Đọc truyện Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám – Chương 195: Ra mắt Hương Hương công túa!
Dịch: Độc Lữ Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Ngao Tâm ở kinh thành vốn có một tòa nhà lớn, gọi là Nộ Lãng hầu phủ, cũng được gọi là phủ Đại tướng quân.
Nhưnghiện tại Ngao Tâm bị bãi miễn chức quan và tước vị, đại phủ đệ này đương nhiên không thể ở nữa.
May mắn Ngao Tâm ở kinh thành còn có một dinh thự khác, mặc dù thoáng nhỏ hơn một chút, nhưng tốt xấu còn có thể ở lại không ít người.
Từ ngục giam được thả ra, Ngao Tâm liền ngã bệnh, phát sốt, ho khan không thôi.
Đây là lần đầu tiên Ngao Tâm sinh bệnh, trước đó thân thể của gã cường kiện không gì sánh được.
Vân Trung Hạc ba ngày này cẩn thận chăm sóc phụ thân.
Hắn giúp phụ thân uống thuốc, xong rời khỏi nhà.
Từ lúc Vân Trung Hạc rời khỏi nhà, trên đường đi có vô số người chỉ trỏ.
Bởi vì ai cũng biết, Ngao Ngọc đang đi ra mắt Hương Hương công chúa.
Thật đúng là tự rước lấy nhục à.
Ngươi tướng mạo này, thanh danh này, chẳng lẽ lại không tự hiểu lấy sao?
Ở trên đường đi ra mắt, Vân Trung Hạc còn đi lấy dược vật, bốc thuốc cho phụ thân.
…
Hộ Xuân viên, là lâm viên hoàng gia Đại Chu đế quốc.
Lúc Thiên Diễn hoàng đế tại vị, 30 năm tuyệt đại bộ phận đều làm việc ở chỗ này, bởi vì lão không thích hoàng cung uy trọng kia.
Vạn Duẫn hoàng đế hoàn toàn tương phản, y ưa thích loại cảm giác cao cao tại thượng tại hoàng cung, ngược lại không thích Hộ Xuân viên, chỉ có mùa hè phi thường nóng bức mới đến đây nghỉ mát.
Chuyện công chúa ra mắt, tiến hành trong hoàng cung không tốt, cũng không thể ở bên ngoài trà lâu, cho nên chọn tại lâm viên này, cực kỳ phù hợp.
Vân Trung Hạc đi tới bên ngoài Hộ Xuân viên.
Lúc này, bên ngoài Hộ Xuân viên đứng đầy người, đều là đến xem náo nhiệt.
Bên ngoài lâm viên hoàng gia cũng có thể xem náo nhiệt sao? Không thể nào, những người đến xem náo nhiệt này đều là hoàng thân quốc thích, ai dám khu trục?
Vân Trung Hạc vừa mới xuất hiện, liền nghe được trong miệng bọn hoàng thân quốc thích này phát ra từng đợt kinh hô.
“Trời tên kia, quả nhiên mập như thế, xấu như vậy à!”
“Nghe nói thân thể hắn cực kỳ bẩn thỉu không biết ngủ với bao nhiêu đồ đĩ dơ bẩn thấp hèn.”
“Đâu chỉ vậy, nghe nói hắn lây nhiễm bệnh hoa liễu.”
“Cái gì? Bệnh hoa liễu? Bệnh này không phải sẽ chết người sao? Vì sao hắn còn nhảy nhót đây vậy?”
Bệnh hoa liễu?
Xác thực đã truyền đi xôn xao, mà lại có bài bản hẳn hoi, thậm chí thời gian ăn khớp.
Năm trước không phải nghe đồn Ngao Ngọc sẽ chết sao? Tất cả đại phu đều xem qua, căn bản không có thuốc chữa, cho nên Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm mới đưa nhi tử đến Dược Vương.
Người nào không biết, đưa đi Dược Vương nơi đó, hoàn toàn là cửu tử nhất sinh, nếu không có bất kỳ hi vọng gì, ai sẽ đưa nhi tử tới nơi đó.
Hơn nữa lúc ấy Ngao Minh đã nhận làm con thừa tự cho Ngao Tâm, nói rõ Ngao Ngọc sắp chết.
Lúc đó hoa liễu là bệnh nan y, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Nhưng cũng chính vào lúc đó, Vô Chủ chi địa có một người nghiên cứu ra một loại thần dược, bệnh hoa liễu có thể trị tốt.
Dược Vương đạt được đơn thuốc thần dược này, cho nên liền chữa khỏi cho Ngao Ngọc.
Nhưng nghe đồn, bệnh hoa liễu này cũng không tuyệt tự, chỉ là mặt ngoài tốt thôi, nếu ai làm thể tử Ngao Ngọc, chỉ sợ sẽ nhiễm một thân bệnh đường sinh dục.
