Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Chương 82: Giết người và cua gái


Đọc truyện Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn – Chương 82: Giết người và cua gái

Tư Vũ đi thay đồ, ba tay hảo hán cũng quay người mặc quần áo, tôi phát hiện mấy cha này đúng là thấm nhuần phương châm vừa học vừa chơi, mang theo không chỉ rượu mà cả khô cá, lạc rang, trong một cái vò còn có hai con cá sống nhăn, hỏi dùng làm gì, chỉ cười khong đáp.

Nguyễn Tiểu NGũ vừa mặc đồ vừa đùa, hôm nay tiếc là không lôi anh Vũ xuống nước, nếu không chưa biết ai ăn ai. Nguyễn Tiểu Nhị hỏi:

– Anh Vũ biết bơi không?

Trương Thuận trừng mắt mắng:

– Anh ý mà biết bơi đã không bị vây ở Ô Giang.

– Thôi nhanh lên mấy cha, đừng tán phét nữa – Tôi không nhịn được nói.

Bọn tôi ra khỏi cung thể dục, Nghê Tư Vũ đã chờ sẵn, cô bé mặc một bộ váy hoa ngắn trông rất nghịch ngợm, bộ ngực cứ nhô ra…, tôi phát hiện cô bé trông đã vui vẻ hơn nhiều, cô bé ngẩng đầu nhìn Hạng Vũ kinh ngạc nói:

– Trời đất, anh cao quá chừng, sau này em gọi anh là anh to con nhé.

Tôi nhìn hai người, chợt nhớ đến Quách Tương và Dương Quá, Dương Quá chờ người yêu 16 năm, còn Hạng Vũ chơi hẳn 2000 năm, tôi vỗ vai gã nói:

– Sau này lên mạng anh lấy nick: “Dám cười Dương Quá chẳng si tình” nhé!

– Dương Quá là thằng nào?

Hạng Vũ đi mà như chạy, Nghê Tư Vũ cố đuổi theo càng lỗ rõ sự khâp khiễng của đôi chân, tôi khều Hạng Vũ bảo đi chậm lại, Hạng Vũ phát hiện ra điều khong tự nhiên hỏi:

– Chân em có tật à?

Tôi hắng giọng ầm ĩ.

– Hồi bé bị bệnh – cô bé tỉnh bơ.

Hạng Vũ ù một tiếng, chẳng chậm lại tí nào, nói:

– Ngày xưa anh có một tay lính, chân cũng bị tật từ bé, ra trận bị đánh què giò, nối lại tự nhiên hết, em có muốn thử xem không?

Nghê Tư Vũ ngạc nhiên:

– Thật á?

Cô bé từ lúc ra khỏi cung rất hiếu kỳ về Hạng Vũ, giờ nghiêng nghiêng sang một bên, vừa đi vừa nhìn “ anh to con”.

Hạng Vũ tỉnh bơ:

– Thật ra con người có tí tật cũng là chuyện tốt, hồi đó bọn anh ăn uống kham khổ, suốt ngày đánh nhau, lâu ngày mới phát hiện cứ mấy thằng gầy còm ốm yếu hay tàn tật lại sống dai nhất, chúng nó biết mình bị hạn chế nên càng cố gắng, sau này đều thành quân quan hết, giết người gọn lẹ lắm.

Trương Thuận và hai anh em họ NGuyễn gật đến sái cổ. Nghê Tư Vũ nghe mà chẳng hiểu quái gì, cười nói:

– Lần sau anh đến em biểu diễn bắt cá sống cho anh xem nhé, mấy người trong đội bố em chẳng ai làm được.

Cuối cùng tôi cũng biết hai con cá sống dùng để làm gì, Tư Vũ hỏi nhỏ tôi:

– Anh ý nói thật đấy ạ?

– Bốc phét thôi.

Bọn tôi qua đối diện cung thể dục, dạo mấy cửa hàng chẳng thấy đâu bán đồ Tây, tôi đang nghĩ bụng không lẽ tay hướng dẫn viên đó lừa bọn tôi? Có ai thấy chỗ bán bóng rổ lại bán đồ Tây không? Nghe Tư Vũ biết bọn tôi định mua đồ Tây, nói to:

– Sao bọn anh không nói ngay, quán đó không ở đây đâu.

