Đọc truyện Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám – Chương 239: Sử Quảng chết thảm!
Dịch: Độc Lữ Hành
Nghe Vân Trung Hạc nói, đầu tiên là Ngao Tâm ngây người, phảng phất không thể tin vào tai của mình.
Con của gã có võ công, gã không biết rõ sao? Nói không có võ công đã là cất nhắc, hoàn toàn là một siêu cấp nhược kê.
Mà Sử Quảng được xưng là Đại Chu thương thứ hai, cái này cố nhiên có khuếch đại, nhưng cũng hoàn toàn chứng minh võ công y xác thực rất cao, vượt qua Ngao Ngọc không biết bao nhiêu lần.
Sau đó Sử Quảng cũng hoàn toàn ngây người, y mang tới rất nhiều người cũng sợ ngây người.
Ngao Ngọc vậy mà phát ra lời quyết đấu? Thiên hạ còn có chuyện tốt như vậy sao?
Trước đó đám người trăm phương ngàn kế muốn giết chết Ngao Ngọc, hao tốn giá lớn bao nhiêu, dùng bao nhiêu thủ đoạn?
Thậm chí hôm nay trên triều đình diễn vở kịch quần ẩu kinh người, cũng không giết được Ngao Ngọc, ngược lại đánh chết nhi tử Ninh Hoài An.
Mà Sử Quảng y còn vứt bỏ vị trí thế tử, ít nhất là trên danh nghĩa ném đi.
Bây giờ Ngao Ngọc lại chủ động tới chịu chết.
“Tốt, tốt, tốt…” Sử Quảng cười to nói: “Quyết tử chiến, ngay hôm nay, ngay hiện tại!”
Vân Trung Hạc nói: “Đi, tạm chờ ta trở về cầm binh khí.”
Sử Quảng nói: “Không gấp, nếu muốn quyết đấu, vậy sẽ phải quang minh chính đại, đi lôi đài kinh thành quyết đấu, đánh trước mặt mấy ngàn người. Miễn cho người bảo ta ám sát ngươi.”
“Được.” Vân Trung Hạc nói: “Tùy ngươi đi tìm ai đến, sau hai canh giờ, gặp tại lôi đài kinh thành.”
“Sau hai canh giờ, tại lôi đài, nhất quyết sinh tử!” Sử Quảng mang theo mấy chục người, cưỡi ngựa ầm vang rời đi.
…
Quan viên tuổi trẻ bên người Sử Quảng, còn có võ cử huân quý nhao nhao truyền tin tức này ra ngoài.
Lập tức như một tảng đá lớn rơi vào hồ nước yên tĩnh, nhấc lên sóng to gió lớn.
Toàn bộ cao tầng kinh thành triệt để sôi trào.
Ngao Ngọc này bị điên, đầu óc bị nước vào rồi?
Tay ngươi trói gà không chặt, vậy mà muốn quyết đấu với Sử Quảng, đây không phải trong nhà xí thắp đèn lồng tìm phân sao?
Nhưng không ai quan tâm Ngao Ngọc có phải muốn chết hay không, mọi người đều hưng phấn, đây là thiên đại trò vui à.
Một phe là nhi tử phiên vương triều đình, một phe là người báo mộng của thái thượng hoàng.
Song phương mặc kệ ai chết, đều mang đến hậu quả kinh người.
…
Trong Túc thân vương phủ, Ngao Minh lại cau mày.
“Chuyện này không đơn giản như vậy, bên trong chỉ sợ có bẫy.” Ngao Minh nói.
Túc thân vương thế tử Chu Sạ nói: “Ngao Ngọc đây là triệt để bị chọc giận, hôm nay trên triều đình chúng ta muốn đánh chết hắn, Hương Hương công chúa lao ra bảo vệ hắn, mặc dù nhìn xem thâm tình, nhưng Ngao Ngọc cũng phi thường mất mặt, bị người nhạo báng trốn ở sau lưng nữ nhân. Mà hoàng đế cũng không hủy bỏ hôn ước, trải qua một màn này, Hương Hương công chúa nếu gả cho Sử Quảng, chỉ sợ là sẽ chịu tội. Tăng thêm hôm nay Sử Quảng lại đốt nhà Ngao Ngọc, còn thiêu chết mấy người nhà hắn, đầu óc Ngao Ngọc nóng lên, tăng thêm hắn có một ít tiểu thông minh, thủ đoạn nhỏ, cho nên đưa ra quyết tử chiến này.”
Ngao Minh lắc đầu nói: “Mồi lửa kia là Sử Quảng âm thầm phái người thả, nhưng những tử thi bị đốt cháy khét kia chưa hẳn là người nhà Ngao Ngọc, ta luôn cảm giác trong này có bẫy.”