Thậm chí loại bệnh đường sinh dục này có thể truyền cho hài tử trong tương lai
Kể từ đó, Thái hậu và hoàng hậu càng thêm phản đối hôn sự này.
Lúc này bọn hoàng thân quốc thích chỉ trỏ Vân Trung Hạc, thậm chí tránh như xà tị hạt.
Vân Trung Hạc dường như không thấy một màn này.
Hương Hương công chúa hắn nhất định phải cưới, bởi vì đây là đường tắt tốt nhất để nắm quyền thế.
Không chỉ như vậy, hiện tại cục diện này, hắn muốn bảo hộ người nhà, bảo vệ mình, biện pháp tốt nhất cũng là cưới Hương Hương công chúa.
Chỉ cần cưới được nàng, chính là người của thái thượng hoàng, tương đương có một tầng Kim Thân.
“Xin mời tiến vào thông bẩm một tiếng, Ngao Ngọc cầu kiến.” Vân Trung Hạc khom mình hành lễ.
“Chờ một lát.” Thái giám kia nhìn Vân Trung Hạc một chút, sau đó đi vào bên trong.
Vân Trung Hạc đứng ở ngoài cửa chờ đợi.
Ngay lúc này, bỗng nhiên một nữ tử từ đằng xa lao đến, muốn ôm lấy hai chân Vân Trung Hạc.
Ngao Hắc lập tức xông lên phía trước, bỗng nhiên một cước đá nữ tử này bay ra ngoài.
“Ngao lang là ta à, là ta à, ta là Vương Thúy Hoa, là nhân tình của ngươi đây.” Nữ tử kia ngồi dưới đất gào khóc nói: “Ngươi và ta song túc song phi mấy tháng, nói muốn cưới ta qua cửa đó, ta đợi ngươi nhiều năm, ngươi làm sao còn chưa tới.”
Nhìn thấy nữ nhân này xuất hiện, đám hoàng thân quốc thích vây bên ngoài lập tức hưng phấn lên, có trò hay để xem rồi.
Vương Thúy Hoa, đây chính là loại đồ đĩ cấp thấp nhất kia, nửa buôn hương bán phấn, chính là loại nữ nhân dơ bẩn trước đó Ngao Ngọc thích nhất.
Nữ nhân này bị một cước Ngao Hắc đá bay ra sau, khăn trùm đầu rớt xuống, lộ ra khuôn mặt nàng.
Lập tức tất cả mọi người kinh hô, lui về sau mấy bước, hoàn toàn tránh như xà tị hạt.
Nữ nhân này đương nhiên rất xấu, mà lại xấu phi thường thấp kém, hết lần này tới lần khác còn muốn nùng trang diễm mạt, đúng là đồ đĩ rẻ nhất tầng dưới chót, chủng loại mấy đồng tiền kia.
Mà càng để cho người kinh sợ là, trên mặt của nàng mọc đầy bệnh sởi đáng sợ.
Người biết một chút liền có thể nhìn ra, nữ nhân này đã bị bệnh hoa liễu, mà đã bệnh nguy kịch, trên mặt đều thối rữa.
Nàng bị bệnh hoa liễu, đã vô cùng nghiêm trọng, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
“Ngao lang, ta là Vương Thúy Hoa, ngươi và ta tư định chung thân, kết quả lại vứt bỏ ta, ta đợi ngươi mấy năm, chờ ngươi mấy năm rồi đó.”
“Ngao lang, ngươi thật là lòng dạ độc ác, rõ ràng đã nhiễm bệnh, lại không nói, kết quả truyền đến trên người của ta.”
“Ngao lang, ngươi truyền bệnh hoa liễu lên người ta thì không nói gì, nhưng ngàn vạn lần không nên truyền ác bệnh này cho hài tử trong bụng ta.”
Nói xong, nữ tử này vẫy vẫy tay.
Sau đó một lão hán nắm một đứa bé xuất hiện, đi tới bên cạnh Vương Thuý Hoa bị bệnh hoa liễu.
Đứa bé này hai ba tuổi, dáng người rất mập.
“Ngao lang, đây chính là hài tử chúng ta, ngươi nhìn lớn lên giống ngươi không? Giống ngươi không?” Đồ đĩ này chỉ vào hài tử, lớn tiếng nói với Vân Trung Hạc.
Thật sự là tâm hắn muốn chết à, đứa bé này béo béo mập mập, nhìn qua có mấy phần giống Ngao Ngọc.
Bởi vì người mập đều tương đối giống nhau, bị nữ nhân này hô như thế, tất cả mọi người cảm thấy đứa nhỏ này chính là do Ngao Ngọc và đồ đĩ đê tiện này sinh ra.
Không chỉ như vậy, càng thêm tru tâm là, trên mặt đứa bé này cũng mọc đầy phát ban.
