Đọc truyện Sự Tàn Nhẫn Và Cô Độc Của Hôn Nhân – Chương 18: Anh yêu em và em cũng yêu anh
Có mùi thuốc lá trong không gian khiến nó chun mũi khó chịu. Mở bừng mắt dậy, nó xoay người nhìn anh đang nằm bên cạnh, từ thắt lưng trở lên hơi nâng cao một chút sao với phần dưới. Anh dùng một tay chống đỡ lấy đầu mình, ngửa cô lấy rít hơi thuốc lá nhỏ, vẻ lạnh băng. Chiếc chăn chỉ che tới phần hông để lộ vồng ngực rắn chắc khó tin là có thể có ở một người ít động tới thể thao như anh. Nhưng nó chợt nhận ra, nó đã xa anh quá lâu, đủ để anh thay đổi theo chiều hướng nó không thể đoán được.
-Anh hút thuốc sao? Từ khi nào vậy?
-Bốn ngày trước.
-Bỏ đi, hút thuốc không tốt cho phổi đâu.
-Không phải chuyện cho em xía vào.
-Được thôi.- Cô nói, giọng chua lè rồi xoay lưng lại, như thể đang tỏ ra giận dỗi.
Anh vứt điếu thuốc vào chiếc gạt tàn đặt ngay trên tủ đồ nhỏ ở đầu giường, quay lại nhìn nó đang quay lưng về phía mình. Tấm lưng trần có nước da trắng ngần điểm vài đốm hồng nhạt do anh để lại. Lướt nhẹ tay từ cổ xuống hết sống lưng nó, anh cười nhạt nhẽo. Cửa chỉ đó khiến nó lạnh người, vội vàng rụt người lại, kéo hết chăn lên cho tới cổ mình.
-Anh sẽ ngừng những việc làm với Gray chứ?- Nó ướm hỏi, trong lòng chỉ sợ anh nổi giận.
Quả thật, anh đã nổi giận, giận thật sự. Nó vừa một lần nữa là của anh, hơn thế nữa lại còn nằm trên giường anh mà sao nó dám nhắc tới tên người khác chứ? Giật mạnh tay nó để cả người nó quay về phía anh, anh tiến tới gần sát cơ thể nó, gằm ghè:
-Em nghĩ em sẽ quay về bên hắn được sau những gì em trải qua với tôi sao?
Nó giật mạnh tay ra, vùng vằng đứng dậy, với tay lấy bộ đồ trên ghế mặc vào, nói:
-Không cần anh lo.
Nó hiểu, dù nó yêu anh và không rõ anh yêu nó hay không nhưng giữa nó và anh chỉ có quan hệ thể xác chứ không thể có tình yêu. Đó đã là một lằn ranh giới hạn không thể xóa nhòa được nữa rồi.
-Nhưng nếu tôi tung bức ảnh em ngủ trên giường tôi cho hắn ta xem thì sao?
Nó khựng người, suy nghĩ chút rồi quay lại, đối diện với anh:
-Anh nghĩ tôi sẽ mắc lừa anh lần nữa sao?
-Là thật.- Anh giơ điện thoại lên. Màn hình điện thoại hiện rõ bức hình chụp nó, suối tóc đen rũ rượi trên gương mặt, bờ vai trần chứng tỏ bản thân nó không hề khoác gì lên người. Mặt nó tái nhợt, đỏ bừng rồi lại tím ngắt vì tức giận.
-Anh đúng là đồ khốn.
Anh nhún vai, huýt sáo một giai điệu kì lạ nhưng dễ nghe. Điều đó giờ chỉ như tăng thêm sự trêu ngươi với nó. Nó không nói gì nữa, đùng đùng nổi giận bỏ đi.
————————————————–
Nó chạy nhanh trên đường, mặc kệ ánh nhìn của mọi người khi nó khóc ròng. Nó đau quá, đau như cắt. Sao mọi thứ lại thay đổi hoàn toàn chỉ trong thời gian ngắn thế. Nó không dám tin rằng nó đã phản bội hắn, đã ngủ với anh để rồi bị anh coi như một thứ đồ chơi rác rưởi, bị chà đạp.Chuông báo tin nhắn reo lên.
“Khi tôi muốn, cô phải tới.”- Tin nhắn gọn lỏn mà đầy đe dọa khiến nó khóc nhiều hơn.
Chấm dứt rồi, mọi thứ hết thật rồi, nó không thể nào thoát khỏi anh được nữa rồi.
——————————————————
Nó mở cửa. Căn nhà trống vắng không bóng người. Hắn chưa về đây. Cũng tốt, nó không biết giờ đây nên đối mặt thế nào với hắn đây. Phải làm sao? Làm sao đây?
Nó bước vào phòng tắm, xả nước lạnh đầy bồn rồi nhấn chìm bản thân vào bồn tắm. Nước xộc vào mũi, phổi nó đau buốt. Mọi thứ dường như không còn hiện diện trong tầm mắt nó nữa. Nó để tình trạng đó thật lâu tới nỗi khi phổi nó dường như sắp nổ tung nó vẫn cố không để mình trồi lên. Nó muốn chết, chết quách đi cho rồi. Nhưng nó không đủ can đảm để chết. Nó vùng dậy, gạt mớ tóc bết dính trên mặt. Nó khóc. Nó gào thét trong phòng tắm. Không gian chật hẹp nơi đây vang vọng lại tiếng khóc của bản thân nó, trở thành những mũi dao nhọn vô hình cắm thẳng vào trái tim vốn đã bị tổn thương kia.
