Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 258: Vận mệnh Nhị Hoàng! Đi hướng địa ngục!


Đọc truyện Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám – Chương 258: Vận mệnh Nhị Hoàng! Đi hướng địa ngục!

Dịch: Độc Hành

Thái thượng hoàng đặt mấy phần quân tình tám trăm dặm khẩn cấp ở phía trước bàn.

“Phía bắc với Đại Doanh, thổ dân Nam cảnh phản loạn, Tây cảnh Tây Lương vương quốc, ôn dịch trong quân Nam cảnh, Giang Châu Trấn Hải Vương cùng hải tặc liên hợp.”

“Tổng cộng năm phần quân tình nguy cơ đúng không?”

Thái thượng hoàng nói: “Vậy chúng ta xử lý từng phần một.”

“Đầu tiên là phần thứ nhất này, Bắc Bộ biên cảnh xung đột cùng Đại Doanh đế quốc. Đại Doanh đế quốc tại Vô Chủ chi địa tập kết mấy chục vạn đại quân chuẩn bị xuôi nam? Nếu như ta đoán không sai, lần này tự ý lên chiến sự chính là Đại Chu đế quốc chúng ta, mục đích là vì kích thích quân Đại Doanh đế quốc xuôi nam.”

“Chúng ta tu kiến phòng tuyến Kim Châu, Đại Doanh đế quốc cũng tu kiến phòng tuyến Vô Chủ chi địa, hơn nữa còn tu kiến phòng tuyến phía bắc, chống cự Đại Hạ đế quốc tập kích. Tương lai trận đại chiến này, Đại Doanh đế quốc nắm chắc hơn so với chúng ta.”

“Trước mắt luận quốc lực, luận quân lực, Đại Doanh đế quốc đương nhiên vượt qua Đại Chu. Nhưng so phòng tuyến Vô Chủ chi địa với phòng tuyến Kim Châu, là chúng ta mạnh, Đại Doanh đế quốc yếu.”

“Pháo đài quân sự Đại Doanh đế quốc tại Vô Chủ chi địa chưa tu kiến xong, làm sao dám suất quân xuôi nam? Các ngươi quá coi thường hoàng đế Đại Doanh, các ngươi cảm thấy hắn sẽ thừa dịp lửa đả kích sao? Đánh thắng chúng ta vài trận, sau đó cắt đi mấy quận? Không, không, không, hắn là muốn đánh diệt quốc, hắn muốn một kích định càn khôn, triệt để diệt quốc.”

“Cho nên, trước mắt phía bắc đại chiến cùng Đại Doanh đế quốc, xác suất cơ hồ không có, bởi vì Đại Doanh đế quốc còn chưa chuẩn bị sẵn sàng đại chiến.” Thái thượng hoàng ném phần thứ nhất quân tình khẩn cấp ra.

“Phần thứ hai, thổ dân phản loạn? Hạch tâm Nam cảnh phản loạn ở chỗ Hoàng Thiên giáo, nhưng Hoàng Thiên giáo đã rời đi. Mà tất cả thủ lĩnh thổ dân đều đã chết, đi đâu phản loạn? 100.000 thổ dân này, là phụng mệnh đi phản loạn, diễn giật dây cho trẫm?”

Sau đó thái thượng hoàng cũng ném phần thứ hai quân tình khẩn cấp đi.

“Phần thứ ba, thiết kỵ Tây Lương vương quốc chuẩn bị tập kích trường thành Tây cảnh ta? Đây là thủ bút của thái tử Lý Trụ à? Bởi vì trận chiến tại Nhu Lan quốc, Ngao Ngọc một mồi lửa đốt đi 300.000 đại quân hắn, Lý Trụ hận thấu xương, cho nên phối hợp hoàng đế, giảo sát Ngao Ngọc.”

“Nhưng hiện tại Lý Trụ vội vàng tranh đoạt hoàng vị cùng Tiên Huyết Nữ Vương còn không kịp, nào còn đánh Tây cảnh ta? Đại Tây đế quốc mặc dù vô cùng cường đại, nhưng vừa mới bị thiêu chết 300.000 quân, Đại Tây đế quốc phía đông còn có thể xuất ra bao nhiêu quân?”

Sau đó, thái thượng hoàng ném phần thứ ba quân tình này xuống.

“Phần thứ tư, mấy chục vạn đại quân Nam Cảnh ta bị lây nhiễm ôn dịch, ta tin. Bởi vì Nam cảnh bên kia, quanh năm suốt tháng đều không ngừng xảy ra, loại ôn dịch này có thể lớn có thể nhỏ, hết lần này tới lần khác ở thời điểm này lại báo lên.”

Thái thượng hoàng cũng ném phần thứ tư quân tình này xuống.

Cuối cùng, thái thượng hoàng giơ cao phần thứ năm quân tình lên, đây chính là Trấn Hải Vương suất lĩnh liên hợp hạm đội vây quanh Giang Châu cảng.

“Tất cả quân tình, chỉ có một phần này là chân thật.” Thái thượng hoàng nói: “Mà lại là trí mạng.”

“Trấn Hải Vương Sử Biện nói đúng, hải quân hắn gấp mười lần Đại Chu ta, nếu như thêm hải tặc liên quân, càng gấp mười mấy lần không thôi. Một khi khai chiến với Đại Chu, vậy tất cả mậu dịch trên biển chúng ta sẽ bị đoạn tuyệt, thành trấn duyên hải cũng sẽ bị tẩy sạch.”

“Trước đó không có mậu dịch trên biển thì cũng thôi đi, mà bây giờ mậu dịch trên biển chiếm hơn một phần ba quốc khố Đại Chu ta, một năm qua tổn thất vượt qua mấy ngàn vạn.”

