Đọc truyện Sư Sĩ Truyền Thuyết – Chương 567: Hết thảy thuận lợi
Khẩu pháo khổng lồ này của Diệp Trùng, không chỉ dọa khiếp Sa Á, còn dọa Đoàn Khiêm ở không xa phía sau chết khiếp. Thần niệm của hắn vẫn luôn chú ý mọi thứ xung quanh.
Diệp Trùng tập trung điều chỉnh phương hướng, năm phút sau, hắn đã hoàn thành điều chỉnh.
Hít một hơi thật sâu, Diệp Trùng ấn nút bắn.
Oành!
Một cột sáng to lớn vô cùng phụt ra từ họng pháo của pháo hạm, không có âm thanh, chỉ có ánh sáng chói mắt không gì sánh được. Diệp Trùng nhíu mắt, cho dù trong sương tím dày đặc, ánh sáng này cũng nhức mắt như vậy.
Ánh sáng biến mất, nhưng ánh sáng mạnh còn sót lại trong tầm mắt làm Diệp Trùng không thể không một giây sau mới mở mắt được.
Khi trước mặt Diệp Trùng xuất hiện một lối đi hình tròn đường kính khoảng mười mét, tất cả thực vật trên lối đi này, toàn bộ đều biến mất không thấy. Thân cây gẫy nám đen còn lại trên mặt đất bốc lên khói đen lượn lờ, chùm sáng nóng rực không gì sánh được dọn sạch sương tím. Diệp Trùng thậm chí có thể nhìn thấy màu đỏ mơ hồ của cánh đồng hoang màu đỏ ở đầu cuối lối đi, nhưng chỉ giữ được một chút, sương tím xung quanh liền điên cuồng cuốn tới, lấp đầy cả lối đi.
Diệp Trùng cực kỳ vừa ý với kết quả này, hắn không nhìn khẩu pháo hạm này một cái. Khẩu pháo hạm này đã vứt đi rồi, Diệp Trùng không hề sử dụng mấy tài liệu quý giá đó, mà chỉ là dùng một số tài liệu cực kỳ bình thường. Thể hình pháo hạm quả thật quá khổng lồ, nếu như dùng tài liệu quý giá, vậy tiêu hao của khẩu pháo hạm này quá cao rồi. Đối với Diệp Trùng hiện giờ mà nói, giá trị thực dụng của pháo hạm không hề cao, sử dụng một lần này thì hoàn toàn cũng không dùng gì nữa. Cho nên thứ hắn sử dụng đều là một số tài liệu bình thường nhất, mấy tài liệu này không sao chịu được năng lượng khổng lồ như vậy, sử dụng một lần thì vứt đi.
Nhưng đối với Diệp Trùng mà nói, đã đủ rồi.
Diệp Trùng leo lên con nhện lớn. Men theo lối đi pháo hạm đánh ra mà tiến tới trước với tốc độ cao. Con nhện lớn phía sau vội vàng đi theo, mà Đoàn Khiêm cũng hấp tấp đi theo. Trong lòng hắn vẫn vì một pháo kinh thế hãi tục vừa rồi đó mà líu lưỡi, một pháo này nếu như bắn trên thân người, không cần bắn trúng, chỉ sượt qua cạnh một chút, thì cũng là cạ đâu mất đó.
Nhưng hắn rất mau hoàn hồn lại từ trong chấn kinh, là đầu tàu của đội ngũ, bay dưới hoàn cảnh thế này, trách nhiệm của hắn lớn nhất. Nếu như hắn xảy ra bất cứ vấn đề gì, vậy học viên phía sau sẽ lập tức rơi vào trong nguy hiểm.
Tất cả học viên đều vẫn luôn giữ khẩn trương cao độ, bọn họ chỉ có thể thông qua sức mạnh móc câu của máy huấn luyện phía trước truyền tới mà phán đoán hành động bước tiếp theo. Tuy mọi người trong huấn luyện bình thường đã làm qua vô số lần nhưng thật sự đối mặt thực chiến, mỗi người đều thở mạnh cũng không dám, cẩn thận từng ly. Không ít người thậm chí mồ hôi đầy đầu, cứ nghĩ thì biết, áp lực bọn họ đối mặt hiện giờ khổng lồ tới bực nào.
