Đọc truyện Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám – Chương 175: Lâm tướng từ quan! Giang Châu gió tanh mưa máu!
Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Trong khoảng thời gian gần đây, tinh thần Vạn Duẫn hoàng đế luôn khẩn trương cao độ.Mặc dù đã có nửa năm giảm xóc, mà y cũng đã dùng hết thủ đoạn, triệu tập tất cả danh sĩ không nghe lời vào kinh thành tu « Viêm Sử », khiến tổ chức Nguyệt Đán Bình bế môn toàn bộ, để Hắc Băng Đài giám sát thiên hạ.
Không nói khoa trương chút nào, tất cả người đọc sách thiên hạ, chỉ cần là tú tài có công danh trở lên, thậm chí ngay cả tú tài không có công danh, hoặc người đọc sách có chút ảnh hưởng, đều đã bị quan phủ nơi đó ước đàm qua.
Đương nhiên loại ước đàm này rất ôn hòa, thậm chí là lấy danh nghĩa quan phủ chăm sóc cẩn thận.
Tặng lễ vật cho người đọc sách, sau đó đưa ra một ví dụ tương đối dọa người, tỉ như hành tỉnh nào đó có tú tài không nghe lời, đã nói một chút chuyện không nên nói. Kết quả bị tước đoạt tất cả công danh, mà cả đời không được tham gia khoa cử, lưu vong ba ngàn dặm. Tên kia rất thảm đó, vừa mới thành hôn không đến ba ngày liền bị thê tử ly hôn, quay người đi cùng người khác.
Còn có cử nhân nào đó, bởi vì ăn nói bừa bãi, kết quả bị tước đoạt công danh, võ sĩ đánh trượng, về nhà thổ huyết mấy ngày mấy đêm, sau đó chết thảm, lưu lại hài tử ngày ngày gào khóc đòi ăn cùng lão mẫu tám mươi tuổi.
Vào hoàn cảnh quan trọng này, trên cơ bản thế cục cảnh nội đế quốc không thể làm gì.
Cho nên Đại Doanh đế quốc chiêu cáo thiên hạ, là đã chiếm lĩnh Vô Chủ chi địa, sau đó mặc dù sẽ có rung chuyển, nhưng cũng không đến mức rung chuyển quá lớn.
Đẩy ra một mình Ngao Tâm gánh tội thay cũng không xê xích gì nhiều.
Trong đầu Hoàng đế thường xuyên nhớ lại lời Ngao Tâm, trận này chiến bại căn bản không có người phạm sai lầm lớn, thắng bại vốn tràn đầy tính ngẫu nhiên. Vì sao nhất định phải có người gánh chịu trách nhiệm? Nói đúng sự thật không được sao?
Nghe đến mấy câu này hoàng đế thật rất bất đắc dĩ, Ngao Tâm ngươi thật sự là quá ngây thơ đi.
Ngươi thấy thấu triệt, nhưng thiên hạ thần dân nhìn thấu triệt sao? Thiên hạ dân chúng nhìn thấu triệt sao?
Chỉ cần thua, nhất định phải cho thiên hạ một cái công đạo.
Có người não tàn còn âm thầm châm chọc, nói không thể cấm miệng dân bàn luận, nói hoàng đế nên quang minh lỗi lạc, công tội tùy ý bình luận.
Người nói những lời này tuyệt đối là não tàn, tư duy dân chúng lơ lửng không cố định, có người dẫn hướng chỗ nào, bọn họ liền lệch về chỗ đó.
Cái miệng dư luận này, ngươi không chịu chiếm lĩnh, địch nhân sẽ chiếm lĩnh. Một khi bị địch nhân chiếm lĩnh, ngươi muốn lấy về càng khó khăn.
Loại cục diện giám sát thiên hạ này, được duy trì gần nửa năm, thừa dịp thời gian này tiến hành thay máu trong quân, thay thế đại lượng quan viên ngồi không ăn bám, tạo một làn sóng lớn giống như võ tiến sĩ Mạc Phùng Xuân xuất thân thấp hèn đi lên.
Đám người này bị áp chế quá lâu, một khi đề bạt bọn họ, sẽ nguyện ý quên mình phục vụ cho hoàng thất.
Có người âm thầm cười Vạn Duẫn hoàng đế, nói y sợ bị người khác nói.
Thật sự là trò cười à, nếu như không có thái thượng hoàng, y hoàn toàn không quan tâm người phía dưới nói cái gì, dù sao không có người nào có thể dao động hoàng vị của y.
Nhưng trên đầu có một thái thượng hoàng thì hoàn toàn khác. Dù thái thượng hoàng xưa nay không lộ diện, triệt để bỏ quyền, nhưng lão một chút liền có thể dao động hoàng vị Vạn Duẫn hoàng đế. Cho nên Vạn Duẫn hoàng đế cảm thấy hoàng vị này không an toàn.
Một hoàng đế ngay cả hoàng vị cũng cảm giác không an toàn, đương nhiên phải giám sát thiên hạ.
