Đọc truyện Sử Thượng Đệ Nhất Yêu – Chương 165: Loli hung mãnh
oOo
Theo buổi sáng hôm nay bắt đầu, Tôn Ngộ Không cảm giác mí mắt của mình giật liên tục. Nếu thần tiên cũng mê tín thì điều này tức là hắn rất có thể sẽ gặp xui xẻo…
Trên thực tế, từ lúc đánh bay hai con yêu quái kia thì một dự cảm bất an đã bao phủ nơi này —— đây là một loại cảm giác thực kỳ quái, tựa như có người ở phía trước đào một cái hố, chờ hắn nhảy vào…
– Kia rõ ràng chính là yêu quái, sư phụ làm sao lại không tin?
Thực bất đắc dĩ thở dài, hầu tử đột nhiên như có suy nghĩ gì đình chỉ đi tới, bởi vì từ con đường phía trước đang mơ hồ truyền tới tiếng hát trong trẻo —— “cô nương nho nhỏ, sáng sớm rời giường, xách theo cái giỏ đồ ăn…”
– Còn một chiêu này sao?
Đã nhận ra yêu lực mỏng manh, hầu tử không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Nhưng vấn đề là không ai tin tưởng phán đoán của hắn, đầu heo kia thậm chí còn thở dài:
– Con khỉ chết tiệt, huynh không cần xem ai cũng cho thành yêu quái được không, kia rõ ràng chỉ là một tiểu cô nương thôi!
Trên thực tế, kia chứng thật là một tiểu cô nương rất khả ái, thân mặc một cái váy màu hồng phấn, đang xách theo một giỏ thức ăn, vừa nhảy chân sáo vừa hát trên đường.
Đại khái là nhìn thấy mấy quái vậy mặt mũi dữ tợn trước mắt, nàng không khỏi kinh hô một tiếng, suýt nữa ném cái giỏ đồ ăn chạy trốn.
– Tiểu cô nương, chớ sợ!
Sớm đã thành thói quen với phản ứng này, Đường Tăng chỉ có thể giống thường ngày giải thích lần nữa.
Chính là ai cũng không có chú ý tới, giờ phút này tại bụi cỏ sau triền núi, có mấy đồ điện đang háo hứng chờ xem kịch.
Nhìn thấy Huân Nhi rất nhanh hoà mình cùng tổ bốn người, Nặc Nặc không khỏi tán thán nói:
– Lão đại nói thật chuẩn, tiểu loli mới là vương đạo a!
– Đừng có khen vội, chờ bọn hắn ăn cơm rồi hẵng nói!
Trần Mặc đang bận rộn giúp Mộc Vân lắp lại xương sườn, không hiểu sao lắp cả nửa ngày mà vẫn thừa ra mấy cái.
Thở dài một tiếng, hắn rốt cục hoàn thành công tác mệt nhọc này, nằm úp sấp trên sườn núi chờ xem trò.
Lúc này, Huân Nhi bên kia đã phát động đòn công kích “khả ái”… Ngoại trừ hầu tử vẫn một mặt sát khí, ba người còn lại sớm đã giơ tay đầu hàng.
– Vậy sao? Hóa ra Huân Nhi ở trên núi?
Nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu nhỏ của Huân Nhi, lực chú ý của Bát Giới lại sớm đã bị mùi thơm từ giỏ đồ ăn hấp dẫn.
Hình như không có chú ý tới vẻ mặt của hắn, Huân Nhi ngược lại đem cái giỏ lên, cười hì hì trả lời:
– Vâng ạ! Hôm nay a di phải ra đồng làm việc, nên Huân Nhi mang giỏ đồ ăn ba ba làm đưa qua cho a di!
– A di?
Nghe được câu này, tổ bốn người không khỏi đưa mắt nhìn nhau, theo bản năng quay đầu nhìn phía sau.
Trư Bát Giới nhịn không được khịt khịt mũi, vẻ mặt cổ quái than thở:
– A di kia không phải là tiểu cô nương ban nãy… Ặc, là có ý gì?
Chưa kịp lo lắng vì chuyện bại lộ, Trư Bát Giới đột nhiên lắp bắp kinh hãi, bởi vì giỏ đồ ăn kia đã xuất hiện trước mặt hắn.
Mặt cười rạng rỡ gật đầu, tiểu Huân Nhi cắn ngón tay nói:
– Hì gì… Đại thúc, mọi người đói bụng sao? Nếu đói bụng thì cứ ăn trước đồ ăn Huân Nhi mang đi này!
– Làm sao… làm sao lại không biết xấu hổ thế được?
Trư Bát Giới ngẩn ra, miệng tuy rằng còn nói lên “ngượng ngùng”, nhưng hai tay đã kìm lòng không đậu đưa ra ngoài.
Sa hòa thượng hiển nhiên có chút nhìn không được, nhịn không được nói:
– Nhị sư huynh, đây là đồ ăn Huân Nhi đưa cho a di, làm sao huynh có thể giành trước ăn?
– Đưa cái gì mà đưa, cái kia a di còn có cơ hội ăn cơm trưa sao?
