Đọc truyện Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn – Chương 97: 54 tuyển 13 – bốc thăm
Ông Trương thấy tôi có chút suy tư, cho là tôi đang gặp khó khăn, ông than thở: “Không ngờ sẽ có nhiều đội tới tham dự như vậy, tóm lại cậu cứ tận lực thôi.”
Ông đi rồi, bước chân có chút loạng choạng, phần tử tri thức ngẩng cao đầu cả đời kỳ thực đã đụng tường, lý tưởng cùng hiện thực luôn mâu thuẫn. Ông ấy muốn làm cùng những thứ ông ấy có thể làm là một trời một vực, ông có thể giúp rất nhiều người, nhưng không ai thật tâm muốn giúp ông. Ai nguyện ý lãng phí vào một lý tưởng hư vô mờ mịt chứ? Phần tử trí thức từ cổ tới này không cải biến nổi thế giới, Lý Bạch cùng Đỗ Phủ không được, Phạm Trọng Yêm cùng Vương An Thạch cũng không được, cải biến hiện thực chỉ có thổ phỉ cùng quân đội mới là đạo lý, may là tôi có chút quan hệ với quân đội cùng thổ phỉ — tôi phải đi xem máy làm chứng minh thư đã.
Tôi đi vào nhà ăn, mấy công nhân vừa mới cắm điện, tôi mở bao thuốc mời họ hút. Người dẫn đầu nhìn tôi hỏi: “Cậu có biết dùng thứ này không?”
Tôi nhét bao thuốc vào túi áo anh ta, anh ta chỉ vào máy nói: “Nó đơn giản lắm, điền tư liệu vào đây sau đó cho ảnh chụp vào, đây là cửa ra chứng minh thư, chứng minh thư ra là đã ép plastic xong rồi.”
Tôi vội hỏi: “Vậy thì có phải mua plastic vào để làm chứng minh thư à?”
“Không cần…”
Tôi sửng sốt, hỏi lại: “Mẹ ơi, vậy trực tiếp làm ra chứng minh thư nhân dân thế hệ hai luôn hả?”
Anh ta đắc ý nói: “Đúng, đừng thấy cái máy này cũ mà chê, đây là hàng nhập khẩu, ở trong nước cũng tính là hàng tiên tiến.”
Bọn công nhân đi rồi, tôi tìm mấy chiến sĩ gánh máy lên trực tiếp mang vào phòng học, sau đó phái người mời Lư Tuần Nghĩa cùng các hỏa hán tới họp. công tác chụp ảnh của Tần Thủy Hoàng rất gọn gang, dự tính sẽ hoàn thành trong buổi sáng.
Trước khi các hảo hán lục tục tới, tôi kéo Nhan Cảnh Sinh ra ngoài, đưa chi phiếu cho cậu ta, để cậu ấy đi mua đồ phòng hộ. Cậu ta vui vẻ chạy vội đi mua, mang theo hai chiến sĩ nữa.
Các hảo hán tới đông đủ, tôi mời Lư Tuấn Nghĩa cùng Ngô Dụng ngồi trên bục giảng, phía dưới trừ Chu Quý, Đỗ Hưng quản lý quán bar cùng một số hảo hán ra ngoài đi dạo, 300 tập hơp lại, không tiếp tục chụp ảnh nữa, đều tới ngồi xuống.
Tôi vẻ mặt nghiêm túc, ho khan một tiếng: “các vị ca ca, các tráng sĩ Nhạc gia quân, hiện tại trường dục tài văn võ của chúng ta đang đứng trước thời khắc sinh tử tồn vong…”
Lý Quỳ hét lên: “Sao, hoàng đế lão nhi muốn chinh thảo chú hả?”
Sau đó lập tức một giọng vang ầm ầm, Lý Vân: “may mà tôi đã xử lý tốt nền đất để xây ủng thành…”
Thần cơ quân sư Chu Vũ: “Mau đào hộ thành hà, triệu hồi Trương Thuận cùng Nguyễn gia huynh đệ…”
Thang Long: “Cần bao nhiêu quan khí, nhưng tôi không thể lập tức chuẩn bị đủ…”
Khác hẳn bọn họ, 300 Nhạc gia quân vẫn sừng sững bất động, nhưng vẻ mặt phức tạp, xem ra họ cũng không muốn chiến đấu vì bất kỳ ai ngoài Nhạc Phi, nhưng ngại cảm tình ở đây, Từ Đắc Long không nói gì, an tĩnh ngồi chờ tôi nói tiếp.
