Bạn đang đọc Sự Thật Bí Ẩn (Ghost): Chương 18 : người quen
Bãi đồi trống với hàng cây bạch dương rủ lá chạm xuống tận đất. Từng cái cây với lá ngả màu vàng tươi khá hợp nền trời vàng sậm. Giữa buổi trưa gay gắt ấy, từ đâu những con quạ mỏ dày đang vỗ cánh bay vút lên khoảng trời như những chấm đen vô duyên, kì quặc.
– Ba, con đến rồi
Quỳ xuống, chàng trai với mái tóc màu đen và bộ vest ngay ngắn khẽ đặt một bó hoa đuôi hỏ rực rỡ trước ngôi mộ lớn.
Từ bậc tam cấp, cũng một người đàn ông đã lớn tuổi bước lên cạnh anh.
– Cậu chủ mới về nước nên về nhà nghỉ ngơi, ở đây nắng quá dễ bị cảm lắm
Chẳng qua là anh ta mới từ Úc về, mới đặt chân xuống Việt Nam đã muốn đến đây ngay.
Người con trai vẫn quỳ xuống giữa cái trưa nắng gay gắt ấy, vị quản gia vừa nãy vội lấy ô che đi
– Cậu chủ.. – Ông một lần nữa nhắc nhở
Bây giờ, anh ta mới khẽ nhấc chân đứng dậy
– Bao lâu nay vẫn cho người chăm sóc ngôi mộ chứ?
– Đương nhiên thưa cậu chủ
– Tốt lắm
Minh Trung khẽ nhìn lại dòng chữ trên bia mộ, đôi mắt ưng sắc nhọn không hề chớp một cái
– Con sẽ đòi lại công bằng cho ba, từ bây giờ.
_____
Minh Trung trở về phòng giám đốc, vắt đôi chân, khuôn mặt thể hiện rõ sự cương nghị và cừng rắn
– Minh Quân thế nào rồi, nó bỏ mấy nghề thám tử nghiệp dư đó chưa?
– Cậu chủ làm nhà báo ạ
Ái ngại, vị quản gia cất tiếng nói
– Nhà báo?
Minh Trung bật cười, cười lớn, giống như vừa nghe truyện tiếu lâm
– Quân mà làm nhà báo sao?
– Cậu chủ nói, sẽ vạch trần bộ mặt xấu xa của đám cảnh sát, và khơi gợi mọi người nhớ lại..
– Thôi đừng nói nữa – Minh Trung giơ tay ám hiệu – Nó cũng lớn rồi, để nó tự quyết định sẽ tốt hơn
– Dạ vâng
Vị quản gia lui ra ngoài
– Còn về chuyện điều tra từ mấy năm trước, bảo nó từ bỏ đi
– Vâng thưa cậu chủ
***
17h, Trụ sở cảnh sát
Ring…
– Mình nghe
Min kẹp dùng vai kẹp điện thoại, cũng là do hai tay cô đang bị chi phối bởi bàn phím máy tính
– Nhớ 7h tối nay đến đấy – Người bên kia lên tiếng
-Ừ
– Mà cậu có biết nơi không ? -_-
– Cậu nghĩ tớ là trẻ con à… =.=
Tít…tít…tít @~@ Haizz , người đâu mà vô duyên, chưa nói xong đã cúp máy, cô nghĩ
– Nghiên Nhi à ?
Cuộc nói chuyện kết thúc, Thế Minh lên tiếng
– À, vâng
Min ái ngại len lén nhìn vị sếp mình
Anh không tập trung vào câu trả lời, trên tay là cầm quyển tạp chí.
– Em đi đâu sao ?
– Nghiên Nhi ra mắt mẫu thiết kế mới nên bắt em đến đấy chúc mừng! =.=
– Bắt đến chúc mừng sao =.=
– Chính xác là vậy =.=
Cùng lúc cô đứng dậy và ra khỏi cửa
_____
Min xuống đến gara tìm ô tô thì lại nhớ đến hình ảnh hôm trước – gã thanh niên chết tiệt =.=
Nhưng mà dù ngó lên ngó xuống, ngó phải ngó trái cô cũng chẳng thấy ai, chắc tên đó chỉ đến một hôm thôi chứ không mặt dày ngày nào cũng đến. Như vậy cũng tốt
~Cô tiến thẳng đến chiếc ô tô màu bạc, ô tô của cô. Bỗng cô nhận ra trên đó có một tờ giấy. Một tờ giấy màu vàng được dán ngay trên mui xe. Thế nhưng nội dung trên đấy lại khiến kẻ khác muốn giết chết người viết >”” Đọc nó tức là còn nhớ đến tôi ^_^ “
Ớ >”””Càng đọc càng thấy tức. Rốt cuộc gã là cái tên chết tiệt nào mà quái đản vậy. Ta mà biết ngươi ở đâu là ta phi trâu đến giết >”***
Cô gái nhỏ đến cũng là lúc buổi biểu diễn chưa diễn ra. Từ xa, cô nhìn cô bạn thân của mình.
