Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 46: Chương thứ bốn mươi sáu


Đọc truyện Sư Sĩ Truyền Thuyết – Chương 46: Chương thứ bốn mươi sáu

Bách Lý Nam không biết điều khiển quang giáp, chỉ có thể ngồi chung với Diệp Trùng. Vốn buồng lái đã không rộng rãi, lại phải chứa 2 người liền càng trở nên chật chội, mà làm người ta hận nhất là, đồ đạc dành cho phái nữ mà Phượng Túc làm đại sứ do Bách Lý Nam mua lại sống chết cũng không chịu vứt bỏ. Phạm vi hoạt động trong buồng lái càng nhỏ, đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới thao tác điều khiển quang giáp của Diệp Trùng, không chút do dự, Diệp Trùng lập tức mang tất cả thứ linh tinh quăng ra ngay tại chỗ, mà đối với vẻ mặt khóc than của Bách Lý Nam lại như nhìn mà không thấy.

Nhét vào một con chip, lộ tuyến đi tới Hắc giác lập tức được quang não đọc ra, hiển thị lên bản đồ thiên hà. Con chip này là do Bách Lý Nam tốn 20 kim cương vàng mua được từ một cửa hàng nhỏ không bắt mắt. Nghe đâu, cửa hàng nhỏ này chuyên môn cung cấp tuyến đường an toàn mới nhất để đi tới Hắc giác.

Diệp Trùng điều khiển quang giáp gầm rú bay đi, quang giáp tự động theo lộ tuyến đã được lập trình sẵn mà bay đi.

Bay được khoảng 38 giờ, hai người cuối cùng tới được vành đai bảo hộ của Hắc giác – khu vực Elma. May mà có Bách Lý Nam nhắc nhở, mang theo rất nhiều pin năng lượng, nếu không vốn không thể bay xa như vậy.

Hoàn cảnh giữa các hành tinh của Hắc giác vô cùng đặc thù, bên ngoài của nó được một vành đai toái thạch cực lớn bao vây, đây chính là khu vực Elma. Toái thạch của khu vực Elma tuyệt không hề yên tĩnh, mà không ngừng vận động, đồng thời, bên trong còn có nhiều không đếm xuể những vóng xoái toái thạch, nếu như bị kéo vào trong, trong vòng một giây sẽ bị lực lượng mạnh mẽ xé nát thành vô số phần, giống như một cái máy xay thịt vận chuyển với tốc độ cao. Chỉ số nguy hiểm của khu vực Elma tuyệt đối không thấp.


Diệp Trùng đã chuyển quang giáp từ chế độ tự động sang chế độ tay, giữa chi chít vô số toái thạch, một tuyến đường an toàn trống trải rộng khoảng 100 mét lúc ẩn lúc hiện. Diệp Trùng bây giờ mới biết tại sao Bách Lý Nam nói tàu vũ trụ căn bản không thể nào tới được Hắc giác, tuyến đường hẹp như vậy, chẳng trách tàu vũ trụ không cách nào đi vào.

Chỉ hơi xuất thần, một cục vẫn thạch đường kính khoảng 2 mét với tốc độ cao lướt qua trước mắt Diệp Trùng, làm Diệp Trùng giật mình, toàn thân thoát mồ hôi lạnh, mà Bách Lý Nam càng bị dọa không ít. Diệp Trùng cũng không dám lại mắc sai sót, cẩn thận điều khiển quang giáp, thật ra vẫn thạch trên tuyến đường đã được dọn sạch rất nhiều, chỉ là ngẫu nhiên có vài viên toái thạch lướt qua tuyến đường, rất dễ làm người ta hoảng hốt một trận.

Đột nhiên, trước mắt xuất hiện một tiểu đội sư sĩ điều khiển quang giáp hình người màu đen tuyền, trong lòng Diệp Trùng khẽ động, sắc mặt thoáng biến sắc!

