Đọc truyện Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám – Chương 107: Vương bài sát thủ! Lục Chỉ Cầm Ma Beethoven!
Dịch: Chưởng Thiên
***
Sau đó, trong một bầu không khí quỷ dị cực độ, Vân Trung Hạc và Mạc Thu cùng nhau ký kết khế ước sinh tử. Không phải một bản, mà là năm bản ròng rã.
Để xem lần này ngươi dùng cách gì biến chúng tan thành mây khói?
Vậy mới nói cái trò khế ước tự cháy, tự tan thành mây khói này không thể lạm dụng được.
Chỉ cần ngươi làm một lần, sau đó mọi người sẽ tận lực đề phòng, không cho ngươi cơ hội tác yêu tác quái nữa.
Khế ước này vẫn cần Tỉnh Trung Nguyệt ký tên, đóng dấu.
Nhưng lần này, nàng phải rửa sạch đại ấn trước mặt mọi người, rồi dùng mực do Đạm Đài gia tộc chuẩn bị để đóng dấu.
Năm bản khế ước toàn bộ ký xong.
Hiện giờ, mọi người đều xem Vân Trung Hạc như người đã chết.
Ánh mắt của mọi người nhìn về phía Mạc Thu lúc này cũng hơi hơi quỷ dị. Đại khái là thắng không cần động võ, đúng là tiện nghi bằng trời… vân vân và mây mây…
Vân Trung Hạc hô lớn: “Mùng mười tháng sáu! Mọi người ngàn vạn lần đừng quên đến xem ta quyết đấu với Mạc Thu thiếu chủ a. Nhất định sẽ đặc sắc vô cùng.”
Đừng nói nữa!
Nhất định chúng ta sẽ đến xem. Bởi vì đây là trận quyết đấu có một không hai trong lịch sử.
Mà chúng ta cũng nhất định sẽ banh mắt nhìn thật kỹ từ đầu đến cuối. Nếu không, chỉ sợ chớp mắt một cái, quyết đấu liền kết thúc. Vân Ngạo Thiên nhà ngươi cũng đã một mạng ô hô.
Rất có thể số lượng người đến xem náo nhiệt sẽ vượt quá một ngàn, chưa kể gà chó.
Thứ nhất là bởi sự tình can hệ trọng đại, sẽ định đoạt tồn vong của một gia tộc.
Thứ hai, chuyện này cũng quá mức quỷ dị. Đúng là ngàn năm có một, không thể bỏ lỡ. bé Thiên BNS.
…
Lúc này, bọn Tỉnh Trung Nguyệt, Vân Trung Hạc, Tỉnh Vô Biên đã cáo biệt Đạm Đài gia tộc, lục tục quay về Liệt Phong thành.
Vân Trung Hạc chào tạm biệt Ninh Thanh.
“Ninh Thanh lão sư, ngươi muốn cùng ta đến Liệt Phong thành không?”
Trước đó, ngươi còn kêu người ta là Thanh nhi, giờ lại thành lão sư?
Ninh Thanh cười lạnh: “Giờ Vân Vạn Huyết đã chết, không còn ai thời thời khắc khắc uy hiếp ta nữa. Ta sẽ về nhà.”
Vân Trung Hạc có thể tưởng tượng rằng ngôi nhà trong miệng Ninh Thanh quạnh quẽ nhường nào.
Tư tình giữa Ninh Thanh và Vân Trung Hạc, dù không bị phơi bày, nhưng đã có vài người biết được. Vậy nên nàng này không thể về Đại Tây thư viện nữa rồi, cũng chẳng thể đảm nhiệm bất cứ chức vụ gì ở Chư Hầu liên minh nữa.
Nàng cũng không về lại Ninh thị được.
Vậy nên Ninh Thanh hiện giờ không chốn dung thân.
Đến Liệt Phong thành ư? Không muốn!
Thực ra, vẫn còn một chỗ Ninh Thanh có thể đi, chính là Đại Doanh đế quốc. Nàng có thể gia nhập Hắc Long Đài.
