Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu

Chương 95


Bạn đang đọc Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu – Chương 95


Chương 96:
Sư Vô Cữu yêu muốn chết cái kiểu nói chuyện không chừa đường sống cho người khác của Chu Trường Dung kia.
Trong trường hợp này, dù Chu Trường Dung có mặt dày nói Thái Sơn phủ quân là sư huynh của mình thì thật ra cũng chẳng có vấn đề gì.

Bởi vì mọi người đều biết Niết Bàn Kinh và Độ Vong Kinh quả thật đến cùng một nguồn, hơn nữa bọn họ còn là quỷ tu, xưng huynh gọi đệ cũng không ảnh hưởng gì.

Thế nhưng điều đó đối với Hoan Hỉ quỷ mẫu mà nói lại là một vấn đề rất lớn.
Đối thủ cũ lập tức chuyển mình biến hóa thành sư thúc của mình, sau này dù muốn đối nghịch với Chu Trường Dung hay là gây rối với Chu Trường Dung thì Chu Trường Dung đều đứng ở chỗ lí lẽ cao hơn một bậc kia.
Vị trí vốn lúc trước bản thân luôn dùng để cười nhạo Chu Trường Dung, không ngờ Chu Trường Dung lại dùng nó để cười nhạo lại Hoan Hỉ quỷ mẫu.
Bởi vậy, Sư Vô Cữu cười vô cùng lớn tiếng, đồng thời vô cùng sảng khoái.
Hoan Hỉ quỷ mẫu nghe thấy Sư Vô Cữu cười to không che giấu chút nào như vậy, nhịn không được trợn mắt trừng Sư Vô Cữu.
Mà Sư Vô Cữu cũng không sợ, nhìn thẳng về phía Thái Sơn phủ quân, bi bô chất vấn, “Thái Sơn phủ quân, giáo dưỡng của đồ đệ người hình như cần phải dạy thêm.”
Các đại năng bốn phía xung quanh được xem kịch hay miễn phí, nhiệt tình phụ họa.
“Thái Sơn quân, không phải ta nói chớ, đồ đệ này của ngươi thật sự có hơi càn rỡ.”
“Chu Trường Dung là tiểu sư thúc tạm thời không đề cập tới, mà người thừa kế cho vị trí đời Yêu Hoàng kế tiếp cũng không phải là người có thể tùy tiện hô to gọi nhỏ.”
“Thái Sơn quân, nghiêm sư xuất cao đồ, vẫn phải nỗ lực quản nghiêm.”

Sắc mặt Thái Sơn phủ quân hơi cứng ngắc, chỉ có thể ám chỉ nhìn Hoan Hỉ quỷ mẫu một cái, nhắc nhở Hoan Hỉ quỷ mẫu ngậm miệng.
Hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu một tung một hứng, thật sự không dễ trêu.
“Được rồi, bí tàng không lâu lắm cũng sắp mở, vẫn nên bớt tranh cãi một tí đi.” Ngọc Sương đứng ở bên cạnh xem hết quá trình, lúc này mới xuất hiện làm người hòa giải.
Hoan Hỉ quỷ mẫu vốn còn muốn đáp trả lại, nhưng Thương Hải nữ quân bên cạnh kéo kéo ả hai cái, chỉ có thể phẫn nộ ngậm miệng không nói.
Tóm lại, cuối cùng vẫn phải dùng thực lực nói chuyện.
Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu ra trận được tiếng rồi cũng không tiếp tục nữa, ngoan ngoãn ở bên cạnh đợi bí tàng mở ra, biểu hiện như hành động vừa rồi không phải bọn họ làm vậy.
Thứ gọi là được rồi thì thôi, tốt quá hoá dở.
Chu Trường Dung làm, đơn giản chỉ là để hai người hắn và Sư Vô Cữu ở trong mắt những đại năng đó sẽ không đến nỗi bị xem như quả hồng mềm bóp cái là nát mà thôi.

