Đọc truyện Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám – Chương 119: Sinh cùng tử! Quyết đấu đỉnh cao!
Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Không thể không nói, quan hệ vợ chồng là một loại quan hệ vô cùng mật thiết.
Dù Tỉnh Trung Nguyệt không nói gì, nhưng Vân Trung Hạc vẫn có thể cảm giác được, nếu như lúc này hắn nói: Mặt trăng, ta là nội ứng Đại Doanh đế quốc, ngươi quy thuận Đại Doanh đế quốc đi, ta bảo đảm ngươi vô sự, mà cả một đời vinh hoa phú quý, Tỉnh thị gia tộc cũng có thể đời đời kiếp kiếp không lo.
Một khi hắn nói ra miệng.
Tình cảm của hai người liền xong rồi.
Không nói Tỉnh Trung Nguyệt có nghe hắn nói hay không, dựa theo trực giác Vân Trung Hạc, Tỉnh Trung Nguyệt lúc này tuyệt đối sẽ không quy thuận Đại Doanh đế quốc.
Phàm là một nữ nhân bình thường, đối mặt nguy cơ bực này, đối mặt điều kiện hậu đãi của Đại Doanh đế quốc bực này, hẳn là sẽ đáp ứng.
Nhưng… Tỉnh Trung Nguyệt không phải nữ nhân bình thường.
Nàng là một nữ nhân hơi bị điên.
Vân Trung Hạc là nam nhân duy nhất của nàng, mà cũng là nam nhân đầu tiên đi vào nội tâm của nàng.
Nhưng tình cảm của hai người cũng không phải là chặt chẽ không thể tách rời, vẫn có thể cắt đứt.
Dù trong đoạn quan hệ này, Tỉnh Trung Nguyệt so với hắn càng thêm chủ động, càng thêm dũng cảm, càng nhanh tới gần Vân Trung Hạc hơn.
Chỉ khi nào Vân Trung Hạc để nàng thất vọng, như vậy nàng sẽ không chút do dự bứt ra rời đi.
Mấu chốt nhất là, nàng không phải là một nữ nhân sợ chết.
Nàng luôn miệng nói một câu là, giết, đánh, diệt.
Quy thuận và đầu hàng, không có trong từ điển của nàng. Dù đầu hàng thuộc về thuận hoà, cũng hẳn là lấy thân phận người thắng.
Nếu như làm một trượng phu yêu nàng, thì không nên hao tổn kiêu ngạo của nàng.
Mà tại thời điểm Vân Trung Hạc cầu hôn, nàng đã từng nói, Vân Trung Hạc tuyệt đối không được phản bội quan hệ hai vợ chồng, mặc kệ thân phận Vân Trung Hạc thật sự là gì, mặc kệ hắn hiệu mệnh vì ai, đều hẳn là phải đặt Tỉnh Trung Nguyệt trước bất kỳ người nào.
“Ngươi nói đi.” Tỉnh Trung Nguyệt nói.
Vân Trung Hạc nói: “Ta không có gì để ngả bài, dù muốn ngả bài, cũng chờ đến sau trận chiến này.”
Nghe được câu nói kia, đôi mắt đẹp Tỉnh Trung Nguyệt sáng rõ, thậm chí còn nhiễm lên một tầng sương mù.
Trọn vẹn một lúc lâu, Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Trận chiến này, có lẽ chúng ta sẽ đối mặt 100.000 quân địch, sẽ là địch của toàn bộ Vô Chủ chi địa, có thể sẽ chết.”
Vân Trung Hạc nói: “Nếu như lúc này có người đến nói với ngươi, chỉ cần ngươi nguyện ý quy thuận đầu hàng quốc gia nào đó, nguy cơ Liệt Phong thành sẽ được giải trừ, ngươi nguyện ý không?”
Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Ta không nguyện ý, ta thà rằng chết cũng tuyệt đối không nguyện ý ở thời điểm này quy thuận đầu hàng.”
Vậy được rồi.
“Cho nên, ta giúp ngươi đánh xong trận chiến này.” Vân Trung Hạc nói: “Dù là thịt nát xương tan, ta cũng bồi tiếp ngươi. Sự tình khác, chờ vợ chồng chúng ta đồng tâm hiệp lực vượt qua cửa này lại nói. Chí ít trước trận chiến này, trong quan hệ vợ chồng chúng ta, không thể có bất kỳ tạp chất gì, ta cùng ngươi, đồng sinh cộng tử!”
Chưa tới một phút.
Tỉnh Trung Nguyệt trực tiếp nhào tới.
…
Sau nửa canh giờ.
Tỉnh Trung Nguyệt cơ hồ làm cho Vân Trung Hạc hô hấp nhân tạo, bởi vì khẩu khí kia thật sự có loại cảm giác không kịp thở.
Không được, ngàn vạn không thể lấy loại mỹ nhân tuyệt sắc này.
Nhất là không thể lấy loại mỹ nhân tuyệt sắc dáng người cực kỳ tốt này.
Càng thêm không thể lấy loại mỹ nhân tuyệt sắc phi thường hung mãnh bạo lực này.