Trong lòng oán thầm lên, lực chú ý của Trư Bát Giới cũng đã tập trung lên đồ ăn, làm sao còn nghe lọt nhắc nhở.
Giống như là đáp lại nguyện vọng của hắn, tiểu Huân Nhi cũng khẽ lắc đầu, giọng trong trẻo nói:
– Không sao đâu ạ! Nhà Huân Nhi rất gần, trở về lấy một phần nữa là được, cũng không mất bao nhiêu thời gian.
– À ha. Vậy ta không khách khí nữa!
Trư Bát Giới gấp gáp nói rồi túm lấy cái giỏ thức ăn.
Vừa mở ra cái nắp bằng trúc, hắn đã bị hương vị bên trong hấp dẫn, kìm lòng không đậu nuốt nuốt nước miếng.
Chính là ngay sau đó, không đợi hắn mở cái miệng rộng, chợt nghe hầu tử đột nhiên quát:
– Chậm đã! Yêu quái kia, dám lộng hành trước mặt lão Tôn… Ăn của ta một gậy rồi nói!
Nói bão nổi liền bão nổi, thật sự không hề có dấu hiệu báo trước!
Không đợi mọi người phục hồi tinh thần lại, Kim Cô Bổng đã mang theo tiếng gió gào thét nện xuống… Trong tiếng kinh hô, tiểu Huân Nhi mới vừa mặt cười rạng rỡ đã biến thành bánh thịt, cho dù tập trung toàn bộ lương y trên thế giới lại đây cũng hết thuốc chữa.
– Thật ác độc! Con khỉ này quá tàn nhẫn!
Không tự chủ được cắn cắn ngón tay, Trần Mặc kinh hồn táng đảm thở dài, thầm nghĩ hoàn hảo Huân Nhi dùng Thế Thân Phù (bùa thế thân), bằng không dưới một gậy như vậy, chỉ sợ toàn bộ đám mê loli đã phải bi phẫn rơi lệ đầy mặt.
Bất quá, vì cái gì kia con khỉ lại cảm thấy Huân Nhi là yêu quái, chẳng lẽ cũng là bởi vì Thế Thân Phù kia?
– Lão đại, bọn hắn lại cãi nhau rồi!
Nặc Nặc vui sướng khi người gặp họa nhắc nhở, cắt đứt Trần Mặc tự hỏi.
Chính như dự đoán, sau phút kinh ngạc trợn tròn mắt, Đường Tăng tức thì đại bạo phát tiểu vũ trụ, ánh mắt nhìn con khỉ họ Tôn không khác gì đang nhìn ác ma giết người.
Lại tiếp đó đúng như nội dung vở kịch, hầu tử cũng đã quỳ xuống đất cầu tình, chính là không biết có thể qua nguy cơ lần này hay không.
Trái lại thừa cơ hội khó có này, Trư Bát Giới bụng đói kêu vang đã nhấc đồ ăn trong giỏ ra, không do dự liên tiếp mà cho vào miệng.
Phải biết rằng, bên cạnh hắn chính là Huân Nhi đã bị đánh thành bánh thịt… Dưới tình huống này cư nhiên còn có thể nuốt trôi, Trần Mặc thật không biết nên bội phục hắn không có tim phổi, hay nên khinh bỉ hắn máu lạnh vô tình.
– Chúng ta đi!
Quan sát mười mấy phút, mắt thấy thế cục đã dần dần ổn định lại, Trần Mặc lập tức thật cẩn thận xoay người rời đi:
– Xem ra con khỉ kia còn không bị đuổi đi, chúng ta tiến hành phương án C, cho bọn hắn thêm một mồi lửa… Nặc Nặc, mấy thứ bảo mày chuẩn bị đã xong chưa?
– Toàn bộ xong xuôi, lão đại cứ an tâm đi!
Nặc Nặc dương dương tự đắc trả lời.
– Xa Xa đã ở trên kia chỉ huy yêu quái làm xong nhà cỏ tranh, Oa Oa dùng hành tây làm ra hai lọ thuốc kích thích tuyến lệ, cũng bôi sẵn lên khăn tay; còn Thế Thân Phù bọn em cũng chuẩn bị ba tấm, hơn nữa đã thí nghiệm qua. Không có gì sai lầm!
– Tốt lắm, còn lời thoại kịch bản đâu?
Vội vội vàng vàng thay đổi y phục, Trần Mặc nhìn gian nhà cỏ tranh phía xa, lại đột nhiên nhớ ra hỏi.
Bản Bản lập tức chen chúc đi lên, đưa một chồng kịch bản sớm đã chuẩn bị sẵn cho hắn:
– Lão đại, theo yêu cầu của anh, em ăn cắp những câu kinh điển của Quỳnh Dao rồi cải biên cho hợp!
(Quỳnh Dao: nữ sĩ viết kịch bản ngôn tình của Trung Quốc, điển hình là Hoàn Châu Cách Cách)
– Là em cải biên đấy!
Nặc Nặc lại nhảy ra tranh công, rất có phong thái của Quỳnh Dao nãi nãi nhập thân:
– Lão đại, anh cứ đọc đúng lời kịch bên trong thì em cam đoan bốn người Đường Tăng sẽ khóc đến rơi lệ đầy mặt… Đáng tiếc là không thể ở đây bán khăn tay, bằng không nhất định phát chút tài.
