Đọc truyện Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám – Chương 197: Đòn sát thủ
Dịch: Độc Lữ Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
“Ngươi dám?” Ma ma kia bỗng nhiên chống nạnh, nghiêm nghị nói: “Ngươi biết ta là ai không? Ta là nhũ mẫu Hoàng hậu nương nương đó.”
Thủ lĩnh hộ vệ Hương Hương công chúa là Ưng Dương tướng quân lạnh giọng nói: “Thả công chúa điện hạ ra, ngay lập tức!”
Bởi vì Ưng Dương không thể trực tiếp dùng tay đoạt Hương Hương công chúa về, như vậy sẽ bất nhã, mà nam nữ thụ thụ bất thân, mặc dù tuổi tác gã đủ để làm phụ thân của Hương Hương công chúa.
“Ngươi chỉ là một quan võ ngũ phẩm, ở trước mặt ta coi là cái gì? Quan tam phẩm ở trước mặt ta cũng không dám thẳng lưng đấy.” Ma ma kia liếc qua khinh thường nói.
Lời này ngược lại nửa điểm không giả, lão là nhũ mẫu hoàng hậu, dù đại quan tam nhị phẩm đều đến nịnh bợ lão, xác thực không để Ưng Dương ngũ phẩm tướng quân này vào mắt.
Mà lão là đại ma ma cung nữ, bản thân có chức trách quản giáo công chúa. Hương Hương công chúa mặc dù được sủng ái, nhưng dưới cái nhìn của lão, công chúa cũng phải bị lão quản giáo. Thậm chí có một ít công chúa do Tần phi sinh ra, Lâm ma ma nói đánh lòng bàn tay liền đánh lòng bàn tay, những công chúa này vẫn phải câm như hến.
Lão là nhũ mẫu hoàng hậu, tính ra Hương Hương công chúa phải gọi lão một tiếng nhũ nãi nãi. Tăng thêm có chỗ dựa hoàng hậu, trong hậu cung lão lại sợ ai chứ?
Cùng lúc đó, một đám thái giám xông tới bắt Vân Trung Hạc.
“Mang hết đi cho ta.” Lâm ma ma lạnh giọng nói: “Hảo hảo kiểm tra một chút, công chúa điện hạ có trúng tà hay không, tìm một đại sư đến trừ tà. Nếu như trên người Ngao Ngọc này có tà ma gì, cũng phải xử lý.”
Xử lý như thế nào? Đương nhiên là loại trừ bộ phận tà ma trên người hắn.
Mấy thái giám nhìn thấy Lâm ma ma uy phong như vậy, lập tức không xem thủ hạ hộ vệ Ưng Dương là gì, nhào thẳng tới phía Vân Trung Hạc.
“Ưng Dương tướng quân, cản bọn họ lại.” Hương Hương công chúa hô.
Thủ lĩnh hộ vệ Ưng Dương bỗng nhiên cắn răng một cái, tay vung lên.
Lập tức, hộ vệ dưới trướng gã bỗng nhiên rút đao ra, dùng sống đao cuồng đập xuống những thái giám kia.
Phốc phốc phốc phốc phốc…
Nhất thời, bọn thái giám xông lên bắt Vân Trung Hạc bị nện ngã xuống đất toàn bộ, quỷ khóc sói gào.
Mặc dù dùng sống đao, nhưng những hộ vệ này ra tay vô cùng ác độc, mỗi một lần đập xuống, nhất định phải đoạn một cây xương cốt.
Cái này đại biểu uy phong Thượng Thanh cung, không động thủ thì thôi, một khi động thủ, nhất định phải hung ác, để cho người ta e ngại.
Trong ngắn ngủi vài giây đồng hồ, mười tên thái giám này quay cuồng nằm trên mặt đất kêu rên, miệng phun máu tươi.
Ưng Dương tiếp tục nói: “Lâm ma ma, lập tức thả công chúa điện hạ.”
Lâm ma ma triệt để nổi giận, vỗ ngực nói: “Đến, đến, đánh ta này. Ưng Dương ngươi chỉ là một quan ngũ phẩm tép riu, ngươi nếu dám đụng đến ta một chút, ngày mai sẽ lấy đầu ngươi. Lúc ta hầu hạ thái thượng hoàng, ngươi còn không biết ở nơi nào đấy, mang công chúa đi.”
Gương mặt Ưng Dương co lại, tiến lên đá một cước trúng ngực Lâm ma ma khiến lão bay ra ngoài. (Dịch đoạn này ta nói nó đã gì đâu 🤣🤣)
“A…” Lâm ma ma kia hét thảm một tiếng, bị đá bay thẳng ra mấy mét, hung hăng rơi xuống đất, phun ra nửa ngụm máu.
“Nếu không buông tay, đừng trách ta chém rụng hai tay của các ngươi.” Ưng Dương nói với mấy ma ma khác.
