Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Chương 299: Phiên ngoại Lịch Hòa Quang – Trung


Đọc truyện Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu – Chương 299: Phiên ngoại Lịch Hòa Quang – Trung

Phải cùng lúc đối phó với cả Cảnh Dĩ Phong lẫn Dư Đồng, hiển nhiên không phải là chuyện đơn giản.

Lịch Hòa Quang từng muốn thử can ngăn, song hiệu quả rất nhỏ. Nếu không phải tu vi của Lịch Hòa Quang là cao nhất trong ba người, trấn áp không cho hai kẻ kia động thủ thì e rằng bây giờ bọn họ đã lao vào ẩu đả rồi.

Với tình huống hiện tại của Cảnh Dĩ Phong, muốn hoàn toàn bỏ lại y thì cũng làm được thôi, nhưng khó khăn lắm mới có một người giúp san sẻ áp lực mà Dư Đồng đem đến, chi bằng lấy lực để đánh lực, cứ mặc kệ bọn họ, mình ở bên giám sát không cho bọn họ gây rắc rối là được rồi.

Nghĩ vậy, tâm trạng Lịch Hòa Quang liền dịu đi không ít.

So sánh với hắn thì Dư Đồng và Cảnh Dĩ Phong chỉ nhìn nhau thôi cũng thấy ghét. Đối với Dư Đồng mà nói, ba chữ Cảnh Dĩ Phong thật khiến y ghét cay ghét đắng, khi xưa lúc tu vi của bọn họ mới chỉ ở kỳ Kim Đan, ba chữ Cảnh Dĩ Phong này thường xuyên xuất hiện cùng chung với Lịch Hòa Quang. Nhắc tới Lịch Hòa Quang, người ta nhất định sẽ nhớ tới ba chữ Cảnh Dĩ Phong.

Khi ông ngoại của Dư Đồng còn tại thế, y ở Quy Nguyên tông muốn gió được gió muốn mưa được mưa, những kẻ muốn tiếp cận sư huynh đều bị y dùng đủ mọi cách dọa nạt, chỉ có mình Cảnh Dĩ Phong là đứng ở nơi mà y chẳng chạm tới, tựa như cái gai trong thịt, nhổ mãi không ra. Hôm nay, vất vả lắm tu vi của y mới vượt qua Cảnh Dĩ Phong, tên này chỉ có tu vi Nguyên Anh mà cũng dám xuất hiện trước mặt sư huynh, y sao có thể dễ dàng bỏ qua cho được?

Cảnh Dĩ Phong tuy chẳng nhớ Dư Đồng, nhưng lại thấy rõ địch ý lóe lên trong mắt Dư Đồng, trong lòng càng thêm kiên định với ý định đi theo bên cạnh Lịch Hòa Quang, kẻo không thì chỉ sợ hắn vừa rời đi, tên Dư Đồng này sẽ giết y mất. Chỉ là, Cảnh Dĩ Phong biết, thật ra mình muốn đi theo Lịch Hòa Quang cũng không phải vì lý do đó, mỗi lần nhìn Lịch Hòa Quang, tâm trạng y đều bất giác tốt lên một chút. Trước khi mất trí nhớ, thái độ của y dành cho Lịch Hòa Quang nhất định cũng không phải bình thường.

Lịch Hòa Quang vốn dĩ chỉ định ra ngoài giải sầu, bây giờ đèo bồng thêm thêm hai người này, hành trình đương nhiên phải sửa đổi.

“Sư huynh, chúng ta đi đâu bây giờ nhỉ?” Dư Đồng mỉm cười ghé sát tới hỏi.

“Lịch tiền bối muốn đi đâu thì xin cứ nỏi, tại hạ cũng xem như quen thuộc với bên này.” Cảnh Dĩ Phong nói.

“Há, đằng trước cách không xa chính là Vạn Ma cốc, ngươi đương nhiên quen thuộc rồi.” Dư Đồng châm chọc, “Tiếc quá, với tu vi của ngươi bây giờ thì cho dù có vào Vạn Ma cốc, cũng sẽ chẳng ai tin ngươi là Cảnh Dĩ Phong.”

