Đọc truyện Sự Thay Đổi Của Trái Tim Băng Giá – Chương 7: Phiền Phức
— Biệt thự ICE —
Vẫn như mọi ngày hôm nay nó lại bị giấc mơ quái ác đó đánh thức cứ theo cái đà thức khuya zậy sớm này nó sẽ kiệt sức mất. Nó cứ bị ám ảnh hình ảnh mẹ mình nằm trên vũng máu, thở thoi thóp. Nó dằn vặt lỗi là do nó và do ông ta nên nó phải trả thù.
Hôm nay nó sẽ ở nhà để chuẩn bị ột cuộc hẹn với Tổng Giám Đốc một công ty lớn thuộc tập đoàn Trần Hoàng mà theo như nó biết thì đứng ngang bằng với tập đoàn của nó. Thế nên nó phải thật cẩn trọng trong cách ăn mặc và nói năng với nó việc này quá đơn giản. Nó làm VSCN thay ra bộ đồ khác rồi bước xuống cầu thang
– Tao bận, xin nghĩ giùm – Nó nói với cô ngay khi thấy cô đi chạy bộ về
– Bận gì vậy? – Cô nhìn nó
– Chỉ là cái hợp đồng lớn thôi – Nó nói
– Zậy m` có về Anh ko? – Cô nhìn nó bằng ánh mắt muốn nó nói ko
– Ko. Đối tác sống ở đây – Nó ngồi xuống chiếc bàn ăn và nhăm nhi tách cà phê sữa nóng.
– Zậy thì tốt quá! – Cô cười rồi bước lên lầu gọi con “sâu ngủ” zậy để đi học.
— 6:30 A.M — Sau khi bọn kia đi học nó leo lên phòng và mở laptop ra xem mail thì phát hiện tin khẩn từ Chese – “Đã phát hiện được vị trí của ông ta nhưng chưa cụ thể. Ông ta hiện đang ở Việt “
“Mẹ! con sắp tìm được ông ta rồi!” – Nó nghĩ rồi cười nụ cười quỷ quyệt
— 6:45 A.M —
Nó thay ra một bộ váy trắng, mang giày búp bê trắng, tóc tết bím để xéo, mang túi xách trắng nốt.
“Đy mua sắm vài thứ đã” – Nó nghĩ rồi bước xuống lầu và dặn do ông quản gia một vài việc rồi bước đy ra xe.
— Trung tâm mua sắm —
“Kít” – Chiếc xe thắng lại nó bước ra rồi tiến thẳng vào khu quần áo. Sự xuất hiện của nó tạo lên những tiếng xì xầm khe khẽ.
– Phiền phức – Nó lầm bầm rồi cầm một chiếc váy lên xoay qua lại để xem.
– Gói cái này – Nó vừa nói với cô nhân viên vừa đưa tay chỉ vào chiếc váy màu tím nhàn nhạt có đính chiếc nơ trắng ngay giữa bụng.
– Vâng, thưa cô – Cô nhân viên cười tươi rồi đem gói cho nó.
Xong xuôi nó bước tiếp qua hàng bán giày dép nhìn vào đôi cao gót màu trắng kem có đính viên hồng ngọc và kêu nhân viên gói lại thì một giọng khác chen ngang:
– Anh Rain! em thích đôi này này. anh mua cho em nhé! – Chỉ vào đôi cao gót nó vừa chọn
– Nhưng xin lỗi quý khách đôi này đã có người lấy rồi ạ – Cô nhân viên lúng túng
– Tôi sẽ trả gấp đôi! – Hắn nói
– Nhưng như vậy thì… – Cô nhân viên nhìn nó.
– Ko sao! cứ nhường lại cho họ – Nó nhìn cô nhân viên.
– Vâng cảm ơn quý khách – Cô nhân viên nói
“Hở?… cái giọng này nghe quen quen!… Ai vậy ta?” – Hắn nghĩ rồi xoay qua Thúy (sau này tác giả sẽ gọi Thúy là cô ta nhá m.n)
– Em về trước đi. Anh có việc – Hắn nói
– Dạ – Cô ta nói rồi cầm túi đồ bước đi
(Thúy tên thật Dương Trần Hoàng Yến 17t, em họ của hắn, con của tập đoàn Dương Trần thức 5 thế giới và rất 2 mặt, chảnh chọe và độc ác)
Đợi cho cô ta đi khuất hắn mới đến gần nó và nhẹ vỗ vai nó
– Cho hỏi? – Nghe có người hỏi nó bất giác xoay qua và gặp hắn – Là cô? – Hắn ngạc nhiên
– Rồi sao? – Nó lạnh lùng
– Cô ko phải là học sinh nhận học bổng sao? – Hắn thắc mắc – ! Liên quan? – Nó dửng dưng
– Sau cô có thể mua món mắc như zậy? – Hắn hỏi hắn càng có cảm giác con người trước mặt mình ko chỉ thường là học sinh nhận học bổng.
– Phiền phức! – Nó nói
– Vậy tôi sẽ thông báo ọi người biết tin này! – Hắn nói
– Hả?… ko được! – Nó nói rồi cầm một đôi ướm thử
– Zậy phải cho tôi 1 điều kiện – Hắn nói
– Gì? – Nó hỏi – … thì tôi sắp có Sinh Nhật mà hôm đó pama sẽ đem một cô gái nào đó về xem mắt nên cô làm người yêu của tôi hôm đó được ko? – Hắn ngượng nghịu nhìn nó
– Mấy giờ? đón tôi – Nó nói
– À 7:00 P.M! – Hắn nói
Nghe xong nó bước đi tính tiền rồi lên xe phóng vút đi
“Aishhh… tại sao mình lại nhờ cô ta zậy?… Lại mắc mình mở lời nữa chứ!…. tệ quá! Mình điên rồi!” – Hắn nghĩ rồi cũng nhanh chóng bước đy.