Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu

Chương 51


Bạn đang đọc Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu – Chương 51


Chương 51:
“Khoan khoan, ta muốn nhị sách.” Sư Vô Cữu thành thục ăn bài nhị sách Mai Lan vừa bỏ ra, há mồm hỏi, “Chủ nhân các ngươi đổi nguyên cái mặt, vậy mà các ngươi vẫn có thể nhận ra, không tệ ha?”
“Không giấu gì Sư công tử, thật ra lúc đầu tụi em cũng kinh ngạc lắm ấy, không ngờ lại có một ngày chủ nhân trở nên đẹp trai như vậy luôn!” Hai mắt Mai Hà sáng lên, “Ngài không biết đâu, lúc trước em lo lắm, lỡ đâu một ngày nào đó chủ nhân tụi em coi trọng ai thì chắc phải dùng thủ đoạn mới lừa được người ta về á.

Còn bây giờ tụi em có thể an tâm hơn nhiều rồi.”
“Đúng vậy, hồi đó tụi em còn lo chủ nhân có thể tắt thở bất cứ lúc nào, bởi vậy mới lén lút mua sẵn quan tài luôn.”
“Tụi em nhận chủ nhân không xem mặt, chỉ xem khí tức, tụi em là tôi tớ của chủ nhân, mặc kệ chủ nhân có thay đổi như thế nào, tụi em đều có thể nhận ra trừ khi chủ nhân muốn cắt đứt liên hệ với tụi em.”
“Nói thiệt chứ tụi em vẫn còn đỡ chán, chứ như mấy người đại ca Ứng Trúc Xuân ấy mới hết hồn.

Sau khi ảnh nói em mới biết, thì ra lúc trước ảnh cũng lo lắng dung nhan chủ nhân không đẹp, ra ngoài bị người ta ghét bỏ, ảnh còn len lét luyện chế Mỹ Dung Đan nữa!”
“Tiếc là bây giờ không cần dùng Mỹ Dung Đan, chủ nhân tụi em mà đi ra ngoài chắc chắn sẽ thu hút một đống trai trai gái gái nhào tới luôn.

Dĩ nhiên, nói về dung mạo, Sư công tử vẫn cao hơn một bậc.”
Tuy là nói vậy, nhưng đối với nhân tộc bọn họ, Chu Trường Dung đã có thể xưng là sự lựa chọn tốt rồi.

Còn Sư Vô Cữu là thiên phú chủng tộc, với không tới.
“Đúng đó, chủ nhân tụi em chỗ nào cũng tốt, trước kia thần sắc bệnh tật, khó tránh khỏi bị người ta coi khinh.

Bây giờ chỗ thiếu sót đã được bổ khuyết, chủ nhân tụi em có thể xưng là mười phân vẹn mười.”
Ba tỷ muội vừa chơi mạt chược với Sư Vô Cữu, vừa không ngừng nối nhau khen ngợi Chu Trường Dung.
Nếu bọn họ đã quyết sẽ đến thành A Thanh một chuyến, đương nhiên phải chú ý đến trang phục trên người, quần áo này đó đều phải đổi.
Tông màu quần áo chủ yếu ở tầng trời Thị Phi là màu đen, màu xanh và màu xám, đôi lúc cũng sẽ xuất hiện màu đỏ, nhưng so với quần áo ở tầng trời Hồng Trần chú trọng sự tinh xảo, thì ở đây chú trọng thuận tiện hành động.

Vì vậy trang phục của Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu cũng phải thay đổi từ đầu đến chân, một số phong tục tập quán cũng phải học chút chút.
Đương nhiên, mấy việc vặt vãnh này nọ, chỉ có Chu Trường Dung mới làm, chắc chắn Sư Vô Cữu sẽ không làm.

Bây giờ Chu Trường Dung bắt tay chuẩn bị, thì Sư Vô Cữu cũng bắt tay chơi đánh bài với ba tỷ muội.
À, tiện thể nhắc luôn, ở tầng trời Thị Phi, đan dược cũng là mặt hàng hút người.

