Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 224: Vân Trung Hạc muốn nghịch thiên!


Đọc truyện Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám – Chương 224: Vân Trung Hạc muốn nghịch thiên!

Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

***

Tra nam, cầm thú, thiên đao vạn quả, thịt nát xương tan.

Đây chính là cô em vợ của ngươi đó? Khó trách trước đó ngươi muốn Lãnh Bích tránh đi, chính mình cũng cảm thấy không có mặt mũi à.

Ngay cả Vô Sương công chúa cũng bị sợ ngây người, không dám tin nhìn qua Vân Trung Hạc.

Là ta quá hòa ái dễ thân?

Hay là lần ám sát ngươi ta không động thủ, khiến cho ngươi cảm thấy con người ta rất dễ nói chuyện?

Ngày đó ta nhớ đã giết hơn một trăm tên võ sĩ Hắc Băng Đài mà.

Mà ta vừa mới giết từ trong quân doanh mấy chục vạn đại quân Đại Tây đế quốc ra, sát khí toàn thân ta ngươi không sợ sao?

Người bị Vô Sương công chúa ta giết mười năm qua, so với ngươi ăn cơm còn nhiều hơn.

Một ngày bình quân ngươi ăn ba bữa cơm, một ngày bình quân ta không chỉ giết ba người, chỉ sợ mười người còn chưa đủ.

“Ngươi cũng biết, võ công Viên Thiên Tà không thắng được ta.” Vô Sương công chúa nói.

Vân Trung Hạc gật đầu, biểu thị biết.

Vô Sương công chúa lại nói: “Phụ thân ngươi ở trên chiến trường tung hoành vô địch, nhưng đơn đả độc đấu cũng không bằng ta.”

Vân Trung Hạc vẫn như cũ gật đầu.

“Vậy ngươi cũng biết, ngươi đã gặp tất cả những người trên thế giới này, không ai võ công có thể vượt qua ta.” Vô Sương công chúa nói: “Ta muốn giết ngươi, dù Viên Thiên Tà và Ngao Tâm cùng một chỗ cứu ngươi cũng không được.”

Vân Trung Hạc lại một lần nữa gật đầu.

Vô Sương công chúa nói: “Cho nên ngươi cảm thấy con người của ta rất dễ nói chuyện, có thể tùy ý đùa giỡn sao?”

Nói xong Vô Sương công chúa túm lấy cổ Vân Trung Hạc, trực tiếp nâng hắn lên không trung. Vân Trung Hạc hơn 200 cân trong tay nàng, thật so với con gà con còn muốn nhẹ hơn.

Vô Sương chỉ cần nhẹ nhàng bóp, cổ Vân Trung Hạc sẽ vỡ nát, chết đến mức không thể chết thêm.

Vân Trung Hạc khàn khàn nói: “Vô Sương, ngươi có thể vì bảo trụ cơ nghiệp Nhu Lan quốc này mà gả cho lão già hoàng đế Đại Tây đế quốc kia, khách quan thì ngủ với ta một đêm coi là gì chứ?”

Vô Sương công chúa lạnh giọng nói: “Ngươi tính là gì? Hoàng đế Đại Tây đế quốc dù là lão già, cũng nắm giữ vạn dặm giang sơn, cũng là một trong tứ đại hoàng đế thiên hạ.”

Vân Trung Hạc cười lạnh nói: “Không ngờ Vô Sương công chúa ngươi cũng dung tục như thế.”

“Dung tục? Đúng, dung tục!” Vô Sương công chúa nói: “Đế quốc là cái gì? Là quyền thế và tập hợp lực lượng, mà hai thứ này vốn dung tục. Chỉ cần người truy đuổi quyền thế và lực lượng đều là dung tục. Có ít người không dung tục, Lý Thái A không dung tục, kết quả như thế nào? Tỉnh Trung Nguyệt cũng không dung tục, nhưng nàng đức hạnh gì, ngươi cũng thấy đấy.”

Đôi tỷ muội này thật đúng là tương ái tương sát à.

Nhưng ngươi nói không sai, trước sinh tử tồn vong, Tỉnh Trung Nguyệt chạy tới cho hài tử bú, ném bỏ đại sự quốc gia sau ót.

Lý Thái A học thuật vô song, là thiên hạ văn tông, kết quả gã phụ tá Đại Hạ thái tử binh bại bỏ mình.

Vân Trung Hạc nói: “Nói hay lắm, ta cũng là người dung tục như vậy. Cho nên nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, thèm nhỏ dãi ngươi có lỗi sao? Con cóc muốn ăn thịt thiên nga thì có lỗi sao?”

Vô Sương công chúa vẫn như cũ nâng Vân Trung Hạc giữa không trung, thậm chí vì giảm bớt diện tích tiếp xúc, nàng dùng hai ngón tay kẹp lấy cổ Vân Trung Hạc.

Vân Trung Hạc nói: “Vô Sương công chúa, ta hỏi ngươi một chút, hai phương thức này loại nào phù hợp với ích lợi của ngươi hơn?”

Hai loại phương thức nào?

Loại thứ nhất, là Vô Sương công chúa nói, nàng gả cho hoàng đế Đại Tây đế quốc, trở thành mẫu phi Lý Trụ thái tử. Tỉnh Trung Nguyệt được sắc phong làm Nhu Lan Nữ Vương.