Đoạn dẫn bọn tôi vào ngõ ngoằn nghoèo một hồi, đến một quán may đo, tay chủ quán nhìn cái là biết người miền Nam, có vẻ quen Tư Vũ, chào đón nhiệt tình, khi thấy Hạng Vũ hỏi ngay:

– Cũng đến đặt đồ Tây hả?

Tôi thấy quần áo treo trên giá đều rộng hơn đồ thường vài số, xem ra chỗ này thường xuyên đón tiếp mấy tay vận động viên to con. Tôi hỏi:

– Có đồ may sẵn không?

– Chỗ này tôi chỉ nhận hàng đặt, mua đồ may sẵn thì ra cửa hàng mà mua.

Hạng Vũ giơ tay lấy một bộ từ giá cao nhất xuống, ướm thử rồi mặc luôn, thật đáng mừng, vừa như in. Thợ may vội vàng:

– Của người ta đặt đấy.

Hạng Vũ không thèm nghe, chìa tay hỏi:

– Quần đâu?

– Nói rồi mà, của khách người ta đặt đấy.

– Treo đấy rồi nói thế để nâng giá hả? – Nguyễn Tiểu Nhị xen vào.


– Cái tay đặt hàng bao giờ cần?

– Ngày mai.

– Có đúng lúc vậy không cha?

– Thật mà,không tôi treo ra làm gì, cả giày lẫn áo sơ mi đều để đây cả.

Nguyễn Tiểu Ngũ giật lấy giày và sơ mi đưa cho Hạng Vũ tỉnh queo:

– Đỡ phải đi đi lại lại.

Thợ may gần khóc nói:

– NGười ta mai lấy hàng tôi phải nói sao đây?

– Làm một bộ hết bao lâu?

– Một tuần là ít nhất – Thợ may mặt mũi mếu xệu nhìn tôi đáp, có lẽ thấy tôi bụng dạ mềm yếu nhất.

– Thì bảo người ta tuần sau đến lấy, cứng đầu!

Giờ tay thợ may mới phát hiện tôi là kẻ xấu xa nhất hội, mấy tay kia cướp giật còn nói rõ, tôi lại lý do lý trấu linh tinh, quay lại hỏi Nghê Tư Vũ:

– Bạn của em à?

Con bé nói phải là hỏng bét, may quá, bé con khá thông minh:

– Em chẳng biết.

Thợ may ngồi bệt xuống đất, Trương Thuận gắt:

– THoải mái tí đi, đưa quần đây.

THợ may lấy quần ra, cười khổ nói:

– Đã thế thì đành vậy, mấy người lấy đi.

Hạng Vũ ôm đống đồ đi vào phòng thay.

Tôi đặt 2000 lên bàn, thợ may nói:

– Tiền thì đủ rồi, nhưng mấy anh nghĩ xem cái tay mặc được bộ này tôi đâu có trêu vào được.

– Thì bảo hắn là bị cướp rồi.- Trương Thuận tỉnh rụi nói.

– Cũng phải để người ta tin mới được chứ, to con đâu chắc đã ngu.

– Thế để bọn này giúp một tay, đập chỗ này ta hoang, nói là tin ngay.- Tôi chem. Vào.

THợ may xua tay rồi rít:

– Con xin các bố, con sợ lắm rồi ạ, các bố thay đồ xong rồi biến đi cho con nhờ.

Lúc ấy Hạng Vũ mở cửa đi ra, không tự nhiên chỉnh chỉnh cổ áo, ngượng ngùng hỏi:

– Trông có được không?

Bọn tôi ngẩn hết ra, trước mặt là một người đàn ông đẹp trai đầy chất nam tính, bộ complete phẳng phiu làm nổi bật thân hình vạm vỡ, vai rộng lưng dài, ngực nở bụng thon, chứng tỏ gã có một lối sống lành mạnh và thân thể cường tráng, không đeo cà vạt nêu lên tính cách phóng khoáng, thoải mái, cộng thêm dôi mày rậm như làm bằng sắt và ánh mắt thâm trầm của Hạng Vũ, lúc này nhìn hắn mới chính xác là một vị anh hùng. Nghê Tư Vũ ôm miệng cả nửa ngày mới lắp bắp:

– Anh to con….đẹp trai … quá!

