Đọc truyện Sử Thượng Đệ Nhất Yêu – Chương 35: Cao lão trang
– Trảm yêu trừ ma sao? Bằng vào mấy người chúng ta á?
Tuy rằng đã ngồi tại hoa viên trong Lôi phủ nhưng Trần Mặc cũng cảm thấy có chút mơ hồ.
Hắn nhìn Diệp Dung bên cạnh, lại nhìn tiểu Huân Nhi đang bố trí trận pháp, đột nhiên cảm thấy được lần này giống như là một buổi dã ngoại, chứ không phải là hành trình trảm yêu trừ ma gì cả.
Ba tiếng trước, bởi vì Huân Nhi phát hiện được yêu khí, vốn một hồi quẩn ẩu đột nhiên lại xoay chuyển 360 độ.
Không kịp nói thêm cái gì, Hà Năng mặt mũi bầm dập ngồi dập, lập tức gọi điện thoại cho ông chủ.
Hai mươi phút sau, Lôi Chấn, người giàu nhất Nam thành tự mình lái xe đến, mời Huân Nhi cùng Trần Mặc đến biệt thự để trừ yêu, thái độ cung kính giống như là nhìn thấy Góp ka của 4vn vậy.
(Biên: nguyên văn là giống như nhìn thấy thủ trưởng, mà dịch giả thích tự sướng quá nên để nguyên )
Mà chân tướng sự tình quả thật đúng như suy đoán của Huân Nhi, trong nhà của vị tỷ phú này quả thật là có một con yêu quái, hơn nữa lại là một con trư yêu vô cùng hung ác.
Trên thực tế, Hà Năng cũng thường xuyên ra vào Lôi phủ cho nên mới bị nhiễm một chút yêu khí, nhưng mà so sánh với hắn thì yêu khí trên người Lôi Chấn lại càng thêm rõ ràng hơn, dùng cách nói của Huân Nhi là có thể trực tiếp bị xem như yêu quái.
Dùng lời khác mà nói thì con trư yêu kia rất lợi hại, thực lực có lẽ là không kém hơn so với kim giác ngưu yêulà bao nhiêu. Nhưng mà thú vị nhất chính là khi Trần Mặc hỏi cụ thể Lôi Chấn những tin có liên quan đến trư yêu thì Lôi Chấn lại trở nên vô cùng xấu hổ.
– Về chuyện này, xin ngài hãy giữ bí mật!
Thẳng cho đến khi bị hỏi đến cùng thì vị tỷ phú này mới do dự một chút rồi thấp giọng nói:
– Thật không dám giấu, người bị trư yêu này quấy nhiễu không phải là tôi mà là Lôi Oánh, con gái của tôi.
– Hả, chẳng lẽ quý phủ trước kia là Cao lão trang sao?
Trần Mặc nhất thời ngạc nhiên không nói gì, có điều chờ hắn nghĩ đến tình cảnh một cái đầu heo đột nhô ra từ phía sau tường thì đột nhiên rất muốn cười to lên.
– Đúng vậy, chính là một con heo.
Không biết Trần Mặc muốn cái gì, Lôi Chấn căm giận dậm chân. Có trời mới biết đây là chuyện gì, con gái mình vốn sắp lấy chồng, đột nhiên bị một con trư yêu cả ngày mê hoặc, ngay cả phòng cũng không có cách nào ra khỏi.
Trên thực tế, Lôi Chấn cũng không tin đó là yêu quái, bất quá chờ hắn thấy bảo tiêu của mình bị một con heo đuổi đánh thì hắn không thể không chấp nhận sự thật này.
Cũng bởi vì như thế mà hắn đã không tiếc tốn nhiều tiền để mời những kỳ nhân dị sĩ đến đây.
Thế nhưng vấn đề chính là chỗ này, dưới tình huống tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử thì hắn có năng lực mời đến đây những nhân vật gì?
Như lúc này, trong hoa viên Lôi phủ có đến mấy chục người, toàn là “cao nhân” ăn mặc lố lắng, vẻ mặt cổ quái… Thế nhưng Lôi Chấn trong lòng cũng hiểu được, đại đa số trong đó chỉ là mời đến cho đẹp đội hình.
Lý Tam bán thuốc tăng lực đầu đường, Trần mù coi bói tìm hài cốt ven đường, người tự xưng là dị năng giả có thể bẻ cong cái muỗng bằng ý chí, còn có mấy kẻ cơ bắp bạo lực…
Từ góc độ nào mà nói thì chính phủ Nam thành chắc hẳn là phải cảm ơn Lôi Chấn, bởi vì hắn đã chủ động thu nạp những người này, vô hình làm cho trị an của thành phố trở nên tốt hơn.