Tuy địa vị của Vân Trung Hạc ở Vô Chủ chi địa lúc này chẳng có chút phân lượng, nhưng cấp bậc của hắn ở Hắc Long Đài đã rất cao.
Vì một mình hắn, Hắc Long Đài đã rút đi toàn bộ nhân thủ, chỉ còn lại “Hứa An Đình” tiểu tỷ tỷ và Phong Hành Diệt đại nhân.
Không chỉ vậy, thậm chí toàn bộ quan viên cao cấp của Hắc Long Đài cũng bị thay đổi.
Chỉ vì một gã mật thám mà tiến hành thay máu. Kể cả quan viên cáp bậc đề đốc, phó đề đốc cũng bị đổi sạch.
Hiện giờ, người nắm được thân phận của Vân Trung Hạc chỉ có Phong Hành Diệt, Hứa lão đại nhân, Hắc Long Đài khôi thủ và Hoàng đế bệ hạ.
Thực ra, Vân Trung Hạc đã bắt đầu thăm dò thực lực của Đại Doanh đế quốc một chút.
Chẳng hạn như, làm sao đưa Ninh Thanh tiến nhập cảnh nội của Đại Doanh đế quốc mà không khiến bất cứ ai hoài nghi Vân Trung Hạc.
Hắn nhắm mắt cũng thể nghĩ ra được, Đại Doanh đế quốc thậm chí có thể mời Lý Thái A đại sư ta tay. Lão nhân gia du ngoạn Vô Chủ chi địa, thuận tay thu lấy đồ đệ Ninh Thanh.
Đây chính là chuyện danh chính ngôn thuận, thiên kinh địa nghĩa.
NHưng so dự một chút, Vân Trung Hạc lại dằn lòng xuống.
Thứ nhất, thế cục vẫn chưa xấu đến mức đó.
Thứ hai, vì một chuyện cỏn con mà khiến cả đế quốc trở mình có vẻ không được nghiêm túc lắm.
Nhưng ở thời điểm cần thiết, hắn vẫn muốn đưa Ninh Thanh đi.
Có lẽ người khác không biết, nhưng Vân Trung Hạc biết rõ rằng hơn trăm vạn đại quân hai bên đã tập kết gần xong.
Xác suất bộc phát đại chiến trong năm nay cực kỳ lớn.
Cho nên thời gian còn lại của Vân Trung Hạc không nhiều lắm. Hắn buộc phải chinh phục Tỉnh Trung Nguyệt trong vòng nửa năm. Đồng thời, cải biến lập trường của nàng, khiến nàng đầu quân cho Đại Doanh đế quốc, biến Liệt Phong thành thành cứ điểm quân sự chiến lược của Đại Doanh đế quốc.
Mà Vân Trung Hạc cũng biết chắc rằng phản ứng của Nam Chu đế quốc cũng vô cùng nhanh nhạy.
Hắc thủ của hai đại đế quốc đã sớm trà trộn vào Vô Chủ chi địa, thiếu điều chân chính lộ diện nữa thôi.
Năm xưa, bởi vì Yến Biên Tiên làm phản, nên lực lượng nội ứng của Đại Doanh đế quốc tại Vô Chủ chi địa có phần thua sút hơn của Nam Chu đế quốc.
Nhưng hiện giờ Đại Doanh đế quốc lại có được vương bài là Vân Trung Hạc ta đây.
…
Trước khi cáo biệt Đạm Đài Diệt Minh.
“Đây là thuốc của ngài, có thể phục dụng nhiều lần.” Vân Trung Hạc dâng cho lão một cái hộp. Bên trong chính là Potassium iodide mà hắn điều chế được.
Nhưng hắn đã biết tỏng rằng Đạm Đài Diệt Minh sẽ không động đến.
Đơn giản là bởi lão cảm thấy thân thể đã phục hồi. Hơn nữa, chính là lão cảm thấy Vân Trung Hạc sẽ ngấm ngầm tính kế lão.