Trương Thuận và anh em họ Nguyễn vừa chống tay lên cằm vừa gật gù:

– Xem ra anh em mình cũng phải đặt một bộ.

Tôi nhìn mấy tay vạm vỡ,mặc áo ba lỗ nói:

– Xin các cha, nhìn thế này còn giống ăn cướp, mặc vét vào là y chang mấy tay buôn đồng hồ giả.

Thợ may vừa gật gù vừa nói:

– Đúng là hợp thật, nếu thích các anh đặt sẵn tiền tôi làm thêm cho một bộ.

– Không phải một bộ mà bốn bộ, mỗi mùa một bộ.- Tôi vừa móc tiền vừa nói.

Lúc bọn tôi đi ra, Nghê Tư Vũ hỏi:

– Giờ mình đi đâu?
– Không phải bọn mình mà chỉ bọn anh thôi, em về đi không lại bị bố mắng.- Trương Thuận nói.


– Còn sớm mà, với lại bố biết em đi với các sư phụ thì rất yên tâm.

Tôi cười:

– Em chắc không phải con đẻ rồi, anh mà có con gái xinh thế này thì mọi sinh vật giống đực đều phải giữ cự ly 10 mét, nếu không miễn phí phục vụ củ đậu bay.

Tôi đột nhiên hiểu được niềm hạnh phúc của bố Bánh Bao, yên tâm biết bao, không lo thằng nào vì ham mê sắc đẹp mà lừa dối con mình. Cứ theo di truyền mà nói thì tôi có 50% khả năng yên tâm như vậy, có điều nếu con gái tôi mà giống tôi thì…cần phải lo lắng: thằng quái nào dám lấy?

Nghê Tư Vũ nụng nịu:

– Cho em đi với mà!

Trương Thuận:

– Bọn anh đi tắm.

– Em trông quần áo cho.

Nguyễn Tiểu Nhị:

– Bọn anh đi chơi gái.

Nói kiểu đấy bố nó tin, có muốn nói cũng phải úp úp mở mở thế này: “ Bọn anh đi gội đầu”. Tôi giơ tay dọa:

– Không về anh đét đít.

Nói gì thì nói mông con bé trông chắc ghê, chắc nẩy tưng tưng ấy chứ. Tư Vũ cười hì hì chạy ra ôm tay Hạng Vũ mach:

– Anh Cường trêu em.

Hạng Vũ rút tay ra nói:

– Nó không dám đâu.

Tôi chỉ gã nói:

– Đừng thừa cơ đụng chân đụng tay, anh ý có người yêu rồi đấy.

– A! Chị ấy xinh không ạ? – Tư Vũ hỏi Hạng Vũ.

– Khỏi hỏi, chị dâu thuộc loại nghiêng thành đổ nước, rất có khí chất, ai giống em, một con bé ngốc. – tôi rỉa.

Cuối cùng Nguyễn Tiểu Ngũ ra chiêu tuyệt sát:

– Bọn anh đi uống rượu, dám đi không?

Nào ngờ cô bé vui mừng:

– Hay quá, hay quá, đi uống loại hôm trước nhé.

Bọn tôi bó tay, đành đưa con bé theo, kéo quân đến Nghịch THời quang. Ba tay hảo hán gặp Chu Quý và Đỗ Hưng vui vẻ nói chuyện, Trương Thanh và Dương Chí lại chuồn đi đâu không biết, có Nghê Tư Vũ nên tôi không tiện giới thiệu Hạng Vũ, chỉ hỏi:

– Còn phòng riêng không?

Chu Quý đưa bọn tôi lên phòng,mang thêm mấy vò Đỗ Tùng rồi xuống bận rộn. Hạng Vũ vào phòng, cởi áo ngoài ra, cơ bắp chật căng áo sơ mi, Tư Vũ ngưỡng mộ hỏi:

– Anh tập thế nào mà được thế này vậy?

Tôi lườm:

– Hỏi làm gì? Em cũng định cơ bắp thế hả?