Bước ra khỏi phòng tắm, vẫn khoác bộ đồ ướt nhẹp trên mình, nó bước vào phòng ngủ, gieo phịch mình xuống giường. Nó siết chặt lấy ra giường, mắt nhắm nghiền. Nó suy nghĩ về mọi điều khủng khiếp đã xảy ra.
-Chúa ơi!- Nó thốt lên.- Người muốn trừng phạt con tới khi nào?
————————————————
Nhóc mở cửa phòng anh, bước vào, nhìn bộ dạng anh từ đầu tới cuối. Nó nhăn mặt, nói:
-Làm ơn mặc đồ vô đi.
-Thoải mái đi. Anh không quan tâm có bị em thấy hết đâu, em chỉ là con nít thôi.
-Vâng vâng, em biết em là con nít. Nhưng con nít này cũng hiểu việc anh làm là sai đấy.- Anh nhướn mày nhìn nó.- Việc anh làm chỉ khiến chị ấy thêm tổn thương thôi, chỉ làm anh cách xa chị ấy.
-Anh không quan tâm. Anh cũng chẳng cần cô ta yêu anh, anh chỉ muốn bắt cô ta phải cay đắng mà ở bên anh thôi.
-Hận thù đã khiến anh mất hết lòng tin vào tình yêu kiểu đó sao?- Nhóc mở to mắt nhìn anh. Anh không đáp lại. Nhóc lắc đầu, nói với vẻ chán nản.- Em chỉ mong anh sẽ không phải hối hận.- Và rồi nó đi mất.
Chỉ còn anh một mình. Nhóc nói thế tức là nhóc cũng bỏ anh rồi sao? Nhóc sẽ không nghe những gì anh nói và sẽ về phe hắn sao? Người anh coi như em gái cũng rời xa anh sao?
“Hận thù đã khiến anh mất hết lòng tin vào tình yêu kiểu đó sao?”
“Hận thù đã khiến anh mất hết lòng tin vào tình yêu kiểu đó sao?”
“Hận thù đã khiến anh mất hết lòng tin vào tình yêu kiểu đó sao?”
Phải, anh mất hết rồi. Anh phát điên vì nó rồi. Vì nó làm anh đau trước, cả nó và hắn. Thế thì tại sao anh không có quyền phản đòn lại? Anh không được quyền trả thù ư? Anh bỗng nhớ về nó. Hơi ấm của nó như còn đọng lại trên tay anh. Bỗng anh thấy một vết cào đang rỉ máu trên bắp tay mình, do nó để lại. ANh nhớ, nó đã khóc, khóc một cách lặng thầm. Mở bức hình ban nãy, anh chọn “Gửi”, bàn tay do dự trước số điện thoại của hắn. Một chốc sau anh trở lại bức hình, định chọn “Xóa” nhưng lại thôi. Lí nào mọi thứ đơn giản thế? Anh trở nên nhu nhược từ lúc nào vậy chứ? Không, không bao giờ anh buông nó dễ dàng vậy.Anh thề sẽ bắt nó đau khổ hơn những gì nó gây ra nhưng chưa phải là bây giờ. Anh sẽ chơi trò mèo vờn chuột với nó và rồi anh, chính anh sẽ đẩy nó xuống nơi gọi là địa ngục.
—————————————————-
Nhóc đỗ xe ngay sát lề đường, mở cửa rồi chạy nhanh về phía nhà nó. Nhóc nhấn chuông mãi mà không air a mở cửa. Chột dạ, nhóc tự hỏi, liệu chăng có gì không hay xảy ra rồi? Chạm tay vào nắm cửa, định đẩy mạnh để phá cửa vào nhưng nhóc nhận ra, cửa không hề khóa. Nỗi lo sợ dần dâng lên trong nhóc.
-Chị Lucy ơi!- Nhóc nói lớn.- Gray!
Không có tiếng đáp lại.
Nhóc mở cửa từng phòng kiểm tra. Nhà bếp không có, phòng tắm ướt sũng. Nước nhỏ ướt cả sàn kéo dài tới cửa phòng ngủ. Nhóc mở cửa phòng ngủ.
Nó nằm trên giường, toàn thân ướt đẫm. Ngay cả ra giường cũng ướt một mảng lớn. Vội chạy tới vực người nó dậy, nhóc nhìn gương mặt tái nhợt kia rồi lay mạnh:
-Chị, tỉnh lại đi! Chị Lucy!
Nhưng nó tuyệt nhiên không cử động. Da trắng nhọt, môi ngả dần sang màu tím lợt không sức sống, cơ thể lành lạnh. Nhóc hốt hoảng thật sự, vội dìu nó ra ngoài xe, phóng thẳng tới bệnh viện.
——————————————-
-Rốt cuộc là cô chuyện gì?- hắn gần như hét thẳng vào mặt nó.- Sao Lucy lại bị như thế?
-Vợ đâu biết chứ.- Nhóc tỏ ra giận dỗi khi thấy hắn vậy dù bản thân nhóc biết rằng đây không phải lúc thích hợp để đùa.
Hắn lo lắng, cứ đi qua đi lại trước hàng ghế ngồi chờ rồi dùng hai tay nắm chặt tóc mình, ngồi xuống ghế, mắt nhắm lại. Hắn không hiểu nổi nữa. Sao nó lại vậy chứ? Chuyện quái gì đang diễn ra vậy? Nó sẽ không có chuyện gì chứ? Không, nó sẽ không sao cả, mọi thứ sẽ ổn. Hắn chỉ muốn hét lên, muốn giải tỏa mọi thứ nhưng không thể vì biết đây là bệnh viện.