Túc thân vương thế tử nói: “Ngao Minh, ngươi quá đa tâm. Võ công Sử Quảng vượt qua hơn Ngao Ngọc 1000 lần, ta hỏi ngươi, dựa theo tưởng tượng của ngươi, trận quyết đấu này sẽ có bất luận phát sinh gì ngoài ý muốn không? Sử Quảng có thể thua không?”
Ngao Minh nói: “Đối với Ngao Ngọc này, bất kể thế nào cũng phải cẩn thận, người này thật khiến người ta không thể tưởng tượng. “
Túc thân vương nói: “Chẳng lẽ để Sử Quảng hủy bỏ trận quyết đấu này sao? Hắn chắc chắn sẽ không đáp ứng.”
“Đương nhiên không.” Ngao Minh nói: “Cái này là một cơ hội ngàn năm một thuở, có thể quang minh chính đại giết chết Ngao Ngọc. Nhưng… Vạn nhất xuất hiện biến cố, cũng chưa chắc không phải chuyện tốt, tóm lại đối với chúng ta hoàn toàn có lợi mà vô hại.”
…
Trong phủ kinh thành đề đốc Ninh Hoài An, người một nhà đều đang gào khóc lớn.
Con của bọn gã bị đánh chết tươi, mà tử trạng thê thảm không gì sánh được. Thê tử Ninh Hoài An cơ hồ khóc muốn tắt thở.
“Ngươi đó, ngươi đi tìm bọn họ báo thù.”
“Ngươi đi tìm hoàng hậu, ngươi đi tìm hoàng đế, đưa hung thủ ra công lý.”
“Ngươi tự đi mà báo thù, giết chết bọn hắn, giết hết.”
Thê tử và mẫu thân Ninh Hoài An ở bên gào khóc, tê thanh nói.
Mà Ninh Hoài An nhìn thi thể nhi tử huyết nhục mơ hồ, toàn thân run rẩy từng đợt, toàn thân nổi lên gân xanh, khung xương rung động ken két, gã hận không thể lao ra đại khai sát giới.
Nhưng báo thù? Báo thù ai?
Người đánh chết Ninh Tự, đều là quan viên trẻ tuổi trên triều đình, những hoàng tộc tuổi trẻ kia đánh vô cùng tàn nhẫn. Mà hết lần này tới lần khác những người này và Ninh Hoài An gã đều là đồng đảng, chân chính cừu nhân là Ngao Ngọc, còn có người thái thượng hoàng gài vào trên triều đình.
Bọn hắn dùng thủ đoạn thay xà đổi cột, đổi Ngao Ngọc thành Ninh Tự, sau đó bị đánh chết tươi.
Cừu nhân là Ngao Ngọc, là thái thượng hoàng.
Ninh Hoài An cảm giác cả người phảng phất muốn nổ tung, lòng tràn đầy cừu hận.
“Hoàng hậu nương nương tới.”
Lập tức, người một nhà đi nghênh đón Hoàng hậu nương nương.
“Hoàng hậu nương nương, ngài phải làm chủ cho chúng ta!” Người một nhà quỳ xuống, hai nữ nhân lại một lần nữa khóc lóc với hoàng hậu.
Hoàng hậu nghe được tin dữ này, cũng khoan tim thống khổ, đương nhiên cũng không phải nàng yêu thương đứa cháu này. Mà là chuyện này hoàn toàn đánh mặt nàng, người ta thay xà đổi cột vì sao lại dùng Ninh Tự, mà không dùng người khác? Không phải bởi vì y là chất tử hoàng hậu sao?
Hoàng hậu nói: “Hại chết Ninh Tự chân chính là Ngao Ngọc.”
Ninh Hoài An thê tử nói: “Hoàng hậu nương nương, xin ngài giết Ngao Ngọc.”
Nếu như có thể giết chết hắn, còn cần chờ tới bây giờ sao? Hoàng hậu muốn hại chết Ngao Ngọc, cũng không phải lần một lần hai.
“Ngao Ngọc chẳng mấy chốc sẽ chết, hôm nay giờ Dậu ba khắc, Ngao Ngọc và Sử Quảng ở lôi đài, quyết tử chiến.” Hoàng hậu nói.
Ninh Hoài An giật mình nói: “Ngao Ngọc và Sử Quảng quyết đấu? Cái này sao có thể? Hắn dù bị điên, cũng sẽ không làm như vậy, đây không phải tự tìm đường chết sao?”
Hoàng hậu nói: “Hắn rốt cuộc có quỷ kế, hay là đầu óc phát nhiệt, rất nhanh sẽ có kết quả.”
Cả nhà Ninh Hoài An, lập tức đi ra cửa chính, tiến về lôi đài, bọn họ muốn tận mắt thấy Ngao Ngọc bị giết!