Thật sẽ đoản mệnh đó.
Có một ngày nếu trực tiếp ợ ra rắm, Vân Trung Hạc không ngạc nhiên chút nào.
“Mặt trăng, chúng ta thương lượng một chút, ngươi có thể đừng ác như vậy hay không?” Vân Trung Hạc run rẩy nói.
Tỉnh Trung Nguyệt nằm nhoài trên ngực Vân Trung Hạc, ôn nhu nói: “Ta đáp ứng ngươi, ta nhất định sẽ bảo hộ ngươi, sẽ không để cho ngươi bị thương tổn.”
Tốt, câu nói này nghe thật là quái trách.
Vân Trung Hạc nói: “Đối mặt mười vạn đại quân, chúng ta đánh thắng được sao?”
Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Đánh không thắng, ta sẽ mang theo ngươi đi làm mã phỉ, cam đoan sẽ làm cho ngươi tiêu dao khoái hoạt. Ngoạm miếng thịt lớn, cân lớn chia vàng.”
Ách!
Ngươi truy cầu không thể cao hơn một chút sao? Mỗi ngày đều nghĩ làm mã phỉ?
“Ta thật muốn yêu ngươi, Vân Trung Hạc.” Tỉnh Trung Nguyệt nỉ non nói.
Vân Trung Hạc nói: “Chẳng lẽ lúc trước ngươi yêu ta là giả sao?”
“Không, ta so với hôm qua càng thêm yêu ngươi.” Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Mà ta lại cảm giác được, ta yêu ngươi, nhiều hơn ngươi yêu ta.”
…
Vân Trung Hạc lại một lần nữa trở lại tiểu viện của mình làm thí nghiệm.
“Thật có lỗi, Phong Hành Diệt đại nhân.” Vân Trung Hạc thấp giọng nói.
Trong ngăn tủ hơi run một cái.
Vân Trung Hạc nói: “Ta vẫn chưa ngả bài với nàng.”
Phong Hành Diệt khàn khàn nói: “Là, vì cái gì?”
Vân Trung Hạc nói: “Ta không thể phản bội tình cảm của ta và nàng trước đó.”
Lúc này, Phong Hành Diệt vốn nên chất vấn, vậy ngươi có thể phản bội đế quốc sao?
Vì ngươi, đế quốc bỏ ra bao nhiêu? Vì giữ bí mật thân phận của ngươi, đế quốc điều đi mấy trăm hơn ngàn người.
Chỉ riêng cấp đại nhân vật đề đốc, đã có bốn người.
Ninh Thanh vẻn vẹn chỉ là nữ nhân bị bị Vân Trung Hạc ngươi tai họa, đế quốc đã hao tốn giá cả to lớn, không lưu dấu vết đưa nàng dời đi.
Mà hoàng đế bệ hạ tự mình hạ mật chỉ cảnh cáo Trấn Nam Hầu.
Mà toàn bộ bố trí tác chiến, hoàn toàn vây quanh chế định chiếm lĩnh Liệt Phong thành.
Ngươi bây giờ một câu không muốn phản bội tình cảm, không muốn ngả bài, sẽ mang đến nguy hiểm to lớn cỡ nào, bị động cỡ nào?
Nhưng Phong Hành Diệt một câu cũng không nói ra miệng.
Vân Trung Hạc nói: “Ta muốn bồi tiếp nàng đánh xong một trận này, đánh thắng một trận này, sau đó ung dung quy thuận Đại Doanh đế quốc, ta cam đoan đến lúc đó, nàng sẽ nghe ta.”
Phong Hành Diệt đại nhân vô cùng thống khổ, nhưng lại không cách nào nói ra từ ngữ trách mắng hắn.
Bởi vì đối với một ít người, trách cứ không có ích lợi gì.
“Tên điên, các ngươi đều là tên điên.” Phong Hành Diệt run rẩy nói: “Trận chiến này các ngươi đánh không thắng, mà Tỉnh Trung Nguyệt không mở miệng, quân đội đế quốc chúng ta không thể chui vào Liệt Phong thành. Không chỉ như vậy, biên cảnh đế quốc cách Liệt Phong thành, trọn vẹn mấy trăm dặm. Một khi các ngươi chiến bại, chúng ta dù muốn cứu ngươi ra, cũng rất khó khăn.”
Vân Trung Hạc nói: “Một khi chiến bại, ngài cũng không cần tới cứu ta. Đế quốc không có thua thiệt ta, là ta thua thiệt đế quốc.”
Phong Hành Diệt đại nhân hoàn toàn không còn gì để nói.
Trọn vẹn một hồi lâu, gã mở miệng nói: “Chuyện này quá lớn, ta không thể làm chủ, ta phải đi bẩm báo Tứ hoàng tử điện hạ.”
…
Đại Doanh đế quốc, phủ Chinh Nam đại đô đốc.
Tứ hoàng tử Doanh Khư nghe Phong Hành Diệt báo cáo xong, lập tức lâm vào trầm mặc thật lâu, lông mày nhăn lên.