Hơn nữa ở đây có rất nhiều phương pháp luyện đan Ứng Trúc Xuân chưa từng nghe qua, Ứng Trúc Xuân vui muốn điên luôn, mỗi ngày đều chăm chỉ xoăn tay áo luyện đan.
“Nói mới thấy, hình như Chu Trường Dung chẳng có nhược điểm nào đặc biệt rõ ràng nhỉ?” Sư Vô Cữu tỉ mỉ suy nghĩ kỹ càng, bỗng phát hiện mọi mặt của tên Chu Trường Dung này đều cân đối đến đáng sợ.
“Chẳng phải nhược điểm của chủ nhân tụi em rất rõ ràng sao?” Mai Hà hỏi ngược lại.
“Cái gì?” Thiếu chút nữa Sư Vô Cữu còn tưởng mình nghe lầm, “Ngươi đừng có nói nhảm, chủ nhân ngươi có nhược điểm nào chứ?”
“Nhược điểm lớn nhất của chủ nhân tụi em chính là bao che khuyết điểm á.” Mai Hà chớp chớp mắt trả lời, “Hổng phải rõ lắm sao?”
“Đúng dị đúng dị, chủ nhân tụi em rất trọng tình cảm, đối với người đối xử thật lòng với ngài, chủ nhân tụi em hoàn toàn không có biện pháp chống cự gì luôn.”
“Haizz, lúc trước chủ nhân tình cờ nói qua, trong khoảng thời gian ngài chưa mười tám tuổi, hoàn toàn không có chút sức lực và thời gian đi kết bạn, bởi vì ngài sợ vừa kết bạn ngày hôm nay, ngày mai bạn đã nghe tin ngài chết.”
“Chuyện này em cũng nhớ, lúc đó sau khi nghe chủ nhân kể xong, chị còn lén lút khóc mấy ngày.”
“Thì vì chủ nhân nói chuyện nhẹ như mây gió vậy đó, chị cứ nghĩ lúc trước mình đã sống khổ lắm rồi, ai ngờ chủ nhân sống còn khổ hơn.”
Sư Vô Cữu cảm thấy sắp đánh bài không nổi nữa rồi.
Thật làm khó hắn liên tưởng Chu Trường Dung trong miệng ba tỷ muội với Chu Trường Dung bây giờ lại.

Nhưng ngoảnh đầu ngẫm lại, với số lượng tử khí trên người Chu Trường Dung mà xem, trước khi hắn đủ thực lực đè ép tử khí xuống, e rằng hành trình trong đó thật sự rất khổ cực.

Vốn chỉ muốn tìm ra nhược điểm của Chu Trường Dung, để trong khoảng thời gian ở tầng trời Thị Phi này hắn đỡ bị Chu Trường Dung hố quá ghê, vậy mà trong lòng Sư Vô Cữu bây giờ vẫn nhịn không được cảm thấy Chu Trường Dung có chút chút đáng thương.
Chỉ là một chút chút mà thôi.
“Mặc kệ trước đây như thế nào, bây giờ hắn sống rất tốt so với nhiều người, hắn chính là người đại khí vận.” Sư Vô Cữu hắng giọng nói một câu như thế, “Cũng không cần các ngươi kể lại chuyện lúc trước.

Bản tọa, khụ, ở tầng trời Thị Phi này, chỉ cần hắn không quá phận, bản tọa vẫn sẽ bảo vệ hắn.”
Ba tỷ muội lặng lẽ liếc mắt nhìn nhau một cái, có chút sầu.
Sao mà từ khi đến tầng trời Thị Phi, quan hệ giữa Sư công tử và chủ nhân càng ngày càng xa lạ vậy?
Chắc chắn chủ nhân sẽ không nương tay đâu.
Cứ thỉnh thoảng lừa Sư công tử một lần, ấn tượng trong lòng Sư công tử đối với chủ nhân sẽ ngày càng không ổn á.
“Đúng rồi, Sư công tử dự định đi thành A Thanh thế nào thế?” Mai Lan tò mò hỏi, “Tu vi tỷ muội tụi em thấp lắm, sợ là không thể đi cùng các ngài rồi, người có thực lực đi cùng, phỏng chừng chỉ có Ứng đại ca và Tiểu Bạch thôi.”
Bởi vì nếu cả hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu đều hành động, khó tránh khỏi người khác chú ý, không bằng để Ứng Trúc Xuân và Bạch Đồng Tử ra tay.
Sau khi đến tầng trời Thị Phi, Bạch Đồng Tử đã cao lớn hơn nhiều, thoạt nhìn như một thiếu niên 11, 12 tuổi vậy.