Không lâu sau, bác sĩ đi ra, trấn an hắn rằng nó chỉ chấn động tinh thần nên mới thế, nhiễm lạnh nên bị sốt thôi. Bác sĩ đã tiêm thuốc an thần, khi tỉnh lại, nếu thấy ổn, nó có thể về nhà. Hắn thở phào nhẹ nhõm.
Nhóc đừng từ xa, thấy thế vội gọi cho anh. Đầu dây bên kia không bắt máy. Hồi chuông kéo dài, rền rĩ như những tiếng ai oán trong lòng anh.
—————————————————–
Hai năm sau.
Nhà anh, phòng cũ của nó.
Anh thả lỏng hai chân trên giường, lưng dựa vào đầu giường, tay cầm chiếc điện thoại. Anh vừa gửi đi một tin nhắn cách đây không lâu mà người anh chờ đã tới. Nó mở cửa phòng, nhìn anh với ánh mắt vô tình, lãnh khốc.
-Tới rồi sao?- Anh đặt điện thoại lên đầu giường, nhìn nó với ánh nhìn thâm hiểm nhưng cũng xa lạ.
Nó chậm rãi tiến tới bên anh, ngồi xuống.
Anh vươn tay, ôm chặt lấy nó vào lòng mình. Nó khó thở vả cảm thấy đau nhưng nó tuyệt nhiên không nói, gương mặt cũng không biểu lộ xúc cảm gì cả. Vô hồn, giống hệt con búp bê vô tri vô giác. Nó vẫn thế, vẫn yêu anh, một tình yêu àm chính nó cũng phải tự hỏi tại sao lại có thể bền bỉ, vững vàng như thế sau bao chuyện xảy ra, nhưng cũng chính tình yêu nó làm nó chai lì, một lần nữa, nó lại là vợ của anh, một người vợ ngay cả quyền tự do cũng ko có.Anh ôm nó như thế suốt một lúc lâu, không động đậy. Ghé sát vào lỗ tay nó, anh thì thào:
-Lấy tôi lại!
-Gì chứ?- Lúc này, nó mới lên tiếng.
Anh đẩy nó ra xa, nói rành rọt hai chữ:
-Lấy-tôi!
-Đó là điều điên rồ nhất tôi từng nghe đấy!
-Chứ em nghĩ em còn có thể ở bên Gray của em sao?- Anh chỉ về chiếc điện thoại.- Tấm hình hai năm trước vẫn còn đó.
-Anh…anh…
-Tùy em thôi, muốn thì tôi gửi ngay cho hắn ta cũng được.
Nó chớp mắt liên tục, cố ngăn nước mắt sắp rơi nhưng không kịp, giọt lệ trong veo như thủy tinh chảy dài trên gò má. Nó quay lưng bỏ đi, không ngoái lại, cũng không kịp nghe câu nói cuối cùng của anh:
-Đó sẽ là địa ngục của em.
—————————————————-
Nó vào bệnh viện, nhìn gã đang nằm. Chạy ùa tới, nắm lấy tay gã, nó kể hết tất cả rồi nức nở:
-Tại sao hả Jella? Vì sao lại như thế? Thế mà tôi vẫn yêu anh ấy? Tại sao?
-Đơn giản vì cô yêu, thế thôi.- Gã siết chặt tay cô, nói, nụ cười pha chút mỉa mai.
-Đừng cười cợt nhả kiểu đó với tôi.- Nó giựt phắt tay ra, vỗ bôm bốp vào vai gã.- Anh cũng nên lo chuyện của anh đi. Suốt mấy năm liền anh giả-vờ-hôn-mê để xem xét bản thân cũng khiến Erza đau lòng muốn chết kìa.
-Sao lai từ chuyện của cô sang chuyện của tôi thế?
-Anh không lo nói thật đi, cô ấy vì anh mà giải nghệ chưa đủ để anh tin tưởng sao?
-Nhưng mẹ tôi cũng bỏ tôi mà đi còn gì?
Nó im lặng, sụt sùi mấy tiếng rồi cố nói thật rõ:
-Bản thân anh tự hiểu. Từ việc khóc lóc, suy sụp, tự tự và giải nghệ đều vì cô ấy yêu anh.
Phải. Mọi chuyện ngày đó là vở kịch công phu do gã tạo nên và lôi nó vào vị trí “trợ lý đạo diễn kiêm diễn viên”. Đơn giản vì gã muốn thử lòng cô, và cũng để xác nhận thực sự trái tim gã lúc này đã trao cho ai. Một vở kịch mạo hiểm, như một ván bài sinh tử. Ngày đó, nếu chỉ sơ suất một chút, tên tài xế do gã thuê có thể đâm chết gã nhưng khi đó, tử thần đã không mang gã đi. Đôi lúc nó cũng thấy tức cười, không ai đòi truy tố tên tài xế sao chứ? Nó thở dài. Việc lừa cô bao lâu qua hiến nó khổ tâm, dằn vặt ghê gớm. Đôi lúc nó muốn nói thẳng hết ra nhưng vì nó đã hứa nên lại thôi. Nó không dám tưởng tượng nêu cô biết thì sẽ ra sao nữa? Cô sẽ tổn thương tới mức nào đây? Cái cảm giác bị lừa dối…đau lắm.
