Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 191: Đồ Sát mười vạn, đại công cáo thành!


Đọc truyện Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám – Chương 191: Đồ Sát mười vạn, đại công cáo thành!

Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Vân Trung Hạc hoàn toàn không để ý đến cuồng đồ Hoàng Thiên Thánh Giáo xông lên, vẫn như cũ điên cuồng hô to.

Bởi vì lập tức núi lửa sẽ phun trào, đây là cơ hội trang bức sau cùng của hắn.

“Ta lệnh cho các ngươi, lập tức quỳ xuống, đình chỉ phản loạn, nếu không thiên khiển lập tức sẽ giáng lâm!”

“Viên Thiên Tà, Phục Sạ, các ngươi phản loạn, làm điều ngang ngược, tất sẽ dẫn đến thiên khiển!”

“Thượng thiên có đức hiếu sinh, ta tới cứu các ngươi một mạng đây!”

“Chỉ cần các ngươi quỳ xuống, đình chỉ phản loạn, thượng thiên sẽ không trừng phạt đám các ngươi. Nếu không thiên khiển sẽ chém tận giết tuyệt các ngươi, đừng trách là ta không nói trước!”

Dù vừa rồi địa chấn đã báo hiệu, dù Viên Thiên Tà đã bị bóc mẽ nguỵ trang Thần Nhân.

Nhưng tất cả mọi người vẫn như cũ không tin Vân Trung Hạc, mà lúc này lời nói Vân Trung Hạc đã triệt để chọc giận bọn họ.

“Giết hắn, giết hắn!”

“Chém hắn thành muôn mảnh, chém thành muôn mảnh!”

Càng ngày càng nhiều người xông lên tháp cao, muốn chém Vân Trung Hạc thành muôn mảnh.

Vân Trung Hạc không khỏi thở dài một tiếng nói: “Không còn kịp rồi, không kịp, các ngươi vô tri và ngu muội, triệt để chọc giận tới thượng thiên, thiên khiển lập tức sẽ tới.”

“Thiên khiển lập tức sẽ giết các ngươi sạch sẽ, sẽ triệt đệ xoá sạch những phản nghịch các ngươi.”

“Ngao Ngọc ta lòng dạ từ bi, không muốn nhìn các ngươi chết hết.”

“Đi thôi, đi thôi, không nên chịu chết oan uổng, đi được càng xa càng tốt, càng xa càng tốt…”

Tất cả mọi người càng thêm khinh thường, Ngao Ngọc ngươi sắp chết đến nơi, còn ở nơi này giả thần giả quỷ.

Rất nhanh, nhóm cuồng đồ Hoàng Thiên giáo đầu tiên vọt tới tầng cao nhất cự tháp, nhìn về phía Vân Trung Hạc ở đỉnh tháp dữ tợn không gì sánh được.

Chết đi!

Vân Trung Hạc cao giọng nói: “Thiên khiển đếm ngược, 10, 9, 8, 7…”

Nghe đến đó, vô số người không khỏi ngừng lại một chút.

Bởi vì nghe tiếng đếm ngược theo bản năng sẽ có phản ứng, chính là muốn chờ ngươi kết thúc đếm ngược, rốt cuộc sẽ phát sinh cái gì.

“5, 4, 3, 2, 1…”

Vân Trung Hạc kết thúc đếm ngược.

Tất cả mọi người chế nhạo, không phải không có gì phát sinh sao?

Ngao Ngọc, ta ngược lại thật muốn nhìn ngươi còn có mánh khoé gì? Hôm nay biểu diễn của ngươi xem như xoá bỏ toàn bộ công đức phụ thân Ngao Tâm ngươi đã góp nhặt.

Vân Trung Hạc tràn ngập thương hại nhìn qua tất cả mọi người nói: “Ta muốn cứu vớt các ngươi, nhưng ta đã tận lực, ta đã tận lực…”

“Tận lực? Vậy ngươi đi chết đi!” Mấy chục tên võ sĩ Hoàng Thiên giáo triệt để bao vây Vân Trung Hạc, cười gằn nói: “Ngươi đã hết biện pháp, vậy an tâm lên đường đi, giết…”

Mấy chục tên võ sĩ này bỗng nhiên vọt lên, muốn trực tiếp xông phá đỉnh tháp ngói lưu ly, xông về phía Vân Trung Hạc chém giết.

Vân Trung Hạc bỗng nhiên kéo vương bào trên người, thả người nhảy lên.

Tất cả mọi người lập tức sợ ngây người.

Ngao Ngọc ngươi muốn tự sát sao? Từ tháp cao trăm thước này ngã xuống hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Nhưng một giây sau.

Tất cả mọi người càng thêm sợ ngây người, bởi vì tứ chi Ngao Ngọc mở ra, bộ quần áo này rất kỳ quái, vậy mà to lớn như con dơi.

Mà hắn không bị ngã xuống, mà là bay thẳng ra ngoài.

Không sai, vậy mà bay ra ngoài.

Đây… Đây là xảy ra chuyện gì? Người vậy mà lại bay sao? Quá thần kỳ đi.

Vân Trung Hạc cẩn thận từng li từng tí thao túng Wingsuit Flying, cảm nhận được cảm giác xốc xếch trong gió, nhanh chóng bay qua đỉnh đầu đông đảo phản quân, sau đó cố gắng vòng quanh đỉnh núi.