Trước mắt xem ra cục diện cũng không tệ lắm, toàn bộ đế quốc đại khái rất bình tĩnh, cũng không có thanh âm gì đột ngột xuất hiện.
Cái gì để hoàng đế hạ Tội Kỷ Chiếu, lời đồn hoàng đế gánh chịu trách nhiệm chiến bại, đều không xuất hiện.
Thời gian nửa năm, chỉ cần sống qua thời gian nửa năm này, phong ba này sẽ dần dần lắng lại, dù sao dân chúng cũng mau quên.
Mà hoàng đế quan tâm nhất chỉ có bốn nơi, phương bắc Kim Châu, kinh thành, Giang Châu, Nam Châu.
Nam Châu là địa phương nào?
Nó xem như thành phố lớn hạch tâm thứ tư của đế quốc, tại trung tâm Nam Man đại địa.
Nam Chu đế quốc dùng mấy chục năm, chiếm được 135 vạn cây số vuông Nam Man, chia làm năm hành tỉnh.
Nam Châu chẳng những là thủ phủ Đại Nam hành tỉnh, hay là Trung tâm thống trị năm hành tỉnh Nam Man.
Đã từng Chinh Nam đại đô đốc phủ, đại đô hộ phủ tại Nam Châu thành, đã từng là đại bản doanh Ngao Tâm, xem như nơi huy hoàng nhất.
Vì quản lý Nam Man cảnh, Thiên Diễn hoàng đế lục tục di dời hơn hai triệu người từ đế quốc, trải qua mấy chục năm sinh sôi, toàn bộ Nam cảnh đã vượt qua 8 triệu.
Mà nhân khẩu Nam Châu thành này vượt qua 600.000 người, mặc dù còn kém Giang Châu và Kim Châu, nhưng tại Nam Man đại địa đây là thành lớn siêu cấp.
Bốn thành thị hạch tâm này, trên cơ bản xem như mệnh mạch trọng yếu toàn bộ Nam Chu đế quốc.
Mà y yên tâm nhất chính là Giang Châu và kinh thành. Kinh thành có Vạn Duẫn hoàng đế tọa trấn, đương nhiên sẽ không xuất hiện vấn đề, Giang Châu bên kia xem như địa bàn Lâm Cung.
Lâm Cung, năng lực của người này hoàn toàn không cần nhiều lời, là nhân vật nhất đẳng thiên hạ. Rất nhiều quan viên Giang Châu đều là môn sinh Lâm Cung, tổng đốc Vương Kỳ Xương lại là người của Vạn Duẫn hoàng đế lúc làm thái tử, càng không có vấn đề.
Cho nên Giang Châu hoàn toàn không thể làm gì.
Ngay lúc này, đại thái giám Hầu Chính vọt vào, trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Toàn thân gã run rẩy, nhưng lại cố gắng để cho mình bình tĩnh trở lại, nói: “Bệ hạ, Giang Châu tám trăm dặm cấp báo, tổng đốc Vương Kỳ Xương mật tấu, Hắc Băng Đài đề đốc Dư Đồng mật tấu.”
Gương mặt Hoàng đế hơi giật một cái.
Tám trăm dặm khẩn cấp? Khẳng định là xảy ra chuyện, khẳng định là xảy ra chuyện.
Vạn Duẫn hoàng đế do dự nửa giây, lấy mật tấu Hắc Băng Đài Dư Đồng trước, từ chi tiết này cũng có thể thấy được, y tin cậy nhất vẫn là Hắc Băng Đài.
Nhanh chóng xem xong, thân thể Vạn Duẫn hoàng đế run lên bần bật, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.
Nhưng y không nổi giận, mà cầm lên một phần mật tấu khác, của tổng đốc Vương Kỳ Xương.
Nội dung cơ hồ giống nhau, chỉ là góc độ không giống nhau.
Nhi tử Thái thú Uất Trì Đoan là Uất Trì Ngạn, trước mặt mọi người phát ngôn bừa bãi, nói Vạn Duẫn hoàng đế ngu ngốc vô năng mới đưa đến quốc chiến đại bại, muốn cứu vớt Đại Chu, nhất định thái thượng hoàng phải hoàn chính.
Con cháu, còn có dòng chính đệ tử danh sĩ Từ Phúc của Nguyệt Đán Bình, phát ra vô số truyền đơn, thảo phạt Vạn Duẫn hoàng đế.
Tuyên bố y nhốt thái thượng hoàng, mỗi ngày tra tấn thái thượng hoàng, đồng thời làm bẩn Tần phi của thái thượng hoàng. Cho nên hiệu triệu thiên hạ nghĩa sĩ, tập kết đại quân vào kinh thảo phạt Vạn Duẫn hoàng đế, cứu vớt thái thượng hoàng.
Sau khi xem xong, thân thể Vạn Duẫn hoàng đế triệt để cứng ngắc, trọn vẹn một hồi lâu phảng phất bị nói mớ, không cách nào động đậy.
Y lo lắng cục diện không phát sinh, không có người để Vạn Duẫn hoàng đế hạ Tội Kỷ Chiếu.