Phong Hành Diệt báo cáo xong, quỳ rạp dưới đất không nhúc nhích.
Dựa theo gia quy Hắc Long Đài, hành vi Vân Trung Hạc bực này là chống lại thượng mệnh, phải bị mất đầu.
“Vân Trung Hạc mặc dù là người Hắc Long Đài ta, nhưng hắn một ngày cũng không ở trong Hắc Long Đài, cho nên… Đối với gia quy không hiểu rõ lắm.” Phong Hành Diệt đại nhân nhịn không được nói.
Gã nói toạc ra nhưng trời đều vô dụng.
Bởi vì Vân Trung Hạc tùy hứng, mang tới tổn thất cho đế quốc là không thể đo lường.
Chiến lược trì hoãn, mấy chục vạn đại quân gác giáo chờ phân phó, mỗi một ngày đều tiêu hao con số vật tư trên trời.
Mấu chốt là chiến lược tiếp theo, còn có thể tiếp tục quay quanh Liệt Phong thành?
Vân Trung Hạc người này, có đáng tin không?
Trọn vẹn một hồi lâu, Tứ hoàng tử Doanh Khư nói: “Làm Chinh Nam đại đô đốc, làm thống soái đại quân, ta thật rất tức giận. Nhưng… Làm cá nhân, ta rất ưa thích Vân Trung Hạc này.”
Sau đó, y đi tới trước đại địa đồ.
Tấm địa đồ to lớn này, vẽ đầy loại mũi tên và lộ tuyến, toàn bộ là tự Doanh Khư vẽ.
Y năm nay mới ba mươi mấy tuổi, tóc cũng đã bạc không ít.
Vì tranh đoạt chức vị Chinh Nam đại đô đốc này, tại đế đô y cùng người minh tranh ám đấu, hao phí không biết bao nhiêu tài nguyên chính trị.
Sau khi làm Chinh Nam đại đô đốc, mỗi ngày y vắt hết óc, chính là vì đánh thắng trận chiến này.
Bố cục tại Vô Chủ chi địa, Đại Doanh đế quốc chịu thiệt thòi lớn.
Bởi vì toàn bộ Vô Chủ chi địa bị Nam Chu đế quốc thẩm thấu quá lợi hại. Yến Biên Tiên phản bội Đại Doanh đế quốc tại chiến lược Vô Chủ chi địa, tổn thất không thể đo lường.
Tứ hoàng tử Doanh Khư rõ như lòng bàn tay, bởi vì một mình Yến Biên Tiên phản bội, dẫn đến trên trăm tướng lãnh Đại Doanh đế quốc tiềm phục tại Vô Chủ chi địa bị nhổ tận gốc, bị chém đứt đầu.
Trên trăm tên tướng lĩnh, đây là tài nguyên quý báu dường nào, nắm giữ bao nhiêu quân đội?
Bàn về sức chiến đấu, Nam Chu đế quốc và Đại Doanh đế quốc tương đương.
Bởi vì quân đội hai đại đế quốc đều là chém giết mà ra, Đại Doanh đế quốc gần vài chục năm nay mặc dù không có đại chiến, nhưng gần trăm năm nay, hoàn toàn là gió tanh mưa máu, diệt quốc vô số, mới đặt xuống mảnh giang sơn vạn dặm này.
Mà Nam Chu đế quốc càng không cần phải nói, mấy chục năm này một mực chinh phạt Nam Man, khuếch trương thêm mười hành tỉnh.
Luận thực lực quốc gia, Đại Doanh đế quốc như là triều dương, sục sôi bừng bừng phấn chấn.
Nhưng Nam Chu đế quốc, cũng xem như mặt trời ban trưa.
Trận chiến này muốn thắng, thật không dễ dàng.
Một khi thua, sẽ có hậu quả gì?
Đại Doanh đế quốc đang lên cao trực tiếp bị đánh gãy, trong vòng mười mấy năm không có cơ hội lại một lần nữa vấn đỉnh bá nghiệp, thậm chí vĩnh viễn mất đi cơ hội.
Mà Doanh Khư đời này triệt để xong, đừng nói trông cậy cao hơn, cũng đừng nói hàm thân vương khó giữ được, dù còn sống cũng trở thành phế nhân.
“Vân Trung Hạc người này, thật sự là quá tùy hứng.” Phong Hành Diệt đại nhân nói.
Tứ hoàng tử Doanh Khư nói: “Luận hoàn mỹ, trước đó Yến Biên Tiên biểu hiện hoàn mỹ hơn, nhưng kết quả chúng ta cũng đã nhìn thấy.”
Phong Hành Diệt dập đầu nói: “Tiếp theo nên làm thế nào, xin mời điện hạ quyết định.”
Tứ hoàng tử Doanh Khư nói: “Thứ nhất, tiếp tục bảo trì liên hệ Vân Trung Hạc, phải nắm giữ tư tưởng động thái của hắn. Mặc dù nhìn qua trận chiến Liệt Phong thành này không có chút hi vọng nào, nhưng… Vạn nhất hắn có thể sáng tạo kỳ tích?”
