Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Chương 302: Chuyện hàng ngày – Hạ


Đọc truyện Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu – Chương 302: Chuyện hàng ngày – Hạ

“Người muốn thành Phật đạo thì phải tu chứng Đạo Phật Bồ Đề và Đạo Giải thoát. Người chứng được Đạo Giải thoát cốt ở việc đoạn trừ được các phiền não như Ngã kiến và Ngã chấp, không vì nhờ pháp quán tưởng thành Phật mà thành tựu. Người chứng được Đạo Phật Bồ Đề cốt ở việc chứng được thức thứ tám Như Lai Tạng, nhờ đó mà sinh khởi ra Tổng tướng trí Bát Nhã, lại nhờ….”

Tạ Chinh Hồng ngồi trên đài giảng pháp, bắt đầu giảng giải từng câu từng từ về đạo thành Phật, giọng của hắn không lớn nhưng vẫn vang vọng trong tai mọi người, thanh âm thấm đẫm sự thoát tục. Các Phật tu phía dưới còn chưa kịp cảm thán phong thái của Phật Tử thì Phật Tử đã bắt đầu giảng pháp rồi, bọn họ đành dứt bỏ những suy nghĩ linh tinh, tập trung vào nghe giảng.

Thấy có nhiều người nhìn Tạ Chinh Hồng không chớp mắt, ấy thế mà lòng Văn Xuân Tương lại chẳng hề khó chịu. Giờ phút này ngoại trừ thần sắc hào hứng hơn một chút thì y chẳng có vẻ gì khác các Phật tu khác cả.

Văn Xuân Tương cũng là người tinh thông Phật pháp, tất nhiên biết những lời Tạ Chinh Hồng đang từ tốn nói kia ẩn chứa thâm ý gì. Nhớ lại tiểu hòa thượng hồi xưa nói muốn giải cứu y, cũng từng bước đi đến phía trước y như vậy.

Tạ Chinh Hồng đứng trước mặt mọi người, tỏa ra ánh sáng chẳng gì sánh bằng, dù đứng ở nơi có ngàn vạn Phật tu thế này, Văn Xuân Tương vẫn có thể lập tức nhận ra Tạ Chinh Hồng.

Cơ mà, Tạ Chinh Hồng như vậy lại là tiểu hòa thượng chỉ thuộc về riêng y.

Ha ha ha ha.

Giờ Văn Xuân Tương đã là Ma Chủ, Phật pháp chẳng có tẹo hiệu quả nào với y, nếu thật sự muốn nghe thì trở về bảo tiểu hòa thượng niệm cho y nghe là được. Văn Xuân Tương ở bên dưới, cười ngây ngô nhìn Tạ Chinh Hồng trên đài. May mà giờ phút này mọi người đều dõi mắt về phía Tạ Chinh Hồng, không ai phát hiện thấy sự khác lạ của Văn Xuân Tương.

Nhận thấy tầm mắt càng lúc càng nóng rực kia, tâm tình Tạ Chinh Hồng cũng tốt hơn nhiều, giảng giải cũng càng tinh diệu, khiến các Phật tu cảm nhận được một luồng sức mạnh vừa ôn hòa vừa khoan khoái đang bao quanh bọn họ.

Phật Tử có vẻ đang rất vui nhỉ?

Buổi giảng pháp kéo dài suốt ba năm.

Giữa chừng có không ít Phật tu tiến vào trạng thái nhập định, cũng có nhiều người cho rằng tham nhiều ăn không hết nên rời đi trước, cuối cùng chỉ còn một vài đại năng Phật tu thành danh đã lâu lưu lại trên sân.

Lúc rời đi đám người Tịch Thành còn liếc Văn Xuân Tương mấy cái, thầm khen ngợi vị Bàn Nhược đạo hữu này tu vi cao thâm, sau khi chào hỏi thì cũng rời đi, sau này bọn họ rồi sẽ có cơ hội gặp lại ở Phật giới thôi.