Mấy ma ma kia nào dám tiếp tục bắt Hương Hương công chúa? Tranh thủ thời gian buông tay ra.
“Không được thả.” Thanh âm hoàng hậu truyền đến tràn ngập uy nghiêm, nàng chậm rãi đi ra, lạnh giọng nói: “Ưng Dương, ngươi thật to gan, nhũ mẫu ta ngươi cũng dám đánh? Có gan ngươi chém ta luôn đi, ta ngược lại thật muốn xem, ngươi có mấy cái đầu có thể chặt.”
Khuôn mặt anh tuấn Ưng Dương hơi giật một cái.
Gã đương nhiên biết mình gây họa, vừa rồi gã đá dù sao cũng là nhũ mẫu hoàng hậu, gã mặc dù là một trong thủ lĩnh hộ vệ Thượng Thanh cung, nhưng dù sao chỉ là một tướng quân ngũ phẩm.
Mà lúc này chuyện gã có thể sẽ khiến thái thượng hoàng rất khó xử lý, có thể sẽ trở thành chứng cứ phạm tội ly gián thái thượng hoàng và hoàng đế.
Nhưng chức trách gã là bảo hộ Hương Hương công chúa, đây thậm chí là nhiệm vụ duy nhất của gã, cũng là chuyện gã nguyện ý làm nhất.
Bởi vì trong lòng gã, Hương Hương công chúa chính là hài tử thuần khiết tốt đẹp nhất trên thế giới này.
Dù công chúa cao quý, nhưng lại xem người bên cạnh nàng như người nhà.
Ưng Dương có thê tử nhi nữ, nhưng đều tại gia tộc, cho nên đa phần thời gian đều bên cạnh Hương Hương, xem như nữ nhi che chở. Đương nhiên ý nghĩ này gã chỉ ngẫu nhiên hiện lên, dù sao gã chỉ là một ngũ phẩm võ tướng, mà Hương Hương công chúa là kim chi ngọc diệp.
Cho nên một đao này chém xuống, đầu gã cũng thật có thể dọn nhà.
Hương Hương công chúa đương nhiên không muốn nhìn thấy một màn này, cầu khẩn hoàng hậu: “Mẫu hậu, mặt trời sắp xuống núi, hoàng gia gia đã nói, trước khi mặt trời lặn ta nhất định phải trở về. Mấy ngày sau ta đến bái kiến ngài được không?”
“Ngươi không cần lấy phụ hoàng tới dọa ta.” Hoàng hậu nói: “Ngươi mặc dù không phải con ta thân sinh, nhưng mẫu thân ngươi không có ở đây, ta có phải mẹ cả ngươi hay không? Ta có quyền quản giáo ngươi hay không?”
Túc vương phi Đoàn Vân bên cạnh nói: “Đứa nhỏ này khẳng định là trúng tà, nếu không sao lại làm trái ý hoàng hậu? Tranh thủ thời gian tìm đại sư trừ tà, trên thân Ngao Ngọc này khẳng định có tà ma, tranh thủ thời gian bắt lại, tranh thủ thời gian bắt lại.”
Ưng Dương quỳ xuống phía hoàng hậu nói: “Xin Hoàng hậu nương nương thứ tội!”
Sau đó, gã đứng dậy, bỗng nhiên chém xuống cánh tay ma ma đang nắm Hương Hương công chúa.
“Rẹt!” Cánh tay ma ma kia vô thanh vô tức bị chém đứt, trọn vẹn một hồi lâu máu tươi mới tiêu xạ ra.
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Hương Hương công chúa run lên, bởi vì nàng biết sau đó sẽ xảy ra chuyện lớn, vậy mà nháo lớn đến như vậy.
Gương mặt Vân Trung Hạc cũng co lại, lần này thật chọc thủng trời, đây là đánh mặt hoàng hậu rồi.
Một vị ma ma bên cạnh nhìn thấy một màn này, nào dám lại bắt Hương Hương công chúa, tranh thủ thời gian buông tay ra.
Tất cả mọi người biến sắc, không dám tin nhìn một màn này.
Ưng Dương vậy mà ở trước mặt hoàng hậu, chém rụng tay ma ma trong cung.
“Mưu phản, có người mưu phản!” Túc vương phi cao giọng nói: “Người đâu, Ưng Dương mưu phản.”
Hương Hương công chúa biết nơi này không thể ở lâu, phải thừa dịp trước khi nhiều nhân mã đến mau chạy đi, nếu không Ngao Ngọc thật sẽ bị giam cầm, thậm chí sẽ bị cắt xén.
Mà chính nàng, cũng sẽ bị giam lại, bị người trừ tà.
“Mẫu hậu, hai ngày nữa ta sẽ qua thăm ngài.” Hương Hương công chúa nói.
