Sự Tàn Nhẫn Và Cô Độc Của Hôn Nhân

Chương 5: Sự thật không thể ngờ


Đọc truyện Sự Tàn Nhẫn Và Cô Độc Của Hôn Nhân – Chương 5: Sự thật không thể ngờ

Anh quay lại, đưa cho nó một cái đầm xòe màu hoa tử đinh hương.

Nó ngồi im, ngẩn mặt ra, nước mắt vẫn cứ tuôn rơi nhưng tuyệt nhiên nó không nói

lấy một lời. Nó hệt như một con rối bị hỏng, trở nên vô dụng. Có tiếng anh quát nạt gì nó nhưng nó không bận tâm tới. Trong đầu nó giờ chẳng có một suy nghĩ gì cả, chỉ có một mảng trắng trống rỗng, vô hồn.

Nó cảm nhận được những ngón tay anh đang chạm vào nó, thấy cái lành lạnh của

vải lụa từ bộ váy anh đang mặc lên người nó. Mọi thứ vô hồ, lạnh lẽo.

Anh bế nó lên, đặt nó ngồi trước gương bàn trang điểm, luồn những ngón tay thon dài

vào tóc nó, vấn tóc nó lên. Anh biết làm tóc sao? Điều này khiến nó ngạc nhiên.

Một lát sau, có vẻ như anh đã hoàn thánh xong việc mình đang làm,anh hôn lên vùng da sau vành tai nó.

-Đẹp lắm, không trang điểm nhưng em vẫn rất đẹp.- Anh thì thào từng chữ một.

Nó đưa mắt nhìn vào trong gương. Trong tấm gương kia có một cô gái có mái tóc vàng mềm mại vấn cao thành búi bởi sợi dây lụa màu trắng hồng,bộ váy màu tim tím được trang trí bèo nhúng và những viên đá quý lấp lánh mà khi nhìn khiến không ít người phải nghi ngờ rằng liệu đó có phải kim cương hay không.Nhưng sao đôi mắt của cô gái lại buồn tới thế? Một nỗi buồn sâu thẳm.

Còn chàng trai, sao anh lại nhìn cô gái với ánh mắt ảm đạm đến vậy?

-Đi thôi.- Anh hối thúc nhưng nó vẫn ngồi im như không nghe thấy gì cả, buộc lòng

anh phải bồng nó lên. Trên đường ra xe, nó cứ nằm im trong vòng tay anh,

anh nói như rót vào tai nó.- Đừng cứ tỏ cái thái độ đó, tôi sẽ không vui đâu đấy.

Nó cười miễn cưỡng.

-Thôi ngay cái nụ cười đó đi.- Anh nạt. Một lần nữa, gương mặt nó hoàn toàn vô cảm.

Nó không cử động dù chỉ một chút, ngay cả khi ở trong xe nó vẫn nằm trong lòng anh,

gương mặt không một cảm xúc.

———————————————

Khắp nơi bên ngoài khách sạn chăng đầy hoa hồng đỏ thắm.

Đám nhà báo tụ tập ở bên ngoài từ sớm.

Đèn flash nháy lia lịa không dứt.

Một hàng dài những chiếc xe đắt tiền bóng loáng kéo dài thành hàng.

Laki một nữ ca sĩ nhạc pop mới nổi hiện nay diện một bộ váy dễ thương màu hồng

phấn vừa bước lên thảm đỏ, lập tức đám nhà báo bấm máy liên tục.

Đối với họ thì đây là cơ hội hiếm có, chả phải Laki vừa tuyên bố rằng cô sẽ cố

hết sức đánh bật Erza đó sao? Thế mà lễ công bố album mới của Erza,Laki lại có mặt. Ai biết hai cô nàng hot nhất hiện nay sẽ làm gì,họ sẽ liềm nguýt nhau chăng? Dù sao thì đây cũng là cơ hội tốt để giật tin hot.

Xe của anh bắt đầu lăn bánh vào phạm vi sân trước khách sạn.

-Tới nơi rồi.

– Anh thông báo với nó giờ đây vẫn đang ngồi trên đùi anh, đầu tựa vào lồng ngực anh.

-Vâng.- Nó đáp lãnh đạm.