Nhưng nếu vậy, Nhu Lan quốc này lệ thuộc vào Đại Tây đế quốc, cũng không có quyền tự chủ, vẫn như cũ phải nghe hoàng thất Đại Tây đế quốc an bài.

Mấu chốt nhất là Vô Sương công chúa đầu đến cuối sẽ ở tại đế đô Đại Tây, Nhu Lan quốc này lại giao cho Tỉnh Trung Nguyệt thống trị.

Nhưng… Tỉnh Trung Nguyệt thống trị kiểu như thế, quả thật làm cho người không biết nói gì.

Loại phương thức thứ hai, chính là Vân Trung Hạc nói dưới Nhu Lan thành, tiêu diệt 300.000 quân Đại Tây.

Vân Trung Hạc nói: “Một khi chúng ta tiêu diệt 300.000 đại quân Đại Tây, những mã phỉ quân phiệt phản bội chạy trốn kia sẽ nhao nhao trở về, quỳ gối trước mặt của ngươi hiệu trung. Lấy năng lực của ngươi, nhiều nhất hơn nửa năm là có thể thu phục toàn bộ bọn chúng, đến lúc đó trong tay ngươi có được hai mươi mấy vạn đại quân, một đường tây bắc đi chiếm lĩnh những Tây Vực tiểu quốc kia. Nhu Lan quốc chí ít có thể khuếch trương đến hơn 200 vạn cây số vuông.”

“Ngươi nếu gả cho hoàng đế Đại Tây đế quốc, Nhu Lan chỉ có thể làm một nước lệ thuộc. Ngươi tiêu diệt 300.000 đại quân Đại Tây, liền có thể nắm giữ một Nhu Lan vương quốc độc lập tự chủ.”

“Tỉnh Trung Nguyệt trên chiến trường vô địch, có thể sau khi hai Bảo Bảo dứt sữa, nàng sẽ ra ngoài chinh chiến. Mà Vô Sương công chúa ngươi thống trị Nhu Lan vương quốc, xử lý chính sự. Tỷ muội các ngươi song kiếm hợp bích, chẳng phải là vô địch? Nhu Lan vương quốc khai thác chế độ song Nữ Vương, một chủ nội, một chủ ngoại.”

“Bằng vào năng lực hai người các ngươi, nhiều nhất trong vòng một năm, sẽ có một Nhu Lan vương quốc chân chính từ từ bay lên. Đến lúc đó, các ngươi không còn là tập hợp mã phỉ nữa, mà là một quốc gia chân chính.”

“Mà hay hơn chính là, Nhu Lan quốc vừa vặn ở giữa tam đại đế quốc, tam đại đế quốc này đang tiến hành tranh bá đại chiến, một khi các ngươi chân chính thành thế, tam đại đế quốc đều sẽ lôi kéo các ngươi, sẽ không ra binh tiến đánh các ngươi.”

“Ầm!”

Vô Sương công chúa bỗng nhiên thả Vân Trung Hạc xuống đất, ngọc thủ vẫn như cũ bóp lấy cổ hắn.


“Nói rất hay, nhưng không có chút ý nghĩa nào!” Vô Sương công chúa nói: “Đây hết thảy đều xây dựng trên cơ sở có thể tiêu diệt 300.000 đại quân, nhưng hoàn toàn là mơ mộng hão huyền.”

Vân Trung Hạc nói: “Ngươi không nghe biện pháp của ta, làm sao biết là mơ mộng hão huyền.”

Vô Sương công chúa nói: “Vậy ngươi nói đi.”

Vân Trung Hạc nói: “Trước ký quân lệnh trạng hẵng nói.”

Sắc mặt Vô Sương công chúa biến đổi, đôi mắt đẹp ngưng tụ sát khí.

Vân Trung Hạc nói: “Vô Sương công chúa, thiên đại lợi ích như thế, ngươi cần bỏ ra vẻn vẹn chỉ là ngủ với ta một đêm, điểm hi sinh ấy coi là gì? Ngươi vì phục quốc, không phải nguyện ý hi sinh à.”

Vô Sương công chúa nói: “Ngươi cũng biết, Nhị hoàng tử Đại Chu đế quốc các ngươi đối với ta cũng không dám đưa ra bất luận ý nghĩ xấu gì.”

Vân Trung Hạc nói: “Đó là vì hắn dối trá, trong lòng của hắn khẳng định là muốn ngủ với ngươi, bất quá không dám nói ra. Ta không giống hắn, con người của ta đặc biệt chân thành. Có ý nghĩ gì tuyệt đối không che giấu, rất thẳng thắn.”

Nghe được lời vô sỉ như vậy, sát khí trong mắt Vô Sương công chúa càng thêm nồng đậm.

Vân Trung Hạc tiếp tục nói: “Ngủ một đêm đổi một vương quốc, mua bán như vậy đi đâu làm chứ? Dù cơ thể ngươi là hoàng kim kim cương, giao dịch này cũng đáng, trong thiên hạ đơn giản tìm không thấy người chất phác thành thật như ta.”

Vô Sương công chúa buông tay ra.