Chẳng phải hai bên đã vừa lật bài với nhau giữa đại hội vừa rồi hay sao?
Người khác có thể không nhìn thấu, nhưng Đạm Đài Diệt Minh chắc chắn Vân Trung Hạc đã biết rằng lão muốn giết chết Vân Trung Hạc hắn.
“Ngạo Thiên, trước lúc cáo biệt, lão phu muốn khuyên ngươi một câu.” Đạm Đài Diệt Minh nói.
Vân Trung Hạc mỉm cười: “Xin Đạm Đài đại nhân cứ nói.”
Đạm Đài Diệt Minh đáp: “Ngươi thông minh tuyệt đỉnh. Có thể nói ta trước nay chưa từng gặp. Nhưng theo một cách nào đó, ngươi cũng cực kỳ ngu xuẩn. Bởi vì ngươi phong mang quá lộ, không biết cách giấu mình. Bây giờ, Liệt Phong cốc đang gặp nguy cơ, nên Tỉnh Trung Nguyệt mới trọng dụng ngươi. Một nguy hiểm không còn nữa, nàng nhất định không chứa nổi ngươi.”
Trước khi chia tay còn muốn ly gián sao?
Vân Trung Hạc khom người: “Đa tạ Đạm Đài đại nhân dạy bảo.”
Đạm Đài Diệt Minh lại buông một câu: “Nghe nói, lần trước ngươi giúp Tỉnh Trung Nguyệt bồi thường hơn một triệu lượng bạc đều nhờ bán tranh ở Nam Chu đế quốc phải không? Thượng Kinh Trung Nguyên Đồ sao?”
Vân Trung Hạc thót tim một cái, lắc đầu.
Đạm Đài Diệt Minh không nói gì, chỉ khẽ phất tay: “Tiễn chân chân ngàn dặm, cuối cùng cũng phải từ biệt.”
Mẹ nó! Lão già chết bầm ngươi ngồi ì ra đấy, đã bước được bước nào.
“Vậy xin cáo từ.” Vân Trung Hạc lại khom người thi lễ, sau đó lui khỏi đại sảnh.
Hắn đương nhiên đã biết rằng một khi rời khỏi Đạm Đài gia tộc, đôi bên chính thức trở thành kẻ thù.
Mà lại là loại kẻ thù ngày đêm chỉ hận không thể dồn đối phương vào chỗ chết.
Thái độ muốn diệt trừ Vân Trung Hạc của Đạm Đài Diệt Minh đã cực kỳ kiên quyết.
Mặc cho Vân Trung Hạc từng có ân cứu mạng lão
“Phu quân, phu quân…” Ở một căn phòng nào đó, Đạm Đài Vô Diệm đang ré lên.
Lúc này, nàng bị người ta trói vào ghế, bằng không thì đã lao ra, cùng hôn phu quay về Liệt Phong cốc.
“Các ngươi thả ta ra! Ta muốn theo phu quân về nhà.”
“Phu quân! Cứu ta… cứu ta…”
Tỉnh Vô Biên không khỏi ngoái lại, ánh mắt mang nặng lòng trắc ẩn.
Vân Trung Hạc vỗ vai gã: “Yên tâm! Nhất định sẽ có một ngày chúng ta giải thoát cho nàng. Cả Đạm Đài gia tộc này có lẽ chỉ có nàng này là cô nương tốt. Ít nhất cũng là một cô nương thuần phác.”
Mấy câu này không hề khoa trương.
Vậy Đạm Đài Phù Bình không tốt sao?
Thứ nhất, nàng này biết rõ Đạm Đài Diệt Minh muốn giết Vân Trung Hạc, nhưng chưa từng mở miệng can ngăn, cũng chưa từng ám chỉ cái gì cho Vân Trung Hạc.
Vân Trung Hạc tốt xấu gì cũng vừa cứu mạng phụ thân ngươi đó, chẳng lẽ không cần báo đáp hay sao?
Đến tận giờ phút này, Đạm Đài Phù Bình vẫn không có bất kỳ thái độ gì, chỉ lẳng lặng đứng trong thính đường, giương mắt nhìn bọn Vân Trung Hạc kéo nhau bỏ đi.