Ngay khi chiếc xe anh dừng lại trước cửa vào, khoảng mười mấy vệ sĩ dàn hàng chặn

đám nhà báo lại, yêu cầu họ cất hết máy ảnh vì anh rất ghét bị chụp ảnh để rồi

chường mặt lên khắp các mặt báo. Ban đầu những nhà báo còn không nghe nhưng khi

biết trên xe là ai, họ cất ngay máy ảnh đi, đứng im lìm không dám gây ra tiếng động.

Ai mà dám chụp ảnh chứ, họ đâu muốn bị đuổi việc và rồi không nơi nào nhận họ

vào làm nữa, phải lang thang cái chốn đầu đường xó chợ.

Thấy mọi thứ đã ổn, anh bước xuống xe, một tay nắm chặt tay nó. Có vài tiếng xì xào

vang lên, cũng phải, lần đầu tiên họ thấy thiếu gia nhà Darngeel đi với một người

con gái. Dù lần nhiều trước nó cũng đi với anh nhưng đó là những lần không có nhà báo,hay đúng hơn, anh không cho phép nhà báo tới nên nó an tâm. Giờ, trước những ánh mắthiếu kì, soi mói, nó bắt đầu run bắn lên.

Bàn tay anh khẽ siết chặt tay nó nhưng không đau, như thể anh đang truyền sự can đảmnơi anh sang cho nó vậy. Bỗng nhiên nó thấy ấm lòng, tâm hồn nó nhẹ tênh.


Nó bước bên anh từng bước thanh thoát nhẹ nhàng trước bao nhiêu con mắt, dù đôi giày

cao gót hơi khó đi nhưng nó vẫn có đi từng bước tự tin nhất có thể.

——————————————————-

Bên trong trang trí toàn hoa hồng đỏ, còn nhiều hơn bên ngoài nhiều, giống như đây

là một vườn hoa hồng lãng mạn xứ Pháp vậy. Cả không gian rộng lớn sáng trưng đèn,

những chiếc đèn chùm nhỏ nhỏ bằng thủy tin treo cách nhau

khoảng vài ba mét một cách đều đặn.

-Xin chào.- Erza xuất hiện trước mặt anh, nhìn qua nó một thoáng rồi mỉm cười.

– Chắc anh là thiếu gia tập đoàn Drangeel.- Cô cười quyến rũ.

Hôm nay cô mặt bộ váy đỏ xẻ sâu ở phía trước, bó sát người rồi xòe bung ra ở dưới.

Trông cô như nữ thần Aphrodite của châu Á.

Anh gật, đôi môi mỉm cười xã giao.

-Mời anh đi hướng này, giám đốc đang có vài chuyện cần bàn về việc hợp tác sắp tới

của chúng ta.- Cô quay sang nó.- Còn quý cô này thì cảm phiền sang phía kia một chút nhé.- Cô nói như thể muốn đuổi nó đi.

-Không sao, tôi không phiền gì đâu.- Nó cười dù thấy hơi khó chịu trong lòng.

Anh nhìn nó rồi lại nhìn về hướng cô nói, giám đốc đang nở nụ cười với anh.

-Em ra kia chờ nhé.

-Em biết rồi.- Nó cười nhạt nhẽo.

———————————————

-Xem kìa, hai người đó đứng với nhau trông thật đẹp đôi.- Minerva một người mẫu

đang lên nhận xét về anh và cô đang đứng cạnh nhau.

Mỗi người tay đang cầm ly rượu, cười cười nói nói.

-Không muốn thừa nhận nhưng tôi phải nói là nhìn họ đẹp đôi thiệt, nhìn đẹp đôi

hơn cả khi đứng với Jella nữa.- Giọng Laki đầy ganh tỵ.

Cả hai nhận xét sôi nổi, không nhận ra nó đang đứng ngay phía sau, trên tay mân mê

ly rượu nhẹ. Nó nhìn anh và cô. Thật sự phải thừa nhận họ rất đẹp đôi, anh hào hoa

phong nhã còn cô thì quyến rũ quý phái, hai người họ nhìn cứ như sinh ra là để

cho nhau vậy. Bỗng nhiên nó thấy tủi thân.