Thái thượng hoàng nhìn tám trăm dặm khẩn cấp quân tình trên đất, cười nói: “Cái này kêu là gì? Tứ phía mai phục, tám mặt mai phục, nguy hiểm vong quốc, bài sơn đảo hải, thiên băng địa liệt?”

“Mà muốn giải trừ nguy hiểm vong quốc này, chỉ cần giết chết một Ngao Ngọc là được?” Thái thượng hoàng cười nói: “Ngao Ngọc này cũng quá đáng giá tiền đi, hắn chỉ là một Nộ Lãng Hầu, một quan ngũ phẩm nho nhỏ mà thôi, giết một Ngao Ngọc liền có thể cứu Đại Chu ta. Đó có phải Ngao Ngọc quá đáng tiền, hay là Đại Chu ta không đáng một đồng?”

“Thiên băng địa liệt, tám mặt mai phục?” Thái thượng hoàng mỉm cười nói: “Hoàng đế, thủ bút rất lớn à. Trong khoảng thời gian này ẩn nhẫn, chính là vì lúc này điên cuồng phản công, chính là vì giờ khắc này thiên băng địa liệt à.”

Hoàng đế quỳ xuống nói: “Phụ hoàng, xin lấy giang sơn xã tắc làm trọng.”

Thái thượng hoàng nói: “Nếu như ta không bãi miễn Ngao Ngọc, không giết Ngao Ngọc, đó chính là không để ý giang sơn xã tắc rồi?”

Hoàng đế nói: “Nhi thần không tin phụ hoàng sẽ làm như vậy, nhi thần không tin phụ hoàng vì một sủng thần, mà không để ý an nguy giang sơn.”

Thái thượng hoàng thản nhiên nói: “Người không để ý giang sơn xã tắc là ngươi, hoàng đế. Vì đoạt lại hoàng quyền, ta hiểu. Nhưng vì đoạt lại hoàng quyền, xuất binh khiêu khích Đại Doanh đế quốc, để mấy chục vạn đại quân Đại Doanh tiếp cận. Vì đoạt lại hoàng quyền, xin mời mười mấy vạn thiết kỵ Đại Tây tập kích biên cảnh trường thành Đại Chu ta. Khiến toàn bộ giang sơn đế quốc trở thành con tin, đến bức hiếp thái thượng hoàng này. Thủ bút này, quá lớn đi. Cái này phảng phất một phụ thân bắt lấy hài tử, dùng đao kề ngang trên cổ hài tử, uy hiếp gia gia, ngươi mau giao gia sản ra cho ta, nếu không ta giết cháu của ngươi. Hắn lại quên rằng, đứa nhỏ này chẳng những là cháu trai gia gia, cũng là nhi tử của hắn.”

Hoàng đế lạnh giọng nói: “Phụ hoàng, ngài nói tội danh này, nhi thần không dám nhận, cũng đảm đương không nổi.”

Thái thượng hoàng chậm rãi nói: “Phế hoàng hậu Ninh thị nói đúng, Đại Chu đế quốc chịu không được tự hao tổn. Bầu trời không có hai mặt trời, dân không hai chủ, trường kỳ hành hạ như thế, Đại Chu ta thật sẽ mất nước.”

Tiếp theo, thái thượng hoàng nói: “Chư vị thần công, Ngao Ngọc vừa mới gom được hơn bảy triệu lượng bạc, đủ dùng để cứu tế, cũng đủ dùng để trùng kiến Lãng Châu. Từ Trấn Hải Vương nơi đó gom góp bạc, giá trị liên thành. Mà từ Ngao Ngọc nơi này lấy được bạc, không đáng giá một đồng? Ta có nghe nói một câu cám ơn sao? Có người nói muốn khen thưởng công lao Ngao Ngọc sao?”

“Trấn Hải Vương là phiên vương Đại Chu ta, một phiên vương mang theo hạm đội đến bao vây Giang Châu ta, hơn nữa còn tru diệt trên vạn người, còn uy hiếp muốn phong tỏa mậu dịch trên biển ta, muốn đồ sát thành trì ven biển Đại Chu. Hắn đưa ra yêu cầu, để chúng ta giết chết Ngao Ngọc. Các ngươi còn cảm thấy hắn phi thường dễ tha thứ, các ngươi còn cảm thấy điều kiện này rất tốt.”

“Sỉ nhục à, vô cùng nhục nhã! Một phiên vương muốn làm phản, các ngươi phản ứng đầu tiên không phải là bình định, lại là cầu xin thương xót?”

“Ngao Tâm từng nắm giữ năm hành tỉnh, mấy chục vạn đại quân, tại Nam cảnh hắn kinh doanh như thùng sắt, nước tát không lọt, kim đâm không vào, nhưng thế lực của hắn không thể so với uy phong Sử Biện? Kết quả hoàng đế ra một tờ chiếu thư, khiến hắn trả lại tất cả quyền lực năm hành tỉnh trở lại kinh thành, làm một Phiêu Kỵ đại tướng quân buôn nước bọt.”

“Các ngươi khi dễ trung thần, ngược lại rất có thủ đoạn. Mà gặp gian thần, lại chỉ muốn lấy thỏa hiệp cầu xin thương xót. Dạng triều đình này, Đại Chu đế quốc ta há có thể không vong?”

“Trước đó hoàng đế muốn một lần nữa sắc phong Ngao Tâm, hắn cự tuyệt. Ta muốn một lần nữa sắc phong Ngao Tâm, hắn cũng cự tuyệt. Trước mấy ngày đại hôn Ngao Ngọc, ta có lòng muốn nói chuyện phiếm cùng Ngao Tâm vài câu, bởi vì hắn là bộ hạ cũ, lão thần tử của ta. Nhưng vừa nói đến miệng, lại nói không nên lời. Chột dạ, mất mặt à!”