Sử Quảng hận Ngao Ngọc như vậy, nhất định sẽ tại lôi đài chém hắn thành muôn mảnh.
…
Trong hoàng cung.
Nam Cung Thác nói: “Bệ hạ, có nên ngăn cản trận quyết đấu này không?”
Hoàng đế nheo mắt lại, suy nghĩ.
Ngao Ngọc muốn quyết đấu cùng Sử Quảng, trong này khẳng định có quỷ.
Dựa theo võ công bình thường, 100 Ngao Ngọc cũng đánh không lại Sử Quảng, tuyệt đối sẽ bị một chiêu miểu sát. Chẳng lẽ là đầu óc Ngao Ngọc phát sốt, nhưng hắn lại không giống như người đầu óc phát sốt.
Ngao Ngọc này, gian xảo như quỷ, trong này khẳng định có âm mưu.
Vô Tâm hòa thượng nói: “Hoàng thượng, cái này khiến thần nhớ tới một trận quyết đấu phi thường ly kỳ.”
Hoàng đế hỏi: “Trận nào?”
Vô Tâm hòa thượng nói: “Vô Chủ chi địa, Vân Trung Hạc cùng Mạc Thu. Mạc Thu võ công cao cường, Vân Trung Hạc tay trói gà không chặt. Kết quả lúc quyết đấu, trên trời rơi xuống lôi đình, sống sờ sờ đánh chết Mạc Thu.”
Lời này vừa ra, ánh mắt tất cả mọi người co rụt lại.
Nam Cung Thác làm Hắc Băng Đài Đại đô đốc đã sớm nghĩ đến trận quyết đấu này, nhưng lão cũng không hề nói ra.
Hoàng đế cười lạnh nói: “Chẳng lẽ hôm nay sẽ tái diễn sao? Vậy thì có ý tứ.”
Sau đó y nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, từ đêm hôm qua, bầu trời đã âm trầm, sấm rền không ngừng.
Nhưng sau buổi chiều, mây đen đã tản ra, lúc này mặt trời đã ló ra, căn bản không có nửa điểm bóng dáng lôi điện.
Hoàng đế nói: “Nam Cung Thác, ngươi cảm thấy thế nào?”
Nam Cung Thác nói: “Thủ đoạn Ngao Ngọc rất nhiều, khẳng định sẽ tìm mọi cách chiến thắng, cho nên lúc này mới làm hiểm. Nhưng cuối cùng hắn vẫn quá gấp. Hôm nay hắn mạo hiểm vào triều đường, bốc lên phong hiểm bị quần ẩu chí tử, cuối cùng vẫn là vì Hương Hương công chúa.”
Nam Cung Thác nói không đầu không đuôi, nhưng tất cả mọi người nghe được rõ ràng.
Nhìn cục diện hôm nay, hiển nhiên Ngao Ngọc trước đó đã biết hôm nay có người muốn trên triều đình đánh chết hắn, bởi vì trong triều có quân cờ bí mật của thái thượng hoàng. Dù Ngao Ngọc thay xà đổi cột, nhưng chỉ cần thoáng sai lệch, cũng có khả năng bị đánh chết.
Nhưng Ngao Ngọc vẫn tới, theo Nam Cung Thác, đây chính là muốn để Sử Quảng trước mặt mọi người hành hung, phạm phải tội ác, sau đó để hoàng đế hủy bỏ hôn ước Hương Hương công chúa và Sử Quảng.
Nhưng không ngờ, Sử Quảng chỉ bị huỷ bỏ vị trí thế tử trên danh nghĩa, hôn ước vẫn như cũ.
Nam Cung Thác nói: “Khoảng cách ngày hôn lễ mùng 8 tháng 8 càng ngày càng gần, Ngao Ngọc gấp, cho nên quyết định đi nước cờ hiểm này.”
Hoàng đế nói: “Trẫm hỏi ngươi, muốn hạ chỉ hủy bỏ bọn hắn quyết đấu không?”
Rõ ràng là ta hỏi ngươi đó bệ hạ, Nam Cung Thác nghĩ một hồi nói: “Thần cảm thấy, hẳn là nên hủy bỏ trận quyết đấu này.”
Hoàng đế nói: “Vì sao?”
Nam Cung Thác nói: “Hai người kia can hệ trọng đại, mặc kệ bên nào chết, đều có thể dẫn phát hậu quả to lớn.”
Thái độ này của Nam Cung Thác, ngược lại để hoàng đế không hài lòng lắm.
Hoàng đế cười lạnh một tiếng, nhưng không lên tiếng, thản nhiên nói: “Vậy cứ giả bộ cái gì cũng không biết đi, không đồng ý, cũng không phản đối.”