Vân Trung Hạc còn vẫy tay tạm biệt, mà nàng này vẫn cứ trơ ra như khúc gỗ.
Trong xe ngựa, Vân Trung Hạc nhìn lại pháo đài khổng lồ của Đạm Đài gia tộc.
“Chủ quân, Vô Chủ chi địa hiện giờ thật yên tĩnh.” Vân Trung Hạc thở dài: “Yên tĩnh đến độ tịch mịch. Dường như sân chơi rộng lớn này chỉ thuộc về chúng ta vậy.”
Đúng vậy, thật quá yên tĩnh.
Toàn bộ chư hầu đều lẳng lặng thu mình. Thậm chí Mạc thị cũng rất muốn giấu mình đi, chỉ bất đắc dĩ bởi vì Liệt Phong cốc nên mới xuất động.
Vì sao lại như vậy?
Bởi vì lỗ mũi của đám chư hầu này hết sức nhạy bén.
Trăm vạn đại quân của tai đại đế quốc đã sớm tập kết tại biên giới. Chỉ đợi hiệu lệnh, hai quân đoàn sẽ như thủy triều tràn vào Vô Chủ chi địa.
Nhất định sẽ bộc phát chiến tranh. Nhưng hình thức bộc phát ra sao thì không ai lường trước được.
Bây giờ, cả đám chư hầu như cá trốn mặt nước, thoạt nhìn an tĩnh không gì sánh được.
Nhưng đến lúc mấu chốt thì có trời mới biết được chư hầu nào đóng vai gì.
…
Trong xe ngựa.
Tỉnh Trung Nguyệt không nói một lời, dõi mắt ra bên ngoài cửa sổ. Nhưng ánh nhìn của nàng có chút mông lung, vô định.
Vẫn là khuôn mặt tuyệt mỹ ấy. Vẫn là thân hình lồi lõm uyển chuyển, nhấp nhô chập chùng, vạn người si mê ấy.
Nhưng đệ nhất mỹ nhân lúc này đang không vui.
Nàng dũng mãnh như hổ, võ công tuyệt đỉnh.
Nhưng vì Vân Trung Hạc, nàng phải một mực thỏa hiệp, rất rất không phù hợp tính cách của nàng.
“Chủ quân yên tâm! Không lâu nữa đâu, người sẽ được trình diễn võ công vô thượng của mình, sẽ lại đầu ba quân xông lên giết địch, người ngã ngựa đổ.” Vân Trung Hạc an ủi.
Tỉnh Trung Nguyệt chớp chớp đôi mắt đẹp: “Vân Trung Hạc, ngươi nói xem có phải ta không xứng làm chủ Liệt Phong thành hay không?”
Vân Trung Hạc nghĩ một lúc rồi nói: “Không phải. Người rất thích hợp.”
Tỉnh Trung Nguyệt lại hỏi: “Ngươi có nắm chắc quyết đấu với Mạc Thu không?”
Vân Trung Hạc lắc đầu: “Không có nắm chắc cái gì. Nhưng chẳng phải ta vốn là một tên điên hay sao?”
Hôm nay là mùng năm tháng sáu. Ngày mai mùng sáu tháng sáu là thời điểm đổi một bệnh nhân tâm thần khác.
Vân Trung Hạc đã quyết tâm để cho Beethoven giá thân.
Lục Chỉ Cầm Ma Beethoven!
Ở một cấp độ nào đó, Beethoven chính là kẻ có lực sát thương mạnh nhất ở bệnh viện tâm thần X, cũng là một trong những kẻ nguy hiểm nhất.
Cho nên, quanh năm suốt tháng Beethoven đều bị giam dưới tầng hầm, gần như không thể tiếp xúc với bất kỳ ai.
Bởi vì âm nhạc của gã sặc mùi tử vong, sát nhân vô hình.
Vân Trung Hạc từng hỏi số 24 không chỉ một lần rằng âm nhạc có thể giết người thật sao?