“Thì sao, nếu Vạn Ma cốc từng là chỗ ở của ta, vậy thì Lịch tiền bối đi tới đó, ta phải có trách nhiệm của người bản địa chứ.” Cảnh Dĩ Phong đốp lại, “Còn Dư đạo hữu ngươi, tuổi đã chẳng nhỏ nhắn gì nữa mà cứ bám theo sư huynh là sao?”

“Đây là chuyện riêng của Quy Nguyên tông chúng ta, không mắc mớ gì tới các hạ.”

“Ta chỉ nêu ý kiến thôi mà, Lịch tiền bối cũng chẳng nói gì, Dư đạo hữu cần gì gay gắt như thế?”


Lại nữa rồi!

Lịch Hòa Quang âm thầm thở dài, “Lúc ở trong tông môn, ta nghe nói ở đây có một tên tà ma làm xằng làm bậy, hãm hại rất nhiều tu sĩ, nếu ta đã tới đây thì đương nhiên phải đi diệt trừ hắn.”

“Tại hạ tuy là Ma tu song cũng không thích hạng người thương thiên hại lý như thế. Tại hạ vô cùng am hiểu thủ đoạn của Ma tu, biết đâu có thể giúp ích được cho Lịch tiền bối, xin tiền bối hãy mang ta theo cùng.” Cảnh Dĩ Phong quả quyết nói.

“Thôi, đi cùng đi.” Lịch Hòa Quang cũng không định bỏ lại bọn họ, liền vung tay cuốn hai người bay đi.

Tu vi của Lịch Hòa Quang hiện đã là kỳ Độ Kiếp, mang theo hai người bay qua ba ngàn dặm chỉ trong chớp mắt mà thôi. Song bên tai mãi mới im lặng được một chút, làm hắn chẳng muốn thả hai người này ra nữa.

“Cứu mạng, vị đạo hữu đằng trước ơi, cứu với!”

Đương lúc Lịch Hòa Quang rối rắm không biết có nên thả hai người này ra không, mấy nam nữ thiếu niên xinh đẹp đằng trước thấy hắn mà như gặp được cứu tinh, bèn vội kêu cứu thất thanh. Lịch Hòa Quang gác lại mớ suy nghĩ vẩn vơ, lạnh lùng nhìn mấy thiếu niên Ma tu này, ánh mắt hiện lên sự chán ghét.

Đến khi Cảnh Dĩ Phong và Dư Đồng được Lịch Hòa Quang thả ra thì Lịch Hòa Quang đã bị vây kín bởi một đám nam nữ, trong không khí tràn đầy kiếm khí dữ dội khiến người ta kinh hồn bạt vía.

Đây là sư huynh ra tay!

Dư Đồng nhìn sư huynh mình với vẻ mặt tràn đầy sùng bái, chưa qua bao lâu mà sư huynh đã san bằng ma quật này rồi, không hổ là sư huynh!

So ra thì Cảnh Dĩ Phong bình thản hơn nhiều, cảnh tượng trước mắt đúng là rất dễ khiến người ta sinh ra cảm giác sùng bái, song Cảnh Dĩ PHong lại chẳng thấy có gì đáng ngạc nhiên. Có lẽ trong ký ức trước đấy, y đã từng chứng kiến nhiều cảnh còn kích thích hơn, hoặc cũng có lẽ là trong lòng y tin tưởng, với bản lĩnh của Lịch Hòa Quang, tạo nên cảnh tượng này là không hề bất ngờ.

Tuy nhiên chưa đợi Dư Đồng và Cảnh Dĩ Phong tiếc nuối vì không thể chiêm ngưỡng phong thái hiên ngang của Lịch Hòa Quang lúc hàng yêu trừ ma, mấy người được Lịch Hòa Quang cứu đã bắt đầu tò mò muốn biết hết thảy về hắn.

Bọn họ bị ma đầu ức hiếp, trong lúc đang cầu xin giúp đỡ thì một đạo hữu giống như thể thiên nhân bỗng xuất hiện giải cứu bọn họ, bất kể là ai thì cũng cầm lòng không đặng, dù cho bị vị tiền bối này thu làm tiểu đồng thôi cũng được.