Nhưng cục diện phát sinh so với chuyện lo lắng nhất còn đáng sợ gấp trăm lần, kình bạo gấp trăm lần.
Nhất là hịch văn do Từ Phúc thảo phạt, ác độc cực kỳ.
Hiển nhiên, lời đồn này chẳng mấy chốc sẽ truyền khắp thiên hạ, mà vô số người sẽ bàn tán say sưa.
Người trong thiên hạ sẽ tin tưởng, Vạn Duẫn hoàng đế nhốt thái thượng hoàng, đồng thời mỗi ngày tra tấn lão.
Nếu không, thái thượng hoàng làm sao lại không lộ diện?
Vậy lúc này nên làm thế nào? Để chứng minh Vạn Duẫn hoàng đế y không cầm tù thái thượng hoàng, không giết hại thái thượng hoàng? Để thái thượng hoàng lão nhân gia ngài gặp mặt quần thần sao?
Mặt ngoài nhìn tựa như là đúng.
Nhưng trên thực tế, làm như vậy mới thật sự là mầm tai hoạ.
Thái thượng hoàng vẫn luôn không lộ diện, giao tất cả quyền hành cho Vạn Duẫn hoàng đế y. Nếu như lúc này thái thượng hoàng lộ diện, vậy đã chứng minh cái gì?
Chứng minh Vạn Duẫn hoàng đế không chịu nổi, y không được, cho nên cần thái thượng hoàng tới thu thập cục diện.
Như vậy đối vơi uy tín và quyền uy của Vạn Duẫn hoàng đế, càng thêm đả kích trí mạng.
“Ha ha ha ha…”
“Ha ha ha ha ha…” Vạn Duẫn hoàng Đế phát ra từng đợt cười the thé.
Cho tới bây giờ y không phát ra loại thanh âm này, bén nhọn như là cú vọ. Y trước nay chưa nổi giận, kinh hãi!
Tất cả thái giám, tất cả cung nữ chung quanh, toàn bộ quỳ trên mặt đất, không nhúc nhích, không dám phát ra bất kỳ thanh âm nào, đây là thời khắc nguy hiểm nhất, long nhan giận dữ.
Hơi không cẩn thận, sẽ đầu rơi xuống đất.
Lúc này, đại thái giám Hầu Chính vốn nên quỳ trên mặt đất, đầu rạp xuống đất.
Nhưng lão không vậy, vẫn như cũ xoay người đứng đấy, thậm chí không quỳ xuống, bình tĩnh nói: “Bệ hạ, đây còn có một bản, Kim Châu tới, Ninh Bắc tổng đốc đưa tới.”
Vạn Duẫn hoàng đế cười the thé nói: “Còn có tin tức xấu gì, cùng tới đi, cùng tới đi. Giang Châu xảy ra chuyện, Kim Châu cũng xảy ra chuyện, muốn ra đại sự gì à? Có người tạo phản à? Có người muốn vào kinh làm hoàng đế sao?”
Cầm mật tấu Kim Châu đưa tới, Vạn Duẫn hoàng đế đầu tiên là kinh ngạc.
Có người bí mật xúi giục Kim Châu vệ thống lĩnh Lý Văn Phiệt, đồng thời ngụy tạo cho y quân lệnh Xu Mật Viện, để Lý Văn Phiệt bao vây phủ tổng đốc, ám sát tổng đốc, binh biến mưu phản, hơn nữa còn lấy danh nghĩa Ngao Tâm mưu phản binh biến.
Kết quả thời khắc mấu chốt, một tên thiên hộ Kim Châu vệ đánh chết Lý Văn Phiệt, ngăn cơn sóng dữ, cứu vãn Ninh Bắc đô đốc, đồng thời khống chế được quân đội, cục diện không có chuyển biến xấu.
Xem hết mật báo xong, sau lưng Vạn Duẫn hoàng đế từng đợt lạnh buốt, bất tri bất giác vậy mà toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Kém một chút à.
Giang Châu bên này mất khống chế cũng vẻn vẹn chỉ là dư luận mà thôi, mà Kim Châu bên kia một khi mất khống chế, vậy sẽ nguy hiểm.
Kim Châu là phòng tuyến đầu cách Đại Doanh đế quốc, một khi mất đi khống chế, hậu quả khó mà lường được.
Nếu như Lý Văn Phiệt thật giết Ninh Bắc tổng đốc, vậy 5000 quân dưới trướng gã khả năng sẽ đi theo gã. Đương nhiên, 5000 binh mã này khẳng định là chiếm lĩnh không được Kim Châu. Nhưng nếu Đạm Đài thành bên kia, quân Đại Doanh đế quốc thừa cơ tiến công, hoặc Lý Văn Phiệt suất quân lên phía bắc, đầu nhập vào Đại Doanh đế quốc, vậy… Hậu quả cũng quá đáng sợ.
Kém một chút, kém một chút à.
May mắn có thiên châu Kim Châu vệ kia, may mắn có gã.