-Yên tâm, dù có thế nào tôi cũng không như cô đâu. Tôi hiểu và tôi sẽ nắm lấy người mình yêu chứ không như cô. Tôi nghĩ cô cứ nói thẳng với Gray rồi liệu sao thì làm chứ việc lừa dối kiều này chỉ khiến cậu ấy thêm tổn thương thôi.
-Tôi không cần anh lên đời dạy mặt. Anh không lừa dối chắc?
-Thôi đi!- Gã nhăn mặt, nói.”Xoảng”
Lọ thủy tinh vỡ tan thành từng mảnh, sao giấy văng tung tóe khắp nơi trên sàn nhà lạnh lẽo. Cô đứng đó, mắt mở to, lộ rõ vẻ ngỡ ngàng. Cô lắp bắp:
-Hai người…cả…hai…
Nó lại vội chỗ cô, định chạm vào cô, niệng nói:
-Nghe tôi giải thích này Er…
-Tôi không cần.- Cô gạt tay nó ra trước khi bàn tay đó chạm vào mình. -Sao cô lại có thể làm thế với tôi? Cả anh nữa, Jella, tôi không dám tin anh có thể làm thế với tôi. Rốt cuộc tôi đau khổ, tôi khóc than là vì gì chứ?- Cô chạy đi mất.
Nó quay lại phía gã, nói:
-Đuổi theo đi!- Gã suy ngẫm, không nhúc nhích.- Nghe theo con tim anh đi, đừng ngồi đó mà dùng lí trí nữa!- Nó hét.
Gã nhìn nó, nhìn ra ngoài cửa rồi nhìn mớ hỗn độn trên sàn. Vội bật dậy đuổi theo bóng cô ban nãy, bỏ nó lại một mình trong phòng.
Nó tự cười chính mình. Nó tới để mong có người lắng nghe, được có lời khuyên chân thành vậy mà ngược lại, nó đi mai mối cho người khác. Hay thật! Nhưng có sao đâu, ít ra nó đã giúp người mà nó thật sự coi là bạn hạnh phúc. Nó không hạnh phúc thì cứ để hai người đó hạnh phúc luôn phần nó.
———————————————-
Cô chạy nhanh trên con đường lát sỏi, hai bên đường, bóng cây hoa tố nữ đổ xuống, những bông hoa màu hồng trắng nhảy múa trong gió. Cô gạt nước mắt. Hóa ra cô chỉ là con ngốc, dễ bị lừa gạt kiểu đó sao? Cô đã khóc bao nhiêu, đã đau đơn nhường nào, đơn giản vì đó là trò đùa đầy thú vị của gã ư?
Bỗng tay cô bị gã chụp lại. Bằng một lực mạnh, gã kéo cô vào lòng mình, nói với giọng ngọt ngào trầm ấm mà cô vẫn mơ được nghe suốt hai năm qua:
-Anh xin lỗi.
Cô giãy giụa, cô lách mình ra khỏi vòng tay gã nhưng không tài nào làm được, cô bèn đứng yên, vùi mặt vào ngực hắn mà khóc, hai tay siết chặt thành nắm mà đánh thùm thụp vào gã.
-Anh là đồ tồi, đúng là đồ tồi mà.
-Anh xin lỗi. Anh biết anh sai.
Gã hôn nhẹ lên môi nó, không nồng nàn như những nụ hôn từng có nhưng dịu dàng và ngập tràn yêu thương.
-Anh yêu em.- Gã nói nhỏ với cô.
Cô ngừng khóc, ngẩng lên nhìn nó, ngượng ngập nói:
-Thật?
-Ừ. Anh- yêu-em.
Cô cười, nụ cười tuyệt đẹp chưa từng thấy nơi cô.
-Em yêu anh.
Cô và gã ôm chầm lấy nhau. Dưới hàng cây xanh điểm xuyến hồng trắng, hai thân anh đứng cạnh nhau, âu yếm, tràn đầy hạnh phúc.
Thật sự, họ đã chờ quá lâu, quá lâu để nhận ra rằng thật sự, họ cần nhau, cần nhau hơn mọi thứ trong cuộc sống này.
———————————————
Hắn ngồi bên hiên quán cà phê, nhâm nhi cốc cà phê đen nóng. Nó bước vào quán, gương mặt thất thần đầy mệt mỏi. Ngồi xuống, nó gọi ly cam vắt rồi quay lại nhìn hắn.-Gọi em có chuyện gì à?
-Em đã biết chuyện anh tìm ra lỗ hổng trong phần mềm gần đây của công ty Wonder rồi phải không?
-Cái công ty phần mềm nổi tiếng trên thế giới ấy á?- Nó uống ngụm nước rồi tỏ ra chú tâm hơn vào cuộc trò chuyện này. Rốt cuộc hắn muốn gì chứ?
-Phải. Họ đã mời anh về làm việc.
-Vậy nên…- Nó dùng ánh mắt xét đoán nhìn hắn.
-Anh sẽ đi Mĩ, em đi cùng anh chứ?
-Em…- Nó không biết sao nữa? Đi với hắn? Điều đó có thật sự tốt không? Nếu đi với hắn, nó có thể trốn khỏi anh? Trốn khỏi anh? Tức là không bao giờ gặp anh nữa ư? Sao tim nó có gì đó nhói lên.
Có tin nhắn.
Nó mở tin nhắn ra. Là tin của anh.
“Đừng nghĩ em sẽ trốn thoát được tôi.”
Nó giật mình, nhìn quanh quất xung quanh. Anh đang ở gần đây, nó tin chắc thế. Rốt cuộc anh đang ở đâu chứ?