Nhìn qua, cũng giống như lây nhiễm hoa liễu.
“Bảo Nhi, đây là cha ngươi, đây là cha ngươi, nhanh gọi cha đi.” Nữ nhân này lôi kéo ống tay áo hài tử, chỉ vào Vân Trung Hạc cao giọng nói.
Nam hài mập mạp kia nhút nhát hô một tiếng với Vân Trung Hạc: “Cha.”
Sau đó, nó theo bản năng tránh sau lưng Vương Thúy Hoa, như là mỗi một hài tử thẹn thùng.
Mà đồ đĩ nhiễm bệnh này lại né một chút, không để cho hài tử chạm đến chính mình.
Lão hán này tiến lên, ôm hài tử vào trong ngực, khóc lớn nói: “Cô gia à, lúc ấy ngươi tai họa khuê nữ ta, để nàng có con không nói, hiện tại còn nhiễm bệnh đường sinh dục, nàng đã không thể cứu. Nhưng đứa bé này là thân sinh cốt nhục ngươi, bệnh hoa liễu này ngươi có thể trị thật được, đứa nhỏ này khẳng định có thể trị tốt. Nhà chúng ta cùng khổ, không có tiền, gia đình ngươi là đại phú đại quý, mau cứu hài tử đi. Nó là thân sinh cốt nhục ngươi, ngươi không thể thấy chết không cứu.”
Lão hán này nhìn tựa như nông dân trung thực, trên mặt viết đầy gió sương, viết đầy cùng khổ, cũng đầy giản dị, phảng phất cả đời cũng sẽ không nói dối.
Vân Trung Hạc híp mắt lại.
Đây là ai bày kế? Thật sự là ác độc tới cực điểm à.
Tìm một nữ nhân nhiễm bệnh như thế, lại tìm một hài tử béo dáng dấp rất giống hắn, để hắn nhảy vào Thiên Giang cũng rửa không sạch.
Nếu lúc bình thường cũng được, Ngao Ngọc không quan tâm thanh danh của mình.
Nhưng đây là ra mắt Hương Hương công chúa.
Hương Hương công chúa băng thanh ngọc khiết, thuần khiết hoàn mỹ, làm sao có thể dễ dàng tha thứ loại dơ bẩn này?
Đây là muốn tiến hành huỷ diệt Vân Trung Hạc ra mắt Hương Hương công chúa.
Ai là hắc thủ phía sau màn?
Ngao Minh? Đoàn Oanh Oanh? Hay là Phó Viêm Đồ phe kia?
Lúc này, hoàng thân quốc thích đứng bên ngoài càng chỉ trỏ, làm ra biểu lộ buồn nôn.
“Cô gia à, đây là thân sinh cốt nhục ngươi, ngươi chẳng lẽ không nhận sao? Ngươi chẳng lẽ trơ mắt nhìn nó chết sao?” Lão hán kia khóc không thành tiếng, sau đó quỳ trên mặt đất khóc ròng nói: “Cô gia, mau cứu nó đi, mau cứu nó đi.”
Các quý phụ hoàng thân quốc thích bên ngoài bịt lại miệng mũi, vừa lau nước mắt, nói: “Đứa nhỏ này thật là đáng thương, Ngao Ngọc này thật là nghiệp chướng, sinh hài tử lại không chịu trách nhiệm. Hiện tại lại tùy ý để đứa nhỏ này chết, thật sự là không bằng cầm thú à.”
Lão hán này vừa dập đầu, vừa cầu khẩn, ánh mắt lại vô cùng băng lãnh.
Ngao Ngọc ngươi không dám nhận, nhưng không sao, không cần ngươi nhận, chính là muốn bôi đen ngươi, ai bảo thanh danh ngươi quá kém chi? Ngươi không dám ôm đứa bé mặt mũi tràn đầy mụt độc này, ngươi không dám đụng vào, ha ha ha.
Ngươi nhảy vào Thiên Giang cũng rửa không sạch.
Nhưng lúc này, Vân Trung Hạc ngược lại tiến lên, giang hai cánh tay nói: “Đến đây, hài tử, để cho ta ôm một cái.”
Lập tức, lão hán kia không khỏi ngẩn ngơ.
…
Cùng lúc đó, xe ngựa Hương Hương công chúa đang chạy tới Hộ Xuân viên, Hoàng hậu nương nương bồi tiếp nàng cùng đi ra mắt.
Nàng mới vừa từ hoàng cung bên kia tới.