“Trung thần Đại Chu ta, bị bức không có chỗ dung thân. Ngược lại gian thần, uy phong bát diện. Đại Chu này cũng sớm nên vong.”

“Hiện tại các ngươi luôn miệng nói vì giang sơn xã tắc, để cho ta giết Ngao Ngọc. Hi sinh Ngao Ngọc là có thể cứu vớt Đại Chu. Nếu quả thật đến trình độ này, vậy Đại Chu trực tiếp vong, miễn cho tạo một phần tội nghiệt.”

“Chư vị thần công, các ngươi đều là người thông minh, không thông minh cũng đứng không được nơi này, trong lòng các ngươi cũng hiểu rõ ràng, cái gì có thể giấu diếm được ánh mắt của các ngươi? Đơn giản chính là hoàng đế tuổi xuân đang độ, mà thái thượng hoàng này đã cao tuổi thể suy, tăng thêm hai chân tê liệt, có lẽ sống không được bao lâu. Nếu là đứng bên cạnh ta, mấy năm sau sẽ bị hoàng đế thanh toán.”


“Nhưng hiện tại, ta có thể mời chư vị thần công đừng đứng ở bên ta, cũng đừng đứng bên hoàng đế, mà đứng trên góc độ Đại Chu đế quốc suy nghĩ.”

Thái thượng hoàng nhìn về phía văn võ cả triều, trọn vẹn một hồi lâu nói: “A, bả vai các ngươi đảm đương không nổi.”

“Hoàng đế?” Thái thượng hoàng dùng một loại khẩu khí phi thường trêu chọc nói: “Phế hoàng hậu nói đúng, Đại Chu đế quốc ta không thể nội đấu nữa, Đại Chu chỉ có thể có một hoàng đế, cho nên làm một chuyện chấm dứt đi.”

“Hoàng đế ngươi đó, ngươi đừng đùa như thế, không nên hơi một tí liền nói đến chuyện vong quốc, nếu bàn về vong quốc, ta còn quen hơn ngươi.” Thái thượng hoàng cười lạnh nói: “Năm đó thiết kỵ Tây Lương vương quốc vọt tới dưới kinh thành, vô biên vô hạn, đó mới là thời khắc Đại Chu tiếp cận vong quốc nhất. Ngươi là người trẻ tuổi, làm mấy chục năm thái tử, thủ đoạn chơi tốt à.”

“Như vậy đi, chúng ta bỏ qua giang sơn Đại Chu đế quốc, cũng buông tha ức vạn con dân Đại Chu, đừng giày vò bọn hắn.” Thái thượng hoàng nói: “Ngươi không phải muốn chủ hòa, cùng Trấn Hải Vương hoà đàm sao? Mà ta chủ chiến, mấy chục vạn đại quân Nam cảnh trong tay Phó Viêm Đồ cùng Chu Tịch, bọn hắn nghe ngươi, đại khái cũng sẽ không khai chiến cùng Sử Biện. Mà bên ta, đại khái cũng chỉ có mấy vạn đại quân Chu Ly nghe lời. Thủy Sư còn thừa lại bao nhiêu?”

Vân Trung Hạc nói: “Không đến 20.000.”

Thái thượng hoàng nói: “Cụ thể là bao nhiêu?”

Vân Trung Hạc nói: “13,000.”

Thái thượng hoàng nói: “Đúng, 13,000 Thủy Sư. Trấn Hải Vương bên kia có bao nhiêu Thủy Sư?”

Vân Trung Hạc nói: “Trấn Hải Vương Sử Biện, tăng thêm liên quân hải tặc, vượt qua 170.000.”

Thái thượng hoàng nói: “Vậy đi bình định nha, trận bình định này tiến hành trên biển. Nếu như chúng ta thua, vậy thái thượng hoàng này sẽ lấy cái chết tạ tội. Nhưng những mặt khác tại Nam cảnh, Tây cảnh, phía bắc, còn xin hoàng đế ngươi thu thần thông đi.”

Lời này vừa ra, văn võ cả triều lập tức quỳ xuống, cao giọng nói: “Xin mời thái thượng hoàng nghĩ lại.”

Thái thượng hoàng cười nói: “Nghĩ lại cái gì? Ta đã cầu hoàng đế xin tha, thu những thần thông mai phục tứ phía kia. Lần này đi biển bình định Trấn Hải Vương, không cần móc bạc từ quốc khố, cũng không cần các ngươi tập kết quân đội, thua thì chúng ta cắt cổ, sẽ không chậm trễ vinh hoa phú quý các ngươi, thậm chí không chậm trễ sinh hoạt các ngươi.”

Văn võ đại thần lại một lần nữa quỳ xuống, nước mắt ướt đẫm hốc mắt.

Thái thượng hoàng cười nói: “Ngao Ngọc, nếu không hai người chúng ta đại biểu triều đình Đại Chu, tuyên chiến với Trấn Hải vương phủ? Bình định chi chiến!”

Vân Trung Hạc quỳ xuống nói: “Thần nguyện đi theo thái thượng hoàng, quyết chiến đến cùng với phản vương.”

Thái thượng hoàng nói: “Sử Cao, ngươi đi nói cho Sử Biện, Đại Chu triều đình tuyên chiến với hắn, chuẩn bị bình định.”

Sử Cao lạnh giọng nói: “Minh bạch, ta nhất định sẽ chuyển cáo cho vương huynh. Trong nửa tháng, sẽ chém tận giết tuyệt thuỷ sư bọn ngươi, giết thành trấn duyen hải Đại Chu đến huyết quang trùng thiên, cáo từ!”

Sau đó, sứ giả Trấn Hải Vương Sử Biện rời đi.