Con bé đỏ mặt lảng ra.Vì có Nghê Tư Vũ, bọn tôi đành nói mấy chuyện linh tinh, tôi nháy nhó ra hiệu cho Trương Thuận, gã rót rượu ra bát hỏi:

– Theo bọn sư phụ học bấy lâu có thấy tiến bộ không?

– Nào chỉ tiến bộ, đúng là thần tốc mà, bố em cũng phát ghen lên đấy.

– Tốt, vì tiến bộ thầy trò ta làm một bát.

NGhê Tư Vũ chạm bát, một hơi cạn, Trương Thuận ngồi xuống, khẽ huých Nguyễn Tiểu Nhị, tay này giơ bát:

– Thế thì nhị sư phụ uống với em một bát.

Nghê Tư Vũ cười hì hì làm cạn ráo, mặt chẳng tái chẳng đỏ, con bé này tửu lượng cao thế từ hồi nào? Chắc mấy tay thổ phỉ này đào tạo ra mất.Nguyễn Tiểu Ngũ không chơ nhắc, vừa đứng lên Tư Vũ đã nói:


– Bát này em mời thầy năm.

Lại cạn, TRương Thuận vớ được cớ nói:

– Sao không mời sư phụ và nhị sư phụ mà chỉ mời ngũ sư phụ?

Con bé lại mời hai đồng chí mỗi người một bát, không cau mày lấy một cái, tôi lại nháy nhó Hạng Vũ, tay này trầm ngâm một lúc giơ bát nói:

– Uống rượu!

Cả bọn ngã lăn. NGhê Tư Vũ mặt mũi đỏ tía, uống hết bát này, đoạn đứng phắt lên hô to:

– Em nhất định lấy chức vô địch.

Nguyễn Tiểu NGũ lắc đầu, giơ sẵn tay, quả nhiên một giây sau con bé lăn chiêng vào tay hắn, Tiểu NGũ đặt cô bé lên đi văng, lấy áo đắp rồi quay lại:

– Rồi, anh em ta nói chuyện.

Tôi chỉ mấy người nói:

– Mấy anh không tử tế gì cả.

Cả đám đồng thanh:

– Chú cút!

Trương Thuận cười nói:

– Có người mắng bọn em là kẻ cướp thô bỉ, nhưng tụi em rất kính trong anh hùng hảo hán, trong những người xưa, kính trọng nhất là anh với Quan Vũ, Quan nhị ca.
– Quan Vũ là thằng nào? – Hạng Vũ ngạc nhiên.

Nguyễn Tiểu Nhị kinh ngạc:

– Anh Vũ không biết Quan nhị ca à?

Tôi nói:

– Hỏi vớ vẩn, thế mấy anh có biết Hồng Tú Toàn là ai không? Có biết Lôi Phong là ai không?

– Lôi Phong là đứa nào? – Nguyễn Tiểu NGũ chen ngang.

Tôi chán nản xua tay:

– Chỉ nói chuyện ngày xưa, chỉ nói chuyện ngày xưa.

Trương Thuận uống một bát, quẹt miệng hỏi:

– Anh Vũ, kể bọn em nghe ngày xưa đánh trận ra sao?

Hạng Vũ bình thản:

– Có gì mà kể chứ, anh cứ chờ quân địch dàn trận xong, hô một tiếng “ Giết” , thúc ngựa xông lên, ngựa anh nhanh, xông vào là bọn nó loạn tùng phèo hết, đâm chém một lúc là thắng thôi, còn lại lính lác nó dọn chiến trường, anh một mình về uống rượu.

Hội Trương Thuận nghe mà há mồm trợn mắt, hồi lâu Nguyễn Tiểu Nhị uống một ngụm lớn, giơ ngón cái nói:

– Anh hùng hảo hán!

Nguyễn Tiểu Ngũ tiếp:

– Đúng là thiên cổ bá vương.

Hạng Vũ cười lắc đầu:

– Bá Vương gì chứ, đọc sách, đọc binh thư hoài không vào, có tí sức trâu thôi.

Tôi ngạc nhiên hỏi:

– Anh hồi nào trở nên khiêm tốn thế, sách sử nói anh kiêu căng tự đại, cuối cùng bị anh Quý dồn đến sông Ô Giang, lúc ấy còn nói bại không phải vì không dám đánh, đúng là tự luyến dễ sợ.