…
Trấn Hải vương phủ tại kinh thành.
Ngao Minh nói: “Thế tử, Ngao Ngọc xảo trá không gì sánh được, mà lần này hắn đã đi Mê Điệt cốc.”
Sử Quảng nói: “Mê Điệt cốc? Chúng ta quan hệ với Mê Điệt cốc tốt hơn hắn.”
Ngao Minh nói: “Mê Điệt cốc chỉ nhận công huân, không nhận quan hệ, cho nên không thể không phòng.”
Sử Quảng nói: “Ngươi cảm thấy Ngao Ngọc có thể sẽ dùng độc dược, thần không biết quỷ không hay?”
Ngao Minh nói: “Tất cả quỷ kế của Ngao Ngọc đều phải phòng bị.”
Sử Quảng nhìn khôi giáp trước mắt này, không khỏi nói: “Võ công ta vượt qua hắn nghìn lần, nếu như mặc thân áo giáp này, chẳng phải là để cho người ta chế nhạo?”
Khôi giáp trước mắt này, thật là bộ giáp khoa trương nhất mà Sử Quảng thấy.
Toàn thân đều bao phủ quá chặt chẽ, ngay cả chỗ khớp nối cũng dùng ba lớp, da cá sấu, tỏa giáp, tơ lụa.
Ngay cả con mắt cũng không lộ ra, mà khảm nạm hai viên thủy tinh trong suốt.
Miệng cũng không có, cái mũi cũng không mở lỗ.
“Tiểu vương gia, lấy võ công ngài, giết Ngao Ngọc vẻn vẹn chỉ cần trong nháy mắt, cho nên không thở một lát cũng không sao.” Ngao Minh nói: “Áo giáp này bao phủ toàn thân, kín không kẽ hở, chẳng những có thể phòng độc công, còn có thể phòng cháy công.”
Túc thân vương thế tử nói: “Có thể nói, một thân áo giáp này có thể phòng bất luận ám khí, bất kỳ đánh lén gì, bất kỳ thủ đoạn nào của Ngao Ngọc.”
“Quá mất mặt.” Sử Quảng nói: “Để cho người ta nhìn, còn cảm thấy ta sợ Ngao Ngọc, hắn rõ ràng là tay trói gà không chặt mà.”
Ngao Minh nói: “Tiểu vương gia, vì giết Ngao Ngọc, ném một chút mặt mũi thì sao đâu? Đây là cơ hội ngàn năm một thuở, tuyệt đối không thể mất đi.”
Sử Quảng lạnh giọng nói: “Hẳn là các ngươi cảm thấy ta giết không được một Ngao Ngọc sao? Giết hắn đơn giản so với giết một con chó còn dễ dàng hơn.”
Ngao Minh nói: “Tiểu vương gia, cẩn thận có thể dùng thuyền vạn năm.”
Người bên cạnh nhao nhao thuyết phục, Trấn Hải Vương thế tử lúc này mới đáp ứng mặc vào áo giáp không chỗ hở này.
Mặc lên hiệu quả đơn giản như một thiết nhân kín không kẽ hở, nhất là mùa hè này, thật là oi bức muốn chết người.
Nhưng Ngao Minh nói đúng, cẩn thận thì thuyền chạy được vạn năm, Ngao Ngọc cẩu tặc kia quá quỷ kế đa đoan.
…
Trong một chỗ mật thất dưới đất nào đó, Vân Trung Hạc đang kiểm tra lần cuối đại sát khí của hắn.
Phía trước ròng rã có ba cây gậy, toàn bộ áp dụng phương án khác nhau.
Phương án pin kẽm, pin chì, pin bạc.
Đương nhiên ba phương án này, đều là pin. Ròng rã thành quả mấy tháng, tạo ra được ba món đồ này.
Nếu như luận tiền vốn, mỗi một cây đại khái vượt qua mấy ngàn lượng bạc, mà đều là hắn tự mình làm, dựa theo bản vẽ máy tính trong bệnh viện tâm thần X, làm ra hoàn chỉnh… Phiên bản đơn giản hóa.
Hắn muốn làm sát khí, chính là gậy điện cao thế.
Xã hội hiện đại, một dùi cui điện mấy chục vạn vôn, chỉ bán mấy trăm đồng tiền mà thôi.
Mà nguyên lý chế tác không khó chút nào, thậm chí bao gồm các loại nguyên lý chế tạo bình ắc-quy cũng không khó, Địa Cầu hiện đại có rất nhiều người có thể tự làm pin điện thoại.