Bên này một thiếu nữ xinh đẹp với gương mặt như ráng mây hồng, ánh mắt lưu luyến tựa nước mùa thu, say đắm nhìn về phía Lịch Hòa Quang, “Chẳng hay cao tính đại danh của tiền bối là chi, khi trở về ta nhất định sẽ dốc sức báo đáp.” Bên kia một thiếu niên tuấn tú quỳ một gối xuống, gương mặt vô cùng chân thành, “Ơn cứu mạng chẳng có gì báo đáp, tiểu nhân nguyện làm tiểu đồng hầu hạ tiền bối, dọn dẹp động phủ cho tiền bối.”


Quả là oanh oanh yến yến, đẹp không kể xiết!

Dư Đồng nhìn mà tức muốn nổ đom đóm mắt, nhưng y không còn là tiểu sư đệ tùy ý làm bậy năm xưa kia, y cũng biết làm thế nào sẽ không khiến sư huynh ghét, cho dù trong mắt y những kẻ này xấu xí không chịu nổi, song y vẫn không thể hiện ra ngoài mặt khiến sư huynh mất hứng.

Cảnh Dĩ Phong nhìn Lịch Hòa Quang mặt đơ bị bao quanh bởi mấy người này, bỗng cảm giác Lịch Hòa Quang lúc này hẳn đang lúng túng lắm chứ chẳng hề giống như vẻ bình tĩnh mà hắn thể hiện ra chút nào.

“Sư tôn, tà mà ngoại đạo đã bị diệt trừ, kính mời sư tôn di giá hồi xung.” Cảnh Dĩ Phong phất áo, cung kính tiến lên, chắp tay vái Lịch Hòa Quang rồi thưa.

“Sư tôn?” Một nữ tu tò mò nhìn Cảnh Dĩ Phong rồi lại nhìn Lịch Hòa Quang, lòng lấy làm khó hiểu, chẳng lẽ vị tiền bối này có thân phận cao lắm?

“Tất nhiên.” Cảnh Dĩ Phong như thể biết được nữ tu này đang suy nghĩ điều gì, giọng điệu y vô cùng tự hào, “Mấy năm nữa là đến sinh nhật bảy ngàn tuổi của sư tôn ta, sư tôn tu Thái Thượng Vong Tình đạo, dung nhan trẻ mãi không già, uy danh chấn động bốn bể.”

Cảnh Dĩ Phong vừa dứt lời, các tu sĩ vây quanh Lịch Hòa Quang ngay lập tức ít đi hơn phân nửa.

Bảy ngàn tuổi, lại còn tu Thái Thượng Vong Tình đạo, bọn họ vẫn đừng nên làm phiền vị ân công này thì hơn. Ai cũng biết tu sĩ Thái Thượng Vong Tình đạo luôn lạnh nhạt với chuyện tình cảm, dù trông có vẻ hết sức bình thường nhưng thực tế thì chẳng được bình thường cho lắm. Tuy tu sĩ không để tâm chuyện tuổi tác, nhưng bảy ngàn tuổi cũng đủ dọa cả đống người chạy mất dạng rồi.

Cảnh Dĩ Phong thấy thế thì cũng không để ý, “Bây giờ tà mà đã bị diệt trừ, chư vị đồng đạo có thể rời đi được rồi. Gần đây có thể vẫn còn cá thoát lưới, đến lúc đó mà đấu pháp thì chỉ sợ lại bị vạ lây. Xin chư vị hãy mau rời đi kẻo xảy ra cơ sự gì.”

“Nhưng mà ơn cứu mạng…..”

“Mấy năm nay sư tôn ta cứu không biết bao nhiêu người, chẳng qua là thuận theo bản tâm mà thôi, nếu chư vị đạo hữu muốn báo đáp thì chi bằng cố gắng tu luyện, sau này làm nhiều việc thiện tích đức, cứu vớt người khác khỏi hiểm nguy.” Cảnh Dĩ Phong cười nói, “Chúng ta còn phải về sư môn phục mệnh, xin phép cáo từ.”

“Sư tôn, mời.”