Hạng Vũ đập bàn cái rầm, bọn tôi cứ tưởng hắn nổi sùng, ai dè hắn nói lớn:

– Nói đúng, quá đúng!

Bọn tôi ngất, Trương Thuận hậm hực nói:

– Tay Lưu Bang thật đáng ghét, em mà gặp là đập cho một trận.

Thật ra hôm khánh thành trường hắn đã gặp rồi.Hạng Vũ phẩy tay:

– Đừng nhắc nó nữa,bọn anh giàng hòa rồi, anh nghĩ lại thì từ lúc dấy binh nó đã có chí lớn, dưới trướng có Hàn Tín, Trương Lương, cư xử tốt với bách tính, ước hẹn ba điều, biết nghe lời mưu sĩ, ngay từ đầu đã biết là mình muốn thiên hạ. Còn anh thì kiêu căng tự đại, tàn bạo với dân, thưởng phạt binh sĩ không nghiêm minh, có thắng cũng là bạo quân mà thôi, kiểu người như anh thích gì làm nấy chẳng nên được nghiệp lớn đâu.

Trương Thuận không coi chuyện đó vào đâu cười:

– Anh em mình là dân giang hồ, cứ sống cho thoải mái là sướng, anh Vũ ,uống!

Dân giang hồ cái con khỉ, kẻ cướp thì nói là kẻ cướp cho xong. Tôi cẩn thận hỏi Hạng Vũ:

– Anh tỉnh ngộ ra hồi nào vậy?

Hắn chưa đáp tôi đã vỗ đùi cái đét:

– Đúng rồi, từ lúc hai người xa nhau anh đã hoàn toàn tỉnh ngộ, em thấy anh có tuệ căn, sau này cứ gọi là sư Trí Thâm béng.


Tiểu Nhị nói:

– Anh Vũ kể chuyện anh và chị dâu đi.

Tiểu ngũ bổ sung:
– Từ lúc hai người gặp nhau ấy.

Tôi cũng muốn hỏi vụ này lâu rồi, chỉ sợ hắn đau lòng, giờ tìm được NGu Cơ rồi nghe chắc khong sao. Hạng Vũ thấy mắt bọn tôi sáng quắc tò mò, bèn uống một bát, sợ gã rót rượu mất thời gian, Trương Thuận vội cave, Hạng Vũ nói:

– Hồi đó anh ở Ngô Trung, suốt ngày cùng đám gia đinh tập võ uống rượu, nhà quá chân tay phát hoảng, chẳng vui gì. Mãi đến khi nghe tin Trần Thắng, NGô Quảng khởi nghĩa, liên tục có người chạy nạn đến, tay thái thú chỗ bọn anh tên là Ân Thông, hồ đồ vô năng, nhát gan như thỏ,ra lệnh đóng cửa thành, mặc cho nạn dân khổ sở kêu khóc ngoài thành, càng ngày càng đông, tối nay đứng trên tường thành thấy ngần này nạn dân, đến sáng đã thấy vô cùng vô tận rồi. Chú anh bèn bảo: Đến lúc khởi sự rồi, hỏi anh có dám không? Anh đáp là chờ lâu lăm rồi, nhưng chú bảo phải mất mấy hôm chuẩn bị. Anh chờ không nổi, một mình một ngựa vác thương là đi…

– Anh đi đâu? – Nguyễn Tiểu NHị hỏi.

– Thì đi giết Ân Thông, chú anh nói nó có nhiều lính, phải vạch kế hoạch tử tế mới giết được.

– Anh đi một mình? Có bao nhiêu lính?

– KHoảng vài trăm đứa thì phải.

– Anh giết…sạch hết?- Nguyễn Tiểu Ngũ hỏi.

Hạng Vũ tiếp tục:

– Cũng chẳng giết hết, đại đa số chạy mất, lúc anh đến phủ thái thú thấy cửa mở, lúc đó đang động loạn, Ân Thông sợ nên ngày nào cũng thao luyện binh sĩ, anh phi ngựa vào luôn, không thấy Ân THông, chỉ thấy một tay phó tướng. Anh lấy thương gõ vỡ cửa, chưa kịp hỏi gì thì thấy mấy bà già cầm gậy đuổi một cô gái từ trong vườn hoa chạy ra, cô ấy mặc một cái áo lông, khắp người rung rinh, trông đẹp lắm.