“Hương Hương à, ai gia phải nói cho ngươi, tài hoa và nhân phẩm một người, chưa hẳn liên quan nhau. Ta biết ngươi ưa thích sách Ngao Ngọc, cũng ưa thích từ khúc Ngao Ngọc, nhưng không thể yêu ai yêu cả đường đi, thanh danh của người này rất kém.” Hoàng hậu nói: “Bởi vì hắn lập xuống đại công, cho nên bệ hạ không thể không đáp ứng hắn, để cho ngươi gặp mặt hắn. Nhưng ngươi cứ đi ngang qua sân khấu là được, tốt nhất đừng gặp mặt, cũng đừng tự mình đàm luận, xa xa nhìn một chút rồi cự tuyệt, như vậy cũng sẽ không bị hủy thanh danh.”
Hương Hương công chúa nói: “Mẫu hậu, không nên nghiêm trọng như vậy. Ta ưa thích « Thạch Đầu Ký » của Ngao Ngọc, ta ưa thích từ khúc hắn đàn tấu. Nhưng thanh danh hắn như vậy, ta xác thực không dám trêu chọc, ta sẽ không thích hắn.”
“Ngươi chắc chắn?” Hoàng hậu nói.
Hương Hương công chúa nói: “Ta chắc chắn.”
Sau đó, một đôi mắt to xinh đẹp của nàng lâm vào mê ly, phảng phất tiến nhập một loại hồi ức nào đó.
Lúc đó nàng chỉ có bảy tuổi, chứng bệnh phát tác, đang sắp chết. Vô Tâm đại hòa thượng mang theo nàng đi đến một địa phương thần bí chữa bệnh.
Đại khái nàng cực kỳ tuyệt vọng, thời khắc hắc ám nhất, cơ hồ mỗi một ngày đều bị tử vong quấn quanh, phảng phất thân ở trong Địa Ngục, cuộc sống như vậy khoảng chừng hơn nửa năm. Toàn thân nàng thống khổ, mà lại nằm ở trên giường hoàn toàn không cách nào động đậy.
Cũng chính vào lúc đó, vách tường bên cạnh, có một nam hài trở thành ánh sáng duy nhất trong Địa Ngục của nàng. Dù nàng không nhìn thấy nam hài kia, bởi vì nó ở phòng bệnh sát vách, nhưng nam hài này lại cho nàng dũng khí sống tiếp. Dù nó cũng đau đến không muốn sống, vẫn cổ vũ nàng, để nàng vui vẻ, để nàng kiên cường.
Sớm chiều ở chung thời gian nửa năm, ai cũng chưa từng gặp mặt, Hương Hương cũng không biết đối phương tên là gì.
Trị liệu thời khắc mấu chốt, trước thời khắc quyết định sinh tử Hương Hương công chúa, nàng nói với nam hài kia một câu, nếu như ta không chết, sau khi lớn sẽ gả cho ngươi.
Đương nhiên, lúc nàng nói ra câu nói này vẻn vẹn chỉ bảy tuổi, tuyệt đối nói không đáng tin.
Nhưng nếu như không có nam hài kia, nàng thật không sống nổi, không biết bao nhiêu lần đều chống đỡ không nổi, hận không thể lập tức chết đi.
Sau đó nàng liều mạng tìm nam hài kia, nhưng thủy chung không tìm được!
Thế là nàng hoàn toàn không bài xích ra mắt, chính là vì tìm nam hài kia, mà mỗi một lần ra mắt nàng đều sẽ hỏi ba vấn đề.
Kết quả không ai trả lời được, hoặc là nói không một ai trả lời đúng.
Bởi vì đáp án ngay trong nội tâm nàng, ngoại trừ nam hài kia, bất kỳ người nào cũng không biết.
Mỗi một lần ra mắt, mặc kệ thanh niên tuấn kiệt ưu tú cỡ nào đều thất bại.
Cho nên nàng không có nói sai, dù nàng thưởng thức tài hoa Ngao Ngọc, nhưng tuyệt đối sẽ không đáp ứng hắn cầu thân.
Bởi vì nàng đã có người muốn gả, chính là nam hài để nàng tại thời khắc tuyệt vọng được sống tiếp kia.
Bởi vì bất luận kẻ nào cũng không thể biết, thời gian nửa năm kia nàng thống khổ bực nào, tuyệt vọng cỡ nào, mỗi ngày đều chống lại tử thần.
Mà nam hài kia, lại cho nàng trụ cột tinh thần cỡ nào.
Cho nên dù Ngao Ngọc tài hoa hơn người, nàng cũng sẽ không đáp ứng hắn cầu thân, cũng chỉ là đến đi ngang qua sân khấu một cái mà thôi.
Ngay trong loại tâm lý phức tạp này, xe ngựa Hương Hương công chúa đi tới bên ngoài Hộ Xuân viên.
Sau đó thấy được một màn quỷ dị.
Trong ngực Ngao Ngọc ôm một đứa bé, trên mặt đất còn có một nữ nhân mọc đầy nhọt độc, luôn mồm hô to Ngao lang, Ngao lang phụ lòng nàng
Hoàng hậu nương nương không khỏi lạnh giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Lão hán kia lập tức quỳ xuống dập đầu chảy máu về phía xe ngựa Hương Hương công chúa, nói: “Quý nhân làm chủ, làm chủ!”
