Đọc truyện Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám – Chương 39: Quá kinh diễm, Ngạo Thiên chính là thiên tài sao?
Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Vị Liệt Phong lệnh Văn Đạo Phu đại nhân này rất âm hiểm à.
Lại cố ý tìm tới ba người, lừa dối Vân Trung Hạc, làm cho người ta cảm thấy hung thủ ở trong ba người này.
Nhưng lão lại nói hung thủ ngay bên trong mật thất này, hoàn toàn không nói láo à.
Thế nhưng Vân Trung Hạc mặc kệ nói hung thủ là ai trong ba người này, đều là sai.
Mà ngay lúc này, một nén nhang đã cháy sạch.
“Thời gian đến!” Văn Đạo Phu đại nhân nói: “Nói đi, người nào mới là hung thủ giết người?”
Lời này vừa ra, toàn bộ mấy người ở đây đều không có hảo ý nhìn sang Vân Trung Hạc. Thậm chí hai võ sĩ kia tay nắm Thủy Hỏa Côn còn rục rịch.
Đợi cho Vân Trung Hạc nói ra, liền hung hăng đánh cho hắn không thể tự sinh hoạt được.
Mà Văn Đạo Phu đại nhân đã đứng thẳng lên, chuẩn bị rời đi.
Thời gian lão quá quý giá, có thể thu xếp công việc bớt chút thì giờ đến diễn tuồng vui này đã rất cho mặt mũi rồi, về phần đánh Vân Trung Hạc thế nào, đồng thời trục xuất ra khỏi Liệt Phong thành thế nào, lão hoàn toàn không có hứng thú.
“Hung thủ giết người chính là vị pháp tào đại nhân này, hắn tự sát.” Vân Trung Hạc thản nhiên nói.
Lời này vừa ra, Văn Đạo Phu đại nhân lập tức dừng lại giữa không, không triệt để đứng lên, cũng không có ngồi xuống.
Hơi do dự một lát, lão lại ngồi trở xuống.
Mà mấy người khác trong trường không khỏi kinh ngạc, vị Vân ngạo Thiên này gian trá như thế?
Lại không trúng kế?
Hắn làm sao biết vị pháp tào đại nhân này tự sát, là phán đoán như thần, hay là đoán mò?
Bởi vì Văn Đạo Phu đại nhân xác thực vừa mới xử xong vụ án này, nói pháp tào đại nhân là sợ tội tự sát.
Văn Đạo Phu đại nhân nói: “Vân Ngạo Thiên, ngươi làm sao kết luận pháp tào này là tự sát?”
Vân Trung Hạc nói: “Điểm này vô cùng đơn giản, nguyên nhân hắn chí tử là bởi vì bị đâm xuyên tim. Mà vết thương này lại nghiêng xuống dưới, góc nghiêng lại không lớn, cho nên khả năng tự sát là lớn nhất.”
Pháp tào đại nhân trước mắt này thân tương đối cao, người bình thường nếu như muốn giết gã, nếu như tay thuận cầm đao, bình thường sẽ đâm nghiêng lên. Mà nếu như trở tay cầm đao, vậy sẽ nghiêng xuống, nhưng góc độ sẽ phi thường đột ngột.
Mà vị trí vết thương trái tim trước mắt này là đâm thẳng, nhưng thoáng nghiêng xuống, phi thường phù hợp góc độ tự sát.
“Có chút kiến thức, nhưng cũng chỉ thế thôi.” Văn Đạo Phu cười lạnh nói: “Loại phán đoán nửa vời này, ngược lại sẽ bị hung thủ lừa gạt, cuối cùng biến thành oan giả sai án, Văn Sơn ngươi nói đúng không?”
Văn Sơn là ai?
Nguyên lai là văn sĩ trung niên kia, chính là người mang Vân Trung Hạc tới gặp Văn Đạo Phu, hắn là phụ tá tâm phúc Văn Đạo Phu.
