Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

Chương 5: Tiệm cơm Cát Tường


Đọc truyện Sử Thượng Đệ Nhất Yêu – Chương 5: Tiệm cơm Cát Tường

oOo

Tự dưng dính xui xẻo thế này, Trần Mặc cũng chỉ biết oán hận ngồi lên xe nghênh ngang rời đi, hiện hắn còn đang nghĩ xem giải thích với khách kiểu gì.

Phía sau bọn họ, chiếc Jaguar vẫn nguyên trạng tàn tạ lật nghiêng, mà mấy gã cướp cũng lâm vào trạng thái hôn mê, chỉ có thể ngoan ngoãn chờ xe cảnh sát xuất hiện.

Thế nhưng chỉ lát sau, vài luồng gió xoáy đột nhiên từ chân trời xuất hiện, nháy mắt đã thổi quét tới nơi này.

Làn gió xoáy dần tan, mấy con quái vật nửa người nửa trâu xuất hiện trong khói bụi (Minotaur ). Dẫn đầu là một con ngưu yêu cao tới ba mét, đầu có hai cái sừng trâu nhọn hoắt lấp lánh kim quang, cơ bắp cuồn cuộn đủ để tham gia thi đấu quyền anh hạng nặng!

Không chút do dự, ngưu yêu một cước đá bay chiếc Jaguar rồi tham lam tóm lấy chiếc túi đen rơi xuống.

Nhưng với tiền hắn lại không thèm để ý, tựa hồ chỉ muốn lục tìm cái gì đó, có điều không thành công.

Phẫn nộ thở hổn hển, vài giây sau, kim giác ngưu yêu (yêu quái trâu sừng vàng) đột nhiên tóm lấy tên cướp đầu trọc, không tốn chút sức xách hắn bổng lên mặt đất rồi thuận tay hôn, à nhầm tát cho mấy cái.

Dưới loại kích thích này, đầu trọc rất nhanh liền tỉnh lại, thế nhưng sau khi thấy rõ yêu quái trước mắt, tuy hắn sợ đến mức cả người run rẩy, nhưng không có hét lên.

Đây không phải là lần đầu tiên hắn thấy con yêu quái trong truyền thuyết này, hơn nữa còn buộc hắn làm chuyện cực kỳ nguy hiểm là đi cướp món đồ trong ngân hàng kia. Mà nói đi cũng phải nói lại, con người không có biện pháp nào đối kháng cùng yêu quái, hơn nữa chỗ tốt đối phương cấp cho cũng đủ khiến người khác tim đập thình thịch…

– Khốn khiếp, thứ ta muốn đâu?
Không để ý đến đối phương đang gượng nụ cười mếu xệch, ngưu yêu nổi giận đùng đùng quát.


Đầu trọc ngẩn ra, có chút mờ mịt xoa xoa cổ:
– Ông chủ, ngài nói mảnh ngọc vụn kia? Yên tâm, tôi sợ anh em táy máy, cho nên đeo riêng nó trên cổ đây… Sax, sao lại không thấy?

– Khốn khiếp, ngươi đùa bỡn ta sao? Hỏi ngươi lần cuối, mảnh ngọc vụn kia đâu?
Ngưu yêu tăng sức lên lòng bàn tay, tiếng xương khớp răng rắc vang ra.

Đau đớn kịch liệt làm ra hiệu quả, đầu trọc đột nhiên kịp phản ứng, gian nan run rẩy nói:
– Đừng, tôi biết rồi! Là cái gã chạy xe điện, hắn mới tập kích bọn tôi!

Đầu trọc không dám nhiều lời lập tức kể lại chuyện xảy ra, nhưng cũng không có bao nhiêu manh mối.

Ngưu yêu có chút nghi ngờ nhíu mày, dùng sức gãi gãi da đầu:
– Cho nên nói, ngươi không biết dung mạo của hắn, cũng không biết xe biển số xe hắn… À, ngươi cảm thấy hắn giống như là nhân viên giao đồ ăn, rồi lại còn đi một chiếc xe điện màu đen phải không?

Đầu trọc muốn gật đầu, nhưng cổ đang bị người ta nắm, chỉ có thể phát tiếng “ọc ọc” trong cổ họng thay thế. Cảnh cuối cùng hắn nhìn thấy, là ngưu yêu lộ ra vẻ tươi cười thật thà phúc hậu, rồi bóp thật chặt bàn tay…

Cơn giận còn sót lại chưa hết, vứt thi thể sang một bên, ngưu yêu lại tặng ba gã còn lại mỗi người một cước, oán hận nói:
– Con mẹ nó! Nếu không phải sợ làm cho mấy gã đạo sĩ chú ý, lão tử đã tự động thủ cướp ngân hàng, còn cần đám phế vật các ngươi làm gì!