“Cho nên người thành Phật, nên dứt nghiệt…..” Tạ Chinh Hồng thả chậm tốc độ nói, có vẻ cũng chú ý thấy rằng người trên sân mỗi lúc một ít đi. Có thể đến đây nghe pháp thì đều không phải hạng người ngu muội gì, bọn họ hấp thu được bao nhiêu đều là bản lĩnh của chính mình, miễn cưỡng nghe tiếp sẽ chỉ khiến đạo tâm bất ổn mà thôi. Đợi đến khi Phật tu thế hệ trẻ chỉ còn dư lại Văn Xuân Tương, Tạ Chinh Hồng mới ngừng lại.

Thanh âm của Tạ Chinh Hồng dừng lại, Văn Xuân Tương lập tức nhận ra khung cảnh trên sân.

Sao đám hòa thượng trên sân đều đi hết sạch rồi?

“A Di Đà Phật, xin cho hỏi pháp danh của đạo hữu là gì?” Một vị La Hán đẹp đẽ nhìn sang Văn Xuân Tương hỏi, “Trên người đạo hữu dường như có khí tức khác biệt, song bầng tăng tu vi thấp nên không nhận ra được.”

Quả nhiên là sống ở Ma giới lâu nên ma khí quá nặng sao? Ở thánh địa Phật môn tại tầng ba mươi này, muốn che giấu bản thân đúng là rất khó.


Tuy nhiên muốn vạch trần lai lịch của y một cách đơn giản thì nghĩ hay quá rồi đấy.

“Ta không phải đệ tử Phật giáo, cho neenkhông có pháp danh gì cả.” Thấy Tạ Chinh Hồng cũng nhìn về phía này, Văn Xuân Tương cố kiềm chế sự đắc ý trong lòng. Thấy ánh mắt các La Hán có hơi thay đổi, Văn Xuân Tương mới chậm rãi nói, “Không phải Phật gia các ngươi có câu chúng sinh bình đẳng sao? Ta chưa hề gây chuyện gì, chẳng qua là ngưỡng mộ Phật Tử nên tới đây nghe pháp hội thôi mà.” Văn Xuân Tương cười ung dung, “Hay là vị La Hán này cảm thấy, ta không nên ở đây?”

“Bần tăng không có ý đó.” La Hán lắc đầu, “Chỉ là hơi hiếu kỳ mà thôi, với tu vi của các hạ thì đâu cần trà trộn giữa các đệ tử chứ? Nếu các hạ đến một cách chính đại quang minh thì còn có thể làm khách của chúng ta.”

“Ta lại thích một đống hòa thượng vây quanh ta cơ.” Văn Xuân Tương nói mà mặt không đổi sắc tim không lệch nhịp.

Tạ Chinh Hồng nghe vậy thì thầm cười, tiền bối nói thế này thì chắc là không muốn mình phát hiện ra y ngay. Nếu tiền bối có hứng thú ấy thì hắn chơi một chút cùng tiền bối cũng được thôi.

La Hán nọ không biết đáp lại kiểu gì, cứ đứng trân trân ở đó.

Mấy Phật tu khác thấy La Hán nọ bị chặn họng thì bèn tiến lên trợ giúp, “Các hạ lợi hại như thế, ắt hẳn cũng nghe rất rõ Phật hội vừa rồi, không biết cao kiến của các hạ là gì?”

Văn Xuân Tương phì cười, ánh mắt tỏ vẻ ngạc nhiên, “Sao hả, chẳng lẽ ngay cả tiếng người mà các ngươi cũng nghe không hiểu, còn cần bổn tọa phiên dịch lại cho các ngươi cơ à?”

“Ngươi!”

Mấy Phật tu bị Văn Xuân Tương chọc tức, đang định đáp trả lại thì chợt thấy các Phật tu lớn tuổi bên cạnh biến sắc.