-Em sao vậy?- Hắn hỏi.
Nó nhìn hắn. Bây giờ hoặc không bao giờ. Chẳng thà nó cứ để hắn nghĩ nó là đứa khó hiểu tới điên rồ chứ không để hắn biết nó đã làm những gì. Nó không thể tổn thương hắn thêm lần nào nữa, không!
-Gray…mình…chia tay đi.
Nó bước đi từng bước chậm rãi tới mức suýt chết. Lúc nãy, nếu không phải người tài xế xe tải kịp đạp phanh thì hẳn nó đã gặp tai nạn vì băng qua đường đột ngột dù chính nó cũng không biết.
Im lặng.
Tất cả chỉ là sự im lặng đáng sợ.
Hắn im lặng.
Nó im lặng.
Cả thế giới này cũng im lặng.
Tựa hồ tất cả chỉ là vở kịch câm mà mỗi người trong cuộc sống này đang diễn cực kì tròn vai, cực kì đúng với bản chất một vở kịch câm muôn thuở.
Nó nhìn một em bé đang khóc vòi vĩnh người mẹ mua kẹo mà không được. Nhưng sao nó không nghe tiếng cô bé ấy khóc. Nó nhìn sang hướng khác, một chú chó đang nhìn nó, sủa lớn nhưng nó cũng không nghe thấy tiếng sủa đó, như thể chú chó là một con robot bị hỏng bộ phận âm thanh. Mọi âm thanh biến mất. Có vẻ vị thần âm thanh tinh nghịch đang đùa giỡn với thế giới này mà giấu đi mọi âm thanh. Không, không phải mất hết. Nó vẫn nghe được một âm thanh, một âm thanh đau xé lòng.
“Được”
“Được”
“Được”
Không! Nó bịt chặt tay lại, quỳ thụp xuống đường, mặc cho mọi ánh nhìn đổ vào nó như thể đang nhìn một kẻ điên. Nó chỉ muốn gào thét lớn lên, kếu ai đó ngưng ngay cái âm thanh này lại. Đầu nó đau quá, mà tim còn đau hơn. Một tiếng giản đơn thế thôi àm sao lại tàn phá bên trong nó như thế? Sao kết thúc lại chỉ bằng một từ như vậy? Tại sao?
———————————————————
Hai mươi tám phút ba mươi sáu giây trước, nó còn ngồi trong quán cà phê, với hắn.Câu nói nó vừa thốt lên khiến cả gương mặt nó và hắn tái nhợt đi. Nó gần như nín thở, chờ đợi một tràng câu hỏi như trách cứ nó hoặc hơn thế thì là một tràng sỉ vả từ phía hắn. Nhưng không, hắn thở dài, ngồi im chừng đôi ba phút rồi nói:
-Được.
Và hắn đi mất, không thèm ngoái lại nhìn nó lấy một cái. Dứt khoát tới tàn nhẫn.
————————————————-
Nó để mặc chân mình tự bước đi. Đầu nó trống rỗng, cơ thể nó hoạt động dường như là vì các cơ muốn thế chứ không phải đầu óc nó muốn. Nó dừng chân trước một cánh cổng lớn. Biệt thự của anh, nơi nó vừa rời đi cách đây không lâu. Nó không nhân chuông mà mở cửa ra. Nó biết cửa nơi này sẽ không đóng, nhất là với nó, hai năm nay luôn như vậy.
Vài cô giúp việc nhìn nó xì xào nhưng rồi im bặt khi nó nhìn về phía họ. Nó bước từng bước lên từng bậc thang.
Cửa phòng làm việc của anh bật mở. Anh vẫn ngồi đó, đăm chiêu suy nghĩ, mắt không rời tập tài liệu trên bàn. Mãi vài giây sau, anh mới dứt mình ra khỏi công việc mà nhận ra nó đang hiện diện trong này. Nhìn điện thoại mình rồi quay về phái nó.
-Tôi không nhớ có gọi em tới.
-Kết hôn…
-Gì chứ?- Anh hỏi lại dù môi đang nhếch lên, tạo thành nụ cười nửa miệng đẹp nhưng đểu cáng.
-Kết hôn đi, càng nhanh càng tốt.
-Ok, kí vào đi, giấy đăng kí kết…- Nhưng anh chưa kịp nói rõ mấy tờ giấy mình vừa đưa là gì thì nó đã nhanh chóng kí liền tù tì mấy tờ.- Tốt.- Anh nhìn mấy tờ thủ tục phiền phức rồi mỉm cười tự mãn.
-Tôi đi.- Nó lại để mặc cơ thể hoạt động trong vô thức. Nó không quan tâm gì nữa. Sao cũng được. Nó sẽ không nghĩ về điều đó nữa.
Nó để mặc nỗi đau đang nhấm nháp từng chút một trong nó. Mất rồi, nó đã đễ hắn rời khỏi nó, dễ dàng đến lạ. Nó muốn khóc nhưng sao nước mắt không chịu rơi ra, để nó giải tỏa mọi u uất của mình. Không giống với nỗi đau từng có với người nó yêu là anh, nỗi đau mất người mình thích khiến nó chao đảo, như thể nó là một con rối bị đứt dây trong cuộc sống này. Vắng hắn, đời nó càng sụt xuống hố đen tăm tối.