– Là chị dâu phải không? Chị ấy làm gì mà bị người ta đuổi đánh? – Nguyễn Tiểu NHị kêu lên.

Hạng Vũ dịu dàng chầm chậm nói:

– A Ngu là do Ân Thông mua về từ bé, lúc đầu làm nha hoàn, sau thấy lanh lợi nên cho học làm ca kỹ, khi nàng 16 tuổi thì Ân Thông nổi cơn dê lên, anh không bao giờ quên nàng lúc đó, mặt đầy vệt roi ứa máu mà vẫn cười tỉnh bơ, cứ như đuổi theo là con chó, con mèo mình nuôi vậy. A Ngu chạy đến của hoa viên thì mấy mụ kia kêu ầm lên, lính gác bèn lấy mâu chặn lại, nàng lúc ấy nhìn thấy anh, ngẩn ra một cái rồi không rời mắt khỏi anh nữa, mặc cho bọn kia đánh đập…

Tôi nghĩ bụng: “ Không lẽ Ngu Cơ bị thiểu năng?”, sực hiểu ra hỏi:

– Lúc ấy anh đẹp trai lắm hả?

Hạng VŨ sáng mắt, hơi có vẻ ngại ngùng nói:

– Hồi đó anh mới 24 tuổi, mặc một bộ giáp bạc, áo choàng đỏ trùm mông ngựa…

TRương Thuận nóng ruột hỏi:

– Sau đó thì sao?

– A Ngu cứ nhìn anh thế, còn anh thì không quên mình đến làm gì, anh lại dùng giáo đập vào cửa, có bốn tay lính chạy đến, thấy anh dám cưỡi ngựa vào phủ, muốn lôi anh xuống, anh chỉ nhẹ nhàng gõ mấy cái, sọ vỡ tùm lum hết cả,não văng đầy đất, làm chân ngựa và giày anh dính đầy. Bọn nó loạn tùng phèo lên, mấy mụ kia bỏ mặc A Ngu, rú lên như lợn bị chọc tiết chạy vào trong, anh chẳng nghĩ ngợi gì nem giáo một nhát, xiên cho một mụ cắm luôn xuống đất, mụ ta vẫn còn vung chân múa tay trong tư thế chạy

Nguyễn Tiểu Ngũ không nhịn được hỏi:

– Bọn nó còn mấy trăm đứa mà anh vứt thương ra như thế à? Còn một mụ nữa đâu?

– Sợ vỡ mật chết queo luôn, về sau anh cứ nói là ném chết con mụ đó bì sợ nó vào báo tin, nhưng thật ra anh ghét chúng nó hành hạ A Ngu.

– Thế chị dâu thì sao? Có sợ không, dẫu sao cũng là con gái mà?

– A Ngu chẳng sợ tí nào, lúc anh giết mấy thằng lính không phản ứng gì, chỉ khi anh ném giáo giết con mụ kia, sạt qua mặt nàng thổi tung tóc lên mới kinh ngạc che miệng, kiểu như một đứa bé con thấy người lớn dễ dàng làm gì đó mà nó không làm được, vừa ngưỡng mộ vừa tò mò, lại hứng phấn, vui vẻ. Anh vung tay cái giết mấy người, bọn lính bèn xúm vào bao vây, giáo mác cứ gọi là tua tủa, lúc ấy anh cưỡi không phải con Ô Truy, con ngựa kia sợ quá cứ lồng lên, anh bèn nhẩy béng xuống, rút kiếm ra chém, thôi thì gươm giáo, đầu vai gì chém tuốt, y như thái rau, loang cái giết vài chục đứa.

Trương Thuận ngửa cổ uống hết rượu trong bát, than :

– Đúng là hảo hán.

– Anh vừa giết vừa nhìn Ngu Cơ, nàng đứng dựa vào cửa vườn, tay chông cằm vừa xem vừa cười, anh tự nhiên giết về hướng đó. Thấy anh lại gần tự nhiên nàng quay lưng chạy mất, anh buồn quá, giết lại càng hăng, máu phun đầy tay áo, anh vẩy một cái roạt, văng đầy đất….