Hơn nữa vừa nãy có Ngọc Sương ở bên cạnh làm chỗ dựa, các đại năng cũng sẽ liên tưởng đến mối quan hệ thân mật giữa hắn và yêu tộc, hiển nhiên tính an toàn cũng được bảo đảm hơn một chút.
Đừng nhìn các đại năng hiện giờ ai ai cũng có thái độ tốt, nhưng có thể tu hành đến trình độ này thì họ đều đã xem chuyện sống chết cực kì nhạt nhẽo, số người từng gϊếŧ qua chỉ sợ đếm không xuể, nếu thật sự nghĩ rằng những đại năng đó sẽ kiêng kỵ điều gì thì thật là nói chuyện viển vông.
Không lâu sau, xung quanh vốn rất yên tĩnh đột nhiên xuất hiện âm thanh đá vụn lăn lốc.
Tất cả mọi người lập tức nhìn về phía sư tử đá, phát hiện tròng mắt của nó đang ùng ục ùng ục chuyển động, mà kèm theo con ngươi chuyển động là những phù văn lít nha lít nhít trên người nó từng cái từng cái một lần lượt sáng lên, trong hoàn cảnh không có ánh sáng hiện giờ, chúng lập tức trở thành vật chiếu sáng chói mắt nhất.
“Những phù văn bên trên kia, ta đã nghiên cứu hơn vạn năm, mà cũng chỉ có thể miễn cưỡng phân biệt ra được một số ít mà thôi.” Một đại năng đang ẩn mình trong đó đột nhiên lên tiếng nói, “Nếu đoán không sai, đây cũng là một trong số phù văn đặc biệt bên trong tầng trời Tạo Hóa, theo lý mà nói chỉ khi ở hoàn cảnh thiên đạo cực kì mạnh mẽ như tầng trời Tạo Hóa mới có thể hiện hình.

Nhưng mà nơi này lại không bị thiên đạo ràng buộc, mượn nguyên liệu đá đặc thù thì cũng có thể khắc phù văn lên.”
“Vậy phù văn sáng lên thì có ý nghĩa như thế nào?”
Vấn đề vừa ra khỏi miệng đã có người cho câu trả lời.
“Các ngươi mau nhìn, sương mù tản ra!”
Giống như lời người vừa hô lên kia, đám sương mù đang bao phủ khu vực gần đó kèm theo ánh sáng từ phù văn trên người sư tử đá tản ra từng chút một, dần dần để lộ đường viền của bí tàng.
Mọi người không khỏi hai mắt trợn to, Sư Vô Cữu lại càng cảm thấy bí tàng như có một loại lực hút vô hình đối với mình, hai mắt không hề chớp nhìn chằm chằm nó.
Không biết qua bao lâu.
Tại một nơi hoàn toàn không có khái niệm ngày đêm, đám sương mù kia chỉ còn lại một lớp nhỏ cuối cùng.
Tiếp đó, bên phía sư tử đá đã hoàn toàn bị ánh sáng bao phủ toàn thân đột nhiên chuyển động hút lớp sương mù cuối cùng nọ một cái, sương mù chui tọt vào bên trong thân thể sư tử đá.

Toàn cảnh bên trong bí tàng cũng hoàn toàn xuất hiện trước mắt mọi người.
“Sao… Sao lại là cái này?”
“Không, đây chính là bí tàng thánh nhân lại?”
“Không thể tin được.”

Sau khi mọi người nhìn thấy toàn cảnh bí tàng, vô cùng kinh ngạc.
Bọn họ đã từng nghĩ có thể bí tàng sẽ hoàn toàn khác biệt với tưởng tượng của bọn họ, nhưng lại không thể ngờ bí tàng lại khác biệt ngoài ý muốn như vậy.
Mà hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu, lại càng kinh ngạc đến gần như không thể nói ra lời.
Thế nhưng bọn họ lại càng ngày càng có thể xác định, lần này bọn họ đến đúng rồi.
Bởi vì sau khi sương mù tản ra, hình dáng bí tàng để lộ là một cái quan tài băng siêu lớn!
Quan tài băng nọ ngoại trừ kích thước khác hơn cái Sư Vô Cữu bị phong ấn lúc trước thì những thứ còn lại hoàn toàn giống nhau như đúc.
Chu Trường Dung vào lúc này, không dám liên lạc ngôn ngữ với Sư Vô Cữu nữa, mà trực tiếp ra hiệu bằng ánh mắt.
Sư Vô Cữu phát hiện tầm mắt của Chu Trường Dung, khó mà nhận ra gật gật đầu.
Nó thật sự giống quan tài băng lúc trước hắn từng nằm như đúc, chỉ là siêu lớn hơn mà thôi.
“Grào —— “
Đột nhiên sư tử đá tăng nhanh tốc độ, hóa thành một tia sáng, nhảy thẳng vào bên trong quan tài băng cực lớn.