Vừa phi hành, vừa thống mạ số 9 Lượng Tử, mịa Lượng Tử ngươi, quả nhiên không đáng tin cậy, làm sao núi lửa còn chưa phun trào?

Thời gian đã đến, lại còn chưa phun trào, hẳn là lão tử sắp thành lại bại?

Lượng Tử nói: “Viện trưởng, phía bắc lại phát sinh một đợt địa chấn, dẫn đến núi lửa phun trào phải kéo dài thêm vài phút. Cái này thuộc về tình huống phát sinh, địa chấn bên kia khiến cho áp lực giảm xuống một phần, nhưng ngài yên tâm núi lửa phun trào vẫn như cũ sẽ xuất hiện, gắng kiên trì một phút đồng hồ, gắng kiên trì thêm một phút đồng hồ!”

Vân Trung Hạc bay lên cao để giảm phong hiểm bị bắn giết, thao túng Wingsuit Flying phi hành vòng quanh, cao giọng nói: “Các tướng sĩ thổ dân, ta thật là đến cứu vớt các ngươi đây.”

“Các thổ dân tướng sĩ, các ngươi bị người lợi dụng, bọn người Viên Thiên Tà và Phục Sạ nghịch thiên mà đi, chọc giận Thượng Thương, sẽ triệt để hại chết bọn ngươi.”

Vân Trung Hạc mang theo tiếng khóc, cao giọng nói: “Ta hao tổn mười năm tuổi thọ thỉnh cầu Thượng Thương, trì hoãn thiên khiển mấy hơi. Ta đã tận lực, các huynh đệ thổ dân các ngươi chạy đi, các ngươi mau chạy đi…”

Mà ngay lúc này!

“Ầm ầm…”

Dưới mặt đất truyền đến từng đợt tiếng vang.

Sau đó đỉnh Đại Nhật sơn bỗng nhiên nứt ra một khe hở khổng lồ.

Phù Đồ Cự Tháp xây ở đỉnh, như bị tay cự nhân đẩy ra, sống sờ sờ bị xé rách ở giữa, trực tiếp sụp đổ.

Từ trong cái khe to lớn, bỗng nhiên toát ra từng đợt khói đặc.

Ngay sau đó, toàn bộ Đại Nhật sơn bắt đầu run rẩy kịch liệt.

Tất cả mọi người sợ hãi kinh hô không gì sánh được, Ngao Ngọc nói lại là thật sao? Lại là thật sao?


Các phản quân thổ dân vốn giơ lên cung nỏ, muốn nhắm chuẩn Vân Trung Hạc bắn, nhưng lúc này cũng triệt để sợ ngây người, bỏ cung nỏ xuống.

Mà phản ứng nhanh nhất không ai có thể hơn Viên Thiên Tà, đầu tiên là lão như sét đánh, mặt như màu đất.

Chờ Phù Đồ Cự Tháp bị xé nứt, nghiêng nện xuống tới, lão vận khởi tất cả khinh công, quay đầu bỏ chạy.

Bởi vì kiến thức lão rộng rãi, biết đây là núi lửa phun trào.

Mà đỉnh núi là nguy hiểm nhất, trên cơ bản cửu tử nhất sinh.

Nhìn thấy Thần Nhân Đại Thánh Sư Viên Thiên Tà vậy mà phi nước đại bỏ chạy, tất cả mọi người triệt để tuyệt vọng.

“Đại Thánh Sư chạy, Đại Thánh Sư chạy.”

“Hắn không phải là Đại Thánh Sư, hắn chỉ là một tên lừa gạt, hắn chỉ là một kẻ lừa đảo.”

“Chạy mau, chạy mau đi…”

“Ngao Ngọc công tử, cứu chúng ta, cứu lấy chúng ta…”

Vô số thổ dân quỷ khóc sói gào.

Vân Trung Hạc lập tức thay đổi phương hướng, bay về phía nam.

Gia tốc, gia tốc, gia tốc…

Núi lửa này phun trào rất là kinh người, nhất định phải bay đủ xa, nếu không hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Vừa bay, Vân Trung Hạc vừa cao giọng nói: “Các huynh đệ thổ dân, ta đã tận lực, ta đã tận lực, các ngươi chạy mau, chạy mau…”

Vô số thổ dân hoảng hốt chạy bừa, liều mạng chạy trốn.

Nhưng… Hoàn toàn không còn kịp rồi.

Toàn bộ Đại Nhật sơn rung động càng ngày càng kịch liệt, nhiệt độ càng ngày càng cao, càng ngày càng cao.

Năng lượng tích lũy dưới núi càng ngày càng lợi hại, càng ngày càng đáng sợ.

Cuối cùng!

“Ầm ầm ầm ầm ầm…”

Nổ vang!

Đỉnh Đại Nhật sơn trở nên đỏ bừng, sau đó vô số nham tương bỗng nhiên phun ra, phun thẳng lên không trung mấy ngàn mét.

Trong nháy mắt, quảng trường trên đỉnh Đại Nhật sơn, phế tích cự tháp, còn có đám người đang hốt hoảng, trong nháy mắt đều thịt nát xương tan.