Hoàng hậu tức giận đến toàn thân phát run, lạnh giọng nói: “Không dám, không dám, ai gia không dám có nữ nhi như ngươi, không dám được ngươi gọi một tiếng mẫu hậu.”
Túc vương phi lạnh giọng nói: “Ưng Dương, tử kỳ của ngươi đã đến. Ngao Ngọc, tử kỳ của ngươi cũng đến.”
Ưng Dương nói: “Mạt tướng vốn cũng không dự định còn sống.”
Hương Hương công chúa nắm lấy tay Vân Trung Hạc nói: “Đi, đi mau!”
Sau đó, nàng cứ như vậy kéo tay Vân Trung Hạc chạy ra ngoài.
Ưng Dương suất lĩnh hộ vệ, bảo hộ hai người Hương Hương công chúa, nhanh chóng chạy ra Hộ Xuân viên.
Túc vương phi hưng phấn, lớn tiếng cao giọng nói: “Tạo phản, tạo phản, Ưng Dương tạo phản.”
Hoàng hậu nương nương lạnh giọng nói: “Bãi giá hồi cung, ai gia không tin còn có người dám lật trời!”
Nàng triệt để tức giận rồi.
Nàng muốn đi gặp hoàng đế, đi gặp Thái hậu.
Lần này nàng nhất định phải giết Ưng Dương, giết Ngao Ngọc.
Về phần Hương Hương công chúa, dù nàng là hòn ngọc quý của thái thượng hoàng và hoàng đế, nhưng nhất định phải trừng phạt nàng nặng nề, nhất định phải làm cho tất cả mọi người biết, hoàng hậu nàng mới là chủ hậu cung.
…
Cứ như vậy, Hương Hương công chúa nắm tay Vân Trung Hạc chạy ra Hộ Xuân viên.
Vân Trung Hạc muốn buông tay của nàng ra, bởi vì như vậy thanh danh nàng sẽ hao tổn. Dù sao nàng còn chưa thành hôn, cứ như vậy trước mặt mọi người nắm tay nam nhân, thanh danh sẽ bị hao tổn quá lớn.
Nhưng Hương Hương công chúa lại nắm chặt.
Nàng biết bên ngoài Hộ Xuân viên có rất nhiều hoàng thân quốc thích, rất nhiều phụ nhân huân quý đang chờ xem náo nhiệt.
Nàng muốn để cho người ta nhìn thấy, nàng đã chọn trúng Ngao Ngọc, đây coi như là gạo nấu thành cơm rồi.
Về phần thanh danh?
Nàng đã 18 năm ngoan, rõ ràng không quá ưa thích cầm kỳ thi họa, lại biến mình thành một đại tài nữ, còn biến mình thành công chúa hoàng thất điển hình.
Quả nhiên, lúc nàng nắm tay Vân Trung Hạc chạy ra Hộ Xuân viên.
Hoàng thân quốc thích bên ngoài đang xem náo nhiệt, nhìn thấy một màn này, gần như không dám tin vào con mắt của mình.
Đây không phải đang nằm mơ chứ?
Hương Hương công chúa vậy mà nắm tay Ngao Ngọc? Nàng bị mù mắt hay là trúng tà?
Chẳng lẽ trận ra mắt này, nàng thật nhìn trúng Ngao Ngọc sao?
Điều này sao có thể? Hương Hương công chúa là ai, đệ nhất mỹ nhân Đại Chu, hoàng thất điển hình, hòn ngọc quý trên tay hai đời hoàng đế, ba vị Chí Tôn được yêu thương nhất, hoàn toàn là Thiên Nga trên trời.
Mà Ngao Ngọc là ai? Có tiếng xấu như con cóc, hiện tại nhà bọn hắn còn ném đi Nộ Lãng hầu tước vị, ngay cả huân quý cũng không còn.
Thậm chí Ngao Ngọc đã thành thân, mặc dù hôn sự của hắn và Đoàn Oanh Oanh như là một trò đùa, nhưng dù sao cũng coi là đã bái thiên địa đó.
Nhưng sự thật đang xảy ra ở trước mắt, Hương Hương công chúa nắm tay Ngao Ngọc vọt ra.
“Đi, đi!”
Hương Hương công chúa lập tức tiến vào trong hương xa, Ưng Dương trở mình lên ngựa, Vân Trung Hạc trở mình lên ngựa, một đoàn người dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía Thượng Thanh cung.
Không lâu sau đó, Hoàng hậu nương nương cũng đùng đùng nổi giận đi ra, leo lên phượng miện, đi về phía hoàng cung.
Tất cả mọi người biết, xảy ra chuyện, khẳng định là xảy ra chuyện lớn.
…
Hoàng hậu nương nương tiến vào hoàng cung, đi thẳng tới trước mặt Thái hậu, quỳ xuống nói: “Mẫu hậu, con dâu quản giáo hậu cung không nghiêm, xin mẫu hậu trị tội!”