Hoàng hậu nương nương nói: “Nói.”
Lão hán kia chỉ vào Vân Trung Hạc nói: “Xin kể quý nhân được biết, Ngao Ngọc này mấy năm trước tai họa nữ nhi ta, hai người tư định chung thân, nữ nhi của ta Thúy Hoa mang thai con của hắn. Kết quả Ngao Ngọc lại bỏ chạy, căn bản không chịu trách nhiệm, làm hại nữ nhi của ta rốt cuộc không gả được, đau khổ đợi hắn mấy năm. Kết quả hắn một thân bệnh đường sinh dục hoa liễu, nhiễm cho nữ nhi của ta Thúy Hoa. Hiện tại nàng đã nguy kịch, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”
Nói đến đây, lão hán khóc không ra tiếng, hoàn toàn nói không được.
Hoàng hậu nương nương vô cùng phẫn nộ nói: “Ngươi nói tiếp đi.”
Lão hán tiếp tục nói: “Chúng ta trăm phương ngàn kế nghe được thân phận của hắn, mới biết được hắn là nhi tử Nộ Lãng Hầu, chân chính đại quý nhân. Người như vậy chúng ta kỳ vọng không nổi, cũng không dám hy vọng xa vời. Nhưng Thúy Hoa sắp chết rồi, lão hán cũng không còn sống lâu nữa, liền lưu lại một Tiểu Tôn Tôn không chỗ nương tựa. Mà nó cũng bị nhiễm bệnh đường sinh dục, là từ trong bụng mẹ, chính phụ thân Ngao Ngọc truyền cho nó. Lão hán nghe nói hiện tại bệnh hoa liễu này có thể trị, nhưng nhà chúng ta nghèo hèn, nào có bản sự này. Cho nên mới tới tìm Ngao Ngọc, không có ý tứ gì khác, cũng không phải đến thấy sang bắt làm quàng, chính là muốn để hắn mau cứu Tiểu Tôn Tôn. Dù sao cũng là thân sinh cốt nhục của hắn, ai ngờ hắn trở mặt không nhận.”
“Quý nhân, ngài nhìn xem, ngài nhìn xem, hình dáng Tiểu Tôn Tôn này và Ngao Ngọc rất giống, hoàn toàn là một khuôn đúc ra, ngay cả vết bớt trên mặt cũng giống như đúc.” Lão hán chỉ lên mặt Vân Trung Hạc.
Trên mặt Ngao Ngọc xác thực có một đạo ấn ký đặc thù, một đạo loan nguyệt hình đỏ ửng, là bớt.
Vân Trung Hạc để biến thành giống Ngao Ngọc như đúc, cho nên ở trên mặt cũng làm một cái bớt giống như vậy.
Kết quả trên mặt Tiểu Bảo này, cũng có một cái ấn ký màu đỏ, vị trí hình dáng cũng giống Ngao Ngọc như đúc.
Lần này, càng để cho người tin tưởng, Tiểu Bảo trước mắt này chính là con của Ngao Ngọc và đồ đĩ nhiễm bệnh này.
Hoàng hậu nương nương nghe vậy lập tức giận dữ, lạnh giọng nói: “Kẻ thay lòng đổi dạ, bỏ rơi vợ con, đơn giản không bằng cầm thú. Người đâu, đè xuống đất cho ta, trượng trách ba mươi!”
Nghe mệnh lệnh hoàng hậu, mấy võ sĩ tiến lên, muốn đè Vân Trung Hạc xuống đất đánh trượng.
Về phần hắn và Hương Hương công chúa ra mắt, đương nhiên cũng không giải quyết.
Ngao Ngọc làm ra chuyện xấu thế này, còn ra mắt cái rắm, không đánh chết hắn là tốt rồi.
Mà lão hán kia liều mạng dập đầu chảy máu nói: “Quý nhân làm chủ cho ta, quý nhân mau cứu Tiểu Bảo ta.”
Lão đang gào khóc lớn, nhưng trong lòng dữ tợn không gì sánh được.
Ngao Ngọc, ngươi không phải gian xảo như quỷ sao? Hôm nay liền hủy chuyện tốt của ngươi, để cho ngươi bị đánh đến gần chết.
Ngươi tại Nam cảnh lập xuống công lao ngất trời thì thế nào? Cái rắm dùng cũng không có.
Vân Trung Hạc ôm Tiểu Bảo béo trong ngực, ánh mắt lộ vẻ thương hại. Đứa bé này thật đáng thương, mới không đến ba tuổi đã bị lợi dụng thế này, bị người xem như vũ khí công kích hắn, kẻ chủ mưu phía sau thật sự không bằng cầm thú.