Trong chớp nhoáng này, thậm chí cũng không kịp kêu thảm, mấy ngàn người bị vô số nham tương cuốn lấy vọt lên bầu trời, sau đó trực tiếp bị đốt thành tro bụi.

Chỉ trong chớp nhoáng này!

Mấy ngàn người trên đỉnh núi, bao gồm cao tầng thổ dân phản quân, cao tầng Hoàng Thiên Thánh Giáo, còn có thủ lĩnh thổ dân các nơi, toàn bộ chết không có chỗ chôn.

Vẻn vẹn không đến vài giây đồng hồ, toàn bộ chết hết.

Đất rung núi chuyển, thiên băng địa liệt.

Tất cả mọi người trơ mắt nhìn một màn chấn động không gì sánh nổi, hoa lệ không gì sánh được, lại cực kỳ tàn nhẫn này.

Nhìn xem liệt diễm ngập trời bỗng nhiên xông lên không trung.

Sau đó lại hóa thành vô số mưa lửa, trút xuống.

Khói đặc màu vàng đen, trong nháy mắt che khuất toàn bộ bầu trời.

Toàn bộ hình ảnh, phảng phất như là tận thế.

Tất cả mọi người ở đây chắc chắn, đây chính là thiên khiển, cái này nhất định là thiên khiển.

Viên Thiên Tà giả dạng Thần Linh, làm điều ngang ngược, chọc giận tới Thiên Thần, cho nên thượng thiên hạ xuống trừng phạt.

Thổ dân ngu muội, rất là tin tưởng thiên địa Thần Linh.

Đối mặt tận thế nên làm gì? Cứu tinh ở đâu?

Tất cả mọi người theo bản năng nhìn về phía điểm đen trên trời, cũng chính là Ngao Ngọc đang bay ở trên trời kia.

Hối hận không kịp, hối hận không kịp à.

Nếu như sớm nghe theo Ngao Ngọc công tử nói, nào sẽ có hạ tràng hôm nay, nào sẽ có thiên khiển.

Vừa rồi hắn muốn tất cả mọi người quỳ xuống, đình chỉ phản loạn, đây đã là cho mọi người cơ hội cuối cùng, mọi người chẳng những không nghe, ngược lại đi giết hắn.

Hiện tại thiên khiển chân chính phát sinh.

Mà kẻ cầm đầu Viên Thiên Tà dưới thiên khiển phát sinh đã bỏ chạy, lão đào vong trên mặt đất chật vật cỡ nào.

Mà Ngao Ngọc công tử lại bay ở trên trời, ngưu bức cỡ nào, lập tức đã phân cao thấp.

Ai cao ai thấp, chẳng lẽ còn không đủ rõ ràng sao? Mọi người trước đó mắt bị mù, vậy mà tin tưởng Viên Thiên Tà tên lừa đảo này, mà không tin Ngao Ngọc công tử cao khiết.

Thế là, vô số thổ dân vậy mà chạy theo hướng Vân Trung Hạc, nhao nhao phi nước đại.

Nhưng bọn họ không biết bay, từ đây nhảy xuống dưới, cơ bản chính là chết. Nhưng vẫn như cũ vô số người cuồng loạn chạy theo hướng Ngao Ngọc.

“Ầm ầm ầm ầm…”

Núi lửa phun trào vẫn tiếp tục, ước chừng cách mỗi hai ba phút, phun ra một lần.

Nhưng mỗi một lần phun ra đều trút xuống vô số nham tương, sau khi rơi xuống đồ sát vô số người.

Càng ngày càng nhiều hỏa hồng nham tương, cuồn cuộn xuống. Những nơi đi qua, không còn một ngọn cỏ, đồ sát hết thảy sinh mệnh.

Mười mấy vạn người trên Đại Nhật thật tao ngộ tận thế.


Liên miên liên miên chết đi.

Mà lúc này Vân Trung Hạc không đoái hoài tới trang bức nữa, khống chế Wingsuit Flying, liều mạng thoát đi.

Nhất định phải nhanh, nếu không bị nham tương rơi xuống đập trúng, trên cơ bản hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Dù không bị nham tương đánh trúng, núi lửa này phun ra có độc khí, cũng sẽ chết người.

Năng lượng núi lửa này phun ra, uy lực chính là gần vạn quả bom nguyên tử Hiroshima.

Nghe rất khủng bố đúng không? Nhưng loại cấp bậc núi lửa phun trào này, cũng không tính là cấp cao nhất. Địa Cầu năm 1980 núi lửa St. Helens phun trào năng lượng, tương đương với 27,000 quả bom Hiroshima.

Mà núi lửa Đại Nhật sơn trước mắt phun trào, vẻn vẹn chỉ là một phần tư nó mà thôi.

Nhưng dù như vậy, mấy dục dặm quanh Đại Nhật sơn đều bị huỷ sạch.

Nam Châu thành cách đó hai trăm dặm không bị nguy hiểm trí mạng, nhưng sẽ có khí lưu huỳnh lan tràn qua. Mà vô số bụi núi lửa sẽ như tuyết lớn, trải lên vài centimet Nam Châu thành.

Có ít người sẽ nói, sao lại khéo như thế, vạn năm mới gặp núi lửa phun trào, làm sao lại để Vân Trung Hạc gặp?

Đây thật ra là nhân quả điên đảo.