Thấy Cảnh Dĩ Phong chỉ nói dăm ba câu đã lừa được kẻ khác, Dư Đồng tự trách mình do dự không quyết đoán, để cho y đoạt hết nổi bật.

“Ta không phải sư tôn của ngươi.” Lịch Hòa Quang nhíu mày bảo, “Sau này chớ nói như thế nữa.”


Cảnh Dĩ Phong mỉm cười đáp lại.

Dù Lịch Hòa Quang muốn làm sư phụ y thì y cũng chẳng muốn. Đường đường là chưởng môn chân nhân của Quy Nguyên tông, một người thú vị nhường ấy, thế mà lại đi làm sư phụ, chẳng phải quá lãng phí hay sao?

Nói tới đây, Cảnh Dĩ Phong còn phải cám ơn Dư Đồng.

Vốn dĩ nhân vật như Lịch Hòa Quang rất dễ khiến người ta sinh lòng ngưỡng mộ, ban đầu Cảnh Dĩ Phong đi theo Lịch Hòa Quang chỉ vì có cảm giác quen thuộc với hắn mà thôi. Nhưng kể từ khi Dư Đồng gia nhập thì mọi chuyện liền trở nên thú vị hơn nhiều.

Ngay cả y lần đầu gặp Dư Đồng mà còn nhận ra Dư Đồng chết mê chết mệt Lịch Hòa Quang, thế nhưng Lịch Hòa Quang cứ hờ hững làm thinh, lại không thể tẩn cho Dư Đồng một trận, chỉ có thể khiến bản thân nhẫn nhịn, từ chối hết lần này đến lần khác, bộ dáng kia thật là quá sức đáng yêu. Dầu gì cũng là chủ của một tông, tu vi lợi lại như thế, sao ngay cả một người theo đuổi cũng không giải quyết được?

“Tại hạ hiểu rồi.” Cảnh Dĩ Phong giả bộ tổn thương, “Tiền bối là chưởng môn chính đạo, tại hạ chỉ là một tên Ma tu nhỏ bé, sao xứng làm đệ tử của chưởng môn?”

Tên này đang giả vờ đáng thương!!!

Dư Đồng lập tức nhìn thấu chiêu trò của Cảnh Dĩ Phong, thế nhưng y không thể vạch trần.

Y biết sư huynh mềm lòng, cũng thường hay dùng trò này với sư huynh, nếu y vạch trần Cảnh Dĩ Phong thì sau này sư huynh cũng sẽ đề phòng y. Nhưng mà tên Cảnh Dĩ Phong trời đánh thánh đâm này, mất trí nhớ rồi mà vẫn quấn lấy sư huynh, lại còn giở trò này với huynh ấy nữa?

Quả nhiên, ánh mắt Lịch Hòa Quang hơi thay đổi, Dư Đồng vốn quen thuộc với hắn, liền lập tức nhận thấy không ổn.

Không, không được, không thể khoanh tay chờ chết như thế được.

“Cảnh Dĩ Phong, tuy rằng chính tà không đội trời chung, nhưng sư huynh ta vẫn phân biệt được Ma tu tốt xấu. Có điều Quy Nguyên tông ta có môn quy nghiêm ngặt, sư huynh là chưởng môn thì càng phải làm gương tốt. Nếu huynh ấy nhận ngươi làm đệ tử thì sau này sẽ khó mà ăn nói với người trong tông môn.”

“Đúng thế.” Lịch Hòa Quang gật đầu nói.

“Thì ra là vậy, là ta hiểu lầm.” Cảnh Dĩ Phong nhẹ nhàng trả lời.

Quả nhiên kẻ khó chơi nhất vẫn là tên Dư Đồng này!

Cảnh Dĩ Phong rũ mắt, giấu đi ý cười hiện lên trong mắt mình, Dư Đồng trông có vẻ lợi hại đấy, nhưng thực ra rất dễ đối phó. Y không thể vì đối phó với Dư Đồng mà lơ là Lịch Hòa Quang được, chung quy thì người y cảm thấy hứng thú vẫn là Lịch Hòa Quang cơ mà.


