Sự Thật Bí Ẩn (Ghost)

Chương 7 : Vụ án đầu tiên


Bạn đang đọc Sự Thật Bí Ẩn (Ghost): Chương 7 : Vụ án đầu tiên

“ Reng..Reng”
– Ba ạ, con nghe
– “ Ừ hôm nay con ở nhà sao?”
– Vâng có chuyện gì vậy ạ?
– “ Con đúng là hiểu ta mà, có việc nhờ con rồi đây!”
– Việc nhờ con..!? Chẳng nhẽ lại có vụ án nào sao ạ?
– “ Haha, vậy thì con nghĩ là gì? Người ta vừa mới điện báo rằng có vụ án xảy ra tại một trường phổ thông”
– Haizz! Mấy vụ đó liên quan gì đến con chứ, cảnh sát cũng làm được mà – Jason đáp vẻ chán nản ngồi tựa vào ghế
– “ Có vẻ như con trai ta chán nghề làm thám tử rồi thì phải, nếu bây giờ con thi vào trường cảnh sát thì ta rất hài lòng đấy. Ha ha ha”
– Con đâu ý đó chứ, nói chuyện dài dòng quá, con sẽ đến chỗ ba ngay- Anh nhanh tay lấy áo khoác rồi bước ra khỏi cửa.
_______________________________________________________________
Trường Stars Museum
Ngôi trường được thiết kế theo hai dãy nhà chính là khu A và khu B mỗi dãy 4 tầng.
Tại dãy nhà khu B, một thi thể nằm trên sân lênh láng máu. Đó là một người con gái, mọi người đoán rằng người này đã tự tử từ trên tầng thượng vì trên đó còn đôi giày, bên dưới đôi giày có một bảng điểm có ghi tên nạn nhân. Cảnh sát nhanh chóng tới. Khu vực sân thượng đã được phong tỏa.
Nhưng trước khi cảnh sát tới đã có người tới trước. Hắn nhanh chóng đi lên sân thượng nơi nạn nhân tự tử. Đúng là trên này có một đôi giày nhưng điều đó chưa đủ sức thuyết phục với hắn rằng đây chính là hiện trường vụ án. Đặc biệt hơn, vụ án này không đơn thuần là tự tử.
– Này cậu kia, cậu là ai mà tự ý vào khu vực này – Một viên cảnh sát vừa nhìn thấy Minh Quân liền quát mắng
– Tôi là thám tử đó. Bây giờ thì tôi được phép rồi chứ – Minh Quân nghe thấy tiếng người đằng sau quay lưng lại ngông nghênh trả lời
Viên cảnh sát không nói gì, anh ta lại nhận ra khuôn mặt này đã từng xuất hiện ở rất nhiều vụ án. Anh ta cũng nhớ lại chính hắn là kẻ luôn nói cảnh sát là lũ vô dụng
***

Minh Quân đang đi xem xét lại khu vực sân thượng. Nơi đó khá rộng không phải nói là rất rộng.
– Anh! “Người đó” sắp đến rồi
– Ha ha! Vậy là sau bao nhiêu năm xa cách cuối cùng cũng được gặp mặt rồi. Phải xuống chào hỏi chút chứ – Minh Quân nói với giọng đầy khinh bỉ
Minh Quân vừa bước xuống sân trường liền chạm mặt ngay một chiếc cảnh sát vừa tới.
Đi lại gần phía cổng trường, anh cười đểu với người vừa bước xuống xe
– Ồ! Chà chà, xem ai kìa. Đã về nước rồi sao vậy mà không báo để tôi đến sân bay chào một tiếng
– Rất cảm ơn lòng tốt của anh nhưng tôi nghĩ dạo này anh bận nhiều công việc ở Jei quá nên không muốn làm phiền. À mà cái công ty đó nghe dạo gần đây chỉ sô cổ phiếu giảm rất mạnh thì phải. Hê hê! – Jason chưa gì đã chạm mặt Minh Quân thấy vô cùng khó chịu, anh đáp với thái độ khinh khỉnh không kém
Minh Quân nghe đến đây, mặt đỏ lên vì tức nhưng vẫn cố trấn tĩnh, lấy lại vẻ lạnh lùng bình thường
– Không nói nhiều nữa, muốn gì?
– Muốn anh rời khỏi nơi này, right now – Jason vẫn cái kiểu giễu cợt
– Ha ha, xem có tức cười không kìa, tôi mà rời khỏi nơi này thì cảnh sát các người làm được cái gì?
– Hai đứa có thôi đi không, mới gặp nhau mà đã gây sự thế này à? Có biết đây là đâu không hả? –Ông Tiến Đạt cũng bước xuống xe đi đến chỗ hai chàng trai đứng
– Cháu chào bác
– Ừ.. Quân à? Mọi người..vẫn khỏe chứ – Ông rất lưỡng lự khi hỏi câu hỏi đó
– Vâng, ba cháu vẫn khỏe, anh Trung cũng chuẩn bị sang Mỹ rồi ạ
– Bây giờ ta phải lên phòng hiệu trưởng rồi, cháu có đi cùng không
– Cháu cũng lên đấy đây ạ
– Tốt quá vậy chúng ta đi thôi
– Ba à!