“Truyền chỉ, chuyện Kim Châu hoàn toàn là một mình Lý Văn Phiệt làm, Kim Châu vệ chúng quân vô tội.”
“Kim Châu vệ thiên hộ Lý Trọng Dương, trung quân đại nghĩa, trong quân mẫu mực, sắc phong làm Kim Châu vệ tân thống lĩnh, sắc phong Tráng Võ tướng quân.”
Vị Kim Châu vệ thiên hộ Lý Trọng Dương được phát đạt, gã cũng xuất thân võ tiến sĩ, tiến vào trong quân mười một năm, năm nay 35 tuổi, mới chỉ là một thiên hộ, quan võ tòng lục phẩm mà thôi.
Bởi vì ở thế giới này, phẩm cấp quan võ không đáng tiền như Minh triều, cho nên thiên hộ không phải là ngũ phẩm, mà là tòng lục phẩm.
Bây giờ trực tiếp tấn thăng đến võ tướng tứ phẩm.
“Hạ mật chỉ, điều tra Lý Trọng Dương này có đáng tin không, có phải là mật thám Đại Doanh đế quốc Hắc Long Đài không? Điều tra mỗi một quan viên Kim Châu vệ, mặc kệ là văn chức hay là võ chức, thà giết lầm 100, không thể buông tha một người.”
“Không chỉ điều tra Kim Châu vệ, toàn bộ quân phòng tuyến Kim Châu phải điều tra rõ.”
“Tra rõ Xu Mật Viện, ta cũng không tin ngụy tạo quân lệnh không chút sơ hở? Lại lừa được Ninh Bắc tổng đốc.”
Đại thái giám Hầu Chính nhớ kỹ, sau đó khom người đứng ở một bên, chờ đợi ý chỉ mới.
Sau đó trừng trị Giang Châu thế nào, mới là trọng yếu nhất.
Giết khẳng định là phải giết, mà lại phải giết một nhóm lớn. Nhưng mấu chốt giết tới chỗ nào mới thôi?
Uất Trì Đoan và Từ Phúc tại Giang Châu thâm căn cố đế, cành lá rậm rạp, không biết có bao nhiêu quyền quý quan hệ thân mật với bọn họ.
Nếu như giết hết, vậy toàn bộ quan trường, huân quý Giang Châu, cơ hồ bị giết hết.
Nhưng nếu như không giết, vậy người trong thiên hạ sẽ mất đi kính sợ vị hoàng đế này, đó mới là đáng sợ nhất.
Mà trong mật tấu Hắc Băng Đài đề đốc Dư Đồng, Ngao Đình toàn tộc, Ngụy quốc công, Tề quốc công, Thúc quốc công, bọn người này thường xuyên lui tới, quan hệ chặt chẽ cùng hai người Uất Trì Đoan và Từ Phúc.
Nếu như phải liên luỵ, vậy hẳn là liên luỵ lớn cỡ nào?
Liên luỵ quá hung ác, toàn bộ Giang Châu sẽ mất kiểm soát.
Ngoài ra còn có một chuyện, Ngao Tâm bên kia phải làm gì?
Đầu tiên, gã đã bị tước đoạt bất luận chức quan gì, nhưng tước vị vẫn còn, cho nên nhốt ở trong nhà tù Tông Chính.
Ngao Ngọc bên kia cũng bị hạ ngục, Nộ Lãng hầu tước phủ cũng bị xét nhà niêm phong. Tất cả người Nộ Lãng hầu phủ bị giám thị trong quan dịch.
Mà trong biến cố Kim Châu, lúc thiên hộ Lý Trọng Dương giết Lý Văn Phiệt, luôn miệng nói vì Ngao Tâm đại soái giết Lý Văn Phiệt, luôn miệng nói Ngao Tâm trung nghĩa.
Tất cả việc này, Ngao Tâm hẳn là có công lao, để gã phục nguyên chức thì không thể nào, nhưng có thể thả vợ con gã.
Còn có, Giang Châu bên kia là địa bàn tể tướng Lâm Cung, Uất Trì Đoan cũng là môn sinh Lâm Cung, vậy xử trí Lâm Cung thế nào?
Từ Phúc đã chết, vậy có nên triệt để đại khai sát giới tổ chức Nguyệt Đán Bình?
Hoàng đế lập tức phát hiện nơi mấu chốt.
Cái gì Ngao Đình, Ngụy quốc công, Thúc quốc công, Tề quốc công đều là thứ yếu.
Mấu chốt là tể tướng Lâm Cung, lão đứng ở trước mặt mọi người. Nếu như không bắt lấy lão, động những người khác cũng không có ý nghĩa gì.
Nhưng triệt để cầm tù Lâm Cung?
Không, không, không, hoàn toàn không thể nào.
Lúc này Lâm Cung xem như một cây đao sắc bén nhất trong văn thần của y, cũng là một vị tể tướng trong nội các nghe lời nhất.
Nhưng không động lão? Uất Trì Đoan đã phạm vào thiên đại sai lầm, môn sinh phạm tội, chẳng lẽ tọa sư không chịu trách nhiệm sao?