-Xin chào.- Gã không biết lại từ đâu ra tiến lại, cúi xuống chạm nhẹ ly rượutrên tay gã vào ly rượu của nó, vang lên tiếng “keng” khá lớn.

Nó không buồn xua gã đi, chỉ câm lặng.

-Gì vậy?- Gã quay lưng lại, đứng bên cạnh, nhìn theo hướng nó đang nhìn.

-Ồ, nhìn hai người họ mà xem, đẹp đôi phết.- Gã nói với giọng vui tươi nhưngthực ra đang muốn đổ dầu vào lửa- Sao thế, đang buồn à?

Nó không trả lời.

Gã thấy thế liền được nước làm tới, khoác tay qua vai nó, nói giọng ngọt ngào:

-Tên Gray thì không thèm xuất hiện, tên Natsu thì đang bận bên mĩ nhân mới kia,

rốt cuộc cũng chỉ còn mình tôi bên em.

-Anh không hiểu gì cả.

-Sao không? Em nhìn xem.- Gã vung nhẹ tay về hướng hai người kia,cúi thấp gương mặt xuống để cả nó và gã cùng vừa một tầm nhìn.

-Trông họ đẹp đôi thế cơ mà,Erza cũng có vẻ để ý tới công tử của em rồi,người mà Erza đã chấm thì sao lại để vụt mất được.

Nó gạt tay gã ra.

-Rốt cuộc cũng chỉ có tôi là hợp với em.- Gã kết luận sau khi mang cái cảnhkhiến nó đau xé lòng kia ra chứng minh.


Gã không nói gì nữa, chỉ đứng cảnh nó một cách im lặng.

Nó cúi đầu, thi thoảng lại nhìn về phía anh đang cười nói với Erza.

Đành rằng nó biết đó chỉ là nụ cười xã giao nơi thương trường, nụ cười giả tạo

mà anh vẫn hay sử dụng nhưng đôi lúc, nó ước anh cười thế với nó,để nó biết với anh nó cũng có chút giá trị .

“Em là vợ của tôi.”

Câu nói của anh cứ lởn vởn trong đầu nó.

Đau.

Cơn đau tức ngực trong tim.

Vết rạn ban nãy giờ như nứt lớn hơn nữa.

Nó dùng một tay siết chặt áo vùng trái tim như muốn xoa dịu cơn đau nhưng không được.

Nỗi đau ngày càng lớn, ngày càng dày vò nó dữ dội hơn.

Cơn đau tuyệt vọng sâu thẳm từ trái tim, từ tình yêu nó dành cho anh.————————————————————–Hôm nay em sao vậy?- Anh nhìn nó ngồi trầm mặc trong xe, khó hiểu.

-Anh thấy…

-Sao?

-Erza như thế nào?

-Sao là sao?

-Trong mắt anh, cô ấy trông thế nào?

-Đẹp và quyến rũ.- Anh đáp lạnh lùng.

Lòng nó trĩu nặng xuống, cũng đúng, Erza đẹp lộng lẫy thế kia mà.

-Anh thích cô ấy sao?- Nó hỏi nhỏ.

-Không phải việc của em.

Nó không nhìn lên. không nhận ra ánh mắt anh có chút phẫn nộ khi nó hỏi vậy.

Rốt cuộc nó nghĩ anh là gì chứ? Một kẻ thấy đẹp là mờ mắt chắc? Anh bỗng giận nó,

giận nó không hiểu anh, thế nên anh đã không giải thích.

-Anh.

-Sao?

-Em muốn về thăm nhà vài ngày.

Mặt anh biến sắc.

-Sao? Muốn chạy trốn khỏi tôi sao?

-Không, em chỉ muốn về thăm ba và những người bạn ngày trước.

-Im đi! Em nghĩ mình có cái quyền quyết định sao? Em không có quyền rời xa tôi!

Nó không nói gì nữa.

Không có quyền rời xa.

Không có quyền tự do của con người.Nó không nhìn thấy gương mặt anh đang tái bệch lại, mặt cắt không một giọt máu.

Thế nhưng dáng vẻ cao ngạo của quý tộc vẫn hiện hữu trên gương mặt anh.