Thậm chí rất nhiều thí nghiệm sơ trung cũng có, trên rất nhiều tiết mục ti vi, chuyên dạy tiểu hài tử một ít thí nghiệm khoa học, tỉ như tự mình làm một cái động cơ cầm tay, tỉ như dùng hai mảnh kim loại cắm ở khoai tây chín là có thể tạo ra pin, có thể thắp sáng bóng đèn các loại.
Cho nên ở thế giới này, để Vân Trung Hạc làm ra một cái bóng đèn? Vậy thì thật xin lỗi, rút chân không quá khó khăn.
Nhưng yêu cầu gậy điện cao thế không tinh tế như vậy, nhưng dù thế, Vân Trung Hạc dùng thời gian mấy tháng, làm ra gậy điện cao thế có thể tích gấp mấy lần hậu thế.
Ròng rã một mét tám, bên trong lắp mười mấy cục pin, mỗi một cây đều dùng tầng bao ngăn cách lại.
Thật là muốn chết! Không có cách nào, mật độ năng lượng căn bản không giống hậu thế, chỉ có thể dựa vào số lượng chất thành.
Cho nên ba cây gậy điện cao thế này, vừa dài, lại nặng, vừa thô.
Mỗi một cây đều bao phủ da trâu, sau đó nối vào đầu thương sắc bén, chẳng qua đầu thương là song xoa, giống như là xiên cá, mà giữa song xoa là vật cách điện, không phải sắt thép hoàn chỉnh.
Cho nên mặt ngoài nhìn vào, cái này hoàn toàn là ba thanh trường thương Trường Ngư Xoa.
Ai nhìn ra được đây là gậy điện cao thế, thậm chí người của thế giới này, làm sao biết được gậy điện cao thế là thứ đồ chơi gì.
Phía trước đặt ba cây, luận ổn định, pin kẽm ổn định nhất, luận uy lực pin bạc lớn nhất, luận chế tác đơn giản nhất chính là pin chì, nhưng trong cái đồ chơi này là axit sulfuric đặc, tính ổn định xác thực quỷ dị.
Bởi vì thời gian quá cấp bách, ba cây vũ khí này, cũng vẻn vẹn chỉ làm qua hai lần thí nghiệm thực chiến.
Kết quả… Viên Thiên Tà hoàn toàn sợ ngây người.
Mùi vị đó, quả thực là không gì so sánh nổi, trong chốc lát cảm giác như hồn phi phách tán.
Sau đó hẳn là lựa chọn một cây? Vân Trung Hạc hơi do dự một chút, chọn trúng cây trường thương pin bạc có uy lực lớn nhất.
Tay cầm trường thương điện cao thế này, Vân Trung Hạc nhắm mắt lại, số 9 Lượng Tử trong đầu lại một lần nữa tiến hành mô phỏng thực chiến.
Đúng ra thì dù Vân Trung Hạc có đại sát khí, nhưng trong cuộc quyết đấu này vẫn là hiểm tượng hoàn sinh, mặc dù chưa nói tới cửu tử nhất sinh, nhưng cũng kém không bao nhiêu.
Bởi vì võ công đối phương quá mạnh, Sử Quảng giết hắn, chỉ cần 0.1 giây cũng chưa tới.
Trường thương điện cao thế này, chốt mở sớm không được, chậm cũng không được, nhất định phải chính xác đến 0.1 giây.
Hơn nữa còn phải tính toán chuẩn Sử Quảng ra thương ở phương hướng và góc độ nào, kém một chút cũng không được.
Muốn sớm đón đỡ, phải chuẩn bị từ sớm mở chốt điện giật.
Tóm lại, chỉ cần sai sót một chút xíu, mạng nhỏ Vân Trung Hạc xem như khó giữ được.
Cho nên nếu không có số 9 Lượng Tử mô phỏng thực chiến, Vân Trung Hạc tuyệt đối sẽ không đi chịu chết, dù cầm đại sát khí cũng không dám đi.
Lần thứ nhất mô phỏng thực chiến, lần thứ hai, lần thứ ba…
Vân Trung Hạc đã tiến hành mô phỏng mấy trăm lần.
Cơ hồ phương thức Sử Quảng xuất chiêu, lộ tuyến ra chiêu, toàn bộ đều tính toán vô số lần.
“Công tử, chênh lệch thời gian không nhiều lắm.”
Vân Trung Hạc hít một hơi thật sâu, ra phía bên ngoài, đi đến lôi đài.
Trên đường đi, người đông nghìn nghịt.
Tin tức truyền bá nhanh như vậy sao?
Trấn Hải Vương thế tử từ phía đông xuất phát, mặc áo giáp bao phủ trước nay chưa hề có, bảo đảm có thể ngăn cản bất luận kịch độc và ám khí gì.