Vân Trung Hạc từ dưới đất bò dậy, lại tiếp tục viết quân lệnh trạng.

Năm ngày, trong sáu mươi canh giờ. Nếu như Ngao Ngọc không tiêu diệt hết 30 vạn quân Đại Tây đế quốc ngoài Nhu Lan thành, sẽ tự sát trước mặt mọi người, đồng thời bị Vô Sương công chúa chém thành muôn mảnh, rút gân lột da, ném cho chó ăn.

Nhưng nếu Ngao Ngọc thành công, Vô Sương công chúa phải ngủ với Ngao Ngọc một đêm.

Sau đó Vân Trung Hạc ký vào tên của mình, đồng thời ấn dấu tay của mình vào.

Vô Sương công chúa nghĩ một hồi, sau đó cũng ký vào tên của mình, ấn lên thủ ấn.

Vân Trung Hạc viết hai phần, kí tên đồng ý xong, tự cất giữ một phần.

Lúc đóng dấu tay lên quân lệnh trạng, tròng mắt Vân Trung Hạc hơi híp lại, bởi vì khi hắn vẫn là Vân Trung Hạc, đã từng lưu lại quân lệnh trạng, mà lại đè xuống chính dấu tay của mình.

Lúc này Vân Trung Hạc đóng vai Ngao Ngọc không chút sơ hở, mà ngón tay cũng lớn rất nhiều, nhưng vân tay lại không cải biến.

Cho nên người hữu tâm tranh thủ thời gian này, đi tới Vô Chủ chi địa tìm quân lệnh trạng mà Vân Trung Hạc đã từng ký qua, có thể sẽ phát hiện ra sơ hở này.

Mà những quân lệnh trạng này, trên cơ bản đều trong tay Đạm Đài gia tộc.

Đương nhiên sơ hở này cũng đã sớm giải quyết, hơn một năm trước đã giải quyết, nếu có người thật lật ra chuyện này, đó cũng là tự tìm đường chết.

Vân Trung Hạc nói: “Vô Sương công chúa, liên quan tới quân lệnh trạng này, ta hi vọng ngươi giữ bí mật, đừng cho bất luận kẻ nào biết.”

Nhất là không thể để cho Tỉnh Trung Nguyệt biết, làm tỷ phu lại có chủ ý với cô em vợ, bị lão bà biết khẳng định sẽ bị đánh chết.

Vô Sương công chúa lạnh giọng nói: “Hiện tại ngươi có thể nói, làm sao trong sáu mươi canh giờ tiêu diệt 300.000 quân Đại Tây. Đương nhiên nếu như ngươi nói biện pháp không đáng tin cậy, cũng không cần ngươi tự sát, hiện tại ta bắt ngươi rút gân lột da.”

Vân Trung Hạc lâm vào suy nghĩ, trong đầu sắp xếp lại ngôn ngữ.

Kỳ thật, hắn có ba biện pháp.

Cái gì? Chuyện tiêu diệt 300.000 đại quân nghịch thiên như vậy, ngươi lại có đến ba biện pháp?

Biện pháp thứ nhất, lợi dụng lốc xoáy trên sa mạc.

Hắn từ Mê Điệt cốc trở về Nhu Lan thành, lúc đi qua đại sa mạc, gặp gió xoáy kinh người kia, lập tức có một ý niệm trong đầu, lợi dụng gió xoáy tiêu diệt địch nhân.

Số 9 Lượng Tử cũng đã nói, khu vực này bởi vì nguyên nhân đặc biệt, thời tiết đối lưu mạnh hết sức rõ ràng.

Cho nên gió xoáy sẽ còn phát sinh, mà lại có thể sẽ rất kinh người.

Nhưng cái này dù sao cũng là ở trên lục địa, ba mươi mấy vạn đại quân bày ra, kéo dài mấy chục dặm.

Gió xoáy dù lợi hại hơn nữa, cũng rất khó tiêu diệt hết 300.000 đại quân.

Bình thường đất liền xác thực không có khả năng, nhưng tại đại sa mạc, hoàn toàn có khả năng. Bởi vì gió xoáy nương theo bão cát kinh thiên, toàn bộ cồn cát đều sẽ di động theo.

Dù đại quân kéo dài mấy chục dặm, cũng có thể bị vô số cồn cát thôn phệ.

Số 9 Lượng Tử có thể tính toán ra gió xoáy phát sinh ở nơi nào, địa điểm an toàn ở nơi nào, địa điểm nguy hiểm ở nơi nào.

Cho nên Vân Trung Hạc và Tỉnh Trung Nguyệt, Vô Sương công chúa từ bỏ Nhu Lan thành, mang theo mấy ngàn kỵ binh tinh nhuệ, dẫn mấy chục vạn quân Đại Tây đế quốc vào sa mạc, dẫn tới nơi gió xoáy bộc phát, là có thể đánh bại bọn chúng.

Nhưng biện pháp này, có một chỗ thiếu hụt trí mạng: Rất dễ để cho người ta liên tưởng đến Vân Trung Hạc.

Bởi vì tại Vô Chủ chi địa, lúc Vân Trung Hạc và Mạc Thu quyết đấu, đã lợi dụng thiểm điện đánh chết gã.

Gió xoáy và thiểm điện đều thuộc về thời tiết tai hại.