Mà lúc này hai mắt nó cũng tràn đầy sợ hãi bất an, vừa khóc lớn, vừa hô: “Mụ mụ, ta muốn mụ mụ.”
Vân Trung Hạc không để ý võ sĩ muốn tới bắt hắn, nói với Vương Thúy Hoa kia: “Đại tỷ, ta biết ngươi bị ép buộc. Nếu như ngươi không nghe mệnh lệnh của bọn hắn vu oan hãm hại ta, bọn hắn sẽ giết nhi tử ngươi. Nhưng ngươi yên tâm, con của ngươi lúc này ở trong tay của ta, người xấu không tổn thương nó được.”
Vương Thúy Hoa này và Vân Trung Hạc không oán không cừu, đương nhiên sẽ không chủ động hãm hại hắn, hết thảy cũng là vì con của nàng.
Nàng mặc dù là đồ đĩ cấp thấp, nhưng lại rất yêu con của mình. Vừa rồi Vân Trung Hạc thấy rõ rõ ràng ràng, lúc nữ nhân này kéo cổ tay hài tử, đều cẩn thận từng li từng tí đệm lên ngón tay.
Mà hài tử muốn trốn ở phía sau nàng, nàng lại không dám để cho hài tử đụng vào thân thể nàng.
Bởi vì nàng cảm thấy bệnh hoa liễu của mình càng nặng, chạm đến sẽ hại con của nàng.
“Đại tỷ, ta sẽ cứu hài tử ngươi, ta thề.” Vân Trung Hạc nói, sau đó hắn nhìn qua hài tử trong ngực, nói: “Tiểu Bảo, người quỳ trên mặt đất này là ai? Là gia gia của ngươi sao?”
Ánh mắt Vân Trung Hạc rất ôn nhu, thanh âm càng nhu hòa, ánh mắt cùng thanh âm này là hài tử tin cậy nhất.
Tiểu Bảo mờ mịt một trận, sau đó lắc đầu nói: “Gia gia, người xấu…”
Lời này vừa ra, lão hán trên đất kia biến sắc, nhưng không sao, bởi vì hài tử đã hô lên gia gia.
Vân Trung Hạc nhìn Vương Thúy Hoa trên đất nói: “Đại tỷ, ta có thể cứu nhi tử ngươi, ngươi nói ra chân tướng, nói ra chân tướng đi.”
Lão hán kia tê thanh nói: “Mọi người nhìn xem, Ngao Ngọc này điên đảo đen trắng. Ngươi thả cháu ta ra, ngươi thả cháu ta ra, ngươi không nên bắt nó làm con tin.”
Vân Trung Hạc ôm hài tử, đặt ở sau lưng một đám võ sĩ.
Sau đó, hắn nhìn Vương Thúy Hoa nói: “Đại tỷ, ngươi nói ra chân tướng, ta có thể cứu nhi tử ngươi.”
Do dự một lát, Vân Trung Hạc móc từ trong ngực ra một bình thuốc, nói: “Đại tỷ, ta có thần dược, ta có thể cứu nó. Ngươi nhìn thần dược trong tay ta, có phải giống như đúc trong tay bọn xấu không? Bọn họ có phải đã nói, chỉ cần ngươi vu oan hãm hại ta, sẽ dùng thần dược cứu nhi tử ngươi? Mà bọn họ có phải đã biểu hiện ra uy lực thần dược, chỉ cần dùng qua thuốc, độc chẩn sẽ lập tức biến mất?”
Vương Thúy Hoa nhìn kỹ, phát hiện thuốc trong tay Vân Trung Hạc xác thực rất giống thuốc của bọn ác nhân kia, có thể trị liệu bệnh hoa liễu.
Vân Trung Hạc lại hỏi đứa bé kia: “Tiểu Bảo, ngươi nói cho mọi người, lão đầu trên đất có phải gia gia ngươi không?”
Đứa bé này chỉ lắc đầu khóc ròng nói: “Ta muốn mụ mụ, ta muốn mụ mụ.”
Vân Trung Hạc nhìn Vương Thúy Hoa kia nói: “Đại tỷ, ngươi nói thật đi, ta có thể cứu nhi tử ngươi.”
Vương Thúy Hoa kia cũng không nói gì, chỉ quỳ trên mặt đất khóc lớn.
Trong lòng lão hán trên mặt đất nhe răng cười, Ngao Ngọc ngươi quá ngây thơ, ngươi cảm thấy nữ nhân này dám nói thật sao?
Sau đó, lão liều mạng dập đầu với hoàng hậu nói: “Quý nhân, xin ngài làm chủ. Ngao Ngọc phát rồ, chẳng những không nhận cốt nhục của mình, ngược lại phải ngã đánh một bừa cào, thế giới này không có đạo lý à!”