“Ra là Ma Chủ giá lâm, A Di Đà Phật.” Hàng Long Lan Hán nhận ra Văn Xuân Tương, sắc mặt cũng hơi thay đổi. Ông nhanh chóng hiểu ra nguyên nhân Văn Xuân Tương xuất hiện ở nơi này. Nghĩ tới nghĩ lui, chắc hẳn là vì Phật Tử đây mà. Cũng phải, nếu người trước mặt thật sự là Ma tu rắp tâm bất lương thì người đầu tiên phát hiện chính là Phật Tử chứ làm gì có chuyện Phật Tử im ỉm mãi đến giờ?

Văn Xuân Tương thoáng ngẩn người, song nhanh chóng bình tĩnh lại.

Y không ngờ mình lại bị phát hiện dễ dàng như vậy, quả nhiên là vì ma khí của y quá nặng, ngụy trang rồi mà vẫn khác với người thường sao?

Tiếc quá, còn định chơi đùa với tiểu hòa thượng mà.

“Đúng thế, chính là bổn tọa.” Nếu đã bị vạch trần, cứ ngoan cố không thừa nhận thì cũng chẳng thú vị gì, Văn Xuân Tương tức khắc khôi phục về hình hài ban đầu, ngạo nghễ nhìn mọi người, “Bổn tọa tình cờ đi ngang qua đây nên ghé vào xem các ngươi. Không ngờ các ngươi vẫn cứng nhắc vô vị như thế.”

Lời khiêu khích của Văn Xuân Tương chẳng khơi gợi ra bất cứ sự phản bác nào.

Sau khi nhận ra Văn Xuân Tương, ánh mắt mọi người vô thức hướng về phía Tạ Chinh Hồng ở trên đài, dường như đang chờ mong điều gì đó. Đồng thời cũng thầm lấy làm may mắn, may mà người nán lại chỗ này đều biết quan hệ giữa Phật Tử và Ma Chủ cho nên không phản ứng gay gắt. Hơn nữa mấy người bọn họ vì năm xưa từng ép buộc Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương, nên khi thấy Văn Xuân Tương thì đều bất giác cúi thấp đầu, không dám tùy tiện mở miệng.

Dù sao chỉ cần Phật Tử ở đây, Ma Chủ hẳn sẽ không gây náo loạn gì quá lớn đâu.


Ấy thế mà, bọn họ cũng đã ngấm ngầm thừa nhận quan hệ của hai người từ lúc nào chẳng hay.

“Có chỗ nào không hiểu sao?” Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Tạ Chinh Hồng điềm nhiên cất lời, cười hỏi Văn Xuân Tương.

“Có vài chỗ không hiểu.” Văn Xuân Tương đáp ngay.

“Những chỗ nào?” Tạ Chinh Hồng kiên nhẫn hỏi.

“Thứ nhất, ngươi giảng đạo làm Phật, vậy thì có phải chúng sinh đều có thể thành Phật hay không?”

“Đúng.”

“Thế ta thì sao? Ta cũng có thể thành Phật ư?” Văn Xuân Tương hỏi Tạ Chinh Hồng.

“Trong lòng có phật, đương nhiên có thể.”

“Nhưng trong lòng bổn tọa không có Phật, trong lòng bổn tọa chỉ có ngươi thôi.” Văn Xuân Tương thong dong nói.

Mặt các La Hán Bồ Tát đều tái mét.

Mặc dù bọn họ đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng Ma Chủ và Phật Tử là một đôi, thế nhưng tại thánh địa Phật môn này, ở ngay trước mặt bao người, thế mà Ma Chủ lại công khai thổ lộ tình yêu với Phật Tử? Đây đây đây….. Các Tiên Phật không biết nên dùng từ gì để hình dung nữa. Cơ mà thật ra, hai người bọn họ là đạo lữ, nói lời ái ân hình như cũng không vấn đề gì, cùng lắm chỉ là bối cảnh không thích hợp lắm thôi.