Con nhện lớn bước đi như bay, mau chóng cực kỳ, nhưng cũng vô cùng cẩn thận đi tới trước. Một chuỗi nhện sau lưng hắn đó, Diệp Trùng đều sớm chuyên môn lựa chọn một mớ học viên tới điều khiển. Bàn điều khiển chính của con nhện lớn và bàn huấn luyện máy huấn luyện sử dụng hoàn toàn giống nhau, đều là bàn điều khiển chính tiêu chuẩn thường dùng, cho nên về mặt thao tác, hai thứ hoàn toàn như nhau.
Con nhện lớn đi trên lối đi này. Điều duy nhất cần lo lắng chính là đầm lầy. Diệp Trùng đã truyền đi truyền lại cho mấy học viên này kỹ xảo làm sao thoát ra từ trong đầm lầy. Mà đối với con rắn dài đội ngũ máy huấn luyện bay thấp đó mà nói, điều duy nhất bọn họ phải làm chính là dưới sự chỉ dẫn của đầu rắn, bay tới trước. Đầm lầy đối với bọn họ đang trôi nổi trên không không sao tạo được bất cứ ảnh hưởng nào.
Lời dặn đi dặn lại của Diệp Trùng không uổng phí. Mấy con nhện sau lưng hắn, cho dù gặp phải đầm lầy cũng rất mau thoát ra, không hề ảnh hưởng tới tốc độ tiến tới của cả đội ngũ.
Cả đội ngũ cuối cùng có kinh sợ nhưng không có nguy hiểm, thông qua cả khu sương mù.
Mà khi tới cánh đồng hoang màu đỏ, Diệp Trùng cuối cùng thở phào một hơi. Tuy công tác chuẩn bị của hắn làm vô cùng chu đáo, nhưng trên con đường này, thần kinh của hắn vẫn luôn giữ sự căng thẳng cao độ. Mấy học viên này quá yếu ớt, nếu như sư sĩ bình thường, Diệp Trùng hoàn toàn không cần lo lắng, sợ hãi như vậy.
Diệp Trùng ra lệnh đội ngũ nghỉ ngơi một ngày ở chỗ này.
Khu sương mù không tiêu tốn bao nhiêu thời gian. Nhưng đối với mấy học viên này mà nói, lại là một khảo nghiệm trước giờ chưa từng có. Loại khảo nghiệm tinh thần này, đối với người mới mà nói, không còn gì phải nghi ngờ, cực kỳ tiêu hao thể lực. Cánh đồng hoang màu đỏ an toàn phi thường, cho nên Diệp Trùng ra lệnh đội ngũ dừng lại nghỉ ngơi trọn một ngày, cũng làm cho mấy học viên này khôi phục thể lực.
Mấy ngày này, việc đời mấy học viên thấy qua so với mười mấy năm trước của bọn họ đều nhiểu hơn, điều này làm rất nhiều học viên cao hứng phi thường. Nhưng có vài học viên lại vẻ mặt lo lắng, bọn họ trước giờ chưa từng gặp tình huống nguy hiểm thế này. Nhưng mấy học viên vẫn quây lại với nhau, tán gẫu, ăn lương khô.
Sa Á nhìn mấy thiếu niên vẻ mặt non nớt này, vô cùng khó nói, thở dài một tiếng trong lòng.
– Mấy học viên này, có bao nhiêu có thể sống sót? Sa Á tung ra một vấn đề rất hóc búa.
Diệp Trùng rất bình tĩnh trả lời: “Người đạt chuẩn đều sống sót.” Diệp Trùng không cảm thấy mình có bao nhiêu tàn khốc, việc tàn khốc hơn điều này mà hắn từng gặp nhiều hơn nhiều. Với cái nhìn của hắn, mặc kệ ở chỗ nào, người không đạt chuẩn đều bị đào thải. Muốn sống sót, rất đơn giản, đó chính là để mình có đủ sức mạnh, điều này chính là pháp tắc tự nhiên, cũng là pháp tắc của xã hội loài người.
Pháp tắc là công bằng, mặc kệ đối với ai đều như nhau, ngay đối với bản thân hắn cũng là như vậy, không có phân biệt tàn khốc và ấm áp.