———————————————–
Hắn về nhà, lặng lẽ thu dọn dồ đạc, không gặp nó. Không về nhà bố mẹ, hắn tìm tới ở một khách sạn khá sang trong trọng trung tâm thành phố. Hắn đang tự hỏi bản thân sao có thể bình tĩnh tới thế khi nghe nó nói lời chia tay. Lòng hắn trống trải tới lạ, không cảm xúc gì rõ rệt, chỉ có mớ hỗn độn cảm xúc mà không biết nên gọi là gì. Hắn giam mình lại cho tới ngày bay, cắm đầu vào làm việc với chiếc máy tính quen thuộc.
—————————————————–
Ngày hắn bay, nó tới sân bay nhưng không thấy hắn đâu. Nó không định gặp hắn, không định giải thích, níu giữ hay làm gì, đơn giản chỉ muốn nhìn hắn đi, an toàn và tự do để tìm một hạnh phúc ở một chân trời mới nào đó, không có nó. Sân bay đông nghịt người, có người khóc lóc khi chia tay, có người mừng rỡ khi gặp lại người thân. Chỉ có mình nó đang bối rối. Liệu điều nó làm là đúng hay sai đây?-Lucy.- Nó quay lại.
-Gray.
Hắn đứng đó, một tay nắm chặt va li kéo tay, một tay cầm chiếc điện thoại, ánh mắt hơi thoáng kì dị. Nó định nói gì đó nhưng thấy ánh mắt của người đối diện lại thôi. Hắn từ từ đưa điện thoại lên, cho nó nhìn rõ hơn.
-Đây là cái gì?
Nó mở to mắt. Không thể ngờ nỗi. Sao lại thế được? Anh lại có thể lật lọng thế sao? Trong máy hắn chính là bức hình đó. Nó thở dốc, mắt tái nhợt hơn bao giờ hết. Nó nhìn hắn. hắn im lìm, không nói gì chỉ lẳng lặng đút điện thoại vào túi áo rồi bước về phía trong sân bay.
Bóng hắn hòa vào biển người. Nó muốn gọi, muốn đuổi theo để giữ hắn nhưng sao chân nó cứ trơ ra như tượng đá. Nó cười nhạo bản thân một cách cay sâu. Nó bị lừa rồi, bị anh lừa vào bẫy một cách quá dễ dàng và đau đớn.
Ngày hôm đó, ở sân bay, có một cô gái trẻ loạng choạng bước đi ra phía cổng. Cô gái đó cười nhưng sao cũng khóc rất nhiều.
————————————————
Khi đã yên vị trên máy bay rồi hắn mới chột dạ. Hắn vừa làm gì vậy? Hắn im lặng và bỏ đi sao? Nực cười thật!
Như sét đánh ngang trời, hắn sững sờ nhìn tấm ảnh được gửi tới từ anh. Hắn đã nghĩ mình sẽ tức giận hoặc sẽ lắng nghe nó giải thích dù biết đâu đó chỉ là lời bao biện. Cái khoảng trống mấy ngày nay giờ được lấp đầy bằng nỗi đau tột cùng. Hắn đau đớn, muốn cào cấu, muốn đập nát thứ gì đó nhưng không thể. Hắn phải quay lại, nhưng máy bay đã cất cánh. Quá trễ! Bỗng hắn thấy mình là kẻ ngu ngốc, kẻ vô dụng và hèn nhát biết nhường nào. Nỗi đau này, tình yêu đó, hắn sẽ sống ra sao khi không có nó đây. Một cuộc sống tươi đẹp hơn hay chỉ như đã chết?
Hắn nhìn ra ngoài cửa. Mây trắng che hết tầm mắt hắn. Phái bên kia bầu trời, liệu hắn có thể quên nó không?
“Em xin lỗi”- Tin nhắn cuối cùng của nó chỉ vỏn vẹn ba chữ.
Hắn đọc đi đọc lại tin nhắn đó mấy lần rồi soạn một dòng địa chỉ căn nhà hắn đã mua ở Mĩ, một căn nhà ven biển xinh xắn mà hắn đã mơ sẽ cùng nó tới đó sống, một ướt mơ giờ đây quá xa vời. Vô thức, hắn bấm nút gửi tới cho nó mà không nghĩ tới điều gì sẽ xảy ra. Trong hắn, trái tim hắn vẫn dành cho nó, vẫn le lói chút hi vọng dù là rất nhỏ nhoi, tới nỗi hắn cũng nghi ngờ, liệu chăng chỉ vài ngày tới đây, hắn sẽ vứt bỏ cái hi vọng đó đi mà tuyệt vọng nghĩ về nó?
Chưa đầy mười ngày sau, hắn nhận được một lá thư từ nó. Bên trong đó là một chiếc thiệp cưới màu trắng với những hoa văn trang trí bay bổng.
———————————————————-
Nó biết sẽ không có chuyện hắn tới dự đám cưới nó, cái đám cưới tồi tệ với nó dù trong mắt nhiều người, đó là một đám cưới long trọng và tuyệt vời nhất từ trước tới nay.
Nó ngồi trong phòng chờ của cô dâu, nó nhìn lại mình trong gương. Một cô gái khoác lên mình bộ áo cưới đắt tiền, khăn voan rũ xuống khiến gương mặt nó thêm gì như huyễn hoặc, bó hoa tulip trắng tinh khôi được nó cầm chặt trong tay. Mọi thứ đều gợi lên một đám cưới hạnh phúc, vui tươi và tràn đầy lạc quan nhưng sao mắt cô dâu buồn quá.Chuông nhà thờ điểm lên vài hồi.
