Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

Chương 41: Nhân duyên kiếp trước


Đọc truyện Sử Thượng Đệ Nhất Yêu – Chương 41: Nhân duyên kiếp trước

Màn xuất hiện hoành tráng của Lý Trì chẳng khác nào những nhân vật chính trong mấy bộ tiểu thuyết mạng, đại phóng bá vương khí làm cho tất cả mọi người bái phục.

Trần Mặc còn đang do dự mình nên biểu hiện như thế nào, dù tay chân hắn đều đã muốn gãy xương, căn bản không thể quỳ xuống hô vạn tuế.

Diệp Dung bình thường cũng tin thần tín phật, có điều giờ nàng cũng không rảnh mà đi ôm đùi thần tiên, bởi nàng còn đang bận cầm cuốn băng mà băng bó cho cái đùi của Trần Mặc.

– Bà cô của tôi à, cô đang băng bó hay gói bánh chưng vậy?
Nhìn toàn bộ quá trình Diệp Dung bọc “xác ướp”, Trần Mặc cảm thấy thể xác và tinh thần mình đều bị tra tấn đến khổ.

Nhưng hắn chỉ than thở một lúc, sau đó như nghĩ ra chuyện gì đó liền hỏi:
– À, đúng rồi. Vừa nãy cô định nói cái gì với tôi thế?

– Có sao! Tôi có nói gì sao?
Vai Diệp Dung hơi run run, bàn tay vô thức dùng sức khiến cho Trần Mặc đau đến nhe răng nhếch miệng.

Nhìn thấy vẻ hoài nghi trong ánh mắt đối phương, hai má cô nàng chợt ửng đỏ nhưng rất nhanh bình tĩnh lại nói:
– Ah, ý anh là lúc nãy hả! Lúc ấy tôi muốn nói anh đã mua bảo hiểm chưa, nếu rồi thì đứng tên người nhận là tôi được không… Ơ, tại sao anh lại biến thành xác ướp thế này?

– Ặc, bây giờ cô mới để ý hả?
Trần Mặc không còn gì để nói, dứt khoát nằm im xem cuộc vui.

Cách đó không xa, Lý Trì hãy còn say sưa ra vẻ thần côn nhận lễ bái của Lôi Chấn.

Đến khi hắn cảm nhận được ánh mắt hung hăng của Trần Mặc thì mới tỉnh lại, khẽ ho một tiếng nói:
– Lôi Chấn, con gái ngươi vốn là thị nữ bưng hương trên Thiên giới, bởi vì nãy sinh tình duyên với đồng tử cuốn rèm nên phạm vào luật trời…

Phải nói Lý Trì quả rất có thiên phú bịa chuyện xưa, lại có thể vẽ nên một lý do cực kỳ rắm chó là đoạn nhân duyên kiếp trước khiến cho người nghe phải rơi lệ.

Đến khi Diệp Dung cũng không kìm được mà vành mắt ửng đỏ thì gã thần côn siêu cấp này mới thở dài phun ra một câu chốt:
– Con trư yêu kia vì chịu đại ân của đồng tử cuốn rèm nên mới đến quấy nhiễu con gái ngươi, ý đồ muốn giúp cho đoạn nhân duyên của ân công nó, nghĩ ra thì cũng thật khó xử.

– Hóa ra như vậy!
Lôi Chấn nghe đến trợn mắt há mồm, cắn ngón tay một cái mới xác nhận đây không phải là mơ liền lập tức bái lạy thỉnh giáo phương pháp phá giải.


Lý Trì lạnh nhạt nói:
– Cũng được, niệm tình ngươi thành tâm thờ cúng nhiều năm… Chuyện này cũng không khó khăn gì, chỉ cần con gái ngươi không kết hôn, chờ đồng tử kia chuyển thế thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa!

– Không kết hôn? Nhưng mà con gái con…
Lôi Chấn có vẻ hơi do dự.

Nhưng khi hắn nhìn thấy vẻ mặt của Lý Trì thì lập tức cung kính nói:
– Vâng, tiên sư đã dạy, con tự nhiên tuân mệnh!