Hoàng thái hậu kinh ngạc hỏi: “Ngươi đang nói gì vậy? Hương Hương đâu?”
Lão nhìn quanh phía sau, trong mắt lão nhân gia chỉ có Hương Hương công chúa.
Hoàng hậu nói: “Hương Hương và Ngao Ngọc bỏ trốn, trước mặt mọi người, nắm tay của hắn chạy. Ưng Dương bên cạnh nàng, một cước đá bay nhũ mẫu ai gia, còn chém rụng cánh tay ma ma trong cung, không khác gì mưu phản!”
Hoàng thái hậu nghe xong run lên, nói: “Không có khả năng, điều đó không có khả năng! Hương Hương làm sao lại để ý Ngao Ngọc, thanh danh đứa bé kia quá kém, hình dáng cũng quá xấu.”
Từ câu nói này nhìn ra được, Thái hậu nương nương cũng không có ác ý với Ngao Ngọc, bởi vì lão nói là đứa bé kia. Thuần túy cảm thấy Ngao Ngọc căn bản không xứng với tôn nữ bảo bố của lão.
Một vị ma ma bên cạnh tiến lên, thấp giọng nói mấy câu bên tai thái hậu, kể cho lão nghe chuyện xảy ra ở Hộ Xuân viên.
Sắc mặt Thái hậu cũng triệt để thay đổi, lúc này lão mới tin, nguyên lai hoàng hậu nói thật.
Sau đó, lão đi thẳng về cung phòng mình, tiến về thư phòng hoàng đế.
Đương nhiên, từ trên điểm này nhìn xem, vị Thái hậu này cũng không phải là một Thái hậu hợp cách, làm Thái hậu thì bất cứ lúc nào cũng không thể không kiêu không gấp.
Nhưng trên thế giới nơi nào có nhiều Thái hậu ngưu bức như vậy, mỗi người đều là Từ Hi và Hiếu Trang à?
…
Lúc này hoàng đế đã nhận được tin tức phát sinh tại Hộ Xuân viên, đã viết thành báo cáo trên giấy kỹ càng.
Sau khi xem xong!
Gương mặt hoàng đế co quắp một chút, tay cầm một chiếc bát sứ mỏng bóp nát.
Nhưng y lại dùng thời gian ngắn nhất giấu kỹ mảnh vỡ bát sứ mỏng này, sau đó lại lấy ra một bát sứ mỏng hoàn toàn mới giống như đúc.
Bởi vì chuyện này y không thể để cho người nhìn thấy.
Quá nhạy cảm.
Hoàng đế bệ hạ ngươi vì sao sinh khí? Lửa giận ngươi là do Ngao Ngọc phát, hay là Hương Hương công chúa phát, hoặc là… Thái thượng hoàng đâu?
“Bệ hạ, Thái hậu nương nương và Hoàng hậu nương nương tới.”
Hoàng đế tranh thủ thời gian đi ra ngoài đón.
Thái hậu nương nương đi vào, nhìn hoàng đế nói: “Hoàng đế, ngươi gọi Hương Hương lại đây, nhanh gọi nàng lại đây, ta và nàng hảo hảo nói chuyện một chút, Hương Hương nha đầu này nghe lời của ta nhất.”
Lão nhân gia thật sự yêu thương tôn nữ này, căn bản cũng không muốn trừng phạt Hương Hương công chúa, thậm chí cũng không trừng phạt Ngao Ngọc.
Mà cảm thấy Hương Hương nhu thuận nghe lời lão nhất, cho nên muốn gọi đến hỏi rõ ràng, muốn khuyên nàng hồi tâm chuyển ý.
Mà hoàng hậu quỳ thẳng xuống nói: “Thần thiếp quản lý hậu cung vô năng, xin bệ hạ giáng tội.”
Hoàng đế hỏi: “Lâm ma ma thế nào rồi?”
Đại thái giám Hầu Khánh phía ngoài nói: “Còn đang thổ huyết, đã nôn nhiều lần, thái y đang trị, Ưng Dương đá cước này quá hung ác.”
Lời này hoàn toàn là tưới dầu vào lửa, Lâm ma ma này chẳng những là nhũ mẫu hoàng hậu, cũng là đại ma ma trong cung.
Hoàng đế hỏi: “Hứa ma ma đâu?”
Hứa ma ma chính là ma ma bắt Hương Hương công chúa, kết quả bị Ưng Dương chém rụng cánh tay kia.
Đại thái giám Hầu Khánh nói: “Đã chết.”
Cánh tay bị chém đứt vốn có thể sống, nhưng có người cảm thấy lão chết sẽ tốt hơn còn sống, cho nên để lão mất máu quá nhiều mà chết.
Quả nhiên, ánh mắt hoàng đế hơi giật một cái, hiển nhiên nội tâm phi thường phẫn nộ.