Quan tài băng kia thoạt nhìn như sâu không lường được, ánh sáng phù văn trên người sư tử đá cũng bị nhấn chìm trong nháy mắt không thấy hình bóng.
Mặc dù bọn họ không thể lĩnh hội được uy lực của phù văn, nhưng chỉ cần nhìn họa tiết đã biết tuyệt đối không thể coi thường nó, kết quả sau khi sư tử đá người đầy phù đi vào lại không còn phát ra bất kì một tia ánh sáng nào, chỉ dựa vào điểm này đã biết chắc chắn trong đó nguy cơ trùng trùng, có khi còn vượt xa sức tưởng tượng của bọn họ.
Tất cả mọi người không khỏi trở nên khẩn trương.
Điều đó đang ám chỉ bọn họ, đừng nhảy vào bên trong quan tài băng cực lớn như sư tử đá sao?
Tất cả mọi người nhịn không được bắt đầu cân nhắc trong lòng.
“Quan tài băng này được làm bằng gì, mọi người có thể nhìn ra không?”
“Nhìn dáng vẻ, hình như làm bằng phong ấn.” Một phật tu ở bên cạnh nhẹ nhàng nói, “Nếu lão nạp không nhìn lầm, chắc hẳn quan tài băng được làm bằng Xá Tâm Ngọc.

Ngọc này sản lượng rất ít, công năng lớn nhất chính là dùng để phong ấn.

Thông thường mà nói, để sản xuất ra một phần ngọc có thể phong ấn kích cỡ một người đã cực kỳ khó khăn, thế nhưng toà quan tài băng này lại to lớn đến thế…”
“Chỉ sợ dùng toàn bộ Xá Tâm Ngọc của cửu thiên thập giới gộp lại, cũng chưa chắc có nhiều như vậy.”
Mọi người nghe nói tác dụng to lớn nhất của quan tài băng chính là phong ấn, trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Chẳng lẽ, bên trong quan tài băng cỡ lớn phong ấn tuyệt thế ma đầu nào đó sao? Bí tàng Thần Tàng thánh nhân để lại, là dùng để phong ấn?
Không, không thể nào.
Mà sự tồn tại của Xá Tâm Ngọc vẫn làm cho các đại năng bắt đầu hoang mang.
Rốt cuộc bên trong quan tài băng có cái gì, liên thông đến hướng nào, bên trong sẽ có bao nhiêu nguy hiểm, bọn họ đều không biết gì cả.

Mà nhìn hình dạng của bí tàng quan tài băng, cũng khiến cho mọi người có một loại linh cảm rất không lành.
Sau khi vào đó, nói không chừng sẽ chết ngay lập tức.
Mà, sự việc đã tiến triển đến bước này, bọn họ đã chờ đợi bí tàng rất nhiều năm, bây giờ có ai trong bọn họ muốn rút lui đâu?
“Muốn thành thánh, muốn bước ra khỏi bước cuối cùng kia, chút nguy hiểm ấy có đáng là gì?” Người nói lời này chính là Khô Diệp tiên tôn, sắc mặt hắn kiêu ngạo, hoàn toàn không còn dáng vẻ hiền lành trước kia, ngược lại mười phần hăng hái “Cầu tiên vấn đạo, có ai không khổ?”
Dứt lời, Khô Diệp tiên tôn là người đầu tiên nhảy vào, đảo mắt một đã biến mất không còn tăm hơi.
“Hừ, trái lại để lão già Khô Diệp đó đoạt trước, chúng ta đi vậy!”
“Ông đây tu ma, chỉ là một cái quan tài thôi mà cũng muốn dọa đứng ta?”
“Ha ha, thú vị, bản tọa muốn xem xem rốt cuộc trong này ẩn giấu cái gì?”
“Ngửa mặt trông trời cười lớn ra đi, chúng ta há chẳng vốn là thảo dân đó sao.”
“A di đà phật.”
Mọi người không chần chừ nữa, từng người từng người dứt khoát nhảy vào bên trong quan tài băng cỡ lớn.
Ngọc Sương ở bên cạnh nhìn Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu, nói, “Vốn ban đầu ta muốn ở bên trong quan tâm các ngươi mấy phần.