“Thứ hai, phái ra cao thủ Hắc Long Đài, ẩn núp quanh Liệt Phong thành, không cần lộ diện, càng không nên tiếp xúc với Vân Trung Hạc, càng không cho phép bại lộ thân phận Vân Trung Hạc. Bọn hắn chỉ có một sứ mệnh, tương lai nếu Liệt Phong thành chiến bại, nghĩ hết biện pháp cứu Vân Trung Hạc và Tỉnh Trung Nguyệt ra, đừng để chết ở trên chiến trường.”
Phong Hành Diệt đại nhân lập tức quỳ rạp dưới đất, sợ hãi không gì sánh được.
Nếu như phát sinh loại khả năng thứ hai, vậy liền mang ý nghĩa Vân Trung Hạc tấc công chưa lập, ngược lại đế quốc phải bỏ ra đại giới to lớn cứu hắn và Tỉnh Trung Nguyệt ra.
Điều này khiến Phong Hành Diệt đại nhân nhớ tới một câu, quyền quý Đại Doanh đế quốc đánh giá Tứ hoàng tử Doanh Khư một câu.
Người này không thích hợp làm hoàng đế, không đủ lãnh khốc tuyệt tình, cũng không quá biết đế vương tâm thuật.
Tứ hoàng tử Doanh Khư nói: “Sự tình là thiên biến vạn hóa, mà biến hóa bao nhiêu cũng không rời bản chất, lấy lòng người, mới có thể thành sự.”
Phong Hành Diệt khổ sở nói: “Vâng.”
Sau đó, gã trùng điệp dập đầu, lui ra ngoài, chấp hành lệnh Tứ hoàng tử.
Từ đầu tới cuối gã đều không nói.
Một khi trận chiến Liệt Phong thành Tỉnh Trung Nguyệt chiến bại, để Đạm Đài Diệt Minh chiếm lĩnh Liệt Phong thành.
Vậy… Đế quốc muốn đàm phán cùng Đạm Đài Diệt Minh, phải bỏ ra đại giới quá lớn.
Mấu chốt là Đạm Đài Diệt Minh trên cơ bản sẽ đầu nhập vào Nam Chu đế quốc.
Vậy thì đồng nghĩa Đại Doanh đế quốc chẳng những phải đối mặt mấy chục vạn quân đội Nam Chu đế quốc, còn phải đối mặt mấy chục vạn quân đội Vô Chủ chi địa.
Một khi cục diện chuyển biến xấu đến nước này.
Vậy Phong Hành Diệt hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nghĩa phụ của gã là Hứa lão đại nhân cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Thậm chí khôi thủ Hắc Long Đài, cũng sẽ bị liên luỵ. Bởi vì Hắc Long Đài tại Vô Chủ chi địa liên tiếp bại hai lần, làm cho đế quốc thiên đại tổn thất, hoàng đế bệ hạ sẽ xem kỹ, Hắc Long Đài có phải quá vô dụng hay không?
Sau khi Phong Hành Diệt rời đi.
Tứ hoàng tử Doanh Khư nhịn không được đưa tay xoa lên huyệt Thái Dương mình, y đã mấy ngày mấy đêm không ngủ, vốn hoa mắt váng đầu.
Lúc này nghe tin tức Vân Trung Hạc xong, càng đầu đau muốn nứt.
Nhìn thấy chung quanh không người, Tứ hoàng tử Doanh Khư dùng trán của mình đập vào địa đồ trên tường, hơn nữa còn thoáng dùng sức.
“Cộp cộp cộp…” Phảng phất làm như vậy, đầu y sẽ dễ chịu hơn một chút.
Có trời mới biết áp lực của y lớn đến chừng nào.
“Điện hạ, có chuyện gì không?” Cao thủ thái giám phía ngoài hỏi.
“Không có gì.” Tứ hoàng tử Doanh Khư tranh thủ thời gian ngừng lại, dùng ngón tay vẽ trên địa đồ.
…
Kim Châu thành, Nam Chu đế quốc Chinh Bắc đại đô đốc phủ.
Đối với trận chiến sắp đến, không chỉ là quốc vận chi chiến Đại Doanh đế quốc, cũng là quốc vận chi chiến Nam Chu đế quốc.
Mà cái chức vụ Chinh Bắc đại đô đốc này, hoàn toàn là thân hệ thiên hạ, nắm giữ một nửa quân đội đế quốc.
Đại Doanh đế quốc chính là Tứ hoàng tử Doanh Khư nắm giữ ấn soái.
Nam Chu đế quốc là Đại hoàng tử Chu Ly nắm giữ ấn soái, tự mình đảm nhiệm chức vụ Đại đô đốc.
Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm, đảm nhiệm Phó Đô đốc.
Mấy chục năm qua, gã vì Nam Chu đế quốc lập xuống bất hủ công huân, chinh chiến Nam Man có hơn phân nửa là Ngao Tâm đánh.
Có thể nói, gã vì Nam Chu đế quốc khuếch trương hơn một triệu cây số vuông cương thổ.