Rít gào lên phát tiết vài giây, ngưu yêu rốt cục quay đầu trừng mắt trâu đỏ quạch nhìn thuộc hạ, quát:

– Còn đứng đấy ăn vạ à? Các ngươi cũng nghe phế vật này nói rồi đấy, nhanh lăn vào huyện thành tìm mảnh ngọc kia đi! Nhớ, tìm kỹ mỗi một tiệm cơm, dù lớn dù nhỏ, trong ngõ trong hẻm đều phải tìm!


Mấy yêu quái lâu la đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy được phương pháp kia quả thực là ngu đến không thể ngu hơn, nhưng ai dám chống lệnh lão đại chứ?

Do dự vài giây, một con ngân giác ngưu yêu (ngưu yêu sừng bạc) rốt cục gãi đầu, nơm nớp lo sợ hỏi:
– Đại vương, tìm tiệm cơm không thành vấn đề, nhưng chúng ta không biết rõ nơi này, ngài xem phải bắt đầu từ đâu đây?

– Ngu ngốc, ta biết các ngươi sẽ hỏi như vậy mà!
Kim Giác ngưu yêu dương dương tự đắc vỗ vỗ ngực, ra vẻ ta đây Gia Cát Dự. Dưới ánh mắt sùng bái của đám tiểu đệ, hắn rất oai từ trong túi lấy ra một vật, thần bí nói:

– Đừng quên, lão đầu tử đã từng nói, nếu gặp chuyện không rõ thì chỉ cần nhớ một câu bí quyết — cái gì không hiểu ta tra Google.

Rầm một tiếng, mấy ngưu yêu đồng thời ngã sấp xuống khi thấy Kim Giác rút Iphone5 ra.

Cơ hồ đồng thời, tiếng còi cảnh sát chói tai xa xa truyền đến, mấy chiếc xe cảnh sát cũng dần hiện từ đằng xa.

Kim Giác hơi biến sắc, thuận thế đá một cước lên cái mông Ngân Giác, phẫn nộ quát:
– Nhanh cái chân lên, nhớ là không được gây chú ý! Kẻ nào không nghe lời, lão tử trực tiếp khiến nó nhiễm bệnh trâu điên!

Tiệm cơm Cát Tường nằm ở giữa Phúc Phường Nhai, mặt tiền tuy không quá lớn, nhưng trang hoàng thanh nhã độc đáo, cho nên sinh ý từ trước đến nay không tồi.

Tuy nhiên, những chủ tiệm khác cũng chỉ biết đỏ mắt mà trông — Người không say vì rượu! Coi như dùng đầu gối muốn cũng biết, mỗi ngày nhiều khách như vậy, ít nhất có 90% là vì bà chủ mà tới…


Lời này không thể nói là hơi ác miệng, nhưng sự thật chính là vậy.

Kỳ thật chân chính phải nói tiếp, bà chủ Diệp Dung cũng mới hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, ngày thường mi mục như vẽ phong tư yểu điệu, lại thêm bộ dáng thanh thuần giống như đóa hoa bách hợp, đủ khiến vô số nam tử muốn làm thiêu thân lao đầu vào lửa.

Bất quá Trần Mặc quan sát mấy năm nay thấy dường như còn chưa có kẻ si tình nào có thể chiếm được cảm tình của Diệp Dung, mà ngược lại, chỉ cần gia hỏa hơi có tà niệm sẽ đều bị chặt đẹp ví tiền không thương tiếc, sau đó khóc không ra nước mắt mà thông báo cho nhau:
– Nếu còn yêu sinh mệnh thì rời xa Diệp Dung!

Cho nên, đối với thủ pháp cao minh này, Trần Mặc vẫn luôn bái phục sát đất. Bất quá theo lời của mấy vị nữ đồng nghiệp thì bà chủ luôn làm bộ cứng rắn kia cũng đã từng thương tâm đến phải rơi lệ.

Nghe nói, thời điểm nàng mới tới huyện thành này, cũng từng gặp được một vị thân sĩ hào hoa phong độ. Sau đó giống như bao bộ phim Hàn Quốc khác, hai người bắt đầu nảy sinh tình cảm với nhau, chỉ còn thiếu một bước thổ lộ.

Bất quá cuộc sống chung quy cũng chẳng phải là phim, người trong mộng kia hóa ra đã sớm kết hôn, hơn nữa cuối cùng còn xé toạc da mặt đưa đề nghị bao nuôi.

Còn may là Diệp Dung chưa bị chiếm tiện nghi, lập tức diễn vỡ Đắc Kỷ câu hồn lừa cho gã kia táng gia bại sản. Đồng thời trải qua chuyện này, nàng cũng triệt để thông suốt, từ đó về sau lĩnh ngộ bí pháp “tiên hoa không dính nổi bụi trần”.