Là trước có dày đặc địa chấn tai hại, mới khiến cho Viên Thiên Tà thần côn này quật khởi, mới có Nam cảnh mưu phản, mới có chuyện Vân Trung Hạc xuôi nam bình định.

Nếu hết thảy không phát sinh, cũng không có phản loạn, Vân Trung Hạc cũng không cần xuôi nam.

Mà dày đặc địa chấn như vậy, xác suất kích hoạt ngọn núi lửa này hoạt động sẽ vô cùng lớn. Trên lịch sử núi lửa phun trào ở Địa Cầu, cũng đa phần quan hệ rất lớn với địa chấn.

Cho nên núi lửa phun trào là nhân, Vân Trung Hạc tới đây là quả.

Vân Trung Hạc cần làm chính là làm thế nào lợi dụng trận núi lửa này bộc phát đến cực hạn, đạt tới mục tiêu của mình.

Bây giờ hết thảy phát sinh, mười mấy vạn người trên Đại Nhật Sơn, 90% trở lên đã chết.

Sau đó Vân Trung Hạc sẽ nghĩ kỹ, bước kế tiếp nên làm thế nào?

Trận này bình định đã hoàn thành 80%, còn thừa lại 20%.

Hắn không chỉ cần lắng lại phản loạn, hơn nữa còn có sự tình càng trọng yếu hơn!

Sắp xếp tương lai Ngao thị gia tộc.

“Ầm ầm ầm ầm…” Núi lửa phun trào vẫn đang tiếp tục.

Phương viên trăm dặm trên không, đã triệt để bị khói đặc che phủ, vô số nham tương như mưa to trút xuống.

Vô số bụi núi lửa, như là bông tuyết, lưu loát rơi xuống.

Vô số người chết đi, nhưng còn có ít người liều mạng phi nước đại về phía Nam Châu thành.

Trước khi núi lửa phun trào, vô số người trong Nam Châu thành đang hào hứng.

Bởi vì Đại Nam vương quốc sắp thành lập, rất nhiều người lưu thủ Nam Châu thành sẽ được sắc phong chức quan.

Ngao Khí sẽ được sắc phong làm Đại Nam quốc phó vương, Lý Văn Hóa thì được sắc phong làm Đại Nam quốc tể tướng.

Nội tâm gần 100.000 thổ dân phản quân lưu lại mê mẩn hết thảy trên Đại Nhật sơn không gì sánh được.

Khẳng định là cảnh tượng hoành tráng, khẳng định là kinh thiên động địa, khẳng định sẽ xuất hiện hết thần tích này đến thần tích khác.

Bởi vì đây là Đại Thánh Sư Viên Thiên Tà chủ trì đại điển, lão chính là Thần Nhân.

Thật đáng tiếc, bọn họ phải lưu thủ Nam Châu, không thể đi chứng kiến một màn vĩ đại này.

Nhưng từ nay về sau, bọn họ cũng có quốc gia của mình, dưới Đại Thánh Sư Viên Thiên Tà suất lĩnh, khẳng định càng ngày càng cường đại.

Phía trước quảng trường Đại Nam vương cung, quỳ mấy ngàn người, đây là tù binh Nam Chu đế quốc.

Toàn bộ đều là đại nhân vật, Nam cảnh đại đô hộ Chu Long công tước, Đại Nam hành tỉnh tổng đốc, Nam Châu thái thú, còn có quan viên các cấp, các tướng lĩnh, cùng chư vị gia quyến đại nhân vật, tổng cộng hơn sáu ngàn người.

Sáu ngàn người này cơ hồ là tầng cao nhất Nam Chu tại Nam cảnh.

Ngao Khí và Lý Văn Hóa đang đợi ý chỉ từ Đại Nhật sơn, bởi vì đại điển Đại Nam vương quốc thành lập chính là đại điển tuyên thệ trước khi xuất quân.

Đại Nam vương quốc sẽ triệt để tuyên chiến Đại Chu, giết sạch 6000 tù binh này, biểu thị quyết tuyệt.

Một khi giết sáu ngàn người này, Đại Nam quốc sẽ không còn đường quay đầu, những thổ dân phản quân này cũng không còn đường quay đầu.

Lý Văn Hóa nheo mắt lại, nhìn 6000 tù binh quỳ trên đất.

Từ nay về sau, gã chính là Đại Nam quốc tể tướng.

Đại Thánh Sư Viên Thiên Tà như là Thần Nhân, tiếp theo mấy trăm vạn thổ dân sẽ cầm vũ khí nổi dậy, trong nháy mắt cướp đoạt toàn bộ Nam cảnh.

Thậm chí Hoàng Thiên Thánh Giáo sẽ như liệt diễm ngập trời, đốt cháy toàn bộ Đại Chu đế quốc, toàn bộ thiên hạ.

Gã tin tưởng dước thần lực của Đại Thánh Sư, nhiều nhất mấy năm sẽ thành lập Hoàng Thiên thần triều chân chính.

Tới lúc đó, Lý Văn Hoá gã chính là áo gấm về làng.

Đại Thánh Sư pháp lực vô biên, nhất định sẽ quét ngang thiên hạ.

Lý Văn Hóa ta lựa chọn không sai, tuyệt đối không sai.

Sau đó, lẳng lặng chờ đợi ý chỉ Đại Thánh Sư, chỉ cần một ý chỉ, đầu của 6000 tù binh này, toàn bộ rơi xuống đất.


