Sự Tàn Nhẫn Và Cô Độc Của Hôn Nhân

Chương 11: Em vẫn là vợ tôi


Đọc truyện Sự Tàn Nhẫn Và Cô Độc Của Hôn Nhân – Chương 11: Em vẫn là vợ tôi

-Thiếu gia.- Giọng ông Gajeel trầm đục như bị ảnh hưởng của tuổi tác vang lên.

-Ông Gajeel.- Anh gác hai chân lên bàn, hai tay đang vào nhau đặt trước bụng, nhìn ông .

Ánh mắt của anh khiến ông thấy lo lắng.

Ánh mắt của nữa năm trước mà ông ngỡ tưởng sẽ không còn thấy nữa.

-Một năm qua vất vả cho ông nhỉ? Che giấu sự thật đúng là rất khó khăn.- Ông giật mình.

-Thiếu gia…lẽ nào…

-Ông nghĩ gì mà lại giấu tôi hả? Ông tính phản bội tôi sao?

-Không thiếu gia. Chỉ là…

-Chỉ là gì khi mà ông bắt tay với tên Gray hả?

Ông sững người. Thiếu gia đã biết hết rồi sao?

-Dù sao ông cũng đã nghĩ cho tôi.- Anh hạ giọng.- Tôi cho ông một cơ hội vậy.

-Cảm ơn thiếu gia.

-Lui đi.- Giọng anh giá băng.

-Vâng.

Anh nhấp một ngụm trà nhạt, tay còn cầm quyển sách bọc da khá cổ.

Chuông điện thoại reo lên.

-Thiếu gia, chúng tôi điều tra được rồi.- Đầu dây bên kia nói.

-Tốt.

-Chúng tôi sẽ gửi tư liệu tới cho anh ngay.

-Tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản cho các người.

————————————————–

Chiếc phong bì màu vàng be bị vứt xuống sàn, trên tay anh cầm xấp tư liệu vừa nhận được.

Đa số là hình của nó và hắn, vài thông tin về việc viết lách của nó nhưng khiến

anh suy nghĩ hơn vẫn là việc nó và hắn sống cùng trong một ngôi nhà ở ngoại ô.

Không cần đọc tiếp các trang sau, anh đã xé nát xấp tư liệu,

ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo đáng sợ.

Anh đang trù tính.

Anh đang âm mưu.

Và bằng mọi giá, anh sẽ cướp lại nó, sẽ có nó trong tay.

Anh đã từng quỵ lụy nó, đã từng cầu xin nó tha thứ nhưng nó đã bỏ rơi anh anh,

đã rường bỏ anh một cách tàn nhẫn. Thế thì giờ, nó đừng oán trách những gì

anh sẽ làm, chỉ để cướp nó đi khỏi cuộc sống vốn không phải của nó suốt một năm nay.

Cuộc sống của nó là là vợ của anh.

———————————————–

-Hôm nay anh đổi khác quá nhỉ?- Nhóc lên tiếng.

-Ừ.- Anh ỡm ờ.

Cúi xuống nhặt một phần bức ảnh bị xé,nhóc thấy gương mặt của nó bèng nhếch mép mỉm cười:

-Thích người ta à?

-Cô ấy là người của anh.

Ngạc nhiên nhưng gương mặt kia lại trở nên ma mãnh và không kém phần lạnh lùng.

Nhóc tiến tới gần anh, cúi nhẹ mình xuống.

Họ hôn nhau?

Không.

Thoạt nhìn người ta tưởng họ hôn nhau nhưng thực ra gương mặt nhóc chỉ ở sát kề

gương mặt anh, môi hai người cách nhau chỉ có vỏn vẹn hơn 1cm.

Nhóc thì thào:


-Em đã nói không sai mà nhớ phải thưởng cho em đấy. Nhóc cười tít mắt

———————————————

Chiếc xe ô tô mui trần đỗ xịt lại bên dưới phim trường, hắn mỉm cười,

hôn nhẹ vào má nó.

-Làm việc tốt nhé, nhớ đừng quá sức đấy.

-Em biết rồi.- Nó cười đáp lại, vội bước xuống xe.

-Tối em muốn ăn gì?

-Cà ri mực.

-Món đó khó lắm, anh có phải đầu bếp chuyên nghiệp đâu.

-Em thích ăn.

-Ăn hiếp anh quá đấy.

-Em đùa thôi, tùy anh nấu món gì cũng được.

-Được rồi.- Hắn nói.