Nhưng mà nhìn tình hình bây giờ, trong quan tài băng có quá nhiều thứ không biết, các ngươi vẫn phải tự mình cẩn thận.”
“Bệ hạ yên tâm, chúng ta đương nhiên hiểu rõ.” Chu Trường Dung gật đầu đáp.
Ngọc Sương mỉm cười, không tiếp tục chậm trễ nữa, lúc này lập tức hóa thành một tia sáng nhảy vào bóng tối bên trong quan tài.
Rất nhanh, trên sân chỉ còn sót lại Chu Trường Dung, Sư Vô Cữu, mấy tiểu bối như Hoan Hỉ quỷ mẫu và Thương Hải nữ quân.

“Ân oán giữa chúng ta, ngày sau lại tính, nếu như các ngươi có thể sống ra ngoài.” Hoan Hỉ quỷ mẫu âm trầm liếc mắt nhìn Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu một cái, cũng cùng sư phụ của mình nhảy vào bên trong quan tài băng.
Nhiều đại năng đã đi, tất nhiên ả cũng muốn đi.
Dù thật sự sẽ chết ở bên trong, nhưng được chôn thây cùng nhiều đại năng như vậy, ả cũng không xem là thiệt thòi.
Thương Hải nữ quân cũng có suy nghĩ tương tự, theo sát bước chân Hoan Hỉ quỷ mẫu dứt khoát nhảy vào.
“… Không hổ là các đại năng danh tiếng trong cửu thiên thập giới.” Chu Trường Dung nhịn không được thở dài nói với Sư Vô Cữu, “Chỉ nhìn về một phần quyết đoán và dũng khí đó thôi thì đã có thể hiểu vì sao bọn họ lại lợi hại như vậy.”
Đối mặt với một vấn đề không biết, dù bọn họ đã có tất cả nhưng vẫn có thể vứt bỏ tất cả xông vào.

Dù đó là kiểu người thích âm mưu quỷ kế ở hạ giới để tăng cường thực lực như Hoan Hỉ quỷ mẫu và Thương Hải nữ quân đi nữa thì cũng không chút do dự dứt khoát lựa chọn.
Cá tính như vậy, hành động như vậy, biết rõ là địch nhân nhưng trong lòng Chu Trường Dung vẫn không khỏi dâng thêm mấy phần tôn kính.
Mọi người thường nói điều không biết mới là điều đáng sợ nhất, nhưng người có thể đối mặt với đáng sợ mà lại có thể trấn định tự nhiên, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu như vậy, đều đó mới là điều khiến người ta cảm thấy vô cùng kính phục.
Rất nhiều lúc, cơ duyên chính là thế.
Do dự phút chốc, lỡ dở rất nhiều.
Hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu căn bản không cần do dự, họ không cần lựa chọn.
Bọn họ đi tới đây, thật ra đã lựa chọn từ lâu.
“Chúng ta cũng đi thôi.” Sư Vô Cữu kéo ống tay áo Chu Trường Dung, “Mặc kệ bên trong là thứ gì, chúng ta cũng phải nhanh chân đến xem.”
“Đó là đương nhiên.” Chu Trường Dung nắm tay Sư Vô Cữu, ôm chặt Sư Vô Cữu vào lòng, “Sư Vô Cữu, vậy ta bắt đầu nhảy đây.”
“Nhảy đi!” Sư Vô Cữu hoàn toàn không sợ, nhiều người nhảy xuống như vậy rồi, hắn còn không xuống?
Hơn nữa, trong tay Chu Trường Dung có Sổ Sinh Tử, bọn họ là an toàn nhất.

