Bạn đang đọc Sự Thật Bí Ẩn (Ghost): Chương 9 : Dấu vết. Nghi vấn
Giờ Văn
Ryna vẫn mải mê với câu trả lời lúc nãy của bác bảo vệ trong khi cô giáo đang say sưa.
– Ryna! Cô giảng không hay đến nỗi em không muốn ghi bài hay sao? – Cô giáo nhắc nhở
– Dạ, em xin lỗi cô, em sẽ ghi bài ngay
Cô cắm cúi ghi bài!!
Bỗng! Đằng sau có một vật nhọn gì đấy chọc vào lưng mình
Cô quay xuống, một chiếc máy bay giấy vừa phi vào người cô!!? Đang loay hoay không biết có phải của mình không thì cô nhìn thấy phía cuối lớp, Thế Việt đang làm cái động tác “quái dị”
Nói thật cô chẳng biết anh đang làm gì chỉ biết anh chỉ anh rồi lại chỉ cô, cô đoán chắc tác giả của chiếc máy bay này là anh rồi!
Cô mở ra tờ giấy ra, trên đó ghi
“ Cuối giờ gặp mình nhé!
Thế Việt ”
Nhưng cô không trả lời lại! Cuối giờ cô còn có việc phải làm rồi!
******
Jason trở về nhà, anh nhanh chóng lên phòng mình tìm xấp tài liệu cũ
Anh mở ngăn bàn ra lại phát hiện trên đấy có một tờ giấy!?
Là cái địa chỉ hồi trước anh nhặt được!
Anh nhớ nó còn được kẹp trong một quyển sách! Bỗng trong đầu anh lóe lên một tia sáng
Chẳng nhẽ!?
Jason nhìn lại một đống sách truyện Sherlock Holmes cố gắng tìm một quyển sách bìa xanh
– Đây rồi!
Anh mở ra ngay trang đầu tiên, không ngoài dự đoán của anh, chủ nhân của quyển sách : “Ryna Hudson”
– Trái đất thật nhỏ bé….
Anh quyết định hôm nay sẽ đến trả cô quyển sách! Liệu cô còn nhớ không nhỉ!!?
___________________________________________________________________
Tại thư viện trường
Ryna đang mải ghi chép công thức để cho bài luận văn tuần sau.
Cô cảm thấy vô cùng khó chịu khi có ánh mắt cứ nhìn mình mãi.
Trở lại tiết văn vừa nãy, Ryna quyết định từ chối lời hẹn của Thế Việt biện lí do mình phải làm luận văn nên cô không gặp được.
Thế là cuối giờ anh cứ lẽo đẽo sau cô mãi, và cuối cùng cả hai cùng vào thư viện.
Trong khi Ryna đang ngồi trên một cái bàn ghi ghi chép chép thì Thế Việt cứ đứng đằng xa nhìn cô!! ( =.=’)
Bỗng một bóng người con trai đẩy cửa vào trong thư viện, trong mọi hoàn cảnh anh ấy vẫn luôn rất lôi cuốn
Xì xầm.. rồi lại xì xầm
Anh làm ấy cô gái trong thư viện chết mê chết mệt
Ryna thấy cảnh tượng lạ rồi cũng quay ra phía cửa
– Jason!? – Cô vô cùng ngạc nhiên
Sao anh biết cô ở đây mà đến!!? Nhưng mà cũng có thể anh cũng đến đây đọc sách!?
Nhưng Jason nhanh chóng dẹp tan mọi suy nghĩ của cô, ngồi xuống chiếc ghế ngay cạnh cô.
– Anh…đến đây tìm sách à – Cô nói mà ngó nghiêng xung quanh
Nhìn thấy ánh mắt ghen tỵ có chút bực tức của đám con gái, nghe phải tiếng gièm pha xấu mà bọn họ nói cô rồi cô lại chạm phải ánh mắt ngạc nhiên có chút khó chịu của Thế Việt
Nhưng mà ánh mắt khó chịu của Thế Việt là sao chứ!? EQ của cô thấp quá (chỉ số tình cảm)!
– Anh không đến tìm sách mà anh đến để trả sách! – Jason đặt quyển sách đó xuống bàn – Anh đoán là em vẫn còn nhớ nó!
Ryna nhận ra rồi! Chính quyển sách này! Nhưng cô chẳng mảy may quan tâm đến nó mà còn mải tìm tờ giấy kẹp trong đó
– Nhưng mà ….tờ giấy đó đâu? – Ryna sốt ruột hỏi
– Ý em nói là cái này sao – Anh lấy trong túi áo ra một tờ giấy
– Thật là may quá – Ryna cười một cách thoải mái – Nhưng mà…sao anh biết nó là của em, quyển sách này
Nè! Không phải cái tên đáng ghét cô gặp lúc ở sân bay là anh đấy chứ!!