-Em đi nhé.

-Bye em.- Hắn vẫy tay, nhìn theo dáng điệu nó bước vào trong lòng thoáng nhẹ bẫng.

Liệu những giây phút hạnh phúc nhất cuộc đời hắn còn kéo dài được bao lâu đây?

Hắn sẽ mất nó sao?

Liệu điệu đó có tới với hắn không?

Hắn sẽ làm gì? Buông tay nó hay sẽ níu kéo lại?

Lực chọn nào sẽ giúp hắn thanh thản chứ?

Hắn nhắm mắt lại, cố để đầu óc được thanh tịnh một chút nhưng…

-Hey, kẻ mơ giữa ban ngày!Hắn mở mắt.

Ngồi ngay cạnh nó chính là nhóc.

-Cô bước lên xe tôi chi vậy hả cái cô nàng không rõ giới tính kia.

Nhóc nở nụ cười “lạnh gáy”.

-Anh thích chọc tức tôi qua nhỉ?

-Tùy cô nghĩ gì, bước xuống xe mau.

-Không thích.

-Sao cô nhóc bám tôi hoài vậy hả?

-Thích thì bám.

-Điên.

-Tôi điên rồi nè, tức anh quá điên luôn rồi đó. Giờ thì đi thôi.

-Cái gì? Tùy tiện lên xe tôi giờ còn bảo tôi phải đưa cô đi đâu à?

-Ư, đi chơi.- Nhóc dùng chân nhấn ga khiến chiếc xe phóng vọt lên, giật mình,

hắn nắm chặt tay lái điều khiển chiếc xe theo ý bà cô bất đặc dĩ này.

Dù sao bây giờ hắn cũng muốn tìm một người để chia sẽ mọi thứ.

Biết đâu cô nhóc ngây ngô này lại hợp với việc này?

—————————————–

Bước lên hết cầu thang, nó chưa kịp chạm vào nắm đấm cửa thì một bàn tay

của ai đó đã ôm lấy nó từ phía sau, một bờ môi lướt nhẹ trên cổ nó.

Nó bị lôi đi.

Bắt cóc?!

Ai đó đang dùng bàn tay to lớn che mắt nó lại.

Một nụ hôn.

Giữa nó và người kia.


Một nụ hôn cuồng nhiệt mang theo xúc cảm kì lạ.

Và rồi môi người đó buông lần ra, bàn tay cũng thả xuống để nó có thể nhìn thấy gương mặt anh ta.

-Natsu?- Nó ngỡ ngàng.- Anh làm gì vậy chứ?

-Đưa em đi.

-Anh điên à? Bỏ ra.

-Em là vợ của tôi.

-Cái gì? Anh điên thật rồi, Natsu à.

-Em dễ dàng bỏ đi nữa năm của chúng ta như thế sao?

Nó khựng lại.

Gã cũng đã từng nói giống anh.

Lẽ nào sự thật đúng là như vậy?

-Đi thôi.- Anh cầm tay kéo nó đi.

-Không.

-Đừng cãi lời tôi.- Giọng anh không tức giận,cũng không cáu gắt nhưng đủ để khiến nó rùng mình.

Cảm giác này…nó đã từng có.

Rất quen thuộc.

————————————————–

Chiếc xe ô tô dừng lại trước công ti của ba Lucy.

-Sao anh lại đưa tôi tới đây?

-Đây là nơi rất quan trọng với tôi, cũng là nơi mà vị hôn phuchết tiệt của cô đã phá hủy.

-Natsu sao?

-Phải, không phải hắn thì cô còn vị hôn phu nào khác à?

-Thế thì can liên gì tới tôi?

-Chỉ là tôi tự nhiên muốn tới đây thôi, còn cô thì bám theo tôi đấy chứ?- Hắn mở cửa xe, bước ra ngoài. Nhóc cũng làm theo như vậy.

-Đây à đâu vậy?- Nhóc đứng cạnh anh hỏi.

-Là công ti ba Lucy, nơi tôi và Lucy lớn lên.

-Anh từng vào trong này

-Ừm nhưng mà nó không còn để mà vào nữa

Khoảng lặng.

Buồn.

Nhóc quay lại nhìn hắn, ánh mắt thương cảm.

-Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy.

Đôi mắt hắn nhìn đống tro tàn còn sót lại, ánh nhìn xa xăm.

-Nơi này, chính tại nơi này mang lại niềm hi vọng cho tôi chính cô ấy mang lại cho tôi

-Chị Lucy hả?