Đối với nhóc lừa đảo Chu Trường Dung, Sư Vô Cữu luôn luôn có một loại tự tin mù quáng, mà cũng không biết rốt cuộc thứ tự tin đó từ đâu mà ra.
Chu Trường Dung tươi cười, trong lòng cũng khá yên tâm.

Với tính cách của hắn, không biết rõ trong này có thứ gì thì sẽ không tùy tiện quyết định.

Nhưng nghĩ đến có thể cùng Sư Vô Cữu nhảy xuống, hình như cũng không cần để ý tới thứ bên trong nhiều như vậy.
Có người làm bạn, so với một thân một mình, điều cần cân nhắc cũng không giống nhau.
Hắn sẽ không buông tay!
Vù ——
Hai người một lớn một nhỏ cùng biến mất bên trong quan tài băng.
Đảo mắt, trên sân đã không còn một ai ở lại.
————————————————————
Chu Trường Dung là một cô hồn dã quỷ.
Hắn loanh quang ở một căn nhà rách nát nhất trong thôn, nhà này bốn phía lọt gió, nóc nhà đổ nát.

Không phải hắn đạo đức tốt không muốn di cư đến nhà cao cửa đẹp, mà là bởi vì quãng thời gian trước hắn phải tẩn một trận với một con cô hồn dã quỷ khác, bị trọng thương, không chống lại nổi bao nhiêu dương khí.
Mà vừa vặn, gia đình này chỉ có một đứa nhỏ 5-6 tuổi, bản thân nó âm khí nặng, mệnh cách cứng rắn, khắc hết thân thích, rất thích hợp để hắn dưỡng thương, bởi vậy mới dừng chân tại đây.
Đứa nhỏ hộ gia đình đó họ Sư, lúc đầu cha mẹ ở trong thôn cũng được coi như dư tiền nhiều của, nhưng từ khi nó được sinh ra lại càng ngày càng trở nên suy sụp.

Gia đình vốn ban đầu đông đúc thế mà cứ một năm tiếp một năm thì có người chết, chết đến khi chỉ còn lại một mình nó, ngay cả người muốn đến cướp đoạt tài sản nhà nó cũng không có một ai.
Cũng bởi vì mệnh cách nó quái lạ nên mới có thể giữ lại được một mảnh đất đặt chân cuối cùng, không đến nỗi bị người trong thôn chiếm hết.

Thêm vào bên trong phòng vẫn còn có một ít gạo và mì, tọa lạc dưới chân núi, đào chút rau dại cũng đã có thể lót dạ sống sót.
Nói tóm lại là một đứa nhóc đáng thương.
Chu Trường Dung nghĩ, đứa bé nhỏ như vậy, nói không chừng vào một buổi tối nào đó sẽ phải chết làm bạn chung với hắn luôn ấy chứ.

Mà… Thằng nhóc đó thực sự quá ngu.
Theo lý thuyết, trẻ con trong gia đình nghèo đến 5-6 tuổi hẳn là đã có thể tự mình nhóm lửa làm cơm, không tính quá khó.

Đến nỗi đứa trẻ có cha có mẹ trong thôn cũng đã có thể tự làm tự ăn, thế nhưng thằng nhóc kia từ đầu tới cuối đều như nhau, dùng nước luộc mọi thứ, rắc chút muối, cho chút dầu thì đã được xem là một bữa ăn.
Nhìn xem, nó lại đang ngẩn người.
Thời tiết đẹp như vậy không đi ra ngoài đào mớ rau rừng, tìm vài quả dại, mà ngược lại nằm vật ở nhà cả ngày như thế, quỷ nhìn mà cũng thấy sốt ruột thay.
Chu Trường Dung bay một vòng, dừng trước đầu giường, thấy thằng nhóc hai mắt nhắm nghiền đã biết chắc chắn nó đang ngủ.
Hầy, trẻ con không thể dạy, nhìn thôi đã thấy tức giận, đi vào thôn dạo một vòng vậy.
Thôn này không lớn, bởi vì từ nhỏ đã phải chạy nạn tránh né chiến loạn nên mới tạo thành làng.

Vì thế ở đây có khá nhiều người già yếu bệnh tật.