Thái thượng hoàng nói: “Hoàng đế, kết quả này ngươi có hài lòng không? Trận hải chiến này thua, chính ta cắt cổ, cũng sẽ không để ngươi gánh vác việc giết cha. Nhưng trận chiến này nếu thắng, vậy hoàng vị này cũng không nên giữ lại, hiểu chưa?”

Lời này vừa ra, văn võ cả triều run rẩy.

Đây mới thực là chân tướng phơi bày, thứ đao kiến hồng. Hai hoàng đế, chỉ có thể sống một.

“Nhi thần minh bạch.” Hoàng đế quỳ xuống nói.

Cả triều văn võ yên tĩnh như chết, ánh mắt nhìn về phía thái thượng hoàng, cũng nhìn về phía Ngao Ngọc.

Dù khẩu khí thái thượng hoàng phi thường bình tĩnh, nhưng lại bi tráng không gì sánh được.

13,000 Thủy Sư đi nghênh chiến 170.000 hạm đội liên hợp Sử Biện.

Một so mười lăm, huống hồ cho tới nay thuỷ sư Đại Chu chiến đấu không bằng hạm đội Sử Biện.

Đây đại khái là cuốc chiến cách xa trước nay chưa từng có, mặc kệ từ phương diện nào, thái thượng hoàng đều tất thua không thể nghi ngờ.

Mà thua, liền mang ý nghĩa chết.

Thái thượng hoàng nói: “Hoàng đế thu thần thông mai phục tứ phía kia đi, trẫm lớn tuổi rồi, chịu không được nhất kinh nhất sạ.”

“Ngao Ngọc, đưa ta đi Càn An cung.” Thái thượng hoàng nói.

Mà ngay lúc này, Xu Mật phó sứ Chu Liên bỗng nhiên quỳ xuống, cao giọng nói: “Thần nguyện ý đi theo thái thượng hoàng, chiến đấu đến cùng với phản vương, đến lúc đó muốn cắt cổ, tăng thêm ta.”

Ngay sau đó, Binh bộ Thượng thư cũng bỗng nhiên quỳ xuống nói: “Thái thượng hoàng, tăng thêm ta.”

Sau đó, các quan viên khác quỳ xuống.

“Thêm ta!”

“Thêm ta!”

Cuối cùng tổng cộng hơn 700 tên quan viên, 100 quan viên quỳ xuống, biểu thị nguyện ý tồn vong cùng thái thượng hoàng.

Thái thượng hoàng cười nói: “Nếu như Đại Chu may mắn không vong, tương lai dựa vào chư vị.”

Sau đó, Vân Trung Hạc đẩy xe lăn, mang theo thái thượng hoàng rời đi.


Rất nhanh 100 tên quan viên quỳ trên mặt đất muốn sống chết cùng thái thượng hoàng cũng đi, biểu thị cùng hoàng đế triệt để quyết liệt, cho dù vong quốc cũng phải đ theo thái thượng hoàng đến cùng.

Trọn vẹn một lúc lâu, lại có 100 tên quan viên rời khỏi. Đám người này không biểu thị muốn tồn vong cùng thái thượng hoàng, nhưng cũng không nguyện ý đi theo hoàng đế.

Cuối cùng hiện trường lưu lại hơn 400 tên quan viên, chỉnh chỉnh tề tề quỳ xuống nói: “Thần tham kiến bệ hạ, vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế.”

Toàn bộ triều đình tạm thời lại thuộc về hoàng đế.

Không có cách, hoàng đế thi triển đại thủ bút, mở ra đại thần thông, bắt đầu chơi chiến thuật đế quốc tự hại mình.

Thái thượng hoàng không thể không tạm lui, nếu không xung đột biên cảnh Bắc Bộ với Đại Doanh đế quốc sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, Nam cảnh bên kia phản loạn cũng sẽ càng ngày càng nghiêm trọng. Tây cảnh bên kia, thiết kỵ Đại Tây đế quốc khả năng thật sẽ lại một lần nữa giết vào trường thành.

Cho nên thái thượng hoàng nói thu thần thông đi, không cần giày vò đế quốc.

Vì thắng, hoàng đế xác thực không để ý hồng thủy ngập trời.

Trọn vẹn một hồi lâu, hoàng đế nói: “Thái thượng hoàng dù sao đã lớn tuổi, vì nhất thời nóng nảy, vì một sủng thần, mà không tiếc tự ý lên chiến sự. Nhưng trẫm nhất định phải lấy đại cục làm trọng, phía nam muốn trấn an, phía bắc muốn trấn an, nhất là cùng Trấn Hải Vương đàm phán không thể ngừng. Thái thượng hoàng bên kia muốn đánh, trẫm không ngăn cản nổi, nhưng chúng ta bên này nên tiếp tục hoà đàm, miễn cho sau khi đại chiến kết thúc, trở tay không kịp.”

Hoàng đế nói lời này đơn giản vô sỉ đến cực điểm, người vì hoàng quyền không tiếc hi sinh đế quốc, không tiếc để hai địch quốc tiến đánh Đại Chu chính là ngươi. Hiện tại lại trở thành thái thượng hoàng tự ý lên chiến sự, trở thành hoàng đế ngươi lấy đại cục làm trọng rồi?

“Tân khoa trạng nguyên Ngao Minh đâu?” Hoàng đế hỏi.

Tể tướng Lâm Cung nói: “Đang giữ đạo hiếu với Ngao Đình, xây dựng bên mộ Ngao Đình một cái nhà gỗ nhỏ, chuẩn bị giữ đạo hiếu ba năm.”

Mọi người nhất thời nhao nhao khích lệ, Ngao Minh này thật sự là hiếu thuận à.