Mà bởi vì nàng không hề tin vào đàn ông nữa, cho nên toàn bộ tiệm cơm 8 nhân viên, trừ đầu bếp Vương mập không kể, cũng chỉ còn có Trần Mặc là nam giới.

Không chỉ có như thế, đại khái là bởi vì Diệp Dung quá mức cường hãn, cho nên phàm là nữ tử làm việc trong tiệm, cũng đều bị nàng ảnh hưởng tới tính cách.

Phúc Phường Nhai này chỉ dài mấy trăm mét, cho nên hầu hết nam tử quanh đây đều từng nếm “đòn”, cuối cùng tự cảnh báo nhau coi tiệm cơm người đẹp này thành mảnh đất nguy hiểm. Mà cũng bởi thế, bọn hắn luôn tấm tắc khen kỳ (lạ) đối với việc Trần Mặc làm với việc ở đó tới sáu năm vẫn chưa tổn thương lông tóc.

Cho nên nhờ phúc của Diệp Dung cùng mấy vị mỹ nữ đồng nghiệp, Trần Mặc thường xuyên được mời tham gia tụ họp, chủ đề đương nhiên là truyền thụ cách bảo toàn tính mạng và ví tiền. Mà mỗi dịp này, Trần Mặc cũng không khách khí ăn no uống đẫy, sau đó say khướt mà lè nhè nói:
– Ka bình an, chính là nhờ có tấm lòng Bồ Tát!

Đương nhiên, tuy nam tử cùng khu biết mùi mà sợ hãi, nhưng vẫn còn không ít người từ xa chưa biết sự tình, mộ danh bà chủ mà tới, cho nên sinh ý tiệm cơm vẫn luôn tốt.


Ví dụ như hiện tại, Trần Mặc lái xe vội vàng chạy về tiệm cơm tuy rằng đã hơn một giờ trưa, nhưng trong sảnh khách vẫn ngồi chật cả mười bàn.

Trần Mặc cười híp mắt lên tiếng chào, lập tức đem ánh mắt tìm tới quầy thanh toán, nơi Diệp Dung buộc cao mái tóc dài đang ngồi ký sổ, khuôn mặt lịch sự tao nhã không trang điểm, một thân trang phục đơn giản kín đáo, chỉ lộ một chút da thịt cùng cánh tay trắng nõn như ngọc.

Mà chứng kiến bức họa phong tình này, mấy khách nhân mới tới sớm đã hoàn toàn thất thần, suýt nữa cầm cốc bia rót luôn vào lỗ mũi. Trần Mặc thực đồng tình thở dài, nhịn không được nhìn Diệp Dung thêm vài lần, thầm nghĩ nữ nhân quả nhiên là sinh vật rất nguy hiểm.

Giống như có cảm ứng, Diệp Dung chợt ngẩng đầu lên, khẽ cười nhìn hắn:
– Về rồi à, vất vả cho anh rồi!

Tuy Trần Mặc về muộn hơn một giờ, nhưng Diệp Dung lại không trách một câu, trái lại cười cười thản nhiên.

Mà chứng kiến vẻ mặt của nàng, Trần Mặc đột nhiên xoa xao cằm, có một loại dự cảm bất an. Quả nhiên trước khi hắn kịp mở miệng giải thích, Diệp Dung đã cầm lấy máy tính, nghiêm túc tính toán nói:

– Rõ ràng chỉ mất nửa tiếng mà lại thành một tiếng là thế nào? Tốt lắm, cứ mỗi phút tính 2 đồng, tổng cộng 120 đồng, hơn nữa cộng thêm phí tổn thất tinh thần của tôi, cùng với phí tổn gọi điện thoại tìm anh, tổng cộng là…

– Hai trăm đồng, không cần thối lại!
Trần Mặc nhún nhún vai, thuận tay đưa tới 2 tờ Mao Trạch Đông:
– Chỗ này tính cả phí tổn thất thanh xuân, phí sảy thai… của cô. Mà nói đi phải nói lại, cô không đi mà ngủ trưa ngồi đực mặt ra đây làm gì? Chẳng lẽ lo lắng đợi tôi về sao, hê hê?

– Đương nhiên rồi, tôi làm sao biết anh có phải định bỏ trốn không?
Tuy má ngọc có chút ửng đỏ, nhưng Diệp Dung vẫn làm bộ không có gì, sau đó từ trong quầy lấy lên một phần đồ ăn, nhẹ nhàng đặt trước mặt hắn.

Nhìn túi đồ ăn vẫn còn hơi ấm, Trần Mặc không khỏi có chút xúc động, thuận tiện cũng cảm khái đẩy đẩy gọng kính:
– Chuẩn rồi đấy! Tôi định mang tiền hai cặp lồng cơm chạy trốn… Hử, tiếng gì thế?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.