“Đi nội các, đưa mấy phần mật tấu này cho Lâm Cung, thuận tiện hỏi một tiếng, chuyện này Lâm tướng nên làm thế nào cho phải?” Hoàng đế nói.
Đại thái giám Hầu Chính khom người nói: “Vâng!”
…
Trong mật thất dinh thự tể tướng Lâm Cung.
Vẫn như cũ gồm người phụ trách Nguyệt Đán Bình ở kinh thành là Đỗ Hối, Nhị hoàng tử, Lâm Cung.
Lâm Cung đã từ lâu nhận được mật báo Giang Châu, cơ hồ cầm tới tay cùng lúc với hoàng đế.
Còn có mật báo Kim Châu bên kia, thậm chí lấy được trước cả hoàng đế, bởi vì dù sao lão cũng là kẻ cầm đầu binh biến Kim Châu.
Cầm tới hai phần mật báo này, tể tướng Lâm Cung cũng không khỏi lảo đảo một trận, trọn vẹn nhắm mắt lại một hồi lâu, mới đứng vững.
Nhưng vẻn vẹn vài phút, lão triệt để yên tĩnh trở lại, sau đó lập tức ở trong mật thất tổ chức hội nghị bí mật.
Sự tình đã phát sinh, tiếp theo nên làm gì?
Giang Châu bên kia nhất định phải giết, nhưng giết tới tình trạng gì?
Thúc quốc công, Tề quốc công, Ngụy quốc công bên kia có động hay không? Ngao Đình và ba bá tước, có động hay không?
Lâm Cung lão gặp phải cái gì? Dù nói thế nào, lão cũng là toạ sư Uất Trì Đoan, cử động Uất Trì Đoan lần này tương đương với mưu phản, lão sư lão nhất định không thoát được liên quan.
“Thời gian của chúng ta không nhiều lắm, nhiều nhất một canh giờ, khẩu dụ hoàng đế sẽ đến. Trong vòng một canh giờ này, chúng ta nhất định phải định ra chiến lược.” Tể tướng Lâm Cung nói: “Là phòng thủ, hay là tiến công?”
Đỗ Hối nói: “Phòng thủ thế nào?”
Tể tướng Lâm Cung nói: “Trên biến cố Kim Châu, chúng ta thất bại, Ngao Tâm biến thành người có công, trung nghĩa đại soái. Vậy chúng ta liền bỏ qua Ngao Tâm, không giết hắn, cũng thả đi người nhà của hắn. Tiếp theo chúng ta toàn lực ứng đối nguy cơ trước mắt, dập tắt hỏa diễm dư luận, chuyện lớn hóa nhỏ.”
Nhị hoàng tử nói: “Chuyện lớn hóa nhỏ, làm sao hóa nhỏ?”
Lâm Cung nói: “Tru sát cửu tộc Uất Trì Đoan, đoạt tước Thúc quốc công, Vương Kỳ Xương bãi quan, toàn bộ tổ chức Nguyệt Đán Bình giải tán, tìm ra vài trăm người, xưng là đồng đảng Từ Phúc, toàn bộ giết chết. Cuối cùng… Ta từ đi vị trí tể tướng nội các.”
Lời này vừa ra, Nhị hoàng tử lập tức run lên.
Lâm Cung nói: “Như vậy hẳn là đủ bàn giao cho thiên hạ, cũng hẳn là đủ bàn giao cho hoàng đế bệ hạ.”
Xác thực đủ, hơn mấy ngàn vạn đầu người rơi xuống đất. Một tổng đốc, một công tước rơi đài, một tể tướng xuống đài, đương nhiên đủ để bàn giao cho hoàng đế.
Nhưng như thế, tổn thất cũng quá lớn, những người này đều là lực lượng dòng chính Nhị hoàng tử gã, là đoạt tiền vốn của gã.
Mà lại rất không cam tâm à!
Bỏ ra đại giới lớn như vậy, chẳng những không giết chết Ngao Tâm, thậm chí còn hao tổn mấy siêu cấp đại quan.
“Vậy tiến công thế nào?” Nhị hoàng tử tê thanh nói.
Tể tướng Lâm Cung không nói gì, ngón tay nhẹ nhàng nhấn trên ly một cái.
“Ầm…” Chén ngọc đẹp đẽ này, bỗng nhiên nổ tung.
Nổ tung này uy lực rất lớn, bài trí trên bàn, đều một mảnh hỗn độn.
Làm sao tiến công?
Hiện tại cục diện toàn bộ Nam Chu đế quốc đã đủ sụp đổ, vậy để nó càng thêm sụp đổ, càng thêm mất đi khống chế, càng thêm nổ tung, càng thêm đáng sợ.
Như thế nào dập tắt lửa giận một người?
Rất đơn giản, cây đuốc càng lớn, thiêu mạnh hơn, để phẫn nộ của y biến thành lo lắng.
Đao trong tay y không giả, nhưng lại không thể giết!