Sau đó, lão lại chỉ vào cái bớt của hài tử nói: “Quý nhân, ngài nhìn kỹ xem, vết bớt trên mặt đứa bé giống Ngao Ngọc như đúc, không phải phụ tử, làm sao bớt lại giống như thế? Bằng chứng như núi, bằng chứng như núi à!”
Lời này vừa ra, tất cả mọi người lại nhìn lên mặt Vân Trung Hạc.
Đúng vậy, Ngao Ngọc điểm này ngươi hoàn toàn trốn không thoát, nếu không phải con của ngươi, làm sao bớt giống ngươi y chang?
Vân Trung Hạc nhìn về phía Vương Thúy Hoa kia, thản nhiên nói: “Người đáng thương tất có chỗ đáng hận, ta đã cho ngươi cơ hội, ngươi lại không trân quý.”
Lão hán kia khóc lớn nói: “Mọi người nhìn đi, hắn còn muốn uy hiếp nữ nhi ta, không bằng cầm thú à.”
Ánh mắt Vân Trung Hạc nhìn qua lão hán trên đất nhíu lại, sau đó cười lạnh nói: “Vậy ngược lại đúng dịp, trên mặt ta không phải bớt, mà là hình xăm. Bởi vì khi còn bé người yếu nhiều bệnh, phụ thân ta mang ta đi trừ tà, lúc còn nhỏ, đã để đại sư làm ấn ký trên mặt ta. Mà lại phi thường đúng dịp, vị đại sư này chính là Vô Tâm đại hòa thượng. Chuyện này phi thường bí ẩn, không ai biết, nên bị các ngươi xem như bớt, ha ha ha ha! Hoàng hậu nương nương, không tin ngài đến hỏi Vô Tâm đại sư đi.”
Lời này vừa ra, sắc mặt tất cả mọi người kịch biến.
Đây thật là có ý tứ, lập tức chân tướng rõ ràng.
Trên mặt Ngao Ngọc không phải bớt, mà là hình xăm, cho nên cũng không phải di truyền.
Các ngươi coi đây là bớt của Ngao Ngọc, còn nguỵ tạo cho hài tử một cái giống như đúc, đây không phải hãm hại là gì, không phải giấu đầu lòi đuôi à.
Sau đó, Vân Trung Hạc nhìn lão hán kia nói: “Còn không mau khai ra, là ai khiến ngươi hãm hại ta?”
Lúc này, nữ nhân Vương Thúy Hoa kia rốt cuộc hỏng mất.
Quỳ trên mặt đất liều mạng dập đầu nói: “Hoàng hậu nương nương, Ngao Ngọc công tử, mau cứu con của ta, là những ác nhân này bức ta hãm hại Ngao Ngọc công tử, nếu không Tiểu Bảo nhất định sẽ chết.”
Lão hán kia biến sắc, bỗng nhiên vọt lên, muốn bỏ trốn mất dạng.
Nhưng lão trốn chỗ nào được, bên cạnh Hương Hương công chúa có tuyệt đỉnh cao thủ, như chớp giật đuổi theo, trực tiếp đè lão hán kia xuống đất.
Hương Hương công chúa nói: “Trừng phạt hắn, ra tay với một đứa bé, quả thực là súc sinh.”
Cao thủ kia cũng thật sự là ngoan nhân, liền rút đao ra, bỗng nhiên chém xuống.
Lập tức, toàn bộ tứ chi lão hán kia bị chém đứt, chỉ còn lại một bộ thân thể, rốt cuộc trốn không thoát.
“A… A… A…” Lão hán nằm trên mặt đất phát ra tiếng hét thê lương bi thảm không gì sánh được.
Hoàng hậu nương nương nói: “Bắt nữ nhân này lại, đưa đứa bé này đi, để thái y hảo hảo chữa bệnh cho nó.”
“Vâng!” Mấy võ sĩ tiến lên, cẩn thận từng li từng tí bắt Vương Thúy Hoa nhiễm bệnh kia.
Mấy ma ma cẩn thận từng li từng tí tiến lên, ôm lấy đứa bé kia.
Vân Trung Hạc nói: “Không cần cần thận như vậy, đứa bé này không phải bị hoa liễu, chỉ là bệnh sởi bình thường thôi.”
Không phải địch nhân không đủ phát rồ, nếu như tất yếu phải vậy, bọn hắn hoàn toàn có thể ra tay với một đứa bé. Bất quá ba ngày trước mới truyền ra tin tức Vân Trung Hạc muốn ra mắt Hương Hương công chúa, mà bệnh giang mai ẩn núp lại vượt qua mười ngày.
Cho nên, bọn chúng chỉ có thể dùng phát ban bình thường mô phỏng bệnh hoa liễu, lừa gạt mẫu thân Vương Thúy Hoa của đưa bé này, bức bách nàng hãm hại Ngao Ngọc.