Nhưng mà…

Bọn họ không thấy ý chỉ Đại Nhật sơn giết tù binh.

Mà là thấy một màn thiên băng địa liệt.

Từ Đại Nhật sơn đi thẳng đến Nam Châu, khoảng cách không sai biệt lắm khoảng 100 cây số. Nhưng Đại Nhật sơn thật sự quá cao, cho nên dù cách xa như vậy cũng có thể nhìn thấy lờ mờ.

Cho nên trong nháy mắt núi lửa phun trào đó, bọn họ cũng có thể nhìn thấy lờ mờ.

Nhưng dù sao cũng quá xa.

Bọn họ lờ mờ nhìn thấy một đám lửa, bỗng nhiên xông lên bầu trời, bọn họ cũng không có khái niệm về núi lửa phun trào.

Gương mặt Lý Văn Hóa và Ngao Khí run lên bần bật.

Tiếp theo, phản tướng Lý Văn Hóa bỗng nhiên cười ha ha nói: “Nhìn thấy chưa, đây là Đại Thánh Sư thi pháp, lão nhân gia ông ta thật đúng là pháp lực vô biên à.”

Lời này vừa ra, trong lòng mọi người buông lỏng.

Đúng, đây nhất định là Đại Thánh Sư đang thi pháp.

“Đại Thánh Sư vạn tuế, Đại Thánh Sư pháp lực vô biên!”

Vô số thổ dân phản quân vung tay hô to.

Nhưng cục diện tiếp theo, giống như càng khủng bố hơn.

Bởi vì trên trời khói đặc đã bao phủ toàn bộ bầu trời, phảng phất tận thế.

Sau đó vô số bụi núi lửa lưu loát, như là tuyết lớn rơi xuống, ròng rã mấy ngày không ngừng, những bụi núi lửa này trọn vẹn trải dày một tấc Nam Châu.

Hai ngày sau.

Tin dữ liên tục truyền đến.

Người sống sót tại Đại Nhật sơn, lục tục ngo ngoe trốn về Nam Châu thành.

“Phó vương… A không, Ngao Khí đại nhân, chết sạch, đều chết sạch, quá thảm rồi!”

Đám người này hiện tại ngay cả Đại Nam vương quốc cũng không dám nói, cho nên Ngao Khí đương nhiên cũng không còn là phó vương.

“Viên Thiên Tà lường gạt, hắn căn bản không phải là Đại Thánh Sư gì cả.”

“Con Hỏa Giao Long của hắn chính là một đầu đại mãng xà mà thôi, bất quá được hắn hoá trang thành Giao Long.”

“Chúng ta mưu phản triệt để làm tức giận thượng thiên, Thiên Thần trừng phạt chúng ta, toàn bộ Đại Nhật sơn cũng nứt ra, phun ra vô số lửa cháy, thiêu chết tất cả mọi người.”

“Mười mấy vạn người, toàn bộ bị thiêu chết, toàn bộ bị thiêu chết…”

Ngao Khí và Lý Văn Hóa, lập tức như bị sét đánh, hoàn toàn không thể tin được tin dữ này.

Đại Chu phản tướng Lý Văn Hóa thậm chí nổi giận nói: “Người đâu, đây là gian tế Đại Chu đế quốc phái tới, dám yêu ngôn hoặc chúng, loạn quân tâm ta, lôi ra ngoài giết.”

Sau đó, người này liền bị giết, oan uổng chết thảm.

Nhưng tiếp theo người báo tin càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều.

Mà tin tức truyền đến đều giống nhau như đúc, Đại Thánh Sư Viên Thiên Tà là lừa đảo, bị Ngao Ngọc công tử triệt để vạch trần.

Viên Thiên Tà giả trang Thần Linh, triệt để chọc giận tới thượng thiên, cho nên trên trời rơi xuống Thần Hỏa, giết tất cả mọi người.

Ngao Ngọc công tử liều mạng muốn cứu vớt mọi người, nhưng vẫn thất bại.

Vài trăm người, mấy ngàn người, gần vạn người trốn về Nam Châu thành.

Nhưng cũng chỉ có chừng đó sống sót, còn lại đều chết sạch.

Trên vạn người này truyền đến tin tức càng ngày càng tà dị, càng ngày càng đáng sợ, nhưng trên cơ bản đều nhất trí.

Thế là 100.000 thổ dân phản quân lưu thủ Nam Châu rốt cuộc đã xác định một việc.

Đại Thánh Sư Viên Thiên Tà bọn họ tín nhiệm chính là một Thần Nhân giả, toàn bộ Đại Nam quốc, toàn bộ Hoàng Thiên Thánh Giáo, còn có thủ lĩnh thổ dân các nơi đều đã chết hết.

Nhất thời, sĩ khí gần 100.000 thổ dân phản quân triệt để sa sút, lòng người bàng hoàng.

Cũng chính thời điểm này, Ngao Ngọc lại một lần nữa xuất hiện ở ngoài Nam Châu thành.

Nam cảnh đại đô hộ phủ, cũng chính là Đại Nam vương cung.

Còn lại mấy chục tên tướng lĩnh thổ dân phản quân, bọn người Ngao Khí, Lý Văn Hóa ngồi ở trong đại điện.