Lịch Hòa Quang bỗng dưng thấy hơi lành lạnh, chẳng lẽ vừa rồi diệt trừ đám Ma tu kia đã dùng hơi quá sức?

———————————–Tiểu phiên ngoại————————————

Sau khi sư phụ phi thăng, Phật Tử bắt đầu con đường truyền kỳ của mình.

Năm mươi tuổi kết đan, trăm tuổi hóa thần, từ từ kết thành Tam Bảo và Pháp Ấn Phật giáo, cho dù là ở Niết Bàn tự nơi thiên tài lớp lớp, việc này cũng quá phi thường.

Mà trước khi phi thăng sư phụ nói hắn sẽ chịu khổ vì ải tình, thế nhưng lại chẳng hề có dấu hiệu phát sinh.

Thời gian thấm thoát trôi qua rất nhiều năm, ngoảnh đầu nhìn lại, Phật Tử phát hiện mình cũng sắp phải độ kiếp rồi.

Sau khi độ kiếp thuận lợi trở thành tu sĩ kỳ Đại Thừa, Phật Tử cảm giác mình còn thiếu một chút gì đó, vì vậy bèn tiếp tục bế quan, bỏ lại mọi người nhìn nhau khó hiểu.

Thông thường, tu sĩ kỳ Đại Thừa độ kiếp thành công đều sẽ nhận được lời triệu hoán của thượng giới, nhưng Phật Tử lại không có loại cảm giác ấy, mà ngược lại, hắn cảm giác mình sẽ không thể phi thăng một cách đơn giản.

Không đợi Phật Tử bế quan tìm hiểu kỹ càng, Niết Bàn tự đã nghênh đón cuộc chiến thảm khốc nhất của mình.

Niết Bàn tự có một công pháp thần bí bất phàm, có thể xóa sạch nhân quả, từ xưa đến nay nó vẫn luôn là bảo vật trấn tự của Niết Bàn tự, người có thể luyện được công pháp này cũng là thiên tài vạn người có một. Nhưng bên ngoài lại đồn thổi rằng công pháp ấy là pháp quyết cao thâm có thể quay ngược thời gian. Điều này thật quá nực cười, nếu có thể quay ngược thời gian thì đệ tử nào của Niết Bàn tự cũng phi thăng được rồi. Ấy thế nhưng ở Tu Chân giới, vẫn có hàng tá kẻ tin vào lời đồn vô căn cứ ấy, chẳng hạn như Luật Thanh, bấy giờ tìm tới Niết Bàn tự hòng cướp đoạt công pháp này.

“Sư thúc tổ, sư thúc tổ, đệ tử khẩn cầu ngài xuất quan, cơ nghiệp vạn năm của Niết Bàn tự ta không thể bị hủy hoại như vậy được.” Các đệ tử Phật Tu thoi thóp quỳ gối trước cửa phòng bế quan của Phật Tử, gửi gắm tất cả hy vọng ở nơi hắn.

Bọn họ cũng nghe nói rằng vị sư thúc tổ này xưa nay tính cách hờ hững lạnh nhạt, hơn nữa còn là tu sĩ kỳ Đại Thừa ít ngày nữa sẽ phi thăng, phải tránh dính đến nhân quả, cho nên chưa chắc sẽ ra tay tương trợ. Nhưng hiện đệ tử Niết Bàn tự đã bị Luật Thanh giết gần hết, nếu sư thúc tổ không ra tay thì Niết Bàn tự của bọn họ sẽ thật sự không còn tồn tại nữa.

“Các con hãy đi trước đi.” Phật Tử đi ra từ phòng bế quan, tông môn có công ơn nuôi dưỡng hắn nhiều năm, nhân quả luân chuyển, mình cũng nên ra tay, “Việc của vị thí chủ này, bần tăng sẽ giải quyết.”

“Đa tạ sư thúc tổ!”

Nghe Văn sư thúc tổ nói sẽ ra tay, các đệ tử lập tức có lòng tin, bèn mừng rỡ rời đi.

Editor: Đáng lẽ edit luôn phần cuối chứ không phải mình cố ý treo ở đoạn gay cấn đâu 😅 tại sắp đi chơi, sợ bà con đợi lâu nên đăng luôn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.