Mặc vội đáp lời, sợ hắn rung động thêm lát nữa thì tượng điêu khắc bằng gỗ Hoàng Dương sẽ bị tàn thuốc đốt cháy mất:
– Nhưng tôi cũng có điều kiện, đó là ông phải thay tôi quản lý viện bảo tàng!
Điều kiện này không phải là Trần Mặc chợt nghĩ ra mà là đã trải qua đắn đo suy ngẫm.
Phải biết rằng, ban ngày hắn làm ở tiệm Cát Tường, tối còn phải đến viện bảo tàng tuần tra, cho dù là người sắt cũng chịu không được.
Cho nên, muốn ban đêm nhàn hạ để ngủ thì phải nghĩ biện pháp tìm được một người cần cù trung thành giúp đỡ.
Không hề nghi ngờ, Quan Tam chính là nhân tuyển như thế. Hắn rất quen thuộc với tình huống trong viện bảo tàng, có năng lực phóng ra bá vương khí trấn áp các loại vật phẩm trong đó. Hơn nữa, việc quan trọng nhất là giờ hắn có việc phải nhờ đến mình, cái này so với bất cứ hợp đồng nào còn tốt hơn.
Mà Quan Tam cũng không cảm thấy điều kiện này có gì phức tạp, cho nên không do dự bèn gật gật đầu.
Hai người tâm tình khoái trá bắt tay thật chặt. Trần Mặc nhìn thấy Quan Tam như vẫn còn chút do dự, lại vỗ vỗ bờ vai của hắn nói:
– Yên tâm, tôi sẽ không lừa ông đâu! Có câu gì gì ấy nhỉ, chúng ta ra ngoài lăn lộn, toàn bộ dựa vào…
– Chúng ta ra ngoài lăn lộn, toàn bộ dựa vào một chữ NGHĨA!
Một giọng nói đột nhiên vang lên, phá vỡ yên tĩnh trước miếu Quan Đế.
Trần Mặc lắp bắp kinh hãi, vội vàng bịt miệng Quan Tam đang muốn đáp lời rồi thận trọng nhìn về phía bậc thang.
Trong màn đêm u ám, hơn chục đại hán áo đen đang hướng bên này chậm rãi đi tới. Mỗi người trên cánh tay trái đều xăm hình Quan Đao, thần tình dữ tợn hung ác, chỉ còn thiếu mỗi cái trán không khắc ba chữ “Xã hội đen”.
Nhưng chân chính khiến cho Trần Mặc chú ý lại không phải những đại hán này, mà là thân ảnh quen thuộc đứng phía trước.
Tay cầm hay khẩu súng lục, gã cao gầy cười toe toét cái muệng rộng, lộ ra hai hàm răng bịt vàng sáng lấp lánh:
– Chúng ta ra ngoài lăn lộn, toàn bộ dựa vào một chữ nghĩa! Việc đề cử lão đại lần này không thể dựa vào nắm tay mà quyết định được. Trước hết chúng ta quỳ lạy trước mặt Quan Đế lão gia rồi sau đó từ từ thương lượng!
– Thường Kim Nha?
Nhớ tới tình cảm một đám nam nhân lõa thể mấy tháng trước, lại nhìn nhìn gã cao gầy ngang ngược càn rỡ trước mắt, Trần Mặc đột nhiên cảm thấy được thế giới này thực nhỏ.
Nhưng ngay sau đó, hắn không khỏi nhíu mày. Ngay cả thương nhân chợ đen nổi tiếng Nam thành này cũng chỉ có thể đi trước dẫn đường là sao… Ca ngất, chẳng lẽ hôm này là đại hội liên hoan của xã hội đen Nam thành.
Nhưng điều này cũng không quan trọng, quan trọng là… Đám xã hội đen này lại chọn miếu Quan Đế mà liên hoan, mà đường lên núi lại chỉ có một.
Nhìn nhìn mảnh đất trống trải xung quanh, lại nhìn một đám xã hội đen đang leo lên, Trần Mặc đột nhiên cảm thấy được có chút đau đầu.
Làm sao đây, chẳng lẽ mình đứng nơi này bán vé vào cửa? Hay là tìm hố sâu nào mà nấp, sau đó mặc niệm ba tiếng “ca là không khí, không ai nhìn thấy ca”?
– Lão Trần, ta giúp ngươi giết đi ra ngoài?
Bởi vì đã đạt thành liên minh, Quan Tam hiện cũng khách khí, ngay lập tức xung phong nhận việc:
– Chỉ mấy kẻ trộm cướp nho nhỏ có là gì! Nhớ năm đó, Quan mỗ vượt ngũ quan, trảm lục tướng, dưới đao vô địch… Đương nhiên, đây không phải là ta! (Hàng fake mà)
– Lạy hồn! Không phải ông, ông còn nói được hăng say như vậy?