Trong lúc nói chuyện, mọi người sớm đã hoàn thành nhiệm vụ riêng, vừa lúc Huân Nhi mượn dùng Thế Thân Phù tránh được một kiếp cũng đã kinh hồn chưa định trở lại.
Trần Mặc phất tay ý bảo bọn hắn toàn bộ lui lại, lập tức hít mấy hơi thật sâu, lúc này mới dường như không có việc gì, thong thả men theo con đường đi xuống.
Cơ hồ đồng thời, tổ bốn người đi thỉnh kinh đã xuất hiện trên sơn đạo, đại khái là đột nhiên thấy có người xuất hiện, bọn hắn không khỏi hơi hơi kinh ngạc.
– Các vị đại sư từ nơi nào đến, lại đi đâu đó?
Khẽ nhíu mày mang theo vài phần ưu sầu, Trần Mặc chậm rãi cúi người chào, cố gắng tránh nhìn vào cái hung khí Kim Cô Bổng kia.
Bất quá, trong lúc hắn kín đáo liếc mắt nhìn, chỉ thấy con khỉ kia đứng sát cạnh giống như sắp bạo phát đến nơi!
– Bần tăng từ Đông Thổ Đại Đường, muốn đi Tây Thiên thỉnh kinh!
Đường Tăng chậm rãi chắp tay lại, ôn hòa hành lễ.
Trư Bát Giới cùng Sa hòa thượng cũng theo hành lễ, nhưng khi hai người bọn họ ân cần chào hỏi, lại kìm lòng không đậu đưa mắt nhìn nhau, thần sắc mang theo vài phần xấu hổ.
– Thì ra là cao tăng Đại Đường, thất kính!
Trong lòng thầm làm thủ thế “thành công”, nhưng Trần Mặc vẫn làm một bộ lo âu, trầm giọng hỏi.
– Xin hỏi đại sư, các ngài dọc theo trên sơn đạo, có từng thấy muội muội cùng con gái của ta không… Nhắc tới cũng là thật lạ, Huân Nhi nhà ta đi đưa cơm cho muội muội của ta, tại sao lại đi lâu như vậy, đại sư có gặp họ không?
– Điều này…
Đường Tăng nhất thời ngạc nhiên không nói gì, vẻ mặt xấu hổ đến không thể xấu hổ hơn.
Chính là không đợi hắn mở miệng, Trư Bát Giới liền giành trước nhảy ra, đầu lắc như cái trống bỏi:
– Không thấy! Chúng ta không thấy ai hết… Sư phụ, sắc trời cũng không còn sớm, chúng ta mau đi đi!
– Người này thật là xảo quyệt!
Nghe câu trả lời tựa không có chuyện gì xảy ra như thế, cho dù Trần Mặc đã muốn tìm hiểu nội tình, giờ phút này cũng không nhịn thầm giơ ngón tay giữa.
Trư Bát Giới cũng không để ý nhiều như vậy, sớm tay trái nhấc hành lý lên, tay phải kéo Đường Tăng, xem bộ dáng là muốn trực tiếp phá cửa xông ra.
Nhưng là ngay sau đó, Đường Tăng sớm đã cảm thấy hổ thẹn bất đắc dĩ thở dài một tiếng, ảm đạm nói:
– Thí chủ! Bần tăng không biết nói như thế nào mới tốt, nhưng lệnh muội cùng quý thiên kim, sợ là đã muốn… Chết dưới gậy của đồ nhi!
– Cái gì?
Trần Mặc ngẩn ra, thất tha thất thểu lui về phía sau vài bước.
Vẻ mặt của hắn lúc này là vừa kinh ngạc lại vừa có bi thương bên trong, làm cho mấy đồ điện âm thầm quan sát liên tục khen ngợi, không khỏi bội phục kỹ xảo biểu diễn quá cao này.
Ngay sau đó, chợt dùng hai tay che mặt, sau đó lên tiếng gào khóc:
– Không! Điều đó không có khả năng! Ông trời ơi, ông trời ơiiiiii… Ngài vì sao lại đối đãi với con như thế này…. Aaaaaaaaaa! Tim của ta! Tim của ta muốn nát rồi! Ngài thật sự tàn nhẫn quá, tàn nhẫn quáaaaaaaaaaa!
– Ặc… Tụi bây có cảm thấy gió lạnh đang ùa về không?
Nghe lời kịch thống thiết như thật thế, một đám yêu quái nghe trộm nhất tề rùng mình một cái.
Nặc Nặc dương dương tự đắc nói:
– Mới thế này đã là gì? Phấn khích còn ở mặt sau kìa, ca nghĩ câu kế tiếp nhất định là —— Đường trưởng lão, ngài còn nhớ Hạ Vũ Hà bên bờ hồ Đại Minh không*?
(Câu này trong Hoàn Châu Cách Cách, mẹ của Hạ Tử Vy để con gái nói khi gặp được cha, bị Nặc Nặc cải biên làm trò)