Sa Á im lặng, nàng không sao hiểu được cách nghĩ của Diệp Trùng. Nàng cảm thấy Diệp Trùng là một người cực kỳ mâu thuẫn, nàng chỉ mũi hắn chửi, hắn sẽ không chút dao động, nhưng nếu như hắn cảm thấy ngươi tạo thành uy hiếp đối với hắn, hắn sẽ không chút do dự giết chết ngươi, mà trước lúc này, ngươi không nhận được bất cứ cảnh cáo nào. Trông thì hắn giống như một người lãnh khốc vô tình, nhưng hắn đối với học sinh của mình lại tận tâm tận lực, thậm chí còn vì hắn giành một chút chỗ tốt.
Diệp Trùng không đơn độc hành động, hắn và Sa Á đều thủ ở chỗ này. Cánh đồng hoang màu đỏ sẽ không có nguy hiểm gì, thứ Diệp Trùng đề phòng là xạ thủ khác. Darkness không thuộc bất cứ quốc gia nào, chỗ giáp giới của nó có rất nhiều, cho nên có lúc sẽ gặp phải rất nhiều xạ thủ của quốc gia khác.
Nhưng phàm là xạ thủ có năng lực tiến vào chỗ này, thực lực tự nhiên khá xuất sắc. Nếu như gặp phải, chỉ dựa vào mấy con gà mờ này, căn bản không có bất cứ sức đề kháng nào. Còn Diệp Trùng và Sa Á lúc này sẽ đảm nhận chức trách bảo mẫu.
Đã tới chỗ này, Diệp Trùng liền không cần có bất cứ cố kỵ gì.
Hắn lấy Thần ra.
Khi vật to lớn là Thần này đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, mọi người đều bị dọa nhảy dựng lên. Trong cả doanh trại im lặng như tờ, mọi người đều bị dọa ngây ra.
Thể hình khổng lồ cao mười mét, cảm giác cực kỳ áp bức. Áo giáp toàn màu đen bao bọc cả thân hình nó lại, chỉ có mặt có thể nhìn thấy. Đường nét như đao khắc, búa đẽo, cặp mắt hơi đóng, cọng lông vũ đỏ tươi trên mũ hắn giống như ngọn lửa chỉ lên trời. Một đóa hoa hồng phía trên cổ tay, khuỷu tay, đầu gối, eo nổ rộ, khí tức ngụy dị làm người ta sinh ra hơi lạnh trong lòng. Trên lưng nó đeo một cái rương màu đen, mặt chính của rương có một đóa hoa hồng kiều diễm to lớn vô cùng.
– Người khổng lồ! Thù Mạc Nhi buột miệng thốt ra, gương mặt đẹp đã trắng bệch. Bọn họ sở dĩ tới Dã Tháp thành chính là vì người khổng lồ mà Đa Già nói, mà chính vì bọn họ tới Dã Tháp thành mới gặp phải Diệp Trùng, từ đó mà xảy ra xung đột. Thù Mạc Nhi cảm giác trong đầu mình giống như một mảng hỗn độn.
Diệp Trùng yên lặng nhìn Thù Mạc Nhi một cái, mà lúc này, buồng lái của Thần mở ra.
Diệp Trùng dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, chui vào buồng lái của Thần. Nếu như một khi gặp phải xạ thủ, hắn mới lấy Thần ra, vậy thì không kịp rồi. Diệp Trùng ở chỗ này không có bất cứ kiêng kỵ gì, mà chỗ này, cũng không thể nào xuất hiện chiến cơ, với lại, cho dù gặp được chiến cơ, Diệp Trùng cũng không sợ. Sức chiến đấu của Thần đã trải qua cường hóa đột nhiên có thể đạt tới mức độ nào, ngay cả người điều khiển là Diệp Trùng này cũng không sao xác định.
Có chuẩn bị không lo hoạn nạn, Diệp Trùng làm việc thường sẽ lựa chọn phương pháp bảo hiểm nhất, tuy chúng xem ra khá phiền phức.
Trong vô số ánh mắt trộn lẫn kinh ngạc, mê đắm, không thể tin được, Thần đã cử động!