-Phải.

Có gì đó lóe lên như nước mắt trên khóe mi hắn.

Nhóc đã thấy.

“Bốp”

-Sao lại đánh vào đâu tôi hả?- hắn hét toáng.

-Tôi thích thế đấy. Tôi ghét cái kiểu mà kẻ thù của tôi lại sướt mướt và yếu đuối thế đâu.- Nhóc khoanh hai tay lại, vênh mặt lên nói.

Hắn thoáng cười trong một giây rồi nụ cười đó vụt tắt.


Rốt cuộc thì cô nhóc này cũng có điều tốt.

-Nhắc lại mới nhớ, ông anh, đấu một trận đi.

-Tôi đánh nhau với một con nhóc như cô.

-Này, đừng coi thường tôi nhé, tôi đã học võ từ năm 9 tuổi đấy.

-Tôi học võ từ năm 8 tuổi đấy, mà tôi còn lớn hơn cô 4 tuổi.

-Mặc kệ, chấp tất.

Hắn lắc đầu, chép miệng:

-Là cô nói đấy nhé.

——————————–

Một tiếng sau…

-Yên nào.- Hắn lộ rõ vẻ lúng túng.

-Huhuhu.- Nhóc khóc váng lên như một đứa trẻ bị mất món đồ chơi yêu thích.

-Tôi có đánh cô bị thương chỗ nào đâu.

-Tôi thua rồi.- Nhóc tiếp tục khóc làm chim muông gần đó cũng phải bay tán loạn.

-Ha ha ha…- Hắn bật cười khi thấy cái bộ dạng mếu máo khóc lóc chỉ vì thua trận của nhóc.

-Còn cười được à? Lần sau tôi sẽ thắng anh!- Nhóc đập đập tay xuống đất khẳng định.

Quả thật, nhóc khác những người con gái khác.-Chở tôi về.- Nhóc ngồi vào xe, đóng cửa một cách thô bạo khiến vang

lên một tiếng rõ lớn, nét mặt vẫn còn giận dỗi.

-Thôi cái nét mặt đó đi.- Hắn ngồi vào ghế lái.

-Hứ…- Nhóc lè lưỡi trêu ngươi hắn, hàng động giống như một con nhím nhỏ

tức giận mà xù mấy cái gai trên người mình lên.

-Về đâu?

-Nhà Natsu.

-Cô tới đó làm gì?

-Anh nhiều chuyện thế nhỉ?- Nhóc nhăn mặt chòng ghẹo.

-Được rồi, bà cô già trước tuổi.

-Làm như anh hay lắm

———————————————-

-Buông ra!- Nó vùng vẫy.- Anh cởi trói cho tôi đi.- Nó bị anh trói lại ngay trên chiếc giường trong căn phòng đó.

-Để em chạy về bên Gray sao? Tôi không điên.- Anh từ tốt cởi chiếc cúc áo đầu tiên trên áo sơ mi.

-Tôi có thể kiện anh đấy.- Nó nói. Anh đã cởi ra chiếc cúc thứ hai.

-Em nghĩ chuyện đó có ích sao? Em không dám làm thế đâu.

-Gì chứ?

-Em không thể làm làm gì tổn hại tới tôi.- Chiếc cúc áo thứ ba đã được mở.

Anh tiến lại gần nó.

-Này!- Nó định hét lên nhưng anh đã chặn họng nó lại bằng một nụ hôn.- Ưm…-

Một cách vô tình, nó để bản thân bị lôi cuốn vào nụ hôn đó.

Anh lơi dần, lơi dần rồi buông hẳn nó ra.

-Thừa nhận đi, em bị tôi quyến rũ phải không?- Anh cười lạnh sống lưng.

-Không.- Nó lắc đầu dù trong lòng đang thầm nguyền rủa mình.

Vừa rồi nó cứ như đã phản bội hắn vậy.- Người tôi thích là Bảo.

-Nhưng người ở bên em, chủ nhân của em là tôi. Em là người của tôi.- Anh khẳng định

chắc nịch rồi cắn nhẹ lên đôi môi nó như trừng phạt vì nó nhắc tới hắn trước mặt anh.

-Anh bị ảo tưởng à?

-Không.- Anh lại hôn nó, môi nó như bị môi anh nuốt chửng.

-Bu…ông…r…a!- Nó dùng chân đạp mạnh vào anh nhưng anh né được.