Kỹ xảo thật cao minh! Trong khi bay với tốc độ cao, trực tiếp dùng chân làm cho toái thạch trôi nổi trên tuyến đường văng ra khỏi tuyến đường, nhưng quỹ tích bay của nó lại không hề thay đổi tí nào, dường như không nhìn thấy ảnh hưởng của viên vẫn thạch này tới nó vậy, nó giống như một quả cầu thịt khổng lồ, toái thạch ven đường từng cái một bị nó tông trúng, nhưng nó lại không chút chút cản trở nào. Giả sử trọng lượng 2 bên sai lệch rất lớn, loại tình huống này mới xảy ra, giống như một cái chùy sắt vung vẩy với tốc độ cao, vài viên đậu xanh bay thẳng tới, bị chấn bay khẳng định là đậu xanh, mà ảnh hưởng chùy sắt chịu lại nhỏ gần như không. Nhưng trọng lượng của quang giáp màu đen đó và nham thạch chênh lệch không lớn, nham thạch bị văng ra, đường bay của bản thân hắn gần như không có bất cứ ảnh hưởng nào, như vậy thế nào lại không làm Diệp Trùng thất kinh chứ?

Diệp Trùng đích xác tin tưởng bản thân không cách nào làm được tới mức nào, trong khi bay với tốc độ cao mà va trúng nham thạch đối với hắn đương nhiên không thành vấn đề, nhưng khi hắn đồng thời đánh văng nham thạch, đường bay của hắn tuyệt đối sẽ bị thay đổi, hơn nữa là thay đổi rất lớn!


Tốc độ của tiểu đội màu đen cực nhanh, trong nháy mắt đã không còn thấy hình dáng, trên đường hắn đi qua, tất cả nham thạch trôi nổi trên tuyến đường toàn bộ đều bị bọn họ dọn sạch.

Sắc mặt Diệp Trùng ngưng trọng hỏi: “Đám này là người gì vậy?”

Bách Lý Nam nói: “Tôi cũng không rõ lắm, giống như là phụ trách dọn dẹp tuyến đường, ngài biết đó, tuyến đường ở chỗ này vô cùng không ổn định, không có bọn họ dọn dẹp thật sự là có vấn đề!”

Diệp Trùng biết Bách Lý Nam chắc là cũng không biết, liền ngậm miệng không nói, mong đợi trong lòng đối với Hắc giác không khỏi càng tăng lên vài phần. Diệp Trùng đối với sự đề cao thực lực bản thân có sự theo đuổi cuồng nhiệt. Thực lực quang giáp đen tuyền đó vừa mới thể hiện làm Diệp Trùng thấy được một thế giới mới! Đây là một hệ thống hoàn toàn khác với những gì Mục đã dạy mình! Không có gì làm hắn hưng phấn hơn cái này.

Tuyến đường an toàn quanh co khúc khuỷu, Diệp Trùng lấy lại tinh thần, vẫn còn nguy hiểm vô cùng, tuyến đường như vậy, sư sĩ có kỹ thuật bay hơi kém vốn không thể đi qua. Tuyến đường ngắn ngủi tốn của Diệp Trùng tổng cộng 2 giờ bay. Bách Lý Nam nhìn thời gian, không khỏi cảm khái nói: “Kỹ thuật bay của đại nhân quả nhiên lợi hại, lần trước tôi tới cùng Độc nhãn long, hắn bay mất tới 6 giờ! So với đại nhân thì thua xa!”


Chiếu vào trong mắt là một thành phố trong vũ trụ, hình dáng của nó là do 2 vòng tròn đồng tâm, đồng trục khổng lồ tạo thành, ở trung tâm thò ra 5 đường ống có đường kính ước khoảng 3 km liên kết với vòng tròn ở trong, mà vòng tròn ở ngoài giống như bao bọc lấy vòng tròn bên trong, 2 cái vòng từ từ vận động với phương hướng trái chiều. Đường kính vòng tròn bên ngoài đạt tới 15 km, còn đường kính vòng tròn bên ngoài đạt tới mức kinh người, 19 km.

Nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Diệp Trùng, Bách Lý Nam đắc ý giới thiệu: “Đây chính là thành phố Trí Lan bên ngoài của Hắc giác, nghe nói tên của nó là vì kỷ niệm một trong những người sáng lập ra Hắc giác – Dương Trí Lan. Thành phố Trí Lan so với thành phố Hủy Đàm mới xây dựng năm ngoái của thiên hà Farr còn lớn hơn, hì hì, nơi đây chính là thiên đường, chỉ cần thứ người có thể nghĩ tới, hơn nữa chỉ cần người có tiền, bất luận người cần phục vụ như thế nào, thương nhân ở nơi này đều sẽ thỏa mãn người. Hì hì, đương nhiên cũng bao hàm…” Bách Lý Nam cười dâm không thôi!