Vân Trung Hạc chỉ mặc áo vải, không chút áo giáp nào. Không có cách nào, mặc vào áo giáp, hắn ngay cả đi đường cũng đi không được, chớ nói chi là vung vẩy trường thương điện cao thế một mét tám.
Huống hồ dù mặc áo giáp cũng ngăn không được trường thương Sử Quảng.
Vân Trung Hạc cõng trường thương, đi chậm chạp trên đường, thân ảnh bi tráng.
Đám người hai bên, đều dùng ánh mắt nhìn hắn như nhìn người chết.
Một trận gió thổi qua, thổi lên tóc dài Ngao Ngọc, lúc này thật muốn làm một bài thơ: Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn, tráng sĩ một đi không trở về.
Mẹ nó, làm sao mỗi ngày đều là câu này.
Tương phản, Sử Quảng mỗi một bước đều đằng đằng sát khí, bá khí trùng thiên.
Hai người gặp ở trên lôi đài kinh thành, nơi này càng là người đông nghìn nghịt, ròng rã mấy ngàn người.
…
Lôi đài này, không phải lôi đài chuyên dùng, mà là võ cử khảo thí dùng, thời khắc mấu chốt dùng để làm trường thi, bình thường dùng để luận võ, hát hí khúc đều có.
Nơi này còn có mấy ngàn chỗ ngồi, những thảo dân kia hiển nhiên là vào không được, có thể ở chỗ này quan sát quyết đấu, toàn bộ đều là huân quý kinh thành.
Hoàng đế không đến, hoàng hậu cũng không đến, Xu Mật Viện, nội các, đều không có người tới.
Bởi vì triều đình không thể công khai duy trì loại quyết đấu này, nơi này không phải đế quốc phương tây, không có tập tục quyết đấu.
Nhưng tuyệt đại bộ phận huân quý đều tới, hoàng thân quốc thích cũng tới, nội các tể tướng, nhi tử đại lão Xu Mật Viện đều tới.
Hôm nay người chủ trì là Lương thân vương.
Đây là người có bối phận lớn nhất Đại Chu đế quốc, hoàng tộc lớn tuổi nhất, năm nay 87 tuổi, tính bối phận là thúc thúc Thiên Diễn thái thượng hoàng
Sống đến niên kỷ này, cũng không có gì e ngại, người khác không dám tới chủ trì cuộc quyết đấu này, lão thì dám.
“Luận võ, đao thương không có mắt, trước ký giấy sinh tử.”
Vân Trung Hạc và Sử Quảng tiến lên, ký xuống giấy sinh tử, một thức ba phần. Mỗi người giữ một phần, lão Lương thân vương giữ một phần.
“Luận võ không được dùng ám khí, không được dùng độc, soát người.”
Hai người mở ra tứ chi, mặc cho soát người, toàn thân đều kiểm tra một lần, bảo đảm không giấu bất luận ám khí gì.
“Kiểm tra binh khí.”
Song phương đưa binh khí tới, bốn nhân viên chuyên nghiệp, tỉ mỉ kiểm tra binh khí song phương.
Vân Trung Hạc mặc dù dùng trường thương điện cao thế, nhưng hiển nhiên kiểm tra không ra bất kỳ manh mối nào, tuyệt đối là trường thương bình thường.
Bất quá người kiểm tra thoáng khinh thường, cây trường thương này, nhiều nhất chỉ có ba mươi mấy cân mà thôi, đây là vũ khí quỷ gì, như xiên cá, ngươi đang đi đánh cá sao?
Mà thanh trường thương Sử Quảng bên kia, khoảng chừng tám chín mươi cân.
Kiểm tra hoàn tất.
“Song phương ra sân!”
Sau đó, Vân Trung Hạc và Sử Quảng theo nhịp trống, lên lôi đài.
Sử Quảng điểm nhẹ chân, nhẹ nhàng nhảy lên lôi đài cao hơn ba mét. Vân Trung Hạc cúi đầu, từ bậc thang bên cạnh bò lên.
Mẹ nó, bậc thang này quá cao, Vân Trung Hạc thậm chí không thể không dùng cả tay chân, lúc này mới bò lên được lôi đài.
“Ha ha ha ha…” Trong đám người lập tức cười to ầm vang.
“Xuy, hu, Ngao Ngọc, phế vật mất mặt xấu hổ, phế vật…” Trong đám người, huân quý tử đệ nhao nhao chế giễu.
Chỉ là lôi đài cao một trượng, ngươi phải dùng cả tay chân leo lên, phế vật đến nỗi ngay cả heo chó cũng không bằng, còn muốn đấu cùng Sử Quảng, đầu óc ngươi thật là bị nước vào, hay là hôm nay trên triều đình bị người đá hỏng rồi.
Đi vào trên lôi đài xong, hai người đứng đối diện cách mười mét.