Đây rốt cuộc là ai, trăm phương ngàn kế muốn phá hư buổi ra mắt của Vân Trung Hạc và Hương Hương công chúa?
Rất hiển nhiên, địch nhân cũng biết phân lượng Hương Hương công chúa, một khi Ngao Ngọc thật cưới được Hương Hương công chúa, bỗng chốc nhất phi trùng thiên, trực tiếp trở thành người của thái thượng hoàng, vậy sau này muốn diệt Ngao Ngọc càng khó khăn.
Mà Ngao Ngọc có thể lợi dụng tài nguyên thái thượng hoàng, trả thù từng địch nhân này.
…
Hoàng hậu nương nương phẫn nộ mà im lặng.
Đám người này thật sự là suy nghĩ nhiều, cho hoàng thất chúng ta là cái gì?
Thật sự cho rằng Hương Hương công chúa ưa thích sách Ngao Ngọc, vậy sẽ thích hắn sao?
Làm sao có thể? Dù chuyện hôm nay Ngao Ngọc trong sạch, nhưng vạn nhân trảm của hắn không phải là giả sao, hắn ưa thích đi ngủ với đồ đĩ đê tiện nhất cũng là thật đó.
Gả Hương Hương công chúa cho người như vậy, hoàng thất chúng ta còn gánh không nổi người này.
Mà vừa rồi Hương Hương đã nói rõ ràng, tuyệt đối không thích Ngao Ngọc. Mà nàng lại giống như có ý trung nhân. Bất quá không ai biết ý trung nhân của Hương Hương là ai, ngay cả thái thượng hoàng và hoàng đế cũng không biết.
Bởi vì khi bảy tuổi, Vô Tâm hòa thượng mang nàng đi Mê Điệt cốc chữa bệnh, không ai có thể hầu ở bên người nàng.
…
Mặc dù phát sinh một chút khó khăn trắc trở, Ngao Ngọc và Hương Hương công chúa vẫn tiếp tục ra mắt.
Đối với Hương Hương công chúa, đây vẻn vẹn chỉ là một lần ra mắt bình thường mà thôi.
Nhưng đối với Vân Trung Hạc, hoàn toàn là lần ra mắt cải biến vận mệnh.
Hai người, cách một bình phong, cũng không nhìn thấy đối phương.
Hương Hương công chúa nói: “Ngao Ngọc công tử, ta thích vô cùng sách của ngươi, cũng rất thích từ khúc ngươi, nhưng cũng chính vì nguyên nhân này, nên ta nhất định phải nói thật với ngươi. Trong lòng ta đã có người, không phải hắn sẽ không gả, cho nên ta không thể ra mắt cùng ngươi, thật có lỗi.”
Vân Trung Hạc nói: “Không phải hắn thì không gả?”
Hương Hương công chúa nói: “Đúng!”
Vân Trung Hạc nói: “Công chúa điện hạ trước đó ra mắt với người khác, không phải đều có ba vấn đề cần hỏi sao?”
Hương Hương công chúa nói: “Đúng vậy, ta hỏi ba vấn đề kia, chính là vì tìm người trong lòng ta. Nhưng hắn đã chết rồi, cho nên… Trận này không cần ra mắt nữa.”
Vân Trung Hạc nói: “Vì sao như vậy?”
Hương Hương công chúa nói: “Nếu như hắn không chết, năm ngoái nên tới tìm ta, chúng ta đã ước định. Hắn đáp ứng rồi, sao lại không làm được?”
Vân Trung Hạc nói: “Công chúa điện hạ, nhưng chúng ta đã ngồi ở chỗ này, ngài vẫn nên hỏi một chút ba vấn đề kia đi!”
Hương Hương công chúa nói: “Ta đã hỏi qua mấy chục hơn trăm lần rồi, đều là kết quả để cho người ta đau lòng, ta không muốn hỏi.”
Vân Trung Hạc nói: “Thử một chút đi, ta thật muốn biết ba vấn đề đó là gì, vậy mà khó khăn như thế sao? Nhiều thanh niên tuấn kiệt như vậy mà không ai trả lời được.”
Hương Hương công chúa nói: “Không phải khó, mà vì ba vấn đề này, chỉ có ta và hắn biết.”
Vân Trung Hạc nói: “Ngài hỏi đi, ta muốn nghe một chút.”
Hương Hương công chúa nói: “Tốt, vấn đề thứ nhất là: Tiểu hồ ly trộm hổ kia, tên gọi là gì?”
Mẹ nó, đây là vấn đề quỷ gì vậy?
Khó trách không một thanh niên tuấn kiệt nào trả lời đúng.
Vân Trung Hạc khàn khàn run rẩy nói: “Con tiểu hồ ly này tên là Bất Tam Bất Tứ.”
Lập tức, thân thể mềm mại Hương Hương công chúa khẽ run lên, phát ra thanh âm không dám tin.