Trợn mắt độp trả một câu, Trần Mặc nhìn Quan Tam đang có vẻ hơi xấu hổ thì đột nhiên như có suy nghĩ gì đó gật đầu.
– Gì đấy…
Bị nhìn đến toàn thân da lông dựng đứng lên, Quan Tam nhịn không được hoành đao chắn trước ngực, nơm nớp lo sợ nói:
– Lão Trần, Quan mỗ bán nghệ không bán thân!
– Biến, ca không có hứng thú đối với đàn ông!
Trần Mặc dở khóc dở cười, quay đầu nhìn nhìn miếu Quan Đế.
Vài giây sau, hắn đột nhiên nở một nụ cười tà ác, nói:
– Tiểu Quan Quan, đêm nay đại gia bao ngươi trọng gói, thế nào?
– Hả?
Quan Tam ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng, đã bị lôi kéo vọt vào miếu Quan Đế.
Ngay sau đó, chỉ nghe cửa miếu mở “két~” một cái, một màn “vùi hoa dập liễu” diễn ra…
Vài giây sau, trước hết nghe Quan Tam thét lên một tiếng kinh hãi, sau đó là tiếng Trần Mặc thấp giọng thúc giục:
– Đừng dài dòng! Nhanh cởi hết quần áo ra đây!
– Cởi toàn bộ?
Giọng của Quan Tam từ xa truyền đến, mang theo vài phần do dự.
– Đương nhiên! Ngay cả quần lót cũng phải cởi!
Trần Mặc cũng rất kiên quyết quát:
– Tốt lắm, chính là cái tư thế này, ông phía dưới, tôi trước mặt!
– Ách… Thì ra là thế!
Xa Xa cùng Bản Bản nghe được đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút, trong đầu đã hiện ra một đoạn hình ảnh.
Sợ run vài giây, Bản Bản đột nhiên rùng mình một cái, than thở nói:
– Xa Xa, tao đã hiểu vì sao lão đại không thích Dung tỷ cũng không thích Gia Địch rồi, nguyên lai tất cả chuyện này đều là bởi vì…
Như có cùng suy nghĩ gật đầu, hai cái đồ điện đối mắt liếc nhìn nhau một cái, đột nhiên cùng thở dài.
Cơ hồ đồng thời, Thường Kim Nha cũng đã mang theo một đám người lên đến đỉnh núi.
Nhìn thấy chiếc xe điện, gã thương nhân chợ đen này không khỏi ngẩn ra, mê hoặc gãi gãi đầu:
– Kỳ quái, chiếc xe này thoạt nhìn nhìn rất quen mắt?
– Quen cái cục ‘cờ’!
Một gã trung niên đeo kính đen đi tới, trên mặt có vết sẹo dài hung tợn châm chọc nói:
– Con mẹ nó, lần trước mày thấy con hàng mới của tao cũng nói nhìn rất quen, sau đó thì… Quen nằm trên hả, đcm!
– Cút! Tao không có làm gì cô ta cả!
Thường Kim Nha nét mặt già nua ửng đỏ, lập tức căm giận phản kích nói:
– Hơn nữa tao có háo sắc thì cũng tốt hơn kẻ nào đó tham tiền… Thu của Đông Tinh bang 30 vạn liền lập tức muốn bán đứng Võ Nghĩa Đường của chúng ta! (Tên gọi là một CLB võ thuật, nhưng có thể hiểu là một bang phái)
– Con mẹ nó! Mày nói ai?
Nghe được Thường Kim Nha nói, Đao Ba Lưu nhất thời hỏa khí dâng lên, tay trái đã nâng súng.
– Kẻ nào làm gì thì kẻ đó trong lòng tự biết!
Thường Kim Nha dùng sức vỗ ngực, làm bộ dáng tựa như ‘ta sợ lắm à nha’ nói:
– Thế nào? Mày muốn giết người diệt khẩu, vậy giỏi thì bắn cho lão tử xem!
Nói xong, ‘tiểu vũ trụ’ của hai bên đều liên tục bùng nổ, thoạt nhìn phát động tất sát kỹ chỉ là vấn đề thời gian.
Có điều cũng chính bởi vì kích động như vậy, bọn hắn đều xem nhẹ một hiện tượng thực quỷ dị…
Dưới che chắn của xe điện, một cái laptop đang lon ton nhảy vào miếu Quan Đế, miệng còn than thở:
– Lão đại, em vào trong sẽ không quấy rầy đâu, cứ mặc kệ coi em là không khí được rồi!