Sắc mặt Tạ Chinh Hồng không đổi, vẫn giữ thần thái thản nhiên, “Ta biết.”

Các Tiên Phật bắt đầu cảm thấy ngồi không yên.

Dù sao Phật hội cũng đã kết thúc rồi, bọn họ không cần thiết phải ở lại chỗ này nữa.

Một Bồ Tát lập tức xin phép rời đi, theo sau đó là càng lúc càng nhiều Bồ Tát La Hán gia nhập hàng ngũ ra về, dường như chỉ nán lại thêm một giây thôi cũng là thách thức to lớn đối với đạo tâm. Chuyện giữa Phật Tử và Ma Chủ, mấy người xuất gia bọn họ vẫn là mắt không thấy tâm không phiền, sớm rời đi thì hơn.

Lát sau, người trên sân đã về hết sạch, chỉ còn lại mình Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương.

“Ngươi phát hiện ra ta từ lúc nào?” Văn Xuân Tương gượng gạo hỏi.


“Từ lúc tiền bối bước vào nơi này.” Tạ Chinh Hồng thành thật trả lời.

“Vậy mà ngươi giả vờ như không thấy ta?” Văn Xuân Tương bực bội, tức khắc hiện đến trước mặt Tạ Chinh Hồng, nhéo nhéo tay hắn, “Ngươi cố ý nhìn lướt qua ta đúng không?” Mặc dù đang chất vấn nhưng Văn Xuân Tương đã khẳng định rõ ràng.

“Tiểu tăng tưởng tiền bối muốn chơi đùa cơ.”

“Có gì thú vị chứ?” Văn Xuân Tương tức đến nỗi muốn cắn Tạ Chinh Hồng một miếng, trừ chơi ngươi ra thì còn có gì hay để mà chơi đâu, kết quả bản thân mới là kẻ bị tiểu hòa thượng chơi. Uổng công y lúc trước hết thất vọng rồi lại hớn hở, đều để cho tiểu hòa thượng xem kịch vui.

“Dáng vẻ tiền bối ở bên dưới chăm chú nhìn ta rất thú vị.” Tạ Chinh Hồng nghiêng đầu trầm tư, nghiêm túc nói, “Hơn nữa, tiền bối nhìn thấy trên sân có nhiều Phật tu như vậy mà lại không nổi giận.”

“Sao ngươi biết ta không giận?” Văn Xuân Tương không muốn cho Tạ Chinh Hồng đắc ý, bèn đốp lại.

Tạ Chinh Hồng nhìn Văn Xuân Tương, “Vậy phải làm sao thì tiền bối mới nguôi giận?”

Tạ Chinh Hồng nhích lại gần, đôi mắt ngậm cười, dường như đã nhìn thấu hết tâm tư của Văn Xuân Tương.

“Cái này ngươi tự đoán đi.” Văn Xuân Tương ngăn chặn đủ thứ suy nghĩ dâng trào trong lòng, cứng rắn nói, “Đang ở địa bàn của ngươi mà.”

Ngươi muốn làm gì cũng được!

Không thể phủ nhận, Văn Xuân Tương vẫn có chút chờ mong. Tuy rằng suy nghĩ này mà nói ra thì sẽ rất bất kính với Phật môn.

“Cái này hả……?”

Tạ Chinh Hồng bắt đầu chìm vào suy tư.

Văn Xuân Tương bị ngó lơ, hai mắt trợn to, không thể tin được rằng tiểu hòa thượng thật sự ném y sang một bên như vậy?

Chẳng lẽ một đạo lữ có khí chất, có vũ lực, còn có thể luận đạo cùng ngươi đứng ở ngay trước mặt đây mà còn phải suy nghĩ vất vả như thế sao?

Văn Xuân Tương thật muốn gõ đầu Tạ Chinh Hồng ra xem bên trong cấu tạo kiểu gì?