Trước đó Vân Trung Hạc lợi dụng núi lửa Đại Nhật sơn phun trào tiêu diệt mười mấy vạn phản quân, còn có thể giải thích được, bởi vì Thiên Cơ các Đông Phương Thuật đại sư cũng đã nói, dấu hiệu trước khi núi lửa phun trào phi thường rõ ràng, chỉ cần có tri thức liên quan, là có thể phán đoán sớm được.

Nhưng gió xoáy và thiểm điện, thực sự quá giống nhau, quá ngẫu nhiên đi.


Cho nên Vân Trung Hạc nhất định phải vứt bỏ kế hoạch này.

Loại biện pháp thứ hai, Tỉnh Trung Nguyệt, Vô Sương công chúa, vứt bỏ Nhu Lan thành, mang theo mấy ngàn người, một mực đi hướng bắc, tiến vào khu vực Đại Tuyết sơn, dẫn mấy chục vạn quân Đại Tây đế quốc vào Đại Tuyết sơn, sau đó dùng thuốc nổ tạo ra tuyết lở, bao phủ mấy chục vạn đại quân địch nhân.

Nhưng biện pháp này cũng không đáng tin cậy.

Bởi vì Vân Trung Hạc đi qua Đại Tuyết sơn bên kia, mấy ngàn người tiến vào Đại Tuyết sơn thì được, nhưng mấy chục vạn người thật sự không thể tiến vào.

Mảnh Đại Tuyết sơn này ít ai lui tới, không đủ điều kiện cho mấy chục vạn người hành quân, cho nên Lý Trụ thái tử cũng sẽ không mang mấy chục vạn quân vào Đại Tuyết sơn.

Vậy cũng chỉ có biện pháp thứ ba.

Trước đó số 9 Lượng Tử đã nói, dưới mặt đất

vùng Tây Bộ hoang mạc này ẩn chứa đại lượng than đá, khí thiên nhiên, dầu hỏa.

Nhất là phía tây sa mạc, đại lượng tầng than bên đó sẽ tự cháy, hình thành hiệu ứng Hỏa Diễm sơn.

Vân Trung Hạc mới vừa đến Nữ Vương phủ, cũng từng nói muốn hiến cho Nhu Lan Nữ Vương một chí bảo, có thể cải biến vận mệnh, đó chính là dầu hoả dưới mặt đất.

Mặc dù không giống Iraq, Saudi, trữ lượng dự trữ kinh người, nhưng vượt qua những quốc gia Trung Á kia vẫn không thành vấn đề.

Không chỉ Nhu Lan thành, mà mấy chục vạn cây số vuông dưới mặt đất này, đều ẩn chứa dầu hỏa, phân bố tại các khu vực khác nhau.

“Viện trưởng, dầu hoả dưới mặt đất Nhu Lan thành không quá nhiều, mà điều kiện địa lý cũng không được tốt lắm.” Số 9 Lượng Tử nói: “Số lượng dự trữ hẳn khoảng hai ba ức tấn.”

“Mà tầng dầu nơi này cũng tương đối sâu, giấu ở dưới mặt đất hơn một ngàn mét.” Số 9 Lượng Tử tiếp tục nói.

Hơn một ngàn mét kỳ thật không quá sâu, loại mỏ dầu sâu mấy trăm mét kia có thể ngộ nhưng không thể cầu, còn có loại sâu bốn, năm ngàn mét.

Số 9 Lượng Tử nói: “Nhưng dầu mỏ dưới Nhu Lan thành lại có áp lực cực mạnh, tuyệt đối có thể tạo ra giếng tự phun.”

Giếng tự phun, nói đúng là chỉ cần đục xuyên tầng lớp đất, dầu thô bên dưới không cần khai thác, liền có thể tự phun lên mặt đất.

Những dầu thô dưới đất này tích chứa vài ức năm, áp lực vô cùng kinh người. Một khi phun ra, dễ như trở bàn tay có thể phun lên không trung mấy chục mét, trong vòng một phút là có thể phun ra vài tấn dầu thô.

Vân Trung Hạc bỗng nhiên nói: “Lượng Tử, ngươi chưa tới thế giới này, đối với địa lý thế giới này, ngươi làm sao quen thuộc như vậy?”

Vấn đề này, tại thời điểm núi lửa Đại Nhật sơn phun trào, Vân Trung Hạc đã hỏi qua. Nhưng lúc ấy số 9 Lượng Tử giả chết, mà bây giờ gã cũng tiếp tục giả chết.

Vô Sương công chúa nói: “Nói đi, làm sao tiêu diệt 300.000 quân địch này?”

Vân Trung Hạc cầm qua địa đồ Nhu Lan thành, nói: “Nhu Lan thành có lưng tựa vách núi đại sơn, cho nên địch nhân chỉ có thể tiến đánh chúng ta từ phía tây? Tường thành Nhu Lan thành mặc dù là bùn đất xây thành, nhưng cũng cao mười lăm thước, dài hơn mười dặm, dù bị tàn phá, nhưng miễn cưỡng có thể tạo được tác dụng phòng ngự, đúng không?”