Cộng thêm hoàn toàn tách biệt với bên ngoài, lâu dần, thôn chỉ còn lại 30-40 người, ngoại trừ những người bán hàng rong, gần như không có người mới nào đi vào.
Hơn nữa, phân nửa người trong thôn đều là cụ già tuổi tác cao, muốn rời khỏi đây đi đến những nơi khác mưu sinh cũng rất khó khăn nên đành tiếp tục ở lại kéo dài hơi tàn.
Đơn giản mà nói, thôn nhỏ rất thích hợp cho Chu Trường Dung dưỡng thương.

Hắn chỉ là một cô hồn dã quỷ, ở lại đây cũng không cảm thấy oan ức.
“Hoan Nhi, con thật sự muốn rời khỏi làng sao?” Một cụ bà trung niên tướng mạo uy nghiêm nhìn về phía đứa con trai ốm yếu của mình, nhịn không được lau một giọt nước nơi khóe mắt.
Người kia Chu Trường Dung biết, là đại thẩm Thái Sơn trong thôn, người đang nói chuyện với bà bây giờ là đứa con trai duy nhất của mình, Tiểu Hoan.
Trong thôn tổng cộng chỉ có hai thanh niên trẻ tuổi, theo thứ tự là Tiểu Hoan và Đại Hải.

Đáng tiếc bọn họ không phải kiểu người có thân thể cường tráng, mà ngược lại bởi vì ăn uống không đủ nên lớn lên trông vô cùng gầy yếu.

Ở một thôn làng dùng trồng trọt kiếm sống mà nói, chỉ sợ sẽ không nuôi nổi bản thân cũng không thể tìm được vợ.
“Được rồi, khóc sướt mướt cái gì.” Tiểu Hoan mất kiên nhẫn nhìn mẹ mình, “Mẹ đúng là tóc dài kém hiểu biết, thôn chúng ta bây giờ đã như vậy rồi, con mà ở trong thôn nữa thì khi nào mới cưới được vợ? Còn không bằng cùng Đại Hải xông pha bên ngoài, nói không chừng còn có thể tìm cho mẹ một cô con dâu đẹp đẽ đấy.”
Nói xong, Tiểu Hoan không kiên nhẫn nói chuyện với mẹ mình nữa, cầm hết tiền đồng trong nhà hắn có thể tìm được, sau đó chuẩn bị đi tìm Đại Hải cùng rời làng.
Con hư tại mẹ.
Chu Trường Dung lạnh lùng ở bên cạnh nhìn, tâm trạng rất bình tĩnh.
Chuyện như vậy, hắn thấy không phải một hai lần.
Chu Trường Dung nhanh chóng bay đến nhà Ngọc nương tử.
Ngọc nương tử là góa phụ trẻ đẹp nhất trong thôn, nghe đâu trước đây là tiểu thiếp trong nhà người có tiền, sau đó bị chủ mẫu bán đi gả đến cái thôn rách nát này.
Bây giờ, yểu điệu không giảm, thiếu niên lang quân làng cách vách dùng đủ loại biện pháp tặng đồ cho nàng, muốn cưới nàng về nhà.

Ngọc nương tử không từ chối cũng không chấp nhận, lễ vật thì vẫn thu nhưng lời lại không có một câu nói thật.

Người trong thôn đỏ mắt ước ao có nàng, nói bóng nói gió nói không ít, mà Ngọc nương tử vẫn như trước.
Loanh quanh hai vòng, Chu Trường Dung cảm thấy khá nhàm chán.
Thôn chỉ có bao lớn, vòng tới vòng lui cũng không có chuyện gì mới mẻ.