Hoàng đế thở dài nói: “Dân gian nói rồng sinh chín con, từng con khác biệt, thật sự là đúng. Ngao Đình chết rồi, Ngao Minh liền từ đi tất cả chức quan, ở bên cạnh mộ tổ phụ dựng nhà tranh giữ đạo hiếu, sinh hoạt nghèo khó. Mà Ngao Ngọc lại giăng đèn kết hoa, bái đường thành thân. Đạo đức hai người này, thật sự là cách biệt một trời à.”

Quan viên ở đây nhao nhao xưng phải.

Lúc này dù trong lòng tể tướng Lâm Cung cũng có chút khó chịu, nếu như không phải lão biết chân tướng, lão còn cảm thấy lúc này hoàng đế đang nói chuyện hoang đường.

Ngao Đình tổ phụ này là Ngao Minh tự tay giết, điểm này hoàng đế bệ hạ ngươi không phải không biết, người như vậy cũng trở thành đạo đức mẫu mực à?

Thế giới này thật đúng là hoang đường mà.

Trong Càn An cung.

“Hài tử à, hai người chúng ta đánh cược một lần cuối cùng đi.” Thái thượng hoàng nói: “Thắng, hoàng đế hạ vị, Đại Chu trở lại quỹ đạo. Thua, ta tự vẫn làm gương.”

Vân Trung Hạc nói: “Ta… Ta nên nói thái thượng hoàng uy vũ sao?”

“Ha ha ha…” Thái thượng hoàng nói: “Ngươi đứa nhỏ này, nói chuyện quá ranh mãnh đi.”

“Nhưng trận hải chiến này, cũng xác thực quyết định vận mệnh hai người chúng ta, cũng quyết định vận mệnh toàn bộ Đại Chu đế quốc.” Thái thượng hoàng nói: “Cho nên, chúng ta phải toàn lực ứng phó. Ngao Ngọc, ngươi cảm thấy trận chiến này chúng ta có thể thắng không?”

Vân Trung Hạc rơi vào trầm tư, hắn đang hỏi số 9 Lượng Tử, trận chiến này có thể thắng không?

“Không thể.” Số 9 Lượng Tử trực tiếp trả lời.

Vân Trung Hạc nói: “Tìm tới một nơi đại hải khiếu, sau đó thuyền chúng ta trốn đi, để biển động phá huỷ hạm đội Trấn Hải Vương Sử Biện.”

Số 9 Lượng Tử nói: “Viện trưởng, siêu cấp đại hải khiếu dạng này, mấy năm cũng không gặp được một lần, chí ít trong tính toán của ta, trong vòng hai năm sẽ không xảy ra.”

Vân Trung Hạc nói: “Vậy bão, gió lốc luôn luôn có mà.”

Số 9 Lượng Tử nói: “Bão cùng gió lốc có, nhưng có thể hủy diệt hạm đội quy mô lớn, cần đến mùa hè sang năm, bây giờ đã là mùa đông, không có bão lớn như vậy.”

A đúng, bão bình thường tại mùa hè lớn mới phát sinh.

Vân Trung Hạc lại nói: “Không có bão cùng gió lốc, vậy có nơi cùng loại với tam giác Bermuda không. Bất luận thuyền gì đi vào, lập tức biến mất vô ảnh vô tung.”

Số 9 Lượng Tử nói: “Không có, mà cho dù có, cũng đã sớm trở thành cấm địa, không có thuyền đi vào.”

Vân Trung Hạc nói: “Từ ngươi, đã không cách nào đánh thắng trận chiến này đúng không?”

Số 9 Lượng Tử nói: “Ta có ưu thế tính toán to lớn, bây giờ vũ khí hải chiến vẫn là cự hình cường nỏ, còn có máy ném đá, nhưng độ chính xác phi thường thấp. Mà dưới tính toán của ta, độ chính xác có thể được đề cao thật lớn. Nhưng khuyết điểm có thể do chính người thao tác, mà đại khái chỉ có thể thao tác trên một chiếc thuyền. Muốn chỉ huy một chi hạm đội, trừ phi có một chi hạm đội tinh nhuệ điều khiển dễ dàng như tay chân, có thể hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh của ngươi, nhưng dù như vậy, độ chính xác cũng chỉ cao hơn địch nhân một chút, bởi vì chhir huy trong quần thể, rất nhiều sai lầm sẽ phóng đại.”

Vân Trung Hạc nói: “Tóm lại dựa vào năng lực của ngươi, căn bản không thể đánh thắng?”


Số 9 Lượng Tử nói: “Đúng, hoàn toàn không thể!”

Vân Trung Hạc mở mắt ra nói: “Chúng ta đánh không thắng, chúng ta thuyền ít người ít, mà sức chiến đấu cũng kém hạm đội Sử Biện.”

Thái thượng hoàng nói: “Đúng, Đại Chu Thủy Sư chúng ta không bằng một nửa Sử thị gia tộc, bị đại hải khiếu phá hủy hơn phân nửa, sau đó lại vì chiến đấu trên biển, lại tổn thất hơn phân nửa. Bây giờ không bằng một phần mười địch nhân, muốn chiến thắng xác thực khó như lên trời.”

Tiếp theo, thái thượng hoàng lại hỏi: “Ngao Ngọc, ngươi có biết thiên hạ hôm nay, hạm đội mạnh nhất trên biển là ai không?”

Vân Trung Hạc nói: “Đại Tây đế quốc? Bởi vì bọn hắn đạt được toàn bộ hạm đội các nước phương tây.”

Thái thượng hoàng nói: “Đại Tây đế quốc bây giờ cương vực gấp đôi Đại Chu ta, vượt ngang toàn bộ đại lục, hạm đội trên biển đương nhiên cường đại. Nhưng chân chính cường đại là… Bạch Vân thành.”