Ngực anh phập phồng đầy lo sợ.

Rốt cuộc chuyện gì mà khiến anh lo lắng đến thế khi nghe nó nhắc tới thăm ba nó————————————————–

Trong một ngăn tủ kín của anh, có một tờ báo cáo mật, báo cáo một vụ việc khủng khiếp anh đã ngăn không cho báo chí viết bài, để ngăn không cho nó đọc được. Anh không biết rằng cái kim trong bọc sắp tới ngày lòi ra.Anh vẫn đọc những cuốn sách mang tính cổ điển, có giá trị văn học cao.

Hôm nay, anh đọc cuốn “Những người khốn khổ”. Nó vẫn ngồi một bên, cũng đọc một quyển sách nhưng khác anh, nó đọc một cuốn sách tình yêu lãng mạn hiện đại, “Chạng vạng”. Nó luôn thích những câu chuyện tình yêu mà chàng trai luôn yêu thương cô gái. Có lẽ vì nó không bao giờ được như thế khi bên anh. Bỗng nhiên, hắn lao tới, đôi mắt hung hãn khiến nó lo sợ. Hắn luôn là người


hiền hòa dịu dàng, chưa bao giờ hắn như vậy. Hắn vơ một quyển từ điển dày cộp

từ cái bàn gần đó, ném thẳng về phía anh. Anh dễ dàng nghiêng người né được.

Cuốn từ điển rớt xuống sàn một cách chậm chạp như một cảnh quay chậm

trong một bộ phim, kêu một tiếng khô khốc.

-Làm trò gì vậy?- Mặt anh vẫn lạnh như băng.

-Gray, anh sao vậy?

Nhưng hắn bỏ ngoài tai lời của nó, sững cồ tiến về phía anh đang ngồi.

Hắn chụp lấy cổ áo, túm cổ anh lên.

Im lặng.

Cả chục đôi mắt sững sốt nhìn hắn và anh.

Không một tiếng động.

Chỉ có ánh mắt là đang gào thét điều gì đó, điều gì thật phẫn uất, thật kinh khủng.

Anh gạt tay hắn ra, sửa lại cổ áo đã nhăn nhúm lại.

-Sao thế hả?

-Thằng chết tiệt!- Hắn đấm thẳng vào mặt anh.Thời gian như ngưng đọng.

Lần thứ hai, lần thứ hai trong đời anh bị đấm, bởi cùng một người.

-Gray !!!- Nó hét toáng, xông tới chụp cánh tay hắn lại.

Hắn quay ngoắt sang nhìn nó.

-Sao còn cản anh? Em có biết vì cái tên này mà Ba em …

– Bỗng hắn khựng lại. Liệu có nên nói cho nó biết sự thật không?

Ba của nó quan trọng hơn với hắn rất nhiều.

Nếu biết nó sẽ thấy như thế nào đây?

-Ba em làm sao?- Giọng nó hốt hoảng.

-Hừ…- Hắn gạt tay nó ra, bực bội bỏ ra ngoài trước ánh nhìnhiếu kì của mọi người trong thư viện.

-Khoan…- Nó bước vội.

-Không được đi!- Anh nói. Nó quay lại nhìn anh, đôi mắt đầy lo âu nhưng kiên quyết.

-Em phải đi. Em phải về nhà .- Và nó chạy đi mất.

Sau tất cả mọi thứ ồn ào diễn ra, chỉ còn mình anh bơ vơ.

——————————————————————-

Anh vội vàng chạy trên hành lang.

Lần đầu tiên anh có thái độ như thế.

-Tuyệt đối không để cho An tìm tới cô nhi viện.- Anh hét một câu duy nhất vào chiếc Iphone.

Chưa bao giờ anh như thế.

Anh đã tìm mọi cách để ngăn không cho nó biết chuyện nhưng tất cả là do hắn, mà còn cả gã nữa.Tại sao chứ? Tại sao chỉ trong có thời gian ngắn ngủi, nó và anh đã bị

tách xa nhau đến thế. Khoảng cách dường như đã không còn cứu vãn được nữa.

Và giờ, chỉ cần nó biết tin, thế là chấm hết, kết thúc hoàn toàn giữa anh và nó.