Sử Quảng khí định thần nhàn, Ngao Ngọc thở hồng hộc, trường thương điện này cũng quá nặng đi, ba mươi cân thật là nặng muốn chết.
Gậy điện cao thế ở hậu thế, không đến một thước, nặng hai, ba cân mà thôi.
“Chuẩn bị!”
Hai người đứng thẳng tắp, không nhúc nhích.
“Cất bước!”
Hai người bước ra một bước, hai chân mở ra, hiện ra tư thế chiến đấu.
Quy củ này nhiều hơn so với Vô Chủ chi địa, không có cách nào, cái này hoàn toàn là dựa theo quy cũ khảo thí võ tiến sĩ.
“Mang giáp!”
Sử Quảng muốn đội giáp lên đầu, nhưng trước đó, Sử Quảng thấp giọng cười nói với Ngao Ngọc: “Giết ngươi xong, ta sẽ chế xương sọ ngươi thành cái bô. Chờ ta thành hôn cùng Hương Hương công chúa xong, ta dùng cái bô này, còn buộc nàng phải dùng, khi ngươi còn sống không nhìn được thân thể của nàng, chết đi, có thể cho ngươi nhìn! Mà cái bô xương sọ ngươi bày ở bên giường, mỗi ngày đều để cho ngươi thấy ta chà đạp nàng chết đi sống lại như thế nào. Không cần cám ơn, Ngao Ngọc!”
Sử Quảng nhất định phải nói, không nói không có cơ hội, y lập tức sẽ giết chết Ngao Ngọc, cũng không thể nói với thi thể.
Sau khi nói xong, y đội giáp đầu lên.
Tất cả mọi người kinh ngạc, áo giáp này quá khoa trương, toàn thân đều kín không kẽ hở, ngay cả vị trí mắt cũng khảm nạm thủy tinh trong suốt.
Dạng áo giáp này, dù đứng ở nơi đó bất động, để Ngao Ngọc tên phế vật này chặt, cũng không chặt nổi.
Sử Quảng tiểu vương gia à, ngươi có cần phải cẩn thận như vậy không? Ngươi đối mặt chính là một phế vật tay trói gà không chặt đó.
“Chuẩn bị binh khí!”
Theo một tiếng lệnh, hai người lấy trường thương phía sau lưng xuống, nắm trong tay.
Thân thể Sử Quảng hơi cong lên, lập tức tràn đầy sát khí đáng sợ, dồn sức đáng sợ, như là mãnh thú, tùy thời đều có thể như chớp giật xông ra.
Mà Vân Trung Hạc? Tay cầm trường thương, cúi người xuống, đơn giản như là chim cút mập mạp xấu xí.
Lão thiên gia à, hoàn toàn không cách nào tưởng tượng sẽ có một trận quyết đấu hoang đường tuyệt luân như thế, hoàn toàn không cách nào tưởng tượng sẽ có người não tàn như thế, sẽ đưa tới cửa muốn chết như vậy.
Song phương tiến nhập giai đoạn giằng co ngắn ngủi.
Tất cả mọi người nghe rõ ràng, trên thân Sử Quảng truyền đến thanh âm lốp bốp, tất cả xương cốt khớp nối đều đang vang lên, đây là đang ngưng tụ sức mạnh.
Chỉ cần tiếng chiêng vang lên, y sẽ bạo khởi giết người.
Lực lượng này cỡ ngàn cân, trong nháy mắt cũng không phải đâm xuyên Ngao Ngọc, mà triệt để xé nát thân mập của hắn
Tỉ như lâm vào đếm ngược.
Tất cả mọi người mở to hai mắt, ngàn vạn không được chớp mắt, bởi vì khả năng một cái chớp mắt, luận võ sẽ kết thúc, Ngao Ngọc sẽ bị miểu sát.
Ngao Minh nhịn không được ngẩng đầu nhìn trời một cái, có thể xuất hiện lôi minh hay không, có thể xuất hiện thiểm điện đánh chết Sử Quảng hay không?
Hiện tại mặt trời chiều ngã về tây, hoàn toàn là tinh không vạn lý không mây, không thể có lôi điện.
Cho nên một màn tại Vô Chủ chi địa Vân Trung Hạc giết Mạc Thu kia, không thể lại phát sinh.
“5, 4, 3, 2, 1…”
“Đã đến giờ.”
“Keng!” Một tiếng chiêng bỗng nhiên gõ vang.
Luận võ quyết đấu, chính thức bắt đầu!
“Chết!” Sử Quảng bỗng nhiên bạo rống một tiếng, như sấm nổ.
Y không phải đâm trường thương ra, mà bỗng nhiên vọt lên cao mấy thước, trường thương trên trăm cân nhắm ngay thân Ngao Ngọc vỗ xuống.