Văn Sơn, chữ Tất Nhân!
Hôm nay sau khi Vân Trung Hạc tiến vào nha môn, tiếp đãi hắn chính là vị Văn Sơn tiên sinh này.
Nghe Văn Đạo Phu tra hỏi, văn sĩ trung niên Văn Sơn nói: “Đại nhân nói rất có lý, nhưng vị Vân Ngạo Thiên tiên sinh có thể nhìn ra những thứ này, đã tốt vô cùng rồi.”
Vị Văn Sơn tiên sinh này ngược lại là thiện chí giúp người à.
Văn Đạo Phu đại nhân nghiêm nghị nói: “Có ai không, lột quần áo Vân Ngạo Thiên, đánh 50 đại bản.”
Đám người không khỏi kinh ngạc.
Đây là có chuyện gì? Tên ăn mày Vân Ngạo Thiên trước mắt này rõ ràng trả lời chính xác đó, pháp bào đại nhân tiền nhiệm rõ ràng chính là tự sát đó, hơn nửa canh giờ trước Văn Đạo Phu đại nhân đã định án như vậy mà?
Chẳng lẽ vì chèn ép tên ăn mày Vân Ngạo Thiên này, Văn Đạo Phu đại nhân lại muốn đổi trắng thay đen? Cái này không phù hợp tính cách Văn đại nhân à, lão cho tới nay đều cương trực công chính đó.
Vị Văn Sơn tiên sinh kia bước ra khỏi hàng nói: “Văn đại nhân, vị Vân Ngạo Thiên tiên sinh này không đoán sai bản án, ngài…”
Vân Trung Hạc không khỏi nhìn đối phương một chút, vị Văn Sơn tiên sinh này thật đúng là chính trực, lúc này lại nguyện ý nói giúp tên ăn mày hắn.
“Còn đứng ì làm gì?” Văn Đạo Phu cả giận nói.
Hai tên võ sĩ chỉ có thể tiến lên đè Vân Trung Hạc xuống đất, tính cởi quần đánh hắn.
Vân Trung Hạc lúc này cũng sợ ngây người, ta rõ ràng đoán đúng hung thủ mà, vì sao còn bị đánh? Còn bị trục xuất Liệt Phong thành?
Hẳn là lão già Văn Đạo Phu này điên đảo đen trắng đây mà?
Thế nhưng thanh danh Văn Đạo Phu rất tốt à, xương cốt cứng rắn, tính tình thối, kiêu ngạo đến tột đỉnh, khinh thường giở trò dối trá, dù là lúc Tỉnh Ách thành chủ tại vị, lão nên chửi cũng sẽ chửi.
Cũng vì lão thẳng thắn cương nghị, lão thành chủ Tỉnh Ách mới để lão làm lão sư Tỉnh Trung Nguyệt, mà lại để lão quản Liệt Phong lệnh trọng yếu nhất, chưởng quản thành lớn mười mấy vạn người này.
Người như vậy tuyệt đối không có khả năng bởi vì muốn đánh ép một tiểu nhân vật như Vân Trung Hạc mà đổi trắng thay đen.
Chẳng lẽ mình đoán sai vụ án?
Vị pháp tào đại nhân trước mắt này, vậy mà không phải tự sát?
Nhưng mặc kệ là từ vết thương, hay là trước khi chết nói câu sau cùng, gã đều là tự sát đó.
“Tranh thủ thời gian đánh, sau khi đánh xong, ném ra Liệt Phong thành.” Văn Đạo Phu hạ lệnh, sau đó trực tiếp muốn rời đi.
Vân Trung Hạc nói: “Chậm đã, Văn đại nhân.”
Văn Đạo Phu nói: “Như thế nào?”
Vân Trung Hạc nói: “Hãy để cho ta kiểm tra một chút thi thể nhé?”
Văn Đạo Phu cau mày nói: “Có thể.”