Dù tể tướng Lâm Cung không nói ra miệng, nhưng Nhị hoàng tử và Đỗ Hối cũng không khỏi sợ hãi từng đợt.
Lâm Cung này quá độc ác, lão là tể tướng tiện tay nhất của hoàng đế, cũng là nghe lời nhất.
Nhưngthời khắc mấu chốt, tâm ngoan thủ lạt như thế.
Không thỏa hiệp, tiếp tục tiến công.
Vậy không chỉ là giết Ngao Tâm đơn giản như vậy, mà là muốn thế cục toàn bộ Đại Chu đế quốc càng thêm nổ tung, càng thêm rung chuyển.
Đây chính là nhằm vào hoàng đế, đây là muốn để hoàng đế từ phẫn nộ chuyển thành sợ hãi.
Mà một khi chuyển thành sợ hãi, vậy không có khả năng loạn giết người.
Giang Châu dư luận kịch biến, tựa như là dẫn nổ một quả bom nguyên tử, toàn bộ thiên hạ đều chấn động.
Tể tướng Lâm Cung, muốn che giấu bom nguyên tử này bạo tạc? Làm sao bây giờ? Muốn dập tắt bom nguyên tử này, làm sao bây giờ?
Rất đơn giản!
Dẫn bạo một quả bom Hy-đrô.
Bom Hy-đrô uy lực so với bom nguyên tử lớn hơn trăm lần, bạo tạc hố to này, hoàn toàn có thể triệt để che đậy hố to bom nguyên tử.
Đương nhiên, thế giới này không có bom nguyên tử và bom Hy-đrô, chỉ là một cái thí dụ mà thôi.
Nhưng như thế, Đại Chu đế quốc chấn động bực nào? Lợi ích tổn thương lớn cỡ nào?
Đây chính là chỗ đáng sợ của đảng tranh, vì đánh bại địch nhân chính trị, không tiếc bất cứ giá nào, không tiếc làm cho cả đế quốc rung chuyển.
Nhị hoàng tử nói: “Kỳ thật, đã không còn lựa chọn nào khác đúng không?”
Tể tướng Lâm Cung thản nhiên nói: “Đúng, không có lựa chọn nào khác. Tên đã lên dây, không phát không được.”
Nhị hoàng tử và Đỗ Hối, không khỏi tê cả da đầu từng đợt.
Nhị hoàng tử run rẩy nói: “Sẽ không phải cuối cùng không thể vãn hồi chứ?”
Tể tướng Lâm Cung nói: “Hết thảy đều đáng giá, nếu như bây giờ phòng thủ thỏa hiệp, đó chính là nhận thua. Chỉ có thể tiếp tục, tiến công mới là đường ra duy nhất.”
“Cả nhà Ngao Tâm vẫn như cũ phải chết, chức vụ Phiêu Kỵ đại tướng quân chúng ta vẫn phải đoạt. Lúc này, người nào cản trở trước mặt chúng ta đều không được!”
…
Trong phòng nội các, một mảnh tĩnh lặng.
Ở chỗ này cho dù là quan to tam phẩm, đều ngừng thở, đệm lên mũi chân đi đường. Phảng phất hô hấp lớn một chút, sẽ dẫn tới tai họa.
Chỉ có nội các thủ tướng, thứ tướng tương đối bình tĩnh, bọn họ là tể tướng thời Thiên Diễn hoàng đế, đã thấy qua không biết bao nhiêu mưa gió, đã thản nhiên.
Lại nói lần phong bạo chính trị bạo tạc này, nổ trúng chính là Lâm Cung, cũng không phải hai người bọn họ. Đương nhiên, đến vị trí này của bọn họ cũng nhìn có chút hả hê.
Sau một lát, đại thái giám Hầu Chính tiến vào nội các.
“Lâm tướng đâu?” Hầu Chính nói.
“Còn chưa đến, đại khái là lên hơi trễ, bình thường Lâm tướng tới rất sớm.”
Ước chừng một khắc đồng hồ sau, tể tướng Lâm Cung đi vào nội các.
“Bệ hạ khẩu dụ, Lâm Cung tiếp chỉ.” Đại thái giám Hầu Chính cao giọng nói.
Lâm Cung quỳ xuống, nói: “Thần tiếp chỉ!”
Đại thái giám Hầu Chính đưa tới ba phần mật tấu, nói: “Ba phần mật tấu này, phân biệt đến từ Giang Châu và Kim Châu, ngươi nhìn kỹ một chút.”
Tể tướng Lâm Cung tiếp nhận xem xét, lập tức toàn thân chấn động, như là sét đánh vậy.
Mặc dù không phải lần đầu tiên thấy được, nhưng phải làm ra vẻ lần thứ nhất nhìn thấy.
Phải nói thật, tể tướng Lâm Cung diễn kịch rất tốt.
Hoặc là đến cấp bậc này, không đến mức phải diễn kịch, sẽ không quá nguyện ý diễn. Từ góc độ này nhìn lại, Lâm Cung và Nghiêm Tung vẫn không giống nhau, Nghiêm Tung chính là đỉnh tiêm cao thủ diễn kỹ.