Cổ chân nó nhanh chóng bị bàn tay gọng kiềm của anh chụp lấy.

Cố rút chân lại nhưng bàn tay anh quá to lớn, quá mạnh.

Ấn chân nó xuống giường, anh lướt nhẹ môi xuống vùng cổ trắng ngần của nó.

Bất lực, nó mím chặt môi lại.

Anh sẽ làm điều đó với nó sao?

Nếu thế thì nó sẽ hận anh suốt đời dù thật sự giữa nó và anh

đã có quan hệ gì đi chăng nữa.


Một phút.

Hai phút.

Ba phút.

Không gì xảy ra.

Cúi xuống, nó thấy anh chỉ ôm lấy nó, mắt nhắm nghiền.

-Đã lâu lắm rồi tôi mới tin rằng mình có thể thoải mái ngủ mà không sợ

bị ác mộng trong một năm rồi.

-Làm ơn tha cho tôi đi.- Nó lầm bầm.

-Em nói gì vậy?- Anh nhìn nó.- Em muốn quay về bên Bảo như vậy sao?

Nó không nói gì.

-Nếu để em về bên hắn, anh thà giết chết em ở đây còn hơn.- Một bàn tay anh

đưa lên cổ họng nó, siết chặt.

-Ax ax…- Nó giằng mình.

Anh thật sự muốn giết nó.

Rồi bàn tay anh thả ra.

-Không…tôi không thể giết em, tôi thà giết mình còn hơn.

Im lặng.

Chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc từng giây nặng trĩu.

Anh ngủ, tay còn ôm chặt nó.

Một hình ảnh thoáng qua trong tâm trí nó, cũng giống như vậy.

“Cạch”

Nhóc bước vào, chứng kiến cái khung cảnh đó.

-Hai người…

-Juvia.

Nhóc đứng tựa vào cửa, gương mặt dửng dưng trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của nó.

-Em không nghĩ sẽ được chứng kiến cảnh này đâu.- Nhóc bước lại gần,nhìn thẳng vào mặt nó.- Nói nhỏ thôi, để anh ấy ngủ, ít khi anh ấy ngủ ngon vậy lắm.

-Em không thấy tức giận sao? Dù sao anh ấy cũng là hôn phu của em mà?

-What.- Nhóc ngồi xuống chiếc ghế bành,nghịch nghịch bong hoa hồng cắm trong lọ.

-Em sẽ lấy Natsu?

-Chị nghĩ sao?

-Chị không biết.

-Đương nhiên em sẽ không lấy anh Natsu rồi.

-Chả phải em nói hai người đã đính hôn sao?

-Em chỉ đùa thôi mà ai cũng tưởng thiệt.- Nhóc phồng hai má lên nhìn dễ thương và nhí nhảnh hơn hẳn cái vẻ mặt vô tình từ khi bước vào phòng nãy giờ.

-Thế…

-Gia đình em với gia đình anh chỉ quan hệ dòng họ thôi còn em với anh ấy chỉ là anh em họ thôi

-Vậy sao?- Nó thở phào nhẹ nhõm như thể vừa trút được gánh nặng.

-Thôi, em đi nhé. Hai người cứ tiếp tục khi anh ấy ngủ dậy nhé.- Nhóc nháy mắt cười tinh nghịch.

-Này, cởi trói cho chị đã.

-Hai người cứ từ từ nhé, không ai làm phiền đâu.- Nhóc đóng cửa lại một cách nhẹ nhàng, không để anh thức giấc.

————————————————-

Nhóc bật điện trong garage, đèn sáng trưng. Một hàng xe đắt từ hiện đại tới

kiểu dáng cổ đều có. Nhóc tiến lại gần chiếc Porsche 911 Turbo màu vàng khá

bắt mắt mà mình gửi nhờ mấy hôm trước, chìa khóa còn cắm nguyên trong ổ.

Ngay khi nhóc khởi động xe, cửa garage tự động mở lên.

Chiếc xe màu vàng phòng ra ngoài đường.

Trong xe vang tiếng nhạc rock khá ồn ào.

Nhóc cảm thấy thoải mái, đôi lúc còn lẩm nhẩm theo tiếng nhạc.

Bất giác, nhóc nghĩ tới hắn.

Mỉm cười.

Một lời thề từ rất lâu của một con nhóc chưa hiểu chuyển khi mới chân ướt

chân ráo học võ nhưng tới giờ nhóc vẫn sẽ tuân theo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.