Đối với một quỷ hồn đụng không trúng sờ không tới mà nói, thật sự rất vô vị.
Còn không bằng đi đến nơi nhà cao cửa rộng, xem mấy thê thiếp đó đấu tranh còn thú vị hơn nhiều.
Chu Trường Dung buồn bực ngán ngẩm trở về nhà thằng nhỏ Sư Vô Cữu, kinh ngạc phát hiện thằng nhóc kia thế mà đã rời khỏi giường?
Sự kiện này đem đến cho Chu Trường Dung một nỗi khiếp sợ không thua gì động đất.
Chỉ thấy nhóc con đứng trên một cái ghế chăn ngắn, ngốc nghếch cầm dao gọt bắp cải thảo.
Hmm, nói chính xác hơn là dùng dao phay chặt rau.
Phập phập phập phập.
Dao phay chặt trái bắp cải thảo nom vô cùng đáng thương kia thành bảy phần tám khúc, to to nhỏ nhỏ không đều.
“Chắc là đổ hết vào.” Nhóc con nói như vậy, sau đó đổ hết đống bắp cải thảo chết không toàn thây đáng thương nọ vào trong một cái nồi.
Tiếp theo, nó lại dùng biện pháp tương tự, chặt một miếng thịt khô nhỏ, bỏ vào luộc.
Sau đó bắt đầu thả vào một ít gạo kê, đóng nắp nồi lại, coi như hoàn thành.
Cái ghế gãy mất một chân kia vẫn duy trì thế cân bằng vô cùng quỷ dị, đợi đến nhóc con nhảy xuống mới đột nhiên ngã oặt xuống đất.
Lại qua một hồi lâu sau, đứa nhỏ tính tính thời gian cháo bắp cải thảo và thịt khô chắc đã chín rồi, sau đó cầm một cái bát lớn đã sứt mẻ múc đầy cháo vào, cuối cùng bưng bằng hai tay dâng lên trước mặt hai tấm linh vị.
“Cha, mẹ, ăn cơm.” Đứa nhỏ không tự mình ăn mà là dâng bát cơm trưa “phong phú” này lên, thành kính lạy vài cái.
“Cha mẹ, hai người phải phù hộ cho con, giúp con tìm một nàng niên ốc về làm vợ nha.


Sau này chỉ cần mỗi ngày con đi ngủ rồi mở mắt ra thì đã có sẵn đồ ăn là tốt rồi.”
Xùy xùy, tuổi không lớn mà mơ rất đẹp.
Chu Trường Dung ỷ vào trẻ con không nghe thấy, không chút che giấu bật cười.
“Haizz, cha mẹ, hai người ăn xong rồi đúng không, còn lại con tự mình ăn nha.” Sau khi nói đâu đâu một lúc lâu, đứa nhỏ sờ sờ bụng, hơi đói, lại bưng bát cháo kia lên, không thể chờ đợi được nữa húp một ngụm.
“Dở quá đi, còn chưa chín nữa.” Khuôn mặt bánh bao của Sư Vô Cữu nhăn lại cùng một chỗ, nhưng vẫn nhịn xuống không phun ra.
Thà dở còn hơn chết đói.
Chu Trường Dung bay qua, liếc mắt nhìn, cơm chưa chín, nhìn kỹ còn thấy hơi khét, thịt khô thì dính chặt vào nhau, nhìn kiểu gì cũng thấy lãng phí.
Hầy, sợ là ngày nào đó thằng nhóc này sẽ phải chết vì ăn cơm của mình, trúng độc chết.
Chu Trường Dung than thở, cảm thấy chắc là cuộc sống của hắn tẻ nhạt quá hay sao ấy, tự nhiên đi nổi lòng tò mò với thằng nhóc này, mỗi ngày nhìn nó làm gì chứ?
Có thời gian rảnh rỗi, sao không nổ lực tu luyện, nỗ lực trở thành lão đại của đám cô hồn dã quỷ quanh đây?
Thôi thôi, cứ nhắm mắt làm ngơ, nhanh chóng rời đi đi.
Chu Trường Dung quyết định, quyết định không nhìn cuộc sống hằng ngày của thằng nhóc đó nữa.
Vẫn nên nổ lực tu luyện, sau đó đi tìm một tòa nhà nhiều âm khí mới được.
Sư Vô Cữu ừng ực ừng ực uống hết bát cháo, sau đó cầm bát đi rửa.
Nó lại đạp lên cái ghế chân ngắn kia, chuẩn bị dùng bàn chải rửa sạch.
Không biết bởi vì vừa mới ăn no cho nên tính cân bằng hơi thấp hay sao mà lần này khi đạp lên ghế, Sư Vô Cữu lại không thể ổn định một cách hoàn mỹ, ngược lại ngã sấp mặt.
“A.” Ngắn ngủi thốt ra một tiếng khỏi miệng.
Cơ thể Chu Trường Dung phản ứng còn nhanh hơn so với suy nghĩ của hắn, trực tiếp thi pháp mang tới một tấm vải đệm rách nát lót bên dưới băng ghế, nâng thân thể Sư Vô Cữu lên, nỗ lực đỡ nó đứng dậy.
“Ai?” Sư Vô Cữu ngẩn người, đứng ở trên ghế mà vẫn chưa hoàn hồn lại.
Nó vừa nãy, hình như bị té mà, sao lại đột nhiên đã đứng vững rồi?
Chuyện phát sinh quá nhanh chỉ trong nháy mắt, đối với một đứa bé mà nói, thực sự rất khó để có thể hiểu được.
Mà Chu Trường Dung sau khi làm xong tất cả mọi thứ, hồn quỷ trở nên không ổn.
Vốn hắn chỉ là một con quỷ nhỏ, vừa nãy thi pháp gần như đã tiêu hết hơn một nửa pháp lực của hắn, hồn phách trở nên cực kỳ suy yếu.
Thương thế nhọc nhằn khổ sở an dưỡng cứ như thế trở lại như trước, hơn nữa còn yếu ớt hơn trước kia.
Chuyện gì xảy ra?
Chu Trường Dung còn ngạc nhiên hơn Sư Vô Cữu.
Vừa nãy hắn đã làm gì?
Đang yên đang lành, hắn cứu người ta làm gì? Hơn nữa, thằng nhóc đó da dày thịt béo, té khỏi một cái ghế lùn cũng không chết được, đáng để hắn đánh đổi lớn như thế sao?
Chẳng lẽ, trên người thằng bé có gì đó cổ quái?
Không, không thể.
Bản thân đã quan sát chăm chú thằng nhóc đó bao nhiêu ngày chứ, nếu trên người nó có gì đó quái lạ, hắn đã phát hiện ra từ lâu.