Tất cả do hắn và gã. Nếu không có hai tên đó…

Nhưng anh chợt nghĩ lại, hình như còn… có lỗi do anh nữa.

Lỗi do anh?!

—————————————————————–

Nó may mắn bắt được một chiếc xe taxi. Vôi vàng ngồi vào trong xe, nó nói:

-Chú làm ơn cho cháu tới công ti BF.

-Công ti BF?

-Vâng.

-Công ti đó đã đóng cửa do phá sản mà ra.

-Gì cơ ạ?

-Không biết sao? Ờ mà chả hiểu sao cái tin đó không đăng báo nhỉ?

-Rốt cuộc là sao ạ?- Nó gắt khiến chú tài xế giật mình.


-Ơ…à…thì nghe đâu công ti đó gặp khó khăn gì về tài chính ấy,cách đây không ông chủ công ti đó đã tự sát trong nhà

Sét đánh ngang tai nó.

Bầu trời, mặt đất, nhà cửa, cây cối, con người, tất cả như chao đảo,xoáy chiều không gian.

-Đó không phải sự thật phải không chú- Nó nuốt nước bọt khi nhắc tới từ nó không muốn nhắc

-Ờ, chẵng lẽ chú đang nói dối cháu sao.

-Ọe…- Nó bịt miệng lại.

-Sao thế?- Chú tài xế lo lắng.

-Không sao, chú cứ chở cháu tới đó đi ạ.

Nó ôm chặt bụng.

Cơn đau cuồn cuộn lên trong người nó.

Nỗi đau thể xác và cả tinh thần.

Nó ngẩng mặt nhìn lớp da bọc phía trên trần xe. Cố gắng không để nước mắt rơi xuống.

Cha nó .

Người cha luôn mỉm cười hiền lành, luôn khuyên nó sống sao cho tốt, đừng tự ti

vì quá khứ của mình.Luôn quan tâm ủng hộ nó

Phải rồi. Nó bật dậy.

Sao lại có chuyện công ti cha cô gặp khó khăn về tài chính chứ?

Chính anh đã đứng ra tài trợ kia mà? Vả lại đó là một trong những điều kiện

nó bên anh, để giúp đỡ đỡ cha

Lẽ nào…lẽ nào lại là do anh? Không lẽ nào…?

Cơn đau lại quặn thắt lại.

——————————————————

Nó đưa cho chú tài xế tiền xe.

Trước mắt nó không còn là cái khung cảnh trước đây nữa.

Đâu rồi hình ảnh cha mình nghiêm nghị đứng trước công ti đoán nó ?

Tất cả biến mất, trong mắt nó cha đã biến mất thiệt rồi

Nó muốn bước vào cái khung cảnh đáng sợ kia nhưng không dám những kí ức của cô và cha cô lại ùa về

Nó sợ.

Nó khóc.

Khóc lặng lẽ, không tiếng thổn thức.

Mưa.

Mưa tầm tã.

Mưa như thay nó gào thét nỗi đau.

Tất cả chấm dứt rồi.

Mọi thứ đã chấm hết.

Trong một ngày mưa gió.

Trong một nỗi đau tột cùng.

——————————————————–

Anh lao như điên trên đường bằng chiếc Audi màu trắng, mặc cho mưa ngày càng nặng hạt hơn. Anh đã tới cô nhi viện tìm nó, nhưng tất cả chỉ có đống tro tàn. 

Chuông điện thoại vang lên.

Anh một tay nắm chặt vô lăng, một tay cầm chiếc điện thoại.

-Chuyện gì?- Anh vẫn nhìn vào màn mưa, có tìm kiếm một hình bóng

quen thuộc của một người con gái.

-Tiểu thư về rồi ạ.- Câu nói của đầu dây bên kia khiến anh đạp phanh ngay lập tức.

-Hả?- Anh không tin vào tai mình nữa.

-Tiểu thư về rồi ạ.- Đầu dây bên kia vang tiếng lặp lại.

-Được rồi, tôi về ngay.- Anh tắt máy, quăng điện thoại ra ghế sau,quay đầu xe, lao về hướng biệt thự.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.