Hoàng hậu cứ như vậy quỳ không nhúc nhích, lúc này cũng không nói.
Nàng không nói gì cả, so với nói hết ra còn ác hơn.
Ta là thê tử Vạn Duẫn hoàng đế ngươi, hiện tại ta bị người khi dễ, ngươi là trượng phu thì nên làm cái gì?
Nàng đang đợi hoàng đế hạ chỉ, đi bắt Ngao Ngọc, bắt Ưng Dương, xử tử Ưng Dương.
Mà đại thái giám Hầu Khánh phía ngoài cũng vểnh tai, nhón chân lên, chỉ chờ một đạo ý chỉ hoàng đế, lập tức đi bắt người.
Bắt tiểu súc sinh Ngao Ngọc kia tới, giày vò đến muốn sống không được, muốn chết không xong.
Mà ngay lúc này, lại tới một người.
“Bệ hạ, đại tông chính Túc thân vương cầu kiến.” Đại hoạn quan Hầu Khánh nói.
Rất nhanh, Túc thân vương đến.
Lão hành lễ Thái hậu trước, sau đó hành lễ với hoàng đế.
Bất quá lão là hoàng thúc, hoàng đế đương nhiên sẽ không để lão hành lễ, còn chưa kịp bái xuống đã dìu đứng lên.
“Hoàng thúc mời ngồi!” Hoàng đế nói.
Túc thân vương chắp tay, sau đó ngồi xuống.
“Bệ hạ, chuyện này không thể không quản.” Túc thân vương nói: “Hương Hương là công chúa, hành vi bực này còn thể thống gì? Công chúa chưa thành hôn, nam nữ thụ thụ bất tương thân, trước mặt mọi người nắm tay nam tử, làm tổn hại danh tự hoàng gia ta, nhất định phải nghiêm trị.”
Thái hậu nghe lời này, lập tức nói: “Không sao, Hương Hương băng thanh ngọc khiết, làm sao có thể cùng nam tử đụng chạm, đây đều là lời đồn. Nếu ai dám truyền bá lời đồn này, ai gia sẽ không bỏ qua.”
Quan hệ đến tôn nữ bảo bối, Thái hậu nương nương lập tức thanh tỉnh không gì sánh được, trực tiếp cắt ngang suy nghĩ của Túc thân vương trừng phạt Hương Hương công chúa.
Đại tông chính nhíu mày, đối với thái độ ba phải của Thái hậu phi thường bất mãn, nhưng Hương Hương công chúa thuộc về hậu cung, ở đây Thái hậu lớn nhất.
Tiếp theo, đại tông chính Túc thân vương nói: “Ngao Ngọc ở trong Hộ Xuân viên làm càn quái đản, không phân tôn ti, nên nghiêm trị!”
Kỳ thật, câu nói này của đại tông chính cũng không muốn nói.
Ngao Ngọc đối với lão, hoàn toàn là một tiểu nhân vật hạt mè, lão khinh thường nói ra miệng.
Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm lúc ấy không tầm thường? Phiêu Kỵ đại tướng quân, kết quả còn không phải bị Túc thân vương lão bắt hạ ngục sao?
Ngao Ngọc tiểu nhân vật bực này, căn bản không đáng để lão tự mình xuất thủ.
Nhưng không có cách nào, thê tử trong nhà lão một mực náo, nói Ngao Ngọc phi thường vô lễ nhục mạ nàng, nhất định lão phải làm chủ.
Dù sao lão và Đoàn Vân cũng coi là chồng già vợ trẻ, mà thê tử này kiều mị mỹ lệ, cuối cùng lão phải sủng ái một chút.
Cho nên lão ra mặt, người như Ngao Ngọc, một ngón tay cũng có thể nghiền chết.
…
Trong Túc thân vương phủ.
“Lần này Ngao Ngọc chết chắc!” Túc vương phi Đoàn Vân nói: “Ưng Dương kia cũng chết chắc rồi, hắn dám ngay trước mặt hoàng hậu một cước đá bay Lâm ma ma, đây chính là nhũ mẫu hoàng hậu. Hơn nữa còn chặt đứt cánh tay Hứa ma ma, đó cũng là lão nhân trong cung. Ta một mực chắc chắn Hương Hương công chúa trúng tà, trên người Ngao Ngọc có tà ma. Hương Hương có Thái hậu che chở, khẳng định không làm gì nàng được, nhưng Ngao Ngọc và Ưng Dương hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”
Ngụy quốc công phủ tiểu công gia Đoàn Vũ nói: “Đây hết thảy may mắn có cô cô, ngài vừa ra tay dễ như trở bàn tay liền giết chết Ngao Ngọc. Bất quá nói đến Ngao Ngọc thật đúng là đáng thương, lần này hắn rõ ràng không làm gì sai, lại bị lửa giận hoàng hậu tác động đến, khả năng chết không có chỗ chôn.”