Trọn vẹn một lúc lâu, Lâm Cung quỳ rạp trên đất nói: “Thần có tội, thần có tội!”
Đại thái giám Hầu Chính nói: “Bệ hạ để cho ta hỏi ngươi, cục diện trước mắt này phải làm gì?”
Tể tướng Lâm Cung nói: “Giết một nhóm, bắt một nhóm, lưu vong một nhóm, rơi đài một nhóm.”
Đại thái giám Hầu Chính nói: “Giết ai? Bắt ai? Lưu vong ai? Ai rơi đài?”
Tể tướng Lâm Cung dập đầu nói: “Xin bệ hạ càn cương độc đoán, thần có tội, thần có tội!”
Đại thái giám Hầu Chính nói: “Vậy ta sẽ chuyển cáo lời nói của Lâm tướng cho bệ hạ.”
“Chậm đã!” Lâm Cung quỳ thẳng người trên mặt đất, sau đó lại một lần cong xuống nói: “Xin mời Hầu công công chuyển cáo bệ hạ, hết thảy chuyện này đều sẽ đi qua, bệ hạ chính là Chân Long Thiên Tử, ai cũng không làm gì được bệ hạ, nói ngài bảo trọng long thể, thiên hạ thần dân nhìn lên bệ hạ, như là hài nhi nhìn lên phụ mẫu. Nếu như chọc tức long thể, thiên hạ vạn dân sợ hãi cỡ nào?”
Tiếp theo, tể tướng Lâm Cung tháo xuống mũ quan, bỏ đi quan bào, chỉnh chỉnh tề tề để lên bàn.
“Uất Trì Đoan tội lớn mưu phản, làm tọa sư hắn, ta cũng có tội, không còn mặt mũi ở nội các, chính thức từ đi tất cả chức quan!” Cuối cùng Lâm tướng móc từ trong ngực ra một con dấu, con dấu này đã từng đại biểu cho một trong toàn bộ quyền lực cao nhất đế quốc, chỉ có nội các tể tướng mới có được con dấu này.
Lão lưu luyến không rời nhìn thoáng qua, sau đó đặt con dấu tể tướng này trên quan phục.
“Lão thần có tội, không còn mặt mũi gặp bệ hạ, lão thần có tội!” Tể tướng Lâm Cung không ngừng dập đầu.
Đại thái giám Hầu Chính gật đầu nói: “Ta hiểu được, sẽ chuyển cáo lời Lâm Tướng cho bệ hạ.”
Hầu Chính rời đi xong.
Lâm Cung vẫn như cũ quỳ trên mặt đất không nhúc nhích.
Nội các thủ tướng tiến lên phía trước nói: “Lâm hiền đệ, đứng lên đi. Hoặc là ngồi chờ, hoặc là về nhà chờ đi!”
Lâm Cung chắp tay nói: “Tạ ơn Ngô tướng.”
…
Đại thái giám Hầu Chính trở về thư phòng hoàng đế, quỳ xuống nói: “Khởi bẩm bệ hạ, Lâm tướng biểu thị chấn kinh, thỉnh tội, đồng thời từ quan. Đồng thời biểu thị sự tình Giang Châu, hắn muốn tránh hiềm nghi, xin mời bệ hạ càn cương độc đoán.”
“Từ quan?” Hoàng đế nheo mắt lại, lâm vào cân nhắc.
Đại thái giám Hầu Chính nói: “Bệ hạ, nên bác hay không?”
Bởi vì nội các thủ tướng cùng thứ tướng, đều đã quá già rồi, lúc Thiên Diễn hoàng đế tại vị, bọn họ cũng đã là tể tướng.
Đối mặt loại tể tướng quá già này, một số thời khắc hoàng đế cũng rất khó quyết định.
Ngươi không thể dễ như trở bàn tay thay thế bọn họ, bởi vì bọn họ không phạm sai lầm. Nhưng bọn họ dù sao cũng không phải Vạn Duẫn hoàng đế cất nhắc lên, dùng khó tránh khỏi rất không thuận tay.
Nhưng Lâm Cung này, chính là Vạn Duẫn hoàng đế đề bạt lên, từ Lễ bộ Thượng thư điều vào nội các, dùng rất thuận tay, điều khiển dễ dàng như tay chân.
Bây giờ thời khắc mấu chốt này, một khi Lâm Cung từ đi tướng vị, trong lúc này càng thêm không thuận tay.
Đương nhiên, Vạn Duẫn hoàng đế dù sao cũng là hoàng đế, nội các thủ tướng cùng thứ tướng dù già, cũng tuyệt đối không dám nghịch lại ý chỉ hoàng đế.
Nhưng không dám nghịch lại, không có nghĩa là hoàn toàn phục tùng. Dù hoàn toàn phục tùng, cũng không có nghĩa là chấp hành 100%.
Trên cơ bản mỗi một triều đại, hoàng đế và tể tướng đều ngăn được lẫn nhau.