Thần mở cặp mắt sâu, trước sau khép hờ đó của hắn. Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt sáng lên, một cặp mắt thờ ơ không vui không buồn, giống như của Diệp Trùng xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Thần từ từ di động bước chân, tiếng bước chân trầm trọng ầm ầm, giống như trực tiếp đạp trong lòng mọi người.
Trong buồng lái, Diệp Trùng thành thạo điều khiển bàn điều khiển chính, mở hệ thống quét hình. Hệ thống quét hình của Thần so với mấy phiên bản giản hóa trên máy huấn luyện đó cao cấp hơn không biết bao nhiêu lần, nó là hệ thống quét hình cao cấp nhất.
Không có người, Diệp Trùng vẫn không chút sơ suất ra lệnh cho Thần, phạm vi của hệ thống quét hình được chỉnh tới lớn nhất.
Làm xong mấy thứ này, Diệp Trùng không cho mình nhàn rỗi. Đối với mấy con gà mờ đó mà nói, thần kinh mấy ngày này vẫn luôn căng cứng, áp lực tinh thần lớn phi thường, nhưng đối với Diệp Trùng mà nói, loại cuộc sống này bình thường vô cùng. Thần kinh của hắn, đã sớm bền bỉ tới mức không phải của con người.
Lãng phí thời gian là điều đáng xấu hổ, trong niềm tin của Diệp Trùng, đây là một điều khá căn bản.
Mà hiện giờ, mình làm gì thích hợp nhất chứ? Huấn luyện!
Huấn luyện vẫn luôn là tư tưởng chính xuyên suốt cuộc sống Diệp Trùng, mặc kệ lúc nào, chỉ cần hắn có thời gian, hắn liền không ngừng huấn luyện. Vô luận huấn luyện này có khô khan, ngay cả một số nội dung cơ bản nhất, hắn cũng không ngại phiền phức mà luyện đi tập lại từng lần một. Với trình độ của hắn hiện giờ, một động tác nào đó cứ coi như huấn luyện một triệu lần, có lẽ chẳng qua cũng chỉ có thể rút ngắn 0,01 giây, nhưng hắn chưa từng buông bỏ, trước sau kiên trì. Đây này chính là một trong những nguyên nhân quan trọng nhất làm hắn có thể cường đại như thế này, với lại càng lúc càng trở nên cường đại.
Đối với có người ở bên cạnh coi hay không, một điểm này, trước giờ không ảnh hưởng tới huấn luyện của hắn.
Giống như bình thường, Diệp Trùng đã bắt đầu. Trước tiên là huấn luyện cơ bản nhất, Diệp Trùng trước giờ không bỏ rơi huấn luyện cơ bản. Đây là bởi vì Mục từng nói với hắn, tất cả động tác chiến thuật đều do động tác cơ bản tạo thành. Câu nói này hắn trước sau chưa từng quên, cũng là một trong những phương châm có tính chỉ đạo trong huấn luyện của hắn.
Khi Đoàn Khiêm nhìn thấy người khổng lồ mặc áo giáp màu đen này từng nhịp, từng phách tiến hành huấn luyện võ thuật cơ bản nhất, hắn trố mắt ra.
Hắn chưa từng nghĩ qua, có một ngày, mình lại nhìn thấy một người khổng lồ cao mười mét, mặc áo giáp màu đen, huấn luyện một động tác tiếp nối một động tác như một võ thuật gia.
Điều này quá chấn động rồi!
Hắn là võ thuật gia, tự nhiên có thể nhìn ra, kết cấu hàm chứa trong mỗi động tác của Thần – đây là võ thuật!
Mà điều làm người ta chấn kinh nhất lại là, thể hình to lớn thế này của người khổng lồ, động tác lại cực kỳ linh hoạt, tốc độ nhanh, chính hắn cũng hơi biến sắc mặt. Nắm tay khổng lồ thế này, với tốc độ kinh người thế này, nếu vung ra, vậy uy lực sẽ kinh người cỡ nào.