Đoàn Oanh Oanh lạnh giọng nói: “Nhỏ yếu chính là tội, nhà hắn đã không có tước vị, phụ thân hắn Ngao Tâm cũng không phải Phiêu Kỵ đại tướng quân, hắn còn dám cầu hôn Hương Hương công chúa, si tâm vọng tưởng bực này, vốn là muốn chết. Chu Hương Hương cũng thật sự là mắt bị mù, Ngao Ngọc thấp hèn ô trọc, ta đã bỏ đi như giày rách, vậy mà nàng nhìn trúng, thật đúng là có mắt không tròng.”
Túc vương phi đắc ý nói: “Cho nên ta nói Hương Hương trúng tà, ngay cả Ngao Ngọc đồ rác rưởi này cũng coi trọng. Oanh Oanh, ngươi không phải vẫn muốn Ngao Ngọc chết sao? Lần này cuối cùng để cho ngươi như nguyện, Ưng Dương một cước kia đá xuống, một đao kia chém xuống, ta liền biết Ngao Ngọc chết chắc rồi. Mà nếu không phải ta ở bên cạnh giật dây, hoàng hậu cũng sẽ không phái người đi bắt Ngao Ngọc và Hương Hương, cũng sẽ không có chuyện Ưng Dương đả thương người, cho nên Ngao Ngọc này cũng coi là ta giết.”
Đoàn Oanh Oanh cười nói: “Cô mẫu vừa ra tay, dễ như trở bàn tay liền có thể nghiền chết Ngao Ngọc tặc tử kia, đây chính là uy phong đại tông chính vương phi ngài.”
Túc vương phi càng thêm đắc ý.
Trong năm nay, nàng đều lâng lâng. Trước đó nàng chỉ là trắc phi, chính thất Túc thân vương rất lợi hại, ép nàng quá sức.
Nhưng ai ngờ, chính phi Túc thân vương vậy mà năm nay bệnh chết, Đoàn Vân nàng liền thượng vị. Thế là địa vị nàng ở kinh thành tăng vọt, trượng phu nàng mặc dù đã lớn tuổi, nhưng không phải thân vương phổ thông, mà là hoàng thúc, hơn nữa còn là đại tông chính, hoàng thân quốc thích nào ở kinh thành không nịnh bợ Đoàn Vân nàng?
Mà ngay lúc này, Ngụy quốc công phủ tiểu công gia Đoàn Vũ nhịn không được duỗi chân ra, dưới đáy bàn trêu ghẹo đùi Túc vương phi.
Mặt Túc vương phi không biểu tình, nội tâm lại quả quyết, hai chân vừa dùng lực, liền kẹp lấy chân tiểu công gia Đoàn Vũ.
Oa, thật loạn à!
Tình loạn bực này, đơn giản đạo đức bại hoại nha.
Đương nhiên, so với những chuyện xấu gia tộc Võ Tắc Thiên kia, hoàn toàn là tiểu vu gặp đại vu.
Bất quá các ngươi chơi đã như thế, không sợ xảy ra chuyện sao? Một khi xảy ra chuyện, chính là thiên đại sự tình.
Đoàn Oanh Oanh nói: “Cô mẫu, mặc dù việc này mười phần chắc chín, nhưng chúng ta còn cần lửa cháy đổ thêm dầu, bảo đảm lần này nhất định phải giết chết Ngao Ngọc, để hắn triệt để không thể vươn mình.”
Túc vương phi nói: “Oanh Oanh yên tâm, cô phụ ngươi đã tiến cung gặp bệ hạ, chính là đóng quan tài cho Ngao Ngọc. Lúc ấy Ngao Tâm là Phiêu Kỵ đại tướng quân, cũng là ngươi cô phụ tự mình bắt, huống chi Ngao Ngọc chỉ là một tiểu cẩu tặc chứ?”
…
Vân Trung Hạc, Ưng Dương, một đường rong ruổi, đi tới bên ngoài thái thượng hoàng Thượng Thanh cung.
Cửa cung mở ra, một đại thái giám đã đứng ở ngoài cửa, mà lại trên trăm tên võ sĩ như cây đinh đứng ở bên ngoài, như lâm đại địch.
Nhìn thấy xa giá Hương Hương công chúa lập tức khom người xuống nói: “Cung nghênh công chúa điện hạ hồi cung.”
Cùng lúc đó, ngoài cửa thành trên trăm tên võ sĩ chỉnh chỉnh tề tề quỳ xuống.
Hương Hương công chúa xuống xe ngựa, muốn tiến lên kéo Vân Trung Hạc cùng tiến vào trong Thượng Thanh cung.