– Tại vì nó ghi tên em mà! Là anh tìm thấy trong đống sách của anh khi anh về nước
Ha ha! Thì ra Jason chính là cái tên đáng ghét ấy!
– Em hiểu rồi! – Cô cười như không cười – Có lẽ em nhớ lần đầu tiên gặp anh là ở đâu rồi
– Anh cũng vậy đấy!
****
Giờ nghỉ giữa các tiết học
Nghiên Nhi đang đọc lại kịch bản vẫn là cho cái clip sắp được phát hành giới thiệu về hoạt động từ thiện của trường
Cô đang ở trong phòng giáo vụ!
Ngày thường thì được tự nhiên như thế, thế mà tối đến lại phải lén lén lút lút!
Nghiên Nhi đang ở một mình, trong clip cô cùng Thư Quỳnh xuấQuỳnh xuất hiện rất nhiều. Lo là phải rồi! Cô cần một nơi yên tĩnh như thế này cơ!
Thế nhưng cánh cửa phòng giáo vụ lại một lần nữa được mở ra
– Có con mèo hoang nào ở đây thì phải? – Giọng nói giễu cợt nhưng vẫn giữ được vẻ lạnh lùng
– Cái tên chết tiệt…ai cho anh vào đây chứ! – Nghiên Nhi gần như hét lên
– A! Tôi nhầm, thì ra là “củ khoai lang” đang ở đây – Minh Quân vẫn giả bộ ngây ngô
– Cái gì chứ? Ai cho phép anh nói tôi là “củ khoai lang” chứ hả? Còn anh thì sao? Cái đồ trâu bò điên! – Nghiên Nhi lộ rõ vẻ đanh đá
– Nhìn mặt tôi giống con trâu lắm hả? – Minh Quân cố tình ghé sát mặt lại gần Nghiên Nhi
Thấy tình huống có vẻ cấp bách, Nghiên Nhi bắt đầu động chân tay! Mặc dù cô biết rằng cô đâu giỏi võ bằng Minh Quân!
Cô đang định dùng tay để ‘ra chưởng” thì bị Minh Quân giữ lại rồi hất ra xa
– Trình độ của cô vẫn chưa thể bằng đàn anh được đâu! – Minh Quân phủi phủi tay
– Anh… – Nghiên Nhi cứng họng không thể nói gì hơn
Minh Quân không thèm đếm xỉa, anh nhặt cái tờ kịch bản dưới chân mình lên
– Ồ không biết đây là cái gì nhỉ
– Á trả lại cho tôi – Nghiên Nhi nhanh chóng giành lại nhưng đâu có được!!
Minh Quân cố gắng giơ tờ giấy cao lên, bất giác anh lại nhìn thấy một dòng chữ…
Anh biết tờ giấy này là gì, nhưng điều đặc biệt đó chính là nạn nhân trong vụ án anh đang điều tra này có tên trong đấy, hay nói cách khác nạn nhân cũng là một nhân vật trong clip
Nghiên Nhi nhanh chóng giật được!!
– Nói cho tôi biết đi, nạn nhân Phạm Ngọc Anh cũng có mặt trong clip mà các cô quay sao? – Minh Quân vẻ mặt nghiêm túc
– Tại sao tôi phải nói cho anh biết chứ?
– Vì nó rất quan trọng để tôi có thể tìm ra hung thủ là ai!
…
****
Ryna vừa tan học thì cô vừa nhận được tin nhắn của Jason
“ Anh đang đợi em ở cổng trường”
“ Em đến ngay” – Cô nhắn lại
– Mình có việc phải đi trước – Ryna đứng dậy rồi nói với Nghiên Nhi
– Đi mạnh khỏe, mình đã nhắc nhở cậu rồi đấy! – Nghiên Nhi vẫn thái độ trêu đùa, cô giơ tay lên vẫy vẫy thay cho lời tạm biệt
– Cậu đó phải dành cho cậu – Ryna giơ tay lên có vẻ “manh động” nhưng thôi cô có việc phải làm…May cho Nghiên Nhi lần này đó nha!!
Ryna ra ngoài cổng trường bắt gặp Jason đang đứng đợi. Sau đó cô nhanh chóng chui vào chiếc ô tô ngồi ghế phụ
– Xin lỗi anh, em đến muộn vì còn phải “giải quyết” Nghiên Nhi
– Đáng lẽ ngay từ đầu anh nên khuyên em không kết bạn với con nhóc đó – Jason nói giọng hài hước
Cả hai cùng cười!!