Nói đến đây, Vân Trung Hạc muốn đậu đen rau muống Tỉnh Trung Nguyệt, ngươi thống trị Nhu Lan thành hơn một năm, cũng không chịu thoáng tu chỉnh một chút tường thành sao? Để cho nó bị tàn phá như thế?

Vô Sương công chúa nói: “Đúng.”

Vân Trung Hạc nói: “Bên ngoài Nhu Lan thành này, ngoại trừ có ít khe rãnh, hoàn toàn là vùng đất bằng phẳng đúng không?”

Không chỉ Nhu Lan thành, vùng Tây Bộ hoang mạc này đều như vậy, sa mạc mênh mông, vô biên vô hạn, nhưng đại địa pha tạp, khắp nơi đều là khe rãnh, đều là vết nứt thật sâu.

“Cách Nhu Lan thành năm dặm có một khe rãnh to lớn, dài mấy chục dặm, vây quanh toàn bộ Nhu Lan thành. Để tiện đi qua, trên khe rãnh này xây dựng vài chục cây cầu gỗ. Còn có hai nơi đã bị bùn đất san phẳng, biến thành đường đi.” Vân Trung Hạc nói: “Nói cách khác lúc địch nhân tiến đánh chúng ta, 300.000 đại quân này nhất định sẽ tập kết trong vòng năm dặm ngoài thành.”

Vô Sương công chúa nói: “Đúng, nói thẳng biện pháp.”

Vân Trung Hạc nói tiếp: “Hỏa công, thiêu chết 300.000 đại quân trong khu vực còn lại này, hủy đi thông đạo bằng phẳng trên khe rãnh lớn kia, chỉ còn lại vài chục cây cầu gỗ. Như vậy lúc đại hỏa thiêu đốt, mấy chục vạn quân địch này sẽ không thể chạy trốn, không cách nào rút lui, bởi vì bị khe rãnh lớn ngăn cản.”

“Hỏa công?” Vô Sương công chúa cười lạnh nói: “Nói hồi lâu, ngươi cũng chỉ ra được một kế sách là hỏa công?”

Vân Trung Hạc nói: “Đúng, hỏa công!”

Vô Sương công chúa nói: “Dùng cái gì chế tạo hỏa công? Gỗ sao? Hay là dầu?”

Vân Trung Hạc nói: “Dầu.”

Vô Sương công chúa nói: “Đàm binh trên giấy, ngươi biết thiêu chết 300.000 đại quân cần bao nhiêu dầu? Ngươi biết trong Nhu Lan thành có bao nhiêu dầu không? Vẻn vẹn chỉ mấy vạn cân mà thôi, một phần là dùng để chiếu sáng, một phần dùng để ăn.”

Vân Trung Hạc nói: “Ta chuẩn bị mấy ngàn vạn cân dầu đen, đủ thiêu chết 300.000 đại quân này.”

“Mấy ngàn vạn cân?” Vô Sương công chúa nói: “Ở đâu?”

“Dưới đất.” Vân Trung Hạc chỉ địa đồ nói: “Ngay ở ngoài Nhu Lan thành này, dài mười lăm dặm, rộng năm dặm, cũng chính là nơi địch nhân tập kết.”

Vô Sương công chúa nói: “Dưới đất? 300.000 đại quân ba ngày sau sẽ binh lâm thành hạ, ngươi muốn trong vòng ba ngày, thu thập mấy ngàn vạn cân dầu?”

Cái này nghe đúng là mơ mộng hão huyền à.

Vân Trung Hạc nói: “Không cần khai thác, chỉ cần đánh xuyên qua mặt đất, đến lúc đó vô số kể dầu đen sẽ tự động phun ra ngoài, phun đến độ cao trăm thước, một cái lỗ hổng, một khắc đồng hồ liền có thể phun ra hơn trăm vạn cân dầu đen. Chúng ta trong ba giờ này, chỉ cần đánh ra mười lỗ hổng, phân tán trong khu vực này, địch nhân tập kết xong, nổ tung những giếng dầu này, vô số dầu đen phun ra, xối lên thân mấy chục vạn đại quân, chỉ một mồi lửa mấy chục vạn đại quân sẽ bị thiêu chết.”

Nghe Vân Trung Hạc nói, thân thể mềm mại Vô Sương công chúa run lên bần bật, vẻn vẹn chỉ tưởng tượng hình ảnh này, cũng cảm giác được sảng khoái từ sâu trong linh hồn.


Vô Sương công chúa nói: “Chúng ta cần đánh xuyên sâu qua mặt đất bao nhiêu mét?”

Vân Trung Hạc nói: “Đại khái 4000 thước.”

Vô nghĩa!

Vô Sương công chúa nhăn mày lại, muốn trong vòng ba ngày, đánh xuyên qua bốn năm ngàn thước, đó là chuyện mơ mộng hão huyền.

Bởi vì địa tầng này không chỉ là bùn đất, còn có nham thạch.

Đây cũng là giếng khoan bằng cơ ở Địa Cầu hiện đại mới được, còn muốn dựa vào nhân lực đào hơn một ngàn mét? Vậy thật là người si nói mộng.

Vân Trung Hạc nói: “Không sai, ngắn ngủi trong vòng ba ngày phải đào xuyên 4000 thước, căn bản không thể. Nhưng ngươi đừng quên, khắp vùng đại địa này pha tạp, khắp nơi đều có khe rãnh vết nứt.”