Bạch Vân thành?

Lời tương tự, Vân Trung Hạc phảng phất cũng nghe qua, nhưng là quên người nào nói.

Vân Trung Hạc nói: “Bạch Vân thành, bọn hắn đều là dư nghiệt Đại Hàm đế quốc Nộ Đế.”

Dù mấy trăm năm nay, đã không có người thượng cương thượng tuyến. Nhưng ngàn năm trước, Đại Hàm đế quốc, còn có Nộ Đế, đều là công địch thiên hạ, bị coi là địch nhân văn minh đông phương.

Mà mấy trăm năm này, vài đại đế quốc cũng một mực liên thủ, ngăn cản dư nghiệt Nộ Đế đổ bộ, cho nên cỗ thế lực cường đại này một mực treo cô độc ngoài hải ngoại.

Nghe nói dư nghiệt Nộ Đế đều nắm giữ những tà đạo, cho nên võ công rất cao, công nghệ tinh luyện kim loại, chế tạo vũ khí, so với đế quốc phương đông càng thêm tiên tiến, từ lăng mộ Nộ Đế cũng có thể thấy được.

Thái thượng hoàng nói: “Không sai, Nộ Đế là công địch thiên hạ. Cộng đồng đế quốc phương đông chúng ta ăn ý, ngăn cản dư nghiệt Nộ Đế đổ bộ mặt đất phương đông, từ đầu đến cuối phong tỏa bọn họ tại hải ngoại.”

Điểm này, Vân Trung Hạc đã nghe Viên Thiên Tà nói rất nhiều lần.

“Nhưng ngươi biết Lý Hoa Mai không?” Thái thượng hoàng hỏi.

Vân Trung Hạc lắc đầu nói: “Không biết.”

Thái thượng hoàng nói: “Nàng đã từng là công chúa Bạch Vân thành, hậu duệ dòng chính Nộ Đế. Tất cả hậu duệ Đại Hàm đế quốc tại Bạch Vân thành nghĩ sẽ có một ngày, một lần nữa giết trở lại thế giới phương đông, khôi phục vinh quang Đại Hàm đế quốc, triệt để lật đổ văn minh Đại Viêm hoàng tộc. Chúng ta đều thuộc thành viên Đại Viêm hoàng triều, tứ đại đế quốc chúng ta đều đã từng là vương tộc cùng chư hầu Đại Viêm.”

Điểm ấy, Vân Trung Hạc đương nhiên biết.

Thái thượng hoàng nói: “Nhưng lý tưởng vị Lý Hoa Mai này đi ngược lại Bạch Vân thành, nàng muốn đi chinh phục thổ địa mới, mà không muốn trở lại thế giới phương đông. Lý tưởng của nàng một mực hướng đông, hướng đông, đi tìm lục địa hoàn toàn mới, kiến tạo Đại Hàm đế quốc hoàn toàn mới.”

Vân Trung Hạc nói: “Sau đó thì sao?”

Thái thượng hoàng nói: “Vị Lý Hoa Mai này phi thường cường đại, mà nàng là nguyên soái hải quân Bạch Vân thành. Bởi vì lộ tuyến của nàng đi ngược lại Bạch Vân thành chủ, cho nên sinh ra mâu thuẫn to lớn, nàng lại là muội muội Bạch Vân thành chủ. Sau một trận nội loạn, Lý Hoa Mai suất lĩnh một phần hạm đội thoát ly Bạch Vân thành, một mực hướng đông, thành lập thế lực của mình. Ngươi lấy địa đồ trên kệ tới cho ta.”

Vân Trung Hạc cầm tấm địa đồ tới, mở ra xem, phát hiện đây là địa đồ chưa từng thấy qua, là một tấm địa đồ hải vực.

“Đoàn mê vụ này là gì?” Vân Trung Hạc hỏi.

“Là Bạch Vân thành.” Thái thượng hoàng nói: “Bởi vì Bạch Vân thành không cho phép bất luận thuyền bè nào tới gần, cho nên khu vực này vẽ thành một đoàn mê vụ, không ai biết là dạng gì.”

Vân Trung Hạc lúc này thấy được, nguyên lai Bạch Vân thành cách Đại Chu đế quốc vẻn vẹn chỉ mấy ngàn dặm mà thôi, đương nhiên cách Đại Doanh đế quốc cũng chỉ mấy ngàn dặm.

“Thế lực Lý Hoa Mai ở chỗ này.” Thái thượng hoàng nói: “Nàng chiếm lĩnh mảnh đất này, tự phong là Liệt Hỏa Nữ Vương. Trên cánh buồm hạm đội nàng vẽ Cửu Đầu Xà phun lửa.”

“Hài tử, ta phi thường coi trọng hải dương, mà Đại Doanh đế quốc, Đại Hạ đế quốc đều đi theo bước tiến của ta, bắt đầu coi trọng phát triển hải quân.” Thái thượng hoàng nói: “Tứ đại đế quốc chúng ta cho tới bây giờ, vẫn như cũ đồng tâm hiệp lực, ngăn cản dư nghiệt Nộ Đế quay về thế giới phương đông.”

Vân Trung Hạc nói: “Thái thượng hoàng, ý của ngài là muốn đánh bại Trấn Hải Vương Sử Biện, nhất định phải mượn hạm đội Lý Hoa Mai?”

Thái thượng hoàng nói: “Đúng, chúng ta muốn toàn diện phong tỏa Bạch Vân thành, nhưng mượn hạm đội Lý Hoa Mai vẫn có thể, bởi vì nàng căm thù phương đông, chỉ muốn đi khai thác đại lục mới.”