Cho nên lúc đó Ninh An Hầu phu nhân nói, nhi tử Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm rõ ràng là thiên hạ đệ nhất phế vật, nhưng hoàng đế lại không ngừng hạ chỉ ca ngợi.
Đối mặt công huân to lớn như vậy, nhi tử Ngao Tâm đừng nói là phế vật, dù như một con lợn, hoàng đế cũng sẽ nắm lỗ mũi ca ngợi.
Đối với Nam Chu đế quốc, công lao Ngao Tâm đã quá lớn, hoàng đế thật không muốn dùng gã, bởi vì công lớn không thưởng.
Nhưng trận quốc vận chi chiến này thực sự quá trọng yếu, cho nên không thể không một lần nữa dùng Ngao Tâm, để gã đảm nhiệm phó soái.
Đương nhiên, nói là phó soái, nhưng đánh trận khẳng định là Ngao Tâm gã, chứ không phải Đại hoàng tử Chu Ly.
Tất cả mọi người nói, một khi thắng trận Vô Chủ chi địa này, sẽ đặt vững căn cơ bá nghiệp Nam Chu đế quốc, đến lúc đó Ngao Tâm sẽ được phong công tước.
Nam Chu đế quốc đã cực kỳ lâu không phong công tước, cơ hồ tất cả công tước đều là khai quốc công thần.
Đương nhiên, phong vương họ khác cũng là Nam Chu đế quốc làm ra, nhưng đó là ngoại tộc vương.
Tỷ như Đại Minh triều, hoàng đế cũng đã sắc phong một vị người Mông Cổ là vương khác họ. Nhưng trong nước, ngoại trừ Tĩnh Nan khai quốc, về sau hoàng đế cũng rất ít phong công tước.
Nam Chu Đại hoàng tử Chu Lê là mỹ nam tử khó có được, kiếm thuật, thư pháp, kỳ nghệ, đều là tuyệt đỉnh, đối với binh pháp cũng tạo nghệ rất sâu.
Trước mặt y lúc này đặt một bàn cờ, rỗng tuếch.
“Thế nào, Nộ Lãng Hầu không rảnh sao?” Chu Ly cười nói.
Lão thái giám nói: “Nộ Lãng Hầu nói công vụ bề bộn, không thể bồi tiếp điện hạ đánh cờ, phi thường sợ hãi.”
“Không sao, không sao.” Đại hoàng tử Chu Ly cười nói: “Là ta mạo muội.”
Sau đó, y phảng phất gắng chịu nhục, tự mình đánh cờ.
Đại hoàng tử mời đánh cờ, Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm cũng dám cự tuyệt, làm người ngạo mạn, không phải bàn cãi.
“Yến Biên Tiên, bên kia thành sao rồi?” Chu Ly hỏi.
“Xong rồi.” Lão thái giám nói: “Đã vu oan Vân Trung Hạc là lão Thiên nội ứng Nam Chu đế quốc. Đạm Đài Diệt Minh đã tập kết đại quân, sắp tiến đánh Liệt Phong thành.”
“A, vậy là tốt rồi.” Chu Ly nói.
Lão thái giám nói: “Đạm Đài Diệt Minh bên kia, có nên phái người đi nói một chút?”
Chu Ly nói: “Để cho quân đội chúng ta lẫn vào trong đại quân hắn, cùng một chỗ tiến đánh Liệt Phong thành?”
Lão thái giám nói: “Vâng.”
Chu Ly nói: “Không cần.”
Lão thái giám nói: “Điện hạ, vị Đạm Đài Diệt Minh này có chút quá ương ngạnh, hắn một phương diện muốn chúng ta toàn lực phối hợp với hắn, một phương diện cái gì cũng không hé miệng. Không cho phép quân đội đế quốc chúng ta tiến vào Vô Chủ chi địa, cũng không cho quân đội chúng ta lẫn vào chiến dịch chinh phạt Liệt Phong thành, dạng kiêu hùng này chỉ sợ là lấy hổ mưu da.”
Chu Ly nói: “Hắn là người muốn làm kỳ thủ, muốn hai đại đế quốc cùng một chỗ đánh cờ, đương nhiên không thể khinh thường.”
Lão thái giám nói: “Vậy thì có cần…”
Đại hoàng tử giơ tay lên nói: “Quả nhân nói rồi, hết thảy tình báo ngoại giao Vô Chủ chi địa giao cho Yến Biên Tiên. Nếu đã giao cho hắn, cũng đừng có nhúng tay lung tung, miễn phá hủy kế hoạch của hắn.”
Lão thái giám nói: “Can hệ trọng đại, Yến Biên Tiên mặc dù là người của chúng ta, nhưng dù sao đã ở tại Đại Doanh đế quốc mười năm.”
“Ầm!” Đại hoàng tử đập mạnh quân cờ xuống.
Lập tức, lão thái giám quỳ rạp trên đất, không nhúc nhích.
“Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi ngờ người.” Đại hoàng tử Chu Ly nói: “Quả nhân tin tưởng Yến Biên Tiên, hắn trung thành và trí tuệ, cuộc đời quả nhân ít thấy. A Ông, ngươi mặc dù nhìn ta lớn lên, nhưng nếu như ngươi lại nói Yến Biên Tiên, quả nhân sẽ rất khó tha thứ.”