Số 24 cực kỳ kiên định, đáp rằng nếu Beethoven tận lực phát huy, âm nhạc của gã sẽ khủng khiếp vô cùng.
Vân Trung Hạc lại nói võ nghệ của Mạc Thu rất cao, nội công cũng rất cao, liệu có thể giết sao?
Số 24 đáp rằng cao thủ dạng này ngược lại càng dễ giết.
Bởi vì người võ công càng cao sẽ càng mẫn cảm với thanh âm.
Mà Beethoven có thể phát ra công kích bằng sóng âm với tần suất vô cùng đa dạng.
Thế giới hiện đại có rất nhiều loại vũ khí sóng âm, bao gồm hạ âm, siêu âm, vân vân và mây mây.
Mà thứ âm nhạc tử vong của Beethoven chính là một dạng công kích bằng sóng hạ âm.
Tưởng chừng công kích bằng hạ âm sẽ chẳng có bao nhiêu uy lực. Nhưng thực ra không phải vậy.
Công kích bằng hạ âm cực kỳ đáng sợ.
Có hai loại công kích bằng sóng hạ âm.
Loại thứ nhất là thần kinh hình, có tần suất dao động tương tự với nhịp sóng não của người, vì vậy sẽ nảy sinh ra cộng hưởng. Một khi xuất thủ sẽ kích thích đại não ở mức cực độ, nhẹ thì điên loạn, nặng thì trực tiếp mất mạng.
Loại thứ hai là nội tạng hạnh, có thể cộng hưởng với lục phủ ngũ tạng, dẫn đến cái chết.
Đây không phải là tà thuyết mà hoàn toàn dựa trên cơ sở khoa học.
Beethoven này đáng sợ đến mức nghịch thiên, hắn có thể phát huy đến cực hạn loại hình công kích này.
Nhưng trước khi giết người, Beethoven cần phải hiểu rõ cơ thể đối phương, năm bắt được xung nhịp của đại não, phủ tạng.
Lúc này, số 24 mới phát huy công năng của mình. Nàng này có thể nghe được hầu hết các loại thanh âm, kể cả thanh âm phát ra khi đại não vận động, hay thanh âm của lục phủ ngũ tạng.
Bởi vậy, số 24 và Beethoven chính là cặp đôi trời sinh.
Sau khi Beethoven bị nhốt, số 24 liền bám lấy số 23 Da Vinci.
Trong suốt thời gian vừa rồi, số 24 đã thu thập, phân tích cơ thể Mạc Thu, hơn nữa phát ra sóng âm quét qua thân thể Mạc Thu một lượt.
Đây chính là siêu nhân loại a! Bọn tâm thần này từ đâu tới vậy?
Căn cứ vào phân tích của số 24 phân tích, số 23 Da Vinci đã vẽ nên chân dung hoàn chỉnh của Mạc Thu, đúng hơn là giải phẫu đồ.
Dù không thực sự mổ xẻ Mạc Thu kia, nhưng trong tiềm thức, số 23 Da Vinci đã tiến hành giải phẫu y vô cùng hoàn chỉnh.
Cho nên, số lượng giải phẫu đồ của Mạc Thu lên đến mấy chục tấm.
Vậy lúc này hỏi, Vân Trung Hạc có nắm chắc thắng được Mạc Thu hay không?
Chỉ cần Lục Chỉ Cầm Ma Beethoven giá thân là bọn ta thắng chắc.
Vân Trung Hạc có thể sử dụng thủ đoạn không ai ngờ tới để đánh bại, thậm chí giết chết Mạc Thu.
Chấn nhiếp toàn trường. Sáng tạo kỳ tích.
Hiện giờ chỉ còn thiếu Beethoven.
Tuy nói vậy nhưng Vân Trung Hạc đúng là không nỡ. số 23 và số 24 thực sự quá tốt. Hắn đã gắn bó với cặp đôi này nửa năm.
…
Chỉ còn đúng một ngày.