Quan trọng nhất là, nhóc ấy có thể dùng dung mạo của mình rồi ngụy trang một chút, ít nhất tóc tai gì đó đều phải biến thành màu đen, như vậy là không còn chỗ nào bắt mắt nữa rồi.
“Thì cứ lấy danh sư huynh đệ mà đi thôi.” Sư Vô Cữu không ngẩng đầu trả lời.
“…!Sư công tử, chẳng phải ngài muốn tìm nhược điểm của chủ nhân sao?” Mai Lan lén lén lút lút không khác gì ăn trộm nhỏ giọng nói, “Nếu vậy, ngươi phải tiếp xúc càng gần càng thân mật với chủ nhân hơn mới được.

Cái đó gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, ngài không chủ động tìm hiểu rõ chủ nhân, sao có thể biết nhược điểm của chủ nhân?”
“Ngươi là quỷ hầu hắn, sao lại có lòng tốt giúp ta đối phó chủ nhân ngươi ghê thế?” Sư Vô Cữu hơi nghi ngờ nhìn Mai Lan, không tin đối phương dám phản bội Chu Trường Dung.
“Khụ, đương nhiên là bởi vì em biết Sư công tử sẽ không gây bất lợi cho chủ nhân rồi.

Nếu ngài thật sự muốn thương tổn chủ nhân, chỉ cần lúc trước ra tay cứu chủ nhân hơi chậm một chút thôi là được rồi.” Mai Lan làm như bình thường nói, “Em cũng chỉ có thể nói tới mức này thôi, còn đâu là do tự Sư công tử suy nghĩ lấy.”
Sư Vô Cữu cảm thấy Mai Lan nói cũng có lý.
Phải tiếp xúc gần hơn thân mật hơn?
Mà phải tiếp xúc tới mức nào mới được chứ?
Sư Vô Cữu rơi vào khổ não.
Haizz, hắn cũng đâu có sư huynh sư đệ gì đâu, làm thế nào mới có thể giả trang làm một sư huynh đúng cách đây.
Về phần Chu Trường Dung bên này có thể xem là thắng lợi trở về.
Hắn không chỉ mua được một số ghi chép liên quan đến phong tục ở tầng trời Thị Phi, mà cả quần áo, trang sức, đồ ăn vặt cũng không thiếu thứ gì.
Ở tầng trời Thị Phi, chủ yếu dùng ma thạch làm tiền tệ.
Thứ gọi là ma thạch, chính là thứ tương tự linh thạch, chỉ là không chứa linh khí mà chứa ma khí.
Cái này giải thích rất đơn giản.
Nói chung, ma khí mà nhóm ma tu dùng để sử dụng cũng là một loại năng lượng bên trong đất trời, hoàn toàn trái ngược với linh khí.

Mà đám tử khí trên người Chu Trường Dung cũng có thể xem là một loại ma khí, hơn nữa bởi vì tử khí trên người Chu Trường Dung vô cùng thuần túy, không nhiễm chút nhân quả máu tánh nào, bởi vậy lúc truyền vào ma thạch cũng càng thêm thông thuận.
Chu Trường Dung chỉ thí nghiệm đơn giản mấy lần thì thành công.
Bây giờ, hắn đã bơm được không ít ma thạch, đủ để bọn họ sử dụng.
Tiện thể, Chu Trường Dung còn bắt được mấy con ma thú để thay đi bộ, như vậy lúc đến thành A Thanh cũng không đến nỗi bị người ta coi thường.
Hầu như khâu chuẩn bị đã xong, còn lại thì gặp chiêu phá chiêu.
Sau khi tới thành A Thanh thì phải lấy đèn Thanh Tà, người cần phải đối phó không chỉ có mỗi Diệp Tiêu, mà bao gồm cả những người đang hướng về phía đèn Thanh Tà.

Dựa theo suy đoán của Chu Trường Dung, nói không chừng lúc đó cũng sẽ có người ở khắp cửu thiên thập giới nhúng tay.
Tin tức về đèn Thanh Tà đã che giấu được hai năm đã có thể xem là không tệ, còn muốn che giấu lâu hơn nữa, sợ rằng không dễ dàng như vậy đâu.