Nghiên Nhi ra dáng là một con người trưởng thành. Trên tay là một tập file được kẹp gọn gàng, tay còn lại chỉ đạo các người mẫu đi biểu diễn thời trang. Tất cả, từ trang phục họ đang mặc, cách trình diễn ngoài sân khấu, cho đến khuôn mặt, cách cư xử của họ như thế nào, đều là do Nghiên Nhi chỉ đạo hết.
Cô còn nhớ, hồi xưa Nghiên Nhi nhất quyết thi vào ngành thiết kế thời trang. Nghiên Nhi bảo phải làm việc theo đam mê của mình, cuộc sống này mới ý nghĩa. Cô bạn nhỏ yêu thời trang cũng là do kì nghỉ đông được sang Hàn Quốc, cô ấy yêu thích cách ăn mặc của họ, họ phối đồ thật đẹp mắt và cũng thật độc đáo.
Còn Min thì lại khác. Cô vốn không thể chịu được bọn người ăn mặc dị hợm – những thứ lôi thôi mà đám trẻ hay mặc, nên cô cho rằng lần này một gu thời trang ngu ngốc nào đó xuất hiện. Mặc cho gu thời trang đó là do bạn thân của mình thiết kế nên.
– Đến lâu chưa baby? ^_^
Nghiên Nhi từ chỗ nào chui ra, đứng ngay bên cạnh cô
– Vừa mới đến =.=
– Tớ mệt quá, bọn họ người này đi đúng thì người kia đi sai
Vừa nói, cô bạn nhỏ vừa tu chai nước suối ừng ực -_-
– Đã mệt sao cậu còn thích làm
– Đam mê mà ^_^
– Vậy thì đừng than nữa =.=
Nghiên Nhi chống nạnh
– Cậu già đời quá, đừng nói kiểu đấy nữa >”- Hơ..hơ..cậu thì trẻ con lắm
– Nói chuyện với cậu thì đúng là tớ già hơn thật =.= Thôi tớ đi trước nhé, một chút nữa là khách đến rồi ^_^
– Ừa
Bây giờ Min mới có thời gian nhìn xung quanh căn phòng. Nó được bài trí khá đặc biệt. Sân khấu chạy dài khoảng 10m từ cánh gà đến nơi khách ngồi. Người mẫu đi ra từ hai phía cánh gà, chính xác là mặc những bộ trang phục dị hợm =.=
Người thì bộ đồ xoắn như tòa cao ốc =.= người thì váy kết hợp với quần có bộ lông gà hay lông gì đấy ở đằng sau, người thì bịt kín từ đầu đến chân như ninja, thế mà lại có người diện bộ đồ khoét chỗ này chỗ kia, nói chung là đủ thể loại =.= cứ đi ra rồi lại đi vào bên trong cánh gà. Nghiên Nhi thì khản cả cổ họng vì người mẫu đi sai mà trong khi Min chẳng biết là đi sai chỗ nào =.=
Bỗng, từ cửa, nhiều vị khách bước vào. Trong số đó, có một người rất đặc biệt. Anh ta ăn mặc rất lịch thiệp để tôn thêm vẻ bảnh vốn có của khuôn mặt. Bộ đồ âu và chiếc cavat đẹp nhất thế giới. Đẹp nhất vì nó chỉ ngắn một nửa so với đúng kích thước và nó có hoa văn gì đấy rất kì quái, màu sắc tươi tắn giống rừng rậm Amazon =.=
Chàng thanh niên rất cao, mét tám thì phải và cũng có thể hơn, rất nổi bật. Anh ta có lẽ là người phương Tây, thu hút rất nhiều sự chú ý không bởi khuôn mặt đẹp trai mà còn vì anh ta rất lịch thiệp. Mọi hành động đều cư xử rất chừng mực và rất dễ gần. Một con người chuẩn không cần chỉnh =.=
Min đang nhìn anh ấy, không phải bị khuôn mặt thu hút, hay cách cư xử thu hút mà là bị mái tóc thu hút bởi mái tóc màu hạt dẻ. Chắc dạo này nhiều người chuộng màu này, cô nghĩ. Suốt cả tuần qua, cô gặp rất nhiều người có mái tóc màu hạt dẻ rồi. Cô không dám chắc người này là Phantom- cái tên cũng có tóc màu hạt dẻ, vì trên đời không có sự trùng hợp ngẫu nhiên như thế.