Trên thực tế ngay cả những cao nhân này cũng không có tin tưởng gì, nhưng mà suy nghĩ đến món tiền thưởng kia thì bọn hắn liền phấn chấn tinh thần đến đây.
Việc này có thể lấy một lý do như lời nói của vị bán thuốc tăng lực tên Lý Tam kia:
– Chuyện này á, yêu quái tuy rằng cường hãn, nhưng mà lỡ như nhân phẩm của tôi bạo phát thì sao?
Đương nhiên, khi nhân phẩm bản thân bạo phát, làm cách nào để nhân phẩm đối thủ cạnh tranh không bạo phát đó mới là chuyện quan trọng.
Cho nên tuy rằng trư yêu chưa xuất hiện, nhưng những kỳ nhân dị sĩ này đã bắt đầu loại trừ lẫn nhau, hận không thể phóng bá vương khí của mình ra để đánh chết những tên gia hỏa dám mưu tính cướp tiền thưởng của mình.
Ví dụ như lúc này, bên cạnh Trần Mặc có ba tên cao to đang đứng, xem bọn hắn liều mạng bày ra mấy động tác khoe cơ bắp trông rất có phong phạm có thể giết địch trong vô hình.
Trần Mặc thật không biết nói gì, chỉ xoa xoa cầm, đột nhiên cảm thấy đợi lát nữa đến lúc trư yêu xuất hiện thì hoàn toàn có thể chỉ cần đứng sau ba vị nhân huynh này là hò hét cổ vũ, bởi cái này chính là lá chắn thịt thiên nhiên mà, hơn nữa còn biết di động!
– Như vậy liền trông cậy cả vào chư vị!
Lôi Chấn cùng con gái mình nói chuyện vài câu qua cánh cửa phòng, sau đó hai mắt ửng đỏ khom mình hành lễ:
– Tóm lại, chỉ cần giúp tôi trừ con trư yêu kia thì tôi nguyện trả 200 vạn làm thù lao. (gần 7 tỷ VNĐ)
200 vạn! Mọi người nghe vậy thì nhất thời hai mắt tỏa sáng, vội vàng vỗ ngực thề thốt.
Trần Mặc lại cười cười giống như không có việc gì, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
– Lôi tiên sinh, chúng tôi không cần tiền thù lao, nhưng chuyện tiệm cơm Cát Tường…
– Đương nhiên!
Lôi Chấn ngẩn ra, lập tức hiểu ý gật đầu nói:
– Hà Năng đã nói với tôi rồi, chuyện này không có vấn đề!
– Muôn năm!
Nghe được lời hứa hẹn thì tiểu Huân Nhi đang vẽ bùa lập tức ngẩng đầu lên, giơ bàn tay nhỏ bé ra rồi hô:
– Chú à, chuyện trừ yêu kia cứ giao cho cháu là được rồi! Huân Nhi có mang theo mấy bộ phù chú đến đây, mua 10 tặng 1, cam đoan hướng dẫn chi tiết sau khi bán, hơn nữa bảo hành trong vòng 3 tháng.
– Sặc…
Nếu không phải có người giữ lấy thì Lôi Chấn đã ngã xuống đất rồi.
Đám kỳ nhân dị sĩ nghe vậy thì liền cảm thấy kính nể, thậm chí muốn quỳ bái đương trường — kinh tế thị trường a! Cái gọi là kinh tế thị trường còn ở đâu xa xôi nữa?
Nhìn xem tiểu cô nương người ta, ngay cả nghề trừ ma từ xưa cũng đã quyết đoán mà tiến hành cải cách, quả thật có thể nói là người đi đầu trong công cuộc cải cách.
– Trời đất chứng giám, không phải do tôi dạy!
Mà thấy Diệp Dung nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quái thì Trần Mặc chỉ có thể bất đắc dĩ mở ra hai tay:
– Tôi nghe nói, mỗi lần đi trừ yêu thì ông nội của Huân Nhi đều nói những câu quảng cáo này, cho nên Huân Nhi đi theo mới học được.
– Nhân tài!
Diệp Dung ngẩn ra, nhịn không được dựng thẳng ngón cái lên mà tán thưởng:
– Huân Nhi, có cơ hội thì cháu phải giới thiệu ông nội của cháu cho dì, dì cũng muốn trao đổi kinh nghiệm với ông ấy.
Rốt cuộc là cái gì đây? Lôi Chân phỏng chừng nếu mình nghe tiếp thì sẽ liền hộc máu ngay tại chỗ, vì thế hắn liền cáo từ với mọi người rồi lại mời Diệp Dung cùng rời đi.
Nghĩ đến việc chính mình không giúp được gì, Diệp Dung chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu, có điều vẻ mặt nàng vẫn tỏ ra lo lắng:
– Mặc Mặc, nếu như không có nắm chắc… Nhìn cái gì, tôi không phải lo cho anh, tôi đang lo cho Huân Nhi thôi.