Tuy tầng trời Thị Phi chỉ có ma tu mới có thể vào, nhưng những người ở cửu thiên thập giới kia muốn qua thì nhất định sẽ có biện pháp qua, chỉ do lúc trước người ta không muốn qua mà thôi.

Còn bây giờ có đèn Thanh Tà và lời hứa của Chuẩn Thánh phía trước, người nguyện ý mạo hiểm đương nhiên cũng nhiều hơn.
“Sư tiền bối, ta về rồi.” Chu Trường Dung vào phòng, để hết đồ mình mua xuống.
Kỳ quặc chính là, Sư Vô Cữu không ở đây.
“Trúc Xuân, ngươi có thấy Sư tiền bối ở đâu không?” Chu Trường Dung tìm một vòng, thấy Ứng Trúc Xuân hoàn đang luyện đan, mở miệng hỏi.
“Hình như lúc trước bọn họ đang chơi mạt chược.” Ứng Trúc Xuân trả lời.
“Bây giờ ta không nghe thấy âm thanh xoa mạt chược nữa, chẳng lẽ bọn họ đang nghỉ giữa hiệp?” Chu Trường Dung vừa nói đã cảm thấy buồn cười.
Hắn phát hiện cái tên Sư Vô Cữu người này, ngoại trừ đặc tính rất kiêu ngạo tự luyến thì còn một đặc tính rõ ràng khác là rất trạch.
Trạch thật đấy.
Chỉ cần một bộ mạt chược là hắn có thể chơi rất lâu, dù bên ngoài có xảy ra chuyện gì đi nữa thì hắn cũng chẳng quan tâm chút nào, cũng không thích ra ngoài đi dạo.

Thỉnh thoảng ra khỏi cửa một lần chỉ để hưởng thụ cảm giác được người tâng bốc, sau đó sẽ lấy những thứ mình thích như đồ ăn, vật dụng, đồ chơi mình thích mang về, một mình một người từ từ hưởng thụ.
E là cái tính này đã được nuông chiều từ lúc hắn làm Yêu Hoàng rồi thành thói quen mất rồi.
Bởi vì Yêu Hoàng không thể lắc lư khắp nơi, sẽ làm cho người ta khủng hoảng.
“Chủ nhân.” Ứng Trúc Xuân mở miệng gọi một tiếng, hắn nhớ tới cuộc nói chuyện giữa Sư Vô Cữu và ba tỷ muội lúc nãy, ánh mắt nhìn Chu Trường Dung không kiềm được mang theo nét thương hại, “Tự ngài bảo trọng.”
Dù Chu Trường Dung có thông minh như thế nào đi nữa thì đột nhiên bị một tên lòng chỉ si mê luyện đan như Ứng Trúc Xuân dặn dò một câu như vậy, đầu óc cũng rất mơ hồ, “Ta đương nhiên sẽ tự bảo trọng.”
Ứng Trúc Xuân thấy Chu Trường Dung đi xa, yên lặng thở dài.
Tuy năm đó hắn bị người phản bội, ngu thì ngu đấy, nhưng tốt xấu gì hắn vẫn được trãi nghiệm cảm giác luyến ái với người, tuy cái kết không hay, nhưng vẫn là một trãi nghiệm chân thật.
Thế nhưng vị chủ nhân Chu Trường Dung này.
Ngài quá thông minh, đôi lúc sẽ tự rơi vào tình trạng lá cây che mắt.
Ứng Trúc Xuân cảm thấy mình đúng là lo chuyện bao đồng.
Tùy duyên vậy.
“Ta nghĩ ra rồi!” Trong lúc Chu Trường Dung đi tìm Sư Vô Cữu khắp nơi, hắn đột nhiên la lên một câu như thế.
Chu Trường Dung dừng chân, bỗng cảm thấy có chút bất an.
Chẳng lẽ Sư Vô Cữu lại muốn làm trò gì rồi?
Lúc trước bọn họ đã bàn bạc rõ ràng, tới thành A Thanh, mọi hành động phải nghe Chu Trường Dung chỉ huy.
Nếu Diệp Tiêu kia đã từng là tiên quân ở Tiên giới thì chắc chắn đã sống rất lâu, nói không chừng đã từng thấy Sư Vô Cữu.