Vân Trung Hạc tiến lên một lần nữa kiểm tra thi thể, theo bản năng lại một lần nữa triệu hoán bệnh nhân tâm thần số 27 gia thân.
Nhưng đột nhiên, hắn phảng phất có linh cảm nào đó.
Mình không thể thời thời khắc khắc đều dựa vào bàn tay vàng, cũng phải dựa vào chính trí tuệ mình, đây mới là trọng yếu nhất.
Mà hắn thật bắt được một tia linh cảm phi thường huyền diệu, nhưng lại không cụ thể.
Linh cảm gì?
Linh cảm gì?
Vân Trung Hạc không khỏi vắt hết óc suy nghĩ.
Đúng, tìm tới linh cảm này.
Vân Trung Hạc nói: “Hung khí còn có ở đây không?”
Văn Đạo Phu nói: “Mang lên.”
Vân Trung Hạc dùng vải trắng đệm tay, cầm lên chủy thủ này. Đây là một thanh chuỷ thủ phi thường sắc bén, nhưng lại rất dẹp.
Kỳ quái à.
Chủy thủ dẹp như vậy, vì sao đâm vào vết thương lại rộng như vậy?
Lại cẩn thận kiểm tra, phát hiện chỉ phía ngoài vết thương khá rộng, nhưng bên trong trái tim vẫn tương đối hẹp.
Cái này đã chứng minh cái gì, lúc người chết tự sát, dùng sức cắt xuống một chút.
Đây… Đây là vì sao?
Cũng không phải tự ngược cuồng, đây không phải người Đông Doanh mổ bụng, đâm trái tim nhất định phải chết, căn bản không cần lúc đâm xuống phải cắt nữa, vậy sẽ rất đau nhức à?
Đây là người chết muốn truyền đạt một dấu hiệu.
Đúng, đúng, đúng!
Chữ Tâm, hung hăng cắt một đao là chữ gì?
Tất!
Vừa rồi Văn Đạo Phu đại nhân nói, hung thủ đang ở trong những người trước mắt này.
Ngoại trừ dùng ba tên nghi phạm để làm bom khói, ngoại trừ Văn Đạo Phu đại nhân, Vân Trung Hạc, bốn tên võ sĩ, còn có một người!
Đó chính là văn sĩ trung niên một đường dẫn Vân Trung Hạc tới đây, cũng chính là phụ tá tâm phúc Văn Đạo Phu, Văn Sơn Văn Tất Nhân.
Trong chữ của gã, có một chữ Tất!
Đúng, đúng, đúng!
Chính là người này!
Ngay sau đó, Vân Trung Hạc nói: “Số 27, gia thân, gia thân!”
“Viện trưởng đại nhân, nô gia đến rồi!”
Số 27 Quỷ Nương gia thân Vân Trung Hạc, lại một lần nữa kiểm tra thi thể, lại một lần nữa thử thông linh.
Ngoại trừ có thể nghe được câu nói sau cùng của người chết, còn có câu khác không?
Vân Trung Hạc tiến lên, mở con mắt người chết ra.
Trong nháy mắt!
Một hình ảnh quỷ dị, bỗng nhiên khắc sâu vào đầu óc của hắn.
Đây… Đây là hình ảnh pháp tào tiền nhiệm trước khi chết nhìn thấy một màn cuối cùng?
Một văn sĩ trung niên cười dữ tợn, trong tay của gã còn có một hài tử mê man, dao găm của gã nằm ngang trên cổ hài tử, tùy thời đều có thể lấy tính mệnh hài tử. Đứa bé này hẳn là nhi tử pháp tào tiền nhiệm.
Mà nhân sĩ trung niên này, chính là Văn Sơn vô hại trước mắt này, Văn Tất Nhân.
Hôm nay gã một mực đi theo Vân Trung Hạc, nhưng lại hoàn toàn cảm giác không thấy gã tồn tại.