– Tốt lắm, ngươi tự thu xếp ổn thỏa đi!
Lý Trì lại giả dạng làm bộ vuốt râu một lúc rồi chậm rãi nói tiếp:
– Trần đạo hữu, phiền đạo hữu quan tâm thu xếp cho ổn thỏa, bản tôn cáo từ!

Hắn vừa nói vừa nhìn Trần Mặc, mục đích không nói thì Trần Mặc cũng hiểu. Cái gọi là thu xếp ổn thỏa là đừng có mà quỵt nợ ta.

Trần Mặc hiểu nên cũng thần bí mỉm cười, nhưng nụ cười này trong mắt nhóm người Lôi Chấn lại biến thành biểu tượng đắc đạo, tiên phong đạo cốt.

Trên thực tế, Lâm Đức đã kinh ngạc đến lồi con mắt ra — nói đùa gì vậy, người này lại có thể triệu hoán ra sư công, lại còn xưng hô ngang hàng đạo hữu?

– Uhm, ngươi cũng là đệ tử Huyền Đạo Tông hả?
Đang lúc Đức Lâm còn thổn thức, Lý Trì giữa không trung lại quay đầu lại hỏi.

Lâm Đức nhất thời ngây ra, lệ nóng đầy mặt, vẻ kích động giống như muốn tăng-xông đến nơi:
– Thưa sư công, đệ tử đúng là môn hạ đời thứ ba mươi sáu của Huyền Đạo Tông, tên là Lâm Đức.

Những lời này hắn nói ra cực kỳ run rẩy, chỉ sợ bản thân hắn cũng không biết mình đang nói cái gì nữa.

Chỉ tiếc là gái đẹp đứng trước mắt gã mù, Lý Trì dường như không để ý lắm, gật đầu sau đó hóa thành hào quang biến mất.

Lâm Đức không nhịn được thở dài một tiếng, thầm nghĩ sư công hiếm có hiển linh một lần mà cũng không cho hắn lấy một ít đan dược hay pháp quyết, phi kiếm linh tinh chẳng hạn?

Chán nàn thì chán nản, chẳng qua hắn lại nghĩ ra chuyện gì đó, con mắt đảo đi đảo lại nhìn về phía Trần Mặc đang còn ngửa cổ nhìn trời.


Tâm niệm vừa lóe, Lâm Đức chuyển sang khuôn mặt tươi cười đi qua bên đó.

Tuy rằng đạo hạnh của hắn thấp kém nhưng trong người cũng có chút linh dược, lúc này liền lấy ra cho Trần Mặc sử dụng còn tự tay hỗ trợ băng bó.

Một lát sau, Trần Mặc cũng leo được lên chiếc xe lăn chả biết moi ra từ đâu, nhìn thấy tứ chi không thể cử động hắn lại nghĩ đến một vấn đề quan trọng: nếu muốn đi nhà xí thì làm thế nào đây?

– Sư công yên tâm, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mươi ngày là có thể hành động tự nhiên!
Nhìn thấy Trần Mặc nhíu mày, Lâm Đức cũng không biết hắn đang lo lắng vấn đề gì, chỉ biết tận lực cười nói.

Trần Mặc bất đặc dĩ thở dài, lại đột nhiên ngẩn, ngạc nhiên nói:
– Từ từ đã, anh vừa gọi tôi là gì?

– Sư công lại đùa, ngài cùng sư công tông môn đệ tử ngang hàng, luận theo vai vế hẳn phải gọi như vậy!
Lâm Đức cười híp mắt lại nói.

Nghe thấy ngữ khí ngọt đến sởn da gà, cho dù là Diệp Dung cũng không nhịn được mà lông tóc dựng ngược tỏ ra sợ hãi. Trần Mặc nháy nháy mắt ngạc nhiên nói:
– Ặc, anh có thể thay đổi cách xưng hô không, tôi nghe không hợp lắm!

– Được! Được! Được!
Lâm Đức liên tục gật dầu, lập tức sửa lại cách xưng hô.