Hơn nữa trong tay hắn có chí bảo đèn Thanh Tà, bây giờ Sư Vô Cữu vẫn chưa khôi phục tu vi, cho nên Chu Trường Dung cảm thấy tốt nhất vẫn nên cẩn thận hơn một chút.
“Ngươi tới đúng lúc lắm.” Sư Vô Cữu vừa thấy Chu Trường Dung, hai mắt phát sáng.
Chu Trường Dung càng cảm thấy bất an.
“Sư tiền bối, hình như ngài đang bận gì đó ha, vậy chút nữa ta quay lại.” Chu Trường Dung xoay người bỏ chạy.
Nhưng mà, Sư Vô Cữu lại đè hắn xuống, không cho hắn đi.
“Ngươi chạy cái gì?” Vẻ mặt Sư Vô Cữu u sầu, trong lòng Chu Trường Dung hơi bất lực.
“Lúc trước hai ta đã bàn rõ ràng, dùng quan hệ sư huynh đệ vào thành A Thanh.

Sau đó bản tọa suy nghĩ, có chỗ không hợp lí.”
“Chỗ nào không hợp lí?”
“Ngươi là người, ta là yêu, gọi nhau là sư huynh đệ quá miễn cưỡng.”
“…!Ta nghĩ phần lớn người chỉ cảm thấy ta theo hầu tiền bối thôi.” Chu Trường Dung cân nhắc câu chữ trả lời.

“Nhan sắc này của bản tọa, có thể thuộc về nhân loại sao? Chủng tộc của bản tọa, liếc mắt một cái đã có thể biết rồi.” Sư Vô Cữu phản bác.
Có lúc Chu Trường Dung cảm thấy, trước đây yêu tộc muốn hầu hạ tốt Sư Vô Cữu đúng là chẳng mấy dễ dàng.
Thậm chí chỉ trong nháy mắt, Chu Trường Dung đã có thể hiểu tại sao Sư Vô Cữu bị phong ấn.
“Vậy…!Ý của Sư tiền bối thế nào?”
“Chẳng phải tên Diệp Tiêu có một mối tình rất thắm thiết với đạo lữ của hắn sao?” Sư Vô Cữu tự hào nói, “Cho nên, ngươi ta lợi dụng danh nghĩa đạo lữ, vậy thì có thể tiếp cận hắn dễ dàng hơn rồi.”
Thiếu chút nữa Chu Trường Dung đã tưởng mình nghe lầm.
“Sư tiền bối, chuyện này không vui đâu.” Chu Trường Dung cảm thấy có hơi mệt tim, không hiểu sao với mạch não như vậy mà Sư Vô Cữu vẫn có thể lớn lên nữa?
“Bản tọa không đùa với ngươi, đây là mệnh lệnh.” Sư Vô Cữu nhe ra hàm răng trắng bóc, giọng điệu đanh thép, “Cứ quyết định vậy đi.

Trước khi vào thành, ngươi phải ngụy trang cho tốt đấy, phải giả vờ yêu thương thắm thiết bản tọa, tỉ mỉ chu đáo chăm sóc bản tọa, biết chưa?”
Sư Vô Cữu cười mãi không ngớt.
Tuy hành động này có hơi ảnh hưởng đến danh dự của hắn, nhưng mà nhìn vẻ mặt đầy kinh ngạc của tên Chu Trường Dung kia, thật sự đã đủ cho Sư Vô Cữu vui vẻ mấy hồi.
Chỉ với một màn như vậy, cũng đủ để bù đắp cho chút danh dự bị mất rồi.
Hơn nữa, bây giờ Thánh Yêu Hoàng Đại Đế đã chết, hắn cũng không còn danh dự gì.
Mất thì mất một tí thôi có sao.
Chẳng lẽ Chu Trường Dung có thể chạy khắp nơi kể lể à?
Đã vậy, sau khi vào thành A Thanh, mình mà nói đi đông là Chu Trường Dung sẽ không dám đi tây, dựa theo lời Chu Trường Dung giải thích, cái này gọi là “Sụp đổ thiết lập nhân vật”.