Vân Trung Hạc nói: “Vị Liệt Hỏa Nữ Vương này rất căm thù đế quốc phương đông chúng ta sao?”

“Phi thường căm thù, nàng chiếm lĩnh Đại Nhật đảo to lớn này, tự phong là Liệt Hỏa Nữ Vương, lại hạ lệnh bất luận thuyền đế quốc phương đông nào cũng không được vượt qua hải tuyến này. Một khi vượt biên, lập tức đánh chìm, giết sạch tất cả mọi người trên thuyền.” Thái thượng hoàng nói: “Vị công chúa Bạch Vân thành này, tính cách phi thường cực đoan.”

Vân Trung Hạc nói: “Vậy chúng ta muốn mượn hạm đội nàng, chẳng phải là mơ mộng hão huyền?”

Thái thượng hoàng nói: “Cho nên muốn giao dịch, chúng ta phải cấp cho nàng một đồ vật nàng muốn không gì sánh được.”

Vân Trung Hạc nói: “Là gì?”

Thái thượng hoàng nói: “Thuyền đắm Nộ Đế.”

Vân Trung Hạc không khỏi kinh ngạc, Nộ Đế chẳng những có lăng mộ dưới mặt đất? Còn có thuyền đắm sao?

Thái thượng hoàng nói: “Năm đó Nộ Đế tự biết đại nạn đã tới, chẳng những xây dựng lăng mộ to lớn dưới mặt đất. Hơn nữa còn điều động mấy chiếc thuyền siêu cấp, tiến về hải ngoại, nhưng lại gặp phong bạo to lớn, cho nên mấy chiếc siêu cấp thuyền này bị đắm chìm. Nghe đồn trên những thuyền biển này có vô số kể bảo tàng. Đương nhiên bảo tàng này, cũng không phải là vàng bạc châu báu, mà là bí mật cường đại Đại Hàm đế quốc nắm giữ. Có lẽ là vũ khí cường đại, hoặc là văn tự tư liệu quan trọng, thậm chí là cơ mật Thánh Miếu.”

Thánh Miếu?! Đây đại khái là ước mơ của toàn bộ thế giới này.

Nghe đồn Nộ Đế sở dĩ có thể thành lập Đại Hàm đế quốc, mà lại vô địch thiên hạ, kém chút quét ngang thiên hạ, cũng là vì đi qua Thánh Miếu.

Thái thượng hoàng nói: “Mặc kệ Bạch Vân thành, hay là Lý Hoa Mai, đều muốn tìm tới vị trí cụ thể thuyền đắm Nộ Đế. Cho nên Lý Hoa Mai đã từng treo giải thưởng thiên hạ, chỉ cần có người trợ giúp nàng giải khai nan đề thuyền đắm Nộ Đế, thì sẽ đáp ứng một yêu cầu, bất kỳ yêu cầu gì, mượn hạm đội cũng không nói chơi.”

“Giải khai câu đố?” Vân Trung Hạc kinh ngạc nói: “Bí mật thuyền đắm Nộ Đế, là một câu đố sao?”

Thái thượng hoàng nói: “Đúng, là một nan đề. Mấy trăm năm qua, không ai giải được. Mà ngươi là người thông minh nhất ta từng gặp.”

Vân Trung Hạc nói: “Thái thượng hoàng à, dù ta rất thông minh, cũng sẽ không thể so với người toàn thế giới, ngài làm sao lại phán đoán ta có thể giải câu đố này chứ? Mà lại ký thác tất cả hi vọng vào ta?”

Thái thượng hoàng nghĩ một hồi, móc từ trong ngực ra một cẩm nang nói: “Ngươi mang theo cẩm nang này đi Nhật Nguyệt đảo, nhớ kỹ tuyệt đối không nên mở ra, chờ nhìn thấy Lý Hoa Mai, lại giao cẩm nang này cho nàng, mà chính ngươi không được nhìn.”

Vân Trung Hạc kinh ngạc, thần bí như vậy sao?


Vân Trung Hạc nói: “Chỉ cần mượn hạm đội Lý Hoa Mai, chúng ta có thể đại hoạch toàn thắng sao?”

“Đúng!” Thái thượng hoàng nói: “Lý Hoa Mai là hậu duệ dòng chính Nộ Đế, vô cùng cường đại. Hạm đội của nàng vẫn luôn chém giết trên biển, nàng mặc dù cách xa Đại Chu chúng ta, nhưng vùng hải vực kia tuyệt đối bá chủ, hạm đội của nàng thì Đại Chu ta không thể so sánh nổi.”

Vân Trung Hạc nói: “Tốt, ta đi.”

Thái thượng hoàng do dự một lát, nói: “Có một câu ta vẫn muốn nói, Lý Hoa Mai yêu diễm mỹ lệ kinh người, hồn xiêu phách lạc. Nhưng niên kỷ nàng không nhỏ, mà lại ngoan độc không gì sánh được, ngươi dù sao cũng là người có thê tử, đừng làm loạn đó.”

Vân Trung Hạc nói: “Thái thượng hoàng nhìn ngài nói, ta là người như vậy sao? Mà ngài lại đánh giá cao mị lực của ta quá.”

Thái thượng hoàng nói: “Thuyền đã chuẩn bị xong cho ngươi, một hồi sẽ có người mang ngươi ra biển. Ngươi nhất định phải nhớ lấy, tuyệt đối không nên mở cẩm nang ra, cũng đừng nhìn nội dung bên trong. Gặp Lý Hoa Mai, liền giao cẩm nang cho nàng, biết không?”

Vân Trung Hạc nói: “Vâng, thái thượng hoàng.”

Thái thượng hoàng nói: “Đi thôi, thời gian cấp bách. Hiện tại xuất phát, không cần cáo biệt người nhà, mau chóng trở về.”