Nhưng ngay sau đó, hắn quay sang nhìn Diệp Dung đang im lặng, cười nịnh nói:
– Chị dâu, chị cứ yên tâm đi, em vừa cho lão đại dùng linh dược thượng đẳng, cam đoan mười ngày sau thì có thể khôi phục.

– Phụt~!
Đang uống nước, nghe thấy câu này Trần Mặc liền phun hết ra ngoài, thiếu chút nữa bị những lời xưng hô này làm nghẹn chết.

Diệp Dung ngẩn ra, hai má đỏ lựng, nhưng chỉ vài giây sau đã hồi phục cười nói:
– Tiểu Lâm tử, tôi thích cách làm người của anh rồi đấy, quả nhiên là vừa kinh nghiệm lại vừa thật thà! Không bằng ngày mai đến tiệm cơm của tôi làm công, được chứ?


Nếu không phải tứ chi bị gãy được cố định trên xe lăn, Trần Mặc đã chết vì té ghế rồi, thầm nghĩ ai nói Dung tỷ thông minh lanh lợi còn hơn hồ ly gì chứ?

Lâm Đức cười đến không khép miệng lại được, lập tức vỗ ngực thề thốt, cho dù là không được trả tiền công cũng đến tiệm cơm hỗ trợ.

Nhưng không đợi hắn chỉ tay lên trời mà thề, một giọng nói lạnh băng từ xa truyền lại:
– Được lắm, nếu anh gọi cô ta là chị dâu, vậy thì định gọi tôi là gì?

Dưới ánh trăng mờ, Gia Địch khuôn mặt không chút biểu cảm từ từ đi tới, giọng nói ẩn chứa vài phần tức giận.

Diệp Dung hừ lạnh một tiếng, không hề yếu thế tiến ra đón, song phương đầy mặt vẻ giận dữ đối diện một lát, đột nhiên đồng thời quay đầu nhìn phía Lâm Đức.

Lâm Đức nhất thời bị hai người kẹp ở giữa, mồ hôi trên trán rơi xuống lộp độp, sợ hãi nói:
– Cái kia thì… em…em gọi là chị dâu A, chị dâu B được không… Ái!

Kết quả là, một trận chiến thảm thiết lại nổ ra, mà Lâm Đức xui xẻo có lẽ cũng muốn đặt hàng xe lăn.

Trần Mặc lắc đầu không nói gì, đột nhiên nhìn thấy hai cha con Lôi Chấn đang chậm rãi đi tới thì không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.

Lôi Oánh ôm Trư Đầu Tam đi sau cha mình, bề ngoài giống như đang mê hoặc sợ hãi nhưng ánh mắt khi nhìn về Trần Mặc lại tràn ngập cảm kích.

Về phần những kỳ nhân dị sĩ cùng bảo an bị thương đằng kia cũng nhanh chóng tụ tập lại đây.

Lý Tam còn cầm thanh đại khảm đao, vỗ ngực nói:
– Lôi tiên sinh, vừa rồi tôi đã đại chiến ba trăm hiệp với con trư yêu kia, sau đó mời Quan đế nhập thân…bla bla… (Quan đế: Quan Vân Trường)

– Đúng thế! Đúng thế!
Có Lý Tam đi đầu, tất cả mọi người đều thi nhau chém gió, nước miếng bay tứ lung tung, chỉ còn kém là nói mình triệu hoán nốt cả siêu nhân điện quang đến trợ trận.

Lôi Chấn nghe thấy thì trợn mắt há mồm, miễn cưỡng đáp qua loa vài câu, khuôn mặt cố tỏ vẻ bình thường nhưng khóe mắt vẫn lộ ra chút do dự. đọc truyện mới nhất tại . com

Trần Mặc biết hắn muốn cái gì, ngay lập tức nhẹ nhàng ho nhẹ một tiếng:
– Lôi tiên sinh, ngài còn chuyện lo lắng?

– Đúng… À không phải, không có chuyện gì đâu!
Lôi Chấn buột miệng nói ra nhưng lời vừa ra khỏi mồm đã kịp nuốt lại.