Cửa mở ra. Anh xuất hiện trong bộ vest lịch lãm màu đen bóng, mái tóc vuốt gel gọn gàng. Vì nó không có bố nên trong đám cưới này, anh sẽ dắt nó tới trước cha xứ làm lễ. Nó nhìn anh lạnh lùng. Nó đã không nói với anh một lời nào từ ngày hắn đi. Không phải vì giận dữ hay căm thù mà là sự tuyệt vọng và cự tuyệt. Đưa tay cho anh, nó cảm thấy đau nhói khi anh siết chặt tay nó một cách cố ý. Anh cười lạnh.
Cả không gian chỉ toàn màu trắng, từ mấy bồn hoa hồng trắng và hoa ly trắng muốt tới những vài rèm căng. Một màu trắng tinh khiết nhưng với nó thì như sự tang tóc. Bố anh và Layla ngồi cạnh nhau bên dãy ghế bên phải, họ mỉm cười hài lòng nhất là mẹ của nó, bà không nhận ra rằng anh đang muốn đem nó ra chà đạp, khiến nó đau khổ hơn bao giờ hết. bà vẫn ngỡ con bà sẽ hạnh phúc và ít ra bà đã bù được phần nào cho đứa con bà bỏ rơi suốt bao năm qua. Ngồi giữa hai người đó là một bé gái mới hơn 2 tuổi, em của nó và anh, đúng theo ý bố anh muốn. Thế nên đám cưới này cũng không bị gia đình nhóc phản đối ấy là vậy. Nhóc ngồi phía cuối dãy ghế bên kia, nhìn nó và anh, mỉm cười buồn bã. Gã và cô cũng được mời tới, hai người tay trong tay hạnh phúc, nhìn nó với ánh mắt e dè, lo toan. Liệu nó có thật sự vui không? Khi nó và anh trao nhau nụ hôn lạnh nhạt minh chứng cho tình yêu gì đó, nhóc bỏ đi ra ngoài và không quay lại.
———————————————–
Kì trăng mật quyết định sẽ diễn ra ở Thụy Sĩ, lúc này là màu đông. Tuyết rơi dày đặc tạo nên một bức tranh nên thơ cho đất nước này. Nó ngồi bên cửa sổ, tựa lưng vào chiếc ghế bập bênh mà thường chỉ thấy trong mấy chuyện cổ tích. Toàn thân nó rã rời sau mấy tiếng trên máy bay để tới đây. Anh trả tiền và cảm ơn bằng thứ tiếng Anh sành sõi của mình với người tài xế taxi ban nãy. Quăng hai chiếc vali vào trong phòng, anh tiến tới chỗ nó, đứng nhìn ra ngoài cửa như nó.
-Có gì ngoài đó?
-Tuyết.
-Còn gì nữa?
-Chả thấy gì nữa cả.- Nó đáp hững hờ.
-Thế em nhìn gì ngoài đó?
-Gì cũng được, miễn không phải là anh.
Anh chụp lấy cằm nó, thô bạo hướng nó nhìn về phái mình, anh nói:
-Tôi-là-chồng-em.
-Biết.
-Thế thì em chỉ được nhìn tôi thôi.
Với thái độ mệt mỏi và chán chường, nó gạt tay anh ra rồi bước vào torng phòng, lấy ra bộ váy ngủ bằng lụa màu kem, nó bước vào phòng tắm.
—————————————————–
Mọi thứ chấm hết với nó. Nước nóng xối ướt người nó. Nó khóc, khóc âm thầm đến sợ. Cuộc sống mà nó đang có, tất cả sẽ kết thúc sau hôm nay dù theo hương tích cực hay tiêu cực thì nó chưa biết. Nó mở cửa bước vào phòng ngủ. Căn phòng ngủ sang trọng, anh nằm đó như một pho tượng tuyệt đẹp. Đó là người nó yêu tới rồ dại nhưng cũng là người phá vỡ đời nó, đập tan cái gọi là hạnh phúc của nó. Nó hận anh, hận anh làm vậy với nó, hận anh đẩy nó ra xa hắn. Nhưng nó cũng tự hiểu, tất cả do nó, do quyết định sai lầm của nó ngày trước.—————————————————————–
Hắn ngồi lặng nhìn mưa, một cơn mưa mùa đông kì lạ. Giờ này chắc nó đang ở bên anh nhưng nó có hạnh phúc không?
“Kính…cong…”
Hắn ra mở cửa. Giờ đã khuya, ai lại tới vào giờ này chứ? Nhóc đứng đó, áo khoác dài mặc kín người, đang chà xát hai tay mình lại cho đỡ lạnh.
-Chồng.- Nhóc lè lưỡi tinh nghịch dù rằng hơi thở giờ đây đã có màu khỏi trắng. Nhóc lạnh lắm rồi.
-Vào đi!- Hắn không thấy bực dọc. Có lẽ khi ta cô đơn một mình ở một nơi hoàn toàn xa lạ, được gặp một người nào đó ta quen thật sự là một điều khiến người ta ấm lòng hơn.
————————————————–
Nó mở mắt, nhìn đồng hồ trên bàn. Đã 10 giờ 34, trễ vậy rồi sao?
Có tiếng sột soạt sau lưng nó. Quay lại, nó nhìn thấy gương mặt hiển nhiên ở đó: anh nằm đó, vùi nửa mặt vào chiếc gối mềm. Nó ngồi dậy, chộp lấy chiếc áo ngủ tối qua bị vứt dưới sàn như một chiếc giẻ lau rồi tròng vào. Nó tìm tới nhà bếp, lục trong tủ lạnh xem có gì ăn không. Nó đói đến nỗi không màng tới việc đánh răng nữa. Lấy ra một chai sữa giấy cùng món sandwich mà tối qua anh làm còn dư. Đặt sandwich vào lò viba, nó vặn nấc rồi uống cạn cốc sữa. Tráng sơ cái cốc rồi đặt lên kệ, nó thở dài.