Mà gã lại là phụ tá dòng chính Văn Đạo Phu đại nhân.
Một màn này, chính là hình ảnh Văn Sơn bức bách pháp tào đại nhân trước khi tự sát.
…
Hiện tại chân tướng đã rõ ràng!
Vị pháp tào đại nhân này không phải tự sát, mà là bị ép tự sát.
Cho nên hung thủ thật sự là phụ tá tâm phúc Văn Đạo Phu đại nhân, Văn Sơn!
Vân Trung Hạc nhìn mà than thở.
Vị Văn Đạo Phu đại nhân danh bất hư truyền này, quả nhiên lợi hại, lợi hại!
Lại là trong bố cục có bố cục, trong hố có hố.
Lúc này lão chẳng những muốn đuổi Vân Trung Hạc đi, hơn nữa còn muốn tiện thể thẩm tra xử lí một vụ án giết người li kỳ.
“Tra xong chưa?” Văn Đạo Phu đại nhân nói: “Đừng vọng tưởng kéo dài thời gian, bản quan rất bận rộn.”
Vân Trung Hạc nhắm mắt lại, bệnh nhân tâm thần số 27 Quỷ Nương triệt để rút đi.
Hắn lại một lần nữa mở to mắt.
Văn Đạo Phu nói: “Vân Ngạo Thiên, ngươi còn có một cơ hội, chỉ có một cơ hội này. Nói đúng hung thủ, ngươi sẽ lưu lại làm quan. Mà một khi nói sai, đánh thêm mười đại bản, đánh 60 cái, sau đó trục xuất Liệt Phong thành.”
Sau đó, Văn đại nhân bắt đầu đếm ngược: “3, 2, 1!”
Vân Trung Hạc nói: “Văn đại nhân, pháp tào đại nhân trước là tự sát, nhưng không phải chân chính tự sát. Mà hung thủ thật sự, chính là vị phụ tá tâm phúc bên cạnh ngài, Văn Sơn!”
Vân Trung Hạc bỗng nhiên chỉ về phía Văn Sơn.
Lời này vừa ra, toàn trường chấn kinh.
Điên rồi sao? Tên ăn mày trước mắt này điên rồi sao?
Vị Văn Sơn này là phụ tá tâm phúc nhất của Văn Đạo Phu đại nhân, thay thế ngài xử lý rất nhiều công vụ, rất nhiều người đều coi gã là Ảnh Tử Liệt Phong lệnh.
Mà Văn Sơn tiên sinh tri thức uyên bác, làm người nho nhã, làm sao lại là hung thủ giết người? Chỉ sợ gã ngay cả gà cũng không giết được.
Nhưng mà, nghe Vân Trung Hạc nói xong, sắc mặt Văn Đạo Phu đại nhân lại triệt để thay đổi.
“Ngươi nói cái gì?” Lão nghẹn ngào hỏi.
Vân Trung Hạc nói: “Người bức pháp tào đại nhân tự sát, chính là Văn Sơn tiên sinh bên cạnh ngài.”
Văn Đạo Phu nói: “Lý do? Lý do gì?”
Vân Trung Hạc nói: “Pháp tào đại nhân trước khi tự sát dùng chủy thủ đâm vào ngực, phía trái góc dưới còn cắt một đao. Nếu như tự sát bình thường, điều này hoàn toàn không hợp lý. Trên tim cắt một đao, chính là chữ Tất, ý hắn trước khi tự sát nhắc nhở đại nhân, người buộc hắn tự sát chính là Văn Tất Nhân.”
Nhất thời, Văn Đạo Phu đại nhân hoàn toàn sợ ngây người, hoàn toàn không dám tin nhìn Vân Trung Hạc.
Tên ăn mày Vân Ngạo Thiên quá trẻ này, chưa từng học qua bất luận thuật xử án gì à.
Hắn thật sự là thiên tài sao?