Nếu phải nói trên người thằng nhóc có chỗ nào đặc biệt, thế đặc biệt ngu có được tính không?
Hơn nữa hành động vừa nãy của hắn, mặc dù có hơi quái lạ, nhưng hình như hắn cũng không sinh ra bao nhiêu suy nghĩ tiếc nuối.
Có lẽ, bởi vì hắn thích giúp người là niềm vui, mỗi ngày một việc thiện?
Chu Trường Dung suy nghĩ hồi lâu, thật sự nghĩ không ra vấn đề gì hết.

Mà hồn phách đã rất yếu ớt, hắn không thể không tìm một góc ẩn giấu.
Không có pháp lực, tạm thời hắn không thể đi dạo bên ngoài được, cũng không có thể tiếp xúc với ánh mặt trời.

Hơn nữa, không biết phải đợi bao lâu mới có thể khôi phục lại bình thường, có thể nói vừa lỗ vốn vừa mất lớn.
Chu Trường Dung phiền muộn nhìn thằng nhóc Sư Vô Cữu, phiền muộn muốn chết.

Rõ ràng hắn không muốn tiếp tục dây dưa với thằng nhỏ tiếp, nhưng nhìn tình huống trước mắt, đã không có lựa chọn nào khác.
Hắn hiện giờ, muốn ra khỏi cửa cũng khó khăn!
Xem ra hắn vẫn phải tiếp tục ở lại trong căn nhà rách nát này rồi.
Chu Trường Dung hung tợn trợn mắt nhìn Sư Vô Cữu một cái, hi vọng nhóc con đừng gây thêm phiền phức cho hắn nữa.
Tác giả có lời muốn nói: 
Sư Vô Cữu: Đời người chính là đi ra từ một chiếc quan tài nhỏ đến một chiếc quan tài lớn.
Chu Trường Dung: Nhân tộc bọn ta có một câu nói, đọc là “Thấy quan tài là phát tài”, có phái tác giả đang ám chỉ chúng ta sắp phát tài rồi không.
Tác giả: …Nam biến nữ, nữ biến nam, mạnh biến yếu, sống biến chết, ngạc nhiên chưa? Khà khà.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.