Rốt cuộc lúc vào thành, Sư Vô Cữu phải nghe Chu Trường Dung, hay là Chu Trường Dung nghe Sư Vô Cữu, không dám nói trước.
Một công đôi việc, đúng là một biện pháp vô cùng hữu dụng.
Bản tọa đúng là vừa thông minh vừa lanh lợi.
Lúc Chu Trường Dung quay về, chân chậm rãi từng bước, nhưng nện bước nặng nề.
Đột nhiên Sư Vô Cữu đề xuất ra loại phương pháp như thế, thật sự khiến người khiếp sợ, nhưng không thể không nói, nguyên nhân Sư Vô Cữu đề xuất cũng có chút sức thuyết phục.
Đối với kiểu tu sĩ như Diệp Tiêu phải chịu đồng thời hai nỗi đau mất mát người yêu rồi rơi vào ma đạo mà nói, thấy cặp “đạo lữ” ân ái như Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu, theo bản năng sẽ cảm thấy thân cận hơn nhiều, hơn nữa so với sư huynh đệ thì càng có thể che dấu tai mắt tốt hơn.
Đồng thời, hắn cũng có thể dắt theo Sư Vô Cữu bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, chẳng cần phải đi khắp nơi giải thích, tất cả đều có thể dung hai chữ “đạo lữ”.
Mà…
Rõ ràng là một ý đồ không tồi, vậy sao lúc trước mình không thể nghĩ ra? Càng kỳ lạ hơn nữa, lúc Sư Vô Cữu đề ra suy nghĩ này, rõ ràng mình có thể quyết đoán từ chối nhưng tại sao lại không cự tuyệt?
Chu Trường Dung cảm thấy hình như tâm lý mình xảy ra chút vấn đề rồi.
Nhưng mà ở thế giới này, làm gì có kiểu như bác sĩ tâm lý trị cho hắn chứ, bởi vậy trước mắt chỉ có thể tạm thời buông xuôi vấn đề này.
Ngược lại sau khi ba tỷ muội nghe Sư Vô Cữu “kiến nghị” như vậy, mỗi người rất thức thời chui trở lại Sổ Sinh Tử, không dám tiếp tục ở bên ngoài.
Ý đồ của các nàng chỉ là muốn giúp cho Sư Vô Cữu và chủ nhân thân cận hơn một chút, đừng có dễ chết tâm.

Còn mạch não Sư Vô Cữu hả, vốn chẳng ai đoán được.
Chẳng lẽ, suy nghĩ giữa người và yêu khác nhau lớn dữ vậy?
Thành A Thanh.
Trước khi vào thành, Chu Trường Dung nỗ lực khuyên nhủ lần cuối, “Sư tiền bối, bây giờ hối hận vẫn còn kịp, chúng ta…”
“Sao ngươi dông dài thế?” Sư Vô Cữu hơi mất kiên nhẫn, “Bản tọa vì ngươi, ngay cả loại quần áo đen thui như này ta còn mặc, hi sinh lớn vậy, ngươi có gì mà không hi sinh được chứ?”
Hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu bây giờ đã đổi trang phục hết rồi, đổi thành đồ đen toàn thân, nhìn qua càng thêm tiêu sái gọn gàng, vẻ ngoài vốn xuất trần thoát tục lúc trước của Sư Vô Cữu bây giờ càng tôn thêm mấy phần trang nghiêm.
Chu Trường Dung thì càng khỏi cần phải nói, không có màu nào thích hợp với hắn hơn so với màu đen!
Hai người bọn họ đi ở phía trước, độ tồn tại của Ứng Trúc Xuân và Bạch Đồng Tử phía sau càng thấp hơn, gần như không có ai đành lòng dời ánh mắt khỏi hai người bọn họ.
Chu Trường Dung đứng một mình, hiệu quả sẽ không mạnh mẽ như vậy, nhưng nếu đứng chung một chỗ với Sư Vô Cữu, lại giống như nhiều hơn mấy phần hấp dẫn vậy, vô cùng quái lạ.
Chắc là bởi vì đứng chung một chỗ với Sư Vô Cữu, nhưng lại không bị hắn lấn áp làm cho lu mờ, mới trở nên hấp dẫn ánh mắt hơn chút.
“Ta chỉ khuyên tiền bối cân nhắc lại thôi.” Chu Trường Dung bất đắc dĩ nói.
Cũng có phải ba tỷ muội đưa ra loại chủ ý này đâu chứ, làm cách nào mà Sư Vô Cữu có thể nghĩ ra loại đề xuất kinh thiên động địa như vậy thế?
Chu Trường Dung xoa xoa trán.
Có câu tư duy người ngu, người thông minh mãi mãi đoán không ra.
Bây giờ xem ra hắn đã thấu hiểu.
Đây mới là chân lý.
Đương nhiên, không phải có ý nói Sư Vô Cữu rất ngu.