Phục Sạ chết, Viên Thiên Tà biến mất, Ngao Khí liền trở thành thủ lĩnh cao nhất chi phản quân này, ngồi trên chủ vị, Lý Văn Hóa ngồi bên trái y.

Toàn bộ bầu không khí đại điện phi thường ngột ngạt, rất nhiều tướng lĩnh đang uống rượu giải sầu. Ngao Khí bưng chén rượu lên, dừng lại chốc lát, sau đó ngửa cổ uống vào.

Trên quảng trường ngoài điện, cao tầng Đại Chu đế quốc tại Nam cảnh vẫn như cũ là tù binh, vẫn như cũ quỳ gối bên ngoài, vẫn như cũ bị trói.

Vân Trung Hạc đứng giữa đại điện, mà lúc này hắn không tiếp tục giả thần giả quỷ nữa.

“Ngao Khí huynh trưởng, Viên Thiên Tà chết rồi, Phục Sạ cũng đã chết, tất cả thủ lĩnh thổ dân đều đã chết.”

“May mắn còn sống sót gần vạn người, sẽ truyền tin một màn đáng sợ Đại Nhật sơn đến khắp toàn bộ Nam cảnh.”

“Hoàng Thiên Thánh Giáo diệt vong, thổ dân vừa mới tạo dựng lên tín ngưỡng cuồng nhiệt, cũng đã sụp đổ.”

“Bây giờ 100.000 phản quân trong tay huynh, sĩ khí cực kỳ sa sút, hoàn toàn hoảng sợ không chịu nổi một ngày.”

“Đại Chu đế quốc mấy chục vạn đại quân đang xuôi nam, cách Nam cảnh không đến một nghìn dặm, dưới tình hình như thế, 100.000 phản quân trong tay huynh căn bản không phải đối thủ bọn họ, thổ dân vũ trang sẽ bị chém tận giết tuyệt.”

“Ngao Khí huynh trưởng, ngừng phản loạn đi!”

Toàn trường tĩnh lặng, tất cả thổ dân phản quân thủ lĩnh sợ hãi nhìn về phía Ngao Khí.

Mà Lý Văn Hóa bỗng nhiên nghiêm nghị nói: “Đại vương, không thể nghe hắn, hắn đây là muốn hại chúng ta. Chúng ta không thể đình chỉ phản loạn, Đại Nam quốc đã thành lập, dù Đại Thánh Sư chết rồi, Phục Sạ đại vương chết rồi, ngài chính là đại vương mới chúng ta, ngài phải dẫn đầu chúng ta tiếp tục chiến đấu.”

Tướng lĩnh thổ dân phản quân khác đều ỉu xìu, mà Lý Văn Hoá này vẫn như cũ chiến ý rất đậm?

Nguyên nhân rất đơn giản, gã đã không còn gì cả. Nếu như Ngao Khí đình chỉ phản loạn, vậy Lý Văn Hóa nhất định sẽ bị giao ra.

Tương lai Đại Chu hoàng đế có thể đặc xá Ngao Khí, nhưng Lý Văn Hóa nhất định phải bị lăng trì xử tử.

Vì cần một chút hi vọng sống, Lý Văn Hóa cũng chỉ có thể mưu phản đến cùng, một con đường đi đến cuối cùng.

Lý Văn Hóa tiếp tục cao giọng nói: “Đại vương, thiên hoả Đại Nhật sơn chỉ làm chúng ta tổn thất mười mấy vạn người, chúng ta còn có hơn 20 triệu thổ dân. Đại Chu đế quốc nhiều nhất chỉ có thể phái tới hai ba mươi vạn đại quân mà thôi, không thể đánh thắng được mấy trăm vạn thổ dân chúng ta.”

Vân Trung Hạc cười lạnh nói: “Nếu trước đó, xác thực khả năng xuất hiện mấy trăm vạn thổ dân mưu phản, bởi vì bọn họ có tín ngưỡng, không sợ hãi. Nhưng hiện tại tín ngưỡng vô số thổ dân sụp đổ, Viên Thiên Tà chỉ là một kẻ lừa gạt, mà hắn đã chết, Hoàng Thiên Thánh Giáo của hắn cũng triệt để diệt vong, vô số thổ dân lại một lần nữa biến thành năm bè bảy mảng. Phe đầu hàng, vượt xa phe tạo phản.”


Lý Văn Hóa nói: “Đại vương, ngàn vạn không thể đầu hàng! Hiện tại Đại Chu hoàng đế hận ngài thấu xương, một khi ngài đầu hàng, như vậy nhất định chết không thể nghi ngờ. Dù Đại Chu hoàng đế bây giờ có bỏ qua cho ngài một mạng, tương lai cũng nhất định giết ngài.”

Câu nói này ngược lại là nói trúng rất nhiều người ở đây lo lắng, bởi vì Đại Chu hoàng đế này xác thực không phải lòng dạ rộng lớn.

Ngao Khí gật đầu nói: “Đúng, ta không tin được Đại Chu tân hoàng đế. Ngao Ngọc, bây giờ cục diện đã thay đổi, không còn như lúc phụ thân đảm nhiệm Nam cảnh đại đô hộ, bây giờ vị Đại Chu hoàng đế này sẽ không bỏ qua cho chúng ta.”