– Jason – Ông nghiêm nghị mặt
– Con sẽ không đi cùng
Jason quay mặt bước đi để lại ba anh đứng mà không biết nói gì. Ông biết con trai ông không hề như thế ngoại trừ khi gặp Minh Quân ra.
________________________________________________________________
– Các em tập trung vào, sắp tới kiểm tra văn nếu không muốn bị điểm kém thì hãy cố gắng học vào.
Cô giáo đi đi lại lại giữa những dãy bàn học sinh, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ
Chuyện động trời này làm không một ai tập trung vào công việc thế nên ngoại trừ dạy ra các giáo viên còn nhiệm vụ dùng mọi cách để không làm chi phối đầu óc học sinh.
Thế nhưng Ryna chẳng thể nào tập trung với bài học hôm nay. Rõ ràng nếu lúc đó cô nhanh chân một chút thì có lẽ đã đến được hiện trường vụ án. Cô vẫn còn tiếc nối lắm !!
Phía dưới tiếng xe cảnh sát inh ỏi, không chỉ thế phóng viên cũng tụ tập rất đông phía ngoài cổng trường. Có lẽ tin tức này sẽ lan truyền nhanh đây.
Đám người paparazzi thì tìm mọi cách để vào hiện trường vụ án nơi mà chỉ có cảnh sát và hai tên thám tử được đi lại. Đúng là tin tức chấn động giới dư luận.
– Đang nghĩ gì vậy? – Nghiên Nhi thấy Ryna không làm bài mà ngồi quay bút, mặt hướng về phía cửa sổ
Cô nhún vai ra hiệu chẳng nghĩ gì cả sau đó quay ra viết bài
– Xin lỗi Ryna nha, có lẽ hôm nay mình phải về nhà sớm
– Sao thế?
– Gia đình mình có chút chuyện – Nghiên Nhi cười trừ
– Ờ.. cũng được – Ryna đáp qua loa nếu Nghiên Nhi không muốn nói thì cô cũng chẳng ép
***
Và.. đúng vậy! Tan học Ryna đã chẳng thấy Nghiên Nhi đâu. Cô lững thững đi trên sân trường thì chợt dừng lại bởi tiếng nói..
– Việt Hà! Cậu nhìn con nhỏ tóc vàng kia không. Trông nó thật đáng thương