Những vết nứt này đều là động đất tạo thành, có lẽ phát sinh trăm năm trước, có cái càng lâu hơn.

Vân Trung Hạc hỏi: “Những vết nứt này cạn nhất chỉ vài thước, nhưng nơi sâu nhất ngươi đã thăm dò qua chưa?”

Vô Sương công chúa lắc đầu.

Vân Trung Hạc nói: “Ta mặc dù cũng không biết những khe rãnh này sâu nhất bao nhiêu, nhưng ta có thể đoán ra, khả năng cách tầng dầu dưới mặt đất chỉ có một tầng nham thạch mỏng. Nếu dựa vào biện pháp bình thường, khẳng định rất khó trong vòng ba ngày đào xuyên, nhưng chúng ta có Nguyệt Lượng Hỏa.”

Vô Sương công chúa nghiến răng nghiến lợi nói: “Chúng ta không có nhiều Nguyệt Lượng Hỏa, đều bị nữ nhân bại gia kia cho nổ rồi.”

Vân Trung Hạc cũng phi thường bất đắc dĩ, ngày hôm qua trận nổ lớn kia rất thoả nguyện, nhưng… Cũng đã dùng hết đại bộ phận thuốc nổ rồi.

Nương môn bại gia à.

Vân Trung Hạc nói: “Rốt cuộc còn có bao nhiêu thuốc nổ?”

Vô Sương công chúa nói: “Không biết, có lẽ không đến 10.000 cân.”

Vân Trung Hạc nói: “Đi tìm mật thám Đại Doanh đế quốc Hắc Long Đài, trong Nhu Lan thành nhất định có. Nếu như ta đoán không sai, Đại Doanh đế quốc Hắc Long Đài hẳn là có giấu vật tư gần Nhu Lan thành.”

Vô Sương công chúa nói: “Ngươi dựa vào cái gì cho rằng như vậy?”

Vân Trung Hạc nói: “Bởi vì Đại Doanh đế quốc cho là Nhu Lan thành này thuộc về nhi tử Vân Trung Hạc, Vân Trung Hạc là người Hắc Long Đài, bọn hắn có trách nhiệm bảo vệ Nhu Lan thành. Mà Nguyệt Lượng Hỏa thuộc về vật tư trọng yếu, bọn hắn hẳn sẽ dự trữ phụ cận.”

Vô Sương công chúa nói: “Nói mà không có bằng chứng, đi dò thám.”

Sau đó, nàng túm lấy cổ Vân Trung Hạc nhấc lên, chạy bay ra phía bên ngoài.

Những nữ nhân này, động một chút lại túm lấy cổ người, ý tứ gì đây? Mèo con mới nắm cổ đó.

Ba người Vô Sương công chúa, Vân Trung Hạc, Viên Thiên Tà đi tới một khe rãnh sâu nhất.

Hoàn toàn không dám tin, khe rãnh này nhìn không đáng chú ý, vậy mà rất sâu?

Sâu mấy trăm mét, thậm chí hơn ngàn mét.

Đây cũng là khe rãnh mấy trăm năm trước do động đất tạo thành, trải qua mấy trăm năm phong hoá, tầng nham thạch dưới đất cũng bắt đầu vỡ vụn.

Độ khó đào đục không lớn!

“Luận đào bới hang động dưới mặt đất, Tỉnh thị gia tộc là chuyên nghiệp nhất.” Vân Trung Hạc nói: “Liệt Phong thành các ngươi dựa vào đào hầm muối làm giàu, am hiểu nhất đào hang.”

Vân Trung Hạc nói: “Lượng Tử, chỗ khe rãnh sâu nhất này, cách tầng dầu còn dày không?”

Số 9 Lượng Tử nói: “Rất mỏng, có nhiều chỗ không đủ trăm mét.”

Vân Trung Hạc nói: “Vậy trong vòng ba ngày, có thể đục xuyên không?”

Số 9 Lượng Tử nói: “Ba ngày? Độ khó rất lớn, khả năng cần bốn năm ngày, mà lại cần đại lượng thuốc nổ, mà lại cần số lớn võ công cao thủ. Mấu chốt nhất là không thể đục xuyên, phải giữ lại tầng mỏng cuối cùng, chờ đến đại quân Đại Tây đế quốc tiến vào khu vực còn lại này, mới cho nổ tung những giếng dầu này, để con số dầu hỏa trên trời này phun ra ngoài.”

Trở về Nữ Vương phủ.

Vân Trung Hạc nói: “Hai chuyện, Lãnh Bích đại nhân, ngươi đi liên hệ mật thám Đại Doanh đế quốc Hắc Long Đài tại Nhu Lan thành, thỉnh cầu Hắc Long Đài trợ giúp vật tư, nhất là Nguyệt Lượng Hỏa.”

“Chuyện thứ hai, Tỉnh Trung Nguyệt Nữ Vương cần mang binh ra ngoài, kéo dài hai ngày đại quân Đại Tây đế quốc đến.”

Lãnh Bích theo bản năng nhìn lại Vô Sương công chúa, lại nhìn Tỉnh Trung Nguyệt.