Tôi lau mồ hôi lại muốn giải thích, nhưng phía dưới mọi người ồn ào sôi sục, thảo luận nguy hiểm thế nào, làm áo có thể sinh tử tồn vong khi chống lại chính phủ, vì vinh dự mà chiến có trọng yếu không?
Lư Tuần Nghĩa vỗ bàn mấy lần các hảo hán mới dần an tĩnh lại, tôi cười lúng túng; “ách… cũng không nghiêm trọng thế, là chuyện tỉ võ thôi…”
“Chài!” Các hảo hán khinh thường.
Tôi vội nói: “Lần thi đấu này rất quan trọng, vấn đề nhân tuyển phải giải quyết gấp, bởi vì mục tiêu lần này của chúng ta là thứ năm, vì vậy thao tác rất khó, chúng ta phải thắng lúc cần thắng, phải thua lúc cần thua…”
Dưới đài có người tức giận nói: “Thi đấu ở cái lôi đài hạng bét, nếu không thắng là mất thể diện Lương Sơn chúng ta, đúng không?” Lập tức một loạt tiếng phụ họa vang lên: ‘Chuyện này bọn tôi khôn giúp được.”
XXX Tống đen (hắc bàn – béo đen) năm xưa bảo các anh đầu hàng các anh đều đáp ứng, tôi kêu bọn anh thua trận đấu không được sao? Rất nhiều hảo hán đều có ý lui, lúc này Đổng Bình đột nhiên đứng lên nói: “Các vị huynh đệ hãy khoan đã, chú Cường nói thi đấu xong sẽ bỏ tiền cho chúng ta trọng lập Lương Sơn, hơn nữa khi chúng ta tỉ võ, ai biết bọn ta là người Lương Sơn? Coi như theo chú Cường đi chơi, được tiền, chúng ta tiêu doa khoái hoạt.”
Cả đám người nghĩ lại chút, rồi lại ngồi xuống.
Tôi khẩn Trương vung tay lia lịa: “Em nói rằng thi đấu xong cho các anh lên lại lương sơn du lịch, chứ không bảo trọng lập nhé.”
Thế là dưới đài có người la lên: “Vậy tính tôi một vị trí.” Bên cạnh lập tức có người đấm hắn mắng; “Mày tính cái chim, chỉ sợ mày thua thì dễ, muốn thắng cũng chẳng thắng được.” Người nói đầu tiên nổi giận: “Làm sao, mày cũng muốn đánh khua tay múa chân với tao à?”
Lý Quỳ hét lên: “Đừng có nháo loạn, đều đừng tranh với tôi…” Lại một trận đại loạn.
Ngô Dụng đứng lên giơ tay ép xuống, mọi người lập tức an tĩnh hơn, xem ra uy vọng còn cao hơn Lư Tuấn Nghĩa, Ngô Dung hỏi tôi: “Chú Cường, lần thi đấu này chú cần bao nhiêu người?”
Tôi nói: “cá nhân 8, còn cần 5 người một đội tổng cộng 13.”
Ngô Dụng liếc 300. Từ đắc long nói: “Số người có hạn, nếu như cần bọn tôi, chúng tôi tự nhiên không từ chối, nhưng nếu các vị tráng sĩ Lương Sơn nguyện ý một mình gánh vác, chúng tôi cũng không có ý kiến.”
Các hảo hán đều khen: “Các vị binh ca đủ sảng khoái.”
Ngô Dụng gật đầu tỏ ý, sau đó nói với tôi: “Giờ còn có chuyện khó, hiện tại các huynh đệ không đủ, Dương Chí, Trương Thanh, Nguyễn gia huynh đệ võ công đứng đầu, bọn họ không ở đây để tham gia tuyển chọn.”
Lúc này Tần Thủy Hoàng đại công cáo thành, cầm máy ảnh kỹ thuật số đi vào tìm tôi, Lư Tuần Nghĩa chỉ Chính béo hỏi: “Vị này là…”
Tôi ghé tai nói nhỏ: “Tần Thủy Hoàng.”
Lư Tuấn Nghĩa kinh sợ vội kéo ghế mời Chính béo ngồi. Trên Lương Sơn mọi người đều thiếu kính ý với vương tướng, Lư Tuấn Nghĩa cùng Tống Giang là hai ngoại lệ.