Lập tức, lão thái giám kia quỳ rạp trên đất, liều mạng dập đầu nói: “Lão nô biết sai, lão nô biết sai, điện hạ thứ tội, điện hạ thứ tội.”
Chu Ly nói: “Hắn dùng sinh mệnh trung thành với ta, trung thành với Nam Chu đế quốc ta, không nên làm rét lạnh lòng người ta.”
“Vâng, lão nô là hoạn quan, không coi là gì, lão nô biết sai rồi.” Lão thái giám dập đầu chảy máu.
Chu Ly nói: “A Ông đứng lên đi! Sắc trời cũng đã tối, Nộ Lãng Hầu bên kia quá mệt nhọc, quả nhân vừa mới nhịn cháo nhân sâm, ngươi đưa cho Nộ Lãng Hầu đi.”
“Vâng!” Lão thái giám dập đầu.
Sau đó, lão cẩn thận từng li từng tí đổ cháo nhân sâm vào trong hộp cơm, muốn dẫn đi cho Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm.
“A Ông.” Chu Ly nói: “Ngươi cứ trực tiếp đưa cháo, đừng nói là do ta đưa, miễn cho trong lòng Nộ Lãng Hầu nặng nề.”
“Vâng, điện hạ.”
Lão thái giám đi rồi, Chu Ly cũng không đánh cờ nữa, đi vào trước đại địa đồ, khổ sở suy nghĩ.
Ánh mắt của y nhìn tại một chỗ: Liệt Phong thành.
Trận chiến này chẳng những quyết định vận mệnh Doanh Khư, cũng sẽ quyết định vận mệnh Chu Ly y.
…
Thế cục thiên hạ, một số thời khắc thật sự là phi thường kỳ diệu.
Có ít người chỉ là một tiểu nhân vật, nhưng tại thời khắc mấu chốt, lại có thể ảnh hưởng thiên hạ đại cục.
Tỉ như Vân Trung Hạc, hắn nho nhỏ là một kẻ tùy hứng.
Liền rung chuyển bố trí mấy chục vạn đại quân của hai đại đế quốc.
Thật giống như hồ điệp Amazon vỗ cánh, đã dẫn phát một trận phong bạo tại Thái Bình Dương.
Nhưng Vân Trung Hạc cũng không thể không làm như thế, hắn có thể cô phụ Tỉnh Trung Nguyệt sao?
Không thể!
Như vậy hắn có thể cô phụ Đại Doanh đế quốc sao?
Kỳ thật, cũng không thể!
Nếu như đơn thuần ở trong Liệt Phong thành, kỳ thật thấy không rõ lắm.
Nhưng nếu như đưa ánh mắt đặt ở trên hai đại đế quốc, sẽ phát hiện toàn bộ Vô Chủ chi địa, phảng phất trở thành bàn cờ.
Mà Liệt Phong thành, chính là chỗ mấu chốt nhất của ván cờ.
Hai kỳ thủ, theo thứ tự là Đại Doanh đế quốc Tứ hoàng tử Doanh Khư, Nam Chu đế quốc Đại hoàng tử Chu Ly.
Đạm Đài Diệt Minh làm bá chủ Vô Chủ chi địa, ẩn ẩn muốn trở thành kỳ thủ thứ ba.
Như vậy trên bàn cờ này, người cực kỳ mấu chốt là ai?
Chính là Yến Biên Tiên như ẩn như hiện kia, người này chưa bao giờ lộ diện, có thể sẽ triệt để quyết định toàn bộ thắng bại ván cờ.
Vậy lúc này người ở vào hạch tâm ván cờ là ai?
Vân Trung Hạc và Tỉnh Trung Nguyệt.
Chuẩn xác hơn, chính là Vân Trung Hạc.
Nhưng dù là hắn, kỳ thật cũng không quá cảm nhận được điểm này. Hắn biết rõ điểm này, chưa hẳn có thể cảm động lây.
Trong lòng của hắn chỉ có một ý nghĩ, không cô phụ Tỉnh Trung Nguyệt, cũng không cô phụ Đại Doanh đế quốc, mặc dù hắn đối với Đại Doanh đế quốc kỳ thật rất mơ hồ. Thậm chí đối với hắn, Đại Doanh đế quốc chính là Phong Hành Diệt đại nhân. Còn vị kia thời thời khắc khắc chú ý vận mệnh hắn là Tứ hoàng tử Doanh Khư, Vân Trung Hạc chưa bao giờ nhận biết, thậm chí không quá biết người này.
Nhưng mặc kệ là Phong Hành Diệt, hay là Tứ hoàng tử Doanh Khư, cũng không thể trách cứ hắn tùy hứng.
Chỉ có chính Vân Trung Hạc mới biết, mình lúc này tìm Tỉnh Trung Nguyệt ngả bài, nhất định sẽ phí công nhọc sức, thậm chí nhất phách lưỡng tán.