Bởi vì Ngao Ngọc đối với Lãnh Bích vẫn là người ngoài.

Tỉnh Trung Nguyệt gọn gàng dứt khoát nói: “Tốt!”

Vân Trung Hạc nói: “Ta ghi chú mười địa điểm, các ngươi lập tức điều ra một ngàn người, đồng thời phải dùng người chuyên nghiệp nhất đào hang. Loại người này Tỉnh thị gia tộc có rất nhiều, bởi vì các ngươi khai thác hầm muối mấy trăm năm. Mà phải chuẩn bị trên trăm tên võ lâm cao thủ, toàn bộ dùng để đào hang.”

Viên Thiên Tà nói: “Chuyện này, Hoàng Thiên giáo chúng ta cũng am hiểu, chúng ta có một loại dược tề đặc thù, có thể mềm hoá nham thạch. Dưới mặt đất này đều là nham thạch, độ khó đào không quá lớn. Ta sẽ triệu tập trên trăm tên đệ tử, đến đây hỗ trợ.”

Một khi định ra kế sách, đám người bắt đầu lôi lệ phong hành.

Mật sứ Đại Doanh đế quốc Hắc Long Đài của Phong Hành Diệt đại nhân xuất hiện ở trước mặt Tỉnh Trung Nguyệt, lại là cố nhân Vân Trung Hạc.

Hứa An Đình!

Đáng tiếc Vân Trung Hạc không thể ra gặp gã.

Tỉnh Trung Nguyệt nói: “300.000 đại quân Đại Tây đêa quốc đang tiến đánh Nhu Lan thành, ta cần đại lượng vật tư trợ giúp, nhất là Nguyệt Lượng Hỏa.”

Hứa An Đình khổ sở nói: “Tỉnh Trung Nguyệt đại nhân, gần đây mã phỉ ngài điên cuồng cướp bóc biên cảnh Đại Doanh đế quốc chúng ta, mang đến áp lực cực lớn cho Hắc Long Đài chúng ta, nhất là Phong Hành Diệt đại nhân. Thậm chí trong triều có người thương nghị, muốn xuất động đại quân đến tiêu diệt các ngươi.”

Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Hạ lệnh mã phỉ cướp bóc Đại Doanh đế quốc người không phải ta, là muội muội ta.”


Nàng không chút do dự đổ thừa cho Vô Sương công chúa.

Vô Sương công chúa đi ra nói: “Đoạn thời gian trước, Tỉnh Trung Nguyệt trúng độc hôn mê bất tỉnh, là ta chấp chưởng Nhu Lan thành. Ta điên cuồng cướp bóc Đại Doanh đế quốc, chính là để cho Đại Tây hoàng đế xem. Nhưng hiện tại Tỉnh Trung Nguyệt đã tỉnh, quyết định đại chiến đến cùng với Đại Tây đế quốc.”

Hứa An Đình nói: “Đại Tây đế quốc 300.000 đại quân đột kích, các ngươi chỉ có hơn một vạn người, trong mắt của ta, không có phần thắng nào.”

Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Không liên quan đến các ngươi, cứ nói có nguyện ý trợ giúp vật tư hay không thôi?”

Hứa An Đình nói: “Xin đợi, ta đi bẩm báo Phong Hành Diệt đại nhân.”

Bọn người Tỉnh Trung Nguyệt kinh ngạc, Phong Hành Diệt đại nhân cũng ở đây?

Sau một lát, Hắc Long Đài Tây Nam đề đốc Phong Hành Diệt đại nhân đến.

“Mấy ngày trước ta đã chui vào Nhu Lan thành rồi, mục đích là để di dời hai đứa bé.” Phong Hành Diệt nói: “Đại chiến sắp đến, ta đại biểu Đại Doanh đế quốc phát ra lời mời với các ngươi, các ngươi có thể rút về cảnh nội Vô Chủ chi địa, quân đội Đại Doanh đế quốc nguyện ý phối hợp các ngươi triệt thoái ra sau, đồng thời nguyện ý che chở các ngươi.”

Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Ta không muốn, ta từ Vô Chủ chi địa rời đi, cũng không muốn trở về lại.”

Phong Hành Diệt nói: “Ta không thể ép ngươi lựa chọn, nhưng hai đứa bé, nhất định phải để cho ta mang đi. Hai đứa con Vân Trung Hạc, cũng là tôn tử tôn nữ ta, đại chiến sắp đến, ta tuyệt đối không cho phép hai đứa bé rơi vào hiểm cảnh.”

Tỉnh Trung Nguyệt theo bản năng trông lại hướng Vân Trung Hạc, nhưng lúc này hắn không có ở đây.

“Được.” Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Hai đứa bé để cho các ngươi trước đưa vào cảnh nội Đại Doanh đế quốc, nhưng sau khi đại chiến kết thúc, các ngươi phải đưa trở về.”

Phong Hành Diệt nói: “Đương nhiên, dù sao ngươi mới là mẫu thân hai đứa bé.”

Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Vật tư viện binh chúng ta cần nhất là Nguyệt Lượng Hỏa.”