Tôi vì thử máy có dễ dùng không, trước không để ý tới Ngô Dụng đang nói chuyện tuyển chọn, cầm máy ảnh kết nối máy in cũ, không hổ là máy in chuyên nghiệp, trên hiện rõ dạng chứng minh thư, tùy tiện điền chút tư liệu, không cần máy quét, trực tiếp dán ảnh Từ Đắc Long lên là được, ấn ok, chiếc máy ầm ầm vang lên, chốc lát một chứng minh thư còn nóng bỏng tay được đùn ra.
Tôi vội kéo Kim Đại Kiên cùng Tiêu Nhượng tới, suy nghĩ một chút lại kêu thêm Tống Thanh, làm mẫu cho họ vài lần, quả nhiên Tống Thanh học được thao tác, nhưng anh ta không biết đánh chữ, chỉ có thể sử dụng tư liệu có sẵn trong máy, chốc lát có mười mấy chứng minh thư có dán hình 300 được làm xong, loại thao tác máy móc này Kim Đại Kiên rất nhanh nắm bắt. Kêu anh ta đánh máy khẳng định không được, nhưng kêu anh ta làm chút việc oai môn tà đạo thì làm tốt hơn bất kỳ ai. Tiêu Nhượng nhìn chút rồi chán: “Không có việc gì, anh đi.” Xác thực là anh ấy chẳng có việc gì.
Ngô Dụng đột nhiên kéo tôi lại: “Chuyện của chú thật phức tạp.”
Ngô Dụng lấy ra một tờ giấy ra cho tôi nhìn: “Đây là chứng minh thư của anh.”
Tôi nhìn qua còn là chứng minh thư đời đầu, có lẽ chứng minh thư của các hảo hán đều do Nhất Điều Long làm, vì vậy ảnh chụp rất vội, còn không bỏ kính, dù tôi là người ngoài ngành nhìn cái cũng biết là giả, mà tên còn dùng là Ngô Dụng.
Ngô Dụng hỏi tôi: “Thi đấu có cần thứ này không?”
Tôi nói: ‘Khẳng định, trước báo lên danh sách, sau đó các tuyển thủ cầm chứng minh thư trải qua kiểm tra mới có thể lên đài.”
Ngô Dụng nói: “Vì thế, chứng thư trên tay bọn anh không dùng được.”
Tôi hiếu kỳ: “Vì sao?’
“Bởi vì trên đó đều ghi tên thật, nếu cứ thế, chẳng phải làm mất đi uy phong của Lương Sơn?”
Tôi vỗ đầu, thiếu chút quên mất chuyển này.
Nếu như có người lên tham gia thi đấu tên Lâm Xung hay Dương Chí còn không để ý, nhưng một đội 13 người tham gia đều vậy> ngươi kêu Lâm Xung, hắn gọi Dương Chí, kia là Lý Quỳ, không khiến người hoài nghi mới lạ.
Ngô Dùng nói với Tiêu Nhượng: “Vì thế nhiệm vụ của cậu là nhanh chóng nghĩ ra 13 cái tên báo “ cái gì danh ấy nhỉ?”
“Tùy tiện đi.” Ngô dụng nói xong lại nói với tôi: “Cậu trước báo 13 cái tên lên, điền từ liệu vào đó.” Nói xong chỉ máy in chứng minh thứ “chỗ ảnh thì để trống, đến hôm đó, ai tiện thì lên đài, chỉ cần dán cái ảnh chụp lên là ok.”
Tôi lạnh gáy, không hổ là cẩu đầu quân sư trong hang ổ tặc cướp, nếu không có tâm chống chính phủ, đánh chết cũng không nghĩ ra chủ ý này, tôi nghĩ dù Gia Cát Lượng cũng không thể nghĩ ra nổi.
Tôi suy nghĩ một chút nói: “Vẫn không được, ảnh chụp phải giao cùng danh sách, còn phải làm thẻ tuyển thủ tham gia mà.”
Ngô Dụng cười ha hả: “Đấy phải dựa vào khả năng của chú ồi, theo anh biết bọn em càng tin vào chứng minh thư, em trước cứ giao 13 cái ảnh chụp, chụp nó mờ tí, đến lúc đó tuyển thử cầm chứng minh thư lên đài, chỉ cần nhìn ảnh chứng minh thư là được, sẽ không có chuyện gì đâu.” Đầy đầu là ý nghĩ xấu xa.
Tôi hỏi Tần Thủy Hoàng: “Anh Chính, được không?”