– Bây giờ chúng ta đi đâu? – Ryna lên tiếng trước
– Chúng ta sẽ đến trụ sở cảnh sát để tìm điện thoaị nạn nhân- Đúng rồi! Có lẽ nạn nhân vẫn còn lưu lại số máy đó – Ryna tán thành – Chúng ta đi chứ?
Jason nổ máy, chiếc ô tô nhanh chóng chạy đi để lại làn khói mờ
****
Nghe Nghiên Nhi kể hết về đoạn clip đó, Minh Quân kiểm tra phòng giáo vụ,
phòng mà cảnh sát chưa từng kiểm tra tới.
Anh cũng có một cái suy nghĩ giống như Ryna và Nghiên Nhi tối hôm đó, có lẽ nạn nhân có thể để lại chứng cứ gì chăng!!?
Minh Quân đang tìm kiếm nhưng mãi không có thấy! Nhưng anh vừa bước chân ra khỏi cửa thì…
Reng..reng..reng
Tiếng điện thoại? – Minh Quân bất ngờ
Anh nhanh chóng chạy ra một cái bàn ở trong cùng phòng
– Đây…đây là
Một ngăn của chiếc bàn toàn điện thoại
Thì ra đây là những chiếc điện thoại mà giáo viên thu được của học sinh
Và trong đó có một cái đang đổ chuông. Là một chiếc điện thoại cảm ứng màu đỏ
Theo linh tính nghề nghiệp, anh cầm nó lên…
Người gọi là một số máy khá quen
Chợt!!! Anh mở quyển sổ tay ra….
– Chính nó! Đây chính là số máy nạn nhân…- Minh Quân không do dự rồi nhấn nút gọi
Người bên kia nhanh chóng lên tiếng…
“Xin chào! Xin lỗi cho tôi hỏi người đầu dây bên kia là ai đấy ? ”
Giọng nói thật quen nhưng Minh Quân chưa thể nhận ra là ai !
****
Phòng lưu trữ đồ đạc. Trụ sở cảnh sát
Jason mất kiên nhẫn nhưng anh vẫn cố hỏi một lần nữa
” Xin hỏi là ai đấy ạ ? “
Bên cạnh, Ryna tâm trạng cũng không tốt hơn !
” Jason ? “
Jason nhíu mày nhìn Ryna !
” Tôi là Minh Quân ! ”
– Lê Minh Quân ! Cậu quen với chủ nhân của số máy này sao
– Chuyện khó nói lắm, chúng ta gặp nhau đi
– Được thôi ! Cậu đến Modern Cake !
Jason tắt máy, kiểm tra lại nội dung các tin nhắn của nạn nhân nhưng không thấy gì hết
– Chúng ta có thể đi được rồi chứ ? – Ryna quay sang, nãy giờ cô có thể nghe hết cuộc trò chuyện do Jason bật loa ngoài
– Chưa đâu ! Còn một việc nữa cần phải làm
Jason lôi trong chiếc túi mà mình mang đi một chiếc laptop, anh nhanh chóng mở máy, tránh nơi có camera theo dõi, anh lấy một chiếc USB, cắm vào chiếc máy tính của phòng này
Anh vào được đây là có sự cho phép của ba anh nhưng anh không biết bất kì mật mã nào cả !
Thế nhưng chiếc máy tính đấy, anh có thể mở lên dễ dàng
– Anh là một hacker sao ? – Ryna nãy giờ quan sát buột miệng nói
Jason không nói gì cả, anh mở được khóa của mấy file, lưu vào trong USB, sau đó anh tắt máy tính đi rồi cắm USB lại vào trong máy tính của anh
– Xong rồi – Jason rốt cuộc cũng chịu lên tiếng
– Như vậy là sao, em không hiểu, anh đã lấy thông tin gì từ máy đó ?
– Một bác tiến sĩ ở sở cảnh sát này đã bảo cho anh cách lấy thông tin trên máy tính bằng một con chip hoạt động trong vòng 36 tiếng đồng hồ, anh đang thử thí nghiệm, mọi dữ liệu của máy tính kia sẽ chuyển về máy của anh
– Anh làm thế để làm gì chứ ?
– Để chúng ta có thể biết được mọi dữ liệu cảnh sát điều tra được về chiếc điện thoại này
– Anh hay thật đấy…nhưng mà anh là một hacker sao
– Em có thể hiểu theo nghĩa đó – Jason bước ra ngoài trước – Em không nhanh lên sẽ bị bỏ ở đây một mình đấy !
Cô nhanh chóng chạy theo
Cả hai cùng ra khỏi sở cảnh sát đi về tiệm bánh trước cổng trường