Bỗng, trong một tích tắc, vị khách đẹp trai nhìn người con gái đang nhìn mình. Bất ngờ. Ngạc nhiên.
Đèn trong phòng bỗng tắt ngụm rồi một luồng ánh sáng nhè nhẹ hắt lên sân khấu. Bây giờ Min mới hiểu, có lẽ buổi trình diễn đã bắt đầu, đồng hồ trên tay cô chỉ đúng 19h. Nghiên Nhi biến mất, một số người thợ hóa trang cũng chẳng còn luẩn quẩn trên sân khấu, họ đã nhường vị trí cho những người mẫu đi ra.
Sân khấu bỗng lung linh lạ thường, những con người mà Min cho rằng ăn mặc bất-bình-thường giờ đã khác. Họ đi ra, mỗi người một vẻ, mỗi người một phong cách độc đáo. Chỉ có thể nói: đẹp, nếu như chứng kiến tận mắt chứ nếu như lên kênh TV nó mất đi một thứ đó là: tự nhiên.
Những vị khách đã ngồi vào ghế tự lúc nào, ngắm những người mẫu đi ra. Cô đứng cách những vị khách không xa, chừng 2m. Xung quanh cô cũng có rất nhiều người đang đứng như thế, ăn mặc rất qúy tộc. Rồi hai bên sân khấu là những chiếc máy quay, dây dợ chằng chịt dưới đất. Nghiên Nhi vẫn chẳng thấy đâu.
Nếu thế thì, mở điện thoại gọi thử xem, Nghiên..Nhi
(tít…tít…tít) =.= Đây chính xác là lần thứ ba Min gọi. Đây gọi là thể loại gì chứ? Gọi bạn đến dự rồi bỏ mặc bạn, hic hic T-T
Thề là lần này cô về nhà được, quyết lần sau không thèm đi nữa =.= Chứ còn bây giờ không biết về kiểu gì, hai gã to xác đang chắn ngoài cửa ra vào, không cho ai ra, chắc ngoài kia cũng có thêm hai gã nữa chắn không cho ai vào T-T
Đau khổ cùng cực đã thế trong này cô chỉ quen với mỗi Nghiên Nhi.
Bỗng, một bóng người cao khoảng mét tám lướt qua. Quen thuộc. Cô không nhìn rõ, ánh sáng chỉ chiếu duy nhất trên sân khấu và chỗ khách mời, còn tất cả mù tịt, chỉ còn mấy quả cầu pha lê quay quay như trong vũ trường -_-”
Một bàn tay đập thẳng vào vai cô. Giật mình
– Sorry, đợi lâu không?
A, Nghiên Nhi đây rồi
– Lâu =.= Lâu như trải qua nửa thế kỉ =.=
Nghiên Nhi cười toe toét
– Sắp đến trang phục mà mình thiết kế rồi đấy – Cô nàng hất mặt lên phía trước
Min cũng nhìn lên theo. Gì kì vậy, là cái trang phục ninja @~@
– Lấy ý tưởng từ Nhật Bản à @~@
Cô bạn nhíu mày
– Sao lại Nhật Bản
– Ngày xưa xem ninja thấy mấy thằng nó cũng ăn mặc kiểu này =.=
– =.= Bó tay với cậu
– Thế ngọn nguồn nó thế nào =.=
Nghiên Nhi bắt đầu huyên thuyên đủ kiểu
– Bật mí đấy nhé. Ý tưởng này mình kết hợp của Hàn Quốc, Ấn Độ với Anh Quốc
Min bắt đầu ngẫm nghĩ. Ờ, cũng đúng, Hàn Quốc là cái quần rất xì-tai, Ấn Độ thì bịt kín mặt bằng cái khăn len ( lúc đầu tưởng Nhật Bản bịt kín giống ninja ^_^ ) còn Anh Quốc thì chẳng nhẽ là cái áo =.=
– Anh Quốc là kiểu mũ – Nghiên Nhi bỗng nói – Cậu biết tại sao lại thế không ^_^ có người gợi ý cho tớ đấy ^_^ cậu biết là..
– Thôi khỏi, tớ có biết gì đâu mà nói =.=
– Đúng là nói với cậu thì thà nói với con mi-lu còn sướng hơn >”Min hơi tức >”- Không nói nữa. Thế vừa nãy cậu đi đâu
Nghiên Nhi chần chừ một lúc
– Đi gặp người quen ^_^ mà cậu cũng biết người đấy đấy ^_- Gì kì thế
~- À mà anh ấy cũng đang ở đây đấy, mỗi tội giờ chắc đang bận rồi
Cô gái nhỏ ngạc nhiên
– Anh ấy á? Anh ấy là ai?