Tình thế này, quá kinh người.
Y nào chỉ muốn giết Ngao Ngọc, mà là trực tiếp muốn đập nát hắn.
“Vù…”
Trong chốc lát, thật như lôi đình trên trời rơi xuống, như là vòi rồng, trường thương Sử Quảng nhắm ngay Ngao Ngọc nện xuống.
Ngay trong chớp nhoáng này.
Vân Trung Hạc tiến nhập một loại trạng thái quỷ dị, tốc độ thời gian trôi qua chung quanh phảng phất trở nên chậm, trở nên chậm gấp bội.
Tốc độ Sử Quảng rõ ràng nhanh như lôi đình, nhưng lúc này trong mắt Vân Trung Hạc, xác thực như là động tác phim quay chậm.
Mẹ nó, mẹ nó, dựa vào.
Tại sao lại như vậy? Hắn không có siêu năng lực này đó.
Đúng, đây là lúc thí nghiệm thuốc ở Mê Điệt cốc, đã từng sinh ra ảo giác, thị giác rơi vào trạng thái ly kỳ.
Nhưng… Thí nghiệm thuốc xong, loại trạng thái đặc thù này liền kết thúc, vì sao hiện tại lại xuất hiện?
Hẳn là tại lúc cấp tốc, siêu năng lực này liền bị kích phát.
Vân Trung Hạc dựa theo số 9 Lượng Tử mô phỏng thực chiến trước đó, lúc Sử Quảng còn chưa vọt lên, trường thương của hắn đã đâm ra ngoài.
Đâm vào không chút nào hung mãnh.
Sử Quảng không phải bỗng nhiên vọt lên sao?
Đầu trường thương của hắn đâm trúng hạ bộ Sử Quảng, nhưng Sử Quảng hoàn toàn không thèm để ý.
Bởi vì toàn thân y đều mặc thiết giáp, hoàn toàn không cần phòng ngự, chỉ bằng Ngao Ngọc khí lực nhược kê kia, bị đâm trúng ngay cả gãi ngứa cũng không bằng.
Lúc này, trong mắt Vân Trung Hạc, thời gian trở nên chậm hơn, hết thảy trở nên càng chậm.
Song xoa đầu thương đỉnh lấy hạ bộ Sử Quảng, sau đó hắn bỗng nhiên nhấn xuống chốt mở điện cao thế.
Dòng điện cao thế bỗng nhiên bắn ra.
Đây là vô thanh vô tức, vô ảnh vô hình, căn bản không có điện quang lưu chuyển như trong điện ảnh.
Trong nháy mắt!
Dòng điện kinh người xuyên thấu qua thân thể Sử Quảng, trước hết nhất bị điện giật kích chính là hạ bộ Sử Quảng.
Đây… Đây chính là đong điện siêu cao áp, đây chính là tổ hợp mười pin bạc cao áp.
“A… A… A… A…”
Sử Quảng phát ra tiếng kêu thảm trước nay chưa từng có.
Thống khổ trước nay chưa từng có, cả người phảng phất hồn phi phách tán.
Võ công ngươi ngưu bức hơn nữa, nội lực mạnh hơn nữa, có thể gánh vác được dòng điện cao thế sao?
Trong nháy mắt Sử Quảng từ trên không trung rơi xuống, hung hăng quẳng xuống đất.
Vân Trung Hạc bỗng nhiên xông tới, giơ lên trường thương điện cao thế, vẫn như cũ nhắm ngay giữa háng Sử Quảng, bỗng nhiên cuồng đâm, đè xuống công tắc điện.
Dòng điện cao thế vô thanh vô tức, bỗng nhiên đập nện lên thân Sử Quảng, đầu tiên trúng mục tiêu chính là mệnh căn tử.
“A… A… A… A… A…”
Tiếng kêu thảm thiết thê lương, vang vọng cả không trung. Cả người Sử Quảng điên cuồng run rẩy, cả người hoàn toàn không cách nào động đậy.
Vân Trung Hạc tiến lên, dùng sức chín trâu hai hổ, lấy xuống mũ giáp của y.
Phát hiện tóc Sử Quảng dựng đứng lên, miệng sùi bọt mép.
Vân Trung Hạc thấp giọng nói: “Sử Quảng, chỉ bằng ngươi còn muốn cưới Hương Hương công chúa, thật sự là mơ mộng hão huyền. Muốn giết ta, mơ mộng hão huyền.”
“Chết đi, chết đi!” Vân Trung Hạc tàn nhẫn nói, song xoa đầu thương trong tay, nhắm ngay hai con mắt Sử Quảng đâm xuống.
Trong nháy mắt, đâm xuyên qua đầu Sử Quảng.