Dù sao, có lẽ, hẳn là, biết đâu, có thể tàm tạm xem như có hơi như vậy.
“Bản tọa, ừm, ta đã suy nghĩ kĩ rồi.” Sư Vô Cữu càng thấy Chu Trường Dung như vậy, thì càng tự khen chủ ý của mình tuyệt cú mèo, nếu không sao Chu Trường Dung lại xoắn xuýt thế chứ? “Không lâu lắm chúng ta sẽ vào thành, ngươi nhanh chân chút đi, đừng để người ta nhìn ra.”
Chu Trường Dung không thể làm gì khác hơn ngoài vứt vật cưỡi của mình, ngồi ở đằng trước đánh xe ma thú.
Sư Vô Cữu thì ngồi ở trong xe, không ra ngoài, còn Ứng Trúc Xuân và Bạch Đồng Tử thì ngụy trang thành hạ nhân của hai người, chạy chậm theo ở hai bên trái phải.
Ứng Trúc Xuân và Bạch Đồng Tử liếc mắt nhìn nhau, quyết tâm không lắm mồm lắm miệng.
Bọn họ chỉ là hai quỷ hầu nho nhỏ mà thôi, đâu có biết chuyện tình cảm gì đâu!
“Nhớ phải hỏi han chăm sóc ta ân cần đấy.” Sư Vô Cữu lập tức nhắc nhở một câu.
Chu Trường Dung cứng đờ, chậm rì gật gật đầu.
Bởi vì nguyên nhân đèn Thanh Tà mà rất nhiêu cư dân ở thành A Thanh vì lo lắng cho an nguy của bản thân mà chạy đi không ít, thế nhưng cũng có rất nhiều cư dân nhìn thấy tiềm lực của thành A Thanh mà nóng lòng chạy tới.
Không nói đến cái khác, lỡ một lúc nào đó thành chủ Diệp Tiêu nghĩ thông suốt giao đèn Thanh Tà cho chuẩn thánh thành Cửu Tử, như vậy nói không chừng thành A Thanh bọn họ sẽ nhảy một phát thành chủ thành lớn thứ hai thì sao, khi đó chắc chắn nồng độ ma khí ở đây sẽ đậm hơn mấy phần, nhóm cư dân bọn họ cũng có thể nhanh chóng nâng cao tu vi bản thân.
Nghĩ theo hướng này, có thể liều mạng một phen.
Dù vẫn chưa chính thức vào thành, Chu Trường Dung đã nhận ra vô số khí tức đầy mạnh mẽ và vô cùng khổng lồ đang tập trung trong thành.
“Không tệ, cảnh tượng này gần như có thể so với các loại tiệc rượu trước đây bản tọa từng tham gia.” Giọng nói Sư Vô Cữu từ trong xe truyền ra, “Trong đây, ít nhất cũng cỡ 30 đến 40 tên tu vi tiên tôn ma tôn, đủ loại bộ tộc, chắc chắn đều vì đèn Thanh Tà và lời hứa của Chuẩn Thánh mà đến.”
So với đó, Lệ Cư ở Bắc Cương, chỉ là đồ trẻ con.
Khác với thành Nam Phong, thành A Thanh không có thủ vệ canh cửa.
Điều này cũng mang ý nghĩa Diệp Tiêu rất tự tin có đủ khả năng kiểm soát tốt thành A Thanh, người muốn vào thành nhất định phải nghe theo quy củ của thành A Thanh.
Mà quy củ thành A Thanh chỉ có một, trực tiếp khắc trên cửa thành.
Người không phục tùng mệnh lệnh thành chủ, gϊếŧ!
Chữ trên cửa thành, là do năm đó Diệp Tiêu tự mình cầm kiếm A Thanh khắc xuống.