Bọn Trương Thuận lắng nghe háo hức, tôi vội xen vào:

– Anh bớt vài tình tiết được không, em nghe thấy ghê quá.

Hạng Vũ cười, tiếp:

– Đúng lúc đó anh nghe thấy Ngu Cơ gọi: “ Ê, qua bên này!”, anh cứ nghĩ là nghe nhầm, tiện tay giết vài đứa rồi quay lại nhìn, thấy nàng đang đang đứng chỗ cây giáo của anh, thở hổn hển tìm cách nhổ lên, thấy anh nhìn sang thì nghịch ngợm nháy mắt, nói: “ Sắp rút ra được rồi”, anh vui lắm, lại vung kiếm giết thêm mấy đứa…

Tôi bụng bảo dạ:” Anh vui vẻ thì giết mấy đứa, buồn quá lại giết mấy đứa, lính của Ân Thông đúng là xui xẻo mà.”

– Các chú phải biết cây thương của anh nặng mấy trăm cân, Ngu Cơ lúc đó mới 16 tuổi, nhổ lên được rồi, cầm lấy cán giáo kéo lê đi, được nửa đường phải dùng lại nghỉ một lát rồi mới kéo đến cửa vườn, gọi anh: “ Ê, qua bên này”, anh nhảy mấy bước là đến, nàng vác giáo lên vai mềm, hổn hển nói:” Dùng cái này mà giết”, anh cố ý không cầm lấy mà hỏi lại tại sao, nàng lườm anh một cái rồi vui vẻ cười nói: “ Em thích xem anh dùng thương”…

Tôi nghĩ thầm, nghe thấy khêu gợi quá” Em thích xem anh dùng thương”, cười hình hịch mấy tiếng. Hạng Vũ mặt sáng bừng hạnh phúc uống một hơi hết rượu trong vò, tiếp tục:

– Anh một tay cầm thương, khua một cái, đập chết một mớ, lúc đấy cũng hơi mệt, bèn dựa vào tường sát cạnh nàng, một tay chống sau đầu, tay kia khua giáo giết người, NGu Cơ thích lắm, cười vui khanh khách:”Đúng rồi, cứ thế”, bọn lính cứ ùa vào, cách một tầm thương xác chúng nó chống chất lên nhau thành một bức tường…

Anh em họ Nguyễn luôn mồm khen hay, lại mở một vò nữa, sướng hết chỗ nói. Tôi nghĩ bụng:” Hay cái con khỉ, rõ ràng làm bộ để cua gái, hai tay hai cây thương mà…”

– Lúc đó anh và Ngu Cơ kế sát mặt vào nhau, anh cười hỏi sao lại không sợ anh? Nàng cười không đáp, lại hỏi có dám giết người không? Nàng chật vật cầm kiếm của anh lên mấy lần không được, rất nghiêm túc nói:” Bây giờ em không có sức, sau này sẽ dám” Anh ha ha cười lớn, lại múa thương giết thêm một mớ. Anh giết cũng chán rồi, thấy bọn lính đứng mon men ở xa không dám lại gần bèn nói chỉ đến giết Ân Thông, thằng cha đó ở đâu, chũng nó không đáp mà vứt vũ khí chạy hết, vừa lúc chú anh nghe nói, đem người đến chi viện…

Xem ra chờ mọi việc xong xuôi hết rồi mới dẫn người đến có truyền thống từ thời Hạng Lương.

– Có giết được Ân Thông không? – Vấn đề mà NGuyễn Tiểu Ngũ quan tâm nhất.
– Còn chạy đi đâu được? – Nguyễn Tiểu Nhị trừng mắt – Em muốn bết sau này làm sao hai người đến với nhau được?

– Chú anh dẫn người ra sau giết hắn, phía trước chỉ còn anh và A Ngu, anh vừa lau máu trên giáo vừa nhìn nàng, nàng cứ cười cười khong nói gì, hồi lâu bọn anh mới cùng lúc lên tiếng nói…

– Nói gì? – Bọn tôi nhất tề hỏi.

– Đi với ta, là anh nói, còn nàng nói: “ Đưa em đi”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.