Vân Trung Hạc tranh thủ chút thời gian quý giá này để phân tích tàng bảo đồ một lần chót.
Tàng bảo đồ của lặng mộ Nộ Đế.
Nửa năm qua, hắn đã nghiên cứu không dưới một ngàn lần.
Da Vinci thậm chí còn căn phóng đại thứ này lên gấp trăm lần, hết hủy đi rồi vẽ lại rất nhiều lần.
Thậm chí nghiên cứu từng đường từng nét một.
Khoa trương hơn nữa là, Da VInci còn bóc tách từng sợi giấy để tiến hành nghiên cứu.
Nhưng vẫn không có thu hoạch.
Vân Trung Hạc chỉ hận không thể xé nó thành từng mảnh.
“Vân Trung Hạc! Ngươi không nên uổng phí tâm tư vì tấm bản đồ này nữa.” Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Nếu nó không phải là vật gia truyền của Tỉnh thị, thì ta đã sớm đốt đi.”
“Đốt?” Vân Trung Hạc không khỏi rục rịch.
Đây… cũng là một cái biện pháp vậy.
Không phá thì không xây được. Chui vào chỗ chết để cầu sinh.
Có lẽ phải thiêu hủy tấm tàng bảo đồ này mới có thể tìm ra lăng mộ kia.
Nhưng một khi đã đốt đi thì sẽ không còn cơ hội nghiên cứu tiếp nữa.
…
Một ngày trôi qua.
Vân Trung Hạc và Tỉnh Trung Nguyệt rốt cuộc đã trở về Liệt Phong thành.
Lúc này, màn đêm vừa vặn buông xuống.
Liệt Phong thành tàn lụi, phủ thành chủ cũng tàn lụi theo.
Nguy cơ thiếu lương thực càng ngày càng nghiêm trọng.
Toàn bộ hi vọng lúc này đều đặt vào Lạc Diệp lĩnh.
Không chỉ là 1300 cây số vuông đất đai, còn có cả chỗ lương thực khổng lồ kia.
Hiện tại, một vạn quân của Mạc thị gia tộc đang trấn giữ Lạc Diệp lĩnh, chờ đợi thu hoạch.
Đây chính là hơn một triệu thạch lương thực.
Chỗ lương thực này đủ cho Liệt Phong cốc ăn một năm.
Về đến phòng mình, Vân Trung Hạc không nói không rằng, lập tức chăn đi ngủ.
“Đại nhân, không… rửa chân sao?” “Hứa An Đình” tiểu tỷ tỷ thẽ thọt hỏi.
Vân Trung Hạc hôn lên bụng nàng một cái.
“Mau ngủ đi.” Vân Trung Hạc dịu dàng khuyên nhủ.
Trước khi đại chiến bộc phát, hắn nhất định phải đưa “Hứa An Đình” tiểu tỷ tỷ đến được cảnh nội Đại Doanh đế quốc an toàn.
Nằm trong chăn ấm, Vân Trung Hạc nhanh chóng tiến vào giấc mộng.
Lần này, hết thảy đều trông vào Beethoven đại gia a!
Liệu có thể ngẫu nhiên chọn trúng Lục Chỉ Cầm Ma Beethoven không nhỉ?
Nghĩ vậy nhưng Vân Trung Hạc hết sức tin tưởng bệnh viện tâm thần X.
Bởi cái bệnh viện điên khùng này biết rõ hắn cần gì.
“Hô!”
Ở trong giấc mộng, khung cảnh quen thuộc lại hiện ra trước mắt Vân Trung Hạc
Bệnh viện tâm thần X.
Hai mươi ba bệnh nhân tâm thần đều chỉnh chỉnh tề tề ngồi ở đó.
…
Tác giả: Canh hai đăng truyện, tiếp đó là canh một. Bánh ngọt đi ăn cơm rồi lại gõ chữ. Xin các huynh đệ đừng tiếc nguyệt phiếu! Thứ hạng ngày một thụt lùi mất rồi. Mau mau cứu ta! Dập đầu trước mọi người.