Lời này tuy rằng là rất bưu hãn nhưng mà ngữ khí lại lộ ra vẻ quan tâm, ngay cả kẻ ngốc cũng rõ.
Nhưng mà, trong ánh mắt đố kỵ của mọi người thì Trần Mặc lại nhún vai giống như không có việc gì, đột nhiên cười nhẹ, phất phất tay:
– Yên tâm, tôi nói rồi tôi trốn rất nhanh, hơn nữa coi như tôi không có chạy nhanh hơn yêu quái thì chẳng lẽ lại không nhanh bằng bọn họ sao?
– Bọn họ?
Nhìn đám người đang nghe lén chung quanh, rốt cuộc Diệp Dung cũng thở phào một hơi:
– Vậy là tốt rồi, tôi nghĩ anh không chậm hơn nổi mấy tên mập kia đâu!
– Đệch!
Đám kỳ nhân dị sĩ đang vểnh tai lên nghe đột nhiên có một loại xúc động muốn phún huyết, thầm nghĩ làm người sao thể vô sỉ đến thế này được?
Một tên mập mạp nhịn không được mà đi tới, thở phì phì chắp tay hỏi:
– Xin hỏi các vị, không biết ai mới là người trừ yêu?
Tên mập này vừa mập lại vừa lùn, chỉ sợ trên mặt hắn có khắc hai chữ thần tiên thì cũng không có bao nhiêu người tin tưởng, nhưng thái thái độ của Lôi Chấn lại rất cung kính với hắn.
Nghe được những lời đầy mùi thuốc súng này thì Trần Mặc biết đối phương đã hiểu lầm rằng mình đến cướp sinh ý, không khỏi mỉm cười lắc đầu.
Có điều không đợi hắn trả lời, Huân Nhi liền xung phong đứng ra ưỡn ngực, giọng nói trong trẻo:
– Huân Nhi sẽ trừ yêu, Huân Nhi sẽ dùng phù chú!
Lời nói còn chưa dứt, cặp mắt gã mập kia đã trắng dã, thịt béo ở trên mặt rung lên, giống như là đang nhịn cười.
Nghĩ lại cũng đúng, một tiểu cô nướng 8 tuổi, nói cái gì mà sử dụng phù chú, chỉ sợ là xác suất làm tổn thương mình còn lớn hơn so với làm tổn thương địch nhân.
Mà chính Trần Mặc cũng muốn phản bác lại, bất quá đợi hắn nghĩ đến những kiệt tác thường ngày của Huân Nhi thì hắn lại đột nhiên cảm thấy không có biện pháp phản bác.
Ngược lại Diệp Dung có chút bất bình, thấp giọng nói thầm:
– Tiểu cô nương thì thế nào? Một tên mập mạp thì lên mặt cái gì? Chẳng qua chỉ là một tên thầy tướng số trước miếu Thành Hoàng, bà đây còn lười đến coi nữa.
– Phốc!
Mập mạp đang uống trà, nghe được những lời này của Diệp Dung liền phun hết cả ly trà ra.
Lôi Chấn thấy không khí xấu hổ, vội vàng đứng ra hoà giải:
– Trần tiên sinh, tôi giới thiệu vị này với ngài, vị này là Lâm Đức tiên sinh, là đệ tử của thượng đại chưởng môn Huyền Đạo Tông Lý Trì tiên sinh. Lý tiên sinh đạo pháp sâu xa, thái độ làm người thanh cao, năm đó tôi đã từng nhận được ân huệ của ngài ấy.
– Phốc!
Lần này đến lượt Trần Mặc phun nước trà.
Lâm Đức bày ra tư thế thế ngoại cao nhân, thấy thế không khỏi cả giận nói:
– Trần tiên sinh, tông ta tuy rằng không lớn, nhưng mà người bên ngoài không thể vũ nhục được. Ngài bày ra bộ dạng như thế, chẳng lẽ là có ý kiến với Lý chưởng môn sao?
– Ách… Ngài hiểu lầm rồi, tôi chỉ là khiếp sợ mà thôi, không nghĩ tới Huyền Đạo Tông lại có cao thủ như thế!
Trần Mặc thật không nói gì, lại xoa cằm, vừa rồi là tại đột nhiên hắn nhớ tới gương mặt như gắn theo cái quan tài của Lý Trì, chỉ có thể bất đắc dĩ chắp tay nói lời xin lỗi.
Chẳng qua nhìn thấy vẻ mặt tự đắc của Lâm Đức thì hắn rất muốn hỏi một câu, đạo pháp sâu xa sao? Thái độ làm người thanh cao à? Vậy xin hỏi đối với hộp đêm thì ngài có ý kiến gì không?