– Ha ha! Chắc nó bị T.G đá rồi, nó tưởng nó là ai trong trường này mà lên mặt chứ
Gì nữa đây!!? “ Con nhỏ tóc vàng” nói cô à? Không! Đúng là cô rồi, chúng nó còn chỉ trỏ vào cô nữa!
***
Đám con gái sáng nay bị Nghiên Nhi làm cho bẽ mặt lôi cô vào một góc tường
– Hôm nay tao sẽ ày nếm mùi vị thế nào là xấu hổ, thế nào là đau đớn. Ha Ha Ha!
– Làm được không rồi hãng cười – Ryna nhếch mép chọc quê
– Mày.. Mày nói gì cơ? Vẫn còn mạnh miệng được à? – Quay sang đám con gái – Nó có đáng ăn đánh không tụi bay
– Hôm nay thì mày không có Nghiên Nhi hay là T.G bảo vệ cho nữa đâu – Một đứa con gái đẩy cô trúng thùng rác
Và bọn gái bắt đầu xông lên đánh liên tiếp vào người cô. Từ trên cao Thư Quỳnh đứng mỉm cười thỏa mãn.. nhưng đôi lông mày chợt nhíu lại
– Thực sự thì tôi không muốn xen vào chuyện mấy người đâu nhưng thật thất vọng khi nữ sinh trường Stars Museum lại đánh nhau.- Tiếng một người con trai vang lên giễu cợt
Lại gì nữa đây, nói là không muốn xen vào vậy mà lại còn kêu thất vọng, tên này đúng khùng thật mà!!? Mắt cô không thể mở to ra để nhìn kĩ xem tên này là ai chỉ biết đám con gái đứng ngây ra
– Anh Hoàng sao?
– Đúng là anh Nguyên Hoàng rồi, anh ấy là thủ khoa trường này đấy – Đám con gái thì thầm to nhỏ, mặt hớn hở có vẻ chúng nó ngưỡng mộ anh lắm!!
– À! Sự thật là ở đây có cảnh sát đó nha, mấy người không sợ bị tóm gọn vì tội đánh lộn sao? – Jason không để ý mấy lời nói đó
– Hôm nay coi như may ày đấy con nhỏ đáng ghét- Tụi con gái văng ra một câu miễn cưỡng rồi bỏ đi khác hẳn với lúc bọn nó nhìn thấy Jason
Nếu là học sinh trường này toàn là con nhà danh giá nếu như bị phát hiện đánh nhau đúng là mất mặt bố mẹ mà !!
**
– Đứng dậy đi – Jason đưa tay mình ra phía trước
Cô nhăn nhó đứng dậy một cách đau đớn chẳng mảy may quan tâm đến bàn tay trước mặt mình
– Chẳng hiểu nổi nhóc, biết võ mà sao không chống lại
Gì cơ, nhóc con á!!?

– Nhóc ít tuổi hơn anh đấy, hỏi mà không trả lời à? …Thôi được rồi để anh đưa nhóc lên phòng y tế
________________________________________________________________
Jason đưa cô đến phòng y tế, không phải anh đi một vòng sân trường thì sẽ không biết là có vụ đánh nhau đâu, đã thế không thèm cảm ơn. Tay cô lại bị thương thế là anh lại phải băng bó cho căn bản vì phòng y tế chẳng lấy một người
– Anh mà không giúp nhóc đuổi đám con gái đó thì chắc hôm nay nhóc không về nhà được đâu – Jason cười nói cho bớt không khí im lặng nhưng câu trả lời của cô làm anh khá thất vọng
– Tôi có nhờ anh giúp sao? – Ryna cười chọc quê anh lại nhận ra nhìn anh rất quen, cô gặp anh ở đâu rồi thì phải – Mà tôi có gặp anh bao giờ chưa nhỉ?
– Chắc là chưa
Ryna ờ một câu, nhưng đôi lông mày cô vẫn nhăn lại
– Bị con gái trường Stars Museum ăn hiếp chắc nhóc gây ra tội gì hả
– Tội gì thì có cần anh phải quan tâm không?
Jason nghe câu nói của cô thì thấy mình thật lố, nhưng anh là ân nhân ít ra cũng phải biết lí do tại sao cô bị đánh chứ
– Xong rồi, giáo viên y tế gì mà chậm chạp – Jason cuối cùng cũng băng bó xong
– Cảm ơn anh
Câu trả lời của cô có phần gượng ép nhưng khi nghe lại trong trẻo như tiếng suối chảy rất êm dịu
– Ờ! Không có gì đâu. Bây giờ anh phải đi rồi nhóc ngồi đây đợi một chút giáo viên y tế sẽ đến
– Biết rồi– Ryna vẫn trả lời trống không nhưng có vẻ ngoan ngoan hơn lúc trước
Jason phải bái phục với cái tính sớm nắng chiều mưa của cô nàng. Ban đầu cứ nghĩ là con người bất cần, hách dịch nhưng sau đó lại nghe lời hơn. Đúng là chịu chết! Và cái tính nết ấy thì không khác gì cô nàng hậu bối của anh ( Mấy bạn biết là ai không, hậu bối của Jason là Nghiên Nhi mình đã giới thiệu ở phần văn án rồi đó ^^)
Vừa bước đến cánh cửa bỗng dưng Jason dừng lại
– Nè nhóc con, em tên gì đấy
– Ryna Hudson
Jason hơi nhíu mày nhưng sau đó cũng nở nụ cười
– Anh tên là Trần Nguyên Hoàng, cứ gọi anh là Jason. Rất vui được gặp em
Jason bước đi để lại Ryna một mình, cô có cảm giác người nào đó đang theo dõi cô nhưng xung quanh cô chẳng có ai cả. Hôm nay cô cảm thấy thật mệt mỏi!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.