Bởi vì nàng biết hiện tại Ngao Ngọc vô cùng nguy hiểm, mặc kệ là mẫu hậu, hay là phụ hoàng, lúc nào cũng có thể sẽ phái người bắt hắn đi.
Chỉ có ở trong Thượng Thanh cung mới là an toàn, không người nào dám tới đây bắt người.
Mà nàng tin tưởng vững chắc, Ngao Ngọc tài hoa hơn người bực này, nhất định có thể đả động hoàng gia. Bởi vì cho tới nay, hoàng gia gia quý tài nhất, huống hồ Ngao Ngọc vừa mới lập xuống thiên đại công lao cho Đại Chu, lắng lại Nam cảnh thổ dân phản loạn.
Chỉ cần hoàng gia gia đáp ứng việc hôn sự này, vậy liền thành. Bất kỳ người nào phản đối cũng vô dụng, mà nàng là tôn nữ hoàng gia gia thương yêu nhất.
Thiên Diễn hoàng đế đến Thượng Thanh cung ẩn cư, ai cũng không mang theo, chỉ mang theo Hương Hương công chúa cháu gái này, có thể thấy được bảo bối bực nào.
Mà Hương Hương càng tràn ngập lòng tin với Ngao Ngọc, mặc dù chính nàng không thích tài tử gì, nhưng hoàng gia gia ưa thích.
Nhưng đại thái giám Thượng Thanh cung trực tiếp ngăn cản Ngao Ngọc.
“Công chúa điện hạ ngài vào đi, thái thượng hoàng chờ đã lâu. Mặt khác, người không có phận sự, không được đi vào.”
Người không phận sự nơi này, đương nhiên chính là chỉ Ngao Ngọc, vị đại thái giám này chờ ở chỗ này, chính là ngăn cản Hương Hương công chúa đưa Ngao Ngọc vào trong Thượng Thanh cung.
Mà lão thái giám này Vân Trung Hạc đã gặp qua, lần trước hắn được đưa tới đường hành lang đại môn Thượng Thanh cung, hai cái đầu người bày ở trước mặt hắn, chính là lão thái giám này nói chuyện cùng hắn.
Nghe lão thái giám nói, khuôn mặt tuyệt mỹ Hương Hương công chúa biến đổi.
Hiện tại Ngao Ngọc rất nguy hiểm, tùy thời đều có thể bị người của hoàng hậu bắt đi, nhất định phải tiến vào Thượng Thanh cung tránh né.
Càng quan trọng hơn là để hoàng gia gia thích hắn, thưởng thức tài hoa của hắn, tiếp đó trọng dụng hắn.
Thế nhưng không cho phép Ngao Ngọc tiến vào Thượng Thanh cung, hết thảy đều không thể nào nói tới, thậm chí ngay cả an nguy Ngao Ngọc cũng không bảo vệ được.
Lập tức Hương Hương công chúa nói: “Đại bạn bạn, đây là vị hôn phu chính Hương Hương chọn lựa, hoàng gia gia đã nói với ta, ngài để cho ta tự chọn lựa hôn phu. Hiện tại ta mang tới cho ngài ấy nhìn. Lão đi bẩm báo cho hoàng gia gia một tiếng đi.”
Khẩu khí Hương Hương công chúa mềm mại, nhưng ý tứ cũng rất kiên quyết.
Nếu như Ngao Ngọc không vào Thượng Thanh cung, vậy nàng cũng không vào.
Bất quá nàng nhu thuận, am hiểu nhất lấy nhu thắng cương, sẽ không cưỡng ép.
Lão thái giám kia nhìn về phía Hương Hương công chúa, ánh mắt cũng vô cùng yêu thương, ngay sau đó nhìn về phía Ngao Ngọc, ánh mắt lại băng lãnh không gì sánh được, chậm rãi nói: “Công chúa điện hạ, đây là ý chỉ thái thượng hoàng lão nhân gia ngài, nô tỳ cũng bất lực!”
Vành mắt Hương Hương công chúa lập tức đỏ lên.
Ngao Ngọc hắn đã làm sai điều gì? Hắn chỉ đáp ứng lời mời đi cầu thân mà thôi.
Mà hắn vừa mới lập xuống công lao ngất trời, hắn làm sao lại không xứng với mình chứ?
Vì sao mẫu hậu bên kia trực tiếp liền kêu đánh kêu giết?
Hiện tại hoàng gia gia bên này, cũng cự tuyệt hắn ở ngoài cửa? Chính là muốn trơ mắt nhìn Ngao Ngọc bị bắt đi, bị người hành cung sao?
Mặc kệ là hoàng gia gia, Thái hậu, hay là phụ hoàng, không phải luôn miệng nói để chính nàng chọn lựa phu quân sao?
Làm sao hiện tại nàng chọn trúng phu quân tốt nhất, bọn họ cũng đều đổi sắc mặt?
Nàng phải làm gì? Đi theo Ngao Ngọc cùng về nhà, bảo hộ hắn?