Diệp Trùng lười để ý tới tên này, cẩn thận điều khiển quang giáp đi vào lối đi tới bãi đáp tự động, cửa lối đi cũng tự động đóng lại sau khi Diệp Trùng đi vào.

Mấy giây sau, áp suất không khí bên trong lối đi được điều chỉnh tới chỉ số thích hợp, hệ thống kiểm soát trong lối đi nhắc nhở Diệp Trùng có thể đi ra! Diệp Trùng và Bách Lý Nam chui ra khỏi quang giáp, Diệp Trùng thu quang giáp vào trong thứ nguyên không gian. Hai người đi tới cửa ra, cửa cảm ưng “tích” một tiếng, tự động mở ra!

Bách Lý Nam lập tức đi ra lối đi trước, Diệp Trùng hơi trù trừ, cũng mau chóng theo sau Bách Lý Nam, cảnh giác đánh giá xung quanh. Gương mặt gầy ốm của Bách Lý Nam lúc này hiện vẻ hưng phấn, có vài phần khí phách.


Vừa ra khỏi lối đi, cảnh vật trước mắt liền thay đổi, ở chính giữa đại sảnh đầy cảm giác hiện đại là một màn hình cực lớn, bên cạnh lối đi mà Diệp Trùng đi ra đó còn có rất nhiều cửa, theo hình nửa vòng tròn tản ra xung quanh. Trên màn hình bị chia cắt thành mấy phần, có hướng dẫn của thành phố Trí Lan, cũng có nhiều tin tức quan trọng các loại.

Bách Lý Nam cẩn thận nhắc nhở Diệp Trùng: “Đại nhân, ở Hắc giác, cho dù có xảy ra chuyện gì, ngàn vạn lần không thể động võ. Ở nơi đây, hậu quả của việc động võ vô cùng nghiêm trọng. Mấy đội bảo vệ đó cực kỳ lợi hại.” Nhìn thấy trong mắt Diệp Trùng ngược lại lộ ra dáng vẻ háo hức muốn thử, nhất thời làm cho Bách Lý Nam bị dọa cho hồn phi phách tán: “Đại nhân ngàn vạn lần đừng động võ, tuy rằng người rất lợi hại, rất nhiều người mạnh mẽ tới nơi này cũng không tin, nhưng không có ai có thể lấy được gì tốt từ tay của đội bảo vệ, hơn nữa, cuối cùng đều bị giải đi, kết quả thế nào, ai cũng không biết, nhưng sau đó, không ai còn thấy bọn họ nữa!”

Sắc mặt Bách Lý Nam đầy sợ hãi.

Diệp Trùng cũng không thể không tạm thời đè nén chiến ý trong mắt xuống!

Một hồi sau, Bách Lý Nam vẻ mặt không biết xấu hổ nói: “Đại nhân, chúng ta hay là chia ra đi đi!” Nói rồi Bách Lý Nam như ảo thuật gia móc ra 2 cái máy liên lạc, đưa cho Diệp Trùng một cái: “Đại nhân, số của ta đã đưa vô đây, nếu có chuyện gì, ngài có thể nhờ nó liên hệ với ta. Nhưng trong này sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, ừm, đúng rồi, đại nhân, đồ ở đây đều không được trả giá, nhưng danh dự của thương gia ở đây cũng cực kỳ tốt, sẽ không có tình huống đưa ra giá phi pháp đâu! Được rồi, đại nhân, người đi vui vẻ!” Nói xong Bách Lý Nam nhét túi kim cương vàng vào tay Diệp Trùng, ngay trước khi Diệp Trùng vẫn còn chưa kịp mở miệng, đã như làn khói chạy đi.

Diệp Trùng nhìn cái túi trên tay, lại nhìn ra xung quanh, lại nhìn bóng hình Bách Lý Nam chạy ra xa, không khỏi có chút ngỡ ngàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.