Tỉnh Trung Nguyệt không phải một nữ nhân bình thường, nàng không sợ chết, thời thời khắc khắc đều ôm nhất phách lưỡng tán, đồng quy vu tận, chiến bại cùng lắm thì đi làm mã phỉ.
Nữ nhân như vậy, ngươi không thể bức bách nàng, nhưng là thật có thể ngủ phục.
…
Đạm Đài thành.
Đạm Đài Diệt Minh vẫn như cũ ngồi ở trong phòng bên cạnh guồng nước, vừa pha trà vừa nghe chủ bộ đáp, lão lập tức lộ ra vẻ tươi cười.
“Tỉnh Trung Nguyệt, nữ nhân này phản ứng quả nhiên đúng như tưởng tượng của ta, thà rằng thịt nát xương tan, cũng không nguyện ý giao ra Vân Trung Hạc. Rất tốt, rất tốt, vậy rất tốt nha.”
“Trên thế giới này, địch nhân tốt nhất là gì, tính tình hóa địch nhân đáng yêu nhất.”
“Phát ra hịch văn chiến đấu đi, sau đó lập tức tập kết đại quân, mười vạn đại quân từ bốn phương tám hướng vây quanh Liệt Phong thành, diệt Tỉnh thị gia tộc, chiếm lĩnh Liệt Phong thành.”
“Vâng!” Chủ bộ khom người xuống nói: “Chúc mừng chúa công, chúc mừng chúa công, một khi cầm được Liệt Phong thành, Vương giả bá nghiệp ngài đã thành công hơn nửa.”
Đạm Đài Diệt Minh nói: “Ai, nhiều lần khó khăn trắc trở, rốt cuộc trở lại quỹ đạo chính. Vân Trung Hạc kia thực sự quá nhảy thoát, nếu không phải hắn, nơi đó đâu cần bỏ ra đại giới lớn như vậy.”
Lúc này, một thân ảnh tiến đến, quỳ xuống nói: “Chủ quân, sứ giả Yến đại nhân tới chơi.”
Đạm Đài Diệt Minh gật đầu nhẹ, sau đó đi vào mật thất.
Sau một lát, Đạm Đài Diệt Minh và sứ giả Yến Biên Tiên gặp mặt.
“Yến đại nhân cực kỳ bận rộn à.” Đạm Đài Diệt Minh cười nói.
Sứ giả nói: “Yến đại nhân có việc trọng yếu cần hoàn thành, bất quá kỳ thật chức quan ta tại Hắc Long Đài, so với Yến đại nhân cao hơn, mà tước vị ta tại đế quốc, lại ngang với Đạm Đài đại nhân.”
Đạm Đài Diệt Minh nói: “Ta kém chút quên, ngươi là Hầu gia trẻ tuổi nhất Nam Chu đế quốc, phụ tá đắc lực của Đại hoàng tử.”
Sứ giả nói: “Hầu tước này của ta, hoàn toàn là công lao tổ tông, không có nửa điểm quan hệ với ta.”
Đạm Đài Diệt Minh nói: “Ngươi đường đường là hầu tước đế quốc, vậy mà nguyện ý để Yến Biên Tiên sai khiến sao?”
Sứ giả nói: “Ta kính nể nhất chính là Yến đại nhân, có thể bôn tẩu cho hắn, ngược lại là vinh hạnh, người sang tự biết, con người của ta năng lực không lớn, dã tâm cũng không lớn.”
Đạm Đài Diệt Minh vỗ tay, nói: “Lục Hầu không tầm thường, Yến Biên Tiên đại nhân càng ghê gớm.”
Sứ giả nói: “Đại hoàng tử và Yến đại nhân để ta đến cung chúc Đạm Đài đại nhân, bá nghiệp sắp thành. Một khi ngài đoạt lấy Liệt Phong thành, liền chấp chưởng mệnh mạch Vô Chủ chi địa, vị trí thân vương đã đạt một nửa.”
Đạm Đài Diệt Minh nói: “Không dám, không dám! Đại Chu đế quốc hoàng đế bệ hạ anh minh thần võ, Đạm Đài Diệt Minh ta có thể tạm thời an toàn tính mệnh tại loạn thế, đã may mắn không gì sánh được, nào dám có ý nghĩ xấu, cái gì xưng vương? Tuyệt đối không có suy nghĩ này, dù trong mộng, cũng không dám có suy nghĩ này. Lục Hầu nói mình năng lực không lớn, dã tâm cũng không lớn. Vậy Đạm Đài Diệt Minh ta năng lực rất nhỏ, dã tâm càng nhỏ hơn.”
Sứ giả nhíu mày, đàm phán cùng lão hồ ly Đạm Đài Diệt Minh này thực sự quá thống khổ.
“Đại hoàng tử và Yến đại nhân để cho ta chuyển cáo tới Đạm Đài đại nhân, lần này tiến đánh Liệt Phong thành, chúng ta nguyện ý dệt hoa trên gấm, không ràng buộc hiến cho ngài một chi quân đội, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, mà lại không sai khiến bất luận sĩ quan gì, ngay cả Bách phu trưởng đều không có, quyền chỉ huy cả chi quân đội toàn bộ giao cho ngài, sinh tử cũng giao cho ngài.” Sứ giả nói.