Phong Hành Diệt nói: “Có, mười vạn cân, đã sớm chuyển tới. Đại quân Đại Tây đế quốc còn ở ngoài ngàn dặm, chúng ta đã chuyển vật tư tới. Nhưng trước đó Nhu Lan thành không hữu hảo với Đại Doanh đế quốc, cho nên chúng ta không hề lộ diện.”

Mười vạn cân?!

Phong Hành Diệt móc ra một chi thuốc nổ, nói: “Đây là phối phương Nguyệt Lượng Hỏa mới, uy lực so với trước đó càng thêm cường đại, mà đóng gói càng thêm thuận tiện. Tỉnh Trung Nguyệt đại nhân, xin ngài cùng chúng ta đi tiếp nhận nhóm vật tư này.”

Sau nửa canh giờ!

Tỉnh Trung Nguyệt đi tiếp nhận vật tư số lượng lớn của Đại Doanh đế quốc. Phong Hành Diệt đại nhân thì mang theo cao thủ Hắc Long Đài đưa hai Bảo Bảo rút lui Nhu Lan thành, trở về Đại Doanh đế quốc.

Dù Phong Hành Diệt đại nhân biết Vân Trung Hạc ngay tại Nhu Lan thành, nhưng Vân Trung Hạc không chủ động yêu cầu gặp mặt, Phong Hành Diệt cũng không thể gặp mặt.

Trước đó lúc thi hành nhiệm vụ đã nói rõ rõ ràng ràng, Vân Trung Hạc không có người liên hệ, không có bất kỳ nhân vật nào, nhiệm vụ duy nhất chính là không ngừng quật khởi tại Đại Chu, liều mạng trèo lên trên.

Lại qua nửa canh giờ, Tỉnh Trung Nguyệt mang theo năm ngàn kỵ binh xông ra Nhu Lan thành, đi về phía 300.000 đại quân Đại Tây.

Không phải đi đánh trận, mà là đi kéo dài thời gian đại quân hành quân.

Mà trong Nhu Lan thành đã tập kết 2000 tên đại lực sĩ, còn có cao thủ Võ Đạo, bắt đầu đào đục tầng nham thạch dưới khe rãnh sâu.

Cao thủ thủ hạ Vô Sương công chúa, Viên Thiên Tà, toàn bộ đều đến đào hang.

Toàn bộ nhờ nhân lực không đủ, còn cần thuốc nổ Đại Doanh đế quốc mới tiến hành bạo phá tinh chuẩn.

Hai ngàn người, không ngủ không nghỉ, ròng rã ba ngày bốn đêm.

Đào đục mười giếng dầu.

Tiến độ nhanh hơn rất nhiều so với tưởng tượng, bởi vì những tầng nham thạch này xác thực xốp giòn, độ khó đào đục không lớn, tăng thêm thuốc nổ bạo phá càng thêm sắc bén.

“Ngừng, ngừng, ngừng…” Vân Trung Hạc bỗng nhiên la lớn.

Căn cứ số 9 Lượng Tử tính toán, lúc này cách lớp dầu thô chỉ có một tầng nham thạch mỏng, nếu đào xuống tiếp dầu thô sẽ lập tức phun ra ngoài.

Hiện tại không thể trào ra, phải chờ địch nhân tiến vào trong khu vực này, mới để cho dầu hỏa phun trào ra.

“Chuẩn bị Nguyệt Lượng Hỏa!”

Cao thủ chôn mấy ngàn cân thuốc nổ dưới lớp này, đồng thời dùng miếng sắt và nham thạch phong kín. Như vậyu uy lực bạo nổ mới đủ lớn.

Ròng rã 43 canh giờ, đào mười cái giếng dầu đã xong.

Hết thảy sẵn sàng, đợi 300.000 đại quân đến đây chịu chết.

Khoảng cách thời gian quân lệnh trạng còn mười bảy canh giờ.

Khoảng cách Vân Trung Hạc sáng tạo kỳ tích kinh thiên, còn có mười canh giờ.

Vô Sương công chúa nhìn chằm chằm những giếng sâu dưới khe rãnh này, mãi tới bây giờ mới thôi, không nhìn thấy phun ra nửa giọt dầu.

Đây hết thảy đều là kế hoạch của Vân Trung Hạc.

Bỏ ra đại giới này, căn bản không biết có thể thành công hay không?

Vô Sương công chúa nói: “Ngao Ngọc, đến lúc đó dẫn bạo những Nguyệt Lượng Hỏa này, kết quả dầu đen không phun ra ngoài, ngươi chính là tội nhân, ngươi chính là tội nhân hại chết hơn một vạn người chúng ta.”

Vân Trung Hạc cười lạnh nói: “Vô Sương công chúa, ngươi cứ đợi nhìn kỳ tích bộc phát đi, ngươi cứ tắm rửa sạch sẽ ở trên giường chờ ta.”

Mà ngay lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng hô to.

“Nữ Vương trở về, Nữ Vương trở về!”

Tỉnh Trung Nguyệt dẫn đầu mấy ngàn kỵ binh băng băng về phía Nhu Lan thành. Phía sau nàng, đường chân trời bụi đất cuồn cuộn, toàn bộ mặt đất kịch liệt run rẩy.

Đại Tây đế quốc 300.000 đại quân đến rồi!

Thời khắc Vân Trung Hạc nghịch thiên cũng sắp đến.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.