Vân Trung Hạc nói: “Huynh trưởng, vậy các ngươi đi đi, mang theo mấy vạn người đi đi.”

Ngao Khí nói: “Đi, đi nơi nào?”

Vân Trung Hạc chỉ vào địa đồ trên mặt bàn nói: “Hướng tây, tiến vào rừng rậm nguyên thủy.”

Ngao Khí nói: “Năm đó phụ thân đem chúng ta từ trong huyệt động dã man giải phóng ra ngoài, để cho chúng ta kết thúc hái lượm và đi săn, bắt đầu trồng trọt ruộng đồng. Chẳng lẽ chúng ta lại phải tiến vào một lần nữa, trở lại sinh hoạt nguyên thủy sao?”

Vân Trung Hạc nói: “Huynh trưởng, các ngươi lần nữa tiến vào phía tây rừng cây rậm rạp, nhưng không có nghĩa là các ngươi một lần nữa biến trở về man hoang dã nhân. Mấy chục năm này, các ngươi đã học xong trồng trọt, đã học xong văn minh sinh hoạt tiên tiến, các ngươi có thể kiến thiết gia viên của mình.”

Ngao Khí trầm mặc.

Vân Trung Hạc nói: “Huynh trưởng, để cho huynh lưu lại đầu hàng, dù đối với ta có lợi, nhưng ta không muốn làm như vậy, bởi vì như vậy có thể sẽ hại huynh. Cho nên huynh mang theo mấy vạn người đi, như vậy phụ thân và mẫu thân sẽ không phải chết.”

Lời này vừa ra, gương mặt Ngao Khí run lên bần bật.

Phục Sạ đã bị Viên Thiên Tà triệt để tẩy não, không quá quan tâm ân tình Ngao Tâm.

Nhưng Ngao Khí lại không giống vậy, từ lúc mới bắt đầu y đã rất quan tâm Ngao Tâm, hoàn toàn xem gã là phụ thân.

Bởi vì Ngao Tâm cải biến vận mệnh của bọn họ, chẳng những dạy cho bọn họ luyện võ, cho bọn họ cưới thê tử, hơn nữa còn để bọn họ trở thành tướng lĩnh cao cấp.

Vì coi Ngao Tâm là phụ thân, cho nên trước đó Ngao Khí tình nguyện bốc lên nguy hiểm tính mạng, cũng phải cứu Ngao Ngọc, dù lúc trước y cũng không ưa thích Ngao Ngọc.

Ngao Khí nói: “Hoàng đế sẽ không bỏ qua cho thổ dân chúng ta, ta mang theo mấy vạn người đi, hắn sẽ đại khai sát giới với vô số thổ dân.”

“Sẽ không.” Vân Trung Hạc nói.

Ngao Khí nói: “Ngươi dựa vào cái gì cho rằng như vậy.”

Vân Trung Hạc nói: “Bởi vì Đại Chu vương triều muốn phòng bị Trấn Hải vương phủ Sử thị gia tộc, cho nên trước đó hoàng đế mới nghĩ hết biện pháp trấn an các ngươi, phái tới từng đợt sứ giả, hắn không muốn đánh trận chút nào.”

Ngao Khí nói: “Ta vẫn không yên tâm, Phó Viêm Đồ này hung tàn không gì sánh được, nhất định sẽ đại khai sát giới Nam cảnh.”

Vân Trung Hạc nói: “Huynh trưởng, Phó Viêm Đồ này cũng là cừu nhân của ta, hắn ba phen mấy bận muốn giết cả nhà chúng ta. Cho nên lần này sau khi trở về, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp giết chết hắn.”

Ngao Khí nói: “Nếu như ta đình chỉ phản loạn, phụ thân có thể phục nguyên chức không?”

Vân Trung Hạc nói: “Thời gian ngắn không thể nào, trừ phi tương lai khai chiến cùng Đại Doanh đế quốc, phụ thân mới có thể tái xuất. Huynh đình chỉ phản loạn, phụ thân có thể thoát tội. Hoàng đế từng hạ xuống thông điệp với ta, tháng giêng mùng chín, nếu ta không lắng lại Nam cảnh phản loạn, hoàng đế sẽ giết sạch cả nhà Ngao thị chúng ta.”

Ngao Khí nói “. Phụ thân không phục nguyên chức, làm sao bảo hộ 20 triệu thổ dân chúng ta?”

Vân Trung Hạc nói: “Ta đến bảo hộ!”

Ngao Khí nói: “Ngươi đến bảo hộ? Ngươi chức quan gì?”

Vân Trung Hạc nói: “Ta hiện tại không có bất kỳ chức quan gì, nhưng tin tưởng không lâu sau, ta có thể nhất phi trùng thiên tại Đại Chu. Đến lúc đó ta sẽ có năng lực bảo hộ Nam cảnh thổ dân.”

Ngao Khí nói: “Ta ngược lại thật muốn biết, ngươi làm thế nào nhất phi trùng thiên.”

Vân Trung Hạc trầm mặc chốc lát nói: “Huynh trưởng biết Hương Hương công chúa không?”

Ngao Khí nói: “Đương nhiên biết, nàng là hòn ngọc quý trên tay thái thượng hoàng và hoàng đế, là đệ nhất mỹ nhân Đại Chu.”