Đạm Đài Diệt Minh nói: “Không cần, ta có mười vạn đại quân, diệt Tỉnh thị dư xài, cướp đoạt Liệt Phong thành cũng dư xài. Tiến đánh Liệt Phong thành, chính là chuyện Vô Chủ chi địa ta, là bổn phận Đạm Đài gia tộc, nào dám náo động Đại Chu đế quốc?”
Sứ giả nói: “Xác định không cần sao?”
Đạm Đài Diệt Minh nói: “Xác định không cần.”
Sứ giả bất đắc dĩ khom mình xuống nói: “Vậy tiểu hầu ở chỗ này cung chúc Đạm Đài đại nhân mã đáo thành công, thành tựu công lao sự nghiệp bất hủ.”
…
Theo Đạm Đài Diệt Minh ra lệnh một tiếng, toàn bộ Vô Chủ chi địa gió nổi mây phun.
Mười mấy đại quân chư hầu bắt đầu tập kết, như mây đen cuồn cuộn bắt đầu ngưng tụ.
Mây đen áp đỉnh Liệt Phong thành.
Phảng phất tùy thời biến thành lôi đình đáng sợ, triệt để đánh nát Liệt Phong thành.
Đánh cho Tỉnh thị gia tộc, Vân Trung Hạc, tất cả mọi người, đều biến thành bột mịn.
Mười vạn đại quân, gấp mười mấy lần Liệt Phong thành, mười mấy lần quân đội Tỉnh thị gia tộc.
…
Liệt Phong thành, trong phủ thành chủ.
Vân Trung Hạc có thể cảm giác được, mây đen đang ngưng tụ trên trời, lôi đình thiểm điện đang hình thành.
Tính toán đâu ra đấy, Liệt Phong thành có không đến 10.000 quân coi giữ.
Đối mặt 100.000 địch nhân, trận chiến này phải đánh như thế nào?
Thật chẳng lẽ như Tỉnh Trung Nguyệt nói, cùng lắm sau khi chiến bại, đi theo nàng làm mã phỉ?
Nói như vậy, Tỉnh thị gia tộc xem như xong.
Liệt Phong thành cũng bị Đạm Đài Diệt Minh chiếm đoạt.
Chiến lược Đại Doanh đế quốc, cũng sẽ triệt để thất bại.
Muốn cứu vãn chính mình, cứu vãn Tỉnh Trung Nguyệt, cứu vãn chiến lược Đại Doanh đế quốc.
Biện pháp duy nhất, chính là đánh thắng trận chiến này.
Nhưng không đến một vạn người, đánh mười vạn người, nói nghe thì dễ?
Mấy ngày đêm này, Vân Trung Hạc đều vắt hết óc, nghĩ đến biện pháp chiến thắng.
Trận chiến này nếu thắng.
Hắn có thể thuận lý thành chương thuyết phục Tỉnh Trung Nguyệt quy thuận Đại Doanh đế quốc.
Mấu chốt nhất là, có thể làm cho Đạm Đài gia tộc đi hướng diệt vong. Bởi vì trận chiến này, Đạm Đài gia tộc cũng dốc hết tất cả, cơ hồ giao ra vốn liếng trăm năm.
Nếu trận chiến này thua, vậy Đạm Đài gia tộc cũng không còn tương lai.
Nếu bàn về địch nhân lớn nhất Vô Chủ chi địa, cừu nhân lớn nhất là ai, không hề nghi ngờ chính là Đạm Đài Diệt Minh này.
Lão so với Mạc Thu càng thêm ngoan độc, càng thêm âm hiểm.
Trận chiến này thắng thế nào?
Vân Trung Hạc đứng trước địa đồ, liều mạng đập đầu vào tường.
Muốn thắng, tuyệt đối không thể đi đường bình thường.
Bình thường, trận chiến này tất thua không thể nghi ngờ, mà lại lưu cho hắn thời gian rất ít.
Nhất định phải nghĩ ra kỳ mưu!
“Bốp bôp bốp…” Vân Trung Hạc không ngừng đập đầu vào tường.
Vắt hết óc, hết thảy trí tuệ cuối cùng, cũng không tìm ra biện pháp chiến thắng, bốn phía tăm tối, phảng phất tìm không thấy nửa điểm ánh sáng.
Vừa đụng đầu, Vân Trung Hạc vừa học Tỉnh Trung Nguyệt, đặt bàn tay ở trên ánh nến nướng.
A!
Đau quá!
Sắp cháy phỏng.
Nhưng mà, ngay lúc này, trong đầu Vân Trung Hạc bỗng nhiên sáng lên.
Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó, không thể nào!
Không phải là thật sao! Nếu thứ xuất hiện trong đầu là thật, vậy hắn không chỉ có biện pháp chiến thắng.
Mà lại, còn có thể dễ như trở bàn tay tiêu diệt 10 vạn quân Đạm Đài Diệt Minh.