Không được, như vậy chỉ có thể càng đẩy Ngao Ngọc vào trên đống lửa, sẽ chỉ càng thêm chọc giận thái thượng hoàng và phụ hoàng.
Nàng đi theo Ngao Ngọc cùng bỏ trốn?
Không được, đây là suy nghĩ càng thêm ấu trĩ, huống hồ nàng và Ngao Ngọc đều không có võ công, làm sao có thể đủ chạy ra kinh thành? Huống chi đi thẳng một mạch như vậy căn bản không phải đạo xử sự.
Trong lúc nhất thời, có chút vô kế khả thi.
Tiếp theo, Hương Hương công chúa nói: “Đại bạn bạn, các ngươi mỗi lúc trời tối đều muốn canh giữ ở ngoài cung này thực sự quá cực khổ, không bằng hôm nay ta vì hoàng gia gia gác đêm ngoài này. Ngao Ngọc, chúng ta cùng một chỗ thủ hộ đại môn cho hoàng gia gia đi.”
Nàng biểu đạt ý tứ là Ngao Ngọc không vào Thượng Thanh cung, vậy nàng cũng không vào, liền bồi bên cạnh bảo hộ hắn.
Nhưng nàng nói rất mềm mại ngây thơ, nói muốn cùng Ngao Ngọc một chỗ, thủ hộ đại môn cho hoàng gia gia.
“Không được, thái thượng hoàng lão nhân gia ông ta nói, bất kỳ người nào không có phận sự cũng không được ở trong phạm vi hai dặm quanh Thượng Thanh cung. Cho nên người từ đâu tới đây, về chỗ đó đi.” Lão thái giám nói, lúc nói lời này lão nhìn qua Vân Trung Hạc.
Nghe lời này rất lạnh lùng tuyệt tình.
Nếu như đổi thành người khác, khẳng định tràn ngập bi phẫn, cảm thấy thiên địa bất công cỡ nào.
Nhưng Vân Trung Hạc biết, đây là thái thượng hoàng đang khảo nghiệm lòng dạ của hắn, cách cục, còn có ngộ tính.
Thế là Vân Trung Hạc khom người nói: “Ta đương nhiên sẽ không tiến vào Thượng Thanh cung, tự mình làm tự mình chịu, ta làm sao để Hương Hương ngăn trước mặt của ta?”
Lão thái giám cười lạnh nói: “Nha, Ngao Ngọc công tử, ngươi có cốt khí như vậy, vậy ngươi đến Thượng Thanh cung làm gì?”
Vân Trung Hạc nói: “Ta đến dâng một vật cho thái thượng hoàng, vật này cấp tốc, đối với Đại Chu đế quốc ta cực kỳ trọng yếu, thậm chí liên quan đến vận mệnh đế quốc.”
Lão thái giám lạnh giọng nói: “Lại phát ngôn bừa bãi, ba hoa chích choè, lần giáo huấn trước đã quên?”
Vân Trung Hạc nói: “Có phải ba hoa chích choè phát ngôn bừa bãi hay không, công công đưa món đồ này vào cho thái thượng hoàng nhìn một chút, liền biết!” Bản dịch tại bạch ngọc sách.
Lão thái giám nói: “Lấy ra, ta ngược lại muốn xem là không đáng một đồng, hay là thật liên quan đến quốc vận Đại Chu. Nếu như ngươi lại phô trương thanh thế, không có giá trị liên thành, trị ngươi tội khi quân!”
Vân Trung Hạc nói: “Tốt, một lời đã định. Nhưng nếu như thứ này thật cực kỳ trọng yếu, liên quan đến vận mệnh đế quốc, ta muốn dùng nó đổi một việc, ta muốn xin thái thượng hoàng đáp ứng ta một việc.”
Lão thái giám nhìn Vân Trung Hạc một chút, hắn thật đúng là gan lớn trùm trời à.
Ngươi đây là đang áp chế thái thượng hoàng sao? Tình cảnh trước mắt ngươi là gì, chính mình chẳng lẽ không rõ ràng sao?
Ta ngược lại muốn xem, ngươi nói vật này rốt cuộc liên quan đến quốc vận bực nào? Nếu như không phải, nhất định phải đánh ngươi gần chết, triệt để đoạn tuyệt suy nghĩ ngươi cưới Hương Hương công chúa, thật trị ngươi tội khi quân.
Vân Trung Hạc móc từ trong ngực ra một đồ vật, đưa cho lão thái giám.
Thứ này chính là đòn sát thủ của hắn, có thứ này, hết thảy không lo!
Lão thái giám tiếp nhận thứ này, lạnh nhạt nói: “Ngươi chờ đó!”
Sau đó lão cầm thứ này, tiến vào trong Thượng Thanh cung, giao nó cho thái thượng hoàng!