-Sao thế?- Giọng anh khiến nó giật thót mình.
-Không có gì.
Lò viba kêu một tiếng “ting”, nó mở ra, đặt dĩa sandwich xuống bàn, nhón tay lấy một cái cắn nhỏ, coi như ở đây chỉ có nó, không có anh.
Cuộc sống hôn nhân này cứ thế tiếp diễn là tốt nhất. Nhưng anh thì không nghĩ vậy. Hôn nó thật sâu, mãnh liệt, anh nói:
-Đi với tôi.
-Tôi chưa ăn sáng xong.- Nó lờ tịt mọi thứ đi mà tiếp tục bữa ăn.
Thái độ đó khiến anh tức giận thật sự. Kéo mạnh nó vào phòng tắm, dùng vòi sen phun thẳng nước khiến người nó ướt hết.
Nó la oai oái. Anh kéo dây kéo sau lưng áo xuống. Nó hoảng sợ, vội dùng hai tay ôm lấy chính mình.
Anh gằm ghè:
-Tắm rửa rồi thay đồ đi! Hay là em muốn tôi thay đồ giúp em.
Không gian im lặng và ngột ngạt, chỉ có tiếng nước chảy.
Giật mạnh cái vòi sen từ tay anh, nó xịt hết nước vào mình sao cho bản thân không khác gì con chuột mới chui ra từ cống ngòm rồi tắt nước, quăng cái vòi sen lại cho anh rồi vùng vằng bước về phòng. Mỗi bước chân của nó đều khiến sàn nàh ướt thêm, nước nhỏ tong tong suốt sàn. Nó lấy một chiếc áo pull trắng cùng quần jean dài bó sát ra, mặc vào người.
-Em chọc tức tôi đấy à?- Anh hỏi, giọng lạnh băng. Anh đè nó xuống giường, cầm một chiếc khăn tắm lau tóc nó một cách thô bạo như thể anh chỉ muốn giết chết nó chứ không có nhã ý giúp nó lau mình chút nào cả.Sao thế chứ? Sao mọi thứ đang đi ngược với những gì anh suy tính? Nó đang hành hạ anh bằng thái độ đó chứ không phải là anh, trái ngược hoàn toàn với những gì anh toan tính.
—————————————————————-
Quảng trường lát đá hơi chút rêu phong gợi cho ta không gian cổ kính khôn g tài nào phá vỡ được. Tuyết, cây khô không một chiếc lá, gió thổi, bồn nước cùng trời xanh khiến khugn cảnh nơi đây giống như một bức hình trên tâm bưu thiếp mà tôi đã thấy. Đẹp nhưng hơi phi thực tế.
Nó và anh rảo bước trên con đường đó, im ắng, trầm mạc nhưng dễ dàng cảm thấy nhau. Nó và cả anh nữa, cả hai đều từng mơ về cái cảnh này trong quá khứ nhưng sao giờ đây, mọi thứ không giống vậy. Nó từng mong anh và nó có thể tay trong tay mà cười nói nhưng giờ, một sự động chạm dịu dàng cũng không có, nó luôn trách né anh. Giữa anh và nó giờ đây chỉ là một ranh giới vô tình, dù muốn xóa cũng không xóa được.
—————————————————————-
Nó chỉ ra ngoài một lần duy nhất như thế. Những ngày sau, nó ở nhà hay đúng hơn là anh nhốt nó ở nhà, tuyết đối không ra ngoài lấy một bước. Thi thoảng anh ra ngoài vào buổi chiều và trở về với những ly capuchino cùng bánh ngọt cho nó. Nó không để tâm mấy, chỉ ăn và uống một ít, thậm chí có hôm nó không đúng tới nữa. Như một quy luật, cứ lặp đi lặp lại, mỗi đêm anh vờn nó trên giường, không dịu dàng, không yêu thương mà chỉ có nước mắt.
Ngày cuối cùng của kì nghỉ, nó thấy lòng mình háo hức và vui lạ thường. Nó muốn thoát khỏi cái chốn này ghê gớm.
—————————————————
Nó lại tiếp tục về một nhà tù khác mà nó nghĩ là được định sẵn cho mình. Nó không ở cùng phòng với anh mà ở căn phòng tầng 4 ngày trước. Có lẽ anh coi nó như một món đồ chơi chứ không phải là một người vợ
Hóa ra cuộc sống khi có chồng lại như vậy, buồn tẻ, điên rồ và đau đến vậy. Nó cười khẩy.
———————————————————
Suốt mấy đêm anh không về. Ngôi nhà này với nó hoàn toàn lạ lẫm. Nó như con chim bị nhốt trong lồng son, lồng rộng lớn đấy, ăn uống dư thừa đấy nhưng nó vẫn them khát cái gọi là tự do ngoài kia. Nếu không có bé Lisanna, hẳn nó buồn chết rồi. Lisanna hết lòng bênh vực, bảo anh tốt lắm, chỉ là bận công việc thôi. Nó biết bé Lisanna biết ơn và gần như tôn thờ anh nên nói thế. Vậy nên, nó cũng chẳng buồn phản đối hay làm gì, chỉ cười trừ. Cô độc quá