Vân Trung Hạc nói: “Vì bảo hộ người nhà, vì bảo hộ Nam cảnh thổ dân, ta sẽ nghĩ biện pháp trong thời gian ngắn nhất quật khởi tại triều đình.”

Hắn không nói rõ.

Hắn làm thế nào trong thời gian nhanh nhất quật khởi, đương nhiên là cưới Hương Hương công chúa, trở thành phò mã Đại Chu đế quốc, tiến tới trở thành người của thái thượng hoàng.

Ngao Khí nhìn Vân Trung Hạc thật lâu, không khỏi thở dài một tiếng.

Y và Phục Sạ không giống nhau, y vốn không có dã tâm, một lòng chỉ muốn bảo hộ thổ dân.

Hiện tại Viên Thiên Tà không có ở đây, Phục Sạ cũng đã chết, vô số thổ dân phản quân cũng sĩ khí sa sút, mà mấu chốt nhất là y tràn đầy tình phụ tử với Ngao Tâm.

Cho nên, y thực tình không muốn mưu phản.

Dù nội tâm của y, tràn đầy oán hận với Đại Chu, cũng khát vọng Nam cảnh thổ dân tự lập.

Cho nên, mang theo 100.000 thổ dân rời Nam cảnh, một mực đi hướng tây rừng cây nước lớn, lập gia viên khác, có lẽ là lựa chọn tốt nhất.

Vân Trung Hạc cũng có chuyện còn chưa nói hết.

Ngao Khí mang theo 100.000 thổ dân phản quân rời Nam cảnh, đối với Ngao Tâm cùng Vân Trung Hạc cũng có chỗ tốt. Tương lai mười vạn đại quân này, rất có thể trở thành sự giúp đỡ của hắn.

Nhưng ngay lúc này!

Bỗng nhiên, một tên thổ dân phản tướng lay động, sau đó bỗng nhiên ngã xuống.

Tiếp theo, người thứ hai, thứ ba, thứ tư…

Toàn trường mười mấy thổ dân phản tướng, toàn bộ hôn mê ngã xuống đất.

Ngao Khí biến sắc, nhanh chóng liếc qua Vân Trung Hạc, tiếp đó y ôm bụng, sắc mặt trắng bệch, lay động một trận, lảo đảo ngã xuống đất.

“Cái này, trong rượu này có độc?” Ngao Khí run rẩy nói, tay chỉ Lý Văn Hóa.

Đại Chu đế quốc Trung Dũng Bá, phản tướng Lý Văn Hóa nói: “Xin lỗi, Ngao Khí đại vương! Nhưng ngài yên tâm, ta hạ độc chỉ là để ngài tê liệt hôn mê, sẽ không chết người.”

Ngao Khí run rẩy nói: “Vì sao? Vì sao?”

Lý Văn Hóa nói: “Ngài không giống Phục Sạ đại vương, ngài không có dã tâm lớn, cũng không có ý mưu phản. Ta lo lắng ngài bị Ngao Ngọc thuyết phục, thật đình chỉ phản loạn. Cho nên ta nhất định phải đẩy ngài một bước, để ngài không thể không phản.”

Ngao Khí run rẩy nói: “Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn làm gì?”

Lý Văn Hóa nói: “Lúc này bên ngoài quỳ 6000 tù binh, toàn bộ đều là cao tầng Đại Chu đế quốc tại Nam cảnh, còn có hoàng tộc, ta chỉ cần giết toàn bộ 6000 tù binh này. Sau đó giết chết Ngao Ngọc này, như vậy ngài sẽ không còn lựa chọn, cũng chỉ có thể mưu phản đến cùng. Dù ngài không mưu phản, Đại Chu hoàng đế cũng sẽ không bỏ qua Nam cảnh thổ dân.”

“Thật xin lỗi, Ngao Khí đại vương, ta chỉ giúp ngài hạ quyết tâm mà thôi. Chờ ta giết hết những người này, ngài vẫn như cũ là đại vương của ta!”

Lý Văn Hóa lớn tiếng hạ lệnh: “Truyền lệnh xuống, giết toàn bộ 6000 tù binh Nam Chu đế quốc.”

Sau đó, gã rút lợi kiếm ra đi tới trước mặt Vân Trung Hạc, dữ tợn cười nói: “Ngao Ngọc, sau khi ngươi chết, cha mẹ của ngươi rất nhanh sẽ đoàn tụ dưới đất cùng ngươi.”

Sau đó, lợi kiếm của gã bỗng nhiên chém xuống Vân Trung Hạc.

Nhưng một giây sau, gã phát hiện kiếm của mình hoàn toàn chém không nổi nữa.

Ngao Khí to như thiết tháp như chớp giật xuất hiện ở trước mặt của gã, dùng hai ngón tay kẹp lấy kiếm của gã.

“Lý Văn Hóa, ta chỉ là không gian trá, nhưng ta không ngốc.” Ngao Khí chậm rãi nói.

Sau đó đoạt lấy lợi kiếm, bỗng nhiên chém xuống, trực tiếp chém đứt đầu Lý Văn Hóa.

Sau đó, Ngao Khí đưa đầu Lý Văn Hóa cho Ngao Ngọc nói: “Đệ đệ, cái đầu này đưa cho ngươi, ngươi mang về giao nộp cho hoàng đế.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.