Nhưng khi nhìn thấy Trần Mặc đang cười cuời, hắn thở dài rốt cục cũng phun ra:
– Trần tiên sinh, ngài nói tôi thật sự phải hủy hôn ước sao?


– Tôi hiểu, ngài không thực sự tin vào Lý Trì tiên sư!
Trần Mặc cười nhẹ nhàng, sau đó nhíu mày nói tiếp:
– Chẳng lẽ ngài cảm thấy Lý Trì tiên sư sẽ lừa ngài sao? Hay là ngài nghi ngờ Lý Trì tiên sư là giả mạo?

– Không! Không dám!
Lôi Chấn ngẩn người, trán nhất thời đổ mồ hôi lạnh. Hắn đương nhiên sẽ không hoài nghi thân phận Lý Trì, huống chi đối phương trước kia có đại ân với hắn, sao có chuyện giờ đến lừa gạt?

Chẳng qua hắn đã cùng Lưu Nguyên ký kết hôn ước, sắp tiến hành nghi thức đính hôn, giờ lại đột ngột hủy bỏ, chỉ e…

– Việc này tự ngài hãy suy nghĩ thật kỹ nhé!
Trần Mặc nhún vai, lại đột nhiên nghiêm mặt nói:
– Nhưng mà Lôi tiên sinh này, tôi nhắc ngài một câu, chuyện nhân duyên là do trời định, mạnh mẽ cưỡng ép sẽ mang đến tai họa đó. Lâm Đức, anh cũng là người tu hành, anh thấy có đúng không?

– Đúng! Đúng!
Đang được hai vị “chị dâu” tận tình “chăm sóc”, Lâm Đức như nhặt được cọng rơm cứu mạng lật đật chạy sang bên này, bây giờ chỉ sợ Trần Mặc nói trái đất hình vuông hắn cũng đồng ý.

– Lôi tiên sinh, sự tình này tuyệt đối không thể làm trái! Nếu ông mạnh mẽ đem con gái gả cho tên Lưu Nguyên kia, vậy thì đến lúc đồng tử cuốn rèm tìm tới cửa, Thiên Đình phẫn nộ…

Đang tìm cơ hội để thể hiện, Lâm Đức đâu có dễ dàng bỏ qua như vậy, liền thao thao bất tuyệt chém gió một hồi, chỉ kém nói phá hư nhân duyên là đại tội phải bị trèo lên núi đao ném xuống biển lửa.

Lôi Chấn nghe xong mà cả người run rẩy, khuôn mặt béo phì không ngừng run rẩy, có vẻ cực kỳ do dự.

Lôi Oánh cũng khẩn trương không kém, hai tay gần như siết chặt lấy Trư Đầu Tam trong lòng, khiến nó nghẹt thở hai mắt trắng dã.

Không gian yên tĩnh một cách quỷ dị, một lúc sau dường như Lôi Oánh đã quyết định, thở dài một tiếng nói:
– Tôi hiểu rồi, ngày mai tôi sẽ đi tìm Lưu Nguyên thương lượng.

Lúc này Lôi Oánh khó kìm nén được cảm xúc, toàn thân run rẩy, phải nhờ Diệp Dung nâng đỡ mới có thể đứng vững.

Lý Tam và Lâm Đức đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cũng thở một hơi dài nhẹ nhõm, thầm nghĩ cuối cùng không phải trừ yêu nữa, tiếp theo sẽ là màn phát tiền thưởng.

Trần Mặc làm như không có chuyện gì xảy ra cười cười, ra dấu để Gia Địch đặt một tay lên vai mình rồi quay về phía mọi người hô lớn:
– Mọi người mau qua bên này chụp một tấm hình… Nói ‘Hi’ đi nào!

Khi mọi người quay đầu lại, ánh sáng màu vàng chợt lóe lên trong chớp mắt.

Nhìn thấy mọi người lắc lư rồi ngã xuống, Trần Mặc thở phào, mỉm cười nói:
– Tốt lắm, thấy mọi người cười thật vui, tôi cũng vui theo!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.