Chu Trường Dung chỉ vừa mới nhìn chữ ở trên đã biết đây là một thanh kiếm vô cùng sắc bén, cũng nhìn ra hình ảnh một người toàn thân áo đỏ cầm kiếm A Thanh.
Người áo đỏ này, từng câu từng chữ dõng dạc nói vài chữ.
“Người không phục tùng mệnh lệnh thành chủ, gϊếŧ!”
Chu Trường Dung hơi lui về sau nửa bước, lập tức tỉnh lại từ trong ảo giác.
“Đây đúng là một đòn phủ đầu mạnh mẽ.” Sau khi Chu Trường Dung trải qua ảo giác, ngược lại cũng hiểu ra vấn đề.
Hẳn là trong lúc Diệp Tiêu khắc lên mấy chữ kia, hắn đã đưa đạo ý tu hành của mình vào.

Người lần đầu tiên tới cửa thành, lúc nhìn mấy chữ này sẽ không nhịn được bị đạo ý của Diệp Tiêu ảnh hưởng, kèm theo đó còn sinh ra lòng kính nể với hắn.
Một chiêu ra oai phủ đầu như vậy, dù trong lòng ngươi có không phục Diệp Tiêu như thế nào đi nữa thì khi nhìn thấy dòng chữ đó cũng chỉ có thể sinh ra lòng kiêng dè mà thôi.
Biện pháp này so với phái thủ vệ canh cửa càng tốt hơn!
“Xem ra Diệp Tiêu có thể lấy được kiếm A Thanh từ tay thành chủ tiền nhiệm, sau đó hợp nhất đèn Thanh Tà, cũng không phải hư danh.” Sư Vô Cữu khẽ mỉm cười một cái, nhìn Chu Trường Dung, cố ý hạ giọng, tỏ ra dịu dàng nói “Tiểu tử lừa đảo, việc này không nên chậm trễ, chúng ta nhanh vào đi.”
Chu Trường Dung nghe mà run rẩy cả người, toàn thân cứng đờ.
Đây không phải phong cách của Sư Vô Cữu.
Sư Vô Cữu dùng giọng điệu như vậy, nếu muốn Chu Trường Dung phải nói thì Chu Trường Dung cảm thấy dáng vẻ của Sư Vô Cữu bây giờ chính là tay trái cầm bom hạt nhân, tay phải cầm máy bay chiến đấu, sau đó cười híp mắt nhìn hắn nói “Ta không muốn khai chiến”.
Vô cùng kinh khủng.
Nhưng mà sau khi Chu Trường Dung phát hiện ra hình như Sư Vô Cữu rất thích thú thì cũng chỉ có thể tiếp tục điều khiển ma thú, đi về phía trước, chính thức tiến vào thành A Thanh.
Sư Vô Cữu nhìn một loạt biểu cảm của Chu Trường Dung, trong lòng cười ha ha ha ha ha ha.
Sao tên nhóc lừa đảo này lại ngây thơ như vậy?
Thú vị ghê, thú vị thiệt đấy!
Ai, sớm biết tên tiểu tử lừa đảo này thích mềm không thích cứng, lúc trước làm gì có chuyện hắn bị bẫy thảm như vậy chứ?
Cũng may bây giờ mất bò mới lo làm chuồng, thời gian vẫn chưa muộn.
Sư Vô Cữu đắc ý suy nghĩ, cảm thấy cuộc sống vừa có đèn Thanh Tà vừa có Sổ Sinh Tử đã không còn xa.
Tác giả có lời muốn nói:
Độc giả: Sao trên đời này lại có loài dê thích chủ động nhảy vào hố vậy tác giả, chẳng khác nào tự tắm rửa sạch sẽ thơm tho mời sói “Tui trắng khỏe lắm nè, không tin cậu cắn thử một cái xem nhưng không được phép ăn tui đâu đấy”?
Tác giả: Ừa ừa, chẳng phải lúc trước xưng huynh gọi đệ không phát triển được gì sao? Vừa lúc có Diệp Tiêu thần trợ công hoàn mỹ.
Diệp tiêu: …!Cái tên tác giả ngươi sao dám vấy bẩn sự thuần khiết của ta hả? Ta vẫn chưa chính thức ra trận cơ mà!
Tác giả: Có lẽ Sư Vô Cữu không biết câu chuyện “đùa xíu thành thật” trên đời này đâu ha.
Độc giả (cười ra nước mắt): Tội nghiệp chiêm chiếp ghê.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.