So với Đoàn Khiêm có thể nhìn ra lề lối, học viên khác đều là coi náo nhiệt. Nhưng cảm giác xung kích mạnh mẽ của cảnh tượng trước mắt, có thể nói là không gì sánh được. Nó đứng ở chỗ đó, giống như một ngọn núi nhỏ, trọng lượng kinh người, nó mỗi lần đạp trên mặt đất, mặt đất đều chấn động một trận. Mấy học viên ngồi trên mặt đất, điểm này cảm giác càng thêm rõ ràng, chấn động của mặt đất dưới người truyền tới thân thể bọn họ, làm bọn họ cảm nhận được trọng lượng và uy lực của Thần một cách trực tiếp.
Mà khi một ngọn núi nhỏ ở trước mặt ngươi, lại có tốc độ còn nhanh hơn chiến cơ, động tác so với báo săn còn linh hoạt hơn, cảm giác đó…
Quá kích thích rồi!
Sự kinh ngạc của người vây xem đối với Diệp Trùng đang chìm đắm trong huấn luyện mà nói, không ở trong phạm vi suy xét của hắn. Sau huấn luyện động tác cơ bản nhất, Diệp Trùng liền bắt đầu động tác chiến thuật khá phức tạp.
Mấy học viên này nào từng thấy qua kỹ xảo chiến đấu quang giáp tuyệt diệu thế này? Cảm giác xung kích tràn đầy, mỗi một lần xuất quyền, xuất cước đều tràn đầy bá khí, tràn đầy sức mạnh. Bọn họ thậm chí cảm nhận được tiếng gió xé vụn, tiếng ma sát dữ dội sinh ra mỗi một lần khi người khổng lồ xuất quyền và không khí, làm người ta kinh hồn táng đởm.
Còn Đoàn Khiêm, mở miệng toang hoác, vẻ mặt ngây ngốc. Kỹ xảo võ thuật người khổng lồ hiện sử dụng, đã phức tạp hơn sở học hiện tại của hắn rất nhiều. Nghi vấn lớn nhất trong lòng hắn hiện giờ là, người khổng lồ này rốt cuộc là cái gì?
Diệp Trùng không hề biết, lần huấn luyện trong lúc vô ý này của hắn, đã triệt để chinh phục mấy con gà mờ này. Sau này, mấy học viên này đối với việc lấy quang giáp làm vũ khí chiến đấu của bọn họ không có bất cứ dị nghị nào. Mà nguyên nhân tới cùng, chính là lần huấn luyện này của Diệp Trùng, đã đánh động mấy con gà mờ này. Bọn họ không giống xạ thủ, không có bất cứ cảm giác nào đối với cái gọi là kiêu ngạo của xạ thủ, cho nên chấp nhận quang giáp cũng nhanh hơn nhiều.
Sau khi Diệp Trùng cuối cùng cũng dừng lại, hắn mới chú ý tới ánh mắt sùng bái của mấy học viên phía dưới.
Hắn không hề vì vậy mà đắc ý, sự thật, tâm tình của hắn không có chút dao động nào, thái độ người khác đối với hắn, hắn gần như chưa từng để ý.
Hắn chỉ câu nệ việc hắn cho rằng nên câu nệ.
Do đề phòng có kẻ địch xuất hiện, Diệp Trùng không hề tiêu hao tất cả thể lực của mình vào huấn luyện, nhưng như vậy, toàn thân hắn vẫn bị mồ hôi làm ướt sũng. Hơi thở một hơi, Diệp Trùng đã phục hồi một chút thể lực.
Chờ đợi và thủ hộ đều cực kỳ khảo nghiệm sự nhẫn nại của con người, nhưng đối với Diệp Trùng mà nói, hắn chưa từng thiếu kiên nhẫn. Thật ra hắn hiện giờ dùng hết tâm lực đi làm mọi việc, trong mắt người khác, xem ra đều vô nghi là cực kỳ khô khan. Nhưng chính những việc khô khan này, Diệp Trùng lại có thể làm không gián đoạn, trước sau kiên trì.
Không hề xuất hiện bất ngờ gì, điều này làm Sa Á thở phào. Còn mấy học viên, sau khi trải qua sự hưng phấn ban đầu, dần dần cũng quen bên cạnh có tên to đùng này liên tục bay tới bay lui.
Dưới sự dẫn dắt của Diệp Trùng và Sa Á, đoàn người rất mau liền tới lối vào của Darkness.