Ngay lúc Văn Xuân Tương khó chịu thì một bàn tay bỗng kéo y lại, ôm chầm y vào lòng. Bởi vì đại hội Phật pháp nên trước đó tiểu hòa thượng phải tắm rửa dâng hương, trên người có mùi đàn hương ngào ngạt, vô cùng dễ chịu.

“Như thế này thì tiền bối nguôi giận chưa?”

Văn Xuân Tương đỏ mặt, “Cũng tàm tạm.”

Tạ Chinh Hồng hơi buông Văn Xuân Tương ra, ngẩng đầu nhìn gương mặt y, ghé vào càng lúc càng gần.

Sau đó nâng tay gỡ chiếc lá mắc trên đầu Văn Xuân Tương xuống.


“Tiền bối, trên tóc ngươi dính cái gì này.”

Tạ Chinh Hồng buông Văn Xuân Tương ra, nghiêm túc nói.

Văn Xuân tương: ……Cơ hội tốt như thế mà tiểu hòa thượng lại không hôn y sao?

———————————–Tiểu phiên ngoại————————————

Trước kia Phật Tử chưa từng nuôi mẫu đơn.

Đừng nói là mẫu đơn, ngay cả cỏ dại cũng chưa nuôi bao giờ.

Ban đầu, Phật Tử không định nhận món quà này, vạn vật đều có sinh mệnh, lỡ như làm chậu mẫu đơn trắng này chết mất thì sao? Nhưng tiểu thái giám đưa mẫu đơn cho Phật tử lại lén bảo với hắn rằng, “Thiền sư Phật pháp vô biên, nuôi một cây mẫu đơn là chuyện quá dễ dàng. Bình thường ngài uống nước còn thừa thì cứ đổ vào trong chậu là xong.”

“Làm thế….. không hay lắm thì phải?” Phật Tử cau mày nói.

“Không sao đâu ạ.” Tiểu thái giám vội nói, “Cây mẫu đơn này khỏe lắm, nếu có vấn đề gì cứ để thợ chăm hoa trong cung đến là được.” Biết bao người muốn được diện kiến quốc sư một lần kia kìa, hề hề, mình cứ nói với mấy thợ chăm hoa một tiếng là được.

Phật Tử thấy cũng có lý, hơn nữa đang ở phàm trần, hoàng đế đã ban cho thì không tiện từ chối.

Thế là, Phật Tử bắt đầu nuôi chậu mẫu đơn.

Hồi đầu không để ý lắm, giờ nhìn lại mới thấy cây mẫu đơn trắng này rất có linh khí, chắc là đã có chút tu vi rồi. Đáng tiếc thế gian linh khí mỏng manh, khó mà biến hóa được. Tuy nhiên như vậy cũng tốt, Phật Tử vốn còn lo không nuôi sống được, nếu có tu vi rồi thì chắc là không dễ chết đâu.

Phật Tử bắt đầu chuỗi ngày chăm mẫu đơn của mình.

Tuổi lớn, dễ khô miệng khô lưỡi. Phật Tử uống trà xong thì lại nhớ đến cây mẫu đơn của mình, đợi trà nguội rồi, bèn tiện tay rót vào trong chậu hoa.

Ủa?

Phật Tử thấy cây mẫu đơn trắng kia né đi, tiếc là động tác không mạnh, vẫn bị nước trà rót trúng. Sau đó, lá cây hơi rủ xuống, dường như rất là bất đắc dĩ.

Linh tính cao hơn hắn nghĩ.

Phật Tử nhủ thầm, cảm thấy hết sức thú vị.

Lần tiếp theo, vẫn là nước trà uống thừa.

Editor: Đúng ra phải là Bát Nhã chứ không phải Bàn Nhược đâu mọi người ạ:)) cái lỗi to đùng mà để suốt cả truyện ko sửa hic hic…

À mà bàn về khoản phúc hắc trêu ngươi thì Tương kém Hồng nhiều lắm Tương ạ:v


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.