Dù là Lý Thế Dân hùng chủ như vậy, một số thời khắc cũng bị bọn người Ngụy Chinh làm cho không sảng khoái lắm. Nếu không cũng sẽ không phải sau khi Ngụy Chinh chết, đào mộ phần của lão lên, mặc dù là lấy danh nghĩa Ngụy Chinh theo thái tử mưu phản mà đào mộ.
Lại tỉ như Gia Tĩnh hoàng đế tiêu diệt Dương Đình Hòa còn có thể thông cảm được, dù sao Dương Đình Hòa ép gã quá độc ác.
Nhưng thủ phụ Hạ Ngôn thì sao? Tại đại lễ nghi, gã theo Gia Tĩnh, vừa đi theo Dương Đình Hòa. Nhưng Gia Tĩnh hoàng đế giết chết Hạ Ngôn, không phải vì người này dùng không thuận tay sao? Hạ Ngôn quá có lập trường của mình.
Chỉ có người như Nghiêm Tung mới dùng tốt à, Gia Tĩnh hoàng đế nói đánh đâu, lão sẽ đánh đó. Tần Cối tên này vì sao trở thành một đời gian tướng, không phải vì Triệu Cấu tên cẩu hoàng đế này dùng thuận tay sao?
Lâm Cung một khi từ tướng, trong nội các sẽ không người có thể ngăn được thủ tướng và thứ tướng, cũng không thể để Vạn Duẫn hoàng đế tự mình hạ trận, vậy quá mất thể diện.
Cho nên đại thái giám Hầu Chính mới nói, có nên bác Lâm Cung từ quan không?
Vạn Duẫn hoàng đế chậm rãi nói: “Lâm Cung muốn tránh hiềm nghi, vậy cứ để hắn tránh hiềm nghi đi. Để Hình bộ Thượng thư dẫn đội, Ngự Sử đài và Đại Lý Tự phụ trợ đi Giang Châu, giết người, bắt người!”
Hầu Chính nói: “Vậy Hắc Băng Đài bên đó thì sao?”
Vạn Duẫn hoàng đế nói: “Để Nam Cung Đại đi!”
Hầu Chính nói: “Vâng!”
Vạn Duẫn hoàng đế nói: “Lập tức đi.”
Sau một lát!
Khâm sai đại thần Hình bộ Thượng thư sắp đi Giang Châu quỳ gối trước mặt hoàng đế, dập đầu nói: “Bệ hạ, lần này thần đi Giang Châu, nên giết người nào? Nên bắt người nào? Nên thôi người nào? Xin mời bệ hạ càn cương độc đoán.”
“Càn cương độc đoán?” Hoàng đế cười lạnh một hồi nói: “Vậy được, vậy trẫm giúp ngươi càn cương độc đoán.”
Sau đó, y đưa qua danh sách.
Tên Uất Trì Đoan trên đó, dùng bút màu đỏ như máu, đánh một dấu chéo thật to.
Từ Phúc đã chết, nhưng phía trên Từ thị gia tộc, cũng dùng bút lớn huyết sắc gạch chéo.
Tiếp theo, trên tên Thúc quốc công, dùng bút màu đỏ như máu gạch qua, bởi vì người này xem như quan hệ thông gia với Từ Phúc.
Vốn nên không sai biệt lắm.
Nhưng không biết vì cái gì, hoàng đế nhìn thấy Ngụy quốc công Đoàn Bật rất đáng chú ý. Cẩn thận nhớ lại một chút, có lẽ vì quyển « Đông Sương Ký » kia, ở trong đó viết một nhà Thôi quốc công thật là buồn nôn.
Hoàng đế nhíu nhíu mày, cầm bút màu đen, gạch qua tên Ngụy quốc công Đoàn Bật.
“Tốt, trẫm đã thay ngươi càn cương độc đoán.” Hoàng đế ném danh sách này tới.
Hình bộ Thượng thư nhận lấy danh sách, dập đầu nói: “Thần tuân chỉ!”
Tiếp theo, Hình bộ Thượng thư do dự nói: “Vậy người nhà Ngao Tâm thì sao? Tỉ như Ngao Ngọc.”
Hoàng đế nói: “Chuyện nhà hắn ngươi không cần phải để ý đến, có người khác đi quản.
Hình bộ Thượng thư dập đầu nói: “Thần tuân chỉ!”
…
Ngày kế tiếp!
Dưới 5000 Cấm Vệ quân bảo vệ, một đội ngũ khâm sai đại thần trước đó chưa từng có, trùng trùng điệp điệp tiến về phía Giang Châu.
Đừng nhìn Hình bộ Thượng thư này lộ vẻ khúm núm trước mặt hoàng đế, nhưng vừa rời hoàng cung, lập tức uy phong bát diện, thậm chí bá khí tràn lan.
Lão đằng đằng sát khí tiến vào Giang Châu thành, lập tức tiếp quản mấy vạn binh quyền đại quân.
Toàn bộ Giang Châu thành, nhất định nhấc lên một trận gió tanh mưa máu.