Vân Trung Hạc nói: “Không cáo biệt?”

Thái thượng hoàng nói: “Ngươi cáo biệt người nhà, phụ thân ngươi nhất định sẽ đi theo ngươi. Mà chỗ kia, phụ thân ngươi đi sẽ gặp nguy hiểm, cẩm nang này chỉ có thể bảo đảm tính mệnh mình ngươi. Mà thời gian không thể sớm cũng không thể muộn, mấy ngày là vừa vặn.”

Vân Trung Hạc nói: “Ta đã hiểu.”

Sau đó, Vân Trung Hạc đi ra cửa.

“Thái thượng hoàng, ngài và Chu Ly Đại điện hạ chờ ta trở về, chúng ta nhất định đại hoạch toàn thắng, tiêu diệt hoàng đế.”

Sau đó, Vân Trung Hạc thật không cáo biệt người nhà, dưới một đội người áo đen dẫn đầu, bí mật rời kinh thành.

Một đường hướng đông, hướng đông, đi mấy ngàn dặm, đi tới một bờ biển xa lạ.

Một chiếc thuyền nhỏ ở chỗ này chờ hắn, lên thuyền nhỏ ra biển hướng đông, lại lên một chiếc thuyền lớn.

Thuyền lớn ra biển, một mực hướng đông.

Trên đường đi, gặp hạm đội Đại Doanh đế quốc, gặp hạm đội Trấn Hải Vương Sử Biện.

Nhưng trên chiếc thuyền này treo cờ bạch tuộc đặc thù, hoàn toàn thông suốt.

Vân Trung Hạc nghi hoặc, tại sao như vậy, kết quả thuyền trưởng nói đây là cờ xí mậu dịch Đại Tây đế quốc Tiên Huyết Nữ Vương.

Một đường hướng đông, hướng đông, hướng đông.

Mấy ngày mấy đêm qua, rời lãnh địa Đại Chu ròng rã gần vạn dặm.

Bỗng nhiên, chiếc thuyền này ngừng lại.

“Phía trước, chính là phạm vi hải vực Liệt Hỏa Nữ Vương Lý Hoa Mai, chúng ta không thể tiếp tục tiến lên, nếu không sẽ thịt nát xương tan, toàn bộ chết hết.” Thuyền trưởng nói: “Ngàn vạn không thể vượt tuyến, nếu không hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”

Vân Trung Hạc kinh ngạc nói: “Dù treo cờ mậu dịch Đại Tây đế quốc Tiên Huyết Nữ Vương cũng vô dụng sao?”

“Vô dụng.” Thuyền trưởng nói: “Vị Lý Hoa Mai vị này hung tàn bá chủ nhất trên biển, sẽ không cho giải thích thế nào. Cho nên hải vực nàng, bất luận người phương đông nào đều là cấm địa cùng địa ngục.”

Sau đó, Vân Trung Hạc được đặt trên một chiếc thuyền nhỏ, thuyền nhỏ mở lên cánh buồm, trên thuyền chỉ có một mình hắn, lướt tới phía cấm địa hải vực Lý Hoa Mai.

Rất nhanh, Vân Trung Hạc phát hiện trên đỉnh đầu nhiều thêm mấy chim biển đặc thù, bọn chúng bay vài vòng trên đỉnh đầu Vân Trung Hạc, sau đó bay về phía đông.

Hơn nửa canh giờ sau!

Hai chiếc siêu cấp đại hạm to như núi xuất hiện trước mặt Vân Trung Hạc, là thuyền lớn thật đẹp.

Tại hải vực Đại Chu đế quốc, cho tới bây giờ chưa gặp qua dạng siêu cấp đại hạm này.

Nửa khắc đồng hồ sau, Vân Trung Hạc bị bắt đưa đến boong thuyền cự hạm, mấy chục nữ võ sĩ vũ trang đầy đủ bao vây hắn.

Mà để bảo đảm không có bất kỳ ám khí cùng độc dược gì, toàn thân hắn bị lột sạch.

Một nữ tử cao lớn xinh đẹp nóng bỏng liếc nhìn Vân Trung Hạc: “Người phương đông?”

Vân Trung Hạc nói: “Đúng, ta đi cầu gặp Liệt Hỏa Nữ Vương các ngươi, ta đến cứu vãn vận mệnh của nàng.”

“Nữ Vương nói, người phương đông giết toàn bộ.” Nữ tướng cao lớn nói: “Người đâu, mang hắn cho cá mập ăn.”

Vân Trung Hạc kinh ngạc, nói: “Cá mập ở đâu?”

Mấy nữ võ sĩ nâng hắn lên, Vân Trung Hạc thấy được, lúc này trên mặt biển là một mảnh huyết tinh.

Người trên chiếc tàu biển kia đưa hắn tới, đều bị giết sạch, ném xuống biển, hấp dẫn đến vô số cá mập.

Mà đều là siêu cấp cá mập, to lớn vô cùng, răng như chủy thủ, hung tàn không gì sánh được, đang cắn xé thi thể trên biển.

Vân Trung Hạc cao giọng nói: “Ta thật sự đến cứu vớt vận mệnh Nữ Vương đó, để cho ta gặp Nữ Vương, để cho ta gặp Nữ Vương.”

“Ném xuống.” Nữ tướng kia hạ lệnh.

“Vù!” Sau đó Vân Trung Hạc sống sờ sờ bị ném xuống dưới, cá mập trên mặt biển mở ra miệng to như chậu máu.

Thân thể Vân Trung Hạc không ngừng rơi xuống phía miệng cá mập to như chậu máu, hắn điên cuồng la lên: “Lý Hoa Mai, ngươi sắp chết. Ngươi mau ra đây, ta tới để cứu ngươi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.